Cầu Bất Đắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                          Part III

Một nam tử đứng phía sau Bạch Tề cao giọng nói:

_Bạo quân đã bị chém đầu! Chúng tướng sĩ, chúng ta đã giành được thiên hạ về tay!

Sau một khắc im lặng, hơn mười vạn tướng sĩ reo hò bộc lộ niềm vui sướng.

Ánh mắt ta chỉ dừng lại bên bóng người trên lưng ngựa kia. Bạch Tề chém hoàng đế trước hắn, đã khiến trong lòng mọi người công nhận Bạch Tề là hoàng đế tân triều.

Bây giờ, ta cũng đã hiểu ra, vì sao khi Tĩnh vẫn còn ở ngoài tiền tuyến tác chiến, hắn lại đi vào kinh thành. Chính là vì giờ khắc ngày hôm nay.

Bạch Tề chờ bọn lính dần dần an tĩnh trở lại, nói:

_Sông núi nhiều mỹ nữ, người muốn ngôi vị hoàng đế này quá nhiều, nhưng ta chưa từng ngờ được, ngươi lại muốn có được ngôi vị hoàng đế để làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!

Nội lực Bạch Tề hùng hậu, tuy giọng không lớn nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tiếng trách mắng như xé gió kia khiến mọi người yên tĩnh trở lại.

_Đồ đệ Ân Tĩnh của ta, ta thu ngươi làm đồ đệ khi ngươi mới tám tuổi, đến nay đã hai mươi năm, tận tâm truyền dạy cho ngươi. Nhưng ngươi vì ngôi vị hoàng đế này mà nhiều lần phái người ám sát ta. Thật sự khiến trái tim ta băng giá. Hôm nay đã diệt trừ được bạo quân, lúc này để thanh lọc thiên hạ, ta sẽ trừng phạt kẻ bất hiếu bất trung, đồ đệ vô đức vô hiếu.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, ta chỉ có thể thở dài. Tuy rằng xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng bóng dáng một người một ngựa kia lại khiến ta cảm giác vô cùng cô tịch. Tĩnh không nói được, dù có oan khuất cũng không thể rửa sạch nỗi oan cho chính mình.

Lúc này, không biết mũi tên từ gã lính nào trên tường thành đột nhiên lại bắn thẳng về phía Tĩnh. Ta sợ hãi, đang muốn ra tay, đã thấy Tĩnh không tránh không né giương cung lắp tên, trước khi mọi người kịp phản ứng. Mũi tên của Tĩnh đã bổ đôi mũi tên của đối phương, chỉ nghe thấy trên tường thành có tiếng hét vang lên, một gã cung thủ ngã từ trên tường thành xuống đất.

Mọi người hoảng sợ. Ngay cả ta cũng thấy kinh ngạc, không ngờ khả năng bắn cung của Tĩnh lại chuẩn xác như vậy.

_Đừng!

Một giọng nữ sắc nhọn vang lên phía sau quân đội, một nữ tử thất thểu chạy tới bên người Tĩnh.

_Đừng! Tĩnh, đừng như vậy! Dù gì ông ấy cũng là sư phụ có công ơn dưỡng dục ngươi! Ân Tĩnh...

A Nhu đột ngột xuất hiện khiến chiến mã của Tĩnh kinh ngạc. Con ngựa giật mình, giơ thẳng chân trước, muốn dùng móng chân đạp ngã A Nhu. Tĩnh giữ chặt dây cương, nhưng con ngựa giống như nổi điên, không thể nào kéo lại được.

Chỉ có ta nhìn thấy, có kẻ bắn ám khí vào con ngựa của Tĩnh. Bọn chúng muốn cho mọi người tận mắt nhìn thấy Tĩnh đạp chết A Nhu, khiến ác danh thất đức đè nặng lên vai Tĩnh.

Trong lòng ta ngập tràn lửa giận, Tĩnh nhi của ta không làm hoàng đế cũng không sao, nhưng không thể để cho các ngươi bắt nạt như thế!

Phất ống tay áo, âm khí bay ra đánh thẳng vào người A Nhu, đẩy nàng ra xa mấy trượng.

Ta hiện thân, dừng ở trước mặt con ngựa. Lòng bàn tay ngưng khí, bắn bật ám khí trên người con ngựa ra, bay thẳng về chỗ cũ. Có tiếng thét lớn vang lên, một gã lính ngã xuống, ngất xỉu.

Ta đột nhiên xuất hiện khiến mọi người kinh hoàng, kêu to yêu quái, liên tục lui dần ra xa. Quây xung quanh ta và Tĩnh.

Tĩnh xoay người xuống ngựa, gắt gao giữ tay ta. Mặt mày cau lại tràn đầy tức giận, vội vàng viết vào trong lòng bàn tay ta hai chữ:

Về đi.

_Bên cạnh ngươi chính là nơi ta nên ở, ngươi muốn ta về đâu bây giờ?

Ta hỏi lại, Tĩnh ngẩn người không nói gì.

Ta không hiểu tia sáng trong ánh mắt kia. Đột nhiên nghĩ đến, ta muốn cùng Tĩnh ở bên nhau cả đời, nhưng Tĩnh có nghĩ như vậy không? Sau này có tiếc nuối ngôi vị hoàng đế, có trách ta...

Trong lòng ta thấy không thoải mái, xoay người hỏi:

_Tĩnh nhi, nếu ta có thể giúp ngươi có được ngôi vị hoàng đế, nhưng từ nay về sau sẽ không có Nghiên nhi. Dùng Nghiên đổi lấy ngôi vị hoàng đế, ngươi có đổi hay không?

Tĩnh nhìn ta chằm chằm, sắc mặt càng trở nên khó hiểu. Đúng vào lúc này, Bạch Tề lên tiếng:

_Nghiên cô nương, cô nương nuôi nấng dạy dỗ Tĩnh lớn lên, như tỷ, như mẹ. Các người đều là thân phận nữ nhi, lại nảy sinh tình cảm. Không phải là trái với lẽ trời sao?

Bốn phía đều là những tiếng xì xào bàn tán. Tĩnh xiết chặt tay ta, không giận dữ, ngược lại còn tỉnh táo, nhìn Bạch Tề, trong mắt tràn đầy sát khí khiến ta cũng không khỏi rùng mình.

Ta vỗ tay Tĩnh như muốn trấn an, nở nụ cười. Cũng biết vì sao Bạch Tề phải cứu ta giúp Tĩnh. Hắn muốn ta trở thành quân cờ áp chế Tĩnh. Muốn Tĩnh thân bại danh liệt hoàn toàn.

_Bạch Cửu, gần đây ta thường suy nghĩ, nếu lúc trước không phải vì tấm lòng lương thiện của Tĩnh. Ta sẽ không cứu ngươi, thì đến ngày hôm nay, chúng ta có như thế này hay không?

Sắc mặt Bạch Tề hơi đổi, Tĩnh cúi mắt.

Ta nói:

_Nhưng thời gian không thể quay trở lại, ta và Tĩnh vẫn cứu ngươi. Cuối cùng, cũng có ngày hôm nay. Từ trước tới nay ta không ưa ngươi, cũng có linh cảm vài phần về tương lai. Ngươi nói Tĩnh lấy oán trả ơn, nhưng nhưng theo ý ta, ngươi mới chính là kẻ bất nhân bất nghĩa! Ngươi mang Tĩnh đi, dạy võ công cho Tĩnh. Lại bắt Tĩnh cải trang thay ngươi ra chiến trường. Ngươi chỉ là một thủ lĩnh trên danh nghĩa, đứa bé ấy bán mạng vì ngươi. Khi giúp ngươi dọn dẹp xong thành trì, ngươi lại nói Tĩnh ám sát ngươi vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế.

_Bạch Cửu, ngươi ỷ vào Tĩnh không thể nói, nên ngươi có thể tùy tiện nói dối sao?

_Hừ! Yêu nữ, chớ có ngậm máu phun người!

Ống tay áo của hắn vung lên, tên bay đến vùn vụt, Tĩnh vươn tay kéo ta ra phía sau lưng.

Ta hừ lạnh một tiếng.

_Ta ngậm máu phun người còn hơn ngươi phun phân vào mặt người khác.

Âm khí trong lòng bàn tay hất lên không trung, toàn bộ tên bay tới đều bị thổi bay.

Ta còn đang muốn mắng tiếp, chợt thấy phía sau có cái gì đó đột nhiên bay lại đây, ta xem thường, tùy tay vỗ, không ngờ thứ đó lại nổ tung.

Thấy hoa mắt, ta cảm thấy không ổn, theo bản năng cầm tay Tĩnh muốn bảo hộ trong long. Trong lúc bối rối lại không thể kéo Tĩnh. Lát sau trước mắt như tối sầm, ta chỉ cảm thấy một thân thể nặng nề ngã xuống trên người ta.

Tiếng nổ bất ngờ ấy khiến tai ta đau nhức. Có một chất lỏng ấm áp chảy theo hai má ta xuống, ta liếm liếm khóe miệng, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Ý thức được đây là cái gì, ta run rẩy cố gắng đứng dậy.

_Tĩnh nhi.

Không có người trả lời ta. Kiếp này, cho tới bây giờ Tĩnh chưa từng trả lời ta.

Chờ đến khi tiếng ồn dần dần biến mất, cơ thể đè nặng ta vẫn không hề nhúc nhích. Ta run rẩy vươn tay, đi ra khỏi thân thể kia, khi nhìn thấy rõ mọi vật trước mắt, trong đầu trở nên trống rỗng.

_Tĩnh nhi.

Áo giáp bảo vệ thân thể đã vỡ tung, trên lưng không đếm được có bao nhiêu châm, ta không biết nên ôm từ chỗ nào.

Hai má Tĩnh úp trên mặt đất, dính bẩn bùn đất. Đôi mắt đã nhắm không hề mở ra, cũng không còn dịu dàng nhìn ta nữa. Tay vẫn còn giữ ống tay áo của ta, giống như trước đây vẫn đi theo phía sau ta, chỉ sợ ta bỏ rơi.

Ánh mắt ta dừng lại trên ống tay áo, choáng váng nhìn hai chữ viết bằng máu:

Không đổi.

Ta ngây ngốc cười, đột nhiên cảm thấy mấy câu nói vừa rồi ngu xuẩn cỡ nào. Tĩnh đã chết.

Cũng biết Tĩnh đã lịch kiếp xong kiếp số của,đang đi đến nơi mà ta vô cùng quen thuộc. Nhưng ta vẫn không kiềm chế được đau thương tràn ngập trong lòng cuồn cuộn tràn ra, bao vây quanh ta.

Kiếp số của Tĩnh lịch xong rồi, ta và Tĩnh sẽ không thể ở bên nhau nữa. Một giây một khắc nữa cũng không thể, đừng nói là cả đời.

Ta cúi đầu, áp mặt lên gò má đã lạnh như băng của Tĩnh. Giữa mùi máu tươi nồng đậm, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương, mùi hương hoa đào.

Từ trong vạt áo Tĩnh rơi ra một đóa đào đỏ. Ta nhợt nhạt nở nụ cười, mà trong lòng vẫn không thể nào che lấp nỗi cô đơn.

_Tĩnh nhi, ngươi có biết ta vì sao thích hoa đào không?

Ta nhẹ giọng nói:

_Bởi vì duyên phận đầu tiên của chúng ta bắt đầu từ mùi hương của hoa đào. Ta thích, chỉ vì đã gặp được ngươi.

Lúc này ta mới hiểu ra, vì sao mỗi lần Tĩnh chuyển thế xuống Địa phủ đều tức giận như vậy. Tĩnh giận vì ta không biết yêu quí chính bản thân mình. Khiến Tĩnh đau lòng như thế.

_Phản tướng đã chết, mau chóng bắt yêu nữ!

Không biết ai đã rống lên như thế!

Đột nhiên trong lòng ta dâng lên một nỗi hận mạnh mẽ. Ân Tĩnh đã chết, ta và Tĩnh sẽ không thể cùng nhau xuất hiện lần nữa. Thế gian này không có Tĩnh, thì còn gì để ta lưu luyến?

Diêm Vương nói ta không được phép giết người, nhưng những người này khinh người quá đáng, ta giết sạch bọn chúng thì đã sao?

Ta vốn sinh ra ở Vong Xuyên, sinh ra đã bất tử, ta còn gì phải sợ? Lũ người trần này, ngu muội mà không biết, giết sạch bọn chúng mới có thể khiến thiên hạ yên tĩnh trở lại.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tề đứng trên tường thành xa xa. Cười ha ha, tập trung âm khí ngàn năm trong thanh âm, thê lương giống như lệ quỷ khóc cười.

Người thường làm sao trụ nổi. Trong chớp mắt, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt bên tai. Ta nghe, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, càng cười sung sướng.

Hơn mười vạn binh lính bị thanh âm chấn động đến mức thất khiếu đổ máu. Ta không quan tâm, thầm nghĩ đại khai sát giới, muốn hoàng cung này trong ngoài máu chảy thành sông, vấy bẩn chân khí cuồn cuộn của hoàng cung.

_Nghiên.

Xen qua tiếng kêu rên, một tiếng nói trấn tĩnh truyền tới tai ta. Ta ngừng cười, đảo mắt nhìn lại, là Trường An.

Hắn mặc y phục Lưu Ba, vô cùng chói mắt, khiến ta nhớ đến lần đầu gặp Bạch Hy. Hốc mắt nóng lên, một dòng chất lỏng ấm áp từ trong mắt tuôn rơi, ta tiện tay lau qua, cũng là một tay đầy máu.

Máu và nước mắt của đá Tam Sinh. Vẻ mặt Trường An không đành lòng nói:

_Nghiên, chớ nhập chấp niệm, chớ sinh ma tâm.

Ta hừ lạnh một tiếng. Trường An thở dài:

_Nghiên, ngươi cũng biết rõ, đại khai sát giới, làm rối loạn thiên địa, sẽ phải chịu hình phạt hồn bay phách tán. Đây chỉ là một hồi kiếp số, ngươi đừng vì giúp Ân Tĩnh độ kiếp, mà lại hủy đi ngàn năm đạo hạnh của chính mình...

_Thì sao chứ?

Ta cười nói:

_Ta vốn là một tảng đá, có hồn bay phách tán thì vẫn là một tảng đá. Đỡ phải quan tâm tới chuyện thế gian, có gì không tốt chứ? Những kẻ này giết Tĩnh, mặc kệ Tĩnh có phải lịch kiếp hay không, sự thật chính là bọn chúng đã giết Tĩnh. Ta muốn bọn chúng đền mạng, không có gì sai.

_Nghiên.

Vẻ mặt Trường An tràn đầy thương xót:

_Ngươi mất đi Tĩnh mà đau lòng không thôi, nhưng hơn mười vạn người này đều là sinh linh. Bọn họ cũng giống ngươi, có người yêu thương, ngươi giết bọn họ, vậy những người yêu họ biết làm thế nào đây?

Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn những người đó. Có người đang đau đớn giãy dụa, có người đã chết. Giống Tĩnh lặng lẽ nằm trên đất, vĩnh viễn không đứng dậy được nữa.

Bọn họ không nên giết Tĩnh, nhưng ta cũng không có quyền giết bọn họ. Âm khí ngưng tụ trong người tản ra. Tiếng kêu rên bốn phía giảm hẳn, chỉ còn lại tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Đột nhiên ta nghĩ, ba kiếp mà Tĩnh hứa cho ta cũng chỉ là một giấc mơ đẹp. Sớm hay muộn cũng phải tỉnh. Mà nay Tĩnh đi rồi, chỉ là làm ta phải tỉnh lại sớm hơn một chút.

Một giấc mơ dài mới tỉnh lại.

_Trường An, ngươi đã có thể thấy được Thiên cơ, cố gắng tu luyện, có ngày thành công.

Ta trở lại bên người Tĩnh. Cầm tay Tĩnh, chạm vào hai má đã lạnh cứng. Ba kiếp này, cuối cùng cũng kết thúc. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, chặt đứt tâm mạch.

Hồn phách bay ra, lần này tới đón ta không phải là Hắc Bạch Vô Thường, mà là phán quan mặt lạnh bên người Diêm vương. Bút lông trong tay hắn vung lên, ta chỉ thấy cổ tay nặng trịch, một bộ xích sắt chụp vào tay ta.

Hắn nói:

_Nghiên, ngươi phạm sát giới, ta bắt ngươi trở về chịu phạt.

Ta chỉ có thể gật đầu, không nói gì hơn.

Moi tim.

Diêm Vương nghiêm trang viết xuống hai chữ.

Ta quỳ gối dưới điện Diêm Vương, lần đầu dập đầu trước mặt Diêm Vương. Ta ở Nhân gian giết mấy nghìn người, đã quấy nhiễu trật tự luân hồi. Chỉ bị moi tim đúng là quá dễ dàng cho ta rồi, chắc chắn Diêm Vương đã phải thay ta gánh không ít áp lực.

Trước khi ta tới Địa Ngục hành hình, Hắc Vô Thường kéo ta lại, thở dài một hồi, nói:

_Vốn chỉ là một tảng đá, vất vả lắm mới có được trái tim, giờ lại phải moi tim... Tuy vẫn là linh vật, nhưng có khác gì những tảng đá bình thường chứ?

Ta nói:

_Không phải vẫn còn đầu óc sao?

Hắc Vô Thường lại thở dài. Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp Ất cũng vô cùng đau lòng. Chỉ có Bạch Vô Thường vẫn lạnh lùng như thường ngày, hỏi:

_Có hối hận không?

Ta biết hắn đang hỏi cái gì. Ta trở về Minh giới, chắc chắn Tĩnh đã biết chuyện, bây giờ đã lịch kiếp xong rồi. Là một Thần Quân, thay ta cầu tình, nói không chừng ta còn có thể không phải chịu phạt lần này. Hơn nữa, lần này ta bị phạt, trong mắt mọi người xem ra phần lớn đều vì Tĩnh.

Nhưng Tĩnh không làm gì cả. Ngay cả xuống Minh giới nhìn ta một cái cũng không.

Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

_Không.

_Vì sao?

Ta quay đầu nhìn về phía cuối con đường Hoàng Tuyền, nơi đó có quỷ hồn lũ lượt đi xuống. Mà trong mắt ta chỉ có hoa Bỉ Ngạn tuyệt đẹp nhưng cô đơn mọc ven đường.

Giống như ngày đầu tiên gặp Tĩnh, bị ánh mặt trời ở Nhân giới chiếu rọi xuống tận đáy.

_Trùng hợp như vậy, bị ta gặp được. Ta cũng không thể tránh khỏi.

Ta thở dài, tự giễu nói:

_Có lẽ mất trái tim này rồi, sẽ thấy hối hận thôi.

Bạch Vô Thường không nói nữa, vẫn đưa ta tới nơi hành hình rồi mới xoay người rời đi.

Cho đến khi miệng vết thương được khâu lại, ta mới cảm thấy đau đớn.

Hóa ra, tảng đá không có tim vẫn biết đau.

Minh giới có quy định, linh vật hoặc quỷ quái bị hành hình, không ai được đến giúp. Cho nên ngày đó, một mình ta bò về bên trong tảng đá Tam Sinh. Máu chảy qua ngực, thấm qua quần áo, nhỏ giọt xuống đất.

Sau đó, khi ta ở trong tảng đá dưỡng thương, tiểu quỷ Giáp lén lút nói cho ta biết, vệt máu ta làm rơi trên mặt đất đã nở thành một bông hoa tỏa hương thơm ngát, ở Nhân giới gọi là hoa đào. Rất đẹp.

Lúc đầu ta còn không tin. Minh giới là nơi tràn ngập âm khí. Địa phủ, Vong xuyên là vùng đất chết.

Chỉ có vật chết, chưa bao giờ có vật còn sống đi vào. Ngoại trừ mấy vị thần tiên rảnh rỗi quá mức, thỉnh thoảng xuống đây chơi ra, thì làm sao có hoa mọc ở Địa phủ.

Càng về sau, ta ở trong tảng đá cũng ngửi thấy hương đào. Tiểu quỷ Ất nói với ta:

_Nghiên, chân thân của người mọc lên một bông hoa đỏ xinh đẹp, vừa thơm vừa đẹp. Không còn giống người Minh giới chúng ta nữa rồi.

Ta không biết có chuyện gì xảy ra, cũng lười suy nghĩ. Sau khi bị moi tim, ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác tò mò, cảm giác không đành lòng cũng dần dần phai nhạt.

Nhưng thỉnh thoảng bóng dáng Tĩnh vẫn xuất hiện thoảng qua trong trí nhớ.

Nhưng ta nghĩ, theo thời gian chậm rãi trôi qua, bóng dáng tuyệt đẹp đó cũng sẽ biến mất trong đầu ta. Giống như miệng vết thương trên ngực chậm rãi khép lại, một ngày nào đó, ngay cả vết sẹo cũng không còn.

Sau khi vết thương đã khá hơn, ta có thể rời khỏi tảng đá đi vài bước nhỏ, thì đóa hoa mọc bên cạnh ta cũng sớm tàn úa.

Ta không có cảm giác tiếc nuối, ta càng hiểu sâu sắc rằng, mấy thứ này, dù là ánh mặt trời Nhân giới, hoa mai đỏ và hương thơm của nó. Giống như Ân Tĩnh dịu dàng như ngọc cũng dần dần tan thành mây khói. Gạt một cái đã phiêu tán không còn gì.

Mỗi ngày ở Minh giới cũng không khác với lúc xưa nhiều lắm, ta vẫn như trước, mỗi ngày tản bộ bên bờ Vong Xuyên, cũng mỗi ngày dựa vào tảng đá đọc thoại bản.

Những câu chuyện thường khiến đáy lòng ta dâng lên cảm xúc khát khao, mà nay trở thành một loại hồi ức đơn thuần trong đầu. Những tình tiết tốt đẹp ấy không thể khiến lòng ta rung động một lần nữa.

Một hôm, ta tản bộ quanh bờ Vong Xuyên trở về, ngẩng đầu lên nhìn lơ đãng xung quanh, thoáng thấy một bóng người đứng bên cạnh chân thân của ta.

Một tay đặt lên phía trên tảng đá, đôi mắt thâm thúy nhắm nghiền, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nơi đó giống hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.

_Ân Tĩnh.

Ta mấp máy môi, nhẹ nhàng phát ra hai chữ đã lâu rồi chưa từng gọi. Người ấy nghe thấy tiếng ta, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đã lâu rồi không nhìn thấy gương mặt ấy, ta vươn tay vỗ nhẹ ngực mình, nơi này đã không còn cảm giác nữa rồi. Nhưng vì sao, ta vẫn không kiềm chế được, hốc mắt ẩm ướt.

Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại. Trong tầm mắt mơ hồ của ta, nhìn thấy phía trước là một nụ cười ấm áp.

_Không phải nàng nói muốn quyến rũ ta sao? Biểu hiện vụng về như vậy không lọt vào mắt bản thần được đâu.

Ta đứng yên không nhúc nhích. Tĩnh cười cười, vươn tay về phía ta.

_Tam Sinh, lại đây ta xem nào.

Chân ta không nghe theo sự điều khiển của ta, nhẹ nhàng bước tới. Tĩnh sờ sờ tóc ta:

_Không phải ghét nhất bị người khác chạm vào đầu nàng sao?

Ta thật thà gật đầu:

_Bởi vì tảng đá rất khó mọc tóc.

_Ta chạm vào như vậy, nàng có giận không?

Ta lắc đầu:

_Bởi vì là Ân Tĩnh.

Tĩnh nheo mắt cười vô cùng vui vẻ. Ta nói:

_Vì bây giờ người là Chiến Thần, ta đánh không lại người.

Tay Tĩnh dừng lại một chút, dùng sức ghìm chặt tóc ta. Ta lại nói:

_Nhưng dù có đánh thắng được, ta cũng không ra tay.

_Không nỡ à?

_Không nỡ.

Tĩnh im lặng, đột nhiên vươn tay giữ chặt tay ta, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau:

_Nghiên nhi, cùng ta lên Thiên giới. Nàng thích hoa đào như vậy, làm Đào Hoa Tiên được không?

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt chân thành như vậy. Ta biết không phải là lời nói đùa, ta sợ hãi lui ra sau từng bước, muốn tránh xa đôi tay ấy. Tĩnh lại càng giữ chặt hơn.

Ta có chút bối rối, nói:

_Ta chỉ là linh vật ở Minh phủ, là đá Tam Sinh người đầy âm khí, vốn không thể đi lên Thiên giới, hơn nữa bây giờ lại mất tim..

Tĩnh thở dài một hơi.

_Nghiên nhi, nàng dùng ba kiếp đi quyến rũ ta, giờ đã quyến rũ được rồi, lại muốn xoay người bỏ chạy sao? Như vậy không thể được. Ta không buông tay được.

_Ngươi...nói...

_Nghiên nhi, nàng đã quyến rũ được ta rồi.

Ta ngẩn người.

Tĩnh lấy từ trong ngực ra một vật hình tròn tỏa ánh sáng nhấp nháy như con đom đóm.

_Định một thời gian nữa mới đưa cho nàng.

Tĩnh niệm một cái quyết, ta chỉ thấy vật đó lóe sáng trong lòng bàn tay, thoáng chốc đã không thấy đâu. Ngay sau đó, ngực ta ngập tràn cảm giác ấm áp, lồng ngực lạnh lẽo đã lâu nay lại ấm áp như thuở nào. 

Tim của ta. Tĩnh trả lại trái tim đã từng bị moi ra cho ta.

Trong lòng, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, đè ép dòng máu ấm áp, khiến toàn thân nhức nhối.

_Tĩnh... Ta, ta...

Nước mắt tràn mi rơi ra:

_Ta sinh ra ở Vong Xuyên, chưa bao giờ từng thật sự sống, ở vùng đất chết đợi lâu như vậy, ta sợ ta không còn sống nữa.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt hai má ta, ôn hòa nói:

_Nơi này sinh ra Nghiên nhi, mà Nghiên nhi của ta là linh vật to gan nhất ta từng gặp, sao nàng có thể không sống chứ.

Tĩnh nói:

_Nghiên nhi Tam Sinh, Vong Xuyên bất tử.

Tĩnh vuốt tóc ta nói:

_Cùng ta lên Thiên giới, làm thê tử Chiến Thần được không?

_Ngươi bị ta quyến rũ thật sao?

Tĩnh thở dài:

_Đã sớm bị quyến rũ.

Ta cúi đầu, dựa vào trong lòng Tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng Tĩnh, lặng lẽ áp má vào lồng ngực Tĩnh.

_Có gả cho ta hay không?

_Gả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro