Chương 15.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 15.3

Kỳ thực không hề có một núi sách chất đầy phòng, cũng chẳng có quan tài chứa đầy sách nào cả, đến một rương hay một cái giá sách cũng không có. Thành Ngọc tìm khắp cả mộ thất, duy chỉ tìm ra được năm cuốn sách.

Sách cực kỳ cũ kỹ, viết bằng mực đen, đóng bằng chỉ, năm cuốn sách mỏng. Nhưng nét mực trên đó hơn mấy trăm năm rồi mà chẳng có dấu hiệu gì của sự bay màu cả, các trang giấy cũng không hề mục nát, gáy sách cũng không hề nứt nẻ, gãy lóc.

Điều này thật khiến người ta ngạc nhiên, vì vậy cho dù chỉ tìm ra được năm cuốn sách, hứng thú của Thành Ngọc cũng không giảm đi chút nào, lật tới lật lui một hồi lâu, để ý thì thấy bìa sách trống không, đến cái tên sách là gì cũng không có, liền nảy ra ý định lật xem bên trong rốt cuộc viết về nội dung gì.

Chưa từng nghĩ đến việc vừa lật ra đọc đã bị trầm mê trong đó, lúc đó đại khái là đang khoảng giờ tý ba khắc, mượn ánh sáng nhàn nhạt của viên dạ minh châu, Thành Ngọc đã đọc xong hết năm cuốn sách đó, mới nhận ra là mình đã ở đây quá lâu, bây giờ là lúc nàng nên đi ra khỏi ngôi mộ rồi.

Năm cuốn sách này, một cuốn nói về núi sông địa lý, một cuốn nói về truyền thuyết lịch sử, một chốn nói về kỳ môn độn giáp, một cuốn là độc điển, cuốn còn lại là sổ tay về các loại côn trùng. Nàng cực ký yêu thích hai cuốn đầu còn ba cuốn sau nàng cái hiểu cái không, nhưng nàng cảm thấy rất thú vị.

Trong cuộc đời từ này về sau, Thành Ngọc nhiều lần trách móc bản thân, vì sao lúc đó nàng lại quên mất thời giờ, nếu như nàng có thể rời khỏi ngôi một sớm một khắc, thì có lẽ Thanh Linh đã không phải chết.

Nhưng tất cả những điều đó đều đã không thể vãn hồi được nữa rồi.

Đêm đó, cuối giờ tý nàng mới ôm năm cuốn sách rời khỏi mộ thất theo con đường cũ đi về phía cửa mộ, sau đó khi đi được hai phần ba con đường chỗ có các tảng đá hai bên, nàng nhìn thấy trước mặt có ánh lửa.

Sau đó chính là trong vô số đêm sâu, nàng bị dày vò bởi cơn ác mộng này.

Nàng ở trong ngôi mộ quá lâu, Thành Linh tỉnh giấc liền đoán được nàng sẽ đi đến chỗ này, liền đi vào trong cổ mộ để tìm nàng.

Giống như những người đi thăm dò mà không biết những bí mật của ngôi cổ mộ này, Thanh Linh đốt lửa sáng trưng, Hơi nóng và mùi nhựa thông đánh thức những con trùng độc đang ngủ say trong động, đã thức tỉnh thêm những chất độc trong ngôi mộ. May sao Thanh Linh chưa đi vào sâu trong mộ, Thành Ngọc trước khi đi cũng chuẩn bị rất nhiều loại thuốc giải, có thể tạm thời chữa được độc trên hai người họ.

Hai người chạy thẳng ra bên ngoài, thấy phải vượt qua ao hóa cốt ở gần nơi cửa mộ mới có thể thoát khỏi đám trùng độc để tìm ra một con đường sống, nhưng chiếc cầu duy nhất bắc qua ao hóa cốt không biết đã bị ai đó chặt đứt.

Vì muốn đưa nàng bình an đến được bờ bên kia của ao hóa cốt, Thanh Linh đã phải chết ở trong ao.

Thanh âm cuối cùng của Thanh Linh mà nàng nghe được là lúc Thành Ngọc đang đứng sau lưng nàng, nghe thấy tiếng hét khản đặc gấp rút của nàng:

"Quận chúa, nhanh chạy đi!"

Lần cuối cùng nàng nhìn thấy bóng dáng của Thanh Linh chính là lúc ngoài cửa động có chút ánh sáng chiếu vào, trong ao hóa cốt bỗng nhiên văng lên bót nước trắng xóa.

Năm Thanh Linh chết, nàng còn chưa đầy hai mươi tám tuổi.

Bất luận là lúc tỉnh hay trong mộng, Thành Ngọc đều không thể nhớ được nàng rốt cuộc làm thế nào để ra bên ngoài ngôi cổ mộ.

Ký ức của nàng có một đoạn trống rỗng như thế.

Ký ức liên quan đến ngôi cổ mộ, chỉ có thể dừng lại ở cái thời khắc lạnh lẽo tuyệt vọng đó, nàng run rẩy gọi tên Thanh Linh, nhìn về cái ao giết người kia để tìm bóng dáng nàng.

Lúc tỉnh lại nàng không dám nhớ lại thời khắc đó, bởi vì lúc đó nàng không thế nào hiểu được lúc đó khi nàng bị Thanh Linh đẩy đến bờ bên kia, lại vừa khóc vừa bờ trở lại là muốn làm gì. Hay có lẽ nàng muốn kéo Thanh Linh lại.

Lúc tới gần ao, tay nàng lập tức bị hơi nóng trong ao làm bỏng, nàng thấy xác Thanh Linh đã bị chìm trong nước không thấy được hài cốt. Nàng không nên ngu xuẩn như vậy, muốn đến kéo lấy Thanh Linh, nàng căn bản không thể nào kéo lấy được nàng ấy. Nàng không phải là người ngu xuẩn. Nhưng cũng có thể thời khắc đó nàng đã hết cách, nàng chỉ có một ý muốn duy nhất là kéo Thanh Linh lên, cho dù nàng chết hay sống Thành Ngọc đều muốn kéo nàng lên.

Sau đó lại thêm một khoảng thất thần trống rỗng.

Nhưng sự trống rỗng đó không kéo dài quá lâu.

Đoạn trí nhớ tiếp theo liên quan đến bên ngoài ngôi mộ, xuất hiện dưới ánh trăng sáng tỏ.

Lúc đó ánh trăng trên bầu trời cong cong như lưỡi liềm, mặt trăng treo lơ lững giữa bầu trời. Vẫn là nửa đêm.

Bên ngoài cổ mộ, có hai hàng kỵ binh đứng sẵn ở đấy, thị vệ trong Vương Phủ mặc toàn hắc y yên tĩnh như tượng đá, chỉ có cây đuốc trong tay đang cháy rừng rực. Ánh lửa vàng kia nhìn như ánh sáng buổi ban mai, đem cửa mộ rồi thú trấn mộ, còn có cánh rừng âm u trước cửa mộ soi sáng như ban ngày.

Quý Minh Phong cưỡi tuấn mã màu đỏ rực đứng phía sau những thị vệ mặc đồ đen, Thành Ngọc nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, lại có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của của hắn đang nhìn thẳng vào khuôn mặt mình.

Một lát sau, hắn chầm chậm mở miệng: "Cô rốt cuộc ở đây để làm gì?"

Ba ngày trước nàng gặp được Quý Minh Phong trên phố, lúc đó hắn đang dắt theo Mạnh Trần vào tửu lầu, không thèm nhìn nàng. Nàng nghĩ bọn họ đến đây có lẽ là muốn đến thăm dò ngôi mộ lần hai, cho nên đêm mùng một sau khi nàng lấy được chìa khóa thủy thần, chỉ cần một ngày chuẩn bị chỉnh lý liền đến núi Túy Đàm để xông vào mộ. Nàng muốn đến trước bọn họ một bước.

Đêm hôm qua nàng còn nghĩ, nếu như nàng có thẻ mang theo số cổ thư đó sống sót ra khỏi ngôi mộ, nàng sẽ chọn một đêm thật yên tĩnh đưa số cổ thư đó đến chỗ Quý Minh Phong, trả ơn cứu mạng của hắn một cách triệt để. Nàng có duyên gặp gỡ với Quý Minh Phong vào cái đêm trăng tròn ngày mười lăm tháng hai. Ở một nơi trăng sáng như vậy kết duyên thì sẽ ở trong một đêm trăng sáng như vậy để cắt duyên, tựa hồ như có chút bất lực đối với số mệnh, điều đó mới thích hợp nhất.

Nhưng kịch bản của vận mệnh nào đâu phải do nàng sắp xếp là được.

Nàng sống sót rời khỏi cổ mộ, sống sót mang theo số cổ thư kia, nhưng Thanh Linh lại chết rồi.

Những nàng vẫn không bỏ cuộc, nàng thử mở miệng, cố tìm lại giọng nói của mình. Nàng ẩn dưới bóng của thú trấn mộ, giọng khàn đặc hỏi Quý Minh Phong đang đứng cách nàng vài bước: "Thanh Linh đâu?"

Tiếng vó ngựa vang lên, Quý Minh Phong đến gần đứng trước mặt nàng cách hai bước chân, trong ánh lửa khuôn mặt trở nên rõ ràng: "Nàng chết rồi, vì cô mà chết."

Hắn giống như có chút nghi hoặc: "Ngày cô đưa cuốn "u sơn sách" rồi bắt Thanh Linh đưa cô đi thám hiểm những thứ ghi trong đó, ta đã lệnh cho nàng cảnh cảo cô đừng có gây họa, con người như cô, cho dù có gây họa cả trăm lần cũng không bao giờ cảm thấy hối hận đâu, đúng không?"

Lời nói ra giống như thanh lợi kiếm đâm vào tim, làm nàng không thể thở được.

Đúng vậy, Thanh Linh chết rồi.

Ở trong mộ, khoảnh khắc Thanh Linh rơi xuống nước, nàng cảm thấy toàn thân nàng trở nên đau đớn, nhưng lần này nàng không phát ra âm thành. Nàng không thể phát ra âm thành nào, chỉ có thể dùng bàn tay bị bỏng nổi đầy bọng máu nắm lấy vạt áo trước ngực, bởi vì dùng sức quá mạnh, bọng máu bị vỡ ra, đem y phục trắng của nàng nhuộm thành màu đỏ, thế nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào."

Nàng thở hổn hển hồi lâu, thế nhưng thở hổn hển cũng theo bản năng áp chế vào trong lòng, cho nên không ai chú ý, đến khi nàng rốt cuộc có thể lên tiếng, ánh mắt Quý Minh Phong lại lần nữa rơi trên người nàng.

Nàng giống như hỏi bản thân lại giống như hỏi người khác: "là thế sao?" Giọng vẫn khản đặc như vậy, khó nghe hệt như lấy giấy nhám chà qua. Sau khi hỏi nàng lại nghĩ đến những câu nói của Quý Minh Phong, hắn nói đúng, Thanh Linh vì nàng mà chết. Nàng nói nhẹ nhàng đáp trả lại bản thân một câu: "Đúng vậy, là như thế, là lỗi của ta."

Không ai trả lời nàng. Ánh lửa cách nàng có chút xa, ánh trăng lại cách nàng rất gần, nhưng ánh trăng chiếu lên người nàng chỉ khiến nàng cảm thấy thật lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Quý Minh Phong cuối cùng cũng mở miệng lần nữa, giọng nói không lãnh khốc giống như lúc nãy nữa, nhàn nhạt nói: "Thanh Linh." Hắn nhắm mắt: "Nàng vì cô mà chết, nhưng đó là chức trách của nàng. Nhưng cái chết của nàng cũng có tác dụng." Hắn lắc đầu nhìn nàng, ánh mắt cho chút bức ép, hắn hỏi nàng: "Quận chúa, từ này về sau người có thể an phận hơn một chút được không, đừng có lỗ mãng nữa được không? Nếu như đã không thể tự bảo vệ bản thân mình, thì có thể nào đừng có tự đưa bản thân mình vào hiểm cảnh nữa được không?"

Rất lâu sau nàng mới phản ứng lại, có chút khó khăn nói: "Ngươi là muốn nói, nếu như ta vô dụng, thì không nên làm phiền người khác mãi hay sao? Thanh Linh nàng." Chỉ nhắc đến cái tên này tôi đã khiến nàng nghẹn ngào, nhưng nàng cũng nhịn lại, cổ họng đè nén đến phát đau, khàn khàn nói: "Cái chết của Thanh Linh, không nên xem nhẹ như thế, nàng không nên chỉ vì một quận chúa tính tình ngang bướng và vô tri như ta bỏ mạng." Đôi môi nàng run rẩy: "Chuyến đi này của chúng ta không phải hoàn toàn vô dụng, ta và nàng, chúng ta cùng nhau lấy được cổ thư trong Nam Nhiễm cổ mộ."

Nói đoạn nàng run rẩy mở tay nải mở túi bách bảo ra. Trong lúc nàng chuẩn bị lấy năm cuốn cổ thư đó ra khỏi tay nải thì tiếng của một cô gái hoảng hốt xen vào: " Không được." Chính là tiếng của người con gái nãy giờ vẫn đi bên cảnh Quý Minh Phong, Mạnh Trân.

Theo tiếng nói sắc bén kia. Thành Ngọc trơ mắt nhìn năm cuốn cổ thư tan thành tro bụi trong khoảnh khắc, gió đêm thổi qua, những tàn tro đó cũng bị thổi vào trong đêm tối vô biên, giống như pháo hoa sau khi bắn lên trời không còn lưu lại vết tích nào chỉ lưu lại những bụi khói vô dụng.

Trong sự trầm mặc bao trùm lấy không khí nơi đây, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng Mạnh Trân quớ trách: "Quận chúa nếu như có thể vượt qua được các cơ quan trùng trùng để lấy được thánh thư của tộc ta từ trong mộ thất, thì sau không biết được những thánh thư kia chỉ lưu lại trong mộ thất để chờ người đến chép lại? Sao lại không biết mỗi cuốn sách đó đều được thêm vào mật thuật, gặp phải gió sẽ tan biến?"

Đứng dưới bụng con tuấn mã cách nàng năm sáu bước, sắc mặt của nàng tái xanh: "Quận chúa người lần này thăm dò mộ hay lắm, kiên quết đem con đường sống của chúng ta cắt đứt sạch sẽ. Theo ta thấy, cái chết của Thanh Linh, há chẳng phải là nhẹ tựa lông hồng, thật là..."

Khuôn mặt Thành Ngọc trở nên tái mét.

Quý Minh Phong đột nhiên mở miệng, hắn hỏi nàng: "Cô rốt cuộc đến đây làm gì?" Đây là vấn đề hắn hỏi nàng đầu tiên khi mới tới. Lúc nãy nàng không trả lời, lúc này đây hắn giống như cũng không cần nàng trả lời, giống như không còn gì để nói tiếp tục hỏi nàng: "Cô rốt cuộc, muốn làm gì?"

Nàng một chữ cũng không thể nói ra được.

Câu hỏi của hắn câu này tiếp câu khác: " Cô tới lấy cổ thư Nam Nhiễm, vì sao không nói cho ta?"

"Cô phải biết số sách này quan trọng đến mức nào không? Có được chúng, trên chiến trường mới giảm thiểu được bao nhiêu sự hi sinh vô tội không?"

Nàng thử mở miệng, nhưng chỉ nói được một chứ "tôi"

Hắn lại nhắm chặt mắt, cự tuyệt sự bất cứ lời biện hộ nào của nàng, cho dù là xin lỗi, hắn giống như đang cực kỳ mỏi mệt, lại giống như không thể nén nổi được sự tức giận đối với nàng, thanh âm của hắn có chút trầm thấp: "Hồng Ngọc quận chúa, cô thực sự là gan lớn hơn trời làm việc tùy tiện bừa bãi, dù có sai một trăm lần cũng không biết hối cải. Hôm nay Thanh Linh chết vì cô, ngày sau sẽ có càng nhiều nam nhi Lệ Xuyên vì ngươi mà táng mạng, nhiều mạng người như thế, cô có gánh được hết không?" Hắn còn suy đoán lãnh khốc: "Hay cô cho rằng thân phận quận chúa của mình là tôn quý, cho rằng bọn họ chỉ là những mạng sống rẻ tiền, cho nên nhiều tính mạng như thế, cô đều không hề quan tâm?"

Đây không phải là đang dùng một thanh lợi kiếm rạch thêm vào vào vết thương đau đớn của nàng sao.

Nàng ngồi tại chỗ, hoang mang cảm thấy đêm nay nàng giống như cùng Thanh Linh rơi xuống ao hóa cốt nhưng lại bị vớt lên, không chết thành công, nhưng xương cốt và da thịt đã bị tách rời, nàng còn sống, lại phải cảm nhận sự đau khổ của xương thịt rã rời này, điều này so với chết càng khó chịu hơn. Có lẽ là tại nàng vẫn còn sống sót bình an ngồi trước cửa mộ, nàng không khóc, nhìn qua có vẻ rất kiên cường lạnh lùng, cho nên bọn họ nghĩ rằng nàng lãnh khốc cang cường. Không ai biết được sự đau đớn đến cùng cực không biết từ đâu ập tới của nàng, vì thế họ không chút ý đến sự đau đớn của nàng.

Quý Minh Phong giống như lại nhìn nàng thêm lần nữa, sau cuộc đối thoại khiến nàng tựa hồ như vạn kiếp bất phục đó, liền quay đầu ngựa rời đi. Theo sau là Mạnh Trân và đám hộ vệ của hắn.

Nàng biết rằng nàng đã làm hỏng chuyện của Quý Minh Phong, hắn có lẽ nên phẫn nộ như thế.

Nàng không trách hắn, nàng chỉ cảm thấy rất đau đớn.

Rất nhanh trước ngôi cổ mộ trở nên an tĩnh, khu rừng cũng bắt đầu trở lại vẻ âm u lúc đầu.

Ánh trăng lạnh lẽo, gió cũng rất lạnh, nàng có thể nghe được tiếng chim kêu trong đêm tối, tiếng chim kêu nghe sao mà bị thương đến thế.

Nàng cuối cùng cũng không trụ được nữa, tê liệt ngã xuống trước bóng của trấn mộ thú.

Trong bóng tối nàng ôm chặt lấy bản thân, co người lại thành một cục.

Suốt một tháng trời, không ai biết được nàng đã trải qua sự thống khổ và dày vò như thế nào. Giống như câu Bạch Lan cổ kia nói, cho dù là nàng, muốn lấy được cổ thư của Nam Nhiễm cũng tốn hao tâm lực vô cùng.

Không có ai biết được sau khi tháo Hi Thanh xuống, nàng phải trải qua bao nhiêu đêm thức trắng; không ai biết được những âm thanh rì rào phức tạp đó cả ngày và đêm đều khiến nàng sống không bằng chết; không ai biết được nhưng gian nan trong đêm nàng đi lấy chìa khóa của thủy thần; càng không có người nào biết đêm nay.

Đêm nay, ở khoảnh khắc chỉ còn một mạng sống mong manh, nàng thực ra rất sợ hãi.

Mà sau khi Thanh Linh chết đi, đột nhiên cổ thư hóa thành tro, và những lời nói như dao cắt của Quý Minh Phong, nàng thực sự không thế chịu đựng nổi.

Nàng đau đớn đến mức muốn chết đi.

Nàng rất cần ai đó cho nàng chút ấm áp, để nàng không còn đau đớn nữa, nhưng từ khi nàng đến Lệ Xuyên, chỉ có Thanh Linh mới có thể cho nàng sự ấm áp thuần túy đó. Còn giờ đây càng nhớ tới Thanh Linh lòng nàng càng đau đớn. Gần đây nàng từng nhận được sự ấm áp sao? Trong dòng ký ức lạnh lẽo đau đớn như dòng nước chảy lạnh như băng, chỉ có giấc mộng đêm qua tựa hồ như ấm áp một chút, giờ đây bỗng chốc hiện ra trong tâm trí nàng , giống như một viên minh châu ấm áp chạm vào ngón tay của nàng, cho nàng chút nhiệt độ. Trong giấc mộng đó có một vùng sa mạc ấm áp, ánh trăng dịu dàng, gió cũng rất ôn nhu. Lúc đó có người ở cạnh nàng, nhẹ nhàng nói : "Tặng nàng một câu thơ, được không?" Người đó đối xử với nàng rất tốt, cho dù chỉ là người ở trong mộng.

Bởi vì một chút ấm áp đó, nàng cuối cùng cũng khóc thành tiếng. Tiếng khóc vang vọng khắp khu rừng, giống như một con mãnh thú mất đi người thân đang gào thét.

Bởi vì không có ai ở cạnh nắm lấy tay nàng an ủi để nàng đừng cảm thấy tự trách bản thân như thế, nói với nàng rằng đó không phải là lỗi của nàng, cái chết của Thanh Linh chỉ là ngoài ý muốn; vì thế, một chút ký ức ấm áp đó khiến nàng dường như lấy lại được dũng khí, đồng thời cũng khiến cho đáy lòng nàng phải nhận lấy sự bào chữa vạn kiếp bất phục.

Là nàng tùy hứng hai chết Thanh Linh, còn nàng thì lại để cho cái chết của Thanh Linh biến thành cái chết không đáng một đồng, đây là sai lầm không thể vãn hồi được, nàng phải chịu trách nhiệm với tội lỗi này cả đời.

Những chuyện sau đó, đối với Thành Ngọc mà nói vẫn có chút mơ hồ.

Đêm đó hình như người trong vương phủ đưa nàng trở về, sau hau ngày ngồi xe về đến phủ Lệ Xuyên vương, sau đó nàng liền bị nhốt lại.

Nàng bị bệnh, cả nàng đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vì thế cũng không biết mình đã bị nhốt lại bao nhiêu ngày rồi. Trong ấn tượng của nàng hình như chưa từng gặp được Quý Minh Phong, nghe cô a đầu chăm sóc nàng nói vương phủ có hỷ sự, Tần cô nương muốn gả vào vương phủ để làm chủ tử. Nàng ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại Tần cô nương rốt cuộc người nào, nghĩ một hồi có lẽ Tần cô nương sẽ gả cho Quý Minh Phong, sau đó nàng lại thấy buồn ngủ. Những ngày này nàng cứ hay buồn ngủ, giống như không ngủ đủ giấc vậy.

Hình như ngày tiếp theo, Chu Cẩn và Lê Hương liền đến đón nàng. Bọn họ âm thầm đến. Lúc mới nhìn thấy Chu Cẩn, thần trí nàng mới thanh tỉnh trở lại, nàng mới không còn ngớ nga ngớ ngẩn như trước nữa. Mà cái vị thanh niên khiếp sợ ôm lấy nàng, dáng vẻ vô cùng hối hận nói: "Nếu biết người sẽ phải chịu khổ như thế này, ra đã không để lại người một mình ở chỗ này!" Cho nên Chu Cẩn trước giờ đều là khẩu xà tâm Phật, lúc nào cũng tỏ vẻ ghét bỏ nàng, nhưng kỳ thực người hắn trân trọng nhất chính là nàng. Mà nàng đã mệt mỏi đến mức chỉ kịp nói với Chu Cẩn, nàng muốn chép lại năm cuốn cổ thư mà nàng đã tìm được trong Nam Nhiễm cổ mộ, lưu lại cho Lệ Xuyên vương phủ. Nàng gây ra chuyện, nhất định phải đền bù. Sau đó liền ngất đi.

Lúc tỉnh lại nàng đã ở Vãn Anh sơn trang. Vãn Anh sơn trang là biệt viện của Hoàng gia, tuy cũng ở Lệ Xuyên nhưng lại cách Hàm thành rất xa.

Chu Cẩn không thèm thương lượng với nàng, đem tất cả những sự áy náy không thể chịu đựng được của nàng đối với Thanh Linh phong ấn lại trong lúc nàng còn say ngủ. Tất cả những cảm xúc khiến nàng đau đớn thống khổ, và tất cả những cảnh tượng lúc Thanh Linh chết dày vò nàng mỗi đêm, đều bị Chu Cẩn phong ấn tận sâu trong đáy lòng nàng. Vì thế chỉ tất cả những chuyện xảy ra ở Lệ Xuyên, dù tốt hay xấu, sau khi bị Chu Cẩn phong ấn lại, đối với nàng mà nói, đều chỉ là những tàn ảnh mơ mơ hồ hồ.

Nửa năm sau Thành Ngọc trở lại Bình An thành, lại trở về là một Thành Ngọc chưa từng rời khỏi thành Bình An một bước, vẫn là một Thành Ngọc chưa từng trưởng thành.

Liễu rũ bên bờ sông Bạch Ngọc. Đêm đã khuya, tiếng tỳ bà của Kim Tam nương trên lầu trúc đã sớm dừng lại, không khí vui vẻ náo nhiệt chốn phố hoa cũng theo tiếng tỳ bà dừng lại, sự vui cũng nói lời từ biệt với đêm khuya, tất cả mọi vật trầm vào trong hoan mộng phong lưu kiều diễm. Vì thế cả con sông Bạch Ngọc đều trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại dòng nước đang chảy róc rách, gió đêm vẫn đang nhè nhẹ thổi.

Liên Tam ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, một tay chống lấy cằm, hơi hơi cau mày.

Thàn Ngọc chút thấp thỏm.

Đây là lần đầu tiên nàng nhớ lại đoạn ký ức đó một cách hoàn chỉnh như vậy, những điều nàng kể với Liên Tam tuy không phải toàn bộ, nhưng đại khái chính là như thế. Những bí mật không cách nào nói với người khác bất luận thế nào đều không thể nói ra, nàng từng lập lời thề trong Thập Hoa Lâu, vì thế những thứ liên quan đến hoa chủ, liên quan đến Hi Thanh, liên quan đến những truyền thuyết xa xưa chỉ giao lưu được với đám hoa mộc, bao gồm những cổ thư trong mộ, nàng đều bỏ qua hết. Lại vì những tâm tư của thiếu nữ, cho nên những chuyện bí mật, vì dụ như giấc mộng sa mạc, nàng một chữ cũng không nhắc đến.

Nhưng Liên Tam thông minh như thế, nàng không biết trong câu chuyện của mình tô vẽ thêm đó có qua mắt được chàng hay không. Nàng cũng không biết khi nàng úp mở trò chuyện với chàng như thế này thì có tính là thành thực đối diện với bản thân hay không. Vì thế nàng nhìn thấy chàng cau mày, trái tim bỗng rung lên dữ dội, nàng bi ai nghĩ nàng thực không muốn giấu chàng, chỉ là nàng không thể không giấu chàng.

Nhưng Tam điện hạ lại không nghĩ những điều đó

Cái chàng nghĩ đến là, trong đêm tối không có ai giúp đỡ đó, là khu rừng âm u trước cửa ngôi cổ mộ, là một cô gái mắt đỏ hoe ngồi trước mặt, nàng ngồi co ro lại như thế nào. Có hay không giống như bốn mùa mà hắn nhìn thấy trong nội tâm nàng, cô đơn một mình ngồi giữa bầu trời đầy tuyết, ôm thật chặt lấy mình, muốn tự sưởi ấm cho bản thân. Những điều đó làm lòng hắn trở nên trầm mặc.

Lúc này Thành Ngọc đã bị giải trừ phong ấn, đây mới chân chính là Thành Ngọc, là một Thành Ngọc chỉ vừa mới trưởng thành đã bị chặt đứt đôi cánh. Thứ đè nặng trên người nàng là sự hối hận đau đớn mà chỉ dựa vào một đôi vai non nớt tuyệt đối không thể chịu đựng được, nàng lại không biết làm thế nào cho tốt, giống như chú bướm vừa mới phá kén liền gãy cánh, bị tàn nhẫn giam hãm lại trong sự thống khổ của quá trình lột xác.

Nàng không thể nào một lần nữa chui vào lại trong kén để làm một chú nhộng vô ưu vô lo, cũng không thể mọc lại đôi cánh để làm một chú bướm tự do bay lượn. Sự đau khổ kéo nàng ở lại nơi đó.

Trong sự yên lặng khiến cho người ta phát hoảng. Thành Ngọ là người mở lời trước

Nàng hỏi Liên Tống: "Muội là người xấu, phải không?"

Ngón tay của chàng nắm lấy vai nàng, dưới ánh trăng, những ngón tay đó tựa như tỏa ra ánh sáng, so với ngọc Dương Chi còn sáng hơn, chàng nhẹ giọng trả lời nàng: "Không phải, là bọn họ nói bậy."

"Nhưng..." Nàng lẩm bẩm

Ngón tay của Liên Tống chạm nhẹ trên vai nàng: "Đem những tâm tình và ký ức này phong ấn vào trong thân thể muội lần nữa, muội sẽ lại lần nữa vô ưu vô lo."

Thành Ngọc mơ màng ngẩng đầu lên, lại đột nhiên cảm thấy chàng đang đến gần nắm lây bàn tay nàng, nghe tiếng chàng thì thầm: "Nhưng Thành Ngọc, ta vẫn muội tiếp tục trưởng thành."

Thành Ngọc cảm thấy âm thanh đó lướt qua vành tay nàng, có chút trầm thấp, rót vào trong lỗ tai nàng, có chút quen thuộc, lại không biết là quen thuộc ở đâu, nhất thời nàng không nắm bắt kịp. Sau đó trời đất bắt đầu quay cuồng.

04/03/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro