Chương 25.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất

Trong lúc nàng đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thì có hai tên thị vệ tìm được nàng, rồi vội đưa nàng đến chỗ cồn cát cao nhất. Sau khi các thị vệ đỡ nàng đứng vững trên cồn cát, nàng mới quay người nhìn lại, nhìn thấy cơn hồng thủy vội vã đập đến kia đang nuốt lấy những con người và lạc đà đứng dưới bên cồn cát, cô nhóc hướng đạo đi cùng đoàn lạc đà mấy ngày trước còn chơi đùa vui vẻ cùng nàng giờ đây  cũng bị vây trong đó không ngừng khóc la cầu cứu: "Quận chúa tỷ tỷ cứu ta với!" Ngay lúc đó nàng lập tức muốn lao xuống bên dưới cồn cát, nhưng không ngờ đến có một cơn sóng đánh tới, cô bé kia chỉ trong một thoáng đã biến mất ở bên trong trọc lưu. Nàng không thể kiềm chế được chính mình mà hét lớn: "Không!"

Sau đó là nàng tỉnh lại.

Có người nắm lấy tay nàng, ở bên tai không ngừng an ủi: "Không sao rồi, A Ngọc, không sao rồi."

Thành ngọc mở đôi mắt vẫn còn mông lung mờ mịt dưới ánh lửa, nhìn thấy thân ảnh bạch y bên cạnh, nàng theo bản năng khẽ gọi một tiếng: "Liên Tam ca ca."

Người đó cúi đầu nhìn nàng, rất lâu sau, ngữ khí có chút khàn khàn nói: "Nàng thế mà vẫn còn nhớ đến hắn."

Thành ngọc khẽ giật mình, cố gắng mở mắt lần nữa, lúc này đây nàng mới thấy được rõ ràng, người ngồi bên cạnh nắm lấy tay rồi trấn an nàng, không phải là Liên Tống, mà là Quý Minh Phong.

Ký ức trong nháy mắt ùa về.
Thành Ngọc sau khi hồi thần mới nhớ lại, giấc mộng kia, là mộng mà cũng không phải mộng, tất cả những gì xảy ra trong giấc mộng kia, đều là sự thực. Giáng Nguyệt không lành, dòng cát nuốt người, binh hoang mã loạn, người lật đà ngã, nhân gian luyện ngục. Khi nàng đứng ở nơi cao nhất trên cồn cát, trơ mắt nhìn cô bé sáu tuổi kia bị dòng cát nuốt trọn, tia lý trí cuối cùng đang run rẩy trong lòng khiến nàng có thể đứng vững được đột nhiên đứt phựt. Lòng nàng sụp đổ, cố dùng hết sức hất tay của đám thị vệ ra, muốn nhảy xuống dòng cát chảy siết đó cứu lấy đứa bé kia.

Chính trong lúc nàng không màng tất cả định nhảy xuống, thì dưới ánh trăng, dưới dòng cát chảy dài về phía xa, đột nhiên có một bạch y thanh niên đạp sóng mà đến, một tay kết liên hoa ấn, ngân quang từ giữa các ngón tay dần tỏa ra, trong phút chốc tràn ra cả vùng đại địa rộng lớn, những nơi ngân quang lướt đến, địa ngục được dựng lên từ đám cát vàng đáng sợ kia liền dừng lại từng tấc từng tấc  một. Thanh niên khẽ nâng tay, cô bé táng thân trong dòng lũ cũng được một sức mạnh to lớn cuốn lại, kéo lên khỏi dòng lũ rơi xuống trên cồn cát, không ngừng ho khan thở dốc.

Thành Ngọc nhìn thấy  mọi người đều đã được cứu sống, trái tim bị treo cao nãy giỡ cũng đột nhiên bị kéo xuống, cảm xúc dâng trào chỉ trong chốc lát, còn chưa kịp nhìn rõ dung sắc của thanh niên kia thì đã ngất đi rồi.

Mà bây giờ tỉnh lại mới biết, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, người cứu sống họ lại chính là Quý Minh Phong.

Sau khi Quý thế tử nói một câu như đang hờn trách rằng "nàng thế mà vẫn còn nhớ đến hắn" xong, tựa như ý thức được sự thất thố của bản thân, cũng không tiếp tục nói đến chủ đề đó nữa, chỉ dịu dàng nói với Thành Ngọc đang từ từ ngồi dậy, rằng bây giờ họ đã được an toàn đưa đến trong một cái hang đá, cơn Hồng thủy đã lui, Chu Cẩn Lê Hưởng bọn họ đều không sao, những người tùy tùng có thể cứu được hắn đã cứu hết, nhưng dù sao vẫn đến chậm một bước, còn hơn mười mấy binh lính và mười con lạc đà đã bị cuốn đi theo dòng cát.

Nghe nói binh lính gặp nạn, Thành Ngọc ngẩn ngơ một hồi, sau đó hai tay chắp trước ngực lễ tạ Quý Minh Phong, nói có thể giữ lại đại nhiều người như thế đã là kết quả mà nàng không dám nghĩ đến rồi. Quý Minh Phong ngăn lễ của nàng lại, đỡ nàng mặt mày trắng bệch ngồi lại trên giường đá, nàng tựa như nhớ ra gì đó, lại hỏi Quý Minh Phong vì sao lại có thể kịp thời đến, sử dụng thuật pháp gì mà có thể cứu được bọn họ trong thiên tai hỗn loạn như thế được.

Quý Minh Phong đáp trả nàng một cách qua loa rằng mấy ngày trước hắn có một đoạn kỳ ngộ, nàng cũng không có hỏi thêm nữa, chỉ gật gật đầu, cứ như thế mà tiếp nhận cách giải thích đó.

Trong động rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, duy chỉ có những thanh củi đang cháy trong ngọn lửa trước hang động thỉnh thoảng lại phát ra những tiếp nổ lép bép, làm nhiễu loạn màn đêm yên tĩnh.
Ánh mắt Thành Ngọc vô hồn nhìn về phía đống lửa kia. Có thể sống sót sau tai nạn, vốn nên là thời khắc con người trở nên cảm tính, nghĩ đến mà cảm thấy sợ hãi cũng tốt, cảm thấy may mắn cũng tốt, chung quy vẫn không nên "tâm lặng như nước" giống như nàng lúc này. Nàng đáng ra có rất nhiều điều có thể nói với Quý Minh Phong, giống như đội ngũ đưa dâu lúc này đang cắm trại ở đâu, vật tư tổn thất bao nhiêu, ngày mai có thể xuất phát được chưa, có cần phải điều chỉnh lại lộ tuyến không, chuyện nàng cần phải quan tâm  kỳ thật rất nhiều. Nhưng đến chính Thành Ngọc cũng không cách nào lý giải được, vì sao lúc này đây nàng lại không có chút dục vọng muốn quan tâm chuyện khác nữa, trong lòng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng không hơn không kém.

Tại lúc ánh mắt trống rỗng của Thành Ngọc nhìn về phía đống lửa, Quý Minh Phong cũng nhìn nàng không chớp mắt. Thật lâu sau, cuối Quý thế tử cũng mở miệng để phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, hắn hỏi nàng: "Nàng đang thất vọng sao, A Ngọc?"

"Thất vọng?" Thành Ngọc có chút mờ mịt quay đầu nhìn về Quý Minh Phong, giống như không hiểu mà lặp lại một lần nữa: "Ngươi nói là thất vọng?" Sau đó nàng rất nhanh liền phủ nhận: "Takhông có."

Tuy đáp trả như thế, nhưng trái tim trong lồng ngực như Kính Hồ không có chút nào gợn sóng kia, đột nhiên lại đập thình thịch không ngừng, sau đó dần dần nảy lên một cách kịch liệt.

Quý Minh Phong lại nhìn nàng hồi lâu, khẽ mím môi, một động tác vô cùng nhỏ, nhưng lại ẩn chứa một điểm khiến người khác nghĩ đến mà  cảm thấy chua chát: "Nàng thực sự đang cảm thấy thất vọng." Mỗi một câu một chữ hắn nói, ánh mắt trong suốt, phảng phất như đã nhìn thấu được tận sâu đáy lòng nàng: "Nàng thất vọng là vì trong lúc nàng đứng giữa bờ vực nguy hiểm, người kịp thời đến cứu nàng là ta chứ không phải là Liên Tam."

Trong khoảnh khắc Quý Minh Phong nói lời này, trái tim Thành Ngọc tựa như mất đi trọng lượng mà hẫng mất một nhịp, nàng ngây người, giờ đây nàng mới hiểu được vì sao sau khi trải qua kiếp nạn nàng lại khác thường như thế, hóa ta là bởi vì điều này. Đây là đáp án chính xác, nhưng là nàng không thể, không bằng lòng, cũng không thể thừa nhận cái đáp án mà nàng không có mặt mũi để đối diện này.

"Ta nói đúng chứ?" Quý Minh Phong cau mày nhìn nàng.

Nàng biết hắn nói đúng, nhưng nàng lại không cách nào trả lời hắn được.

Sự trầm mặc của nàng đã chính là đáp án tốt nhất, nàng nói rõ vì sao Quý Minh Phong lại tức giận, hắn chỉ không nhìn nàng thêm nữa. Hắn quay đầu đi, ánh mắt dừng lại ở màn đêm bên ngoài hang động, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, rất lâu sau, lại quay đầu lại, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, nâng tay lên phất một cái. Theo động tác đơn giản đó đó của ba, trên không trung xuất hiện một thủy kính cực lớn, cơ hồ như chiếm cứ hết nửa ngôi thạch động.

Quý Minh Phong nhìn nàng, vẫn cau mày như cũ, thanh âm lại rất ôn hòa, mang theo giọng điệu dỗ dành:"Ta biết, muốn chết tâm với hắn ta rất khó, nhưng hắn đã không đặt nàng trong lòng, nàng lại không thể dứt tình, đến cuối cùng người khổ sở cũng chỉ có mình nàng. A Ngọc, nàng nếu như còn không thể tỉnh lại được thì hãy để ta giúp nàng."

Nói xong lời này, Quý Minh Phong đứng dậy, ngón tay khẽ chạm vào thủy kính giữa không trung, sau đó nàng nhìn thấy sương mù trong thủy kính tản ra, một khu rừng tuyết xuất hiện trong tầm mắt. Thành Ngọc nhận ra, đó là phủ tướng quân.

Rừng tuyết với những cành cây phủ đầy tuyết không còn chút ý thu trước mắt là rừng lá Phong, nơi mà nàng đã từng xông vào. Tiết trời vào đông, thiếu đi sắc màu đỏ rực của lá Phong, duy chỉ còn sót lại những cành cây bị tuyết bao phủ, cảm giác u ám huyền ảo lan tràn khắp nơi.
Tại nơi băng tuyết u huyền này này, Thành Ngọc nhìn thấy Liên Tống đã lâu không gặp cùng với quốc sư và Yên Lan.

Thành Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt kính.

Tuyết đã ngớt, đó là một ngày trời nắng trong, giữa rừng tuyết có một chiếc bàn bạch ngọc, Liên Tam và quốc sư đang ngồi đối diện đánh cờ với nhau. Yên Lan thân mang một bộ bạch y lông hồ ly viền vàng nhạt quấn quanh áo choàng màu nhánh sen, ngồi bên cạnh Liên Tống. Áo khoác màu vàng nhạt phối với làn da trắng như tuyết của nàng, tinh thần nàng nhìn có vẻ rất tốt. Bên phía tay phải của Yên Lan có đặt một chiếc bàn đá tạm thời dùng để nấu trà. Trà trên bàn bốc hơi nghi ngút, Yên Lan nhấc ấm trà lên, sau khi rót trà ra, liền cẩn thận bưng một chén trà làm tứ sứ trắng đưa qua cho Liên Tống. Liên Tống cầm lấy uống, sau đó lại đặt chén trà đã không vào tay Yên Lan. Ánh mắt y chỉ tập trung trên bàn cơ, chưa từng ngẩng đầu, nhưng một người trả chén, một người nhận chén, động tác vô cùng quen thuộc, động tác nhận trà rất lưu loát, giống như Yên Lan đã vô số lần đưa trà qua cho chàng uống, mà chàng cũng đã từng vô số lần trả lại chén trà như vậy, vì thế mới có thể tạo ra được sự ăn ý đến vậy.

Không lâu sau, Thiên Bộ xuất hiện trên mặt kính, đánh vỡ bức tranh tĩnh lặng này. Thiên Bộ khẽ nhíu mày đi lên phía trước, thấp giọng bẩm báo, nói có một cô nương tên Hoa Phi Vụ ở Lâm Lang các đến cầu kiến, nói có việc liên quan đến quận chúa muốn thương nghị cũng điện hạ.

Trước thủy kính, Thành Ngọc dùng sức nắm chặt lấy bàn tay trái của mình, chốc chốc lại nhìn chằm chặp vào Liên Tam, tựa hồ như muốn nhìn thấu mỗi một thay đổi trên khuôn mặt y.

Nhưng biểu cảm trên mặt Tam Điện Hạ hầu như không hề thay đổi gì, quân cờ trắng vẫn cầm trên tay, tựa như vẫn đang suy nghĩ nên đi tiếp nước cờ gì, hồi lâu mới mở miệng phân phó Thiên Bộ: "Không gặp, kêu nàng về đi."

Động tác lọc trà Yên Lan của Yên Lan ngưng lại, khóe miệng dâng lên ý cười nhàn nhạt.

Thiên Bộ cung kính nói vâng, sau đó lui ra. Quân cờ trắng trong tay Liên Tống lúc này mới rơi xuống, đem cả  trận đại long của quốc sư trảm sát. Trên bàn cờ, quân đen binh bại như núi đổ, quốc sư vứt quân cờ trong tay đi, oán hận nói: "Không chơi nữa không chơi nữa, hôm nay vận khí không tốt, cứ thua điện hạ mãi, còn đánh nữa thì thật mất hứng, vẫn là để ngày khác vận đạo tốt rồi lại đến thỉnh giáo điện hạ." Nói rồi liền muốn đứng dậy.

Yên Lan mỉm cười lưu hắn lại: "Không đánh cờ, thì quốc sư cũng có thể ở đây ngắm cảnh thưởng tuyết được mà, lúc nãy ta có kêu nhà bếp nấu canh, các tỳ nữ canh chừng, một khắc nữa là có thể uống được rồi."

Quốc sư nhướng mày: "Canh này công chúa đâu phải nấu cho thần, thật sự muốn biết công chúa lúc này là thật lòng muốn ta lưu lại hay là giả vờ khách sáo, thần nếu như thực sự lưu lại ăn canh, thì nói không chừng công chúa sẽ trách thần không có mắt, thần cũng không muốn rước dự ngượng ngùng này vào thân làm gì."

Yên Lan đỏ mặt, buồn bực nói: "Quốc sư đại nhân hà tất trêu ghẹo Yên Lan." Đôi mắt xấu hổ liếc nhìn Liên Tam đang ở bên cạnh.

Thành Ngọc không muốn xem nữa.
Hóa ra y quả thực là không để tâm đến nàng thật, sự rời đi của nàng trong lòng hắn hầu như không hề có một tia sóng gợn lăn tăn nào cả.
Nàng nhắm chặt mắt, tứ chi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảnh tượng trong thủy kính đã thay đổi, cuối cùng, nàng vẫn mở mắt xem tiếp, thấy quốc sư đang bước ta khỏi phủ tướng quân, nhìn thấy Hoa Phi Vụ trước cổng đợi, chần chừ một lúc lâu, mới chủ động tiến lên hỏi: "Cô nương là Hoa Phi Vụ ở Lâm Lang các phải không?" thấy Tiểu Hoagật đầu, quốc sư thở dài một tiếng rồi nhìn nàng: "Tướng quân nói rồi, không gặp cô nương, sao cô nương vẫn còn ở đây?"

Trên tay tiểu Hoa xách một tay nải, đánh giá một thân đạo bào trên người quốc sư một phen, có chút trù trừ hỏi: "Tôn giả là quốc sư bằng hữu tốt của địa tướng quân sao?"
Mọi sự cẩn thận đời này của tiểu Hoa đại khái là đã dùng hết vào khoảnh khắc này rồi, sau khi nhìn thấy quốc sư gật đầu nàng mới buông lỏng phòng bị, nhưng vẫn chần chừ đắn đo rất lâu, đắn đo mãi mới nói ra một câu: "Nô là bằng hữu có giao tình không tồi với quận chúa muốn cầu xin tướng quân giúp đỡ nghĩ cách, xem có thể nào đưa quận chúa về lại được hay không. Nhưng nô ở đây đợi rất lâu, tướng quân cũng không chịu gặp nô, không biết..."

Quốc sư ngắt lời nàng: "Xem ra chuyện giữa quận chúa và đại tướng quân, ngươi cũng biết nhỉ."

Sự nhạy cảm cả đời này của Tiểu Hoa đại khái cũng đều được dùng hết vào giờ khắc này luôn rồi, nàng ngẩn người ra một chặp sau đó lập tức phản ứng lại, nàng khẽ "a" lên một tiếng, che nửa miệng nói: "Hóa ra quốc sư đại nhân cũng biết sao?"

Quốc sư "ừ" một tiếng: "Ta và quận chúa cũng là bằng hữu." Nhướng mắt nhìn Tiểu Hoa, có lòng tốt khuyên nàng: "Bất quá ngươi đừng nên đợi ở đây hao tốn thời giờ nữa, đi về đi, tướng quân y không gặp ngươi đâu. Y đã đưa ra lựa chọn rồi, từ đây về sau ai đi con đường của người đó, chuyện của quận chúa, y sẽ không nhúng tay vào nữa."

Tiểu Hoa ngơ ngác, lầm bầm nói: "Vì sao lại thế? không phải y... y thích quận chúa của chúng ta sao?"

Quốc sư thở dài: "Ta từng hỏi tướng quân về chuyện này, y nói..."

Tiểu Hoa sốt ruột nói: "Y nói thế nào?"

Quốc sư trầm mặc hồi lầu: "Tướng quân nói." Giọng điệu có chút thương hại: "Y nói y có lẽ không thích quận chúa đến vậy. Quận chúa gả cho Mẫn Đạt cũng được, gả cho ai cùng xong, là mệnh số của nàng, y không tiện quấy nhiễu."

Tiểu Hoa khó tin đứng yên tại chỗ sửng sờ hồi lâu, tay nải trong tay vứt dưới đất bị mở ra, lộ ra một túi thơm và mấy trang kinh thư. Quốc sư cúi người nhặt lại cho vào trong tay nải, đưa lại cho tiểu Hoa, sau đó lắc đầu thở dài rời đi."

Sương mù dần dána tập trung lại, che mất cảnh tượng trong thủy kính, một tia ngân quang xẹt qua, thủy kính dần dần ẩn đi.

Thành Ngọc sững sờ ngồi trên giường đá.

Quý Minh Phong thu thủy kính lại, quay về bên cạnh nàng: "Ta không có lừa nàng." Hắn nói.

Không đầu không cuối chỉ nói vỏn vẹn năm chữ, nhưng Quý Minh Phong có ý gì, Thành Ngọc đều hiểu rõ, ý của hắn là, mọi thứ trong thủy kính, đều là sự thực đã từng phát sinh trong thành Bình An cách đó cả ngàn dặm, hoàn toàn không phải chỉ là huyễn cảnh biến ra để lừa nàng.

"Ta biết ngươi không có lừa ta, ngươi không biết lừa người." Nàng đáp lời hắn, giọng nói khàn khàn. Lời vừa nói ra, hai giọt nước mặt đã men theo khóe mắt rơi xuống đất. Nàng phát giác ra được, giống như cảm thấy mất mặt, lập tức đưa tay lên muốn lau đi. Nhưng nước mắt lại không chịu sự khống chế của nàng, lau mấy cũng không sạch hết được. Hai bàn tay đều là nước mắt, nàng nhíu nhíu mày, nên buông tay rồi. Nâng mắt nhìn ánh mắt lo lắng của Quý Minh Phong, nàng yên lặng một chốc lát, sau đó chủ động mở miệng.

"Kỳ thực ta vẫn luôn không cam tâm." Nàng thấp giọng: "Lúc đó, hoàng huynh muốn đưa ta đi hòa thân. Ta thống khoái đồng ý như thế, cũng là muốn xem thử phản ứng của huynh ấy. Nhưng tận sâu trong lòng ta, từ đầu đến cuối đều  không tin rằng huynh ấy chỉ coi ta như một thú tiêu khiển, vẫn luôn cố chấp mà nghĩ rằng ta là một điều khác biệt đối với huynh ấy." Nước mắt không ngừng tràn ra nơi khóe mắt, dáng vẻ bi thương tựa như đau thấu tận tâm can, nhưng giọng nói của nàng lại vô cùng bình tĩnh: "Ta muốn nhìn thấy phản ứng khi huynh ấy biết tin ta bị gả đi xa, ta hi vọng huynh ấy buồn, huynh ấy hối hận." Giống như cầm lấy một thanh đao, tự đâm vào nơi sâu nhất trong linh hồn mình, nàng bình tĩnh phân tích từng cung bậc cảm xúc, cho dù điều đó khiến cho nàng đau đớn tựa như tự xẻo thịt trên thân mình: "Yên Lan nói huynh ấy không có thích ta đến thế, ta rất khó chịu, ta chỉ là muốn làm gì đó, khiến cho huynh ấy cũng khó chịu giống ta. Nhưng mà, hóa ra ta lại nực cười đến thế." Nói đến mức tự nhiên bật cười, khóe miệng nàng hơi nhướng lên,giống như quả thực cảm thấy bản thân rất nực cười, nhịn không được mà tự giễu cợt bản thân.

Quý Minh Phong nhìn nàng đang có tỏ ra bình tĩnh, muốn giúp nàng lau nước mắt, muốn kéo khóe môi đang nhếch lên kia của nàng, còn muốn nói với nàng, nàng không có nực cười. Nhưng trước khi hắn có những hành động đó, thì nàng đã nhắm mắt lại, nghiêng đầu về phía bên trong chiếc giường đá.

"Hóa ra." Nàng tiếp tục nói: "Huynh ấy thực sự là không có thích ta đến như thế. Ta gả cho ai cũng tốt, huynh ấy đều không quan tâm, có thể nhẹ nhàng nói rằng đó là mệnh số của ta." Giọng nói cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, có hơi nghẹn ngào, giống như đã cố gắng hết sức để đè nén lại, nhưng không thể kìm nén được, cho nên không thể không lộ ra một chút đau lòng." Hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu rồi, thế gian này, nữ tử khác biệt duy nhất trong lòng huynh ấy, chỉ có mình Trường Y. Vì nàng, huynh ấy có thể bỏ đi một nửa tu vi, có thể đến phàm thế. Huynh ấy không nỡ để Trường Y chịu tủi thân, chịu tổn thương, đó mới dáng vẻ của một người đối với người mình thích. Ta hoá ra thật sự chỉ là một thú tiêu khiển mà thôi." Nước mắt không ngừng chảy ra, nàng đưa tay trái lên che mắt: "Ta cuối cùng cũng hiểu, đã đến lúc nên buông xuống được rồi."

Hang động cực kỳ yên tĩnh. Quý Minh Phong nhìn Thành Ngọc khóc trong yên lặng, nước mắt không ngừng chảy ra giữa những ngón tay, lăn xuống má, tụ lại ở nơi chiếc cằm tinh xảo, sau đó dường như không thể chịu đựng được nữa mà rơi xuống đất, làm thấm ướt cả cổ áo.

Đêm nay, là hắn bức nàng phải đối diện với hiện thực, nàng chết tâm đó chính là kết quả mà hắn muốn, nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt đó, hắn lại bắt đầu cảm thấy hối hận. Những giọt nước mắt rơi xuống cổ áo nàng, giống như rơi thẳng vào trong lòng hắn, từng chút từng chút một khiến cho hắn cũng cảm thấy đau đớn đến tột cùng,

Rất lâu sau, hắn mới động đậy, kéo nàng quay người lại, lấy bàn tay đang che mắt của nàng ra, nghiêm túc nhìn nàng, khẽ giọng an ủi: "Ở đây chỉ có ta và nàng, không có ai cười nhạo nàng cả, A Ngọc, đừng có đè nén bản thân, muốn khóc cứ khóc lớn lên, như thế có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút."

Nàng im lặng hồi lâu, mở lớn mắt, nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh rơi lệ dần trở nên đỏ hỏe, mi mắt bắt đầu run rẩy, sau đó, cổ họng cuối cùng cũng phát ra như tiếng nấc nghẹn ngào. Hắn thử đưa tay ra, khẽ vỗ về vai nàng: "Khóc đi, khóc rồi sẽ không sao nữa."

Có lẽ là tin vào lời dỗ dành của hắn, tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn, nàng cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc òa. Tiếng khóc bi thương tê tâm liệt phế, vang vọng khắp cả vùng Giáng Nguyệt trong đêm tối, có một loại đau khổ khó nói thành lời.

Quý Minh Phong nghe mà cảm thấy khó chịu, không cách nào nhẫn nhịn được, nắm lấy đôi vai gầy của nàng, kéo lại ôm vào trong lòng. Nàng khóc đến đau lòng không còn tâm tư nào để cự tuyệt hắn.

6.6.2021

Xong chương này nữa là sẽ tiếp tục những ngày tháng chờ đợi nữa đó nha, ở bên Trung thì tầm ngày 21/6 nó sẽ giao sách, về đến tay em thì còn tùy ý trời tùy ý bưu điện nữa, cho nên mọi người đọc xong cũng đừng có oán trách em, trách chị Bảy á, bả cứ thích thả mấy cục thính to đùng rồi bỏ chạy, em cũng không biết nói gì hơn, thôi mọi người đọc xong rồi thôi, nào có sách em lại ngoi lên báo tin cho nhá!!! Bái bái ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro