Chương 49.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 49.2

Đang lúc hắn hoảng hốt nắm lấy vai Quyên Nhĩ, có lẽ Quyên Nhĩ cũng cảm thấy hắn bị mê hoặc rồi, thì ngay tại phút đó, trong đôi mắt trước nay chỉ toàn là đơn thuần lương thiện của nàng ta đột nhiên xuất hiên một tia đắc ý và xảo quyệt, lại không biết hắn sẽ đẩy nàng ra chỉ vì điều đó, hắn quả thực đã đẩy nàng ta ra, lạnh lẽo nhìn nàng, không mang theo một chút thương xót nào.

Lại nói lúc hắn đẩy Quyên Nhĩ ra, tâm thức hắn đột nhiên trở nên tỉnh tảo, nhìn núi ra núi, nhìn nước ra nước, khi ánh mắt hắn rơi xuống trên gương mặt Quyên Nhĩ, cũng nhìn thấy vẻ mặt khó tin của nàng. Hắn chợt cảm thấy chán ghét vô cùng.

Thực ra trước khi vào động, hắn đã tính đến chuyện Quyên Nhĩ sẽ tính kế hắn như thế. Nhưng chung quy nàng vẫn là máu mủ của Linh Nhiêm sư tỷ, lại là cô nương mà hắn nuôi ở Nguyên Cực cung rất lâu, hắn đối xử với nàng như bậc trưởng bối, coi nhưng cũng tận tâm trong quá trình nàng trưởng thành của nàng. Cho nên hắn không muốn tin rằng nàng sẽ tính kế hắn, nhưng nàng đã làm như vậy khiến hắn rất thất vọng. Nhưng không thể nói tức giận gì, chỉ là hắn cảm thấy có hơi chán ghét.

Quyên Nhĩ rất nhanh nhẹn, cũng rất biết diễn xuất, đi đến bước này, còn có thể trấn định mà nhẹ nhàng vặn vẹo thân hình, bày ra dáng vẻ bị cảnh giới ái dục này khống chế, thử đưa tay kéo hắn: "Ta khó chịu quá."

Hắn không muốn nhìn nàng diễn trước mặt mình, bèn dùng quyết hôn mê khiến nàng ngất xỉu, sau đó hắn lập tức rơi vào cảnh thứ hai.

Trải nghiệm trong cảnh hối tiếc cũng rất khác với những gì Liên Tống nghĩ.

Hắn tự biết cuộc đời này hắn chưa từng có sự tiếc hận nào khắc cốt, trong tiên sinh dài đằng đẵng, có lẽ chuyện Trường Y cũng được xem như là một tiếc nuối.... hắn vốn đặt kỳ vọng rất lớn vào nàng, hy vọng nàng có thể chứng minh cho hắn xem thế gian này cũng có tình cảm không đổi, nhưng nàng chuyển thế trở về lại thật sự không giống như xưa nữa. Chuyện xảy ra, cũng coi như là một tiếc nuối.

Nhưng những điều này, không tính là hối tiếc quá sâu sắc. Trong dự đoán của hắn, thì cảnh thứ hai sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, thật sự muốn dệt một ảo cảnh trói buộc hắn, hơn phân nửa cũng là dệt một ảo cảnh về Trường Y hoặc là Quyên Nhĩ. Hắn không cảm thấy mình sẽ bị ảo cảnh như vậy trói chặt, cho nên cũng không cảm thấy có gì đáng lo.

Nhưng, hắn lại nghĩ sai hoàn toàn. Bước vào cảnh thứ hai, cũng mất một khoảng thời gian rất dài, có lẽ là nửa ngày, có lẽ còn hơn nửa ngày, trước mặt hắn không có gì, chỉ có một cảnh hư vô. Nhưng hắn không nhìn thấy đường tiến vào cảnh giới thứ ba.

Ngay khi hắn cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy hơi khó xử, nhíu mày suy tư cách ứng phó thì bỗng nhiên nghe được trong hư không truyền đến tiếng gọi "Liên Tam ca ca" rất nhẹ. Là giọng nói của Tổ Thị, mềm mại và nhẹ nhàng. Nhưng không phải giọng của tiểu Tổ Thị, mà là giọng của tổ trưởng thành, khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Sau khi Tổ Thị trở về chính thân, nàng chưa bao giờ dùng giọng nói thân mật ỷ lại này gọi hắn là Liên Tam ca ca. Xuất phát từ tâm lý thú vị, hắn quả thực rất hi vọng Tổ Thị gọi hắn là Liên Tam ca ca. Nhưng nàng chưa từng gọi mình như vậy, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.

Nhưng vì sao cảnh tiếc hận này lại tạo ra ảo cảnh này cho hắn?

Hắn cảm thấy hơi buồn cười, quả thật hắn đã khẽ mỉm cười.

Ngay khi khóe môi nhếch lên thì phía trước xuất hiện cảnh giới thứ ba.

Nhìn cảnh cửa đột nhiên xuất hiện đi tới cảnh thứ ba, nụ cười của hắn dừng lại, chỉ cảm thấy ảo cảnh này giống như một trò đùa, cơ hội khám phá ảo cảnh của cảnh này cũng khó hiểu và cổ quái. Hắn mang theo loại cảm giác quái dị này, dùng thuật pháp dò xét cảnh kia, lại suy nghĩ một lát, mới bước vào trong đó. Cảnh cửa là có thật. Bước qua cửa kia, hắn lập tức đặt mình vào mục đích của chuyến đi đến động Tinh Lệnh này... cảnh giới tương ngã.

Hôm nay, đã là ngày thứ ba của Liên Tống bước vào cảnh giới tương ngã. Hắn dành cả ngày, đứng bên cạnh dòng sông ký ức ở tâm kính, nhìn thấy những kỷ niệm của mình trong bảy mươi ngàn năm qua. Trong lần điều tra đầu tiên, hắn vẫn chưa phát hiện dòng chảy của ký ức có gì đứt gãy. Cho thấy ký ức của hắn sẽ không có vấn đề gì. Nếu đổi lại là người khác, cầu xin được đáp án này có lẽ đã an tâm rồi. Nhưng Tam điện hạ từ trước đến nay luôn có tinh thần hoài nghi. Xuất phát từ sự thận trọng, hắn thi thuật làm chậm tốc độ dòng chảy của Ức Hà(dòng sông chứa ký ức í ạ, em để âm hán Việt vầy cho khoẻ cái tay), trong hai ngày tiếp theo, lại nghiêm túc lướt qua trí nhớ trong hai vạn tuổi trưởng thành của mình lại một lần.

Hóa ra, hắn đã đúng khi làm điều đó. Hai ngày nghiêm túc tìm kiếm kiểm tra, hắn đã tìm thấy một lỗ hổng ở trong ký ức. Nó ngắn ngủi hơn nhiều so với tốc độ chảy bình thường, cho thấy bộ nhớ của hắn thực sự có vấn đề. Lúc đó, trái tim của hắn rất bình tĩnh, chỉ thầm nghĩ, hóa ra đó là sự thật.

Hắn cho đoạn ký ức kia đứng lại, lật từng khung từng khung hồi ức mà đoạn sông kia mang theo, phát hiện đúng là ba vạn năm trước hắn ở Bắc Cực Thiên Cự Sơn chịu hình phạt. Ba vạn năm trước, thực sự quá xa vời.

Lúc đó hắn còn trẻ, tính cách cuồng vọng hơn bây giờ. Hắn còn nhớ, là bởi vì Trường Y chuyển thế làm Yên Lan, hắn hạ giới bảo vệ, ở phàm thế đợi đến phiền phức, vừa hay lúc đó Trường Y chuyển thế làm công chúa bị ép đi hòa thân, không muốn gả xa, đến cầu xin hắn, hắn mới xẻ đất tạo biến ở phàm thế, ngăn chặn đường hòa thân Yên Lan, cũng khiến mình có thể sớm chấm dứt cá cược với Thiên Quân, trở về Cửu Trọng Thiên. Biển được tạo ra, hắn như ý trở về Thiên Đình, cái giá phải trả là hắn phải đi Bắc Cực Thiên Cự Sơn chịu hình phạt.

Một đoạn hồi ức hiện ra trong ức hà không khác gì với ký ức của chính hắn. Hắn nhìn thấy vị tiên trẻ tuổi kia bị vây trong thác nước, nơi đó không ngừng sinh ra những sóng nước như dao bổ lên người hắn. Toàn bộ Thiện Cự Sơn chỉ có hắn đang chịu hình phạt và hai vị thiên tướng chấp hình, ngoài ra không thấy có vật sống nào.

Hắn nhớ rõ bảy ngày chịu hình phạt kia, đau đớn, nhàm chán, mệt mỏi. Nhưng trong dòng sông hồi ức này, tất cả mọi thứ không phải là tất cả những điều tốt đẹp như vậy - ở phần cuối của dòng sông này, có một khung hình rất rõ ràng, nhưng hắn không thể nhớ rõ ràng: ngày cuối cùng chịu hình phạt, khi hắn bị những lưỡi dao lạnh lẽo của thác nước đánh đến ngất xỉu, thì trong thung lũng phủ đầy tuyết, có một nữ tử đã đến đó, đi về phía hắn.

Quan sát hình ảnh trong sông, lúc đầu, hắn cũng không có phân biệt được đó là một nữ tử, hắn chỉ thấy được một chấm nhỏ đang chậm rãi đi về phía mình. Một lát sau, điểm nhỏ mông lung kia đến gần đầm nước lạnh lẽo, hắn mới miễn cưỡng nhìn ra đó là một bóng người, lại qua một lúc, hắn mới phân biệt được đó là một nữ tử.

Nữ tử mặc một thân váy dài màu vàng, dáng người mảnh khảnh cao gầy, nhưng khuôn mặt lại nhìn không rõ ràng lắm. Lúc nàng đến gần vài bước, hắn có thể nhận ra đó là gương mặt của nữ tử, hình ảnh trong Ức Hà lại đột nhiên biến mất. Tiếp theo là một khung trống. Đó là khoảng trống mà hắn nhận ra sau khi làm chậm tốc độ dòng sông.

Mà khi trong ức hà xuất hiện lại hình ảnh, nữ tử đã biến mất không thấy nữa, hắn lúc trẻ không còn ở trong thác nước đầm lạnh nữa. Hai mắt hắn nhắm nghiền, nằm bên cạnh đầm lạnh.

Trong ngày cuối cùng chịu hình phạt, hắn quả thực đã ngất đi, hẳn là lúc còn hai lần chịu hình phạt nữa, hắn không thể chịu đựng được, lâm vào tình trạng nửa hôn mê. Trong lúc hôn mê không tỉnh táo đó, thật sự có gì đó hắn không nhớ được, và đó hẳn là nguyên nhân khí cho dòng chảy ức hà chậm lại, bản thân hắn cũng lại cảm thấy kỳ lạ,

Hình ảnh xuất hiện sau khoảng trống ngắn ngủi kia, hắn lại cảm thấy quen thuộc, những hồi ức kia hắn cũng nhớ rõ... sau đó, hắn tỉnh lại bên cạnh đầm lạnh, hai vị thiên tướng chấp hình nói, là vì thấy hắn ngất đi trong thác nước, bọn họ sợ hắn gặp chuyện không may, cho nên mở trói tiên thả hắn xuống, cho phép hắn nghỉ ngơi nửa ngày, lại thấy thương thế đáng sợ trên lưng hắn mới giúp hắn băng bó một chút.

Trước ngày hôm nay, hắn không hề có bất kỳ nghi ngờ về đoạn ký ức này. Nhưng hôm nay hắn mới biết, trong đoạn ký ức này lại có một khung trống. Khoảng trống kia cho thấy, từ khi hắn ngất đi, đến trước khi hắn đến bên cạnh đầm nước, hắn có thể đã tỉnh táo một đoạn thời gian ngắn ngủi, từng có một đoạn quan trọng. Sau đó, nó đã bị xóa.

Khoảng thời gian đó là gì? Tại sao nó bị xóa? Ai đã xóa bỏ?

Hắn kết ấn làm dòng chảy dừng lại chỗ hình ảnh nữ tử kia, nghiêm túc phân biệt hồi lâu. Tóc đen, váy vàng, núi Thiên Cự. Trong lòng hắn dừng lại. Váy vàng mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng nữ tử thường mặc váy dài màu vàng, hắn tình cờ lại quen biết một người, nữ tử này cũng có liên quan đến địa điểm nói đến trong Ức Hà. Tổ Thị thần.

Hắn nhớ không lầm, ba vạn năm trước Tổ Thị quy vị, cũng là ở đỉnh núi thứ bảy của núi Thiên Cự, vả lại đó chính là ngày thứ sáu hắn chịu hình. Bàn tay cầm quạt của Tam điện hạ hơi bất ổn.

Đương nhiên, nữ tử không rõ mặt mũi trong sông này, cũng có thể là tiên ma mặc váy vàng nào khác đi ngang qua, nhưng hắn từ trước đến nay cũng không làm việc bằng tình cảm, lúc này lại có cảm giác mãnh liệt trong lòng, rằng người đó chính là Tổ Thị mới quy vị.

Như thế, hơn hai tháng trước, trên đường đến tộc Thanh Điểu, trên thuyền mây, khi Ân Lâm nói đến hắn và Tổ Thị, vẻ mặt khác thường và lời nói nửa vời lúc đó, đều có lời giải thích rồi. Nếu như khi Tổ Thị vừa mới quy vị, hắn từng gặp nàng ở Bắc Cực Thiên Cự Sơn, vậy quả thực có thể nói, hắn có duyên cũ với Tổ Thị.

Tam điện hạ không chớp mắt nhìn bóng người mơ hồ trong nước. Nhưng nếu người này quả thật là nàng, vậy thì bọn họ quả thật từng gặp nhau trong sơn cốc này, vậy sao trước kia khi hắn thăm dò rằng hai người bọn họ có duyên cũ hay không, thì nàng lại giống như không nhớ rõ bất cứ điều gì? Nàng không nhớ thật hay là đang giả vờ. Cho nên nói, hai người bọn họ đều đã bị xóa sạch đoạn ký ức này? Chính xác thì ký ức nào? Ai đã xóa bỏ ký ức này? Là... Ân Lâm sao?

Không, không đúng. Trong chớp mắt, hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp Tổ Thị ở Thiên Tuyệt Hành cung, nhớ đến tà lực của Tây Hoàng nhận lực trong cơ thể nàng, nhớ tới Tổ Thị sau gần ba vạn năm ngủ say tỉnh lại đến truy xét Khánh Khương, cũng nhớ đến năng lực dự đoán của nàng.

Chuyện này, có khả năng còn liên lụy gì với Ma tộc hay không? Có lẽ... Lúc đó Tổ Thị dự đoán được Khánh Khương trở về và sự quật khởi của Ma tộc, nhưng bởi vì nàng vừa mới đã lập pháp chú cho thế gian, làm hao hết linh lực, cần phải vào ngủ say, không có nhiều sức lực đến Cửu Trọng Thiên thương lượng việc này, gặp hắn ở Thiện Cự sơn, muốn nói cho hắn biết trước chuyện của Ma tộc......... Nhưng việc này lại bị Ma tộc phát hiện.

Đây thực sự cũng là một lời giải thích hợp lý, ít nhất gì nó cũng là một hướng giải thích. Tam điện hạ nhíu mày, phân tích khả năng khởi lên trong đầu.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh làm lay động kết giới hắn thiết lập. Lại là phân thân của tứ cảnh thú? Hắn chán ghét mím môi, thu hồi kết ấn trên tâm kính. Dòng sông trong tâm kính bỗng dưng biến mất, hồ nước bị đóng băng tựa như một khối phỉ thúy khổng lồ, tỏa ra lục quang trong suốt. Hắn khẽ giơ tay lên, nước trong hồ lại chảy theo dòng nước, ngăn cách kết giới tỏa ra ngân quang khiếp người.

Bên ngoài hồ, cảnh giới thứ ba đột nhiên sáng ngời, Tổ Thị lúc này đang đối phó với đám tứ cảnh thú bên ngoài.

Khi những phân thân khác đến, nàng có hai lựa chọn, hoặc là tạo kết giới, hoặc đúc mũi tên ánh sáng. Mở kết giới là phòng thủ, cần phải dùng phép thuật mạnh, dùng pháp hóa quang tiễn bắn chết những phân thân này, phải tiến công, cũng cần điều động pháp thuật mãnh. Cả hai đều sẽ phá vỡ sự cân bằng tiên thể khiến nàng bị thương, nếu đã như thế, so với phòng thủ, nàng tất nhiên sẽ chọn ý tiến công.

Tổ Thị một tay cầm cung, một tay kết ấn, giữa không trung chợt hiện ra rất nhiều quang kính, ấn quang biến hóa tạo ra kim quang. Kim quang trong nháy mắt hóa thành trường tiễn, trường tiễn tiếp xúc với cung thể, Hoài Thứ chấn động, hòa với kim quang, giống như đang thấy cực kỳ vui mừng. Thật vậy, mũi tên bình thường không phù hợp với nó, chỉ mũi tên ánh sáng đầy sức mạnh này mới có thể là đối tác linh hồn của nó.

Nếu tứ cảnh thú đang ở chính thân, thấy tình cảnh này tất sẽ kiêng kỵ, nhưng những phân thân này ngoài hung mãnh có thừa, nhưng không đủ thông minh, vẫn chưa phát hiện dị trạng, cho rằng răng móng sắc bén của nó có thể địch lại cự cung trong tay nữ thần, nhất quyết nhào về phía Tổ Thị, muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.

Tổ Thị không trốn. Nàng bình tĩnh đứng tại chỗ, chịu đựng khí huyết cuộn trào trong cơ thể, giương cung cài tên. Quang tiễn cũng không chỉ vào bất kỳ một đầu phân thân nào, mà bắn ngược lên không trung.

Trên thực tế, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Nhưng nếu khiến tốc độ chậm lại gấp trăm lần, thì có thể thấy được trường tiễn bắn trúng vào một quang kính giữa không trung, nhưng quang kính kia lại không vỡ, mà đưa mũi tên vào trong gương, sau đó có ánh sáng vỡ vụn phóng ra từ trong quang kính, tiếp xúc với những quang kính nhỏ sắp xếp ở giữa không trung, khúc xạ phản xạ ra ngoài, trong nháy mắt hình thành thành hàng trăm ngàn mũi tên ánh sáng.

Quang tiễn như mưa, khi đám phân thân đến gần Tổ Thị chưa đến vài bước thì bị mũi tên chuẩn xác đâm vào thân thể. Quang tiễn nhập thể, kim quang trong nháy mắt tràn ngập toàn thân ngoài thân, hơn mười phân thân phát ra tiếng gầm giận dữ đau đớn, tiếng rống giận còn chưa chấm dứt, đã hóa thành bụi tro không cách nào ngưng kết lại được.

Liên Tống từ hồ bước ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này. Nữ tử tóc đen, váy vàng, cầm cung tên khổng lồ, đứng cách đó hàng chục trượng. Nàng có khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp, dáng người yếu đuối, nhưng lúc bị mấy chục phân thân hung mãnh giương nanh múa vuốt bao vây, lại không có vẻ hoảng hốt sợ hãi gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tư thế giương cung tiễn vẫn rất vững vàng. Hình ảnh đó toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ, khiến người ta thất thần. Nhưng chỉ thất thần trong chốc lát, sự chú ý của hắn theo bản năng chuyển đến bên người nàng, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, làm sao có thể xuất hiện ở đây. Nhưng cho dù hắn có thông minh thế nào thì nhất thời cũng không thể đưa ra giải đáp chính xác.

Ngay khi phân thân hóa thành tro bụi, Tổ Thị hơi nghiêng đầu, nàng đã nhìn thấy hắn. Khi nhìn thấy hắn, trên gương mặt nàng không hiện ra vẻ kinh ngạc gì, chỉ mỉm cười, giống như thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bàn tay của nàng rời khỏi cây cung, sau đó cây cung ngay lập tức biến mất. hắn nghĩ nàng sẽ đến chỗ hắn, nhưng nàng lại không. Nàng nhìn về phía hư không, nàng đột nhiên khép hai tay lại, kết một ấn thủ phức tạp.

Nhìn thấy thủ ấn kia, Liên Tống chợt rùng mình, thân hình như ánh sáng vội lướt tới chỗ Tổ Thị. Nhưng vẫn không thể ngăn cản được nàng. Ánh sáng màu vàng bao trùm lấy ngón tay trắng trẻo của nàng, trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ cảnh giới tương ngã.

Trận pháp đã thành, ánh sáng đi đến đâu, đất đai đều bị phong tỏa. Toàn bộ cảnh giới tương ngã đã bị phong tỏa bởi Quang Thần. Mà bố trí xong không gian này, chút sức lực của nàng cũng không còn bao nhiêu, tạm thời không cách nào áp chế được tà lực của Tây hoàng nhận trong cơ thể. Tà lực mất đi sự trói buộc, tranh giành xông lên làm loạn, nàng nhất thời không phòng bị, phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc nghĩ mình sắp ngã xuống đất, thì có một đôi tay vững vàng nâng nàng lên. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của hắn, giống như đang răn dạy, lại gần như hơi nghiến răng nghiến lợi, rồi lại hàm chứa bất đắc dĩ: "Nếu đã thấy ta rồi thì ở đây chờ ta khởi trận là được, vì sao lại dùng trọng pháp, thật là làm càn quá?"

Phong tỏa toàn bộ không gian là chiến thuật đã được thiết lập. Nếu Liên Tống không xuất hiện, sau khi phong tỏa cảnh giới tương ngã, nàng sẽ tự mình đi xử lý tứ cảnh thú kia. Tuy rằng lúc này tà lực trong cơ thể hoành hành, khiến nàng hơi khó chịu, nhưng nàng tự đánh giá, áp chế tà lực nửa canh giờ là không thành vấn đề, nàng vẫn có thể xử lý được chính thân của tứ cảnh thú. Nhưng nếu Liên Tống xuất hiện, vậy nàng cũng không cần mạo hiểm, có thể tiết kiệm được chút sức lực nào hay chút ấy, chỉ là không biết năng lực của tiểu tam lang liệu có thể thu phục con Tứ Cảnh Thú kia hay không.

Khi nàng suy nghĩ đến những điều này, Liên Tống bắt mạch nàng, nàng giật mình, đẩy tay hắn ra, giơ ngón tay lưu loát phong ấn mấy mạch lớn trên cơ thể. Tà lực hoành hành bị phong bế, nàng ngước mắt nhìn về phía Liên Tống, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng lại mỉm cười: "Tiểu Tam Lang, phân thân đã bị ta giết, nhưng chính thân tứ cảnh thú vẫn còn, nếu để nó trốn vào không cảnh, chúng ta sẽ rất khó bắt được nó, cho nên ta phong tỏa cảnh này." Nàng thương lượng với hắn: "Bây giờ ta cảm thấy không thoải mái lắm, không muốn động đậy, ngươi có thể giúp ta đi thu phục chính thân tứ cảnh thú kia được không?"

Nam tử rất biết chăm sóc người khác, khi nàng làm tiểu Tổ Thị, nàng sớm đã lĩnh giáo qua rồi. Khi nàng nói nàng không thoải mái không muốn động đậy, hắn giơ tay hóa ra một chiếc giường để nàng ngồi xuống. Khi nàng giục hắn đi thu phục chính thân tứ cảnh thú, hắn đẩy vai nàng dựa vào thành , lại cầm hai chân nàng, đặt hai chân nàng trên giường. Điều này khiến nàng cực kỳ hoài nghi rốt cuộc hắn có nghe thấy lời nàng giục hắn hay không, không khỏi giơ tay khoác vai hắn: "Ngươi..." Nàng muốn hỏi hắn có nghe thấy nàng nói hay không, nhưng chỉ vừa nói ra một chữ, nàng đã dừng lại, hơi hơi rùng mình.

Hắn nhìn thấy sự khác thường của nàn và phát hiện góc nhìn của nàng. Tầm mắt của nàng quét qua bên phải, trong nháy mắt hắn đã hiểu được ám chỉ của nàng. Hai người họ rất ăn ý, tuy rằng không ai biết sự ăn ý này rốt cuộc là đến từ đâu.

Nam tử yên lặng, giả vờ đưa tay lau vết máu bên môi cho nữ tử trước mặt, tay kia thì bí mật đặt ở bên hông. Một tay bấm quyết, hơi lật lại, một cái quạt lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hình dạng quạt nho nhã, đầu quạt lại có đầu đao sắc bén nhô ra.

Cảnh thứ ba yên tĩnh, nam tử đột nhiên giơ tay lên, quạt Trấn Ách bay ra, nhanh như anh sáng, vang lên tiếng thét như hổ gào.

Chính thân của Tứ cảnh thú kỳ thật rất thông minh, sau khi phân thân bị Tổ Thị tiêu diệt, trong lòng nó biết không thể làm gì được Tổ Thị, lập tức muốn chạy tới không gian của cảnh giới thứ tư. Không cảnh vô biên vô tận, rộng lớn như vũ trụ, chạy vào được thì có thể an toàn. Thế nhưng nàng ta lại lập tức phong tỏa cảnh thứ ba, trận pháp phong tỏa cực kỳ bá đạo, nó không cách nào tránh ra, đoán rằng hai thần tiên trong cảnh này sẽ không bỏ qua cho mình, đối mặt với họ phần thắng của nó sẽ không lớn, bởi vậy nó quyết định đánh lén.

Nó luôn rất tự tin trong việc đánh lén, bởi nó giỏi ảo thuật, có thể dùng ảo thuật ẩn nấp thân thể, cảnh thứ ba mặc dù bị nữ tiên kia phong tỏa, nhưng suy cho cùng đây cũng là cảnh giới nó ngưng tụ, nó cảm thấy ẩn nấp thân thể ở nơi này, rồi thừa dịp hai người không chú ý vụng trộm tới gần, sau đó một ngụm nuốt chửng bọn họ, đó cũng là một chiến thuật rất tốt.

Lại không ngờ vừa đi về phía bọn họ chưa được mấy bước, thì đã bị phát hiện, rồi còn bị một pháp khí lợi hại đả thương chân trước. Nó không khỏi vừa giận vừa sợ, may mắn nó cũng rất am hiểu chạy trốn. Nhưng nó không thể hiểu được, nó không hề phát ra tiếng kêu nào, nhưng vì sao lại bị phát hiện nhanh như thế.

Nó làm sao biết được, khi nó dùng ảo thuật ẩn nấp, Liên Tống quả thực không cách nào nhìn thấy nó, nhưng tất cả ảo thuật trên thế gian đối với Quang Thần đều vô dụng, nó vừa mới lộ mặt ra từ giữa đám mây dày giữa không trung, Tổ Thị đã nhìn thấy nó.

Trong cảnh giới tương ngã, trời đã vào đêm.

Trăng sáng treo cao, phản chiếu phong cảnh nơi đây. Đó là một khe núi, có hồ rộng suối trong, cũng cỏ cây núi rừng, ngửa đầu lên có thể nhìn thấy dãy núi liên miên và đám mây hỗn độn.

Đây là không gian trận, trước mắt hết thảy đều là chân thật.

Trong rừng sâu, nếu tứ cảnh thú muốn ẩn náu, cho dù là Tổ Thị, cũng rất khó phát hiện nó lại trốn ở nơi nào. Bởi vậy sau khi nhìn thấy tứ cảnh thú kia chạy vào trong rừng núi nhanh như ánh sáng, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, Tổ Thị khẽ nhíu mày: "Lại để cho nó chạy trốn, đáng tiếc. Cảnh này tuy không lớn, nhưng địa hình như vậy, cũng rất khó tìm được nó." Nàng nhìn về phía nam tử: "Lúc trước ta quên mất ngươi không nhìn thấy nó, mới kêu ngươi một mình đi thu phục nó, hiện giờ nghĩ đến việc này có hơi hơi khó làm, hay là ta cùng ngươi đi..." Nói xong lại muốn đứng dậy khỏi giường.

Nam tử đè vai nàng lại: "Nàng cứ ở đây nghỉ ngơi, không cần đi theo, ta có cách." Nàng định hỏi hắn xem có cách gì thì cảm nhận được sức hắn đẩy cô. Lực đạo tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến nàng lùi lại. Mới vừa rồi khi đánh Tứ Cảnh Thú trọng thương xong, quạt Trấn Ách bị hắn ném lên giữa không trung, quạt mở ra, huyền quang tràn ra, kết ra một song lộc kim luân cực kỳ chói mắt. Kim Luân trải huyền quang xuống, bao bọc nàng lại bên trong, tạo thành một đạo kết giới phòng hộ không thể phá hủy.

Phân thân Tứ Cảnh Thú đều đã bị tiêu diệt, chính thân Tứ Cảnh Thú cũng không thể nào chủ động đến tìm nàng. Nam tử này lại tạo một kết giới bảo vệ không thể phá vỡ, đây là đang đề phòng ai đây? Nàng đang cảm thấy nghi hoặc thì chợt nghe tiếng ầm ầm từ xa ào lên, ngước mắt nhìn từ xa, lại thấy sóng nước từ bốn phương ập đến, mãnh liệt chảy xiết, mênh mông đất trời, rất nhanh, đã bao phủ hết thảy trong tầm mắt. Nàng sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được đây là do nam tử gây ra.

Thủy thần có thể kiểm soát tất cả nước trong thiên hạ. Hắn dẫn hết nước xung quanh chảy vào trong cảnh thứ ba.

Cách kết giới nhìn ra ngoài, một khắc trước, những con thú còn hung ác, không kiêng nể gì mà hô hào gào thét, nuốt chửng tất cả mọi thứ trong cảnh giới kia, giờ khắc này, tất cả sóng biển đều đều yên tĩnh lại, tựa trận tàn sát bừa bãi vừa rồi đã hao hết khí lực của chúng nó, đến nỗi lúc này chúng nó không thể không rơi vào mê man.

Vừa rồi lúc sóng biển tàn phá, có hơi đáng sợ, nhưng lúc này, nhìn đại dương mênh mông này lại chỉ có thể nói là rất đẹp. Kết giới huyền quang bắn ra trong nước, giống như người thợ may tài giỏi, dùng chỉ vàng thêu lại thủy vực này. Cách đó không xa, nam tử đứng yên trong vùng nước u tĩnh xinh đẹp này, nhắm mắt lại, giống như đang cảm nhận cái gì đó.

Pháp lực của tiểu tam lang có lẽ còn giỏi hơn nàng nghĩ. Tổ Thị nghĩ. Chỉ hơn bảy vạn tuổi, đã có thể dẫn nước dời biển, hóa toàn bộ cảnh giới thứ ba hóa thành hai dương, quả thực không thể khinh thường. Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt có hơi sáng lên. Nhưng tiểu tam lang vì sao lại muốn hóa cảnh thứ ba thành đại dương mênh mông? Hắn hẳn là biết, tứ cảnh thú không sợ nước chứ.

Liên Tống quả thực biết tứ cảnh thú không sợ nước, hắn thi phép thuật lớn như thế, cũng không phải là vì dìm chết con thú kia. Thủy thần mặc dù không giống Quang thần, có thể nhìn thấu ảo ảnh thế gian này, nhưng thế gian mênh mông đều là đất của Thủy Thần, sinh linh phàm ở trong nước, thì nhất cử nhất động của nó, Thủy Thần đều có thể cảm giác được. Trong cảnh giới thứ ba này, theo lý chỉ nên có một mình hắn, Tổ Thị, lại thêm bốn cảnh thú là ba vật sống. Lấy dòng nước rót đầy cảnh giới tương ngã, tứ cảnh thú trốn ở nơi nào, hắn tất nhiên có thể cảm giác được.

Tổ Thị mặc dù không rõ Liên Tống yên lặng đứng ở nơi đó để làm gì, nhưng cũng biết không thể quấy rầy hắn. Sau thời gian nửa nén nhang, nam tử cuối cùng cũng ngước mắt lên, chú ý tới ánh mắt nghi hoặc và lo lắng của nàng, hắn đi ta gần vài bước, cách một kết giới mỏng manh nói với nàng: "Dòng nước nói cho ta biết nó ở nơi nào rồi, ta đi một lát rồi trở về."

Nàng lập tức hiểu được công dụng của pháp thuật dẫn nước dời hải này, hơi sửng sốt: "Xem ra không cần ta đi làm đôi mắt của ngươi."

Hắn gật gật đầu, nhưng không lập tức rời đi, lại nghiêm túc nhìn mặt nàng một lát.

Nàng không rõ vì sao hắn còn chưa đi, vừa định mở miệng, thì nghe hắn hỏi: "A Ngọc, nàng còn chịu được không?"

Nàng nở nụ cười: "Nửa canh giờ thì không thành vấn đề, đừng xem thường ta."

Hắn "ừ" một tiếng: "Được, vậy nàng ở đây chờ ta."

Sau khi Liên Tống rời khỏi đó trong thời gian một chén trà, dòng nước vốn yên tĩnh bên ngoài kết giới bắt đầu chấn động, hắn là hắn đã tìm được tứ cảnh thú kia, đang đánh nhau với nó rồi.

Tổ Thị có hơi tò mò, nhưng cũng không có ý đồ đi ra khỏi kết giới Liên Tống lập ra mà đến xem cuộc chiến. Hơn nửa canh giờ sau, nàng cuối cùng cũng chịu hết nổi, vuốt ngực, liên tục phun ra vài ngụm máu. Tà lực phá phong ấn mà ra, giống như phun trào bao trùm thân thể của nàng, cả người nàng đầy mồ hôi ngất xỉu trên giường gấm. Trước khi ý thức biến mất, nàng còn nghĩ, nàng coi như cũng hiểu rõ tà lực của Tây Hoàng Nhận này. Nàng vốn cảm thấy mình có thể chống đỡ ít nhất nửa canh giờ, quả nhiên là chống đỡ nửa canh giờ. Thế này rất tốt.

3.3.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro