Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 52

Địch Cơ là Yêu.

Yêu ở bát hoang phân thành hai loại, một loại là Yêu tộc, một loại là Yêu vật.

Yêu tộc là một trong bốn tộc của bát hoang, ngoại trừ so với Thần tộc, Ma tộc, Quỷ tộc thì yếu hơn một chút, ngoại trừ không quá có thể tự lập, cần phụ thuộc Ma tộc mà để đứng vững thì không có điều gì khác, bởi vậy cũng không thấp hơn người một bậc. Thí dụ như Khánh Khương thành hôn, thái tử Yêu tộc Oánh Nhược Huy cũng có tư cách đến ăn tiệc, còn có thể ngồi cùng bàn với Hắc Minh chủ Tạ Cô Châu.

Nhưng yêu vật lại là vấn đề rất lớn. Sinh linh tứ tộc nếu sa đọa, sẽ biến thành Yêu vật, ngoài ra, sinh linh sinh ra đã làm ác từ cũng là yêu vật, ví dụ như những yêu bị trấn áp trong Tỏa Yêu Tháp ở tầng trời hai mươi bảy đều là yêu vật. Yêu vật không yếu, vả lại trời sinh phản cốt, cực kỳ thích làm ác, cho nên bốn tộc không cho phép điều đó. Mọi người đều thừa nhận yêu vật là thấp kém, sa đọa. Cho dù Khánh Khương cũng có phản cốt, nhưng cũng không thích yêu vật, nếu có đại yêu vật dám đến ăn hôn yến của hắn, cũng sẽ bị hắn đánh ra ngoài.

May mà Địch Cơ không phải yêu vật, nàng yếu đuối, xinh đẹp, là yêu tộc.

Thiên Bộ nhìn thấy Địch Cơ quỳ gối trước mặt nàng, ánh mắt xẹt qua bờ vai, rơi vào khuôn mặt sợ hãi của nàng, nghĩ thầm, không trách Yên Lan lại lầm nhận nàng là mỹ nhân Tam điện hạ mới đón vào Nguyên Cực cung, vị Địch Cơ này quả thực rất xinh đẹp.

Chỉ là, Địch Cơ không có quan hệ gì với Tam điện hạ, mà là do Tổ Thị thần nhặt về. Bọn họ gặp được Địch Cơ, là trên đường từ Triêu Dương cốc trở về Cửu Trọng Thiên. Lúc đó nàng ấy đang bị mấy người Ma tộc khi dễ, Tổ Thị thần ra tay cứu nàng.

Theo lời kể lắp ba lắp bắp của Địch Cơ, nàng vốn là tiểu yêu trong một ngọn núi vô danh ở Nam Hoang, sinh ra chưa được bao lâu đã không có phụ mẫu, sống dựa vào một bà bà ở núi Đồng Sơn. Sau đó, bà bà bị bệnh. Vì chữa bệnh cho bà bà, nàng bèn bán mình cho một quý tộc Ma tộc, đi hậu viện người nọ làm nhạc cơ. Lúc đó nàng mới có cái tên là Địch Cơ.

Trong hậu viện ma tộc, nàng trải qua một khoảng thời gian thái bình, nhưng sau đó người nọ cưới thê thếp, hậu viện có nữ chủ nhân. Nàng ngày một lớn lên, có một gương mặt coi như có thể sống qua ngày, nhưng vì nữ chủ nhân không thích, suốt ngày đánh mắng nàng. Nàng thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy nàng đã trốn thoát. Nhưng bà bà đã đi, nàng lại chỉ là một tiểu yêu chỉ biết thổi sáo, lang thang ở bát hoang này, chỉ có thể một bữa no một bữa miễn cưỡng sống qua ngày. Lần này bị đánh, là bởi vì nàng đói đến không chịu nổi, trộm mấy quả dại trước cửa mấy động phủ ma tộc kia.

Quả thực là một thân thế thảm thiết khó chịu nổi, Tổ Thị xót thương, để cho nàng đi theo bên người, sau đó mang nàng về Nguyên Cực cung.

Trên thực tế, Thiên Bộ có hơi lo lắng Tổ Thị thần cứu Địch Cơ, mang nàng về Nguyên Cực cung, quá giống Bạch Thiển Thượng Tiên năm đó cứu tiểu ba xà Thiếu Tân, đưa nàng mang về hồ ly động Thanh Khâu. Thiếu Tân, Thiên Bộ đã từng gặp nàng, luận diện mạo, thì có thể nói là cùng một kiểu với Địch Cơ, đều là dáng vẻ đáng thương nhu nhược. Nhưng sau đó chính là tiểu ba xà nhu nhược đã đã cướp đi vị hôn phu Tang Tịch của Bạch Thiển Thượng Tiên, khiến Thanh Khâu và Cửu Trọng Thiên thiếu chút nữa trở mặt với nhau. Cho nên, Thiên Bộ vẫn luôn đề phòng để không có chuyện gì xảy ra giữa Tam điện hạ và Tổ Thị thần.

Nhưng Địch Cơ này, dường như cũng thật sự khác với Thiếu Tân, ít nhất mấy ngày nay theo quan sát của Thiên Bộ, cảm thấy nàng thành thật với bổn phận của mình. Ví dụ như thiệp mời thiên hoa thịnh điển ngàn vàng khó cầu mà Yên Lan đưa cho nàng, phản ứng đầu tiên của nàng lại là sợ hãi, nơm nớp lo sợ quỳ xuống trước mặt mình, muốn giao thiếp này cho mình, xin nàng chuyển nó cho chủ thượng. Chủ thượng trong lời nàng nói chính là Tổ Thị thần. Tổ Thị thần vào Cửu Trọng Thiên, vào ở trong Nguyên Cực cung chính là chuyện cơ mật, tôi tớ tiên thị Nguyên Cực Cung, chỉ có Thiên Bộ và Tương Giáp hai người biết được thân phận thật sự của nàng. Địch Cơ tất nhiên cũng không biết nàng là ai, chỉ biết nàng tôn quý, cho nên dùng xưng hô trước kia đối với chủ nhân cũ của mình, kính xưng nàng một tiếng chủ thượng.

Dưới mái hiên hậu hoa viên của Nguyên Cực cung, Địch Cơ quỳ một lúc lâu, thấy Thiên Bộ không nhận thiếp mời trong tay mình, càng lo sợ bất an giải thích: "Chủ thượng muốn nghe "Tứ Tượng Sinh", khúc nhạc này nô tỳ không quá quen thuộc, bởi vậy sáng nay vẫn luôn luyện tập dưới cây Như Ý bên cạnh gốc Tường Vi. Nô tỳ luyện có hơi chú tâm, cho nên thổi một khúc xong, mới phát hiện vị tiên tử kia ở gần nô tỳ. Thị nữ bên cạnh tiên tử gọi nàng là Hoa chủ. Nô tỳ biết thân phận Hoa chủ cửu trọng thiên tôn quý, bởi vậy nàng hỏi nô tỳ, nô tỳ không dám không đáp. Nàng cho nô tỳ thiệp mời này, nô tỳ cũng không dám không nghe."

Thiên Bộ lúc này mới lấy thiệp mời từ trong tay Địch Cơ, mở ra nhìn lướt qua, dường như không chút để ý: "À, Yên Lan tiên tử đã hỏi ngươi cái gì vậy?"

Giọng của Thiên Bộ rất ôn hòa, Địch Cơ cũng không dám thả lỏng, căng thẳng hoảng sợ trả lời: "Hoa chủ tiên tử hỏi nô tỳ mới vào Nguyên Cực cung sao, nô tỳ trả lời nàng là vâng. Nàng lại hỏi nô tỳ gặp Tam hoàng tử điện hạ ở đâu, nô tỳ trả lời nàng là ở biên giới Nam Hoang. Nàng cũng không hỏi nô tỳ nữa. Chỉ đưa cho nô tỳ thiệp mời này, nói nô tỳ mới lên Cửu Trọng Thiên, không có chỗ giải sầu, qua hai ngày nữa Cửu Trọng Thiên có buổi thiên hoa thịnh điện sáu mươi năm tổ chức một lần, kêu nô tỳ cầm thiệp mời này, đến đại điển giải sầu. Nàng liếm liếm môi, do dự bổ sung: "Hoa chủ tiên tử, dường như là một là tiên tử rất tốt bụng.

Thiên Bộ biết Địch Cơ không lừa gạt nàng, bởi vì sáng nay khi hai người nàng nói chuyện, nàng đang ở phía sau một ngọn giả sơn gần đó. Nàng biết các nàng nói cái gì, nhưng vẫn để cho Địch Cơ kể lại, nàng vẫn muốn thử nghiệm xem Địch Cơ có thành thật hay không mà thôi.

Địch Cơ có ấn tượng không tệ với Yên Lan, còn khen Yên Lan có lòng tốt.

Sáng nay khi Yên Lan nói chuyện với Địch Cơ, Địch Cơ vẫn cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của Yên Lan, cho nên có ảo giác này cũng không có gì lạ. Nhưng khi đó, Thiên Bộ đứng cách đó vài bước chân lại thấy rất rõ ràng, khi Địch Cơ trả lời Yên Lan mình đang gặp Tam điện hạ ở Nam Hoang, Yên Lan trầm mặt, sau đó lấy từ trong tay áo ra tấm thiệp kia ra, lạnh lẽo cười trong nháy mắt, trong mắt phủ một tầng ác ý.

Lúc đó Thiên Bộ đã nhìn thấy biểu cảm của Yên Lan, cho nên hiểu được, tấm thiệp này nàng đưa cho nàng có ý đồ không tốt. Thiên Hoa thịnh điển năm nay, Nguyên Cực cung vẫn chưa nhúng tay hỗ trợ, tất cả đều do Yên Lan lo liệu. Với tư cách là Hoa chủ, nàng vốn nên rất bận rộn, nhưng còn có thể dành thời gian chú ý Nguyên Cực cung có mỹ nhân nào mới tới hay không, lại còn có thể ra tay ngáng chân mỹ nhân mới, có thể thấy được nàng ta thực sự rất cố chấp với Tam điện hạ. Mà bây giờ trong Nguyên Cực cung còn có một nhóm người của Cô Dao, quả thực có rất nhiều bí mật. Thiên Bộ lại không sợ Yên Lan sẽ làm ra cái gì, dù sao đạo hạnh của nàng ta còn chưa đủ. Chỉ là Địch Cơ có thể ngăn cản Yên Lan, dời đi sự chú ý của nàng, điều đó cũng không tồi.

Địch Cơ quỳ gối cúi đầu, cố sức nuốt nước bọt, còn đang lẩm bẩm: "Nô tỳ, nô tỳ sinh ra ở chốn sơn dã nam hoang, làm nhạc cơ, cũng được nuôi ở hậu trạch, chưa từng thấy thế giới bên ngoài. Vị hoa chủ tiên tử kia, rất xinh đẹp, người cũng tốt bụng, nhưng nô tỳ lại không biết thịnh điển cỡ này, với thân phận của nô tỳ thì có thể đi hay không, không biết nên dùng cái thiếp này thế nào, cho nên..."

Thiên Bộ ngăn lời Địch Cơ, trả thiệp trong tay trả lại cho nàng: "Chuyện nhỏ thế này, không cần báo lại cho chủ thượng." Nàng thuận thế mỉm cười nói với nàng: "Thiên Hoa thịnh điển quả thực đáng để đến xem thử, qua hai ngày nữa ta sẽ sắp xếp hai tiên thị đi theo ngươi, ngươi đến thịnh điển dạo chơi cũng không sao."

Ngự viên Phổ Minh Tú Lâm Uyển của Thiên tộc nằm ở tầng trời thứ sáu, tên của nó xuất phát từ núi đá Phổ Minh Tú, nơi tu hành của các đời thiên quân. Thiên Hoa thịnh điển là một trong những lễ kỷ niệm lớn nhất của Cửu Trọng Thiên, từ trước đến nay luôn được tổ chức ở Phổ Minh Tú Lâm Uyển, bởi vì Lâm Uyển này thật sự đủ lớn, có thể đồng thời dung nạp mười vạn tám ngàn thần phật ở bên trong đi dạo lung tung hoàn toàn không có vấn đề gì.

Yên Lan dẫn theo một đám hoa tiên tiến hành kiểm tra bước cuối cùng trước khi đại điển mở ra, sau đó cho chúng tiên lui ra, chỉ để lại tỳ nữ Hiện Nhi bên cạnh.

Thấy chúng hoa tiên đều đã đi xa, Hiện Nhi mới tiến lên một bước, hạ thấp giọng nói: "Bẩm hoa chủ, tiên giả tới thiên hoa thịnh điển mấy ngày nay đã lần lượt đến Cửu Trọng Thiên. Từng vào Nguyên Cực cung, các thần nữ ở bên cạnh Tam điện hạ cũng không ít. Về việc Địch Cơ là mỹ nhân mới bên cạnh Tam điện hạ, cũng sẽ đến lễ hội này đã được lan truyện ra, rất nhiều thần nữ đều thấy rất khó chịu." Yên Lan khẽ nhíu mặt mày, không nói gì.

Giọng nói của Hiện Nhi đè thấp hơn: "Nữ tử trước kia có thể vào Nguyên Cực cung, ở bên cạnh Tam điện hạ, đều có thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, hơn nữa đều là thần tộc. Địch Cơ kia chẳng qua chỉ là một người đê tiện của Yêu tộc cũng có thể vào Nguyên Cực cung, điều này khiến cho các thần nữ kia vô cùng tức giận, hơn nữa hai vị thần nữ Biên Xuân Sơn và Đan Huân đã nói rằng nhất định sẽ cho không bỏ qua cho Địch Cơ, có lẽ..."

Yên Lan đột nhiên ngắt lời nàng: "Trước kia, họ cũng từng đối xử với ta như vậy." Hiện Nhi giật mình, bỗng dưng nhớ tới ba vạn năm trước khi Yên Lan vừa lên trời, cũng bị các thần nữ khinh thường, đi đâu cũng bị gây khó dễ. Nhưng Hiện Nhi không hiểu, giáo huấn Địch Cơ rõ ràng là ý của Yên Lan, là nàng tự mình phân phó.

Tại sao lúc này nàng lại nói như vậy. Hiện Nhi không biết ý của Yên Lan, chợt thấy thời sợ hãi, quỳ xuống đất: "Hoa chủ, nô tỳ không có nói..."

Yên Lan giơ tay ngăn nàng lại, một lát sau, hỏi nàng: "Ngươi còn nhớ, Địch Cơ kia có dáng vẻ thế nào không?"

Hiện Nhi không biết trả lời thế nào mới không sai, do dự một lát, nói: "Hình như... hình như có hơi nhu nhược."

Yên Lan đã nở nụ cười, nụ cười kia nhìn lạnh như băng, treo ở khóe miệng, nhìn có vẻ rất chua chát: "Đúng, nơm nớp lo sợ, một bộ dáng đáng thương, giống như chỉ cần nói nặng lời một chút, nàng ta sẽ bật khóc, nhưng cũng thật sự là xinh đẹp."

Nàng nghiêng đầu nhìn Hiện Nhi: "Khi nói chuyện với nàng, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không? Ta nghĩ, nàng làm thế nào mà dùng bộ mặt như vậy cầu xin Tam điện hạ, khiến cho Tam điện hạ mềm lòng, sau đó được tam điện mang về Nguyên Cực cung. Nghĩ đến đây, ta đã..."

Nàng chưa nói hết lời, móng tay khảm vào lòng bàn tay, sự ghen ghét hiện lên trong đáy.

Hiện Nhi cuối cùng cũng hiểu được thái độ của Yên Lan, nàng cũng lập tức hiểu được mình nên nói cái gì: "Địch Cơ kia quả thực là có một gương mặt nhu nhược mê hoặc người khác, nhưng nếu luận về xinh đẹp thì lại không bằng Hoa chủ, huống hồ Hoa chủ ngài bây giờ có thân phận tôn quý cỡ nào, ngài cần gì..."

Yên Lan lại không quá tán thành lời an ủi này của nàng: "Cho dù là Trường Y chuyển thế, cũng là phàm nhân thành tiên, thì có thân phận tôn quý gì chứ?" Một lát sau, nàng mỉm cười tự giễu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta không biết, làm như vậy đối với Địch Cơ kia, là rất không rộng lượng sao?" Nói đến đây, hốc mắt nàng đỏ lên: "Nhưng, đều là thân phận thấp kém, thì dựa vào cái gì nàng có thể được bảo vệ trong Nguyên Cực cung, không chịu khổ một chút nào, còn ta lúc đó... Ta lại bị đám thần nữ tiên nga kia khi dễ như vậy? Như vậy rất không công bằng, phải không?"
(Ai đưa con này lên làm tiên thế, tham sân si gì có đủ thế này mà đủ tư cách mần tiến thế á)

Hiện Nhi lo lắng nói: "Hoa chủ..."

Yên Lan không để ý tới nàng, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, chỉ nói: "Ta làm như vậy, không phải vì cầu công bằng mà thôi, cũng là giúp nàng nhìn rõ trên Cửu Trọng Thiên này không phải chỗ tốt lành gì, đây là một công đức." Giống như muốn thuyết phục chính mình, nàng lại lặp đi lặp lại một lần nữa: "Đây là làm công đức."

Sau đó lại không nhìn Hiện Nhi, đi về phía cửa ra ngự viên.

Ngày đầu tiên của thiên hoa thịnh điển, tầng trời thứ sáu tràn ngập nhạc trời, hoa lá vẫn vũ, các thần tiên nhộn nhịp lui tới Phổ Tú Minh Lâm Uyển, mọi người đứng chung với nhau vừa ngắm hoa vừa trò chuyền. Bởi vì những người thực sự hiểu được phẩm hoa không được bao nhiêu, cho nên mọi người chủ yếu là ở đây chơi đùa là chính.

Oánh Thiên Hạ thì lại đơn thuần là đến xem hoa.

Oánh, là họ  của Vương Hoàng Yêu tộc. Cho nên Oánh Thiên Hạ là Yêu, hơn nữa còn nằm trong vương hoàng Yêu tộc. Chỉ là Oánh Thiên Hạ cũng không phải là một Yêu vương tộc chân chính, nàng không phải sinh ra đã mang họ "Oánh". Phụ quân nàng là nghĩa đệ của đương kim Yêu quân, từng cứu mạng yêu quân. Họ Oánh này là vào năm Oánh Thiên Hạ tròn một vạn tuổi, Yêu quân đã ban thưởng cho cả nhà bọn họ.

Oánh Thiên Hạ nhìn ngôi đình bên cạnh một lát, thì tri kỷ đánh cờ của nàng, Tri Hạc công chúa lại giơ tay gõ gõ vào bàn cờ trước mặt nàng. Oánh Thiên Hạ không bị quấy rầy, không dời ánh mắt về lại. Tri Hạc liếc mắt nhìn đình bên cạnh một cái, nhướng mày hỏi Oánh Thiên Hạ: "Sao, muốn giúp nàng ấy sao? Ngươi tốt bụng như vậy từ khi nào thế? Bởi vì cùng là Yêu tộc, nhìn không nổi ư?"

Cũng không phải như thế.

Nàng và Tri Hạc dạo quanh vườn hoa rồi đi dạo gần hồ Ngô Đường này, vừa lúc mệt mỏi, thấy nơi này thanh tĩnh, hai tòa tiểu đình đối diện trong hồ cũng không có người, nên mới chiếm một đình chơi cờ.

Cờ đánh đến một nửa, đình bên cạnh mới có người tới. Mấy thần nữ, một đám thị tỳ, thị tỳ vây quanh... Hoặc là nói, đang bắt nạt một nữ yêu dung sắc khá xuất chúng.

Hai tòa đình cách nhau mười bước, Oánh Thiên Hạ lại không điếc, qua sự nhạo báng của chúng nữ tiên đối với tiểu nữ yêu kia, đại khái hiểu được nguyên nhân của sự tình. 

Tiểu nữ yêu kia vốn là tân sủng của Nguyên Cực cung Liên Tam điện hạ, mà các thần nữ chế nhạo nàng đại đa số đều từng ở bên cạnh vị điện hạ kia, không hài lòng một tiểu yêu như nàng cũng có thể vào Nguyên Cực cung, cho nên cố ý tìm nàng gây khó dễ.

Liên tam điện hạ của Nguyên Cực cung, danh tiếng phong lưu vang vọng bát hoang, Oánh Thiên Hạ sớm đã nghe qua, bức tranh vẽ vị thiếu niên điện hạ kia khi ngồi trước sông Tế Lương dựa vào tòa mây nhận lấy hàng thư của Ma tộc, Oánh Thiên Hạ còn có bản sao, là chơi cá cược thắng mà có.

Oánh Thiên Hạ còn nhớ, trước kia trong Nguyên Cực cung nghênh đón mỹ nhân, giống như nam hải bên cạnh nhà nàng nghênh đón nước từ bốn phương vậy, không ngừng không nghỉ. Có điều mấy ngàn năm nay, bên cạnh vị điện hạ này hình như không còn xuất hiện mỹ nhân nào nữa thì phải? Nghĩa huynh yêu tộc Thái tử Oánh Nhược Huy của nàng cũng từng nhắc tới việc này, nói có lẽ Tam điện hạ đã hiểu hết mỹ nhân khắp bát hoang rồi, cho nên không thấy có gì đáng để chơi nữa, nên mới thoát khỏi trò chơi bụi hoa kia.

Theo như Oánh Thiên Hạ biết, rất nhiều người đều đang suy đoán, nếu Nguyên Cực cung lại nghênh đón mỹ nhân, thì mỹ nhân nghênh đón sẽ tuyệt sắc cỡ nào. Oánh Thiên Hạ cũng tò mò.

Nói thật ra, nàng chưa từng nghĩ tới mỹ nhân Nguyên Cực cung mở cửa cung để nghênh đón lần nữa lại là Yêu tộc. Bởi vì bên cạnh Tam điện hạ, chưa từng xuất hiện Yêu tộc.

Oánh Thiên Hạ đại khái có thể hiểu được sự thù địch và phẫn nộ của các thần nữ ngưỡng mộ Liên Tam điện hạ đối với tiểu nữ yêu kia.

Thực ra lúc mới đến trong đình, mấy thần nữ kia cũng không có quá phận gì với tiểu nữ yêu kia, chỉ là ngôn ngữ công kích, về sau thấy nàng không nói lời nào cũng không phản kháng, mới dần dần quá đáng lên, muốn tiểu yêu kia hầu hạ, phụng trà tấu nhạc cho các nàng, làm cho các nàng vui vẻ. Tiểu yêu tính tình yếu đuối, cũng không quá thông minh, giống cũng không nghĩ tới những thần nữ này làm nhục nàng làm nhục Nguyên Cực cung, cũng không nghĩ tới nàng cần bảo vệ thể diện Nguyên Cực cung gì. Các nàng bảo nàng làm cái gì, nàng đã làm cái gì, chỉ cúi đầu, nơm nớp lo sợ, nước mắt lưng tròng, là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có, dáng vẻ thấp bé nhẹ giọng lại làm cho người ta thêm chướng mắt. Nàng càng như thế, mấy thần nữ càng tức giận, lấy cớ trong đình người nhiều bực bội, kêu nàng đứng ở cành sen ngoài đình thổi sáo cho các nàng. Các nàng buộc pháp lực của tiểu yêu kia lại, mất đi pháp lực, tiểu yêu tất nhiên không cách nào đứng lên cành sen kia, một đôi mắt mông lung đẫm lệ cầu xin, lại bị tỳ nữ áo cam bên cạnh đẩy một cái, rơi vào trong ao.

Tiểu yêu kinh hãi, không ngừng ngoi lên ngoi xuống trong ao, chúng thần nữ trong đình bị nàng chật vật thì rất hài lòng, che miệng mà cười. Tri Hạc hỏi Oánh Thiên Hạ có phải muốn giúp tiểu nữ Yêu kia hay không, lại hỏi nàng từ khi nào tốt bụng như vậy, có phải là bởi vì Yêu tộc, nhìn không được, là bởi vì Tri Hạc thấy được một màn này.

Oánh Thiên Hạ cũng không cảm thấy mình là người tốt bụng gì, nàng cũng không có ý đồ muốn đi xen vào chuyện này, ánh mắt của nàng dừng lại ở đình bên kia một chút, chủ yếu là bởi vì nàng nhớ tới sáng nay nàng đi Thái Thần cung chờ Tri Hạc, trong lúc vô tình nghe được một đoạn tán gẫu của Túc Cập tiên quân và Trọng Lâm tiên quân.

Lúc đó, Túc Cập Tiên Quân có chút thần bí hỏi Trọng Lâm tiên quân: "Ngày đó nghị sự ngươi có nhìn thấy không?" Lại tới gần Trọng Lâm tiên quân, hạ thấp giọng nói: "Ta cảm thấy, nói không chừng Tam điện hạ lần này là động lòng rồi, tuy rằng..." Lời này hắn chưa nói xong, cười cười nói: "Để cho ta nói một câu bất kính, bọn họ nhìn, cũng thật rất xứng đôi!"

Trọng Lâm tiên quân trầm mặc một chút: "Một người xuất gia như ngươi, sao lại nhạy bén với phương diện này như thế." Túc Cập liền cười mỉm mỉm.

Sau đó bọn họ nhìn thấy nàng, hai người cùng sửng sốt, ngậm miệng.

Thực ra Túc Cập nói cũng không nhiều lắm. Nói một hồi lại đè thấp giọng, giọng nói rất thấp, nếu như không phải tai Oánh Thiên Hạ xưa nay rất nhạy thì hẳn là không nghe được bọn họ nói cái gì. Bởi vậy, nàng bèn tỏ ra không nghe thấy gì cả, hơi cúi người, thi lễ với họ rồi xa xa đứng ở một bên. Hai vị tiên quân cũng gật gật đầu, xem như là đáp lễ nàng, sau đó dời ánh mắt, nói vài câu khác, rồi rời đi.

Oánh Thiên Hạ vẫn rất tò mò nếu Nguyên Cực cung lại nghênh đón mỹ nhân, mỹ nhân kia sẽ như thế nào. Lần này nghe lời họ nói, biết được Liên Tam điện hạ cũng thật sự coi trọng người mới, mà người mới kia trong mắt Túc Cập và Trọng Lâm, lại rất xứng đôi với Tam điện hạ, vừa kinh ngạc lại càng tò mò. Cho nên mấy thần nữ kia dẫn tiểu yêu kia dẫn vào đình kế bên, lại nghe các nàng nói tiểu yêu kia chính là mỹ nhân bên cạnh Liên Tam điện hạ, nàng lập tức dừng tay đi cờ vua, nghiêng đầu xem.

Tri Hạc giơ tay lên lắc lắc trước mắt nàng: "Hồ lô im ỉm nhà ngươi, sao không trả lời ta? Là muốn giải vây cho tiểu yêu kia sao?"

Oánh Thiên Hạ lúc này mới thu hồi ánh mắt từ trên người tiểu nữ yêu không ngừng giãy dụa trong ao: "Hóng chuyện chút thôi."

Tri Hạc lại theo ánh mắt thu hồi của nàng nhìn về phía trong ao, miệng chậc chậc: "Bộ dáng chật vật giãy dụa của tiểu nữ yêu này, lại dường như thêm hương vị khác, trông lại càng đẹp, bổn công chúa tuy là một nữ tiên, thấy bộ dáng này của nàng, cũng rất thương tiếc." Lại nói: "Có thể mê hoặc một thần quân thường xuyên đi lại trong bụi hoa như Liên Tống quân, thì ít nhất nàng khiến cho hai chữ "đáng thương" làm đến cực hạn, thế cũng rất giỏi giang rồi."

Oánh Thiên Hạ lại không chú ý đến sóng gió ở đình bên cạnh nữa, cầm cờ trắng lên, đi một bước cờ, chỉ nói: "Liên tam điện hạ cô đơn mấy ngàn năm, mới coi trọng nữ tử nhu nhược như vậy, thật khiến cho người ta bất ngờ." Tuy rằng không nói rõ, trong giọng nói ít nhiều hàm chứa ý không đồng tình, dừng một chút, vô tình cười nhạt một tiếng: "Có lẽ nam tử có khiếu nữ tử khác xa với nữ tử, nữ tử nhu nhược như tơ tằm vậy, bọn họ lại cảm thấy hai người họ xứng đôi..."

Tri Hạc cũng theo cờ trắng kia đi một bước, nói: "Tiểu nữ yêu kia quả thực khiến người ta thương xót, nhưng ta thấy Liên Tống hắn hơn phân nửa cũng chỉ cảm mới mẻ mà thôi, nói cái gì mà tương xứng không tương xứng cơ chứ?"

Oánh Thiên Hạ yên lặng một lát, thản nhiên nói: "Quả thực, nếu quả thật hắn chơi đùa mỹ nhân bát hoang mấy vạn năm, sau này lại yêu thật lòng một cô nương giống như tơ tằm, phải dựa vào người khác che chở mới có thể sống sót, thì không khỏi làm cho người ta thất vọng." Tri Hạc cười nói: "Ngươi có cái gì phải thất vọng." Nói xong lời này, quay lại, nàng sửng sốt một thoáng, ngẩng đầu nhìn về phía Oánh Thiên Hạ: "Không phải ngươi cũng đối với hắn."

Oánh Thiên Hạ bình tĩnh đi một nước cờ xong, lạnh lùng liếc nàng một cái: "Chơi cờ của ngươi, bớt nói bậy đi."

Tri Hạc vốn còn muốn nói gì đó, nghĩ lại nghĩ Oánh Thiên Hạ xưa nay lạnh lùng bình tình, chỉ có hứng thú với việc nghiên cứu thuật tập hợp thần trấn linh, hẳn là không đến mức nghĩ không thông, cũng muốn chinh phục lãng tử Liên Tống này đâu. Cũng chỉ muốn nói rồi lại thôi.

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xẹt qua trước mắt các nàng. Hai người giương mắt nhìn lại, đã thấy bóng đen kia vọt vào trong ao, giống như một con chim lớn, bắt được tiểu nữ yêu đã bắt đầu sặc nước, vội lướt trở về đứng trên tảng đá lớn trong ao.

Nhìn kỹ, bóng đen kia lại là một huyền y tiên quân. Tiên quân nửa ôm lấy tiểu nữ yêu đã vô cùng yếu đuối, nhìn về phía chúng thần nữ trong đình, lông mày chặt, trách cứ nói: "Lấy mạnh hiếp yếu, không phải là việc mà quân tử nên làm, càng không phải là việc của chư vị thần nữ thân phận cao quý nên làm!"

Tri Hạc cầm một quân cờ đen, ánh mắt bị huyền y tiên quân này hấp dẫn, lại nghe hắn không biết trời cao đất dày trách cứ những thần nữ xuất thân tôn quý kia, vẻ mặt trở nên thú vị, dứt khoát ném quân cờ ném trở lại trong hộp cờ, nói với Oánh Thiên Hạ: "Còn chơi cờ gì nữa." Rồi chống má nhìn về kế bên, hứng thú nói: "Có kịch hay không xem, thật đáng tiếc chúng ta có chỗ tốt như vậy."

Kịch có hay không khó nói, nhưng đối với các thần nữ tiên tử trong đình mà nói, nó cũng đủ bất ngờ. Một tiên tử áo đỏ dẫn đầu phản ứng lại, đánh giá tiên quân áo đen một lần, cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là Ngu Anh tiên quân, ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu phàm nhân thăng tiên, lại đến giúp tiểu yêu này xuất đầu, cũng không hỏi mình có tư cách và bản lĩnh này hay không!" Nói xong lời này, một dải tơ đỏ bỗng dưng bay ra, đánh thẳng về phía tiên quân áo đen.

Tiên quân được xưng là Ngu Anh ôm lấy tiểu nữ yêu trong ngực vội né tránh, tơ đỏ đánh vào tảng đá lớn kia, tảng đá lớn nứt thành nhiều tảng nhỏ, bay xuống ao, nước bắn tung tóe sóng trắng. Ngu Anh tiên quân và tiểu nữ yêu đứng ở trên một khối đá khác. Ngu Anh buông tiểu nữ yêu đang sợ hãi đến sững sờ này ra, tay phải đưa lên không trung, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm, người kiếm hợp nhất, đột nhiên đánh về phía tiên tử áo đỏ. Động tác của Ngu Anh động tác cực nhanh, mọi người trong đình căn bản không kịp phản ứng, mắt thấy sắp có đổ máu, một bóng màu xanh trúc bỗng dưng xuất hiện giữa không trung.

Bình khí chạm vào nhau giữa không trung tạo ra những đốm lửa tung tóe, thế công kích vội vàng của Ngu Anh bị ngăn cản, xoay người bay trở lại tảng đá. Thân ảnh màu xanh trúc kia cũng hạ xuống, dừng lại ở một cành sen gần đó, văn đao khắc đá tím nằm ngang trước ngực, giọng nói kinh ngạc: "Đây là đang làm cái gì vậy?"

Thông qua một kích vừa rồi, Ngu Anh đã hiểu được thực lực của người tới, trong lòng biết không phải đối thủ của đối phương, sắc mặt khó coi nói: "Vị tiên quân này, là muốn giúp những người này ỷ mạnh hiếp yếu sao?"

Sương Hòa nhìn thoáng qua Địch Cơ ướt như gà luộc sau lưng Ngu Anh, lại nhìn thoáng qua các nữ tiên bị biến cố làm cho yên lặng, với trí tuệ của hắn cũng nhìn không ra đã xảy ra chuyện gì, rất là đau đầu. Địch Cơ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, run rẩy tiến về phía trước một bước, đôi mắt rưng rưng, sợ hãi gọi hắn: "Thần quân đại nhân..."

Sương hòa búng ngón tay, làm khô xiêm y trên người nàng, nhíu mày nói: "Địch Cơ, ngươi nói xem xem đã xảy ra chuyện gì?"

Không đợi Địch Cơ mở miệng, giữa không trung chợt vang lên một giọng nói giòn tan như chim sẻ, kèm theo một tiếng châm chọc: "Tiểu Sương Hòa, sao ngươi ngu thế, còn cần hỏi chuyện gì nữa sao, nhìn thế còn không hiểu là đám tiên nga thần nữ này khi dễ Địch Cơ nhà chúng ta, rồi được vị tiên quân này cứu sao. Ngươi thì hay rồi, lại còn đánh vị tiên quân này, đúng là hồ đồ!" Theo hai chữ "hồ đồ" tản ra trên không trung, là một nữ tiên mặc áo đen hoa lệ, vững vàng dừng ở trên một nhánh sen khác.

Nữ tử xinh đẹp bức người này chính là người dựa vào huyết khí của Tổ Thị để tĩnh dưỡng không lâu trước đây.

Địch Cơ nhìn thấy Cốt Dung, rõ ràng có hơi thả lỏng một chút, không khiếp sợ như lúc nhìn thấy Sương Hòa, bước dài về phía nàng, run giọng nói: "Tiên tử!" Mắt thấy nàng sắp bởi vì kích động mà rơi vào hồ nước lần nữa, Cốt Dung giơ tay lên đánh một cột sáng qua, đỡ lấy Địch Cơ.

Trong đình, tiên tử áo đỏ mới vừa rồi tiến công Ngu Anh tiên quân là thiếu kiên nhẫn nhất, tức giận xông về phía Sương Hòa và Cốt Dung: "Các ngươi là ai? Ngươi có biết chúng ta là ai không? Ta khuyên các ngươi một câu, bớt xen vào việc của người khác!"

Cốt Dung nhìn về phía tiên tử áo đỏ kia, nhướng mày, cười lạnh nói: "Ta thèm quan tâm các ngươi là ai, dám khi dễ Địch Cơ nhà ta, còn dám trách ta xen vào chuyện của người khác?"

Yên Lan đứng ở trong đình, Yên Lan đứng ẩn sau một đống tỳ nữ bỗng dưng ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía Cốt Dung. Địch Cơ là mỹ nhân mới vào Nguyên Cực cung, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng tiên tử xa lạ mới xuất hiện này lại nói Địch Cơ là nhà nàng, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng cũng vào Nguyên Cực cung? Nhưng tại sao hắn chưa bao giờ gặp nàng?

Yên Lan không hiểu, đang định cẩn thận đánh giá tiên tử kia, lại thấy nàng đột nhiên nghiêng mặt, nhìn về phía con đường nhỏ ven hồ. Sườn mặt sắc sảo không biết vì sao bỗng nhiên trở nên ôn nhu, giọng nói thanh thúy lại lạnh lùng cũng giống bọc một tầng mật ong, như làm nũng hướng về phía con đường mòn kia nói: "Chủ thượng ngài cuối cùng cũng tới rồi, người xem các nàng chẳng chịu nói lý gì cả!"

Yên Lan nhìn theo ánh mắt của tiên tử áo đen, thấy một vị bạch y tiên quân rẽ hoa phất liễu mà đến, đứng vững bên bờ hồ lối ra đường mòn. Nam tử có dáng vẻ tao nhã như ngọc, mỉm cười nói: "Cũng thật kỳ lạ, Cửu Trọng Thiên chú trọng nhất là lễ nghi, vì sao còn có thể gặp người vô lý hơn người được nhỉ?"


Yên Lan vốn tưởng rằng đây là chủ thượng trong lời tiên tử áo đen kia, thì đã thấy tiên quân áo trắng liếc mắt một cái, xoay người bay lên, thân ảnh xẹt qua Bích Hồ, cũng đi tới bên hồ. Sau khi hắn rơi xuống đất, từ trong rừng Vô Ưu phía sau tiên quân áo đen lại có một nữ tiên áo vàng vòng đi ra. Tiên tử áo đen bước đến, một tay cầm ống tay áo của nữ tiên, giọng nói trở nên rất kiều diễm, giống như cáo trạng mà lắc lắc tay áo nữ tiên kia: "Chủ thượng, ngươi xem các nàng, họ khi dễ chúng ta kìa!"

Mà Địch Cơ trong ao cũng quỳ gối trên đá, trịnh trọng bái lạy, miệng nói: "Chủ thượng."

Đồng tử Yên Lan co rụt lại.

Chúng thần nữ trong đình nghe nói nữ tiên áo đen và Địch Cơ xưng nữ tử áo vàng rẽ hoa vạch liễu chậm rãi đi tới là chủ thượng, thần sắc đều trở nên kinh hãi nghi ngờ, đồng loạt nhìn về phía nữ tiên kia. Điều này khiến cho ánh mắt chăm chú của Yên Lan không quá  đột ngột. Yên Lan thoáng bình tĩnh trốn sau lưng mọi người đánh giá nữ tử áo vàng được xưng là chủ thượng kia.

Nữ tử dáng người thanh nhã cao gầy, mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, không búi tóc, trên mái tóc đen dài chỉ cài một chiếc trâm cài hoa vàng đơn giản. Lông mày mảnh khảnh, đen nhanh, bên phải lông mày dán một viên đá sáng nhỏ màu vàng, cách trang điểm rất kỳ lạ, lại tôn lên đôi mắt như quả mơ dưới lông mày. Chỉ dựa vào đôi mắt này, đã có thể nhận ra nữ tử này là một mỹ nhân. Chỉ nói đến đôi mắt, là bởi vì nửa dưới khuôn mặt nàng bị phủ bởi một tấm vải trắng. Điều này khiến cho nàng ấy trông bí ẩn. Yên Lan vội lướt lại một lần những người nàng đã từng gặp, nhưng về nữ tiên này có thể là ai, nàng lại không có bất kỳ đầu mối nào.

Các thần nữ đánh giá nữ tử kia, nữ tử cũng đang đánh giá các nàng, nhưng ánh mắt chỉ giống như đàn nhạn tùy ý xẹt qua chân trời, không hề để lại dấu vết nào trên người các nàng.

Nữ tử nhẹ nhàng tùy ý quét một vòng toàn bộ hồ Sa La lần nữa, sau đó tự hóa cho mình một chiếc ghế trắng, như thể có hơi mệt mỏi ngồi xuống, một tay đặt trên tay vịn, gõ gõ nhẹ, lông mày hơi nhíu lại, nhưng giọng nói lại không có cảm giác áp bức, rất trong trẻo, giống như hòa khí, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Cả hồ Sa La yên tĩnh, Yên Lan hơi phân tâm nhìn các thần nữ trong đình, thấy đại thần nữ Biên Xuân Sơn ngồi bên cạnh bàn đá đang nhíu chặt mày. Đại thần nữ này là thủ lĩnh của các thần nữ trong đình. Sắc mặt các thần nữ căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía nàng. Tiên tử áo đỏ vừa mới dẫn đầu tấn công Ngu Anh tiên quân là muội muội của đại thần nữ này, là tiểu thần nữ Biên Xuân Sơn, lúc này đã đứng ở bên cạnh đại thần nữ. Tiểu thần áo đỏ tính tình nóng nảy, lại không quen im lặng, thấy tất cả mọi người không nói lời nào, lông mày nhíu lại, đang muốn tiến lên tiếp lời, lúc vừa động bước chân thì lại bị đại thần nữ túm tay lại.

Yên Lan thấy rõ, ngay cả đại thần nữ tâm cơ thâm trầm này cũng có chút kiêng kỵ với nữ tử áo vàng kia. Nàng tự biết chuyện hôm nay không dễ kết thúc, sợ bị liên lụy, vốn đã đứng sâu bên trong, lúc này càng im lặng dịch về phía sau.

Trong sự yên tĩnh đáng sợ, tiên quân áo đen bên cạnh nữ tử áo vàng kia mở miệng nói: "Thật kỳ lạ, nếu có Yên Lan tiên tử tổ chức buổi thiên hoa thịnh điển ở đây, thì vì sao lại xuất hiện chuyện Cơ Địch nhà ta bị khi dễ đến mức rơi xuống nước như thế này?"

Yên Lan cả kinh, bất chấp nghi hoặc vì sao tiên quân áo trắng chưa từng gặp mặt này lại nhận ra nàng, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, gian nan nặn ra một nụ cười: "Các thần nữ... Chỉ là nghe nói Địch Cơ Tam điện hạ mới đón vào cung thổi sáo rất hay, cũng vô cùng tán thưởng, bởi vậy mời nàng đến thổi hai khúc. Về phần Địch Cơ vì sao lại rơi xuống nước...... Lúc đó ta không quá để ý, hình như là Địch Cơ đứng ở bên cạnh đình, trong đình nhiều người, có lẽ có ai đó trong lúc vô tình đụng phải, hoặc có lẽ là Địch Cơ không để ý nên mới rơi vào ao?"

Yên Lan trả lời rất tốt, tiểu thần nữ Biên Xuân Sơn nghe được lời giải thích này, lập tức tránh tay đại thần nữ ra, đứng lên, cao tiếng phụ họa: "Đúng là như thế, chắc là tự nàng ta không đứng vững mà thôi!"

Địch Cơ giật giật khóe môi, muốn nói cái gì đó. Nàng vẫn cảm thấy có người cố ý đẩy nàng, nhưng lúc đó hỗn loạn, nàng cũng không thấy rõ là ai đẩy nàng. Lúc này bị Yên Lan nói như vậy, nàng cũng không chắc lắm, là người nọ là cố ý đẩy nàng, hay là không cẩn thận chen chúc đụng phải nàng mà thôi. Nhưng kết hợp với những khó khăn mà nàng gặp phải trước khi rơi xuống nước, thì khả năng có tiên tử cố ý đẩy nàng càng xuống vẫn lớn hơn. Vì vậy, nàng đã cố gắng lấy hết can đảm, rụt rè tranh luận: "Nhưng, nhưng ta nghĩ rằng trước khi rơi xuống nước là một người nào đó..."

Nhưng tiểu thần nữ Biên Xuân Sơn căn bản không để cho nàng nói xong, vội vàng ngắt lời nàng nói: "Ngươi cảm thấy cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn đổ oan rằng chúng ta cố ý đẩy ngươi sao? Vậy ngươi nói xem, chúng ta với ngươi không thù không oán, vì sao phải cố ý đẩy ngươi?!" Biên Xuân Sơn tiểu thần nữ nói lời này, chẳng qua là vì biết Địch Cơ thành thật. Mà Địch Cơ thành thực quả thực không biết vì sao các nàng lại khi dễ mình, không biết giải thích thế nào.

Tiểu thần nữ thấy thế, thầm vui mừng hừ một tiếng.

Mặt Địch Cơ trở trắng như tuyết, khó xử lui ra sau một bước, nhưng Ngu Anh tiên quân ở bên cạnh không nhìn nổi, khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Trong chư vị tiên tử có mấy vị đều từng là hồng nhan tri kỷ của Tam điện hạ kia của Nguyên Cực cung, vì sao làm khó Địch Cơ, hình như cũng không khó hiểu lắm." Chúng thần nữ trong đình nhất thời thay đổi sắc mặt.

Trước khi các thần nữ cãi lại, Cốt Dung kinh ngạc khẽ thở dài một tiếng: "Thì ra là như thế, cho nên các ngươi cho rằng Địch Cơ nhà ta là tân sủng của Tam hoàng tử?" Đôi đồng tử đen đậm vừa chuyển, cảm thấy buồn cười: "Địch Cơ này rõ ràng là do chủ thượng nhà ta nhặt về. Lá gan của nàng bé như vậy, còn chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, sao có thể chịu nổi long ân của Liên Tam điện hạ các ngươi được? So với nàng, không phải ta càng giống mỹ nhân của Liên Tam điện hạ các ngươi mới đưa vào Nguyên Cực cung hơn sao?"

Nàng cứ nhấn mạnh câu "Tam điện hạ của các ngươi", ý tứ châm chọc trong mấy chữ này cũng quá rõ ràng, thế nhưng giọng điệu lại giống như rất chân thành, khiến cho người ta cũng không phân biệt được nàng nói thật hay chỉ là đang trào phúng.

Tiểu thần nữ Biên Xuân lại bị nàng hiểu được, không thể tin được nói: "Ngươi nói ngươi mới là..."

Cốt Dung liếc nàng như trêu chọc: "Đúng vậy, là ta, thế ngươi định làm gì?" Cảm thấy hết sức thú vị, cười hai tiếng: "Lao tâm lao lực nửa ngày, lại bắt nạt nhầm người, có phải cảm thấy bản thân rất buồn cười không? Như vậy đi, nếu các ngươi hại Địch Cơ rơi xuống nước, vậy các ngươi cũng xuống nước một lần đi, chúng ta cũng coi như hoà nhau, được chứ? Tiểu thần nữ hoàn toàn bị thái độ của Cốt Dung chọc giận, gân xanh trên trán giật giật, cắn răng nói: "Ngươi đừng mơ!"

Biên Xuân đại thần nữ vẫn im lặng lúc này mở miệng: "Tiên tử hiểu lầm rồi, Địch Cơ rơi xuống nước chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng quả thực là do chúng ta chăm sóc không chu đáo, ta thay......"

Có lẽ ngay cả đại thần nữ cũng không ngờ, muội muội vô pháp vô thiên của nàng lại đột nhiên ra tay khi mình ý đồ giảng hòa với đối phương, bắn tơ đỏ đỉnh đả thương đối phương. Khi nàng phát hiện ra, đinh cố gắng ngăn chặn nó, thì nàng cảm thấy dưới chân trống rỗng. Trong đình vang lên tiếng thét chói tai, đợi đại thần nữ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện cả đình người đều ngã xuống nước, mà đình đá kia đã hóa thành một mảnh bột mịn. Nước hồ tuy không sâu, nhưng cực kỳ lạnh lẽo, thấm vào trong y phục, xương cốt đều lạnh theo. Nàng theo bản năng  muốn thi thuật thoát khỏi hồ nước, nhưng khi thi quyết mới phát hiện pháp thuật đều đã bị áp chế trói buộc. Lại nhìn các tiên tử khác, tất cả mọi người cũng không thể thi phép thuật nữa, gương mặt cực kỳ kinh hãi.

Đình đá tất nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ sụp đổ hóa tro, đại thần nữ mạnh mẽ nhìn về phía nữ tiên áo vàng bên hồ, thấy nữ tử ngồi trên ghế bạch ngọc kia rất tùy ý thu tay lại, đang sửa sang lại ống tay áo. Nữ tử không nói câu nào, nhưng tiên quân áo trắng lại lạnh lẽo nhìn về phía muội muội nàng, bật cười: "Tiểu tiên tử, động một chút đã động thủ, cũng không phải là thói quen tốt."

Trong nháy mắt đã có thể biến cả một tòa tiên đình biến thành bột mịn, còn có thể đồng thời ngăn chặn pháp lực của hơn mười mấy người, thực lực cỡ này, thật khiến cho người ta kính sợ. Nhưng muội muội bên cạnh lại giống như không có chút khái niệm nào với thực lực của những người này, còn đang không cam lòng ầm ĩ: "Các ngươi dám làm như vậy với ta, có biết phụ thân ta là ai không? Các ngươi chờ đó, nếu để cho phụ quân ta biết, nhất định sẽ..."

Đại thần nữ dùng sức véo tay nàng một cái: "Còn không câm miệng!" Tuy nhiên, đối phương đã nghe thấy những lời ngu ngốc đó.

Cốt Dung nghe được lời này của Tiểu thần nữ áo đỏ, quả thực cảm thấy nàng ngu xuẩn đến đáng yêu, trong nháy mắt đã không có hứng thú so đo với nàng nữa, chỉ cười một tiếng: "Chỉ là thần chủ của ngọn núi nào ở hạ giới, thì tính là cái gì?"

Ngẩng đầu thấy Tổ Thị đã xoay người rời đi, Tuyết Ý lại quay đầu lại gọi nàng: "Dung Dung, còn không đi?" Nàng cũng vội vàng đi theo, còn thuận tiện quay qua nói với Sương Hòa đang thấy thú vị nhìn chúng thần nữ dưới hồ: "Tiểu Sương, người sửng sốt đứng đó làm gì thế, thuận tiện đưa Địch Cơ lên đây luôn!"

Trong hồ Sa La, đại thần nữ Biên Xuân Sơn túm chặt tay tiểu thần nữ, phòng ngừa nàng làm ra chuyện càng không hay, đợi nữ tiên áo vàng kia biến mất ở cuối tầm mắt, nàng mới quay đầu lại, nhìn về phía Yên Lan cau mày vừa chải tóc dài ướt át vừa đi về phía bờ hồ: "Yên Lan tiên tử." Nàng lên tiếng gọi lại.

Yên Lan quay đầu.

"Tiên tử có biết đoàn người kia là ai không?"

Yên Lan lúng túng lắc đầu.

Đại thần nữ lộ vẻ trào phúng: "Tiên tử tổ chức thiên hoa thịnh điển này, mà người đến tham gia là ai cũng không rõ sao?"

Yên Lan miễn cưỡng trả lời: "Tiên giả đến lễ hội này rất đông, có mấy vạn người, ta không nhận ra họ thì có gì lạ?"

Đại thần nữ cười nhạt: "Tiên tử không phải tự xưng là có quan hệ thân thiết với Nguyên Cực cung sao? Đoàn người này hẳn là có ngàn vạn mối quan hệ với Nguyên Cực cung, tiên tử sao lại không nhận ra chứ?"

Yên Lan á khẩu không nói nên lời.

Tiểu thần nữ vẫn còn tức giận, còn muốn lên bờ đuổi theo lý luận, thì bị đại thần nữ túm lại: "Muội con không rõ sao, họ là người chúng ta không thể chọc nổi, bớt gây họa cho ta đi!"

Tiểu thần nữ ấm ức nói: "Sao lại là ta gây họa cho tỷ tỷ, rõ ràng là bọn họ..."

Đại thần nữ xoa trán: "Muội cũng là bị chiều hư rồi." Nàng không nhìn tiểu thần nữ nữa, tự đứng khỏi ao. Bây giờ cuối cùng cũng có thể thi thuật, nàng thi quyết, làm ráo nước trên người, mới quay đầu lại nhìn về phía tiểu thần nữ kia, nhíu mày: "Còn không lên!"

Các thần nữ lần lượt lên bờ rời đi, hồ Sa La trở nên yên tĩnh. Tri Hạc vẫn giả chết ở đình bên cạnh cuối cùng cũng sống lại, vỗ tay nói: "Quả là một vở kịch hay. Làm loạn nửa ngày, thì ra tiểu yêu kia không phải là mỹ nhân mới của Tống. Chẳng lẽ tiên nữ áo đen kia mới là mỹ nhân vừa được nghênh đón vào Nguyên Cực cung?"

Lại có hứng thú phân tích: "Gương mặt diễm lễ, tính cách lại nóng bỏng. Ta nhớ ra là trước kia mỹ nhân bên cạnh Liên Tống, có mấy người đều là loại này. Nói không chừng mỹ nhân mới Liên Tống coi trọng, thật đúng là nàng."

Oánh Thiên Hạ gõ gõ ngón tay bàn cờ, ý bảo Tri Hạc xem ván cờ, thản nhiên nói: "Ta cũng không cảm thấy nàng tốt hơn tiểu yêu kia bao nhiêu, chỉ là hạng yên chi dung tục mà thôi." Tri Hạc nhấc lên một hạt quân cờ đen, vừa đặt cơ xuống vừa trêu chọc: "Trong mắt ngươi, tiên tử khắp bát hoang này có mấy người không phải yên chi tục phấn?"

Oánh Thiên Hạ từ chối cho ý kiến, liếc tri Hạc một cái, nói lảng sang chuyện khác nói: "So với cái này, ngươi chẳng lẽ không tò mò đoàn người kia có thân phận gì sao?"

Tri Hạc cười hờ hững: "Thiên hoa thịnh điển vừa mở ra, mười phần thần khắp bát hoang đều sẽ tham gia. Nữ tử áo vàng kia rất có thể là sơn chủ của một tòa tiên sơn nào đó ở Bát Hoang." Nàng nhún nhún vai, tỏ vẻ không có hứng thú với vấn đề này: "Mười vạn thần phật, chúng ta sao có thể biết hết được, xuất hiện một mạch sinh tiên giả lại phải tò mò một phen, thế thì đúng là mệt mỏi?"

Oánh Thiên Hạ im lặng một lát, hạ một quân cờ trắng: "Ta chẳng qua là cảm thấy nàng khá là thú vị. Không biết nàng trông như thế nào nhỉ, so với hắc bào nữ tiên kia thì như thế nào."

Tri Hạc lơ đãng: "Khí chất nhẹ nhàng, khí thế lại mạnh, lại được xưng là chủ thượng, theo ta thì đó là sơn chủ của tòa tiên sơn nào đó, tuổi tác hẳn là rất lớn." Nói đến đây, nàng có hơi hồi tưởng lại, kinh ngạc nói: "Ngươi hoài nghi Liên Tống thích nàng ấy?" Tri Hạc lập tức phủ định: "Điều đó không thể nào, ngươi có thể tổng kết thử những nữ nhân trong quá khứ của Tống, sẽ không có ai lớn tuổi hơn hắn."

Oánh Thiên Hạ lấy một quân cờ trắng lên, giống như vô tình: "À? Vậy, ngươi tổng kết thử? Theo như tổng kết của ngươi, hắn thường ưu ái loại nữ tử nào?"

Tri Hạc không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là mỹ nhân vạn dặm có một." Trả lời xong lời này, Tri Hạc ngẩn người, buông quân cờ trong tay xuống, có chút hoài nghi nhìn về phía Oánh Thiên Hạ: "Hôm nay ngươi không đúng lắm, sao lại cứ nói chuyện của Liên Tống thế?"

Oánh Thiên Hạ kỳ quái nhìn nàng: "Gặp chuyện liên quan đến hắn, nên tùy tiện tán gẫu, thế thì có gì kỳ lạ?"

Tri Hạc nghĩ cũng đúng, không nhiều lời nữa, tâm tư lần nữa trở lại ván cờ.

Trên đường trở về Nguyên Cực cung, Cốt Dung thử bấm tay tính toán, bắt đầu từ khi Đế Quân ép tà lực Tây Hoàng nhận trong cơ thế nàng ra, tính đến hôm nay là bao nhiêu ngày rồi nhỉ?

Ồ, đã sáu ngày trôi qua.

Cốt Dung cảm thấy, mỗi lần từ Thái Thần cung trở về, chủ thượng của nàng đều rất mệt mỏi, tâm trạng cũng dường như không tốt.

Ý của Đế Quân là rất dễ hiểu, hắn thi thuật cho Tổ Thị, cần dùng phép thuật đưa vào trong cơ thể nàng. Là một người, trong cơ thể bị rót vào hai loại phép thuật không liên quan gì đến thân mình, vả lại hai lực này còn lấy thân thể của nàng làm chiến trường chiến trường đánh nhau, tâm trạng không tốt cũng đúng thôi.

Đế Quân bảo Cốt Dung thử nghĩ xem nếu có đứa trẻ nhà thân thích của nàng vào nhà nàng chơi phá, nhưng nàng chỉ có thể nhìn mà không thể đập cho một trận, đó là loại cảm giác gì. Cốt Dung thử nghĩ một chút, phát hiện quả nhiên quả thực không thể vui vẻ nổi, đã cảm thấy lời Đế Quân rất có sức thuyết phục.
(cụ đang nói về anh Tống đấy hả haha)

Hôm nay là ngày diễn ra thiên hoa thịnh điển, Đế Quân nói hắn là tôn thần thiên tộc, là linh vật không thể thiếu của cửu thiên, nhất định phải tham dự một chút, để cho tôn thượng nhà nàng tạm thời nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi Thái Thần cung. Mọi người cũng không oán hận gì với sắp xếp này, Cốt Dung càng  vui hơn. Nàng đã sớm lên kế hoạch dẫn Tổ Thị đến thiên hoa thịnh điển xem hoa cỏ, rồi thừa dịp hôm nay không cần đi Thái Thần cung, rủ mọi người cùng đến Phổ Minh Tú Lâm Uyển chơi. Ai ngờ lại gặp phải đám hồng nhan tri kỷ của Liên Tống bên hồ Sa La gây chuyện chứ?

Công bằng mà nói, ấn tượng của Cốt Dung với Liên Tống kỳ thật không tồi. Có lẽ hơn hai mươi vạn năm trước, nàng còn cực kỳ đố kỵ với vị thần quân hậu bối có duyên trời định với Tổ Thị này nữa, nhưng sau khi Tổ Thị hiến tế, khi nàng thật sự đã hiểu được mất mát có tư vị như thế nào, tất cả ghen ghét đố kỵ buồn cười kia đều trở nên đau đớn đến khó tả, sau đó theo gió theo ánh sáng mà rời đi. Hơn hai mươi vạn năm sau, khi nàng lần nữa trở lại thế gian này, nghe được chuyện của nàng và hắn ba vạn năm trước từ Tuyết Ý, thì nút thắt cuối cùng của nàng đối với hắn cũng được cởi bỏ, chỉ cảm thấy thiên ý như đao, sao lại buồn cười như thế, Tổ Thị quá khổ sở, Liên Tống quân cũng khổ không kém.

Sau khi tới Cửu Trọng Thiên, tuy rằng nàng cũng đã nghe không ít tin đồn liên quan đến Nguyên Cực cung, rằng Liên Tam điện hạ phong lưu như thế nào, nhưng nàng ở Hi Di điện tĩnh dưỡng mấy ngày nay, cũng không thấy Nguyên Cực cung có mỹ nhân nào, bởi vậy những lời đồn kia đối với nàng vẫn là rất mờ nhạt, không có cảm giác thực tế gì.

Hơn nữa, nàng còn từng gặp vị Tam điện hạ này hai lần. Một lần là sáu ngày trước, Liên Tống muốn rời khỏi Thiên Cung, đi tới biển Huy Diệu lấy giọt nước đầu tiên trên thế gian để chế tạo vật chứa có thể đựng được nguyên thân của năm vị thần tự nhiên, đến Hi Di điện nói lời tạm biệt với Tổ Thị. Một lần là hôm qua, khi hắn mới từ biển Huy Diệu Hải trở về chưa được mấy ngày, vị Tam điện hạ bận rộn này, lại giống như có chuyện gì cần phải đi Bắc Hải một chuyến, lần thứ hai đến Hi Di điện tạm biệt Tổ Thị. Trong hai lần gặp gỡ ngắn ngủi, nghi thức và phong độ của vị Thủy thần trẻ tuổi này khiến Dung Dung rất tán thưởng. Nàng cảm thấy hắn tuy rằng tuổi có hơi nhỏ một chút, nhưng dường như rất xứng đôi với tôn thượng nhà họ.

Nhưng, trải qua lần này ở hồ Sa La, ấn tượng tốt của Cốt Dung đối với Liên Tống lại lập tức rơi xuống đáy cốc.

Tổ Thị nhìn ra Cốt Dung không vui, sau khi trở lại Hi Di điện hỏi nàng một câu. Cốt Dung cố gắng nhịn sự càu nhàu trong bụng lại, nhưng chung quy vẫn không nhịn được, tức giận hừ lên một tiếng: "Hừ, tên Tam điện hạ này, quả nhiên là phong lưu! Những thần nữ tiên tử kia, vì hắn mà tranh giành tình cảm thì thôi đi, lại còn làm loạn như thế, quả thực không có thể thống!" Sương Hòa lúc này lại mỉm cười, khoa trương nói: "Ồ, Dung Dung, ở bên người sinh tử nhiều năm như vậy. Lần đầu tiên nghe được hai từ thể thống trong miệng ngươi, lạ thật đấy." Cốt Dung trừng mắt nhìn Sương Hòa một cái.

Sương Hòa sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: "Ừ, các nàng quả thật không có thể thống." Cốt Dung vì thế lập tức hừ một tiếng: "Tam hoàng tử thế mà lại để ý đến các nàng, mắt hắn có tật gì à."

Tổ Thị ngồi xuống trên một chiếc giường ngọc La Hán, đùa nghịch đệm gối sau thắt lưng, vừa dựa vào thoải mái, nghe vậy thì mới đăm chiêu: "Tuy nói mỹ nhân tại cốt không nằm ngoài da, nhưng những thần nữ trong đình, mỗi người trong họ đều là nhất lưu, mắt nhìn của tiểu tam lang, vẫn rất tốt, ta cảm thấy cũng không có tật gì."

Cốt Dung bị nghẹn. Nàng im lặng một lát, hơi do dự hỏi: "Tam hoàng tử thật sự từng có nhiều chuyện cũ phong lưu như vậy, tôn thượng ngài chẳng lẽ không cảm thấy..."

Tuyết Ý liếc nàng một cái, Cốt Dung lập tức câm miệng.

Tổ Thị cuối cùng đã xếp xong đệm phía sau: "Ta nên cảm thấy gì? Ngạc nhiên sao? Đương nhiên sẽ không, tiểu tam lang bất cần đời, phong lưu tùy ý, ta cũng không phải ngày đầu tiên biết." Thấy vẻ mặt phức tạp của Cốt Dung, nàng bừng tỉnh bật cười: "À, xem ra ngươi đã bị vẻ trang nhã đoan chính trong hai lần hắn tới tìm ta lừa rồi."

Tổ Thị nói như rất nhẹ nhàng, nhưng Cốt Dung lại không biết nên vui mừng hay nên thế nào. Mặc dù nghe Tuyết Ý nói qua, bây giờ hai người hắn đều đã quên đoạn tình cảm trong quá khứ của họ, có lẽ là bởi vì âm sai dương trái mà lập ra phệ cốt chân ngôn. Nhưng Cốt Dung sống tình cảm, từ trước đến nay đều chỉ tình luận sự, lấy tình luận người, nàng cảm thấy hai người gần gũi không nhất định là bởi vì phệ cốt chân ngôn, lỡ như đó là chuyện rất tự nhiên thì sao, vậy không bao lâu nữa hai người bọn họ lại tình cũ cháy lên mà thôi. Nếu đến lúc nào, nàng cũng có thể thành toàn cho họ.

Chỉ là trong lòng nàng cũng có cân nhắc, cảm thấy nhất định Liên Tống phải đủ hoàn mỹ, thì mới có thể xứng với Tổ Thị, nếu như thế thì nàng mới vui vẻ thành toàn.

Khảo sát liên Tống khảo sát mấy ngày nay, nàng vốn đã có ý sẽ thành toàn bọn họ. Nhưng hôm nay, bên bờ hồ Sa La, đám hồng nhan tri kỷ của Liên Tống đã cho nàng một gậy.

Nam nữ dính vào chuyện phong nguyệt, chuyện gì sẽ xảy ra, Cốt Dung rất hiểu. Vừa nghĩ đến những thần nữ trong đình cũng từng bầu bạn với Liên Tống, mà Liên Tống có lẽ cũng từng mỉm cười với các nàng, nắm tay các nàng, ôm lấy các nàng... Nàng cảm thấy rất tức giận. Nói với Tổ Thị những lời kia, là bất mãn với Liên Tống, cũng là nhắc nhở Tổ Thị rằng con đường tình cảm này ẩn chứa nguy hiểm.

Sau khi bị Tuyết Ý cắt ngang, nàng nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa, suy nghĩ một lát, rầu rĩ nói: "Ta chỉ cảm thấy, nếu hắn không có phong lưu như vậy thì tốt quá, phong lưu là một chuyện rất không tốt, bởi vì..."

Ân Lâm và Chiêu Hi không có ở đây, chỉ có Tuyết Ý ở đây bịt miệng của hai tổ tông Sương Hòa và Cốt Dung thôi, Tuyết Ý sợ Cốt Dung nói thêm điều gì đó không hay, bèn triệt cắt ngang lời nàng: "Tam điện hạ tuy rằng hoa danh ở bên ngoài, nhưng ta nghe nói hắn không có giao tính sâu sắc gì với đám thần nữ kia, chỉ là thưởng thức dung mạo xinh đẹp của các nàng mà thôi. Ví như tôn thượng chúng ta cũng thích sưu tầm hoa cỏ." Thấy Cốt Dung trợn mắt, bình thản nói: "À, đương nhiên, không giống với Dung Dung ngươi." Nhìn ánh mắt của nàng trở lại với kích thước ban đầu, mới tiếp tục nói: "Tôn Thượng cho tới bây giờ chỉ thích sưu tầm những cây hoa đẹp nhất các tộc, các loài hoa mộc cũng thường tranh giành tình cảm ầm ĩ vì tôn thường, tình huống đó, có phải cũng có chút giống với hồ Sa La hôm nay không?"

Tổ Thị ngồi ở bên trái giường La Hán và Sương Hòa ngồi ở bên phải giường liên tục gật đầu, Tổ Thị còn rất nghiêm túc bình luận một câu: "Ta cảm thấy bọn họ ầm ĩ như thế vì ta cũng là một loại biểu hiện đáng yêu của bọn họ."
(Thêm bà hải vương nữa, há há, anh chụy lại hợp quá)

Cốt Dung cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi, nàng cũng không thể đồng ý với sự so sánh này, chống nạnh phẫn nộ: "Các hoa mộc ở núi Cô Dao chúng ta, rất nhiều hoa mộc vừa mới khai linh trí, có rất nhiều tên không hiểu chuyện. Nhưng những thần nữ Cửu Trọng Thiên này, tự xưng là hiểu lễ thủ tiết, suốt ngày vì một nam nhân tranh giành tình cảm, đây là đáng yêu cái quái gì?" Nói xong nàng vỗ bàn đứng dậy, bất bình nói: "Cũng không biết thần tộc có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay ta nhìn thấy, các nữ tiên cứ đuổi theo nam tiên chạy, bị nam tiên mê hoặc đến choáng váng đầu óc, chẳng lẽ không có một nữ tiên nào xuất chúng, có thể khiến một đám nam tiên đuổi theo sao? Không phải nói tiên tử xinh đẹp của thần tộc có không ít sao?"

Tổ Thị yên lặng thò người ra, đỡ một bình hoa suýt bị đập ngã trên chiếc bàn trước giường La Hán.

Tuyết Ý tin tức linh thông, là người duy nhất ở đây có thể trả lời được câu hỏi mang tính linh hồn này: "Ngươi cũng không biết, Bát Hoang có một cuốn mỹ nhân phổ." Tuyết ý từ từ nói: "Trên mỹ nhân phổ này viết, người đứng đầu là Bạch Thiển Thượng Tiên của Thanh Khâu, nhưng Bạch Thiển là Thái tử phi do Thiên Quân định ra cho Thái tử Dạ Hoa, không ai dám cướp người của Thiên tộc, cho nên cho dù nàng là tuyệt sắc, nhưng đào hoa cũng ít. Hơn nữa bạch minh chủ Tạ Họa Lâu xếp thứ hai trên mỹ nhân phổ, nàng vừa ngủ là ngủ ngàn năm vạn năm, cho dù là lúc thanh tỉnh cũng rất ít ra khỏi Minh Ty, đào hoa tất nhiên cũng ít. Mà Ma tộc có một vị công chúa Tương Vân, nghe nói dung mạo của nàng không kém gì Bạch Thiển và Họa Lâu. Công chúa này rất giỏi, người theo đuổi nàng có khi còn nhiều hơn người theo đuổi Tam hoàng tử, coi như cũng đỡ lại thể diện của nữ tử bát hoang."

Cốt Dung nói: "À, vậy còn được." Hôm nay nàng hoàn mỹ sắm vai một người thanh tỉnh, im lặng một lát, lại tức giận nói: "Nhưng tiên ma thế hệ này, đều không có việc gì làm sao? Cả ngày chỉ biết tình yêu nam nữ, thật chẳng ra gì!"

Tuyết Ý im lặng một chút: "Hầu hết mọi người vẫn có việc chính làm, ví dụ như thiên quân, nghe nói hắn hôm qua phê duyệt tấu chương suốt đêm, hôm nay còn đúng giờ lên triều."

Sương Hòa nhíu mày giơ tay lên: "Câu chuyện này hình như không hay ho như những câu chuyện vừa rồi."

Tuyết Ý: "......"

Cốt Dung: "..."

Nghe bọn họ cãi nhau, Tổ Thị thấy mệt mỏi. Nàng ngáp một cái, đưa ra tổng kết cho cuộc tranh luận này: "Mọi người đều quan tâm đến tình cảm nam nữ, chứng tỏ thiên địa bình an. Bốn bể không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống vô ưu vô lo, mới có thể nhàn hạ như thế. Ta mong sao cuộc sống của họ luôn được nhàn hạ như thế. Được rồi, ta mệt quá, đi nghỉ ngơi một chút đây, các ngươi cứ tiếp tục đi." Nói xong lại đứng dậy đi về phía nội điện.

Nàng đi rất nhanh. Nhưng câu nói nàng để lại, đều khiến cho ba người cảm thấy nặng nề, chợt nghĩ tới trận đại kiếp nạn sắp tới, nghẹn ngào không nói nên lời.

5.3.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro