Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   

Tương truyền rằng lần này hoàng đế tứ yến muốn lấy một cái phương thức riêng để kết thúc. Sáng ý nhất là buộc một sợi dây thừng quanh eo của một cung nữ, cung nữ mang theo một chậu nước được dây thừng kéo lên không trung giống như Hằng Nga bay lên cung trăng, sau đó, cung nữ sẽ cố sức hắt chậu nước vào tòa tháp đèn bảy tầng kia, trong khoảnh khắc đèn đuốc sẽ lập tức tắt ngấm. Nghe nói điều này ngụ ý rằng bách hoa tại thưởng ngoạn nghìn hoa trong đêm khuya yên tĩnh lặng lẽ tiếp thu mưa móc. Bởi vì đó là do chính hoàng đế đề xuất, nên cũng chẳng ai dám phát biểu thật rằng cái ý tưởng này ngu gần chết. Mà giờ đây thích khách tập kích dạ yến, cái sáng ý tìm cung nữ giả trang Hằng Nga dập tắt đèn đuốc xem ra không thể thực hiện được, một bên là thích khách không mời mà đến, một bên là Hằng Nga không cần tiếp tục ra sân khấu, mọi người vừa hít vào một hơi, lại đồng thời thở phào một hơi, hoàn thành được một động tác có độ khó như vậy, thực cũng khổ cho mọi người. Rối loạn như thế, rốt cuộc yến hội cũng kết thúc theo một phương thức riêng khác. Vị công chúa ở đối diện ta gì gì kia sau khi mọi thứ thu thập ổn thỏa hết thảy bắt đầu luôn mồm tán thưởng thực kích thích. Mà ta đây trong đời chịu vài lần tao ngộ ám sát, ta đã có phần không nhớ rõ. Có lẽ đây chính là cái tham số bất định trong đời người như người ta thường nói. Định số là mỗi lần ta đều bị ám sát bởi một người, mặc dù bao nhiêu năm nay lần nào hắn cũng thất bại, mà ta cũng xem như chậm rãi trưởng thành dưới sự ám sát của hắn.

Gió đêm thoáng thổi tới, vầng trăng tròn nhu hòa từ từ nhô lên ở phía chân trời. Ta cầm theo một hũ rượu đã uống được một nửa, loạng choạng đi về phía bên sông, hai tay giang thẳng ra tận lực bảo trì thăng bằng của cơ thể. Sông nhỏ gió lạnh khẽ thổi, sao rơi lấp lánh trong nước, bầu không khí này sầu não biết bao nhiêu, nếu ta cứ tiếp tục ngửa mặt lên trời như vậy, tất sẽ đạp chân xuống nước. Thế nhân xem người là người, xem hoa là hoa, có hoa không có người tất cảm thấy rất tịch mịch, ngâm vịnh ra biết bao nhiêu thi từ sầu não. Ta xem người là người, xem hoa cũng là người, ngước mắt nhìn trong bóng đêm mù mịt, chẳng có gì ngoài những bóng người chen chúc, chỉ thấy thống khổ. Ta nghĩ, có khả năng, đây chính là nguyên nhân khiến ta không thể biểu lộ tài năng trong lĩnh vực sáng tác thi từ. Khoảnh khắc trước lúc ta nói với Lê Hưởng rằng ta muốn đi dạo một mình, nhưng mà, rốt cuộc ta phải chạy tới đâu để có thể được ở một mình? Cái thế giới khổng lồ này muốn tìm một chỗ lớn cho mình không có được, ta đành tìm ra một địa phương nhỏ không có người, như thế, ta mới có thể minh bạch ta đang ở đâu. Phải nói là trời không tuyệt đường người, đi đi mãi cuối cùng ta cũng tới một chỗ không có người, là Thạch Lâm ở Đan Lộ Uyển nơi hai năm trước khiến ta lưu luyến rất nhiều. Kỳ quái là trong hai năm nay ta tuyệt nhiên không nhớ tới nó dẫu chỉ một lần.

Bốn phía đều là những tảng đá khổng lồ, nơi ánh trăng rọi xuống, có thể nói không có lấy một ngọn cỏ, lập tức khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn, đường đi cũng thực nhẹ nhàng. Vượt qua tảng đá lớn, bước vào một chỗ ngoặt, thắng cảnh quen thuộc đã biết trước lập tức xuất hiện như mong đợi. Trên nền cát trắng là ba tòa nhà bạch thạch, một cái bàn đá, ánh trăng màu trắng bạc rọi xuống nền cát trắng, tạo thành những vân sáng lấp lánh như vẩy sóng. Tòa nhà đẹp nhất ở Đan Lộ Uyển chính là ở nơi khe nước cạn. Nhưng, ta nghi ngờ nhìn lại về phía bàn đá, cái vị bạch y thanh niên thản nhiên độc tọa dưới ánh trăng kia, từ đâu ra và xuất hiện từ lúc nào nhỉ ? Cái thứ này, ta vẫn không thể xác định được hắn là người, là hoa hay là một cái gì đó, ngay lúc ánh trăng bị tầng mây cản lại, ta cảm thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng bóng đêm đã tràn ra đúng lúc, giống như cái thời khắc mình khẩn cấp vì không làm rớt trâm vòng hoặc thời khắc khẩn cấp làm rớt trâm vòng, ta chỉ cảm thấy có phải mình bị hoa mắt hay không, bởi vì đêm nay ta đã bị những vị cô nương hoa làm cho mờ mắt. Nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi, khi mây đi trăng rạng, ta đã nhìn rõ mặt hắn. Sau đó, ta đành phát ra một tiếng cảm thán tự tâm : " Ôi" Khuôn mặt kia khiến người ta có cảm giác không phải được sinh ra nơi trần thế, làm cho người ta vô pháp miêu tả. Chu Cận từng vẽ một bức tranh về thần viễn cổ, nghe nói vị tôn thần thượng cổ này đã hôi phi yên diệt từ lâu, bóng dáng lại có vài phần tương tự hắn. Trong ấn tượng của ta, tượng của mấy vị thần tiên đều được tạc sao mà trông họ lãnh khốc vô tình như có kẻ nào đó mượn tiền họ tám đời không trả hết nợ. Có điều cái thanh niên đang an tọa kia lại có vài phần nhàn tản, gương mặt tuy không có thần thái đặc biệt, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tươi cười tự nhiên, cho dù mặc bạch y rất nghiêm túc, nhưng trông vẫn vẫn uể oải vô cùng. Đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc như vậy, thật hệ thống, đánh giá vị nam tử trẻ tuổi kia từ trên xuống dưới, đồng thời trong óc cũng cấp tốc phản ứng, rốt cuộc thì, hắn là người, là hoa hay là cái loại gì chứ.

Dưới ánh trăng, giống như lướt chầm chậm trên dòng suối cát trắng, thanh niên cầm bình ngọc rót rượu vào chén, vẫn chưa ngẩng đầu lên, trong thanh âm lại hàm chứa tiếng cười : " Đêm khuya thanh vắng, điện hạ theo mùi rượu tới đây, hay vẫn là vì vi thần?" Vừa nói dứt lời đã rót đầy hai chén rượu, ngẩng đầu lên, quả nhiên nét mặt vẫn có vẻ cười cợt. Hắn gọi ta là điện hạ, tức là có biết ta, nhưng ta vẫn cảm thấy.... trọng điểm không phải ở đó, vừa rồi hình như hắn có nói câu gì đó mạo phạm tới ta. Ta muốn hỏi hắn, ngươi là ai, lại càng muốn hỏi, ngươi là cái gì, có điều không hiểu vì sao lại buột miệng thành : " Ngươi là ai cái gì ?" Tự ta cũng cảm thấy sửng sốt một chút.

Hắn lại không lưu tâm, chỉ là vẻ cười cợt trên mặt càng thêm thâm, chậm rãi nhấc tay lên : "Nàng tới đây đi" Ta đề phòng lùi về phía sau mấy bước, cúi đầu nghĩ : "Ta không tới."

                  

Vừa mới nói xong, đã thấy hắn đứng ở ngay trước mặt, thân hình cao mảnh khảnh, một cánh tay chống vào tảng đá lớn phía sau lưng ta, một cánh tay khoác lên vai ta, khuôn mặt dễ nhìn kia ghé sát vào ta, càng ghé càng sát, ta sợ hãi nhắm nghiền mắt lại ngừng thở, hắn lại dừng lại, khẽ ghé vào tai ta cười nhẹ nói : "Ta là ai cái gì, câu hỏi này rất hay, nàng nghĩ ta là ai cái gì chứ ?" Thanh âm nhẹ tới mức cảm giác chỉ cần chạm khẽ vào là có thể vỡ nát, mà lọt vào tai ta lại như một mũi đinh nhọn, làm má ta ửng hồng, người ta cứng đờ, đột nhiên hiểu ra : "Hóa ra ngươi đang khinh bạc ta ?" Nắm chặt bầu rượu trong tay, vì muốn dùng hết khả năng để tránh khỏi hắn, quả thực ta sắp hòa với tảng đá lớn sau lưng làm một, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình thật đáng thương : "Ta không biết ngươi, sao ngươi lại khinh bạc ta ?" Theo như tưởng tượng, những lời khiển trách không chút lưu tình kia tất sẽ chọc tức hắn, khiến hắn phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng lại khiến người ta không hiểu được là, chẳng những hắn không nổi giận, mà ngón tay mát lạnh lại từ đầu lông mày vuốt nhẹ xuống, thong dong đánh giá hồi lâu, nói : "Thần và điện hạ đã gặp nhau rất nhiều lần, điện hạ nói không quen thần..." Hắn cười cười, nụ cười lại càng dịu dàng ngọt ngào : "Là đang đùa với thần sao ?"

Ta sợ run người, cảm thấy không thể gật đầu, nhưng lại rất hồ đồ, tuy rằng một kẻ trông đẹp như vậy, hoặc cũng bởi vì trông hắn đẹp như vậy, nên thầm lục lại trong ký ức, ta mới càng thêm tin tưởng rằng mình chưa bao giờ gặp hắn. Nếu như đã gặp rồi, nhất định là thời điểm hắn còn chưa nẩy nở. Phân nửa là hắn đã tự hiểu rằng quả thật ta không đùa với hắn, liền nhắc nhở lạnh nhạt : " Lần đầu tiên may mắn được gặp, ở bên ngoài quốc tự ở Tê Bạch Sơn, lúc điện hạ vừa mới dâng hương xong.."

Mấy chữ ngắn ngủi đã động tới mối cảm tình chôn sâu bao nhiêu năm tháng, ta bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, vị công tử bạch y phấp phới kia, chẳng lẽ lại là ... Hắn buông ta ra : "Nhớ rồi sao ?"

Ta nóng lòng không đợi vội gọi tên hắn : "Lưu Tô ? Ngươi là Lưu Tô sao ?" Một lúc lâu sau, hắn mới lặp lại : "Lưu Tô ?" Âm cuối như nói bằng giọng mũi, nhưng nghe vẫn rất hay.

Ta thở phào nhẹ nhõm, sự phòng bị mới thoáng lỏng ra chút. Thì ra là thế, cái vị trí bên cạnh cái bàn đá kia là nơi mà năm đó ta gieo hắn xuống. Nhất định là hắn rồi, ba năm trước ta tự mình mang một cây Lưu Tô về Đan Lộ Uyển từ ngoại quốc. Còn nhớ mùa xuân năm đó, lúc ta ly khai Bình An Thành, hắn còn chưa nở hoa, bởi vậy trong mắt ta vẫn là một thân ngọc thụ phong lâm, xanh um tươi tốt, chưa hiện thành hình người, những tán lá um tùm xanh mướt phủ kín thân cây. Thế mà giờ đây hai năm mới trôi qua, ta nhìn hắn đầy trìu mến, cái cây nhỏ mà lúc đó ta rất thích kia, không ngờ trổ mã đẹp tới như vậy. Thanh niên dáng vẻ cao mảnh khảnh, hắn vẫn là một thân cây cao vòi vọi, trong ánh mắt cúi nhìn ta kia có chút tìm tòi nghiên cứu, rõ ràng vừa rồi vẫn là dáng vẻ chọc ghẹo trêu đùa, nhưng tối nay ta có uống chút rượu, nên có phần không minh bạch, không phải hắn đã nhận ra ta sao, còn gọi ta là điện hạ, lại dám trêu chọc ta, bây giờ còn muốn tìm tòi cái gì ? Bất quá, cũng không nhất định, trong hoàng cung nhiều điện hạ như vậy, không chừng ngay từ đầu hắn đã nhận sai người ?

Nhận ra hắn là Lưu Tô, lá gan của ta cũng lớn hơn một chút, liền giơ tay ra quơ quơ dưới mắt hắn, phát ra ý cười : "Tiểu Lưu Tô, ta là Thành Ngọc tỷ tỷ đây, hai năm trước không phải thường tới tưới nước cho ngươi sao, lại còn bắt sâu cho ngươi nữa, ta nhận ra ngươi rồi, sao ngươi lại không biết ta sao ?" Vừa nói đã có một trận gió khẽ thổi qua, thổi khiến đầu ta càng nặng, ta không nhịn nổi phải dựa vào vai hắn, hắn giơ tay ôm lấy eo ta, khẽ nói : " Bắt sâu ?"

Ta uể oải đáp : "Vừa rồi ngươi cố tình bắt nạt ta, vì ta quên ngươi chứ gì ?" Hắn cười nói : "Thật không, nàng cũng rõ mà "

Ta cố gắng bào chữa : " Nhưng ngươi thấy đấy, hiện tại ta nhớ ra rồi, hơn nữa trước kia ta không chỉ giúp ngươi bắt sâu, còn giúp ngươi bón phân nha, Chu Cận nói hoa Lưu Tô rất đẹp, còn đồng ý lúc nào Lưu Tô nở hoa sẽ mang tới cho ta xem, ta vẫn muốn xem lúc ngươi nở hoa, có một khoảng thời gian suốt ngày bón phân cho ngươi, ngươi lại không nhớ rõ, đó đều là ân tình cả đấy." Gương mặt hắn biểu tình vi diệu, không biết là trông hay hay hay buồn cười, chỉ nói : "Thôi bỏ qua," Sau đó lại nói tiếp : "Còn nữa, nàng đang tu tiên sao ?"

Ta áp tay vào má, đầu càng lúc càng nặng, chỉ thấy dưới bóng trăng vằng vặc mênh mang lan nhẹ dưới chân, tựa như một lớp sương mỏng, nghe thấy tiếng hắn vẳng lại từ phía trên đầu : "Thành Ngọc ?" Mơ mơ hồ hồ nhìn hắn, mới nhìn được một nửa đã lại cúi đầu chuyển ánh mắt xuống chân : "Ta không tu tiên, đợi khi nào ta trưởng thành, chắc sẽ xuất gia, căn cứ theo nguyện vọng của bọn họ, hẳn là mong ta sẽ đi tu, nhưng ta muốn tu đạo, ta cũng không muốn tu tiên, chỉ muốn tu đạo, ngươi biết tu đạo có gì hay hơn không ? Không, không phải vì không cần cạo đầu. Là bỏ được, đạo giảng là bỏ, được, phật giảng là không bỏ, không được. Ngươi biết giữa chúng có gì khác nhau không ? Không, không phải khác nhau mấy chữ không, mà hai cái chữ không liền.

Ta nghĩ ta uống nhiều quá, cảm giác phê phê cứ dâng dần lên, càng lúc ta càng đứng không vững, theo bản năng dựa hẳn vào người hắn, lẽ ra nam nữ thụ thụ bất thân, có điều nghĩ đối phương là cây, uống say dựa vào cây là chuyện rất bình thường. Giới thực vật cũng không nhiều quy củ như vậy, bọn họ không giống như con người, có thể hút linh khí thiên địa, quang hoa nhật nguyệt mà lớn lên, thiện chí nhất là ở chỗ, hoa là thứ sạch sẽ nhất trên đời còn tồn tại, không dính chút ác nghiệp. Thế mà giờ đây cái bạn hoa hoa sạch sẽ nhất trên đời, không lây dính chút ác nghiệp nào đang ép ta vào tảng đá, tựa hồ cảm thấy trông ta như vậy rất thú vị : "Này, có phải nàng say rồi không ?"

Ta giơ tay lên, muốn đẩy hắn ra một chút, nhưng lại không thể đứng vững, rốt cuộc quên béng mất mình đang muốn làm cái gì, trong mắt chợt thoáng thấy bóng một con đom đóm, lập lòe sáng tối, giống như một ngọn đèn lồng, đúng là một con đom đóm khổng lồ. Không biết từ cái mong muốn gì, ta khăng khăng giơ tay lên bắt, nhưng chỉ tóm được một trận gió, con đom đóm nhỏ kia vừa lượn lờ vừa bay thật xa, muốn rảo bước đuổi theo, lại bị kéo lại mạnh mẽ, quay đầu lại, chỉ thấy những ngón tay thon dài của hắn cầm lấy cánh tay ta, trên ống tay áo thêu đầy những cánh hoa trong mưa. Ta thấy vội vàng, nghiêng đầu sốt ruột nhìn con đom đóm càng ngày càng xa kia : "Buông ra một chút, ta muốn cái kia." Vừa nói vừa ra sức giãy dụa.

Sau lưng đột nhiên lạnh toát, hóa ra ta đã dựa hẳn vào tảng đá lớn đang chôn chân trong cát kia, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, tay chân lập tức không động đậy được, chỉ nghe thấy một thanh âm vẳng lại : "Đứng im dựa vào đấy, để ta bắt giúp nàng." Ta ngửa đầu, thấy con đom đóm kia đã bay cao tít, ánh sáng lấp lóe chớp tắt giữa không trung, sau lưng là bóng trăng mông lung đang nhảy múa. Trong phút chốc thanh niên bạch y kia đột nhiên chắn ngang ánh trăng mỏng manh, giày điểm nhẹ vào tảng đá lớn nhảy vụt lên nhẹ nhàng. Vừa mở mắt ra, đã thấy hắn cúi đầu thả con sâu nhỏ bằng viên đậu đỏ vào lòng bàn tay ta, ta giơ lên ngang mắt nhìn thử, càng xem càng nhỏ, cũng không giống ngọn đèn lồng, quả nhiên nhìn càng xa càng đẹp.

Hắn tiếp tục đỡ lấy ta, đúng là một gốc cây rất tốt, trong thanh âm chứa vài phần hài hước : "Coi như uống say đi, bất quá nàng cần con đom đóm đó làm gì ?" Ta dựa hẳn vào vai hắn, khẽ đáp : "Bởi vì đường quá tối, mà ta hay đi một mình, sợ lắm, ta chỉ mong có chút ánh sáng, Lưu Tô, ta chỉ mong có chút ánh sáng."

Hình như hắn thoáng sửng sốt, ta bấu chặt lấy bờ vai hắn như thế, cơ hồ như dựa hẳn lên người hắn, nhất định không thoải mái chút nào, bất quá hắn cũng không điều chỉnh tư thế, cứ như là sợ kinh động tới ta, đúng là một gốc cây thật chuyên nghiệp, nhưng hình như ta cũng không biết mình đang nói gì nữa, chỉ nghe thấy một thanh âm mềm mại, giống như một bức lụa mỏng mờ ảo : "Từ xưa, ngươi có biết không, Lưu Tô, thực ta cũng mơ tu tiên, vị trụ trì quốc tự nói ta có tuệ căn, một ngày nào đó có thể ngồi dưới gốc bồ đề ngộ đạo thành Phật. Phật tu kiếp sau, kỳ thật ta cũng chẳng mơ tưởng gì tới kiếp sau, chỉ là mong được nửa đường sẽ gặp được một người, hắn sẽ là cả thế giới vĩnh hằng, bọn họ nói như vậy với ta, ta cũng mơ tưởng bất tịch bất diệt, ta cũng mơ tưởng mệnh ta đủ dài, có khả năng gặp lại hắn trước khi ta chết." Một lúc lâu hắn không nói gì, ta sắp ngủ gật tới nơi, mới chậm rãi nói : "Thế bây giờ vì sao nàng không muốn tu tiên ? Không muốn gặp lại người kia sao ?"

Nghe thấy hắn nói vậy, ta chớp mắt hai cái, phát hiện ra trước mắt đã không thể nhìn rõ được cái gì, trong tầm mắt là một vầng trăng tròn mông lung, phát ra ánh hào quang lấp lánh. Ta nghĩ một lát, bỗng vươn tay ôm lấy cổ hắn, chỉ thấy một giọt lệ thật to rơi trên vai hắn, ướt  nhẹp mảnh áo lụa trắng. Ta lắc đầu : "Không, ta không thể tu Phật, ta vĩnh viễn không thể tới thế giới vĩnh hằng, bởi vì, ta đã hại chết một người." Cả rừng đá chìm vào yên tĩnh, bóng tòa nhà bạch thạch ảm đạm trong dòng cát chảy.

Hắn kéo ta ra một chỗ, nhìn ta một cách tử tế, lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại nói ra mấy câu không chút đứng đắn : "Mấy vị cô nương khóc trước mặt ta, chẳng qua chỉ muốn ta an ủi, nàng muốn ta an ủi thế nào ?" Ta khóc nức nở : "Ngươi nghe ta khóc một lúc đi."

Hắn nói một cách đứng đắn : "Thông thường mà nói, đám cô nương kia mơ tưởng, ít nhất ta cũng hôn các nàng một cái" Ta ngẩng đầu, nhanh như chớp hôn phớt lên má hắn một cái : " Giờ thì ta đã có thể khóc tiếp được chưa ?"

Hắn đờ người ra : " .... Nàng khóc đi." Kỳ thật nhiều khi ta giả vờ rằng mình đã quên mất cái chuyện kia, những khi ta uống nhiều quá, cũng không biết mình đang làm cái gì, đợi lúc tỉnh rượu lại tiếp tục giả vờ như mình đã quên mất cái chuyện kia. Lê Hưởng và Chu Cẩn hy vọng ta sống vô tâm vô phế, từng nói lỗi không thuộc về ta, nhưng thực ra ta biết rất rõ, đó là ta sai.

Dòng cát dưới chân lưu chuyển, ký ức cuối cùng còn sót lại là ta ôm vị thanh niên trước mắt kia khóc tới thương tâm, không phát ra tiếng, nhưng nước mắt đã ướt nhẹp vai áo hắn, hắn cũng không hỏi ta đã hại chết ai, ta cũng không nói thêm nửa câu. Cái lần hồi ức này là duy nhất một lần hồi ức ta không nhớ ra tình tiết, nhưng ta nhớ rõ cái cây nhỏ ta thích năm nào giờ đã trưởng thành thành một vị thanh niên tuấn tú như này, đó là chuyện duy nhất khiến người ta vui mừng. Sau đó không biết ta trở lại Thập Hoa Lâu bằng cách nào, nhưng trước khi ngủ vẫn không quên dặn dò Lê Hưởng : "Nhớ là bánh nướng sáng ngày mai, kêu Chu Cận làm bánh nhân thịt bò nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro