Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.........

Một người trong số đó là Hạo Dương_ trúc mã khi xưa của A Cửu.

Trúc mã là bộ phận cắt ra từ câu thanh mai trúc mã. Nghĩa của từ thanh mai trúc mã thì ai cũng hiểu đó là đôi bạn tâm giao từ nhỏ, cùng lớn lên bên nhau. Thế nhưng, trúc mã thì trúc mã, tại sao lại còn phải thêm chữ " khi xưa " vào làm gì.

Về vấn đề ngôn từ, A Cửu nàng không dám chắc mình có sử dụng đúng hay không. Chuyện nàng và Hạo Dương quen biết từ nhỏ là thật. Chuyện hai người thân đến mức gọi nhau là tri kỷ cũng là thật.

Chỉ có điều.

Cách đây không lâu, đại khái khoảng nửa năm trước, hai người bọn họ, nàng và Hạo Dương, từ đôi bạn tâm giao đã hóa thành đôi bạn tuyệt giao tự lúc nào không ai hay.

Bởi vậy mới nói, A Cửu vẫn luôn mơ hồ trong việc xác định quan hệ giữa nàng và Trịnh Vĩ. Là thanh mai trúc mã trong quá khứ hay chỉ là người xa lạ mà nàng không muốn nghĩ tới.

Dù là gì đi chăng nữa, A Cửu cho dù không muốn nghĩ tới, thế nhưng trong đầu nghĩ cái gì lại không phải do nàng quyết định, bởi lẽ, ảnh của Hạo Dương thường xuyên xuất hiện trên báo lá cải, nếu không muốn nhìn ảnh nhớ người thì e chỉ còn cách ngưng đọc báo. Mà nàng, Tương Lý A Cửu Chân làm sao có thể ngưng đọc báo lá cải chỉ vì cái ảnh bé xíu của chàng ta xuất hiện bất ngờ khiến nàng không thuận mắt được.

A Cửu thở dài một hồi rồi lại bắt đầu cảm khái.

Ngày xưa, số scandal tình ái của Hạo Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng dạo gần đây, số scandal tình ái của chàng ta đã phá lệ đếm tới tận đầu ngón chân vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, haizz, thật tôi cho chàng ta, số đào hoa quá mà.

Còn nếu để nàng so mức độ đào của Hạo Dương với Sở Khanh( nhân vật trăng hoa nhất mọi thời đại), theo ngu ý của nàng, sợ là kẻ tám lạng người nửa cân, nhất thời không thể kết luận ngay được.

Nhưng thôi, dẫu sao nàng với Hạo Dương cũng từng là tri kỷ. Nàng không khỏi có ý thiên vị chàng ta hơn, về khoản trăng hoa ong bướm này, có lẽ Hạo Dương dư sức đánh bại Sở Khanh để đứng đầu top. Thế nên cho dù mấy tờ báo lá cải có đăng bao nhiêu tin về Hạo Dương đi chăng nữa, âu cũng là không xứng với mức độ tài hoa của chàng ta rồi.

Lại nói, thói quen đọc báo hàng ngày của nàng cũng bắt đầu từ khi Hạo Dương bước chân vào làng giải trí và được đăng bài báo đầu tiên trong tạp chí hoa học trò số 996. Bài báo quan trọng đầy ý nghĩa đó, trước đây, nàng vẫn luôn cất giữ cẩn thận, nhưng còn bây giờ thì không biết đã bị máy nghiền rác nghiền thành cái giống gì rồi.

Bài báo xưa tuy đã không còn, thế nhưng rất nhiều đoạn trong đó, cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ. Ví dụ như đoạn mở đầu có câu:

"Nghe nói, trường trung học cơ sở Minh Đức xuất hiện một chàng trai trẻ măng có giọng hát trong trẻo làm say lòng người. Chàng trai trẻ ấy không những hát hay lại còn học rất giỏi, từng được xếp vào đội tuyển toán quốc gia. Năm 2010, sau khi cậu đoạt giải nhất trong chương trình đường lên đỉnh Olympia, phóng viên đã từng hỏi cậu tương lai muốn hướng nghiệp theo con đường nào. Chàng trai trẻ đã không do dự trả lời rằng, cậu muốn trở thành ca sĩ. Khi đó, mọi người đều ồ lên kinh ngạc trước câu trả lời ngoài dự đoán này. Tuy nhiên, mọi người xung quanh đa số chỉ cho rằng cậu tuổi trẻ suy nghĩ chưa thấu đáo. Cho đến ngày hôm, khi khán giả một lần nữa nhìn thấy sự xuất hiện của chàng trai trẻ măng trên màn ảnh nhỏ, với vai trò thí sinh được yêu thích nhất trong chương trình The Voice. Chàng trai trẻ măng ấy đã không còn là cậu nhóc bốn mắt khi xưa nữa. Cậu là Trần Hạo Dương_ một nốt nhạc mới lạ ngân lên trên khúc nhạc xưa cũ mèm, tài năng mới nổi hiếm có trong giới showbiz..."

A Cửu chưa bao giờ tự vấn lòng mình tại sao lại nhớ rõ bài báo này đến vậy. Nếu có tự vấn lòng thì chắc tiếng lòng của nàng cũng chỉ trả lời qua loa, vì nàng đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Chứ thực sự, cho đến nửa năm trước, trong lòng nàng vẫn chưa hề có ý nghĩ sâu xa rằng, nàng đọc đi đọc lại những bài báo viết về chàng là bởi nàng thích chàng, và rằng những thứ liên quan tới chàng, theo bản năng nàng muốn ghi nhớ.

" Nghe nói, trường trung học cơ sở Minh Đức xuất hiện một chàng trai trẻ măng có giọng hát trong trẻo làm say lòng người."

Từ nhỏ, Hạo Dương đã có biệt danh " trẻ măng ", đây là biệt danh do nàng đặt xuất phát từ khuôn mặt quá đỗi baby của chàng. Nhất là khi chàng làm nũng, khuôn mặt tinh mịn trắng men sứ ửng sáng như nắng soi. Đôi môi hồng hào như cánh hoa đào thơm ngát tháng ba khẽ cong lên khiến người đối diện không sao đỡ nổi. Mà người đối diện ở đây không ai khác ngoài A Cửu. Từ trước đến nay, Hạo Dương chỉ làm nũng với một mình A Cửu, duy chỉ có A Cửu mà thôi.

Chàng bắt đầu làm nũng ngay từ lần đầu gặp mặt. Mặc dù đã qua rất nhiều năm thế nhưng A Cửu vẫn còn nhớ rõ một ngày đẹp trời của 12 năm trước, khi nàng mới vào đầu lớp một.

Hôm đó, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, dưới tán cây tiêu xanh ngát, cậu bé lớp lá ở kế bên sau khi yên lặng nhìn Tiểu Cửu hồi lâu liền không nhịn được phải thốt lên rằng:

" A Cửu Chân, tại sao dạo này cậu lại béo như vậy."

Buổi chiều hoàng hôn rực rỡ hôm đó lặng lẽ kết thúc bằng một cước song phi của cô bé Tiểu Cửu. Còn cậu bé Hạo Dương mặc dù cùng trang lứa, nhưng cậu không có võ, cũng không nỡ tổn thương người ta nên đánh không lại, đành chấp nhận thua thiệt, sau khi ăn một cước kia liền ngã ngồi ra đất, ánh mắt rưng rưng lệ tuôn trào.

Đây là ấn tượng ban đầu giữa cô bé Tiểu Cửu và cậu bé Hạo Dương.

Thật ra, nói ấn tượng ban đầu cũng không hoàn toàn đúng 100%. Cậu bé Hạo Dương đã để ý cô bé Tiểu Cửu từ khi cô học mẫu giáo. Hồi đó có lần bố mẹ cậu đi công tác nên gửi cậu vào nhà trẻ tư mấy ngày. Trong mấy ngày đó, cậu có phần ghen tỵ với một cô bé cùng lớp tên A Cửu Chân, Tương Lý A Cửu Chân.

Cô bé A Cửu này có bộ dạng bên ngoài nom cực kỳ dễ thương. Mặc cậu cũng được phong danh hão là baby cute nhất nhì lớp. Thế nhưng cô bé A Cửu này nom còn muốn baby cute hơn. Tính tình cô bé lại vô cùng hoạt bát, thường hay cười để lộ đôi má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu, bạn bè trong lớp và cả cô giáo đều có phần thích cô hơn cậu.

Đại khái là vì ghen tỵ nên cậu bé Hạo Dương thường xuyên liếc xéo cô bé A Cửu. Trong mấy ngày đó, cậu liếc cô bé nhiều đến nỗi đúc kết lại thành bóng hình khắc sâu tận đáy tim.

Đương nhiên, chẳng có gì là lạ.

Cổ nhân tương truyền chẳng phải vẫn hay có những câu đại loại như, yêu từ cái nhìn đầu tiên hay tình yêu sét đánh còn gì. Hơn nữa, cậu không chỉ nhìn cô bé một hai lần mà là vô số lần khiến cho tia sét đánh càng ngày càng lớn. Thẳng đến khi vào lớp một, tình yêu sét đánh trong chốc lát trở nên vỡ òa. 

Cậu vẫn có thói quen nhìn lén cô bé Tiểu Cửu, nhưng bởi cô bé có quánhiều fan hâm mộ, rất nhiều bạn nam trong lớp thích cô, thường xuyên tặng hoa quả bánh kẹo cho cô.

Ôi, nữ thần trong lòng của ta! Ôi, tình yêu đầu tiên của ta!

Sau khi cảm thán hai câu, cậu bé Hạo Dương mới bừng bừng tỉnh ngộ. Không được, tình yêu bé nhỏ của cậu không biết cách gìn giữ nhan sắc đã đành. Nhưng cậu, Trần Hạo Dương, với tư cách là người yêu tương lai của cô không thể không nhắc nhở cô rằng: Chân Chân, cầu xin cậu đừng ăn đồ ăn của các bạn nam khác, nếu cậu đồng ý sau này ngày nào mình cũng mang đồ ăn tới cho cậu.

Thực ra A Cửu không có béo, chỉ là trong lòng cậu bé Hạo Dương có quỷ, có gato. Thế nên lời tỏ tình chân thật đầy lãng mạn cuối cùng vì quá hồi hộp lại cắt câu cắt chữ hóa thành, cậu béo quá rồi, đừng ăn kẹo thêm nữa.

Nghĩ lại lại thấy buồn cười, càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Sau khi chê cô bé Tiểu Cửu là béo, cậu bé Hạo Dương dùng đôi chân ngắn cũn cớn của mình ngày ngày chạy theo Tiểu Cửu, bắt cô phải nhận bánh kẹo cậu đưa bằng được, nếu không cậu một rưng rưng, hai chu mỏ, ba lệ tuôn trào. Trông thật là tội.

Còn về phần Tiểu Cửu khi xưa cũng không có bụng dạ thù dai nhớ lâu. Đối với hành động kỳ quái của Hạo Dương, trong mắt Tiểu Cửu lại thành chuyện bình thường như chữ đương nhiên.

Nàng vốn luôn có tư tưởng cho rằng, gia phả gia tộc Tương Lý mười tám đời làm quan võ trong triều. Mặc dù A Cửu không hề tỏ ra mình là kẻ có võ, thế nhưng các bạn cùng lớp đều là người hiểu chuyện, vì e dè thân thế mà ngầm mặc nhận nàng là đại ca.

Trong mắt nàng, có lẽ hành động của Hạo Dương năm đó cũng bởi một lẽ như vậy.

Sau khi chàng ta bị A Cửu khi dễ chắc chắn đã nảy sinh oán khí, âm thầm lôi gia phả tổ tông mười tám đời nhà nàng ra điểm danh hết lượt. Sau khi điểm danh hết lượt một hồi mới toát mồ hôi một hồi. Thì ra, A Cửu Chân nàng ta không chỉ là đại ca của lớp 1E mà còn là hậu duệ của gia tộc có võ. Thì ra nàng ta là người chớ có động vào trong truyền thuyết. Aaa...

Vậy đấy.

A Cửu luôn tâm niệm chuyện chàng ta ngày ngày chạy theo lấy lòng, giả bộ khóc lóc bắt nàng phải nhận tấm lòng xin lỗi chân thành của chàng ta bằng được là lẽ đương nhiên, chỉ có điều so với các bạn nam khác thì hơi quá lố một chút.

Mới đầu A Cửu còn nhận quà hối lộ để chàng ta buông lỏng tâm tình, có điều về lâu về dài cũng cảm thấy phiền bèn dứt khoát giải thích với chàng ta. Thế nhưng, đồ hối lộ của chàng ta vẫn ngày ba món, không thiếu một món nào.

A Cửu nàng miễn cưỡng cũng được xếp vào hạng thông minh lanh trí, cho dù đồ hối lộ Hạo Dương đưa phần lớn đều rơi vào tay quản gia và người giúp việc. Thế nhưng, dù gì nàng cũng đã nhận đồ của chàng ta tất không tránh khỏi vì chàng ta mà đau đầu suy nghĩ.

Có thể, Hạo Dương không phải sợ nàng bắt nạt chàng ta mà là chim non sợ cành cong. Không đúng, phải nói là chàng ta đã trải qua nhiều chuyện thương tâm, vì thế mới nhạy cảm đến mức độ này.

Khi hiểu ra mấu chốt của vấn đề, A Cửu tự cho mình là thông minh khi nghĩ, dẫu sao chàng ta cũng là nam nhi, chắc chắn không thích bị coi thành kẻ yếu đuối.

Thế nên, tâm tình gà mái mẹ và câu thề thốt đầy ý nghĩa rằng:" Từ nay trở đi, tôi sẽ luôn ở bên cậu, có tôi bảo kê tất sẽ không để cậu phải chịu ấm ức." Trong suốt mười năm gắn bó bên nhau, nàng vẫn luôn để trong lòng chứ không trực tiếp nói ra.

Mối quan hệ giữa A Cửu và Hạo Dương trong suốt 10 năm có thể kết luận bằng bốn chữ tâm đầu ý hợp, là mẫu hình đôi bạn tri kỷ lý tưởng số 1 trên đời. Chỉ có điều mọi sự trên đời,sao tránh khỏi chữ giá như.

Giá như, hai năm về trước nàng không phát hiện ra tờ giấy định hôn ước. Giá như, nàng không khóc lóc nỉ non trong lòng Hạo Dương. Thì có lẽ cả đời này nàng sẽ không hề hay biết, việc ở bên Hạo Dương, dựa vào người chàng, nghe giọng nói êm dịu của chàng thì thầm an ủi bên tai là một chuyện chấn động linh hồn đến vậy.

Nàng khóc, đôi mắt chàng cũng đỏ hoe. Nàng yếu đuối dựa vào chàng, chàng lại càng siết chặt vòng tay ấm áp, an ủi vỗ về nàng hơn.

A Cửu cảm thấy nỗi đau khổ của Hạo Dương so với nàng chỉ có hơn chứ không kém, chàng ta từ trước đến nay vẫn luôn đối xử tốt với nàng. Khi đó A Cửu vừa tròn 16, lần đầu tiên nàng phát hiện ra rằng bản thân mình không hề muốn tiếp tục làm gà mái mẹ gì đó của Hạo Dương nữa.

Mặc dù, khi tình cờ phát hiện ra tờ giấy định hôn, nàng tìm đến Hạo Dương đơn thuần chỉ là muốn trút bầu tâm sự, và rằng nàng còn nhỏ, không hề có ý định lấy chồng. Chỉ là, càng trút hết tâm sự, nàng càng nặng nỗi ưu tư. Nàng mơ hồ nhận ra rằng, không phải vì nàng không muốn lấy chồng, mà là người chồng định sẵn của nàng lại không phải Hạo Dương.

Suy nghĩ này vừa nảy sinh nàng lại có chút hoang mang. Liệu Hạo Dương có thích nàng theo kiểu nàng thích chàng ta không. Hoặc giả không cần đến mức độ đó, chỉ cần thích nàng vừa đủ đến mức độ cùng nắm tay nhau, cùng nhau bỏ trốn là đủ rồi.

A Cửu mang theo chút hoang mang này trong suốt một thời gian dài cũng không dám nói ra.

Một mặt, nàng cảm thấy Hạo Dương chưa bao giờ có hành động quá với thân phận tri kỷ giữa hai người nên không đoán được ý chàng thế nào. Mặt khác, trong thời điểm nhạy cảm thế này, ý nàng là thời điểm bất cứ ai có quan hệ mờ ám với nàng đều bị Tương Lý lão cha loại bỏ triệt để, quyết không để nàng có lý do thoái hôn làm mất mặt gia tộc.

Trong thời điểm nhạy cảm thế này mà nàng lại đi tỏ tình với Hạo Dương liệu chàng ta có nghĩ nàng mang chàng ra làm lá chắn hay không. Nghĩ tới đây nàng âm thầm lắc đầu tự giễu mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà không hề nghĩ rằng, Hạo Dương vốn không phải quân tử gì cho cam.

Lại nói, nàng luôn muốn tìm cơ hội thăm dò tâm ý của Hạo Dương, nhưng nghĩ mình thân là con gái, loại chuyện thăm dò tâm ý này nếu làm không khéo lại vô tình hủy đi tình bạn keo sơn gắn bó suốt mười năm qua thì thật đáng tiếc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro