Tiền truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, ta rất hay thèm ngủ Nại Nại nói :"Chắc vì mang thai nên mới thèm ngủ vậy, nương nương chớ nên lo lắng ".
   Nại Nại là tỳ nữ chăm sóc ta,cũng là tiên tử duy nhất chịu cười với ta!chịu gọi ta hai tiếng "nương nương" trong Tẩy Ngô cung này. Những tiên tử khác hầu hết đều coi thường ta. Bởi vì Dạ Hoa không phong cho ta một danh phận nào, cũng bởi vì ta không phải là thần tiên mà là một người phàm trần.
   Hình như Nại Nại mở cửa sổ,gió nhẹ thổi vào, bên ngoài vẳng tới tiếng bước chân của ai đó. Giọng Nại Nại thoáng ngạc nhiên, vui mừng :"Nương nương, là thái tử điện hạ tới thăm người".
   Ta chui khỏi chiếc chăn gấm,ngồi dựa vào thành giường,đầu còn hơi choáng váng,tuy rằng mới tỉnh dậy nhưng vẫn hơi buồn ngủ.     Đệm hơi nún xuống, ta đoán Dạ Hoa đang ngồi bên cạnh.
   Ta mơ hồ hỏi chàng: "Tối nay sao trên trời có sáng không? "
   Chàng lặng đi một hồi rồi mới đáp: "Tố Tố, bây giờ đang là ban ngày"
   Theo thói quen ta dụi dụi mắt, tay đụng phải dải lụa trắng băng quanh mắt mới nhớ ra đã không còn mắt nữa rồi, dù có dụi thế nào thì cũng không thể phân biệt nổi ngày đêm, vẫn không thể nhìn được gì
   Dạ Hoa im lặng một lúc lâu rồi mới nói : "Ta sẽ thành thân với nàng, ta sẽ là đôi mắt của nàng"
   Tố Tố, ta sẽ là đôi mắt của nàng
   Theo bản năng ta đẩy chàng ra. Ác mộng đêm hôm đó lại một lần nữa bủa vây ta, ta sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy
   Dạ Hoa nắm tay ta : "Tố Tố, nàng làm sao vậy? "
   Ta run run cắn răng nói dối: "Đột...đột nhiên hơi buồn ngủ. Chàng làm việc của chàng đi, thiếp muốn ngủ một lát".
   Trước đây lòng vạn phần lưu luyến,người vạn phần lưu luyến, còn bây giờ đây đã khiến người ta không thể chịu nổi, ta chỉ hiếu kỳ rằng, chàng đã yêu người con gái ấy như thế nào, sao ban đầu còn đồng ý yêu cầu vô lý của ta
   Ban đầu, ban đầu, đúng là hối hận thì sao ban đầu không làm khác đi
   Dạ Hoa rời đi, Nại Nại nhẹ nhàng cài then cửa. Ta nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò. Những hình ảnh hiện lên, lúc là núi Tuấn Tật ở Đông Hoang, lúc là khuân mặt Dạ Hoa, lúc là lưỡi chủy thủ đẫm máu và đôi mắt bị khoét đi của ta. Rất đau, ta đau muốn khóc nhưng lại khóc không nổi.
   Ta thầm nghĩ đợi sinh xong đứa con này, ta sẽ quay trở về núi Tuấn Tật, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó
   Lại ngây người hồi lâu, Nại Nại rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi ta: "Nương nương, nương nương, người tỉnh chưa?"
   Ta cố nén, húng hắng ho: " Có chuyện gì thế?"
   Nại Nại ngừng bước: "Thiên phi Tố Cẩm sai tỳ nữ mang thiếp tới, mời người cùng thưởng trà"
   Ta buồn bực, kéo chăn lên che mặt: "Nói ta đi nghỉ rồi"
   Không hiểu sao gần đây Tố Cẩm nhiều lần tỏ ý đối tốt với ta. Có lẽ vì có được đôi mắt của ta, hại ta thành kẻ mù lòa, cho nên ít nhiều cũng có chút hổ thẹn trong lòng chăng? Nhưng rõ ràng là nàng ta, là nàng ta đã khiến cho Dạ Hoa khoét đi đôi mắt của ta.
   Ta không còn là tiểu cô nương mới đến của ba năm trước ,ngốc nghếch muốn sẽ được lòng tất cả mọi người

   Ước chừng là buổi chiều, Nại Nại lay tỉnh ta, nói rằng nắng chiều đang chiếu chênh chếnh ngoài sân, dẫn ta đi phơi nắng một chút.      Nại Nại dời một chiếc xích đu ra sân rồi đỡ ta qua đó. Ta không chịu để nàng ấy hầu hạ mà mò mẫm bám vào mặt bàn, vào tường...từng bước từng bước đi qua bên đó. Những việc này đều nên làm, nếu không sau này quay trở lại núi Tuấn Tật ta sẽ sống một mình như thế nào?
   Sưởi nắng một lúc, lại hơi buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, hình như lại nằm mơ, trong mơ, lại về cái ngày đầu tiên gặp Dạ Hoa trên đỉnh núi Tuấn Tật ba năm trước đây. Tay chàng cầm thanh lãnh kiếm, toàn thân đầy máu ngã trước gian nhà tranh của ta. Ta cuống quýt vực chàng vào trong nhà, đắp thuốc cầm máu, chỉ biết trố mắt líu lưỡi nhìn vết thương của chàng tự khép miệng lại.
   Không phải ta cứu chàng, nhưng chàng nhất định đòi báo đáp, ta nói: "Vậy chi bằng chàng lấy thân đền đáp đi", thế nên thành thân, lại có đứa con trong bụng này
   Từ khi ta bắt đầu nhớ được sự việc, thì đã một mình trên núi Tuấn Tật rồi, xung quanh chỉ có muôn loài chim thú côn trùng, cho nên ta chẳng có tên. Chàng gọi ta là Tố Tố, còn nói từ đây về sau, đây là tên của ta, khiến ta thầm vui đến tận mấy ngày sau
     _ 914 từ ròi. Mỏi tay dễ sợ luôn. Chỉ mong có người đọc thôi _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh