chương 1:con gái trốn nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Tố: Gần Đây Ta Rất Hay Thèm Ngủ
Nại Nại: Chắc là do nương nương có thai nên mới thèm ngủ như vậy nương nương đừng có lo lắng không sẽ không tốt cho thai nhi đâu ạ
Nại Nại là một nô tì chăm sóc cho ta và cũng là một tiên nữ chịu cười với ta, gọi ta là ( nương nương) trong cung của Thái tử thiên tộc này còn những cung nữ khác đều coi thường ta và không coi ta ra gì bởi vì Dạ Hoa không phong cho ta một danh phận nào, cũng bởi vì ta là một người phàm tục
Nại Nại mở cửa sổ ra và gió nhè nhẹ thổi vào bên ngoài cửa vẳng vặng bước chân của một người nào đó giọng Nại Nại thoáng ngạc nhiên ,  vui mừng (Nương Nương là Thái Tử điện hạ đến thăm người ).
Ta chui ra khỏi chiếc chăn và ngồi dựa vào thành giường đầu còn hơi váng  vất , tuy rằng tỉnh dậy nhưng vẫn còn thấy buồn ngủ đệm hơi lún xuống ta đón rằng Dạ Hoa đang ngồi cạnh kế bên ta
Ta mơ mơ hồ hồ hỏi chàng (tối nay sao trên trời có sáng không và mặt trăng có tròn không ) chàng lặng đi một hồi rồi mới đáp: (Tố Tố bây giờ đang là ban ngày )
Ta dụi dụi vào mắt , tay đụng phải giải lụa trắng băng ở mắt và ta đã nhớ ra mình đã không còn mắt nữa rồi , dù có dụi thế nào cũng không phân biệt được ngày đên và sao sáng hay cuộc đời như thế nào cả
Dạ Hoa im lặng một hồi rồi với cất tiếng nói ( Ta sẽ thành thân với nàng ta sẽ là đôi mắt của nàng mãi mãi / Tố Tố ta sẽ lẽ con mắt của nàng) theo bản năng ta đẩy y ra ác mộng hôm đó lại gợi ra trong đầu ta , ta sợ đến mức toàn thân run rẩy
Y nắm tay ta : (Tố Tố nàng làm sao vậy ) ta run run cắn răng nói dối ( đột nhiên hơi buồn ngủ . Chàng làm việc của chàng đi đừng lo cho thiếp bên cạnh thiếp có Nại Nại rồi . Thiếp muốn ngủ một lát )
Trước đây lòng vạn phần lưu luyến . Còn giờ đây khiến người ta khômg thể chịu nổi ta chỉ hiếu kì rằng chàng đã yêu người con gái ấy như thế sao ban đầu lại đồng ý với yêu cầu vô lý đấy của ta
Ban đầu hối hận , vì sao không làm . Sau đó Dạ Hoa lặng lẽ rời đi Nại Nại bước ra cài cửa ta nằm nhoài ra giường , đầu óc rối bời những hình ảnh hiện lên nào là núi Tuấn Tật ở Đông Hoa , lúc là khuôn mặt của chàng ấy lú là lưỡi huyết kiếm đẫm máu và đôi mắt bj cướp đi của ta rất đau đau muốn khóc nhưng ta không thể khóc
Ta nghĩ sau khi sinh con ra , ta sẽ quay trở lại nơi mà ta đã sinh ra và nên bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đó
Lại ngây người hồi lâu Nại Nại rón rén đẩy cửa bước vào khẽ gọi ta ( nương nương người đã tỉnh dậy chưa )
Ta cố nén lại và húng hắng ho ( có chuyện gì thế nại nại )
Nại Nại bước tới (Dạ là Thiên Phi Tố Cẩm sai tỳ nữ mang thiệp đến mời nương nương cùng đến thưởng thức trà )
Ta bực mình kéo chăn lên và nói ( Bảo cô ta là ta đã đi nghỉ rồi )
Không hiểu sao gần đây lại đối tốt với ta như vậy có lẽ là ả đã có được đôi mắt của ta , hại ta thành kẻ mù lòa cho nên ít nhiều cũng có chút ít thổ thẹn trong lòng chăng ? nhưng rõ ràng là ả ta là ả đã khiến Dạ Hoa phải cướp đi thứ nhìn thấy ánh sáng của ta.
Ta đã khôg còn là một tiểu cô nương mới đến của ba năm trớc , ngốc nghếch , ngây thơ , thân thiện muốn sẽ được lòng của tất cả mọi người nữa.
Ước chừng là buổi chiều Nại Nại lay ta tỉnh dậy nói rằng nắng chiều đang chiếu chênh chếnh ngoài sân , Nại Nại đã dẫn ta ik quanh sân một chút.
Nại Nại dời một chiếc xích đu ra sân, rồi đỡ ta qua đó ngồi ta không chịu để nàng ấy hầu hạ mà mò mẫm bám vào mặt bàn, vào tường....từng bước từng bước đi qua bên đấy. Những việc này đều nên làm, nếu không sau này về núi Tuất Tật ta sẽ sốmg một mình như thế nào ?
Sưởi nắng một lúc lại hơi buốn ngủ. Trong cơn mơ, hình như lại nằm mơ,  về cái ngày đầu tiên gặp Dạ Hoa trên đỉnh núi Tuấn Tật ba năm trước. Tay chàng cầm thanh huyết tử toàn thân đẫm máu  ngã trước gian nhà tranh của ta. Ta cuống quyết dìu chàng vào trong nhà, đắp thuốc cầm máu chỉ biết nhìn chàng với mấy vết thương tự khép miệng lại.
Không phải ta cứu chàng mà chàng cứ đòi báo đáp ta nói ( Ta ở nơi hoang vu hẻo lảnh ít bạn chỉ toàn là muôn thú làm bạn thôi vậy ngươi có đồng ý ở đây với ta và làm bạn đời cùng ta được không) thế và thành thân và có một đứa con trong bụng này.
Từ khi ta bắt đầu nhớ được sự việc, thì đã một mình và trên người đầy thương tích trên núi Tuấn Tật rồi xung quay chỉ toàn muôn thú côn trùng, cho nên ta không có tên, chàng ấy đã đặ cho ta một cái tên là Tố Tố và nói từ nay về sau đây sẽ là tên của ta, khiến ta thầm vui đến mấy ngày sau.
Và sau này chàng dẫn ta lên Cửu Trùng Thiên cũng chính là Thiên Tộc ta mới biết phu quân mình chính là cháu của Thiên Quân và là một Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tà#vuong