Chương 27 +28 +29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27:

Khương Điệu từng đọc được một câu nói về những cặp yêu xa như vầy: Chẳng lẽ yêu xa là nuôi điện thoại di động như vật nuôi trong nhà sao?

Thực ra câu nói đó cực kì chuẩn xác, một tháng nay yêu đương với Phó Đình Xuyên, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Di động trở thành thứ kết nối duy nhất, nếu được, Khương Điệu chỉ muốn giữ chặt điện thoại mãi trong tay, không muốn bỏ qua bất kì tin tức nào của anh.

Ngoài ra, cô còn hay chat QQ với Phó Đình Xuyên nữa.

Tài khoản của anh chỉ có một chữ F... vừa đơn giản vừa ngắn gọn.

Ít bạn bè...... cho nên cũng không có nội dung gì khác.

Ngay cả tên cũng lười đặt thì có thể trông anh tốn tâm tư chia sẻ điều gì về cuộc sống chứ?

Đương nhiên, avatar của anh lại khác, là hình một cái đầu gấu trắng trong Quán cà phê gấu trắng, không biết có phải do Từ Triệt giật dây bảo anh sửa hay không. Dù sao điều này cũng khiến Khương Điệu khá hài lòng, có lần nhắn tin cho anh ba giờ không thấy ai hồi đáp, Khương Điệu tức đến nghiến răng nghiến lợi, tin trả lời lại là địa chỉ QQ lạ, cô tìm kiếm vị tiên sinh F này một hồi, lúc nhìn thấy hình cái đầu gấu vừa yêu vừa ngốc, cô liền đờ đẫn.

Đúng lúc đó, Khương Điệu hiểu ra, con gấu ngốc ngày đó Phó Đình Xuyên đưa cho cô không phải để cô vui vẻ ôm ấp trong tay, mà là ... có thể dùng làm bao cát mà đánh đấm trút giận.

Anh bận lắm, không thể cho cô quá nhiều thời gian.

Khương Điệu thấy người như Phó Đình Xuyên đúng là lạ, bởi vì yêu cầu kết bạn QQ là do anh đưa ra, nhưng từ lúc đó đến nay anh lại chưa từng gửi một tin nhắn QQ nào......

Không biết anh thêm QQ là để làm gì, chẳng lẽ là muốn thêm bạn bè?

Khương Điệu lướt qua các vài viết trong QQ của mình, sợ có nội dung gì kì lạ, may mà đa số đều là nói đến những chuyện trong công việc, về cuộc sống hằng ngày thì rất ít.

Nhưng mà, có rấy nhiều chia sẻ về thức ăn, về khi đói bụng... có lúc lại là ảnh hộp đựng cơm ở đoàn làm phim, hay là đồ ăn vặt mà cô và mấy chị em đồng nghiệp gọi thêm đổi vị. Mấy cô bé này đều rất lười, cho nên việc mua bán toàn rơi lên đầu người chị lớn này cả.

Sau khi mua xong mới up lên đây, đơn giản chỉ là để mọi người cùng thưởng thức. Một mình vui không bằng cả nhà đều vui mà.

Đột nhiên giờ nam thần lại thêm QQ của cô, bị anh thấy mấy bài viết này, cũng hơi thẹn thẹn... cứ như thể mình rất cuồng like ấy.

Khương Điệu bắt đầu cuống cuồng xóa bớt, vì sao cô lại like nhiều vậy chứ?

Tay cũng mỏi nhừ, cô gọi nhiều món ăn thế này rồi à?

Cũng may, Phó Đình Xuyên chưa từng hỏi cô bất cứ điều gì.

Nhưng không quá hai ngày sau kể từ khi add QQ, lần đầu tiên Khương Điệu nhận được một tin nhắn từ Phó Đình Xuyên......

"Ngày nào cũng gọi đồ ăn ở ngoài thế à, thế sao biết nấu ăn được chứ?"

Trong đa số các bình luận...... Đương nhiên không hề đề cập tới chuyện gọi đồ ăn ở ngoài.

Khương Điệu:......

Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhanh nhẹn trả lời:

"Có bạn trai biết nấu ăn thì sao nhỉ?"

Phó Đình Xuyên trả lời bằng một icon mỉm cười điển hình.

Khương Điệu: emoji biểu cảm đắc ý.

Phó Đình Xuyên vẫn là :/ mỉm cười

Khương Điệu:......

Sau lưng cô rét run rồi, sao cô lại thấy anh cười lạnh lạnh nhỉ.

Khương Điệu: Đừng cười như thế nữa được không?

Phó Đình Xuyên: Đây là nụ cười hiểu ý.

Khương Điệu:/ mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười......

Cái biểu cảm này mà chỉ là hiểu ý á? Có phải hiểu đến mức kì dị, kì dị không chịu nổi?

Phó Đình Xuyên trả lời bằng icon con mèo Chi tìm ra manh mối, rất dịu dàng.

Mặt Khương Điệu nóng lên, anh cứ như vậy, lại giống như là cô đang cố tình gây sự ấy. Như thể lúc nào anh cũng biết cách để đối phó với cô.

**

Cuối tháng mười một, cả nước đều giảm nhiệt độ. Phân diễn của Tiểu Thái Bình đã hoàn thành toàn bộ, Đồng Tĩnh Niên kết thúc việc quay phim.

Cảnh quay cuối cùng đóng lại, cô gái mặc bộ váy màu bạc nhanh chóng choàng áo lông lên, vui vẻ chụp ảnh với mấy nhân viên trong đoàn.

Đến lượt Khương Điệu, cô ấy lại ôm cô một cái, nói thầm bên tai, cám ơn. Giọng của cô bé đó rất thấp, nhưng người nghe lại không hề cảm giác có ý khách sáo chút nào, mà là một câu nói từ tận đáy lòng.

Lần đầu tiên quay phim, mặc dù có thất bại, có uất ức, nhưng kiên trì hoàn thành nó mới là thắng lợi.

Lúc Khương Điệu buông ra, nhìn khuôn mặt Đồng Tĩnh Niên bị lạnh đến mức trắng bệch, cô lại cảm khái. Làm trong đoàn làm phim là vậy, có người đến, có người đi, cứ tiễn hết người này đến người khác, dù sâu nặng hay hời hợt, dù đúng dù sai, cuối cùng rồi cũng trôi qua.

"Chúc cô sẽ ngày một tốt hơn." Khương Điệu chân thành nói, dù là về công việc hay tình cảm.

"Vâng!" Đồng Tĩnh Niên gật đầu thật mạnh, đột nhiên cô ấy lại thấp giọng, kề sát vào tai cô nói:"Chị Khương, tôi chuẩn bị về Bắc Kinh này, hai ngày sau có một buổi lễ do một trang web tổ chức. Tôi định đi, trong danh sách khách quý còn có cả anh Phó nữa, chị muốn đến không?"

Nghe thấy tên này, tim Khương Điệu nhảy dựng lên, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới công việc của mình:"Không được, trời rất lạnh, đoàn làm phim còn định tăng tiến độ, tôi đi thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của tổ tạo hình mất".

Đồng Tĩnh Niên chéo hai tay vào nhau, vừa chống cằm vừa vô tội nói: "Ồ... thế làm sao giờ nhỉ, tôi có nói với anh Viên rồi, tôi nói rất thích được chị trang điểm cho, muốn mượn hai ngày, thù lao tốt, anh ấy cũng đồng ý rồi mà nhỉ".

"Thật không......" Khương Điệu hoang mang, Đồng Tĩnh Niên có lòng như thế, cô cũng không muốn từ chối nữa:"Đi, tôi đi."

Huống chi, cô thật sự rất muốn được gặp anh.

Đồng Tĩnh Niên nhướng mày đáp:"Thế mới đúng chứ."

"Cám ơn cô nhé." Khương Điệu nói.

Đồng Tĩnh Niên buông thõng hai tay, chiếc áo lông như sắp rơi xuống đất, cô ấy cười tươi rói: "Không có gì đâu, chị đối với tôi cũng tốt lắm mà, tôi thật lòng rất thích chị đấy".

Cô lấy một thỏi son môi từ trong túi ra, là thứ mà Khương Điệu từng đưa cho mình, rồi đưa lại:"Trả lại chị này".

Đồng Tĩnh Niên khẽ chớp mắt:"Giờ tôi không cần nó nữa rồi, thật đấy."

Khương Điệu nhận lấy:"Được."

Cô biết, cô ấy đã có được ý nghĩa của thỏi son môi này, bất cữ lúc nào cũng sẽ luôn hồng hào xinh đẹp.

Trên đời này, có rất nhiều yêu mình, cũng có vô vàn người ghen ghét, mình không thể biết được, cũng không muốn biết.

Ai rồi cũng sẽ trải qua những khổ đau, có những ngày tháng vô cùng tồi tệ, cũng cực kì bất lực, nhưng cứ sống đi, rồi sẽ học được cách cảm ơn.

Không ai biết người khác đã trải qua những chuyện gì, ai cũng vậy cả, nếu muốn người khác đối xử với mình thế nào, mình phải đối xử với họ như thế. Khoan dung kiên nhẫn tốt hơn là để hối hận kéo dài.

**

Hai ngày sau, khắp cả nước đều có tuyết rơi, thủ đô cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi đăng nhập vào, trên trang đầu của Weibo đều chuyển thành hình ảnh tuyết rơi, tường hồng ngói bạc, cả một vùng trắng tuyết bao quanh, im lặng như chìm vào thế ngoại, một giấc mộng chiêm bao tuyệt mỹ đến mức không thốt được nên lời.

Giữa thời tiết như thế, Khương Điệu đến Bắc Kinh.

Cái lạnh của phương bắc rất khác với lạnh giá ở phương nam, gió khô lướt qua cũng chỉ như âu yếm trên tay người, không giống với phương nam, ẩm ướt thấm vào tận sâu trong cơ thể, dù là bên trong hay ngoài phòng, không nơi nào thoát được.

Khương Điệu kéo chặt khăn quàng cổ, bắt xe đến khách sạn.

Cô bé Đồng Tĩnh Niên cũng rất muốn nổi bật, nơi nghỉ tạm là một khách sạn theo dạng nhà bốn mặt, sân bao quanh tứ phía, có hơi hướng của xưa cổ của Bắc Kinh.

Lần này Khương Điệu đến Bắc Kinh cũng không nói với Phó Đình Xuyên.

Phu xướng phụ tùy, cô cũng muốn học thói xấu của anh, muốn cho anh bất ngờ một lượt.

"Bắc Kinh tuyết rơi ạ?" Thu dọn hành lý xong, cô gửi một tin nhắn QQ cho anh.

"Ừ, đang rơi." Đối phương trả lời rất nhanh mau, chắc là vừa mới rời giường, còn đang rảnh, chưa ra ngoài tham gia sự kiện hay buổi diễn.

Khương Điệu gõ phím:"Ở Chiết Giang vẫn chưa rơi, nhưng mà nhiệt độ cũng giảm lắm".

"Chú ý giữ ấm."

"Anh cũng thế nhé, ra ngoài phải chú ý an toàn, dù sao có tuyết rơi mà."

"Ừ."

Chúng ta không ở cạnh nhau, cho nên phiền anh đấy, phải chăm sóc bản thân thật tốt, thêm cả phần của em.

Không khí trong phòng thật ấm, Khương Điệu lại thấy buồn buồn, cô mặc theeo áo khoác rồi đi ra sân.

Bông tuyết là nét bút được thiên nhiên tô điểm, dù hình dạng như thế nào vẫn luôn giữ được sự cân xứng.

Nhìn quanh sân, tường gạch màu xám tro, tuyết trắng bám đầy. Nước đóng thành băng, trên hành lang treo đầy những nhũ băng óng ánh, mỗi lúc gió thổi qua lại vang lên từng tiếng lanh lảnh trong trẻo như làn điệu.

Khương Điệu đưa điện thoại lên cao, chụp mấy bức hình rồi đăng "cảnh tuyết ở tứ hợp viện" lên chia sẻ cho bạn bè, không riêng gì Phó Đình Xuyên, cũng không định vị địa điểm.

Muốn trêu chọc anh, không cho anh tìm được em, tâm hồn của một cô gái khi yêu, đúng là khó đoán.

Khương Điệu khẽ cười, cất điện thoại di động vào trong túi, thở một làn hơi trắng rồi bước ra sân.

Cô tính đi dạo mấy ngó nhỏ bên cạnh, dù sao phong cách cổ xưa như thế này cũng không phải dễ dàng nhìn thấy hằng ngày.

Đi qua cửa lớn, Khương Điệu cẩn thận bước xuống mấy bậc thang.

Chủ nhà đã quét tước ngoài cửa trước, nhưng dưới chân vẫn hơi trơn trượt, cũng có một lớp tuyết mới rơi.

Bên tay phải cửa lớn một một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại, chiếm một khoảng đường lớn.

Khương Điệu cúi mắt, đi sang bên trái.

Vừa bước ra được vài bước, chiếc xe phía sau bỗng nhiên bíp còi hai tiếng, cực kì chói tai.

Khương Điệu hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại.

Đèn trước xe liên tục chớp chớp mấy cái, giữa không gian trắng xóa càng khiến người ta chú ý hơn.

Khương Điệu nghĩ, chẳng lẽ xe này phải đi? Muốn cô nhường đường?

Nghĩ thế, cô nghiêng người lùi lại vào ven đường, gần như dính sát vào tường.

Chiếc xe viết dã vẫn không nhúc nhích.

Khương Điệu cảm thấy kỳ lạ, cho nên mới chăm chú đánh giá chiếc xe kia.

Chiếc xe này có lẽ đã dừng lại khá lâu, xe vẫn còn tỏa ra hơi ấm, nhưng trên cửa sổ lại bám kín sương mù, cửa sổ trước cũng thế, người điều khiển xe có lẽ cũng không nhìn thấy đường, mà người bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ bên trong.

Chỉ lát sau, bóng người trên xe khẽ nhúc nhích, người kia nhích người tới trước, viết lên trên cửa sổ......

Từng nét từng nét, một nét ngang, một nét thẳng, lại một nét ngang....

Khương Điệu kinh ngạc thiếu chút nữa đã thốt lên thành tiếng, ngay sau đó, dưới mái hiên nhà, cô khẽ bật cười, thoải mái cười thật to.

Trời lại nổi gió, từng bông tuyết lất phất bay, từ trên tán cây rơi xuống, dính đầy đầu.

Giữa làn tuyết lạnh, một cô gái trẻ mặt đỏ bừng lên, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng ấm áp.

Bởi vì, người trong xe, viết một chữ F thật to, nói cho cô biết, anh ở đây này.
Trả lời
Ryta 11:12 PM 23-02-2016
Chương 28:

Cảm giác sau khi bị kinh ngạc quá độ chính là,"bị đùa giỡn trong lòng bàn tay" thật là khó chịu.

Khương Điệu đứng đờ tại chỗ một lát, rồi mới từ từ ...... bước qua.

Dù rằng cô rất muốn biến thành tên lửa để lao đến đó nhưng mà bị người trong xe kia trêu đùa như vậy, tâm trạng cũng trở nên xấu hẳn.

Chắc chắn anh đã sớm biết cô đến này, rồi lại tới chờ ôm cây đợi thỏ.

Mà cô chính là con thỏ ngốc nghếch đó, cứ nghĩ bọ ngựa bắt ve, ai ngờ lại có thêm một con chim sẻ đằng sau nữa.

Khương Điệu cứ "rụt rè" đi qua như thế, cửa xe được Phó Đình Xuyên mở ra, nửa che nửa đậy.

Cô kéo cửa ra, khí nóng háp vào mặt, gió lạnh cũng theo đó lùa vào, làm cửa kính xe sáng rõ hơn phân nửa.

Người kia cứ tựa vào ghế như thế, cười cười nhìn cô. Ngày thường anh vẫn lạnh lùng trang nghiêm, ngay cả khi cười cũng hiếm khi có người nhìn thấy.

Khương Điệu lên xe, đóng cửa rầm thật mạnh rồi ngồi xuống ghế phó lái, trên mặt vẫn còn nét lạnh tanh như không khí bên ngoài.

Phó Đình Xuyên không vội vã khởi động xe mà lại ngắm cô vài lần:"Sao thế, giận à?"

Khương Điệu cúi đầu, cả mũi và gần như cả mặt vùi vào khăn quàng cổ lớn, cô nói thầm:"Nào dám giận anh."

"Thật sự không giận à?" Phó Đình Xuyên xác nhận lại lần nữa.

Khương Điệu khép mắt, gỡ sợi khăn quàng cổ bị quấn vào tay, không hề nhìn anh mà lại gật đầu hai cái

Nhìn cô bé này có vẻ không được tự nhiên, lòng Phó Đình Xuyên cũng thấy đau theo, anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô tới, hỏi: "Lạnh không?" Nói xong còn nắm tay cô thật chặt.

Mu bàn tay đột nhiên được một làn hơi ấm bao lấy, cảm xúc bức bối muốn ra vẻ ta đây trong lòng Khương Điệu cũng tan thành mây khói.

"Không lạnh." Cô nhẹ nhàng đáp.

Có một bộ phim Hàn quốc tên là Cuộc đời như mơ (tên tiếng Trung là tâm tình tốt sẽ ấm áp), nhìn thấy anh cô cũng sẽ như thế.

Thình lình nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Điệu vội vàng cảnh giác:"Đi nhanh đi, em sợ có người nhận ra anh".

"Không sao đâu, bảy giờ rưỡi anh đã ở đây rồi, em đi qua đi lại hai vòng mà không nhìn thấy anh đấy." Phó Đình Xuyên bình thản đáp.

"......"

Khương Điệu đưa tay lên nhìn đồng hồ, mười một giờ.

Khiến anh chờ lâu thật! Khương Điệu không khỏi cảm thấy áy náy, một lúc sau lại nghĩ– trời ạ, người này thâm hiểm thật, nhẹ nhàng bâng quơ có một câu mà khiến cho cô đang từ bực bội không thoải mái lại thành xin lỗi anh .

Cô thấp giọng hừ một tiếng, rút tay về. Gỡ từng vòng khăn quàng cổ xuống, đặt trên đùi: "Có phải em bảo anh chờ đâu".

Khương Điệu bướng bỉnh như thế làm cho Phó Đình Xuyên cười không ngừng được:"Đúng, là anh tự chờ."

Anh rất thích dáng vẻ này của Khương Điệu, lúc bình thường thì kiêu căng với anh, khi không vui thì bực bội nhăn nhó, lúc đó anh mới cảm giác được mình là một người bạn trai chân chính chứ không phải là nam minh tinh được mấy cô gái hâm mộ.

Trong xe ấm áp dễ chịu, Khương Điệu tò mò hỏi:"Lần này cũng là anh sắp xếp à?"

"Không phải, tối qua Tiểu Đồng gọi điện thoại cho anh, nói sáng nay em bay tới." Phó Đình Xuyên đặt một tay lên tay lái, bẩm báo vô cùng chi tiết.

"Cô ấy có lòng thật". Khương Điệu hơi hơi nghiêng đầu:"Hôm nay anh được nghỉ à, không có hoạt động hả?"

"Ừ." Không nghỉ ngơi cũng bắt phải được nghỉ ngơi, có hoạt động cũng phải bắt nó trở thành không có hoạt động.

— từ khi vào làng giải trí tới nay, mỗi ngày anh đều gặp rất nhiều người, xa lạ có, quen thuộc có, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, gặp em lại là một chuyện xa xỉ và gian nan như thế.

Nghĩ đến đó, Phó Đình Xuyên thầm than một tiếng, nắm chặt tay Khương Điệu, mười ngón đan xen.

......

**

Giữa trưa, Phó Đình Xuyên chở Khương Điệu tới phòng làm việc.

Phòng làm việc không nằm ở trung tâm hạng sang của thành phố, mà ở khu biệt thự Thuận Nghĩa. Ở đây ông chủ Phó cũng có một gian phòng theo kiểu âu, chuyên dùng để sắp xếp 'gia đình nhỏ' của mình.

Những nghệ sĩ tuyển nhân viên đa phần đều dựa vào quan hệ, nói cách khác chính là chọn ngựa quen, bởi vì người làm việc ở đây được tiếp xúc với rất nhiều tin tức, có nhiều tin phải giữ bí mật, cần khả năng trung thành cao, bảo đảm chuyện riêng tư không bị tiết lộ ra ngoài. Cho nên người trong phòng làm việc của Phó Đình Xuyên cũng không nhiều, một tổng giám đốc, một người đại diện, hai trợ lí, sau đó là một số chuyên viên, thợ trang điểm, và người thiết kế thời trang.

Hôm nay tâm tình của lão hoàng đế rất tốt, cho mọi người một ngày nghỉ ngơi, trong biệt thự chỉ còn mình Từ Triệt.

Bởi vì, ngoại trừ Từ Triệt vẫn còn cô đơn ra thì tất cả những người khác đều có gia đình hoặc là người yêu hết, có người chờ họ về nhà.

Kết quả là, nhiệm vụ trông cửa chỉ có thể rơi xuống đầu Từ trợ lý.

Lúc không cần chạy đông chạy tây, anh và Phó Đình Xuyên sẽ ở lại nơi này, xem nó như nhà của chính mình.

Khi Khương Điệu và Phó Đình Xuyên đến đây, Từ Triệt đang chuyên tâm nghiên cứu trong phòng bếp, phía trên bừa bộn đầy rau dưa tôm thịt các loại.

Thoáng nhìn thấy Khương Điệu đến, anh lau lau tay vào tạp dề, vô cùng chân chó chạy ra nghênh đón:"Ai nha, bà chủ quang lâm hàn xá, không tiếp đón từ xa được......"

Bà chủ...... Được rồi, kiểu xưng hô này, có vẻ rất xuôi tai, có vẻ cũng khá là dễ nghe đấy.

"Anh cứ gọi em là Tiểu Khương đi." Bên thái dương của Khương Điệu như nảy cả lên.

Nhìn quanh bốn phía, đa số vật dụng trong nhà đều bằng gố, thiết kế đơn giản, sắc thái chỉ có một màu.

Màu chủ đạo là xám trắng, chỉ có mấy chậu cây màu xanh được tô điểm thêm trong góc phòng.

Nói tóm lại, phong cách Bắc Âu cực kì rõ nét, hoặc có thể nói là, phòng ở và chủ nhân của nó cực kì giống nhau.... một hơi hướng lạnh lùng cấm dục.

Nhưng mà ở vị trí này, cách trang hoàng này, nhìn sao cũng không thấy hàn xá* chút nào? *nhà nghèo

Phó Đình Xuyên treo áo khoác của mình và Khương Điệu lên móc xong thì theo sau, nói:"Hôm nay ăn cơm trưa ở đây."

"Dạ". Khương Điệu nhìn lên bàn bếp:"Từ Triệt làm cơm trưa ạ?"

"Anh làm," Dứt lời, Phó Đình Xuyên lững thững đi đến trước khay trà, lấy điều khiển từ xa, mở ti vi lên, chọn một tiết mục văn nghệ mà đa số các cô gái đều thích:"Em xem ti vi đi."

Khương Điệu: "......" Cô còn chưa phản ứng lại đâu, có hơi giật mình.

Phó Đình Xuyên thấy cô còn đứng ngốc ở đó thì mỉm cười, đi đến trước mặt rồi đè hai vai ép cô ngồi xuống.

Khương Điệu ngửa đầu hỏi anh, có chút khó tin:"Anh biết nấu cơm sao?"

Trong lòng cô, anh cực kì cao quý, khí chất thanh cao, không dính chút khói lửa nhân gian, hai tay không dính lấy một giọt nước. Cô chưa bao giờ nghĩ tới anh lại biết nấu cơm.

"Em thấy sao." Phó Đình Xuyên hỏi lại.

"Em không biết." Khương Điệu đáp.

Hai người họ, một người ngồi, một người đứng, cứ thế nhìn đối phương. Cô gái bị vây giữa ghế sô pha, dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt long lanh như nước, quá sức mê người, Phó Đình Xuyên chăm chú nhìn cô một lát, liếc xuống phòng bếp, rồi mới cúi người nâng cằm cô lên, hôn thật nhanh lên môi cô.

Ý nghĩ muốn gần cô, một phút cũng không thể dừng lại được. Cho dù là hiện tại.

Khóe mắt nhìn thấy Từ Triệt quay mặt lại làm dáng vẻ buồn nôn......

Anh khẽ hôn một cái thôi mà trong lòng Khương Điệu lại bùng nổ như bom rơi đạn nổ.

Máu xộc lêu đầu, rốt cuộc cô cũng không nói nên lời.

Phó Đình Xuyên ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lại, rời khỏi phòng khách.

Qua một lúc, người kia giờ đã mang tạp dề quay lại, thả một thứ mềm mại ấm áp vào lòng cô:

"Chán thì sờ nó."

Khương Điệu cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Mễ Đoàn.

Đã lâu không gặp, cô nâng hai chân trước của con mèo trắng lên nhìn thử, cô bé này được chăm sóc rất tốt, một vết thương nhỏ cũng không tìm thấy.

Nửa giờ sau, Từ Triệt ra gọi cô vào ăn, trên bàn ăn đã dọn ra bốn món và một canh.

Gà xé phay, sườn xào chua ngọt, ớt xanh xào nấm bào ngư, cà chua xào trứng, canh cá trích đậu hũ......

Sắc hương vị đủ cả, mặn chay phối hợp hài hòa, dinh dưỡng cân đối hoàn hỏa.

"Nếm thử xem." Phó Đình Xuyên đưa một đôi đũa cho cô.

Khương Điệu cẩn thận gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, nhấm nuốt...... lại nhấm nuốt......

Khương Điệu không kiểm soát được vẻ mặt của mình nữa rồi, rốt cục cô cũng hiểu vì sao lần đó trên QQ Phó Đình Xuyên lại cười như thế.

Khả năng nấu nướng của anh không có gì để chê được, nếu cô mà chụp lại đăng lên, chắc chắn sẽ được rất nhiều like.

"Hắc hắc, tay nghề của Lão Phó tốt lắm đúng không, từ khi bọn tôi vừa tốt nghiệp đại học cậu ta đã tự mình nấu cơm rồi, thực ra khả năng nấu nướng của tôi cũng tốt lắm, bình thường đều là tôi......" Từ Triệt đang muốn nhấn mạnh sự hiện diện của bản thân.

Phó Đình Xuyên thản nhiên cướp lời:"Anh nói nhiều quá."

Từ Triệt đúng phía sau, lè lè lưỡi ra rồi xoay người tới quầy bar ôm một bình rượu đỏ tới, gảy gảy trong ngực như đang đàn ghita rồi nói:"Đây đây đây, có muốn mở một chai rượu chúc mừng hai người có lần thứ hai gặp gỡ không?"

Phó Đình Xuyên nhướng mày: "Không được, buổi chiều tôi còn phải lái xe nữa."

Anh vừa nói vừa gỡ tạp dề ra, khoác lại chiếc áo đen bên ngoài, nháy mắt lại biết từ hình tường 'hiền lành' trở thành 'nam thần lạnh nhạt'.

Từ Triệt lập tức bày ra vẻ mặt quan tâm như mẹ hiền:"Cậu lại đi đâu thế? Cứ ngoan ngoãn ở nhà không được à?"

"Anh không cần phải xen vào."

"Cái gì mà bảo tôi không cần phải xen vào! Giờ cứng cánh rồi hả? Tôi mặc kệ thì cậu bắt đầu vô pháp vô thiên phải không?" Anh không thể dung túng tên này được, lúc nào cũng phải dùng quyền đấm cước đá.

Phó Đình Xuyên như không nghe được câu nào, cầm tạp dề nhét vào lòng anh ta, dặn dò:"Cất rượu về đi."

"Fuck your mom." Ba của trợ lý Từ là người Nam Kinh, ngay cả câu chửi cũng mang theo khẩu âm của vùng này.

Anh siết siết nắm đấm, vo tạp dề thành một nhúm. Tuy trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy về phòng bếp......

Sau khi xem xong một đoạn khôi hài "tổng tài lạnh lùng liếc mắt đưa tình cùng trợ lí nhỏ", Khương Điệu nghẹn cười.

Cô cắn chiếc đũa nhìn Phó Đình Xuyên, người này đang thoáng nhíu mi, mở nồi cơm điện ra rồi xới cơm, cực kì chậm rãi.

Dưới chân bàn, Khương Điệu đá đá anh một cái, thấy đối phương chú ý tới mình, cô mới ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo muốn nói khẽ cái này.

Phó Đình Xuyên nhíu mi, khom người tiến sát tới, không lâu sau, lúc hai cánh hoa mềm mại chạm vào....

Anh ngẩn ra, ngay sau đó, hơi thở dịu dàng của người con gái phảng phất bên tai, ngứa ngáy khiến lòng người khó chịu:

"Ăn rất ngon, đặc biệt ngon, ngon nhất thế giới."

Cô khen ngợi anh như thế, còn tặng kèm thêm một nụ hôn. Dù là khi anh đứng, em ngồi, vậy thì lần này, để cho em chủ động nhé.

Phó Đình Xuyên thẳng người lại, nhìn vẻ mặt đắc ý vì thực hiện được ý đồ của Khương Điệu.

Anh ra vẻ nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp tục xới cơm, dần dần, bên môi ai kia từ từ cong lên thành một nụ cười, không cách nào ngăn được.

......

Từ Triệt vừa lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kì muốn ném luôn chai rượu vào mặt tên kia.

Nhưng mà, rượu này rất quý, anh tiếc, lòng cũng thấy đau, vỡ rồi còn bị phạt tiền lương nữa......

Cuối cùng đành phải ném chiếc tạp dề mà Phó Đình Xuyên vừa đưa kia đi kia đoàn tạp dề quán thượng lưu để ý đài: A a mẹ nó mấy ngày nay sao không qua nhanh đi!!
Trả lời
Ryta 11:13 PM 23-02-2016
Chương 29

Buổi chiều, Khương Điệu ngủ trưa trong phòng làm việc.

Vì phải lên máy bay gấp, thức dậy quá sớm, ăn xong cơm trưa cô đã bắt đầu ngáp liền mấy cái, không khéo bị Phó Đình Xuyên thấy được, anh nhất quyết yêu cầu cô vào phòng anh ngủ thêm.

Khương Điệu: ...... Không cần mà.

Phó Đình Xuyên: Muốn anh ôm em lên lầu hả?

Khương Điệu: Không cần! Em đi ngủ ngay đây!

Giường của người nào đó vô cùng mềm mại, hơi thở của anh cũng rất dịu dàng.

Vừa cảm nhận như thế đã dần dần chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đồng hồ đã chỉ năm giờ.

Bên ngoài trời mờ tối, màn đêm từ từ cắn nuốt cả không gian

Xuống lầu rồi đi tới phòng khách, Phó Đình Xuyên và Từ Triệt đang ngồi sóng vai trên ghế salon, dùng xbox360 để chơi trò chơi điện tử trên ti vi, vì hiệu quả hình ảnh, thậm chí họ còn không bật đèn, cả phòng tối mịt, chỉ có ánh đèn nhỏ le lói trên tường....

Khương Điệu nhớ lúc trước khi cô lên lầu ngủ, Từ Triệt cũng đang chơi trò chơi này rồi. Cô hỏi:"Các anh chơi trò này từ trưa à?"

Hai người cùng lúc quay đầu đầu, Từ Triệt:"Đúng thế."

Đây chính là hoạt động giải trí yêu thích nhất lúc họ nghỉ ngơi đấy! Trước kia nhiều người còn có thể chơi mạt chược, nhưng hôm nay chỉ có hai tên đàn ông, tất nhiên phải chơi game rồi.

Khương Điệu đỡ trán :"......" Đàn ông, đúng là đàn ông.

Phó Đình Xuyên đặt máy điền khiển trong tay xuống, nhìn về phía Khương Điệu: "Chuẩn bị chút đi, chúng ta đi ra ngoài."

Xem ra Phó Đình Xuyên không phải là một người nghiện game, giữa trò chơi và bạn gái, bên nào nặng bên nào nhẹ vẫn còn phân biệt được.

"Về sớm chút đấy! Ngày mai còn có buổi lễ quan trọng nữa–" Trước khi Khương Điệu đóng cửa xe thì nghe thấy Từ Triệt gào thét đến tê tâm liệt phế như thế từ phía sân.

Khương Điệu:"......"

Động cơ nổ vang, G65 vững vàng lăn bánh trên đường, loại xe việt dã này lại phải đi chậm chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.

Cũng không sợ xóc nảy, thắt lưng phải duỗi thật thẳng, phía dưới mông cũng phải bám thật chắc, Khương Điệu hỏi:"Anh thích loại xe này à?"

"Ừ." Phó Đình Xuyên gật đầu.

"Dùng để đi chơi sao." Cô biết cô đang hỏi điều gì, mua một chiếc xe như thế, đáng lẽ phải mang nó đi du sơn ngoạn thủy, ngắm hoa đảo đỏ hay biển lớn đậm xanh.

"Không," Phó Đình Xuyên bổ sung: "Không có thời gian."

"Nếu mà chạy nó ở Bắc Kinh thì khói nhiều quá hả?" Khương Điệu trêu anh.

"Ừ."

"Em không ngờ anh lại biết đi loại xe này, cũng giống như không nghĩ anh sẽ biết nấu cơm ấy". Anh đã mang đến cho cô rất nhiều kinh ngạc và vui sướng.

"Em nghĩ anh sẽ đi xe gì?"

Khương Điệu thử ngẫm nghĩ, lấy tuổi của anh ra trêu chọc:"Anh hẳn là phải có một lái xe, còn mình thì ngủ ở phía sau. Dù sao cũng lớn tuổi rồi mà, xương cốt không chịu nổi sự xóc nảy của xe việt dã đâu".

Cô nói xong lại không kìm được bật cười.

Cô bé lừa đảo, Phó Đình Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái:"Lớn tuổi?"

Bánh trước lượn lượn vài vòng, đánh võng thoải mái giữa đường thênh thang không người qua lại

"Đúng thế, chẳng lẽ không...... Này!" Tiếng của người con gái đột nhiên ngừng lại.

Người bên cạnh thình lình rú ga, xe đột nhiên gia tốc, lao vút về phía trước.

Càng lúc càng nhanh.

Tiếng động cơ nổ vang, gió thổi vù vù như muốn xuyên thủng lỗ tai, nếu như mở cửa sổ chắc sẽ bị hơi lạnh buốt đến thấu xương.

Nhìn mặt đường như thể bằng phẳng, nhưng lại có vô số chấn động va chạm vào xương.

Hoa cỏ bên đường đều bị cuốn thành làn gió.

Trời ạ — đáng sợ quá–

Khương Điệu bám chặt ghế, cũng không dám nhìn về phía trước:"Anh chậm một chút...... Chậm một chút đi mà......"

Tới gần cửa lớn, rốt cục Phó Đình Xuyên cũng nhả chân ga, tốc độ từ từ ổn định.

Khương Điệu định thần, bực bộ đánh vào vai anh một cái:"Anh chạy kiểu gì thế, làm người ta hết hồn!:

Phó Đình Xuyên như thể không buồn để ý:"Sao lớn tuổi ấy, phải tăng tốc độ để tìm tìm cảm giác kích thích mà."

Khương Điệu:"......" Cô biết sai rồi.

Phó Đình Xuyên ngắm cô, khóe môi cong thành nụ cười:"Anh mua xe này, là muốn...... chờ sau này không quay phim nữa, sẽ chở vợ con ra ngoài du sơn ngoạn thủy đấy."

Trong xe rất ấm, Khương Điệu không lên tiếng, khuôn mặt đột nhiên lại trở nên khô nóng.

Phó Đình Xuyên lại hỏi: "Khương Điệu, em có thích ngao du không?"

"Thích...... Nhưng mà không có thời gian......" Cô buột miệng đáp, đúng là kì lạ mà...... Mấy chữ "vợ con" của anh, giống như đang thử, thử trong lòng cô có lựa chọn như thế hay không, lại giống như dụ dỗ để cô trả lời đáp án mà anh đang mong đợi ......

"Anh cũng thích." Nghe thấy câu trả lời thuyết phục như thể, người kia tủm tỉm, tiếp tục nói, cách trả lời vô cùng thản nhiên.

......

**

Xe chạy rất lâu, đến khoảng hơn bảy giờ tối, đến nơi, Phó Đình Xuyên dần giảm tốc độ, rẽ vào một khung cửa hình vòm đèn treo muôn màu muôn vẻ.

Bên ngoài trời đã tối om, mắt Khương Điệu mơ màng buồn ngủ, mơ hồ nhìn thấy mấy chữ to: Rạp chiếu phim ô tô Phong hoa viên.

Cô bừng tỉnh ngay tức khắc:"Muốn xem phim ạ?!"

"Ừ." Phó Đình Xuyên đáp.

Khương Điệu quay đầu nhìn anh anh:"Nhỡ anh bị nhận ra thì sao?" Lúc nào cô cũng lo về điều đó.

Sườn mặt cao ngất của anh chìm giữa bóng đêm, anh đảo tay lái rồi bình tĩnh trấn an:"Đừng lo."

Có lẽ là trời đêm nên khá tối, Phó Đình Xuyên thuận lợi dừng xe mua được vé.

Anh đưa hai vé cho Khương Điệu xem, cô cúi đầu nhìn: khu A, 19:50, [ Người về từ sao hỏa], không ghi ghế ngồi.

"Ở đây sẽ ngồi xem phim trong xe nên không có ai thấy anh đâu." Người kia đưa tay qua vuốt vuốt gáy cô, giống như muốn khiến cô yên tâm hơn một chút.

Phó Đình Xuyên tìm được vị trí tốt để xe, mu xe cao tự động hạ xuống thấp một chút, tránh cản trở tầm nhìn của các xe khác. Đây là những quy tắc cơ bản ở rạp chiếu phim ô tô.

Dừng xe xong, Phó Đình Xuyên tắt mấy đèn lớn, bên trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh

Anh giật ghế, lấy một túi nilong to rồi nghiêng người xách chúng ra đặt trước mặt Khương Điệu.

Cái gì vậy? Khương Điệu ngước mắt.

Phó Đình Xuyên mở đèn trong xe lên để cho cô nhìn rõ, một túi lớn toàn đồ ăn vặt, khoa tây chiên, quả khô, thịt khô, thịt bò khô, kẹo trái cây mềm, đây toàn là những thứ mấy cô gái vẫn thích ăn, cái gì cần đều có......

Phó Đình Xuyên nhíu mày, giải thích: "Đều là đồ ăn không tốt cho sức khỏe cả. Nhưng lâu lâu ăn một lần thì không sao. Rạp chiếu phim ô tô này được lắm, xe để riêng, cho nên khó bị người khác nhìn thấy, ăn gì cũng không làm phiền người ta".

"Cho nên, cô bé à, ăn đi." Anh rút một gói thức ăn rồi mở ra cho cô. .

Hì, Khương Điệu nhận lấy, mũi hì thành tiếng cười.

Cô im lặng nắm chặt lấy túi đồ ăn kia, giọng nói có phần run rẩy:"Phó Đình Xuyên...... anh thật tốt."

"Anh biết, em không cần cường điệu thế." Người kia cười nói, còn khôi hài làm cho cô bé nào đó đang lã chã chực khóc dừng ngay lại được.

"Xì." Khương Điệu nói thầm:"Tự kỷ."

Thế này mới đúng chứ, Phó Đình Xuyên mỉm cười, anh không muốn nhìn thấy cô bé của anh rơi nước mắt, cười nhiều như thế anh nhìn cũng thấy vui.

Không đợi bao lâu, khu vực phía trước đã đỗ đầy xe, không ngờ rạp chiếu phim này lại được nhiều người ưa chuộng như vậy. .

Bảy giờ năm mươi, [ Người về từ sao hỏa ] đúng giờ phát sóng.

Vừa bắt đầu là hình ảnh trên sao hỏa gió lớn ngổn ngang, các nhà thám hiểm đang vội vàng chạy trốn, nam chính là Mark Watney bất ngờ bị mất liên lạc, lưu lạc lại trên sao hỏa. Lúc NASA tuyên bố với thế giới anh đã tử vong, anh lại có thể vật vã trở về.

"Matt Damon* này thật đẹp." Khương Điệu chống má, thấp giọng đánh giá.

*Tên thật nam diễn viên đóng vai Mark Watney.

Phó Đình Xuyên hỏi:"Em thích anh ta à?"

"Chứ sao nữa, phim điện ảnh nào em cũng xem. Giờ anh ấy già đi rồi, không biết sao lại thấy.... còn đẹp trai hơn trước".

"Thật không." Người kia thản nhiên chất vấn.

"Ừm, nhưng mà không đẹp bằng anh". Cô vội vàng sửa lời.

"Ừ." Anh vừa lòng đáp.

Phim nhựa còn đang chiếu, một người ở trên sao hỏa, không có gì ăn, lại bình thản giống như một câu chuyện điền văn vậy, nhưng khung cảnh lại cực kì ngoạn mục.

Từng vấn đề được giải quyết dễ dàng, nam chính thông minh nhanh nhạy cố gắng vượt qua, thỉnh thoảng lại nói mấy câu khiến người ta thấy buồn cười, loáng thoáng có tiếng cười từ những chiếc xe khác vang ra

Khương Điệu cũng quên ăn đồ ăn vặt, mắt nhìn không chớp về phía màn hình.....

......

Bất tri bất giác, hai giờ qua đi.

Trên màn ảnh to lớn, đội cứu viện quay lại cứu nam chính khỏi lúc nước sôi lửa bỏng.

Một vị phi hành gia lơ lửng giữa vũ trụ, một sợi dây thừng... từ từ kéo nam chính tới...

Khương Điệu hồi hộp đến mức không dám hô hấp.

Cũng chính ở khoảng cách này, bỗng nhiên cô cảm giác được, tay mình được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy, dần dần siết chặt...

Cô nghiêng đầu nhìn Phó Đình Xuyên, đối phương nhìn thẳng lên màn hình như trước, vẻ mặt khó đoán. Ánh mắt đen láy lẫn giữa không gian mờ mịt, nếp nhăn trên mày vẫn thế, có lẽ là vì tình tiết kịch tính mà bất an, không nói gì với cô

— không cần nói.

Cô bé à, em biết không, trước kia mỗi giờ mỗi phút trôi qua, anh đều hy vọng em có thể đến bên cạnh anh, khát vọng có thể trở thành một người trong cuộc sống của em cùng đi cùng về.

Anh dần muốn, nói với em nhiều ý kiến của mình hơn, về khát vọng của anh, yêu cầu của anh, hoặc có thể là, thỉnh cầu của anh, khẩn cầu của anh.

Nhưng anh lại lo, lo gấp quá làm em sợ, sợ những tưởng tượng của anh về tương lai, về cuộc sống sau này của em, những sắp xếp trong từng công việc, có lẽ giờ chỉ cần em tạm biệt quá khứ mà em đã đi qua.

Anh biết, em là một cô gái rất có chủ kiến, cho nên anh lại càng không dám nhắc tới.

Lòng anh cực kì mâu thuẫn, hy vọng em có thể gần anh, đừng rời xa nữa, cũng không muốn làm lỡ những ước nguyện ban đầu của em, xâm phạm đời tư của em, em còn trẻ vậy mà.

"Khương Điệu."

Người kia nhỏ giọng gọi tên cô.

"Dạ?" Khương Điệu quay đầu, nhìn lại anh, Phó Đình Xuyên nhìn cô, ánh mắt như kìm nén, như thể có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Đúng lúc anh định nói —

Trên màn hình huỳnh quang phía trước, Mark Watney được cứu! Họ cách một chiếc mũ bảo hộ nhìn nhau, phía sau là ngàn ngàn những ngôi sao trong vũ trụ.

Con người, cực kì nhỏ bé, nhưng cũng vô cùng vĩ đại —

Cả rạp chiếu phim vỗ tay như sấm dậy, tiếng nam nữ thét chói tai, rất nhiều người nước mắt lưng tròng.

Giữa lúc vô cùng phấn khích đó, tầm mắt của Khương Điệu chỉ có mình Phó Đình Xuyên.

Cô có thể nhìn thấy môi anh mấp máy, nhưng bên ngoài có quá nhiều tạp âm, anh lại nói nhỏ, nên một chữ cô cũng không nghe thấy.

Cô hét lớn hỏi lại:"Vừa rồi anh nói gì thế?"

Phó Đình Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, cầm lấy tay cô, nắm chặt rồi kéo cô lại thật gần: "Anh thương em".

Câu anh vừa nói lúc nãy hình như không phải ba chữ này. Khương Điệu biết.

Nhưng cô vẫn muốn khóc.

Muốn ôm anh.

Giống như có thần giao cách cảm, anh cũng kéo cô vào lòng.

Cô không nghe được cũng tốt, anh không muốn nghĩ nhiều hơn nữa.

Giữa bầu trời đầy sao này, chúng ta cùng ước vọng nhìn lên, nhưng không thể nào chạm tới, như những đám mây lơ lửng.

Có rất nhiều thứ mãi mãi không thể nào giải thích, những việc mà người ta thấy hết sức bình thường:

Hai người, cùng nhau ăn cơm, xem phim, đi trên đường lớn, nhưng với họ mà nói lại cực kì khó khăn.

Cho nên, dù thân phận của anh đặc biệt, anh cũng muốn dùng cách của mình, để cho cô bé của anh cũng cảm nhận được những thứ bình dị nhỏ bé mà các cặp tình nhân bình thường vẫn có.

Những thứ mà cô gái nhỏ hơn anh mười tuổi muốn, anh sẽ cố gắng theo đuổi những điều rất bình thường đó .

Sự bình dị đáng quý này, anh nguyện dùng toàn bộ tuổi già của mình, mang ra trao đổi.

Rốt cục Mark Watney cũng về được trái đất, mà anh cũng ôm em.

Cuộc đời này chỉ cần thế thôi, là đủ.

Chương 30

Bộ phim kết thúc, Phó Đình Xuyên không vội vã trở về, mà lại lái xe đến cửa công viên Triều Dương, tắt máy.

Anh xuống xe, đi sang phía bên Khương Điệu, thay cô mở cửa xe rồi nói:"Đi dạo một lát đi."

Khương Điệu nhanh nhẹn nhảy xuống, không ngờ lại lao vào lòng anh.

Phó Đình Xuyên mỉm cười, thuận tay ôm cô lại, nghiêng người lấy khăn quàng cổ cô vắt trên ghế rồi đóng cửa lại.

Khương Điệu đứng ngẩng đầu nhìn bạn trai của mình:"Anh có muốn mang khẩu trang không, ở đây không phải không có ai đâu?"

Cho dù là đêm tối, anh vẫn anh tuấn như vậy, cô cũng không muốn cho người ta nhìn thấy.

Ánh mắt cô lấp lánh như thế khiến người ta khó lòng từ chối.

Phó Đình Xuyên lấy một chiếc khẩu trang màu đen trong túi ra, ngoan ngoãn đeo vào.

Anh tự nhiên cầm cô tay, đi về phía trước.

Ánh đèn đường mờ mịt chiếu rọi trên mặt đất, mấy bông tuyết trắng lấp lánh như cát vàng

Đi dạo vài bước, Khương Điệu đột nhiên dừng lại, lắc lắc đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, hỏi anh:"Tay để ngoài thế này có lạnh không anh?"

"Ừ, lạnh không?" Anh nắm chặt tay cô, hơi lạnh rồi.

"Em có cách này," Cô cười hì hì, nhân lúc anh còn chưa phản ứng kịp thì kéo tay anh cho vào trong túi áo khoác: "Như thế sẽ không sợ lạnh nữa".

"Có thấy thông minh không?" Cô lúc lắc đầu.

"Ừ –" Âm cuối kéo dài ra, như thể anh cũng vô cùng đồng ý.

Hai người không nhắc lại nữa, cứ thế nhất trí hành động, sóng vai bước tiếp.

Trời đẹp, mấy bông tuyết lả tả bay như hoa lau rơi rụng.

Khương Điệu cứ bước hai bước lại liếc nhìn Phó Đình Xuyên.

Sau khi bị anh thấy được lại vội vã cúi đầu.

"Nhìn cái gì thế?" Giọng của anh bị đè nén bên dưới khẩu trang, có vẻ khá nặng nề.

"Nhìn anh đẹp trai." Cô trả lời cực kì không biết xấu hổ.

"Khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt rồi, còn nhìn thấy à?"

"Ừ, đẹp lắm." Cả khuôn mặt anh cái gì cũng đẹp. Cô hỏi tiếp:"Bình thường anh đi ra ngoài đều phải mang khẩu trang hả?"

"Ừ."

"Bị người ta nhận ra thì sao?"

"Anh ít khi tự đi ra ngoài lắm," Phó Đình Xuyên đáp:"Có khi chạy ban đêm thôi, bên ngoài cũng rất ít người".

Bàn tay Khương Điệu đặt trong túi bất giác bấm vào tay người kia.

Đến bây giờ, cô cũng không dám tin tưởng rằng, một ngôi sao nổi tiếng vạn người như vậy lại dừng lại trong lòng bàn tay cô.

Bị mấy móng tay nhỏ bé kia chích chích như vậy, giống như có một dòng điện chạy thẳng đến xương cụt, khiến mỗi lỗ chân lông của Phó Đình Xuyên đều trở nên ngứa ngáy

Anh híp mắt, rồi đột nhiên siết chặt tay cô, không cho phép cô lộn xộn nữa.

Yết hầu nhúc nhích, lại muốn hôn cô rồi.

May mà đang mang khẩu trang......

Phó Đình Xuyên bật cười, cả một ngày hôm nay, anh không quá chú ý tới tay cô, cố hiểu hết tất cả về cô.

Kết quả, cô còn chủ động chạy tới hấp dẫn anh nữa.

Cũng đúng lúc đó, anh còn phát hiện, hình như.... dần dần anh đã chiến thắng chính mình rồi, không cần phải cố gắng trấn áp cảm giác đó nữa, hoàn toàn có thể xuôi theo lòng mình.

Hình như anh ngày càng tốt hơn......?

"Có phải làm anh đau không?" Khương Điệu thấy anh có hơi thất thần nên lo lắng hỏi.

Phó Đình Xuyên cúi mắt, lông mi tạo thành một vết mờ trước mặt, khẽ than thở:"Đau, làm sao bây giờ."

"Em ôm anh một cái xin lỗi được không?" Cô rút tay về, giang hai tay về phía anh.

Phó Đình Xuyên nhướng mày, nhìn về phía trước:"Có người kìa."

Khương Điệu quay đầu, quả nhiên, cũng là một cặp tình nhân đang đi dạo.

Cô gái bên trái hình như thấy người đàn ông đang đeo khẩu trang này có vẻ quen mắt nên quay đầu nhìn lại vài lần, sau đó lại tự mình lắc đầu, đi xa.

Khương Điệu lại giang hai tay ra muốn ôm, giống con chim nhỏ la hét đòi ăn.

Phó Đình Xuyên cố ý trên cô:"Ở nơi công cộng, ôm nhau sẽ làm hư trẻ vị thành niên đấy."

Cô cứ muốn ôm! Khương Điệu cọ cọ trước ngực anh, ôm thật chặt, không cho anh đi.

Có lẽ anh không hiểu được, rất nhiều cô gái cho rằng ôm là một hành động có cảm giác an toàn rất cao.

Có thể ngửi được hương vị trên người anh, rơi vào vòng ôm ôn tồn của anh, như thể có được toàn thế giới, giữa không gian nhỏ hẹp này, toàn bộ sinh mệnh của em dựa vào lòng anh, muốn chết trong lòng anh cũng được.

Lẳng lặng để cô ôm một hồi, trong lòng Phó Đình Xuyên lại thấy lo lắng.

Anh vươn hai tay ra, len qua dưới nách cô, dễ dàng nâng cô lên, chân vung vẩy trên không, không chạm được.

"Anh làm gì thế!" Khương Điệu còn chưa phản ứng lại kịp, cứ thể hét to liên tục.

Phó Đình Xuyên cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, anh cứ như vậy, phía sau khẩu trang lặng lẽ bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như một đứa bé đưa cao búp bê vải yêu thích của mình lên. Cứ đưa lên như thế, mặc cô giãy dụa.

Phía sau họ là lớp tuyết, dấu chân đọng trên cũng dần biến mất.

Hồi lâu sau, anh mới đặt cô xuống, không nói lời nào.

Khương Điệu giận dỗi:"Không phải anh nói không được ôm ở bên ngoài sao? Vừa rồi anh mới ôm cực kì khoa trương đó".

Đôi mi của Phó Đình Xuyên không động một chút, trả lời:"Anh không ôm, chỉ định xem em có nặng hay không thôi".

"Anh thật là......" Cô vừa muốn đánh anh, lại bị anh giữ lấy khuỷu tay, kéo vào lòng mình.

Khăn quàng cổ và tay áo bay lên, cô có hơi lảo đảo. Đôi giày cọ một đường trên nền tuyết, có bông tuyết bị hất bay lên, như hòa giữa bầu trời.

Chúng nó quấn quanh, rồi từ từ rơi xuống, trở về với mặt đất dịu dàng vĩnh cửu.

Ánh đèn mờ nhạt, tuyết phủ trắng đầu.

Một cái ôm an lòng mà ấm áp, nếu có thể, cô hy vọng cứ mãi ôm như thể, không muốn chia lìa.

Lúc Thượng Đế tạo ra con người, người sáng tạo ra Adam. Sau đó người lại thấy một mình Adam trên đời này sẽ cực kì cô độc, vì thế người lấy một chiếc xương sườn của Adam, biến thành Eva. Chúng ta thích ôm người mình yêu, có lẽ là vì, người đàn ông tìm được phần thiếu hụt trên cơ thể mình, mà người con gái cũng tìm được vị trí mình vốn có.

Quá trình này tự nhiên mà đơn giản, tình yêu cũng không khó khăn như thế.

**

Hôm sau.

Buổi lễ long trọng của trang web Niên độ tinh quang đúng hạn cử hành, Khương Điệu thu dọn hành lý, đi cùng Đồng Tĩnh Niên.

Lúc cô đến trước công ty quản lý, cô gái đó đã mặc lễ phục màu hồng óng ánh, toàn bộ được làm bằng sa tanh, không có tay. Làn váy phủ đến cẳng chân, chỉ lộ đôi mắt cá và phần cánh tay ra ngoài.

Cô ấy sải bước trên giày cao gót đến bên Khương Điệu, giống hệt như một thiên thần từ trên trời giáng xuống.

"Hôm nay cô đẹp quá." Sau khi Đồng Tĩnh Niên buông Khương Điệu ra, cô hết lòng tán thưởng

"Thật sao." Cô gái mở cột tóc ra, mái tóc mềm mại phủ xuống đầu vai: "Thế này có hấp dẫn hơn không?"

Cô ấy cúi xuống bên người cô, nhỏ giọng nói: "Đêm nay anh ấy sẽ đến đấy".

Khương Điệu hiểu ra, cẩn thận nhìn Đồng Tĩnh Niên thật kĩ:"Không cần thả tóc đâu, tôi tết hờ lại cho cô, chắc chắn sẽ đẹp".

Thực ra với khuôn mặt và vóc người này, mang túi rác trên vai cũng thấy đẹp mắt nữa là.

Đồng Tĩnh Niên vẫn dựa vào rất gần, lại hỏi:"Gặp anh kia chưa?"

Khương Điệu gật đầu.

Đồng Tĩnh Niên: "Hì hì, mau tới đây, trang điểm cho tôi nào." Cười xong xoay người đi, giống như một con chim vui vẻ vẫy cánh bay tới bàn trang điểm.

Khương Điệu xách túi cùng đi qua, trong mắt lấp lánh ý cười, các cô đều có người để yêu.

Lòng mềm mại, ngay cả hít thở cũng thấy ngọt ngào, cảm giác này thật tốt.

Lúc Khương Điệu và Đồng Tĩnh Niên đến hội trường, ánh đèn đã chớp nháy sáng chaong liên tục, cả mặt đất như biến thành dải ngân hà.

Đồng Tĩnh Niên lên đài, rất nhiều fan bên dưới thét chói tai. Cô ấy cười, tao nhã đáng yêu đưa tay lên chào.

Vẻ mặt ấm áp đưa mắt nhìn quanh bốn phía, như thể không cảm giác được tuyết rơi đầy trên đất

Đồng Tĩnh Niên còn cố ý mang một đôi giày cao gót, người ta vẫn nói giày là công cụ làm đẹp của phụ nữ.

Cô ấy tựa như một nàng tiên cá, biến mình thành dáng vẻ xinh đẹp nhất, chỉ để đi gặp vương tử của lòng mình, mỗi bước đi đều như thể giẫm đạp lên gai.

Cô ấy kí tên lên tường, lại mỉm cười chụp ảnh.

Khương Điệu đứng ở khu vực của nhân viên công tác, nhìn ra xa, đột nhiên cô rất muốn chụp cho cô ấy một tấm ảnh

Đúng lúc này, bên trái vang lên tiếng vang thật lớn, Khương Điệu nhìn theo, đầu ngón tay dừng trên di động, sau đó từ từ nở một nụ cười.

Là anh đến.

Phó Đình Xuyên khom người đi ra khỏi xe, phía sau Từ Triệt lập tức thay cởi áo khoác cho anh.

Anh là diễn viên lão làng, mỗi khi tham dự các hoạt động đều luôn mặc một bộ âu phục màu đen, sao không chịu đổi mới chứ?

Cũng may người này cao ráo chân dài, khí chất lỗi lạc, bằng không các fan sẽ không thèm nhìn đâu.

Đèn flash máy ảnh thi nhau chớp nhoáng, tiếng các fan trong hội trường cùng gào thét ồn ào.

Thật kỳ diệu.

Khương Điệu vẫn đứng ở chỗ cũ, trong lòng nghĩ tới một bài hát: Cả vũ trụ này, rộng lớn không điểm cuối, mỗi một vì sao bé nhỏ đều xoay quanh anh, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ nhìn thấy anh, trời đất đã sinh ra một kì tích như thế.

Anh thật sự là kỳ tích của cô, cô sống thêm mấy đời cũng không dám vọng tưởng mình sẽ có được kỳ tích này lần nữa.

......

Sáng sớm ngày mai, Từ Triệt đưa Khương Điệu ra sân bay.

Ở những nơi công cộng đông người như vậy, chắc chắn Phó Đình Xuyên sẽ không thể đến.

Bước tới trước vị trí đăng kí, Từ Triệt đưa túi xách cho cô, còn truyền đạt nguyên văn lời ông chủ dặn dò: "Lão Phó nói, trời lạnh — chú ý mặc thêm quần áo, làm việc ít thôi, đừng để quá mệt mỏi –"

Khương Điệu nghe xong thì cay cay mũi, cô cố ý cười cười, cố ép hốc mắt nóng rực trở lại như bình thường: "Lời này chắc là phải nói với anh ấy chứ."

Từ Triệt nghĩ ngợi rồi nói tiếp:"Anh ta còn nói, tái kiến*, không phải tạm biệt, mà là hẹn gặp lại".

"Được ạ." Khương Điệu đáp lời, cô chỉ muốn nhanh chóng quay người, đi qua khu vực kiểm tra. Dù Phó Đình Xuyên không ở đây, không đứng trước mặt anh, cô vẫn muốn rơi nước mắt, cô có thể tưởng tượng ra thần thái và giọng điệu lúc anh nói những lời này.

"Vậy thôi, chào nhé." Từ Triệt vỗ vai cô, giống như ủng hộ, anh chú ý tới vẻ mặt không được tự nhiên của Khương Điệu, cho nên mới trêu chọc cho cô vui vẻ:"Chúng ta có nên ôm một cái tạm biệt không nhỉ?"

"Cái gì?"

Từ Triệt cười sang sảng:"Ha ha ha tôi nói đùa mà, nếu bị người nào đó biết được lại xử tôi nữa."

"Ơ......" Cô nín khóc mỉm cười.

"Ừm."

"Tạm biệt." Cô nói.

"Gặp lại sau nhé, yên tâm đi, cậu ta sẽ nhớ cô mà, không nhớ tôi cũng sẽ giám sát buộc cậu ta phải nhớ."

Từ đầu tới đuôi, Từ Triệt đều cố gắng khiến cô thả lỏng tinh thần.

"Được, vậy cám ơn anh."

"Lần sau mời tôi ăn cơm đó."

"Được, đi nhé."

"Đi thôi."

Khương Điệu kéo túi xách bước tới cửa kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong cô có quay đầu lại một lần, Từ Triệt đã không còn ở chỗ cũ .

Dòng người qua lại, quay tới đi lui, cô đã hòa mình trong đó.

Chiếc xe màu đen yên lặng đậu trước phòng chờ máy bay, Phó Đình Xuyên an vị bên trong.

Qua cánh cửa sổ thủy tinh phản quang, không ai nhìn thấy được bên trong.

Ngoài trời cao xanh, mung lung mờ mịt, một làn khói trắng tỏa ra phía sau chiếc máy bay bay, xé nát bầu trời.

Anh biết đó không phải là máy bay chở Khương Điệu, nhưng mà anh vẫn cảm thấy mình cách cô càng lúc càng xa .

Sau buổi tối hôm xem phim đó, anh có nói một câu, lại không muốn cho cô biết.

Nhưng lúc nay đây, bỗng nhiên anh rất muốn đẩy cửa xông ra, chạy đến bên cạnh cô, nói cho cô nghe thật rõ. Anh muốn biết suy nghĩ của cô, quyết định của cô.

"Đến làm việc bên cạnh anh đi."

Ở lại, đừng nữa đi. Đừng khiến cho anh phải trơ mắt nhìn em đi nữa, anh thực sự rất ghét thứ cảm giác này.

Trong lồng ngực phập phồng thật mạnh, Phó Đình Xuyên bực bội giật tấm che trên cửa xuống, không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ.

......

**

Một lần nữa Khương Điệu trở về Hoành Điếm, trời cao thăm thẳm, thời tiết quả là rất tốt.

Cô thu dọn hành lý xong thì đi đến phim trường, đẩy nhanh tốc độ làm việc.

Mọi người đều đang nghỉ ngơi, cô đi gặp lãnh đạo xong bước ra thì chỉ thấy còn vài đồng nghiệp đang ngồi tụ tập, không biết đang nói chuyện gì, nói về ai.

Tôn Thanh ngẩng đầu thấy cô thì kích động hô to:"Khương Điệu! Mau tới đây! Có tin mới cho cô xem này! Tin cực lớn!"

Tin gì lớn, Khương Điệu bước sang, trên mặt đầy vẻ hoang mang.

Cô có thể khẳng định, chuyện bát quái của mấy cô gái này không liên can gì tới mình, nếu không cũng sẽ không lôi kéo mình như vậy.

Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ việc này có dính dáng tới Phó Đình Xuyên, nguyên nhân giống như trên. Bởi vì cô là fan của anh.

Khương Điệu xách túi bước từng bước một, dáng vẻ có phần phong trần mệt mỏi.

Tôn Thanh thấy cô đi lại thì lập tức đưa di động lên trước, ồn ào:"Khương Điệu ôi chao, nam thần của cô xong đời rồi. Lúc náy hồ sơ bệnh án tâm lý của anh ta bị tung lên, trên weibo giờ sắp nổ tung rồi! Cô biết không, thần tượng của tô có bệnh yêu tay! Còn không phải là bệnh thông thường đâu, mà là yêu tay đẹp, trời hạ, hóa ra trên thế giới đúng là có bệnh nà".

A a a a a Tôn Thanh phấn khởi hô to gọi nhỏ, như muốn cho toàn thế giới đều biết hết.

Khương Điệu sững sờ giật mình đờ người tại chỗ, quả thực quá khó để định thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro