.......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bạn có muốn đạt được điều đó?bạn muốn cái gì?

Thật sự tôi cũng không hiểu bản thân đang mách bảo điều gì,muốn cái gì...có lẽ tôi biết bản thân muốn làm gì và đạt được nó,nhưng tiếc thay tôi không thể làm được điều đó.Tại sao vậy?

Áp lực,học tập,xã hội,tâm lý,trường học,deadline,..v..v

Trên một con đường có biết bao nhiêu thứ khiến ta gục ngã,nhưng điều này khiến tôi trở thành một mối sợ hãi.Sợ bạn bè suy nghĩ xấu về mình,sợ bỏ rơi,sợ cô đơn (nhưng có lẽ tôi sắp quen điều đó?)sợ áp lực,tôi sợ chúng như một căn bệnh dị ứng vậy,đúng là không thể trốn tránh với thực tế,nhưng thế giới này có biết bao nhiêu là thực tế vậy???

Ước mơ của tôi là đâm vào văn học hoặc là vẽ,tôi muốn chúng,tôi khát khao chúng,tôi muốn thực hiện điều đấy,nhưng thật sự...chẳng ai biết tôi là ai.Ở trường ở lớp,tôi nực cười với những kẻ đã coi thường và bỏ rơi mình,họ không biết tôi,họ chẳng nhận ra tôi,tôi thừa nhận mình tài năng vì chính điều ấy,mỗi một con người đều có một khả năng mạnh riêng,nếu họ coi thường tôi không có nghĩa vụ gì thì tôi xin chê cười vào mặt họ.Vì sao?vì họ không phải là thầy bói,họ không phải tiên tri gì mà lại phán xét và quy chụp tương lai của tôi???một con người ngu ngốc như tôi tuy không giỏi những môn nào khác,không phải thiên tài trên thế giới,nhưng tôi biết rằng tôi sẽ là thiên tài,thiên tài của ai?của chính tôi.

Tuy tôi sợ lời chê trách,những cũng chẳng đúng là sợ,họ nghĩ sai về tôi và tôi ghét điều đó.

Ha,xin gửi những thành phần trong lớp tôi:

Đừng có mà nghĩ mình khôn ngoan mà thích làm điều gì mình muốn

Đừng có nghĩ mày mạnh mồm mà nói điều không hay

Đừng có nghĩ mày cao to là mày có thể đánh cả thiên hạ

Đừng có nghĩ mày có thể vui vẻ bất tận được bao lâu

Mày có thể lấy lòng lớp nhưng đừng lấy lòng tao

Mày đừng nghĩ mình đẹp đến mức mà làm sáng mắt cả thế gian

Mày đừng nghĩ mình đẹp là có quyền

Nhìn vào gương mày cũng chả biết mày là ai đâu,khuôn mặt của mày đã che đi cả lớp giả tạo ấy rồi...

Suốt ngày đặt áp lực cho bản thân và thậm chí cả người khác,không chán sao???

Suốt ngày tỏ thái độ để được mọi người thương,mày xứng sao???

Tao tự hỏi vở kịch mày như thế nào mà lại khiến nhiều người khác quan tâm???

Mày vui sướng với cái điểm số như vậy,thế mày có vui sướng khi CHẾT không???

Mày cứ khịa người khác như vậy thì hãy khịa chính mình đi,vì mày là họ đấy.

Biết bao nhiêu lời nói to lớn thế kia sao chúng mày vẫn hồn nhiên mà vui tươi trao cho nhau tâm sự?

Biết bao nhiêu lời khuyên nhủ sao không xứng để nghe??

Mày nghĩ mày có thể thoát ra lời nói được bao nhiêu?

Xung quanh tao biết bao nhiêu cái miệng lớn,LÀM ƠN CHO TAO CHẾT MỘT CÁCH SUNG SƯỚNG ĐI!


..................Lớp học như một màn kịch vậy......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro