tâm sự (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bị mắc chứng khó giao tiếp với mọi người. Nghe thì gần giống như căn bệnh tự kỷ mà nhiều người xa lánh nhưng thực ra nó không phải, tôi chỉ là rất ngại giao tiếp với người khác. Tôi hoàn toàn không phải là một đứa ít nói. Tôi nói nhiều, nói được đủ mọi đề tài và đối tượng. Thậm chí tôi không ngại nói chuyện, thuyết trình trước đám đông. Nhưng đó chỉ là một số đối tượng tôi đã quen thuộc. Người khác cần 15 phút để làm quen với người khác. Tôi cần 1-2 tháng có khi đến tận 1-2 năm. Nếu phân tích ra để thấy căn bệnh của tôi là như thế nào. Thì là như vầy, tôi không ghét người lạ, tôi chỉ không biết cách nào mở lời với họ. Đứng với những người thân thuộc, não tôi hoạt động rất nhanh, 1 giây có thể nghĩ ra được 1 câu dài mấy chục từ. Nhưng khi đứng với người lạ, não tôi lại đình chỉ làm tôi không thể nghĩ ra câu gì để mở lời. Và khi sử dụng hết những câu giao tiếp thông thường rồi, người ta không gợi chuyện tiếp với tôi, cuộc đối thoại đi vào bế tắc. Tôi thậm chí còn không thể sử dụng những câu giao tiếp thông thường. Bạn có hiểu cảm giác đấy không? Khi gặp một người quen nhưng không thân thiết, tôi còn không thể nói được một câu xin chào. Tại sao lại thế nhỉ? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết vì điều này, gia đình tôi thường xuyên bị nói vì không thể dạy tôi cách lịch sự thông thường. Thảm bại làm sao, một câu chào tôi cũng không nói nổi. Tôi đã suy nghĩ mãi về căn bệnh của mình. Nghĩ được cả những điều không tốt như vậy nhưng không cách nào sửa đổi được. Tại sao tôi không thể mở mồm ra nói câu “Chào dì” với dì hàng xóm vào mỗi lúc chạm mặt nhau? Tại sao tôi ghét gọi điện thoại đến các dịch vụ chăm sóc khách hàng? Tại sao tôi không thể nói câu gì tử tế khi vô tình gặp bạn bè ở công trường hay trên đường? Vô vàn câu hỏi tại sao chạy trong đầu tôi, không thể nghĩ ra đáp án. Tôi vẫn biết trên đời có những người quảng giao, có những người không, nhưng đến mức như tôi, quả thật là có bệnh thật rồi. Những lớp học của tôi luôn đánh giá thấp tôi chỉ vì nó. Rụt rè quá mức khiến năng lực của tôi không thể hiện được hết ra. Tôi biến thành người vô dụng từ lúc đó. Trước những người tôi không có cảm giác an toàn, tôi chẳng thể nói được một câu gì tử tế cả. Khi tôi về nhà, chào mẹ, mẹ tôi không đáp lại. Tôi chào em gái, lúc nào nó cũng hồ hởi với tôi. Lần sau về nhà, tôi chỉ bắt chuyện với em gái tôi, không chào mẹ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahinigin