Tại sao phải cố quên đi một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta cứ ngày qua ngày dạy cho cho nhau cách để quên một người, nói đi nói lại về phương pháp để quên đi một mối tình. Vậy phải chăng, con người chúng ta là loài động vật mỏng manh và yếu đuối đến vậy? Chúng ta dễ vấp ngã và tổn thương quá, hay sự thật là chúng ta đã quá dễ dãi với thứ gọi là Tình yêu, để đến khi phải chịu một chút đau khổ khi mộng ước không thành đã mặc định rằng nếu chẳng là gì của nhau thì nhất thiết phải quên, cuống cuồng nghĩ rằng mình mà không quên thì sẽ không thể đứng dậy để bước tiếp được nữa, sẽ chìm vào hố sâu của tuyệt vọng mà không bao giờ có thể mỉm cười lại một lần?

Tại sao phải quên đi tất cả những gì đã chỉ còn là quá khứ?

Quên vì nếu cứ tiếp tục nhớ thì sẽ đau quá ư? Vậy tại sao lại cứ phải nghĩ rằng tất cả những gì ta để lại cho nhau chỉ toàn là niềm đau mà không là gì khác? Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời người kia đều mang một sứ mệnh nào đó. Nếu không thể ở lại cùng tình yêu thì sẽ ra đi, mang theo nhớ thương, nụ cười, niềm vui và cả những ngọt ngào, thói quen đã trở thành dĩ vãng. Nhưng có thật là sau một tình yêu, ta mất mát nhiều thế mà chẳng bù lại được điều gì? Thật ra, cái người để lại cho ta cũng rất nhiều...Là những khoảnh khắc đẹp duy nhất trong đời, là những bài học người đối xử với người, là những suy tư, trải nghiệm để từ đó mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn trên con đường mình đang bước.

Vậy thì, có đáng không khi cố ép bản thân mình phải quên đi hết những gì liên quan đến họ - những người đã từng là-gì-đó trong cuộc đời của ta? Tại sao không nhớ về họ với những kỷ niệm vui, như một nụ cười, một buổi sáng yên bình nắm tay nhau, một nụ hôn đậm sâu hay một món quà của những ngày đầu gặp gỡ. Người ta đến với nhau là do duyên số, nếu như ai cũng có thể quên, thì phải chăng tình yêu trên thế gian là điều hời hợt quá, phải chăng những người bước qua nhau chẳng mang ý nghĩa gì cả, phải chăng tình cảm là thứ đơn giản đến quá đỗi tầm thường...

Phải quên, để còn tiếp tục một con đường?

Chúng ta sợ rằng trái tim con người chật hẹp, nếu người trước chưa bước ra thì người sau không bao giờ bước vào được. Vậy nên chẳng còn cách nào khác là từ chối những người vô tình đến sau, để chờ đợi một ngày quên đi niềm đau được mang lại từ người đến trước? Thế là chúng ta cứ một mình sống trong ràng buộc, xót xa về một quá khứ đã qua, cứ cố gắng để quên đi những thứ chẳng còn là của mình, để rồi chẳng còn thời gian để đón nhận những thứ chuẩn bị thuộc về mình nữa...

Tại sao không một lần nói hết với người của hiện tại về người của quá khứ, rằng mình đã từng hạnh phúc thế nào, đã từng buồn khổ ra sao, và mình chờ trông vào điều gì sắp tới? Bởi nếu người mới một ngày biết được những thứ bao lâu nay mình cố giấu đi, cố quên đi (nhưng đâu nào quên được!) thì tình yêu sẽ dần chìm trong sự nghi ngờ, lo lắng, thậm chí là căng thẳng, chán chường. Nhưng nếu người mới biết được rằng mình đã từng trải qua nhiều con đường, bước cùng một đôi người, chia tay và trân trọng những gì thuộc về họ như là những kỷ niệm đáng nhớ nhất, hoài niệm ngọt ngào nhất, thì người đó sẽ yêu mình bằng một tình yêu bao dung và thấu hiểu. Bởi với những kỷ niệm đã qua mà ta còn nâng niu, cất giữ, hà cớ gì tình yêu hiện tại ta lại chẳng một lòng, một dạ trân trọng, yêu thương.

Ai cũng có quá khứ, quan trọng là người ta đối diện với nó thế nào. Nên chăng thay vì tỏ ra yếu đuối đến tuyệt vọng, làm đủ mọi cách để xóa đi, thậm chí chà đạp lên, ta không mỉm cười khi nhớ về những thứ đã cũ, kể về kỷ niệm với những người đã xa bằng một trái tim biết chấp nhận tổn thương, và biết trân trọng hồi ức còn đọng lại trong mình?

Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống, để yêu, để nâng niu và cất giữ. Vậy nên người hạnh phúc hơn chưa chắc đã phải người chỉ giữ lại một người, mà suốt cuộc đời quên đi quá nhiều thứ. Người hạnh phúc hơn sẽ là người thấy lòng an nhiên khi nhìn về con đường đã qua của cuộc đời của mình mà không có quãng nào gấp khúc hay bị xóa mờ vì cố tình quên lãng. Hay nói cách khác, người thực sự hạnh phúc là người có một trí nhớ tốt, và có một hồi ức luôn mới vì biết trân trọng tất cả những gì của Ngày Hôm Qua.

Tại sao phải cố gắng quên, khi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt một người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dt