[Tâm sự thật lòng] Người con gái áo trắng trên quán bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Áo trắng…

12h đêm, nó, đang thả hổn với cốc chivas 18 đầy ụ trong cái không khí sặc mùi shisa, rượu và người. Hai bên tai chat chúa tiếng nhạc sàn từ bàn DJ cùng tiếng hô hào hưởng ứng của hàng trăm cái miệng
- Quẩy lên anh em ơi
- Lên nóc nhà nào
Ông MC hôm nay khá là có duyên, rất biết moi móc cảm xúc của khách. Hoặc cũng có thể là không khí ngày cuối tuần khiến người ta buông thả, dễ bộc lộ cảm xúc hơn. Chỉ có nó với đám đệ vẫn ngồi đây đảo mắt hướn nhìn tất cả, cảnh giác. Với nó, cái chốn thiên đường này( hoặc cũng có thể là địa ngục), không phải là nơi giải trí, cũng chẳng phải đam mê. Nó là công việc.
- Ôi giời ơi, anh ơi. Nai tơ kìa.
- Đâu đâu? – tiếng mấy thằng khác ồ lên.
- Kinh vãi, đồng phục cơ đấy. Đ..m chúng mày ơi, trường điểm. – Một thằng hào hứng.
- Bổ tổ sư, cái loại lớp 9 cô giáo lấy chồng học chưa hết cấp 2 như mày mà cũng biết trường điểm cơ à? 
- Mày thì hơn gì tao, hồi xưa tao chăn được con rau trong đấy. Trường này tởm đấy không chạy được đâu. Em này diễn thô quá, đóng giả nữ sinh thì phải chọn trường nào thấp thấp tí. Cái trường ấy toàn bọn đầu to, tóc cận. Lấy đâu ra hotgirl thế này.
- Vãi chưa, gọi cả chai Chivas luôn. Ra đong đưa tí đi anh em ơi. Hàng rồi, hàng rồi. Ra nhanh ko mấy con PR lại tới gây sự thì mất vui.
- Ngồi đấy, đang làm việc, đùng có dọa khách, kệ mẹ nó.- Nó gằn tiếng sau khi hít một hơi thuốc dài.
- Uầy chúng mày ơi, anh Kiên hôm nay tử tế này.
- Hay là đến tháng.
- Đại ca, đại ca hôm nay khó ở ạ, sao lại khó chịu thế.
Nó trầm ngâm không trả lời, bar của nó từ xưa đến nay tiếp đủ loại thành phần. Cave, đĩ điếm, đâm chém, nghiện ngập, công chức, giáo viên, sinh viên và dĩ nhiên học sinh cũng không hiếm. Các em học sinh hàng ngày thơ ngây trong màu áo trắng, hồn nhiên phù má phùng mỏ pose hình lên facebook, nhí nhảnh thơ ngây trong lớp học như thế nào. Nó không biết, nhưng đến đây. Khó có thể phân biệt các em với một dancer thực thụ. Áo ngắn, quần đùi, váy hai dây,quẩy, uốn éo và lắc. Cũng khó có thể phân biệt các em với gái PR, cũng rượu, cũng phề phà điếu man trắng như ai ( dù có thể sau đó lại khục khặc vài tiếng ho làm duyên) nhẹ hơn thì cũng shisa, cốc- tai.Cũng zô, cũng chúc tụng, cũng ôm ấp, hôn hít, sờ soạng. Lẽ dĩ nhiên, làm gì có ai tới đây để uống cô- ca và ngồi nghe nhạc. Đó là cái mác sành điệu và đôi khi con người ta gán lên người quá sớm. Nhưng cô bé này thì khác, kinh nghiệm hai mươi năm nhìn đời từ đôi mắt cận này khiến nó cảm thấy. Có một chút ánh sáng nhẹ nơi quầy bar chỗ cô bé ngồi. Đôi mắt to, mái tóc dài nửa buông nửa buộc, nó cố nheo mắt nhìn về phía ấy, gương mặt cũng được, có nét thùy mị, hoặc đã phải rất mất công ngồi trang điểm để tạo ra một vẻ thơ ngây, ko mùi sương gió.
- Cho phép anh mời em một ly nhé? – một thằng ku tóc vàng chóe lại gần tay nâng ly rượu vàng sóng sánh tựa mật ong, nở một nụ cười quyến rũ theo phong cách sở khanh.
- Một ly đây không uống đâu, nếu là đàn ông có bản lĩnh ngồi đây uống hết cả chai xem nào?- Con bé hếch cái mũi cao lên thách thức.
- À được, em ơi, lấy anh chai Chivas 18 anh kí gửi lần trước. Thẻ đây.- Thằng ku rút ví ném ra cái thẻ rượu lên bàn bar. Rồi lại quay sang cười với con bé- Được, để xem bé có bản lĩnh gì nào.
Nó lắc đầu thất vọng, hóa ra cũng chả sáng sủa gì cho lắm, nó đã tự huyễn hoặc mình bởi lẽ cái chỗ con bé ngồi là quầy bar, đèn có sáng hơn một chút cho nhân viên đếm tiền và pha rượu dễ hơn. Tuy nhiên nó cũng phải công nhận, con bé hóa trang khéo, hoặc cũng có thể nó là học sinh thật. Thêm việc nữa là nó rất khôn, lấy cả một chai rượu và dĩ nhiên sẽ có thẻ gửi rượu lại, điều đó khiến nó ngang nhiên thành khách VIP và việc nó có đong đưa ai ở đây, là quyền của khách, không một con PR nào ở đây dám tỏ thái độ. Dù chai rượu kia, chút nữa chắc nó không phải bỏ ra một xu. Nó ngoảnh mặt đi chán chẳng buồn để ý đến cái hiện tượng có hơi chút lạ lạ này nữa, sau lưng vọng lại tiếng zô, zô liên tục, giọng non choẹt. Mấy thằng đệ tiếc rẻ
- Phí của chưa, có thằng hốt mất hàng rồi.
- Phí cái bí, mẹ mày nữa, hàng này cỡ mày có tiền bao đủ không? Nhẹ thì đêm nay cũng mất cả tháng lương con ạ.
- Trời đâu thương kẻ nghèo hèn, đau xót làm sao. Nào em tự phạt mình một ly. Anh em, uống. Hai ba…zô…. Hai ba…zô… hai ba uống…
Nó lại quay trở lại với đám đệ. Vị rượu ngọt ngọt cay cay, trôi qua cổ họng. Và tự cười về cái sự lơ đãng khi nãy của mình. 
- Quẩy đi em ơi, lên đi em.lên nóc nhà nào
Tiếng thằng MC làm cả quán bar giật mình chú ý. Cả đám trố mắt ra nhìn. Con bé áo trắng đang lắc như điên bên cạnh thằng tóc vàng. Bàn tay thằng kia uốn éo, nhưng dù mắt kém đến mấy nó cũng nhận ra là thằng khốn ấy đang lợi dụng để cởi cái áo sơ mi kia ra. Đám đông ở dưới hò reo phấn khích. Mẹ chúng nó chứ, có vài đứa ngấm cỏ mẹ nó rồi. Hai ba con khác lên tụt mẹ nó áo hai dây ra, thực ra thì chúng nó có tụt áo ra hay không thì cũng thế, chẳng bớt được bao nhiêu là vải. Nhưng tất cả phấn khích lắm. Nhạc đang chùng bỗng bốc lên hẳn. Tất cả đã bỏ bàn đứng dậy, vài đứa còn ngáo ngơ không hiểu chuyện gì cũng nhảy cồ cồ lên như phải thuốc cố xem chuyện gì đang xảy ra trên sàn. Nó tự dưng thấy ngứa mắt, có một cái gì đó đ’ ổn ở đây chút nào. Nó đang…đ’ biết ra làm sao nữa. Nó gào lên trong át tiếng nhạc đang đập rung cả áo sơ mi
- Lôi con bé ấy xuống, lôi nó xuống
- Cái gì cơ, đang vui mà anh.- Mấy thằng đệ cực kì phấn khích vừa lắc vừa trả lời nó.
Nó rút bộ đàm ra, gầm lên như thú dữ
- An ninh đâu, an ninh đâu. Lôi con bé áo trắng trên bar xuống.
- An ninh nghe rõ.- Tiếng đáp trả lạnh lung trong tai nghe.
Một hai con dancer lên sàn bắt đầu uốn éo, thực ra lúc nào nhạc phải xuống rồi, gần 12h đêm. Phải mất 30 phút nhạc mới xuống dần để khách không bị chững. Nhưng đây là cách chúng nó gây sự chú ý để hướng khán giả về phía trung tâm khi mà trong góc tối nào đó một hai thằng an ninh đang dần chết một đứa ăn trộm điện thoại hoặc quỵt tiền. Tiếng nhạc bay cả quần áo này ( theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng) khiến cho khổ chủ, dù có gào thét đau đớn thế nào cũng sẽ bị xử lí đẹp ngay ở trong quán bar trước khi được dẫn lên buồng kín nói chuyện.
- Nó là con nào thế này?- Chị vừa cài lại mấy chiếc khuy bung ra trên ngực con bé, vừa lấy khăn lạnh lau trán nó.
- Em đ’ biết, nhưng chậm một tí là thành hàng free cho thằng kia rồi. em ghét cái chuyện không công bằng. Chơi gái là phải trả tiền.- Nó làu bàu.
- Xem chừng chưa đủ 16 tuổi.
- Đồng phục cấp 3, đêm nay mà có chuyện, bố mẹ nó mà làm loạn lên thì sập cụ nó bar mất. Chúng mày nữa, đứng đấy mà cổ vũ, Sư cụ chúng mày- Nó quay sang chửi bậy cả mấy thằng bảo vệ.
- Mai bọn mày không được lên đây nữa, bảo vệ là phụ trách ở sảnh. Sao lại kéo hết lên đây thế này?
Được bà chị quát thị uy theo, bọn bảo vệ sợ co rúm lại. Vâng vâng dạ dạ rối rít.
- Giờ tống cái của nợ này đi đâu bây giờ nữa. Mày có mò được cái điện thoại của nó không?
- Trong túi này chị. Con dở hơi này tưởng rượu tây là trà sữa chắc. Trong túi còn vài trăm. Tịch thu cái điện thoại rồi tống cổ nó về nhà đi.- Nó ném bịch cái túi về phía chị. Miệng chửi rủa cái con dở người này lên bar với chỗ tiền chẳng đủ đi vào quán hát, định chăn giai đêm nay ở đây chắc.
- Đưa máy đây.
Chị cầm lấy con IPhone từ đời cụ tổ mò mẫm vào danh bạ, phúc bảy mươi đời nhà cái con dở hơi này là nó không đặt pass. Không chắc phải đợi phụ mẫu nhà nó đêm nay gọi thì mới tha được nó về mất.
- alo, bác ạ. Bác là mẹ của….à, của bạn cháu ạ ( khốn khổ, bà ấy ít ra cũng mò xem nó có cái thẻ học sinh nào trong đấy không để tìm tên chứ)… vâng vâng bác ơi, bạn ấy đi sinh nhật với lớp, bị mấy thằng con trai chuốc hơi nhiều rượu. Bác cho cháu xin địa chỉ để cháu mang bạn ấy về được không ạ…. Vâng vâng, cháu cảm ơn.
- Này, cầm lấy. Mang nó về Thanh Xuân, tới Bách Hóa Thanh Xuân thì gọi bố mẹ nó ra đón. Bà ấy đòi tới tận nơi đón cơ. Mấy thằng kia , à nhầm. Thằng Nam mày nghỉ sớm lấy xe máy đưa nó về.
- Thôi, cái bị thịt này thì ngồi sau xe làm sao được. Chị nghỉ sớm đi, em với chị đưa nó về.
Nó hất hàm nói với chị bằng vẻ mặt tự nhiên nhất có thể, bà ấy nhìn nó ngớ người ra một lúc rồi chặc lưỡi
- Mày lắm lúc cũng khó hiểu lắm cơ Kiên ạ, đợi tao đi thay cái quần áo nào nó tử tế tí đã.
Nó xốc con bé kia lên tay, bế xuống tầng một. Nặng mùi rượu, nhưng phảng phất chút mùi thơm của con gái. Không phải nước hoa, mùi dầu gội đầu thì phải.Rât quen. Nhưng nó không nặn óc ra để nhớ được là mùi gì. Mẹ, lại nghĩ lung tung rồi, nếu không phải vì hai tay đang bận nâng cái của nợ này, nó sẽ tự cốc đầu mình một cái vì cái suy nghĩ không đâu đấy. Nói cho cùng, cũng chỉ là một con ranh tập tành ăn chơi đua đòi đú đởn nhưng trong ví đ’ có nổi lấy một đồng.

- Mày đang nghĩ gì thế?- chị nhìn nó chằm chằm.
- Ơ, nghĩ gì, em buồn ngủ quá. 
Nó ngáp một cái rõ to nhưng quá dễ để nhận thấy là một cái ngáp giả tạo và vô duyên không thể đỡ được. Con bé vẫn dựa vai nó ngủ ngon lành, đã mấy lần nó cố hất cái đầu nó ra, nhưng rồi được một lúc nó lại đổ oặt vào vai nó. Mà sao nó không đổ sang phía chị chứ, hy vọng là vì nó thuận bên phải, logic thì là thế nhưng nó cứ ngại ngại khi nghĩ về chuyện này. Mùi tóc thoang thoảng, tự dưng tim nó đập mạnh. Đang quay lại ngắm, khuôn mặt tròn, hai má bầu bĩnh, môi hồng chứ không đỏ… thì chị nó nói một câu như tát thẳng vào mặt khiến nó bối rối chỉ biết cãi chống chế và cười trừ.
- này chị bảo.- Chị nó lại cười bí hiểm
- Sao?
- Nhìn đ’ giống đâu?
- Giống cái gì?- Nó chột dạ.
- Cái mày đang nghĩ ý, bớt mơ mộng đi em ạ. Thật đấy.
- Lung tung, đến nơi rồi này. Chị dìu nó ra nhé, em đ’ bế được đâu, nặng lắm lôi cổ nó ra dựng vào chỗ nào thì dựng.
- Gớm, thích bỏ mẹ còn lắm chuyện.- Chị nó nháy mắt trêu.
- Kệ chị- Nó mở cửa ra trước rồi đóng sầm lại.
Bà ấy hỳ hục loay hoay mãi mới lôi được con bé ra khỏi xe nhờ sự trợ giúp của ông tài xế taxi. Miệng bà ấy chửi ông ổng
- Sư cụ mày, bà trêu tí mà mày định bỏ mặc bà mày thật à?
Bất ngờ con Lexus đỗ đằng xa bật đèn pha rọi thẳng về phía nó rồi lao vội như thể sắp đâm vào chúng nó tới nơi, một người đàn bà vội vàng bước ra khỏi xe, nước mắt rơm rớm
- Con ơi, con làm sao thế này? Ôi giời ơi, con tôi.
- Bạn ấy đi hát với lớp, cả lớp cháu đều say hết cô ạ, Cô đừng mắng bạn ấy nhé.
- Giời ơi, đã bao giờ nó như thế này đâu, say như chết thế này, có biết rượu chè là gì đâu chứ, sao các cháu chuốc rượu bạn say thế.
Nó định đá đểu một hai câu, nhưng lại thôi. Nhiều bố mẹ mải mê kiếm tiền, chẳng biết con mình là cái loại gì nữa, em nó tu hết nửa chai Chivas nhà cháu đấy cô ạ, đợi khi cô biết con mình nó uống được rượu thì nó phải nát như tương bần rồi. Bất chợt bà ấy quay lên nhìn nó, run run hỏi
- Các cháu, có làm gì em không? Có cho em uống thuốc gì không?
Chị nó ngớ người ra một chút rồi như chợt hiểu ra. Mẹ kiếp, bạn bè cùng lớp gì mà một bà mặt đầy phấn, tóc đỏ lòm mặt già hơn tới cả chục tuổi, còn một thằng một tay xăm Quan Công, một tay xăm cá chép hóa rồng, bấm chi chit khuyên tai thế này chứ. Chị chưa kịp nói gì thì nó nói cắt mẹ nó lời
- Cháu nói thật với cô, bọn cháu là nhân viên của quán hát. Bạn bè em ấy về hết rồi, em ấy ngủ lại một mình, cháu sợ có chuyện gì mới đưa em ấy về đây. Chúng cháu không phải bạn cùng lớp nó đâu.
Bà ấy vẫn nhìn hai đứa ánh mắt nghi ngờ, chị nhỏ nhẹ
- Đồ của em, chúng cháu vẫn giữ. Có gì mai cô bảo em lên đấy mà lấy.
- Thế cháu vẫn cầm điện thoại của em phải không,cô vừa thấy cháu gọi cô mà. cho cô xin lại. Mai cô bảo em lên lấy đồ sau.
Bà chị đang định rút điện thoại ra đưa cho bà kia, nó cáu tiết, ngăn mẹ nó lại. Không hiểu cái thể loại người tử tế này, họ nghĩ cái gì nữa, đưa con nhà họ về giao tận tay. Chưa thấy một câu cảm ơn nào. Đã bị nhìn như mấy đứa cave trộm cắp đầu đường xó chợ. 
- Cháu nói thật với cô, em nó đi hát giờ chưa trả tiền, giờ bọn cháu giữ điện thoại với giấy tờ làm tin.Cô bảo em nó mai khi nào tỉnh thì lên chỗ cháu làm việc, không chúng cháu báo thẳng về trường luôn.
Bà kia shock há cả mồm ra. Một ông nữa trong xe chạy vội ra liên mồm quát ầm ĩ
- Làm sao? Làm sao? Có chuyện gì thế này? Con Dương làm sao thế này?
- Hoặc giờ cô đưa đủ tiền đây chúng cháu sẽ trả lại đồ cho em.- Chị nó bắt đầu bình tĩnh lại và nhận ra vấn đề này cần phải nói chuyện thế nào cho đúng, chúng nó, chính chúng nó mới có quyền quát tháo ở đây.
- Bao nhiêu? – Ông kia rút ví định đếm tiền đưa luôn.- Chúng mày giờ định làm tiền chứ gì.
- Hai triệu cả tiền công và taxi đưa về.- Nó thẳng thừng nói.
- Anh không phải đưa tiền cho chúng nó.- Bà kia quát- đưa chúng nó lên công an giải quyết.- quay sang nói với hai chị em mình- Nếu con tao bà mất một sợi tóc nào, chúng mày đi tù mọt gông.
Chị quay sang mình lắc đầu, mình cười gằn, đúng là không thể nói chuyện với dân trí thức loại này được. Nhổ toẹt một bãi nước bọt dưới đất. Nó gằn giọng từng tiếng
- Xin lỗi, công an với tù với thằng này là nhà rồi nhé. Thôi mang con gái rượu về đi kẻo nó trúng gió lăn ra cảm chết mẹ nó luôn ở đây đấy. Mai nó tỉnh tự khác nó dẫn ông bà lên. Nhớ. Chào bọn này về đi ngủ.
- Đứng lại, ai cho chúng mày đi.- Ông kia lao ra giữ tay nó lại.
- Này lão già, bỏ tay ra không mất mạng đấy.- Nó trừng mắt nhìn tóe lửa, hai tròng mắt lúc ấy có lẽ hằn lên từng tia máu.- Buông ra.
Hai ông bà đứng như trời trồng trợn mắt nhìn. Nó hằn học cùng chị lên xe, sập cửa tới rầm một cái. Chiếc taxi lao đi vun vút trong đêm. Mẹ kiếp, đêm lạnh thật. 

Chap 2: Thiên thần sa ngã
Hai chị em đang hùng hục chiến đấu với hai bát phở nóng. Mới sáng sớm trời đã oi, khó ngủ thế không biết nữa. Thế là nó nảy ra ý tưởng khua chị nó dậy đi thăm quan quán phở mà mấy thằng đệ quảng cáo ngon lắm ngon vừa nằm ở phố gầm câu … cách đây nửa năm. Nửa năm không dậy sớm, may mà quán vẫn kinh doanh phập phù đợi ngày hai cậu ấm cô chiêu này tới thưởng thức. Tạm được, không ngon bằng phở mẹ nấu, nhưng mà cũng phải chú thích là cái lần ăn phở mẹ nấu sơ sơ cũng cách đây 5 năm rồi 
Reng…reng…reng…
- Chị đập mẹ nó ra, kêu suốt từ đêm qua tới giờ, sôt ruột. Chị đi ăn mang theo cái của nợ ấy làm gì mất cả ngon.- Nó buông hai cái đũa đặt cạch xuống bàn một cách bất mãn, mặt mũi nhăn nhó
- Im, mẹ nó gọi đây này không phải mấy số ban sáng đâu.- chị buông đũa nhìn màn hình nói với nó, bà ấy bấm nút nghe rồi đưa lên tai- Alo? Ai đấy?
Đầu dây bên kia: - Chị ơi, chị là cái chị xinh đẹp hôm qua đưa em về ý ạ? Phải không?- Một giọng con gái nhí nhảnh bên đầu dây.
Chị:- Ờm- Con chị đổi ngay sang giọng đáng yêu vì được nình- đưa về thì đúng rồi, cơ mà cũng chạ xinh đẹp cho nhắm.
Con bé: - Chị ơi, thế chị có ở cạnh anh xấu trai kia không? Chị cho em gặp anh ấy tí đê.
Chị bịt đầu mic lại quay sang nhìn nó nháy mắt rất đểu, miệng thì thầm “ em nó muốn gặp kìa, sướng nhé, gặp không?”
- Đ’ liên quan, em không thích nói chuyện với con dở hơi ấy, bảo mang 2tr qua thì cầm túi với điện thoại về.- nó càu nhàu.
Chị: - Em ơi, anh ấy đây này, em gặp anh ấy nhé, anh ấy đang mong gặp em lắm đấy.- Rồi chị vất tọt cái điện thoại vào người nó.
Nó ngớ người ra, chưa kịp phản ứng gì thì bà ấy đã chạy biến ra đường vừa lè lưỡi vừa nói to:” Trả tiền đi nhé, tao đi làm lại cái tóc đã, bye bye”. Nó chỉ kịp giơ ngón tay thối lên khua khua trên không trung miệng chửi đổng: “ Sư cụ chị, nhớ cái mặt em nhớ” bà ấy vẫn còn kịp thò mặt ra khỏi cửa kính oto hét to” Cụ mày cũng là cụ tao, túi để trên tủ ở tầng 2 ý nhé, bảo mẹ trưa tao đi với giai không về ăn cơm đâu, Cút đây, bảo trọng”,bà ấy vẫy vẫy tay vẻ mặt te tởn rồi đánh xe đi thẳng. Nó đặt máy lên tai nghe, giọng lạnh lung và bất mãn hết sức có thể
Nó: - Gì?
Con bé: - Em nghe thấy hết rồi nhé, hehe.
Nó:- Nghe thấy gì?
Con bé: - Anh hay chửi bậy với chị.
Nó:- Mày dở hơi à? Chuyện đấy liên quan gì tới mày?
Con bé:- À, em biết là đồ của em để ở tủ tầng 2 nữa, em sẽ qua lấy trộm. hihi.
Nó: - Có bản lĩnh thì qua mà lấy, con dở hơi. Tao cúp máy đây.
Con bé: - Sao anh khó tính như bà già thế, em thèm mà phải đi ăn cắp nhé, anh ở đâu em qua chuộc đồ. Xí.
Nó:- Tối qua bar mà chuộc.
Con bé:- Vớ vẩn, con gái nhà lành, tối lên bar để người ta đánh giá cho à :”>
Nó:- Tao xin mày, tao nôn mẹ nó vào bát phở bây giờ. Mày có thích tao gửi cả đoạn ghi hình 1 tiếng 47 phút( nó chém, thực ra nó chả nhớ là con này lên đấy lúc nào) cho cả nhà mày nhìn và đánh giá con gái nhà lành không?
Con bé: - Á á, em cấm nhé, em đốt nhà anh bây giờ. Sao anh lại có thể nhỏ nhen đến thế được nhỉ. Nhưng mà em cũng không lên bar đâu, bố mẹ cấm đi chơi tối rồi, hic.
Nó:- Thế mày qua nhà mà lấy, bực mình.
Con bé: - Không, anh đừng dụ dỗ em nhé. Nhỡ đến đấy anh bỏ thuốc làm gì em thì sao?
Nó:- Tao lạy mày bằng bố tao luôn rồi đấy con ranh ạ.
Con bé:- Thôi đùa tí, làm gì mà cục thế, thế anh đang ở đâu em qua chuộc đồ ạ.
Nó: - Đang ở nhà.
Con bé:- Ơ, nhà anh bán cả phở bò cháo tim cật à? Thế anh lau sợi phở trên mép đi rồi chạy sang đây với em.
Nó giật mình sờ lên mép, chả có sợi phở nào hết. Nhưng bên kia đường đúng là có một con bé váy trắng ngồi xe đạp điện đang vẫy vẫy nó thật. Nó hậm hực vì bị ăn quả lừa tẽn mặt ( nhưng ít ra còn hơn là có sợi phở trên mép thật) lầm lì đứng dậy đặt 70k dưới đít bát phở và lững thững bước sang đường. Con bé mặc váy trắng kiểu tiểu thư, áo thun cộc tay xanh dìu dịu, tóc vẫn nửa xõa nửa buộc hơi ánh vàng ( cái trường điểm kiểu gì mà cho học sinh nhuộm tóc đi học thế này nữa không biết) nó thoáng nhìn qua, hiền hiền, ngoan ngoan. Nhưng cái suy nghĩ ấy chỉ là phút chốc, dĩ nhiên là không ngu tới mức nghĩ là những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ, cái con này đã tu nửa chai chivas và lắc như điên loạn với một thằng giai lạ, và hôm nay nó qua đây để trả nợ chứ không phải hẹn hò.
- Ăn xong đi tráng miệng anh đê?- Con bé cười toe, đúng theo kiểu mô- típ trong truyện gọi là nụ cười tỏa nắng cơ mà vẫn không làm cho nó bớt tỉnh táo đi chút nào.
- Sao mày biết tao ở đây? Mày với mụ nặc nô kia chơi tao à?
- Vớ vẩn, em thèm vào, máy em cài định vị mà- Nó lắc lắc cái Iphone 4 trước mặt, trên màn hình hiển thị rõ một dấu chấm ở phố gầm cầu.- với cả em thấy chị ấy nói gì mà thanh toán tiền ý, thế là vừa điện thoại em vừa lòng vòng quanh mấy hàng phở xem anh ở đâu, hehe.
- Thôi, có tiền đưa luôn đây. Tao không có thời gian. Đang bận.
- Ơ anh buồn cười nhỉ, ít ra anh cũng để em cảm ơn cho phải phép chứ.- Con bé xị cái mặt buồn như bánh bao thiu ra.
Nó hơi chạnh lòng tí, đàn ông dễ yếu lòng khi đàn bà xị mặt. Nó tặc lưỡi, ừ thì đi mất gì đâu
- Thì đi, nhanh thôi nhé, tí còn đi làm mấy ván chắn- Nó nói chữa ngượng- Mà mày giả tiền đấy.
- Có loại người như anh à?- Con bé tròn mắt- Ga lăng đàn ông để đâu hết rồi? Cái loại anh thì có mà ế tới già.
- Chuyện nhà mày à? Không đi nữa bây giờ.
- Thôi thôi, lại còn động tí dỗi nữa.
- Đợi tao lấy xe…ơ mà- nó chợt ngớ người ra, con chị khốn nạn tha luôn cả con civic đi mất rồi, bực mình sao mụ ấy không đi taxi đi chứ. Sáng sớm ra ngõ đã gặp gái- Mày đi thì đi trước đi, tao bắt taxi đi sau.
- Không được, nhỡ anh bỏ bom em thì sao>:P? Anh phải đi với em.
- Đi bằng cái gì, xe chị tao lấy mất rồi.
- Đây này, anh đèo em nhé?- Con bé giơ tay lái của chiếc xe đạp điện ra trước mặt nó. Nó lại được phen đứng thần người ra, cái của nợ này nó chưa từng đặt mông lên bao giờ. Tần ngần một lúc, nó bảo
- Thôi đi taxi đê.
- Anh không biết đi à?
- Không phải
- Thôi đúng rồi đừng chối, lên em đèo, heehee.
- Mày điên à, để cả Hn cười vào mặt tao à?
- Tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra xe đạp điện cũng không biết đi, hihi. Thôi anh nhận đi, rồi em sẽ gửi xe để hai đứa đi taxi cho nhanh.
- Tao mà không biết đi á? – Nó nóng gáy- ngồi ra sau ngay, công nông tao còn lái được mà sợ mày à.
Nó nhận lấy tay lái rồi bấm đề, xe đi vù vù như ai, nhưng tay lái hơi nhẹ hơn so với con…CBR ở nhà. Nhiều lúc nó nhầm tay phanh với tay côn, nút đề với nút chuông lẫn lỗn,xe lảo đảo rồi phanh gấp, con bé ngồi sau bám chặt lấy áo đầu đập vào lưng nó, mùi tóc không biết vì sao phảng phất bay ngược chiều gió về phía trên, tim nó tự dưng thoảng thốt đập mạnh. Không phải, không phải lần đầu nó đèo một người con gái, nhưng sao mà tay run quá…Được khoảng vài lần như thế, nó quyết định tắt máy và cong mông lên đạp. Thi thoảng nhìn về đằng sau qua chiếc gương chiếu hậu, lại thấy con bé che miệng cười, lộ hai má núm đồng tiền duyên duyên. 
Nửa tiếng sau, nó ngồi thở phù phù trong quán trà sữa. Chiếc quạt bật số 4 quay hết tốc lực được nó chĩa thẳng vào một mình nó mặc kệ các ánh mắt khó chịu + sợ sệt ( nó mặc áo cộc tay khoe nguyên cái đám mực trên hai cánh tay ) từ các đôi xung quanh. Thi thoảng có một hai tiếng xì xào, một vài ánh mắt nhìn dò xét, một hai cái lắc đầu của hai ba cô con gái. Chắc nhìn mặt hai đứa nó lúc này, đổi lại khung cảnh thành một nhà kho tan hoang nào đó, nó đóng vai một thằng xã hội đen bắt cóc cô tiểu thư nhà giàu, nhìn sẽ hợp lý hơn.
- Sao không rẽ vào chỗ nào gần gần, đi xa thế.- Nó lại làu bàu
- Đáng lẽ anh mà không thể hiện thì xuống ngay gần thôi, nhưng thấy anh thích đạp xe, em để anh đi xa một chút cho nó tiêu cơm, đi uống nước mới ngon.- Con bé cười toe, nhưng mà không toét. Theo suy nghĩ của nó là rất biết cười.hỳ.
- Dở hơi.
- Hai anh chị dùng gì ạ?- con bé phục vụ mang menu ra tận bàn cho hai đứa.
- Cho em một trà sữa trân châu đài loan chị nhé.- Con bé gọi rồi ngước lên nhìn nó- Còn anh?
- Cho ly đen đá với bao man đỏ em ơi.- Nó nói vẫn với cái giọng cục cằn mọi khi.
- Em xin lỗi anh, ở đây không có café cũng không được hút thuốc ạ.- con bé phục vụ nói với giọng hơi chút khó chịu, nó ngước nhìn lên, bên kia con kia cũng đang mắt tròn mắt dẹt. Một số đôi xung quanh đã dừng mút quay sang hóng đôi bạn trẻ mới vào. Nó không bị ngơ, chỉ là quên mẹ nó mất đây là quán teen, đáng lẽ nó định sửa sau bằng cách gọi một cốc trà sữa cho phải phép ( mặc dùng không biết bụng dạ nó có chịu được cái thứ nước tổng hợp lẫn lộn ấy không) nhưng thấy mọi người có vẻ ngỡ ngàng, nó quyết định đá đểu thêm mấy câu nữa
- Ơ quán to thế này mà thiếu thốn nhỉ? Thế cho anh chai ken, à lấy anh cái điếu cày em nhé.
Con bé phục vụ đứng thộn mặt ra thiếu điều là làm rơi cái menu xuống chân, xung quanh có vài tiếng xì xào nhẹ. Con bé kia nhăn mặt nói với nó
- Em xin anh, em thua,người ta cười cho bây giờ?
- Thôi đùa, cho anh cốc sữa chua nếp cẩm với cốc nước lọc.
…Sau cơ số giấy sau…
- Nhìn anh ăn dính hết lên mép rồi kìa.- Con bé với lấy mẩu giấy ăn định lau cho nó.Nó giật bắn mình vì cái hành động thân mật quá mức này co người về phía sau mắt lườm lườm
- Mày lại lừa bố?- nó nói vậy nhưng vẫn đưa tay lên quệt ngang miệng, đúng là có cái gì dinh dính thật.
- Ơ cái anh này, ăn nói lỗ mãng, ai lừa anh chứ?
- Đứa nào lúc nãy nói miệng tao dính phở?
- Em đùa thôi mà- lại xị mặt- sao anh thù dai thế nhỉ? À mà anh bỏ cái thói nói tục đi nhé, chẳng hay ho gì đâu?
- Lên bar, chăn giai bay lắc thác loạn thì hay ho hơn chăng?- Nó hút sòng sọc cốc sữa chua chỉ còn trơ đá mặc kệ ánh mắt nhìn khó chịu của mọi người xung quanh.
- Ơ…- Con bé sững người lại.- Em có nỗi khổ riêng mà, hơn nữa từ giờ em sẽ không lên đấy nữa đâu.
- Khổ quái gì chứ, hết tiền tiêu là cùng chứ gì, chưa kịp đong tiền đứa nào đã say cả chấy rồi, tiền mất tật mang. Mày còn phải tập luyện nhiều em ạ. Có cần anh chỉ cho mấy sư tỉ để truyền nghề không?
- Anh nghĩ em là loại con gái gì vậy?
Con bé mắt đỏ hoe dang cánh tay ra định tát vào mặt nó, nó không né mà trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt đối phương, cánh tay giơ lên rồi dừng lại trên không trung, và rồi hai bàn tay úp vào mặt khóc một cách ngon lành. Một số bàn xung quanh lại xôn xao, chỉ trỏ, nó cáu tiết vì cái sự tò mò và thích chọc ngoáy quá thể của cái đám teen teen này. Nó gằn giọng nhìn sang cái bàn gần nhất, hai mắt gườm gườm nói nhỏ nhưng đủ cả quán nghe thấy
- Có chuyện gì với chúng mày không? Nhìn gì? Chúng mày có tin là bố giết cả nhà chúng mày không?
Hai đứa kia hoảng hốt lắp ba lắp bắp phân bua rồi đứng dậy trả tiền và dông thẳng. Nó mặc kệ cái lũ còn lại nhưng đoán chắc là từ giây phút này chúng nó sẽ ngậm miệng và ít nói hơn. Trở lại với cái con ranh con này mới thật sự là bối rối, nó ghét con gái khóc cái kiểu này, thà cứ lu loa ăn vạ như mấy con trên bar thì có khi lại dễ chịu, nó chả buồn quan tâm. Ngồi nghĩ mãi chả ra được câu gì an ủi, nó đành nói
- Thôi không khóc nữa, tao xin lỗi.
- Huhuhu- Con bé càng được thể khóc to hơn- Có phải tự nhiên em lên đấy đâu..hức…hức.
- Thế làm sao lại lên, hay ngáo đá à?- Nó hỏi với giọng vô cùng thật thà
Con bé cứ khóc rấm rứt, không nói gì, cũng không khóc to hơn, chắc cũng không hiểu câu nói của nó lắm. Nó ngồi đấy hết nhìn cốc trà sữa rồi lại nhìn con bé, lòng bứt rứt không tả nổi. 
- Thôi làm sao? Nói tao nghe xem nào?- Mặt nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Quả thật là từ bé tới lớn nớ chỉ được người ta dỗ dành nịnh nọt chứ chưa biết dỗ ai bao giờ.
- Em giận ny nên vào đấy cứ nghĩ là anh ấy đuổi theo nhưng anh ấy mặc kệ..hu…hu…
- Mày bốc phét nó quen, thiếu gì chỗ vào mà lại vào nhà tao?
- Thật mà, em đi học thêm về qua gần đoạn đấy, thấy anh ấy đi cùng một con bé khác từ trong nhà nghỉ ra…em đuổi theo…rồi cãi nhau với người ta…rồi chạy vào đây, cứ nghĩ anh ấy sẽ chạy theo ngăn lại…hức….không ngờ anh ấy mặc kệ…
Mẹ cái bọn trẻ ranh này, tí tuổi đầu đã yêu đương trai gái, chả hiền lành gì ( mặc dù cái thằng này cũng lân la viết thư tán gái từ tận hồi cấp 2 nhưng bị từ chối phũ phàng). Nghĩ là vậy, nhưng câu chuyện của con bé cũng có một tác động đáng kể tới nó. Đồng cảm vì nó cũng đã từng bị ny phản bội ngay trước mắt, nó thở dài. Tự dưng lòng nó có cái gì đó rối nhẹ, nó muốn quàng tay qua vai con bé vỗ về nhưng sợ, nửa sợ rồi lại nửa muốn. Con bé vẫn ngồi đấy hai vai rung rung, nó tặc lưỡi, thôi kệ chỉ là an ủi thôi mà, nó có ý đồ gì xấu đâu, bất ngờ con bé bật dậy mắt mũi vẫn tèm lem
- Lêu lêu, anh bị lừa rồi nhé, nhìn cái mặt thối ra kìa.Hi hi.
Nó lại ngớ người ra, cái mặt còn thối hơn cả vừa nãy
- Tao lại nhét cái cốc sữa chua vào mồm mày bây giờ- Nó chữa ngượng.
- À mà anh làm bảo kê ở trên bar đấy à?- Con bé đánh trống lảng đổi chủ đề.
- Không.
- Thế chắc là làm pha chế ạ?
- Không phải.- Nó lắc đầu.
- Thế hay là làm bảo vệ? Em thấy anh đeo bộ đàm ngồi cạnh mấy anh bảo vệ nhưng mà anh lại không mặc đồng phục.
- Cũng không phải.- Nó ngạc nhiên, con bé nhìn mình ư?
- À, thế chắc là khách.
- Không =))
- À à, em biết rồi. Anh là bồi bàn phải không.- Con bé phá lên cười mãn nguyện với phát hiện mới của mình.
- Tao là chủ, hiểu không.- Nó vênh mặt lên trả lời với vẻ đầy tự hào.
- Chủ gì cái mặt anh chứ- Con bé ôm bụng cười.
- À ừ thì, bố mẹ tao là chủ được chưa?- Nó gãi tai.
- Thảo nào…- con bé trầm ngâm.
- Thảo nào cái gì?
- Thảo nào lúc anh với chị quát, bọn bảo vệ im re.
- Mày nhìn thấy tao với chị quát lúc nào?
- Lúc mà anh tranh bế em lên tầng ý, hihi.
- Mẹ…- Nó chửi thề- Lúc ấy tao tưởng mày say không biết trời đất gì rồi chứ.
- Say nhưng mà không đến nỗi không biết gì, không biết gì nhỡ anh chị bán em sang Trung Quốc thì sao- Con bé lè lưỡi- Tại lúc ấy em chợt nhớ ra trong túi còn mỗi tí tiền lẻ. Lúc gần về tới nhà, em định tỉnh rồi, xong lại nhớ ra bố mẹ mà thấy em tỉnh thì lại chửi không ra cái gì, thôi cứ giả vờ ngất tiếp sáng mai phục hồi sẽ hứng đòn sau,hihi. Lúc ở trên taxi, em còn nghe hết chuyện của anh chị nói với nhau cơ mà.À, nói mới nhớ.- Con bé chống hai tay vào cằm tròn xoe mắt chớp chớp nhìn nó- Trông em giống lắm à?
- Giống cái gì?- Nó ngạc nhiên.
- Giống chị nào ý.- Nó nháy mắt
- Tao chả hiểu gì cả, chị nào? Chị tao á? Mày còn phải phấn đấu nhiều mới so được với con mụ già ấy.
- Không, chị mà đêm qua chị anh nói cơ. 
- Mày say nên nhớ nhầm mẹ nó rồi.- Nó đỏ hết mặt lên, cố cãi cùn.
- Thế sao anh lại đỏ mặt. Thôi đừng cãi nữa? Ny anh à? À không,nếu nói thế thì phải là ny cũ chứ. Chị ấy xinh lắm phải không?
- Tao chẳng biết mày đang nghĩ nhăng nghĩ cuội gì, nhưng mà mày xấu mù, đừng ảo tưởng nữa. Và quan trọng là đưa tiền đây tao còn về, tao không có thời gian ngồi tán phét với mày đâu.
- Nhìn anh cũng hiền, chẹp.- Con bé lắc đầu chẹp chẹp môi- Tóc nhuộm lại một tí, đừng bấm nhiều lỗ tai quá, bớt nói tục đi, mặc cái áo sơ mi dài tay vào…. Cũng có dáng thư sinh. Heeehe.
- Bớt nói nhảm đi, tiền đâu.- Nó càng được thể đỏ mặt hơn, con ranh này nói cái gì nữa không biết.
- Lại nói tới tiền.- Con bé xị mặt.- Em đập lợn được có mỗi hơn triệu. Anh cho em chuộc cái điện thoại trước nhé. Chỗ còn lại coi như em cắm cái túi xách khi nào đủ tiền em sẽ chuộc.
- Sao mày không cắm cái điện thoại và mang cái túi xách rách kia về, tao làm gì với cái túi ấy bây giờ? Diện váy ngắn, đeo tóc giả và xách đi vincom với chị tao chắc?
- Cái gì mà túi rách chứ? Cái túi LV mẹ em xách tận bên kia về đấy, em mới dùng được có nửa tháng, còn nguyên mã code nhé.
- Tốt nhất là thế này cho lằng nhằng, tao sẽ copy nguyên đoạn camera an ninh trong bar rồi mang cho ông già mày, ông ấy sẽ nôn tiền ra trả bọn tao và mày có thể tung tăng cầm cái điện thoại và túi xách về. Tao với mày đ’ liên quan gì tới nhau nữa. Chấm hết.
- Lại nói tới chuyện bố em, bố em cứ nghĩ là em đi bar. Ông ấy gọi điện khắp nơi hỏi han.Gọi cho cả luật sư của công ty nữa chốt lại được ba điều. Em chưa đủ 16 tuổi, thế mà đã bị dụ dỗ lên bar, bar ấy phải chịu trách nhiệm. Thứ hai, bar không được phép bán rượu mạnh, vậy mà hôm qua em về nhà người say khướt, chắc không phải là bị dụ dỗ uống ở bãi gửi xe rồi, thứ 3 hôm qua em về muộn quá trong khi theo quy định 12h bar bủng gì thì cũng tắt đèn đi ngủ hết. Chẹp chẹp.
- Rồi thì sao?- Nó nói nhưng trong lòng lo lo, gặp đúng ổ cứng con mẹ nó rồi. Lần sau chắc có con bé nào lon ton lên bar thì phải đòi xem chứng minh thư mất. Chuyện này mà lôi ra phường rồi lên quận thì lại to chuyện mất. Khốn nạn hơn là tất cả mọi người sẽ chửi vào cái mặt nó vì hôm đấy nổi hứng anh hùng rơm tha cái của nợ này về tận nhà.
- Nhưng anh đừng lo- Con bé cười toe trong khi nó lại tự hỏi bộ tất cả mọi cảm xúc từ ngại ngùng tới lo lắng đều dán hết trên mặt nó hay sao mà con này đọc phát nào trúng phát đấy- Em nói với bố là em đi hát thôi, nhưng phòng hát rộng có sàn, lại là nhà đứa bạn em nữa, bố bảo là thế thì tạm bỏ qua, nhưng cấm em chơi với loại bạn ấy, bố không làm to chuyện đâu. Tuy nhiên nếu anh cố gắng làm khó bố em, em cũng không dám chắc nữa.
- Con bé rõ ràng đang đe dọa với một cái giọng tửng tưng đến phát ớn. Nó phải cảnh giác với con bé này mất.Cuối cùng thì mày là cái già hay thỏ con đây hả em, Nó chắp hai tay vào nhau đặt lên mặt bàn nhìn con bé gườm gườm một cách nghiêm túc.
- Chốt lại mày muốn gì đây?
- Em có muốn gì đâu, em chỉ muốn được nợ lại tiền thôi mà. Vì giờ em không có đủ tiền.
- Cắm đồ thì phải có lãi.
- Oke.- Con bé cười toe.
- Nếu mày cắm điện thoại thì là 5k/1tr/1 ngày nhưng cắm cái túi kia thì là 15k/1tr/1 ngày. Tùy mày chọn, mày cũng có thể mang sang chỗ khác cắm để trả tao tiền cho nó nhanh.
- 15k/1tr/1ngay như thế 1 tháng là 450k à? – Con bé nhẩm tính rồi xị mặt ra- Thế thì bao giờ em mới trả hết nợ? Hic hic.
- Tùy mày thôi, mày về tháo trộm cái bánh xe lexus của bố mày thì được bằng mấy chỗ ấy ý. 
- Thôi không sao? Nếu ko trả được gốc thì em sẽ nợ anh cả đời. Hihi.
- Mày lại nói nhăng cái đ’ gì thế? Thôi lật mẹ nó bài đi, nhà mày không hề thiếu tiền, nhìn cách mày nói năng ăn mặc, tao biết là mày không phải loại thường. Mày tại sao lại muốn dây dưa với bọn tao làm gì? Trả hết nợ đi. Rồi tao và mày chẳng liên quan gì tới nhau nữa.
- Anh sao lại cứ phải nói với em bằng giọng lạnh lùng ấy, con trai ít nói tục thôi, như thế không hay đâu.
- Tao đang hỏi mày đấy?
- Anh muốn biết thật ạ?
- Ukm.
- Em chỉ muốn… cảm ơn anh thôi.
- Vì cái gì chứ?
- Vì đêm qua đã mang em về nhà, em xin lỗi vì đã làm phiền anh chị. Có thể nhất thời em quá ngu ngốc, suýt nữa sa chân vào vũng bùn. Em không biết tại sao anh lại mang em ra khỏi đấy. Sáng nay khi em ngủ dậy, em sợ, sợ lắm, đáng lẽ giờ này em phải nằm ở một nơi khác. Thật nhơ bẩn. Em không hiểu sao đêm qua em lại như thế. Nhưng dù sao em cũng cảm ơn anh rất nhiều.
- Thế thì trả tiền tao, thế là xong. Tao và mày chẳng ai nợ ai, nếu mày áy náy. Có thể trả thêm 1 tr nữa, coi như công tao đưa mày về. Chấm hết.
- Không, em không thích thế. Như thế thì đơn giản quá. Như thế là coi thường anh. Em biết 1tr với anh chẳng có nghĩa lí gì cả, nhưng chuyện đêm qua với em thực sự có ý nghĩa rất lớn.
- Không phải lo hão, 1tr với tao lớn lắm. Mày cứ đưa đây, tất cả là 3tr thế nhé.
- Không, never.- Con bé bướng bỉnh.
- Vậy mày muốn gì?
- Anh đã đưa em ra khỏi góc tối ấy, em cũng muốn…đưa anh ra khỏi đấy như anh đã làm với em.- con bé cúi mặt, rụt rè nói.
- Mày điên à? Chân Long Giáng Thế? Củ Lạc Giòn Tan? Cần Lời Giải Thích?
Con bé im lặng, mắt hoe hoe đỏ. Nó lại bối rối. Được một lúc, không chịu nổi những tiếng thút thít bên tai kèm them cái sự im lặng khó tả kia. Nó buộc phải mở miệng trước
- Mày thôi cái kiểu lãng mạn vớ vẩn ấy đi, ukm tao thừa nhận vì một số lí do cá nhân nên tao đã không để mày ở lại đấy, nhưng mà đấy là chuyện của tao, kệ mẹ tao. Đây là cuộc sống, là đời thực. Không phải phim Hàn quốc. Đừng suy nghĩ thế, rồi sau này lớn lên mày sẽ tự cười vào mặt mày vì cái suy nghĩ vừa rồi của mày đấy
Con bé vẫn im lặng không nói gì, chỉ hơi cười một chút. Cái gì chứ? Lại là nụ cười tỏa nắng với hai má núm đồng tiền à? Nó lắc lắc đầu cho máu thông lên não ngơ mặt ra hỏi
- Mày cười cái gì chứ?
- Đôi khi nụ cười sẽ giúp che giấu cảm xúc rất tốt.
Không biết phải nói gì thêm, cả hai lại chìm vào im lặng. Cho tới khi đá trong cốc của nó tan hết thành một thứ nước màu đục đục, Còn ly trà sữa của con bé cũng nhạt màu dần. nó quyết định đứng dậy thanh toán như một người đàn ông ga lăng thực thụ dù trước đó đã phải kì kèo thoản thuận với con bé kia về chuyện ai trả tiền. Nó đặt cái điện thoại lên bàn và khẽ nói
- Mày cứ cầm lấy, túi ở nhà tao. Tí qua gọi mẹ tao đưa cho. Địa chỉ tao ghi trên máy rồi đấy.
Rồi nó quay lưng bước ra cửa vẫy tạm một chiếc taxi. Khi nó vừa mở cửa x era, bỗng con bé nắm chặt lấy tay nó. Nó sững sờ quay mặt lại, đang định quát sao mày bạo thế thì con bé mím môi nói với giọng rất quyết tâm
- Đồ của em anh cứ giữ lấy, tới tháng em sẽ đóng lãi đầy đủ. Còn việc kia…Có thể anh nghĩ em dở hơi… Nhưng em sẽ làm được. Nhất định thế. Còn anh đừng nói với em bằng cái giọng như thể em là đứa con gái hư hỏng nữa, em sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm lần nữa đâu. Em .. cảm ơn anh…rất nhiều. 

Chap 3: Quá khứ không bình yên
- Mày lại hút thuốc lại à?
Chị giật điếu thuốc từ môi khi nó ngồi trên ban công tầng 5 lim dim mắt tận hưởng ly cà phê đặc tự tay pha cùng chút gió trời. 
- Kệ, em.
- Sao hôm nay mày không đi làm?
- Mệt.
- Mệt gì chứ.
Nó đáp lại câu hỏi của chị bằng sự im lặng, bà ấy chấm đầu thuốc rực đỏ vào cốc cà phê, bẻ đôi điếu thuốc ra và soi soi đầu ống lọc. Nó nhếch mép cười rồi lại lim dim đôi mắt ra vẻ phê pha như cũ. Con chị chẳng buồn xin lỗi một câu vì hành động tự ý vừa rồi, thản nhiên nói
- Làm cốc rượu nhé?
- Không. Khó ngủ lắm.
- Cà phê thì uống thay thuốc ngủ được à? Để tao pha mày cốc sữa chua nhớ.
- Vầng, ít đá thôi. Mấy hôm nay em khục khặc ho rồi.- Nó trả lời mắt vẫn cúi xuống nhìn dòng người ngược xuôi và phố phường lấp lóa ánh đèn.
Tiếng máy xay lục cục trong bếp, tiếng dao thìa cốc chén loảng xoảng, bất giác nó mỉm cười, thiếu tiếng kêu thất thanh khi cắt phải tay như mọi khi của chị. Gần hai năm không ở nhà, nó thấy chị trưởng thành hơn nhiều, người lớn hơn dù trên mặt vẫn phảng phất nét ngây ngô như trẻ con ngày nào
- Này- Chị dứ dứ cốc sinh tố 3 màu về phía nó.
- Nào thế nào mà chị làm được ba màu tách biệt thế?- Nó ngạc nhiên, cứ khi nào em định làm thế là chúng nó lại trộn lẫn vào nhau? Thành ra cái màu xỉn xỉn đến là kinh.
- Nếu mày biết làm, thì mày sẽ là em gái, chứ không phải em trai tao- Chị cười nguýt- Cái quan trọng là kiếm cho tao một cô em dâu chăm chỉ, tao sẽ dạy nó từ a-z. Hê hê.Uống đi, đá chảy hết giờ, mất ngon. Trong ấy thì móc đâu ra mấy cái này.
- Cũng có, nếu có tiền thì có hết chị ạ.- Nó trầm ngâm- Cái gì em cũng có, kể cả thuốc, cái duy nhất em thiếu, là một bà chị gái lắm điều như chị thôi. – Nó lè lưỡi lắc đầu.
- Cái gì mà thuốc với cả không thuốc- Chị nó nhăn mặt- Ý mày là gì đây? Một lần thôi em ạ, đừng dính đến nó nữa. Bỏ được là tốt, nhà giờ còn mỗi mình mày, tao thân con gái, rồi cũng chẳng ở mãi mới mẹ được.
- Cũng đừng viện lí do đấy mà phá nát điếu thuốc với cốc cà phê của em- Nó lại nhếch mép cười- Mười thằng nghiện, thì cả 10 thằng sẽ chẳng bao giờ bỏ được, em không nghiện, chỉ là muốn bay bay phê phê tí thôi. Ai ngờ mẹ ra tay tàn quá, cho ngay vào rọ.- Nó phá lên cười, rồi làm một ngụm sinh tố rõ to phùng mang trợn mắt lên nhìn chị.
- Khi ấy, suốt một tuần trời, mày bay, lắc. Mẹ khóc hết nước mắt. Lúc đầu thằng nào chơi, chẳng bảo là thử tí cho biết, rồi đến lúc ngấm vào máu rồi mày cầm dao đâm cả tao lúc nào không hay. 
Nó im lặng.
- Nếu không phải là mẹ, thì cũng sẽ có thằng khác đưa mày vào trại, không là công an, thì cũng là người trong giới. Lúc nào chẳng có đứa nhăm nhe đâm vào lưng nhà mình. Tao cũng chẳng sợ chuyện mày bị bắt hay không, nhưng sợ nhất là mày dính vào rồi cả cơ nghiệp này cũng chẳng đủ cho mày phá.
- Lấy em cái Zippo
Nó với với tay gẩy gẩy bao Man đỏ. Tiếng bật lửa lạch cạch và tóe sáng, nó hít một hơi thật sâu mắt lại lờ đờ như một thói quen cố hữu của thằng nghiện. Thực ra là thói quen của một thằng mới biết “thưởng thức” thuốc, khi đã dùng thuốc lâu rồi, các con nghiện mắt lúc nào cũng thao láo hằn lên những tia đỏ vì phải cố căng ra để che giấu người thân.
- Chị này, có khi nào chị nghĩ là em rất hận mẹ không?
- Tao không biết, nhưng không thể nói là không có khoảng cách.- Chị với tay khều khều điếu thuốc trên tay nó- Tao xin hơi.
- Vẫn phải check hàng em à?- Nó phá lên cười- Đây.- tay đưa điếu thuốc cho chị.
- Cẩn tắc vô ưu, ít nhất trong tháng đầu. Tao sẽ giám sát mày bằng mọi cách. Nhưng thật ra cũng là thừa thôi. Cả Hà Nội này, sẽ chẳng ai dám bán thuốc cho mày nữa đâu.
- Sao lại thế? Mua được thì chị mất gì?- Nó nghếch mặt lên ra vẻ sắp nhận kèo với chị.
- Sẽ chẳng có thằng nào có gan bán cho mày nữa, trừ khi mày lang thang ra bãi Phúc Tân. Nhưng khu ấy là điểm nóng rồi, bọn sự nó càn suốt ngày mà bọn dân bãi ranh lắm, không bán khách lạ, nói chung là vô vọng.
- Đợt em ở trong “trường” mấy đứa vào sau nói, mẹ dập cho phi đội của em tơi tả. Mấy thằng cấp thuốc thì vào thẳng Thanh Hóa, vụ đấy làm nhà mình mất uy tín quá. Lỗi do em làm em chịu, sao phải dồn người ta tới đường cùng chẳng hay ho gì.
- Uy tín mất thì chẳng sao, nhưng con thì không đẻ ra lại được. Mẹ thà mất uy tín, còn hơn mất chị em mình. Mấy năm mày đi, nhà khốn đốn đủ điều, giờ mày về chỉ mong mày đỡ đần được ít. Ở trong đấy lâu thế, có nghiệm được ra điều gì hay ho không?
- Sáng ngủ, tối ngủ, chiều ngủ, rồi lại ăn. Lúc đầu vào thì là ăn, ngủ để người ta đánh, sau này khá hơn thì là ăn, ngủ và đánh người ta. Quanh quẩn chỉ có thế thôi. Nhưng mà ra ngoài nghiệm được ra một số điều.
- Nói nghe?
- Ở nhà hít một hơi, phổi đầy bụi luôn, không như trong ấy, ở đâu cũng lành lạnh hơi người, hè nằm sàn xi măng, chả cần bật quạt, ra ngoài cả ngày nằm ôm cái điều hòa. Nhưng mà biết nói thế nào nhỉ? Cái này là bầu không khí của tự do.- Nó tự gật gù với câu chiêm nghiệm chuẩn không cần chỉnh của mình.
- Thế thì đừng tìm cách mà mò lại vào đấy nữa?- Chị cũng gật gù theo.
- Không… nhất định không….chắc thế…. Buồn lắm…ở ngoài này thôi…- Nó lẩm bẩm một mình.
- Mày về cũng được hơn hai tuần rồi, đừng tránh mẹ nữa, ngồi ăn một bữa cơm với mẹ cho mẹ vui. Tao đã cố tạo điều kiện cho hai mẹ con nói chuyện với nhau rồi. Nhưng cả mày với mẹ cố chấp quá. Cứ thế này gọi gì là một mái nhà.
- Vâng…- Nó thở dài.
- Tao biết ai cũng có lí do riêng, mẹ thì đưa mày vào tròng, lại không dang tay ra che chở khi mày trong ấy, còn mày vì một con đàn bà mà tí nữa thì hủy đời. Chỉ có tao đứng giữa là cảm thông được cho cả hai. Mẹ không vì hận thù gì mày mà đưa mày vào đấy cả, vì mày hết, mày phải hiểu thế, dù tao biết là mẹ có quá đáng. Còn giờ cả mày và mẹ hình như từ lúc về chưa nhìn mặt nhau lấy một lần.
- Thôi, chị đừng nhắc tới nó nữa. Em không muốn nghe. Còn mẹ, mai chị mời mẹ đi ăn gì đó với em, gọi là mừng ngày ra trường, em sẽ làm lành với mẹ. Chấm dứt chuyện này ở đây nhé.- Nó đổi giọng cáu bẳn khi chị nhắc tới người con gái mà nó muốn quên từ lâu, người con gái là nguyên nhân của sự đổ vỡ trong lòng nó.
- Dù gì chị cũng phải nói, đàn bà không phải là thứ để đàn ông theo đuổi và rồi lại đau khổ khi không đạt được, đàn bà chỉ là phần thưởng cho đàn ông thôi. Con bé đó, cuối cùng cũng chỉ là phần thưởng cho thằng khác, không hơn không kém. 
- Chị cũng là đàn bà đấy chị ơi. Rồi chị cũng sẽ là phần thưởng cho thằng khác phải không?Dùng facebook nhiều, nhiễm triết lí mạng à?- Nó ngước mắt lên nhìn chị, đắc chí khi bắt được sơ hở trong câu nói của chị.
- Sự thật là đúng như thế đấy.- Chị bình thản nói nhưng không giấu được chút buồn buồn trong giọng, không khí chùng hẳn xuống- Con gái là con người ta, rồi tao cũng không thể ở mãi nhà này được. Con gái dù có giỏi giang đến mấy, cũng chỉ là con gái mà thôi. Nhà có duy nhất đứa con trai, nếu hỏng là mất hết. Đừng vì một đứa con gái mà làm nát đời mình em ạ.
Nó và chị lại im lặng. Nó cúi ngang cúi dọc nhìn dòng người tấp nập qua lại. Nhanh thật, chớp mắt một cái, hai chị em đã lớn đến ngần này. Ngày xưa khi ngồi ở đây nhìn xuống, nó và chị chỉ phải suy nghĩ xem, mai đi chơi đâu, làm gì, ăn gì, có đủ tiền tiêu không. Giờ thì trong đầu lại phải bấn loạn đủ thứ suy nghĩ. Rồi sẽ đếm được mấy lần hai chị em ngồi với nhau thế này nữa
- Mà công việc thế nào? Mày có quen không?
- Cũng ổn chị ạ, làm được. Vừa làm vừa chơi.
- Làm được thì nghỉ ít thôi. Mấy năm nay kinh tế khó khăn rồi. Không dám cho người ta bốc bát họ to nữa, nhà chuyển hướng kinh doanh dần. Chỗ ấy nếu ổn ổn thì cũng bới ra khá tiền. 
- Nhưng mà hơi đau đầu chút, em thích…trông xe hơn.
- Mày đùa à? – Chị tròn mắt- Sướng không muốn lại muốn khổ, giờ lại thích xé vé lấy số, dắt xe. Mưa gió thì giương ô ra xe đón khách? Thôi đi mày, lạy mày luôn.- Bà chị lại chẹp chẹp môi- Kể ra thì cũng chẳng muốn mày đi làm,lương chả được bao nhiêu, chả bằng 1/10 tiền cổ tức hàng tháng, nhưng để mày ở nhà sợ mày cũng chán, nhàn cư vi bất thiện, thôi đi làm cho có chị có em rồi quên đi mấy cái thú vui tầm thường kia đi.-Chữ “thú vui tầm thường” được bà ấy nhấn mạnh và kéo dài đầy vẻ châm chọc.
- Ha ha.- Nó cười.
- À con dở hơi kia chưa tới lấy túi à?
- Ôi giời, chán chả muốn kể nữa. Con này chắc sáng hôm ấy vẫn ngáo đá chưa tỉnh. 
- Nhìn nó giống con bé cũ nhỉ, nhưng hiền hơn. Mày xem có duyệt được không?- chị nháy mắt đầy ẩn ý.- Chị là chị ưng đấy, bảo nó về đêm rồi đêm nào cũng cho lên bar bay lắc free.
- Chưa đủ 16 tuổi, bố lại làm to, em sợ lại chôn chân trong khám thêm 15 năm nữa quá chị ơi )
- Thằng khốn nạn, đầu óc mày chỉ nghĩ tới bậy bạ là nhanh.- Chị chọc nạnh sườn nó- Mày không làm gì nó thì ai đưa mày đi tù chứ
- Ôi giời, biết được đấy, nhỡ em bị đánh thuốc thì sao.
Nhắc tới con bé kia, hai chị em tự nhiên vui hẳn. Nó tự nhiên cười ngu ngơ một mình. Lần đầu tiên trong đời nó gặp một con bé như thế, rất thật nhưng lại rất ảo. Nó chưa thử đập đá bao giờ, nhưng nghe đâu, cũng có nhiều loại đá ngáo tới hơn nửa ngày là chuyện bình thường. Nó nói cái suy nghĩ ấy với chị, hai chị em bắt đầu chuyển sang chủ đề con bé áo trắng và loại đá ngáo hơn nửa ngày để bàn tán, rồi lại cười nói huyên thuyên ầm cả nhà lên.

12h30 nó mới tống cổ được chị về để đi ngủ, bà này tám chuyện đến là dai, đàn bà có cái tật xấu này không sửa được. Nó vơ lấy cái điện thoại định cài lại đồng hồ báo thức để ít nhất có thể dậy trước bữa cơm trưa thì tá hỏa với 50 cuộc gọi nhỡ và một ổ tin nhắn chi chit máy
“ hi, anh, ngủ chưa?”
“ anh không nghe máy à? Kiêu thế”
“ầy, có loại đàn ông thế này à? Thảo nào ế dài răng=,=”
“anh ơi =0=”
“ lúc nào đi bay lắc về thì gọi lại cho em nhớ, em có việc”
“>”< lâu thế không biết”
Nó định ném máy lên giường mặc kệ con dở hơi này, nhưng lại tặc lưỡi nghĩ bụng gọi cho nó một phát cũng chả sao, chứ nửa đêm đang ngủ mà nó khua dậy chắc ức hộc máu mồm mà chết mất
- Cái gì mày? Có việc gì đấy?
- Em nhớ anh nên gọi không được ạ :”>
- Mày có điên không mày? Mày có tin là nói thêm câu nữa đêm mai nhà mày sáng nhất phố không?
- Sao lại không phải là ngay đêm nay =0=?
- Đêm nay tao buồn ngủ rồi.Không có gì thì từ giờ đừng gọi tao nữa, tao không rảnh để đùa với mày đâu.
- Hic, em xin lỗi. anh ơi, mai anh mang cho em xin cái thẻ học sinh được không? Mai em thi học sinh giỏi quận. Không có thẻ, sợ không được vào phòng thi.
- Cái loại mày thì đi thi học sinh giỏi môn gì? Môn thể dục hay giáo dục công dân hả mày? Uống thuốc tăng IQ lên và kiếm lí do nào nó hợp lý hơn đi. Chồng đủ tiền ra thì mai qua mang thẻ về, tao không phải quân hầu nhà mày. Hiểu chưa?
- Em thề, chó nói điêu. Em vẫn để lại cái túi cơ mà >”< , đi đi mà. Không em nt gọi điện cho anh từ giờ tới sáng mai luôn. Nếu mà mai em không được đi thi thật thì em hành anh cả ngày mai nữa luôn. Huhu..hu..
- Tao không dở hơi, nếu cần mai tự qua nhà mà lấy.
- Nhưng mai em phải đi học, chiều lại đi thi luôn rồi. Em không được đi xe mà, mấy hôm nay bố mẹ toàn cho người đưa đón thôi.
- Sang vãi…- Tí nữa thì nó thốt ra cái từ *beep* nhưng mà chặn họng lại kịp, dù sao thì mình cũng đang nói chuyện với một em có văn hóa, nó lại bắt bẻ lỗi thì chẳng biết tới bao giờ mới tắt được máy đi ngủ- Bảo thằng lái xe qua mà lấy.
- Ơ hay, lái xe cũng có giờ thôi chứ. Có phải osin đâu mà sai đi đâu cũng được. Anh ra đi, trường em có bán chè khúc bạch ngon lắm nhớ.
- Mày tưởng tao là lợn à mà mang chè ra dụ tao…Cơ mà chè khúc bạch là cái gì thế? Ăn được không?- Nó đi vắng cũng lâu lâu, không kịp update thêm mấy món ăn mới của Hà Nội.
- Ngon lắm, chẹp chẹp nhắc tới lại nhỏ hết cả nước dãi này. Có vị thanh thanh của nước đường ướp hoa nhài, dai dai của miếng trân châu, ngọn ngọn ngậy ngậy của khúc chè… Ực ực…
- Thôi được rồi, mấy giờ đây hả mày?- Nó xuống nước.
- 12h heehe, canh thiu anh giai. Em đi ngủ đây mai còn đi thi.
Nó cúp máy ném bụp phát vào cái gối, chị nó thò mặt ra ngoài cửa phòng miệng vẫn ngậm cái bàn chải đánh răng phùng hết cả hai bên má lên miệng toàn bọt kem đánh răng nghêu ngao hát
- Anh dối lòng rằng đã quên rồi…
- Quên cái gì. Lại thò mặt vào đây mà hóng chuyện đi.
- Ai bảo mày không đóng cửa, cầu tõm nhà mình lại ngay cửa phòng mày, tao không muốn nghe đâu nhưng nó cứ đập vào tai. Cái gì mà anh có phải heo con tham ăn đâu mà lại lấy thức ăn ra dụ anh, được mấy câu thì đã chuyển sang mai mình hẹn nhau mấy giờ em nhỉ… Ôi tôi nôn mẹ nó vào bồn cầu mất.- Bà ấy nhại mình với giọng điệu khốn nạn nhất có thể.
Nó bật dậy đuổi theo con chị, bà chị chui ngay vào nhà tắm đóng sầm cửa lại, miệng vẫn nói với ra. 
- Ôi heo con của lòng em, anh ăn chè khúc bạch đi này, há mồm ra nào, nào…ầm… hết rồi giỏi quá
- Chị giỏi thì ra đây, em giết chị bây giờ.- Nó gào ầm nhà lên.
- Không được đâu sói ạ, không được đâu. Gớm muốn đi bỏ mẹ còn làm trò. Anh có phải lợn đâu mà dụ anh, tổ sư mày. Buồn nôn vãi.
- Chị mà nhấc chân ra đây, em chém bay xác.- Nó đập cửa ầm ầm trong sự tuyệt vọng, chỉ tổ đau tay tất cả cửa nhà nó đều làm full gỗ lim hết. Cách âm cũng khá tốt nhưng vẫn nghe thấy tiếng chị nó vừa hát vừa đánh răng trong phòng.
- Đêm rồi đừng làm ầm cho hàng xóm ngủ.- Tiếng mẹ dưới tầng nói vọng lên.
- Vâng.- Nghe giọng mẹ, lập tức nó thay đổi thái độ, lạnh lùng đáp rồi đóng sập cửa phòng chui tọt vào giường.
Độ 15 phút sau, chị gõ cửa phòng nó rồi thò mặt vào hỏi
- Sao thế?
- Không sao?
- Lại thái độ với mẹ à?
- Không.
- Mày cứ thế này chị chán lắm, làm sao đi lấy chồng được?- chị nó giả bộ xị mặt.
- Rồi rồi, ngoan cho bà lấy chồng được chưa, nhà này của tôi cấm bén bảng về đấy.
- Xời, thèm vào, tao lấy thằng nào có độ năm cái nhà như thế này cho mày xem.- Bà ấy cười lớn.
- Mong là nó tốt, thế là đủ.
- Bỏ cái bộ mặt và giọng nói kiểu thanh niên nghiêm túc ấy đi. Mai có về nhà ăn cơm không?
- Có.
- Thế còn vụ liên hoan.
- À, tối chị đặt bàn cho em nhé, ăn lẩu thôi cho ngồi được lâu.
- Ukm, biết rồi.
Bà ấy đóng sầm cửa lại đi ra, được mất giây lại bật cửa ra thò mặt vào
- À này tao bảo.
- Sao?
- Chuyện con bé kia.
- Làm sao?
- Chơi bời thì được, rồi cũng chẳng đi đến đâu đâu, chị nói thật đấy. Đừng có đi xa quá rồi lại sa chân rút ra không kịp
- Vâng- Nó trả lời bình thản vẫn chúi mũi vào cái điện thoại ra vẻ đang tập trung chơi game dù màn hình trống trơn, chẳng có cái gì. Nhưng đấy là cách tốt nhất để chị không biết nó đang nghĩ gì. – Ra nhớ chốt em cái cửa.
- Ngủ ngon.
- Chị ngủ ngon ạ.
Nó nằm ôm gối thở dài “rồi chẳng đi đến đâu đâu”, lời của chị xoáy sâu vào tâm trí nó. Mày đang nghĩ cái gì thế này hả não?Biết thế chẳng nhận lời để giờ lại phân vân, nó ôm cái mớ cảm xúc hỗn độn ấy chìm vào giấc ngủ. __________________ Chap 4:
9h sáng chuông điện thoại đổ dồn dập và réo rắt, nó nằm sấp trên giường tay quờ quò con 1280 ném bụp vào góc tường, pin ra đằng pin máy ra đằng máy rồi. 10 phút sau đến lượt con cảm ứng bắt đâu ngứa mồm. Lần này nó đủ tỉnh táo để biết cái của nợ này không có chức năng chống va đập như em đen trắng kia và được nó cẩn thận giấu kĩ trong hộc tủ sau sự ra đi của em iphone tuần trước vì một tội lỗi tương tự nó phạm phải với chủ. Tạm thời thì nó chưa định hình được sáng hôm nay có việc gì hệ trọng mà phải cẩn thận để tới hai cái chuông điện thoại liền? Mấy con cá vàng trong bể đau đẻ hay là sinh nhật của con phốc dưới nhà? Nhưng ít nhất phải dò dẫm dậy tắt chuông đi đã rồi mới tính tiếp được. Rồi như kiểu vô thức hoặc mộng du gì gì đó, nó mắt một nhắm một mở tiếp tục lần mò tìm đường chui vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sáng nay lại dậy khí sớm…
- Mày làm cái gì mà sáng sớm ra đã xả nước ầm ĩ cả lên thế? Ngáo đá à?- Chị diện dàng cái áo thun to tướng và cái quần nỉ rộng thùng thình như đồ tập hiphop thò cái đầu bù xù tóc che hết cả mắt mũi vào làu nhàu.
- Móa, chị.- Nó hét lên giật cả mình- chị không có cầu xí à mà cứ phải thò vào phòng em.
- Tắc, đã thông đâu.- Bà ấy gạt gạt mớ tóc xõa che trước mặt như ma ra, tay vung vẩy cái bàn chải và tuýt kem đánh răng dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền- Còn tầng hai mẹ dùng rồi. Mày hôm nay đi tán gái có khác, dậy rõ sớm.
Nó sực nhớ ra cái lí do hôm nay để chuông cẩn thận, thì ra là thế. Nhưng vẫn cố cãi cùn với chị
- Sớm gì mà sớm? Hôm qua ở nhà ko phải lên bar, ngủ sớm thì dậy sớm. Chị có đi tán gái không mà dậy sớm thế?
- Tao chưa bao giờ phải giấu lí do dậy sớm là để đi đong giai hết- Bà ấy phá lên cười sằng sặc bắn tung tóe cả bọt kem đánh răng vào gương còn nó thì đỏ mặt tía tai phụng phịu quay trở về phòng.
Nó mở tủ quần áo ra lôi trong mớ hổ lốn ngổn ngang và nhàu nhĩ ra một đống quần áo đủ thề loại tuy hơi nhàu nhĩ chút nhưng tất cả đều đã được giặt sạch sẽ. Ngồi ướm ướm mấy cái áo, đầu tiên nó định mặc một cái áo phông trắng có vân nổi đen hình cá chép nhưng laik tặc lưỡi bảo thôi, nhìn thế giống đi đòi nợ quá, cơ bản nó thích mặc áo phông nhưng mà ko có cái nào đủ dài để che hết cái đống hổ lốn đen sì sì trên tay nó lúc này, mà mặc áo phông dài tay vào thời tiết như thế này thì đúng là hơi điên, mà chuẩn hơn là quá điên. Chị đứng dựa cửa nhìn nó lựa đồ mãi, bất giác bà ấy mỉm cười nói như thể đã biết hết tâm trạng của nó:
- Sao không mặc cái sơ mi trắng dài tay ý?
- Ở đâu em làm gì có?- Nó mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
- Hôm sinh nhật mày lâu lâu rồi, mẹ tặng mày vất chỏng chơ một chỗ có thèm mặc đâu. Đợi chút để chị đi lấy.
Nó mặc thử cái áo sơ mi và đóng thùng gọn gang trong cái quần đùi, nhìn qua gương và tặc lưỡi, cũng được. Cảm giác như sắp sửa đi hẹn hò.
- Quần ka- ki nhớ?- Chị giơ cái quần đứng đắn tử tế màu long chuột lên dứ dứ như kiểu nhử nó.
- Không, quần bò.- Nó làu nhàu.
- Mày điên hả mày? Ai mặc thế? – Chị cốc đầu nó- Hay quần vải?
- Không, chị mang em cái túi lên với em lấy cho nó cái thẻ sinh viên.
Chị huýt sáo vui vẻ vừa đi vừa nhảy xuống tầng dưới, bước chân huỳnh huỵch trên sàn gỗ cầu thang. Nó bấc giác cười, nhìn chị như một đứa trẻ con và nó cũng thế. Tại sao nó lại phải đứng đây thử đồ chứ? Vì một đứa con gái xa lạ không quen biết, thậm chí không cả biết được tên họ đầy đủ mà khiến nó vất đi bao nhiêu quy tắc tự đặt ra cho mình bấy lâu nay về cách ăn mặc? Còn chị, thì đang đứng đây chỉnh cho nó từng li từng tí một như thế hôm nay nó có một buổi ra mắt trọng đại không bằng. Đơn giản chỉ là đi trả giấy tờ, không phải hẹn hò, không phải đâu. Chắc chắn thế…
- 3 cái bút bi Thiên Long, hai bịch giấy thấm, một thỏi son bóng…ặc…ặc…dăm trăm xiền lẻ... cái gì đây?À thẻ học sinh…Cơ bản là đồ của gái nhà lành.
- Thế gái không lành thì có có cái gì?- Nó trêu chị.
- Ba con sói, thuốc trị nấm, kem bôi trơn…cơ mà xin lỗi em yêu- Mặt bà ấy vênh váo- chị em rất lành lặn và không dùng túi xách.
- À mà, đưa em cái thẻ thôi. Còn lại cất đi cho con dở hơi ý.- Nó đổi nhanh chủ đề để tránh bước vào một cuộc xung đột miệng mới mà nó sẽ cầm chắc phần thua với con chị đáo để này.
- Ôi cha mẹ ơi, không để ý giờ mới thấy mã CODE này. Hiu hiu.- chị nó bơ cái yêu cầu của nó ôm chặt cái túi trước ngực rên rỉ.
- Là cái gì?- Nó nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu khi nhìn thấy con chị ôm cái túi cũ cũ bẩn bẩn như thể báu vật.- Ăn được không?
- Ăn cái cục cờ ý. Lv monogram, tình yêu bấy lâu nay của chị, sao chị không nhận ra em sớm hơn cơ chứ.huhuu
- Đắt lắm à?
- Không đắt, độ khoảng từ 10 đến 20 vé là mua được thôi. Hức…hức…tại sao em lại nằm trong tay một con ranh con như thế thật là thiệt thòi cho em quá đi mà.- Mụ ấy ôm cái túi nghẹn ngào như thể tìm được đứa em cùng cha khác nội thất lạc bao ngày.
- Dở người, đưa đây em cất đi nào, rách của nó bây giờ.
- Không không.- Bà ấy ôm chặt cái túi cuộn tròn người như con cuốn chiếu.- Mày phải cướp tình yêu lại cho tao, nhìn nó giữ cái túi này, nhếch nhác vãi lồng,da sắp hỏng mịa nó hết rồi, ít nhất cũng phải bảo quản cho nó cẩn thận chứ. Ôi mẹ ơi, cả một gia tài.
- Tài cái quái gì, hôm nào đi chợ đêm đầy, em mua chị chục cái về treo cả trong chuồng xí mà ngắm. Loại ranh con ý mà dùng túi nghìn đô, chắc mai cóc cũng biết bay mất. Giờ hàng khựa nhiều lắm, khổ thân chị tôi chưa được dùng hàng hiệu bao giờ nên bị lừa.
- Mày khinh tao vừa nhé.- Bà ấy hùng hổ lật lật cái túi trước mặt nó- Chưa dùng nhưng ít ra tao cũng được nhìn thấy rồi, nhìn cái khóa đây này, vàng 24k đấy, bản EU. Bản cho thị trường châu á thường chỉ 18k thôi. Hàng fake thì đường chỉ đều nhưng không phải đều theo kiểu may thủ công mà đều theo đường máy, da cắt không lẹm vào chữ LV, vết cắt ngọt…
Đại khái là chị còn blah,bloh một hồi dài giảng giải cho nó về ngành công nghiệp thời trang da dê ở một xứ sở xa xôi nào đó. Cơ mà nó nhanh tay phũ phàng giật phắt được cái túi trong lúc bà ấy đang diễn thuyết, lấy cái thẻ đút tọt vào túi quần và bảo
- Không quan tâm, cái đấy lúc nào chị đi gặp nó mà tâm sự. Cho em xin cái thẻ đã. Tạm thời em tịch thu cái túi, chị mà giữ thì hàng ngày hôn nó không thôi cũng mòn túi của nó mất, em không đền được.
….
Độ hơn tiếng sau nó đã ngồi chọc chọc miếng chè khúc bạch trắng ởn trong một quán nhỏ kiểu dạng trà sữa teen còn con bé thì ngồi đối diện huyên thuyên líu lo đủ chuyện trên trần đời về trường lớp. Hết việc nó bắt đầu quay ra nhìn trộm và săm soi, con bé mặc bộ đồng phục chẳng xinh như nó đã thấy hôm đầu trên bar và cũng chẳng sang hay là dễ thương như khi nó mặc váy, nếu không nói ăn mặc kiểu này khiến con bé lùn đi và cái kính nô-bi-ta nửa mùa to tổ bố kiểu trên mặt như kiểu dán thêm một cái tem “mọt sách giả cầy”. Tuy nhiên nó biết nhìn nó lúc này chẳng khá khẩm gì hơn khi diện một bộ đồ lai giữa công sở và chuẩn bán hàng đa cấp : quần âu – áo sơ mi trắng- giày tây, ngứa ngáy và bức bối trong cái đống lùng nhùng đích thân chị gái yêu quý duyệt cho này, không ra học sinh cũng không ra đi làm, thật sự nó cảm thấy giống….
- Ê, Dương, lái xe mới à?Nhìn kute thế,hihi. Mấy lão già đeo kính đâu rồi? Hôm nay papa đặc cách cho giai trẻ đi thế. Tí bọn chị đi nhờ xe với nhá- Một con bé khác đi cùng một đám lau nhau bước vào cửa quán vẫy tay gọi gọi cái đứa con gái đang ngồi đối diện nó đây.
Ừ đúng mẹ nó cái suy nghĩ trong đầu nó luôn, giống một thằng lái xe. Nó nóng ran từ tai tới mặt, bóp méo cả cái thìa, định xổ một tràng, “Giao thông”, “phụ khoa”, “mẫu thân”…nhà đứa nó động chạm tới nhân phẩm của mình thì con bé đã nhanh chân hơn đứng dậy cười toe:
- Không phải đâu, anh em đấy chị ạ. Anh em qua đưa giấy tờ thôi, tí nữa em đi theo xe của trường.
Nó dịu dịu đi một tí, khẽ nhe răng cười. Thôi dẫu sao cũng không thể làm mất mặt “em họ” vì một cái lí do vớ vẩn nào đó được.
- Ù uôi, có ông anh thế này mà giấu nhé, làm mối chị đi.- Một con bé ra điều là chị cả của cái đám ranh con tiến lại gần xăm xoi nó.
- Cái này phải hỏi anh em chứ?- Con bé lắc lắc tay nó- Anh có làm quen với chị cùng lớp em không?
- Không- Nó cộc lốc trả lời, nửa ngượng nửa giả tỉnh bơ.
- Ơ sao thế?- Con bé ngạc nhiên, còn đứa kia thì tẽn mặt lại như thể bị xúc phạm lắm vậy.
- Tao sợ đi tù.
- Vãi cả đi tù. Anh em vui tính quá đấy Dương ạ.
- Cảm ơn, em quá khen.- Nó cười nhạt.
- Anh đang làm gì ạ?
- Anh ấy làm kế toán ở ngân hàng gần trường mình.
- Thế à? Thế để chị đoán nhé, không phải anh họ thật đúng không?- đứa kia cười đầy ẩn ý.- Người nhà Dương sao lại có thể làm công chức quèn thế được.
- Thế người nhà em làm nghề gì?- Nó quay sang hỏi cái Dương.
- Ơ…không…
- Xời, nhất định là không làm nhân viên quèn đâu anh ạ. Định la liếm hả không có cửa đâu anh ơi.
- Xin lỗi, chắc hàng ngày em được liếm và bị liếm nhiều quá nên nhầm, lưỡi anh rất ngắn- Nó lè lưỡi- Còn lưỡi em chắc phải dài từ cửa vào đây, anh còn thấy có vệt đen nữa, không chừng là đốm hoặc em liếm phải cứt gián rồi đấy.
- Anh… anh là cái đồ vô văn hóa…- Đứa kia hậm hực bước đi, lấy tay bịt bịt rồi phẩy phẩy trước mũi -Thôi chị đi ăn ở chỗ khác, ở đây bốc mùi ngột ngạt khó chịu quá.
- C*t nát nhảy lên làm người.- Nó lầm bầm.
- Anh bảo cái gì cơ?
- À tao bảo chè này khó ăn.
- Em nghe thấy rồi đấy nhé.- Con bé nhăn mặt.
- Thì sao? Mày định làm mẹ tao chăng?
- Cô giáo dạy nói tục là xấu lắm.
- Xin lỗi tao đang học thì cô giáo nghỉ học lấy chồng chưa học tới bài đấy.
- Anh nói chuyện rõ hay.
- Có sao, nhà tao mất dạy quen rồi.
- Em không có ý đó…- Con bé lí nhí.
- Xời, chả quan trọng mày có ý đó cũng không sao, cái loại ranh con vắt mũi chưa sạch chúng mày cậy nhà có nắm tiền, tí tuổi đầu học đâu được cái thói khinh người, ra đường có ngày để người ta cho ăn đất một lần mới khôn ra được.
- Anh để bụng chuyện chị ấy nói anh là lái xe à? Chị ấy không có ý gì đâu. Tốt mà.
- Ờ. Tốt- Nó nhại lại chữ tốt một cách dè bỉu.
- Hóa ra anh cũng chấp nhặt và trẻ con thế. Hihi.
- Liên quan?
- Hẳn là như thế rồi.- Con bé cười- Em cảm ơn anh về cái thẻ nhé,hihi. Lúc nào có tiền em mang trả sau.
-“Hẳn là như thế rồi”- Sao mày nói mày chưa đủ 16 tuổi?
- Thì đúng thế mà?- Con bé ngạc nhiên?
- Thế mà đi thi học sinh giỏi quận?
- Thì sao ạ?
- Trước tao học chỉ có lớp 12 mới thi quận thôi.
- Thì đúng thế.
- Lớp 12 mà 16 tuổi cái cmm à?- Nó văng tục.
- Em xin lỗi em đùa, hihi.
- Đưa bố cái thẻ đây.- Nó chồm người lên giằng cái thẻ từ tay con bé, về gặp ông già mày nói chuyện cho rõ, hay mày bị khó đẻ, đẻ từ năm “9x” tới “9x+2” mới ra?
- Không không thật ra hồi mới vào mẫu giáo em quá thông minh luôn là học sinh gương mẫu nên được đặc cách lên thẳng cấp, không phải em khai gian tuổi đâu, lớp 12 nhưng mà em mới có 15 tuổi mấy tháng thôi.- Con bé phát hoảng lên khi nghe thấy nhắc tới ông già.
- 15 tuổi 24 tháng hả?- Nó trừng mắt.
- Không, xem nào- con bé ngước ngước đầu lên nhẩm nhẩm tính- 15 tuổi 8 tháng 9 ngày. Hifiiiiii.
- mày luyên thuyên nữa thì liệu hồn.- Nó đưa tay toan cốc đầu con bé, xong nghĩ thế nào lại dừng lại mà chuyển sang vất cái thẻ học sinh lên mặt bàn, cử chỉ ấy là quá thân mật đối với vị trí của nó lúc này.

Những chuyện còn lại ở quán nước, không có gì đặc biệt…
Chuyện tối hôm đó gia đình nó đi ăn cũng vậy. Nói chung không đem lại kết quả gì khả quan. Vẫn thế….

10h nó có mặt trên bar với vị trí trông xe, đang ngồi chém gió với mấy anh em về “cỏ”, khoái nhất một ông anh nhà dưới Thường Tín, lơ ngơ mấy năm nay rồi chắc do hút nhiều. Được cái kinh nghiệm của ông này về mấy khoản ấy thì đúng là vô bờ bến, cỏ loại nào bố ấy cũng chơi hết, nhà tự trồng dùng thay thuốc lá và thuốc lào. Nhưng miệng nhất mực khăng khăng, các chú thích anh mời một hơi chứ đừng nghiện như anh là đời vất đi.
Tự nhiên một thằng an ninh vỗ vỗ vai nó:
- anh ơi, có khách gọi.
- Ai?
- Không biết, một em xinh xinh trẻ trẻ, ngon lắm.- Thằng kia cười cực đê tiện.
- Vãi cả hàng, tao có quen ai thế đâu?
- Thôi số anh có số hưởng rồi, hết em này đến em khác. Anh lên đi không em nó đợi.
- Đeo’ lên. Next, bố mày đang chém gió.- rồi nó quay sang ông anh kia- anh ơi, thế hút nó có phê hơn thuốc lào không?
- Mày hỏi như cắn và đýt, không phê hơn thuốc lào thì hút làm gì.- lão kia nhắm mắt phê pha.
Được 1 lúc…
- anh ơi.- Lại thằng an ninh khi nãy.
- Gì?- nó gắt gỏng- tao đã bảo là không lên mà, hôm nay đau đầu.
- Con bé bảo là bạn của bạn anh? 
- Tao làm đ’ gì có bạn nào?
- Nó bảo là bạn của Dương muốn gặp anh chút ạ.
Dương??? Tự dưng nó giật mình. Là thế nào đây? Sao lại có đứa biết mình với con bé ấy?Hay là ông già nó giở quẻ??? Nó bật dậy như tôm không quên chào mấy ông anh Hàng Cỏ
- Em đi lên đây tí, mấy anh để ý xe, có thằng cứ lảng vảng đằng kia định bẻ gương hay sao ý.
- Rồi rồi, đi đi.
Nó theo chân thằng an ninh bước ra đằng sau cánh cửa phủ nhung dầy cả gang tay là một thế giới khác, mùi nước hoa thoang thoảng thôi nhưng xộc thẳng vào mũi và đủ nồng để không ai biết bàn bên cạnh đang uống rượu gì, hút shisha hương gì. Đèn chói lòa đủ màu nhưng lấn át bởi ánh chớp giật. 10h đêm đang là giờ bắt đầu lên nhạc, các con giời đang hưởng thụ. Nếu không phải vì sợ bị chê là vô duyên và quê mùa nó sẽ bịt tai lại cho cái âm bass chói tai này đừng có thúc ầm ầm vào màng nhĩ. Lần khuất vào một bàn vip nằm trong góc, lố nhố khoảng vài đứa có đôi có cặp đang ôm ấp nhau. Thằng an ninh đưa tay chỉ và nói
- Đây anh ạ.
- Ừ.
Rồi hắn lỉnh đi nhanh như thể vội vàng lắm bỏ mặc nó đứng đây thộn mặt ra nheo mắt nhìn xem ai trong cái đống hổ lốn kia là người quen hay người lạ. Nhưng ít nhất là không có lão già nào ở đó? Chẳng lẽ lão định thuê dân chơi phố huyện tới củ hành mình chăng?
- Chào anh giai.- Tiếng con gái lảnh lót ( nhưng thật ra cố hét lên để nó nghe thấy)
Nó biết điều ngồi phịch xuống một cái ghế trống đối diện để hai bên có thể nói chuyện với một mức vô-lum vừa phải.
- Chị hỏi tìm em ạ?- nó gãi tai cười và cố nhìn xem trong cái ánh đèn nhập nhoạng này cái đứa gọi nó là ai.
- Ngồi xuống, đứng chắn mặt ai đấy- Một thằng quát nó.
- Không nhận ra em sao?- Tiếng con gái trong góc tối
- Em xin lỗi, em hay quên quá, chị có thể nhắc em được không ạ?- Nó bẽn lẽn gãi tai.
Một thằng choai choai cười cười khinh cái vẻ quê mùa của nó, như thể sắp nhổ ngụm rượu trong mồm ra mà bảo “ mày dỏng tai lên mà nghe các sếp báo danh đây”, con bé kia hất mấy lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán ra ghé gần sát vào mặt nó cười – có xu hướng là cười gằn theo kiểu bề trên bố đời
- Mới gặp nhau sáng nay mà sao ông anh quên em nhanh quá. Em là Thủy bạn cùng lớp Dương.
- À- nó xì một tiếng rõ to nghĩ bụng thế hệ trẻ giờ sướng thật sáng đi thi học sinh giỏi tối lên bar ăn mừng- Có việc gì đây bạn? Mời mình lên uống rượu chăng?
- Dạ không, à mà có nếu anh có nhu cầu, anh trông xe dưới ấy vất vả chắc chả biết mùi rượu tây là gì đâu nhỉ?
- Thôi mình ko dám uống, sợ uống không quen lại nghiện thì sau này không có tiền uống tiếp.
- Ôi lo gì.-con kia phẩy tay- Nhà Dương nó giầu lắm, anh mà vào đấy khác gì chuột sa chĩnh gạo. Nhưng mà không biết Dương nó có biết anh làm đây không nhỉ? Hay là vẫn nghĩ anh là anh nhân viên ngân hàng gần trường đây.
Nó “à” một tiếng trong bụng, thì ra là con này đang định đe dọa nắn gân gì mình đây,nó nhìn nhanh mấy thằng bên cạnh. Có vẻ là khách quen mà nó thì lon ton xung phong xuống làm trông xe được mấy hôm nay rồi, chắc chúng nó không lạ gì cái đưa hay dắt xe cho chúng nó nữa.Nó định bụng làm cho con bé thỏa mãn chút
- Dương biết hay chưa thì sao hả bạn?Mình có đi ăn trộm ăn cắp gì đâu mà phải giấu diếm.
- Nhìn xem…- con bé cười khinh bỉ- Sáng nay nhìn anh còn ra cái hồn người, giờ có khác gì thằng lưu manh ở quê lên không. Sẽ ra sao đây nếu Dương biết anh làm cái công việc mạt hạng này?
- Thế bạn thì sao? Bảo nơi đây mạt hạng sao còn đặt chân tới, đây là chỗ cho học sinh cấp 3 sao?
- Tôi á? – Con bé chỉ tay vào người trợn mắt nhe răng- Tôi thích thế đấy? tôi có tiền vào đây cho người ta phục vụ có sao không? Anh nhìn lại mình đi, chỉ cần mai tôi dẫn Dương tạt ngang qua đây thôi, đời anh vui luôn
- Bạn muôn sao?- Nó lí nhí cúi gằm mặt dù bụng cười thầm cái suy nghĩ trẻ con của cái lũ này.
- Cũng bình thường thôi. Một là anh phải xin lỗi tôi. Hai là từ giờ mỗi khi tôi đến đây anh phải kính cẩn phục vụ từ dắt xe cho tới bưng bê,và gọi chúng tôi là anh chị. Ok. Nếu thế thì mọi chuyện sẽ được giấu kín. Ít nhất là nếu Dương nó có biết cũng chẳng phải cho tôi nói.
Nói thộn mặt ra ( dù bụng đang cố nhịn cười) nhìn cái bộ mặt thỏa mãn của con ranh ấy. Bỗng một tiếng nói nhỏ nhỏ ở sau ghế của con bé khiến con ấy giật mình co rúm người:
- Dư lào? Dư lào có chuyện gì ở đây thế này?- Chị nó đang chống hai khủy tay lên thành ghế thở phà vài hơi thuốc vào tai con bé.
- Ơ, chị…chị…- Mấy thăng ku thấy người quen giờ mới bắt đầu mở mồm- Chị ngồi đây làm với bọn em vài ly.
- Chị không rảnh, nghe đồn các chú đang cho người trêu nhân viên nhà chị.- Chị mình ngồi phịch xuống cái ghế bành vắt chân lên nhau tay vẫn cầm điều thuốc làm duyên.
- Đâu mà chị ơi, bạn em đây muốn nói vài chuyện với cậu này thôi.
- Chuyên gì thế em gái xinh đẹp?- Chị đánh mắt sang bên con ranh kia.
- Không phải chuyện của chị.- Nó hậm hực- mất vui, ai mời mà chị qua.
- Haaahaaaa- Chị phá lên cười- em gái đây còn trẻ nói chuyện rất vui, chị rất thích. Nhưng mà- chị trừng mắt gằn giọng- ở nơi đây mà nói như thế có ngày vào viện đấy em ạ.
- Chị dám?- nó giương mắt thách thức.
- Sao không dám đây?
- Thôi mà chị đừng chấp trẻ con, nó còn bé mà.
- Các anh nói gì thế? Tưởng các anh dân chơi thế nào? Để em bị bắt nạt mà không dám nói lại à? – Quay sang chị mình- Để tôi nói cho chị biết, bố tôi làm trên văn phòng chính phủ ( vãi loành) chị dám động đến một sợi tóc của tôi, bố tôi không để cả nhà chị yên, không để chỗ này yên ổn làm ăn.
- À à,- chị gật gù ra vẻ hiểu hiểu, rồi bất ngờ bà ấy nhoài người lên trong tay có sẵn một con dao gọt hoa quả không biết thủ từ lúc nào dí sắt vào mặt con bé, một tay nâng cằm nó lên và cười- Chị đâu có dại mà dây vào nhà em ở đây, nhưng mà….em biết đấy…biết đâu một ngày nào đó…em đang đi trên đường tấp nập và đông đúc…- bà ấy lim dim ánh mắt mơ màng- bỗng rầm một tiếng…một chiếc oto, à thôi xe máy thôi cũng được, đang đi với tốc độ cao cán ngang qua người em…bình tĩnh nào, đừng sợ- Bà ấy lấy lưỡi dao cạo cạo mấy giọt mồ hôi trên khuôn mặt tái mét của con bé- không chết đâu, nhưng mà…đau đấy, què hai chân. Lúc ấy á… chị sẽ đền, chị hứa, tai nạn mà tránh sao khỏi, chị hứa là nếu cần đi tù, sẽ có người đi, nhưng mà cô em xinh tươi thế này, mà cả đời tập tễnh với đôi nạng và chiếc xe inox…cũng phí…nhở…
- Chị… dám…- Mặt con ranh tái ngắt , không còn hột máu nào lắp bắp như người bị động kinh.
- Sao không hả em? Em đang ở đâu đây? Trường học sao? Bọn chị là dân xã hội, bọn chị làm việc nó cũng rất…xã hội.Thôi nào cô em xinh xắn- chị nới lỏng tay- uống nốt ly rượu rồi về đi, quá giờ phát chúc bé ngủ ngon rồi.
Con bé hoảng hốt vùng dậy chạy như bay ra cửa và ném lại cho nó một ánh mắt hằn học. Một thằng có vẻ là bồ con bé chạy theo như phim, không quên cầm hộ nó cái túi xách bỏ quên:
- Thủy, thủy…đợi anh…
- Tình hình là mình phá mất cuộc vui của anh em nhỉ?-Chị cười
- Chị làm em khó xử quá đi.- Một thằng gãi đầu.
- Chúng mày có biết chúng mày đang “quay”ai không?
- Bọn em cũng biết là chị coi trọng nhân viên, nhưng mà đâu đến nỗi phải thế. Cái gì cũng có thể từ từ nói chuyện được mà.
- Giới thiệu với chúng mày nó là em ruột tao.- Chị cười khẩy.
- Ôi cái đ…, em xin lỗi, em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.- Một thằng cuống quýt, tay trái cầm chai tay phải cầm cái ly rót đầy đưa tận tay nó- Em xin kính anh một ly, bọn em không biết, nếu biết đã không đùa anh thế ạ.
Nó nhận lấy cái ly, chầm chậm dốc ngược xuống bàn và nói
- Hết việc nhỉ? Mình xin lỗi, mình không dám uống, sợ uống không quen lại nghiện thì sau này không có tiền uống tiếp.- Nó nhại lại chính câu ban nãy của mình. Thôi xin phép mọi người cứ vui vẻ, chào chị em xuống trông xe.
- Đứng lại đã.- Chị nó quát.
- Dạ?
- Lần sau bỏ cái thói ấy đi, đứng ở đây phải biết mình là ai. Chuyện không đáng phải cư xử thế đâu, đừng ra vẻ mình là một thằng cu li.
- Em biết, em xin lỗi chị.
Rồi nó quay người đóng sầm cửa một phát, chẳng ai để ý hết, tự dưng nó thấy cồn cào khó chịu. Vòng xuống sảnh, nó dắt xe đi về. __________________ Chap 5:
… “ Mày là khắc của cái nhà này, rồi chúng tao đến mạt vận vì mày thôi….”- Mẹ chỉ thẳng tay vào mặt nó xỉ vả.
… “Số cậu không hợp thổ, sau 2 giáp thì không bao giờ có thể ở trong nhà được quá nửa năm…Gia đình nên tính chuyện cho ra ở riêng…” mụ đồng cốt nói giữa làn khói mờ mờ ảo ảo của hương trầm trong phủ X, phủ của tất cả các dân anh chị đất Hà Thành đều phải qua thắp hương vái tổ trước khi lập nghiệp….Nhà nó vẫn giữ thói quen đến đây xem điều hay sự dở
…. “ Mày khôn mày lớn thì bước ra khỏi nhà tự kiếm ăn, đừng ở đây phá nữa rồi kéo cả nhà chết theo mày, cútttt….” Chị nó mắt mòng mọng nước vừa nói vừa nấc….

Tất cả những hình ảnh ấy xoáy sâu vào đầu, quay loạn lên như chong chóng, nó cảm giác như mình đang tụt xuống một hố sâu thẳm và hút, tay chân cứng đờ, mắt tối dần và nghẹt thở. Nó muốn vùng vẫy, muốn nói gì đó, muốn biện minh với mọi người, nó đang làm gì? Nó đã làm gì để mọi người phải xua đuổi nó? Nó muốn gào lên rồi như có bàn tay ai đó bóp nghẹt lấy cổ họng.
“ Chát!....” Mặt nó đau rát nóng bỏng…hai mắt mở bừng, nhìn cái ánh mờ mờ xuyên qua rèm trên cửa sổ…nó tạm thời chưa thể đoán được giờ là chiều hay sáng. Đưa cánh tay lên quệt ngang trán…ướt sũng. Nó với tay tắt cái điều hòa đang ở mức 16 độ, thảo nào lạnh quá, lạnh tận tới xương sống lưng.
- Mày đừng để lạnh quá thế, 26 độ thôi, cảm lạnh đi mẹ nó bây giờ.
- Em đắp chăn lông mà. Kệ em.- Nó dụi mắt càu nhàu. Cố cãi vớt thêm.
- Tiền điện ai trả? Tháng vừa rồi 5tr tiền điện đấy, mày liệu mà….
- Tháng sau chị đưa em 5tr tiêu thôi, còn đâu để mà đóng tiền ăn với tiền điện, được chưa?- Chưa để chị nó hết câu nó đã hậm hực cắt lời, mới sáng sớm mở mắt ra đã chạm tới chuyện tiền nong.
- Đấy là tao nói thế, dạo này mày bóng đè hơi nhiều đấy.- Chị thấy nó căng đành đánh trống lảng.
- Vầng.
- Hay đi xem đổi hướng giường.
- Vẽ chuyện, để tiền ấy để đóng tiền điện.
- Mày rõ dở hơi…
- Chị này…- Nó tự nhiên lại thở dài- Năm nay em 24 phải không?
- Cả mụ là 25 rồi.
- Thế là trên 24…- Nó nhìn vào … tường nhưng ánh mắt xa xăm.
- Thì sao? Tính đánh đề hả? Nam thò nữ thụt, sinh dữ tử lành.
- Không- Nó bỏ qua cái câu đùa châm chọc của chị- tại dạo này em thấy mơ cái gì đúng cái đấy. Chẳng biết sao nữa, cứ như cái điềm…
- Hay giờ lên phủ thắp hương với chị đi?
- Nhưng em buồn ngủ quá- Nó lại phụng phịu nằm cắm mặt xuống giường, chổng mông lên giời.
- Đi…Từ lúc về tới giờ mày chưa lên lễ tạ đâu đấy- bà chị kéo tay nó lôi xềnh xệch ra khỏi giường như lôi cái bị rách
Cuối cùng thì phần vì chị lèo nhèo quá nhiều bên tai, phần vì cái đức tin vào ma quỷ thánh thần cũng khiến nó phải dậy mà lò dò chuẩn bị vào phủ. Phủ là một tòa nhà 7 tầng tọa lạc trên 1 con phố cổ ở nội thành. Cả 7 tầng nhà ấy được chủ nhân của nó ưu tiên cho việc thờ phụng với các phòng riêng biệt giữ các chức năng khác nhau. Hầu đồng, bói, xem quẻ, xem tướng, thờ phụng, giải hạn, làm lễ, xem phong thủy… đều nằm hết ở đây. Tầng trên cùng là ban thờ các loại, nó đi một vòng dọc từ ban sơn trang qua ban mẫu rồi vòng sang tam bảo, trần triều và quan âm bồ tát, căm hoa, thắp hương dâng lễ, thay nước ở mấy cái chén cáu bẩn đen ngòm và tự nghĩ “ Thánh sẽ uống nước bằng cái này sao”… Không khí nóng và ngột ngạt, cảm giác khó thở hơn bình thường như có hòn đá tảng đè lên ngực mỗi khi nó ở đây…không đúng hơn là giống cảm giác mỗi lúc bị bóng đè. Chị nó lí giải cho cái cảm giác đó là vì âm khí ở đây nặng, vong lởn vởn khắp nhà, nó hy vọng là không phải thế không chắc nãy giờ nó dẵm lên chân cả chục vong rồi, vong lại quở thì bỏ bố…
- Năm nay có hạn lớn đấy- Bà đồng già nheo nheo mắt nhìn nó.
- Cháu năm quái nào chả có hạn.
- Kiên, ăn nói tử tế- Chị quắc mắt nhìn nó thì thầm, rồi quay sang nhỏ nhẹ- Cả hai chị em cháu hả bác?
- Cả hai đứa, thằng này bị họa sát thân, chú ý sau lưng có kẻ đâm lén, còn mày họa tai ương thôi nhưng khổ tâm đấy.
- Có làm lễ được không hả bác?
- Lễ lạt chỉ là cái cớ bình tâm, tai ương đi qua là không tránh khỏi, có người biết trước thì lo sợ, có kẻ biết trước thì vững tâm đối mặt. Không giải được đâu.
Nó bắt đầu chả quan tâm vào mấy câu nói của mụ đồng già nữa mà quay sang ngắm nghía “điện”, nó sợ ma, nhưng ít mê tín. Mẹ nó và chị thì khác, cực tín cơ mà lại đ’ sợ ma. Mấy cái câu nói của bà ấy đối với nó ngang mấy định lý toán học hay vật lí gì đó, có nghĩa là sẽ không tiếp thu vào đầu được mấy. “Mẹ tổ, con mãng xà kia to vật, không biết bằng nhựa hay là giấy bồi nhỉ? Kinh chưa, nhìn cái lớp vàng mạ kia ảo ảo, thế mà lần trước bà ấy chém là dát vàng thật hết hơn 3 chỉ. Đùa chứ, hương trầm thơm vãi, trầm thật hay trầm giả ấy nhở? Lúc nào bảo mẹ mua đốt cho sang bàn thờ”… Đấy mới chính là những suy nghĩ đang hành hung tâm trí nó lúc bấy giờ…
“Tít tít tít”
Tiếng điện thoại của nó nổi bật hơn cả giữa không gian tĩnh lặng tràn đầy tiếng thì thầm thủ thỉ như vong của bà chị với mụ đồng già. Chị nó nhăn mặt còn bà ấy khẽ lầm bầm đủ cho 2 chị em nghe thấy về phép văn minh lịch sự chốn công congwj. Nó giả vờ ngượng nghịu gãi đầu, gãi tai rồi cắp mông ra ngoài đọc tin nhắn.
“ Anh đang làm gì?”- Áo trắng nhắn, đệch, nó cũng không hiểu là trong lúc say sưa hay là ngáo ngơ gì mà nó lưu số điện thoại con ranh ấy là “áo trắng’- tí nữa đổi.
“ Đang đi lễ? Làm sao?” đang định gửi tn xong nó lại thấy áy náy khi tỏ thái độ với sự quan tâm của con bé một cách cụt ngủn và cục cằn thế nên đành thêm câu hỏi vớt “ Thi tốt không?”
“ Dạ tốt”
“Thế mày nhắn cho tao làm gì? Trả thẻ hay đòi túi”
“Dạ không, em không được nt ạ?”
“Tốt nhất là thế”
“ anh có rảnh không?”
“ không, làm sao?”
“không sao ạ, em hỏi thế thôi”
Nó rút điện thoại ra gọi thẳng:
- Nghe tao nói này, tao không biết mày đang nghĩ cái đ’ gì, nhưng tao và mày hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, hiểu không? Đừng có lăn tăn vì chuyện tao nói mày giống đứa nào, hay là hôm ấy tao làm gì mày? Mày đừng có lèo nhèo nhắn tin hay gọi điện cho tao, tiền cảm thấy ko trả được thì tao cho. Thế nhé, tao không muốn dây vào mấy loại tiểu thư như chúng mày.
Rồi nó hậm hực cúp máy một cách vô lí.
“ Tít tít tít”
“em xin lỗi”
Dai như đỉa đói, nó rủa thầm. Rồi tắt sụp nguồn đi xong quay lại phòng với chị, thấy chị chắp chắp vái vái đặt mấy tờ 500 xanh lè vào đĩa, nó đoán chừng mình lại chậm chân, buổi đi lễ có lẽ đã thành công mỹ mãn.

Trên đường về nhà nó mới bật máy lên, may mắn là không có cuộc gọi nhỡ nào. Thực ra thì cũng chẳng có, việc làm ăn của nhà bấy lâu nay do mẹ và chị nắm giữ, sim của nó chẳng hơn cái rác là mấy nếu có gọi nhỡ thì cũng không phải là cuộc điện thoại quan trọng hoặc là của mẹ, hoặc là của chị hoặc là nhầm máy, à mà thiếu giờ thì cũng có thể là của một đứa giời ơi đất hỡi nào đó.
“Tít…tít…tít…”
Chị ngó qua một cái rồi hỏi
- Lại con kia à?
- Vâng, dai như đỉa đói.- Nó lẳng cái điện thoại ra ghế sau chả buồn đọc.
- Tao đọc nhé?
- Tùy chị.
- “em đợi anh ở chỗ cũ, em đang buồn quá, chẳng biết nói với ai, nếu anh không đến cũng đừng mắng em nữa nhé, em cảm ơn nhiều”- Chị nó dõng dạc đọc to.
- Thôi xóa hộ em.
- Hôm qua đi gặp nó à?
- Vầng.
- Có vui không?
- Không
- Nói thật nhé.
- Sao ạ?
- Cứ thấy nhắc tới nó mặt mày lại hơi cười cười.
- Không có đâu chị.
- Tại sao chứ?
- Sao cái gì? Em bảo không sao mà.
Im lặng
- thực ra- rồi nó lại là người lên tiếng trước- Em thấy con bé ấy cũng chẳng giống, chị có biết không khi em thấy nó ở trường, mặt nó non choẹt và khác hoàn toàn, chẳng qua lúc đấy, cái lúc mà nó xuất hiện, cái lý do mà nó tới đấy cứ như là được dàn xếp sẵn, giống y như ngày xưa, rồi hoàn cảnh gia đình, rồi cái trường nó học cũng thế, mọi thứ y hệt… khiến em cứ ngờ ngợ, thật ra nó không hề giống, không hề giống chút nào- nó lẩm bẩm một mình- hoặc có cái gì đó giống cũng rất gượng ép… Đờ mờ, em dài dòng vãi lờ, đại khái em không muốn quan tâm.
- Ừ, tùy thôi.
- Haizzz…- Nó thở dài.
- Thế có qua với em nó chút không?
- Để làm gì ? Chị dở hơi à?
- Nếu đã không coi nó là gì thì đừng suy nghĩ quá như thế, coi như là đi gặp một đứa em đi, tao thấy nó cũng có chút gì đó...à ừm…lạ lạ.
- Thôi em nhường chị.
- Thế để tao đi.
- Vầng.
- Chỗ cũ là chỗ nào?
- Biết được nó, cứ như là em với nó hẹn hò nhiều lắm rồi ý, có 3 lần gặp nhau 1 ở bar, 1 ở quán phở 1 ở quán trà sữa.
- Alo, em đang ở đâu?
Nó giật bắn cả mình khi thấy con chị tự tiện dùng cái điện thoại của nó đang vừa ngó đường ,vừa định buông vô lăng giật lại thì bà ấy đã né người ngoài tầm tay của nó ừ ừ mấy câu rồi vất vội máy ném trả nó
- Mượn tí, hì hì.
- Chị bỏ cái thói dùng chung đồ người khác đi nhé, em không thích.- Nó hằn học.
- Điện thoại tao mua mà, mày thông cảm tý.- Chị lại cười cầu tài.
Nó không nói gì bấm cửa kính oto cầm con điện thoại toan ném ra ngoài đường, chị nhìn thấy trợn ngược mắt nhanh tay vồ lấy ném ra ghế sau, quát inh ỏi:
- Mày làm cái gì thế? Điên à?
- Nếu vì là của chị mà chị thích là gì thì làm thì để em ném mẹ nó đi còn hơn.
- Tao xin lỗi được chưa?- Chị quát, rồi bà ấy cốc đầu nó- Mày như là tới tháng ý- Đưa tao ra quán trà sữa xem con dở hơi kia thế nào.
- Biết thế.

- Lên không?- Chị đóng sầm cửa xe rồi vỗ vỗ kính hỏi nó.
Nó lăc đầu.
- thế trông xe cẩn thận nhé, phường nó qua hốt bây giờ đấy.
Nó gật gật.
Bây giờ nó thấy không chỉ riêng mình nó lắm chuyện, mà chị nó cũng thật phiền phức. Nó bật ngả ghế ra sau và bật radio giao thông nghe tin tức.
Một lúc sau…
“rengggggggggg”- Chị gọi
- Lên tao bảo.
- Gì? – Nó làu nhàu – Không lên đâu.
- Có cái này hay lắm, không lên thì hối hận.- Cúp máy.
Chị nó lại chiến thắng cái tính tò mò của nó, chưa đầy một phút sau đã thấy nó lê xác lên tới nơi, chị đưa nó cái ipad vẫn đang mở trình duyệt hất hàm ý bảo mày đọc đi. Nó nhận lấy cái máy và nheo nheo mắt đọc dòng tin đăng trên fanpage
“ Sự thật về độ ăn chơi của hotgirl trường X”
“ Thùy Dương lớp trưởng lớp 12A2-Những tưởng là một cô gái giỏi giang, ngoan hiền gương mặt triển vọng cho ngôi vị miss của trường năm nay, nhưng Thùy Dương lại có mối quan hệ khá phức tạp với các thành phần giang hồ xã hội, đặc biệt là tên K ( xin phép giấu tên) đây là chùm ảnh thân mật của Dương và K trong quán trà sữa gần trường
*Ảnh*- *Ảnh*
Còn đây là hình ảnh ngoài đời thực của dân chơi xăm trổ
*Ảnh nó ngồi vất vưởng trên bar*…”
Đọc đến đoạn này thì nó không còn muốn đọc nữa, nội dung đại khái là bày tỏ sự quan ngại sâu sắc về hình tượng một hot girl cấp trường đang trong thời kì sa đọa và ánh mắt nhìn đầy kì thị về một anh giai giang hồ cấp phường. Nó vất toẹt tờ báo xuống bàn toan nhổ bãi nước bọt, rồi lại thôi vì sàn nhà ở đây có vẻ mới lau
- Đọc rồi? Làm sao?
- Mày thôi cục đi mày- Chị cau có, rồi quay sang an ủi con bé- Chị biết đứa nào làm cái này.
- Em cũng hơi hơi đoán ra. Cái này không như người lớn bọn chị, em vẫn là học sinh tự dưng có chuyện thế này mang tiếng, chẳng dám nhìn mặt ai nữa. Sáng em đi học mọi người cứ nhìn em cười cười, đến lúc bạn em nói em mới biết chuyện. Chán nản bỏ học ngồi đây luôn.
- Sợ mang tiếng vì quen biết bọn tao chứ gì, đúng mẹ nó rồi, bọn tao cặn bã đâu tốt như chị em nhà chúng mày. Hôm qua, chị mày nó còn định tống tiền tao mới bỏ mẹ chứ. Lần sau chọn bạn mà chơi, nhớ. Thế mày gọi tao tới đây để làm thêm bài nữa cho đủ bộ à?- Nó làu bàu.
- Cũng không hẳn là tốt lắm, chỉ là quan hệ bình thường thôi. Hai chị em gần nhà, bố làm cùng cơ quan, cùng chức vụ, lại học cùng trường. Hai gia đình lúc nào cũng bị so sánh với nhau, lúc nào em cũng cố gắng nhường nhịn để chị ấy phần hơn nhưng chẳng bao giờ vừa lòng được chị ấy hết. Không nghĩ là vì chuyện thi miss của trường mà chị ấy còn làm cả cái trò mèo này.
- Vãi hàng con em, thì ra là buồn chuyện thi hoa hậu. Đau ruột- Nó quay sang chị- Chị đã thấy phí xăng chưa?
- Mày thôi cái kiểu nói xúc xiểm hằn học ấy đi.
- Ờ…- Nó tỉnh queo cho tay ngoáy mũi.
- Em chẳng quan tâm tới chuyện ấy, em sợ bố em mà nhìn thấy lại chẳng ra làm sao.
- Chị nhìn bố em chắc chẳng có vẻ là người chăm vào facebook đâu, còn nếu có đứa muốn chọc vào mà gửi tận tay cho ông ấy thì hy vọng ở cái vị trí đấy bố em đủ thông minh để nhìn ra âm mưu trong đó.
- Vâng, hy vọng thế….- Con bé thở dài
- Thế trưa rồi tan học sao không về đi? Hay để chị đưa về nhé.
- Không em đi xe đạp mà, với lại chiều ở lại học thêm luôn, tí em đi mua cái gì ăn qua loa thôi, em chưa ăn sáng.
- Ăn xôi nấm không? Để chi đi mua nhé, chị cũng chưa ăn sáng.
- Dạ thôi…
- Khách sáo gì, cười cái chị xem nào, trông mặt lọ lem có kinh không?
- Thì ở nhà em vẫn bị gọi là Lem mà, hihi.
- Mày- Chị quay sang nó ra lệnh- Ra Lò Đúc mua tao mấy suất xôi nấm.
- Đ’
- Ơ… cái gì đấy… bật à?
- Ai mời thì đi mà mua, em mời à?
- Không mời thì mày ngồi im đấy tí về thì đừng có ăn? Đưa chìa khóa xe đây.
- Thèm vào- Nó lè lưỡi, rồi tiện tay với cái ipad.- mượn tí, máy có chém hoa quả không?
- Dạ, không có.
Nó ngó ngó cái máy tìm kiếm một hồi
- Máy mày ko có game gì à? Có tài khoản itune không?
- Em không biết.
- Mày nên cái ipad tàu mà dùng, phí của.
- Em có biết đâu, cái này được người ta cho.
- Vãi cả cho, bố mày cho à?
- Không có chú ở cùng cơ quan đi nước ngoài về mua biếu, em cũng chẳng rõ nữa. Nhà em nhiều mà.
- Ờ…ờ… không phải khoe của, bố mày làm to lắm hở.
- Anh hỏi kì thế, em không biết.- Con bé nhăn mặt.
- Tưởng mày không biết cáu. Tao tải cho mấy trò mà chơi nhé.
- Thôi không cần đâu, em chỉ hay onl face thôi mà.
- Thế tao tự tải rồi xóa.
- Thế để lại trò nào hay hay cho em nhé.-* cười toe*
- Hay là trò nào?
- Pikachu có không?
Nó cau mày lầm bầm “mày tốt nhất nên mua cái máy tàu, nó cài sẵn đấy” tuy nhiên vẫn đành lòng mò mẫm trò chơi hồi ấu thơ ấy. Tự nhiên có đứa vỗ vai nó
- Đây là nhân vật nổi tiếng trên face trường em ngày hôm nay đấy à?
- Bỏ cái tay ra khỏi vai tao, to chuyện bây giờ đấy.- Nó chẳng thèm ngẩng mặt lên vẫn cắm cúi chọt hoa quả.
- Đúng là dân xã hội, chưa ai khảo đã lòi bản chất ra rồi.
- Có vấn đề gì với mày không?
- Anh thôi đi- Con bé quát, nó chẳng biết là quát nó hay thằng kia, nhưng chắc chưa đủ gan quát nó, hy vọng thế- Anh đến đây làm gì?
- Có đứa em ở đây hôm nay báo tin lạ, anh tò mò qua ngay tình cờ lại gặp em ở đây. Đây là cái gọi là tốt đẹp hơn anh mà em nói đến à?
- Anh đừng có nói bừa, không như anh nghĩ đâu. Nhưng chắc chắn là anh em tốt hơn cái lại bẩn tưởi nhà anh nhiều đấy.
- Em đừng có nhắc lại chuyện ấy, chuyện hôm đó… Mà thôi, thì đã sao. Em hỏi mọi người xem anh với hắn ai tốt? Ít nhất anh cũng có học hành tử tế đàng hoàng…
Đm, lại nói đến chuyện có học, đời nó dị ứng nhất là chữ học, sao chúng mày cứ nhất định phải lôi chuyện học hành bài vở ra mà sỉ nhục bố mày thế? Máu nóng nó sôi sung sục, tai giật giật, cũng phải mất vài giây nghĩ ngợi nó mới đủ can đảm cầm nguyên cả con ipad phi vào mặt thằng kia chỉ tay giọng hầm hè
- Mẹ mày, tao không nói gì thì mày tưởng tao điếc phải không?
Nó đứng chỉ tay năm ngón ra vẻ cực hùng dũng như thể một vị anh hùng ẩn dật trong truyện chưởng Kim Dung tới giờ phút quan trọng mới xuất hiện chói lòa như sao. Đang dương dương tự đắc vì hành động anh hùng của mình, thì hai ba đứa kia lao tới giữ tay nó lại một thằng đấm liên tục vào bụng nó như đấm bao cát. Thằng vừa bị ăn cái ipad vào mặt kia quát
- Dừng lại.
Mấy đứa kia nhả tay ra, nó ôm bụng gập người xuống…đau vãi. Thằng kia lau lau mấy giọt máu trên mép ( chắc rách môi) rồi cười khẩy
- Để tao cho mày thấy là đến đánh nhau tao cũng có học hơn mày.
Nó đợi chừng mấy chục giây, cơn đau dịu hẳn rồi nhếch mép cười nghĩ bụng “ để xem, bố mày thân vào tù ra tội, nếu đánh 1-1 thì ăn nhau độ liều, nếu cần tao chọc mù mắt mày chỉ bằng một ngón tay thôi” rồi đứng thẳng người vỗ vỗ tay ra vẻ nghênh chiến như kiểu quân tử thật thụ
- Thôi ngay đi- Con bé hét lên.
Nó chưa kịp quát con bé im mồm thì chỉ loáng thoáng thấy thằng kia tung một cú đá lộn vòng cầu trên không ( uầy ui, đẹp vãi, ngưỡng mộ vãi) như kiểu phim chưởng gót chân bổ đúng vào gáy nó ghì xuống theo đà, đầu nó đập thẳng xuống đất, tiếp đất ngay bằng mũi. Tối tăm và gục luôn tại chỗ. Quá nhanh…
- Đ…m chúng mày, cái gì thế này….
Chị nó đứng ở cửa la lối chói tai tay vẫn vung vẩy mấy bọc xôi hùng hục lao lại như thấy ăn cướp. Lúc đấy nó đoán chừng bà ấy rút đâu được cài rùi cui điện, vì có mấy tiếng tạch tạch rợn người, nghe đâu cũng có thằng nằm gục xuống một bãi miệng ú ớ cùng nó luôn. Sau đó là tiếng bà ấy gào ầm ĩ, không ra khóc, không ra giận cũng không ra đe nẹt
- Bọn chó này thả tao ra, chúng mày có biết bà chúng mày là ai không? Chúng mày chuẩn bị gọi bố mẹ chúng mày đào mả đi.
Tiếng bàn ghế đổ vỡ loảng xoảng, chắc là sản phẩm của bà chị nó trong lúc quẫy lộn, nó cố gồng mình toan đứng dậy nhưng mắt mũi vẫn một màu đen kịt, gáy trái đau chói, mồm mặn mặn nhoe nhoét máu. Nhỏm được mông lên chừng mấy phân nó lại nằm gục xuống luôn một bãi…bất lực. Tiếng bước chân hùng hục chạy ra tiếng người can ngăn, gái trai già trẻ đủ cả, chắc khách và chủ quán đã ra. Mẹ, không chừng mấy phút nữa lại có cả phường tới, lại rách việc rồi đây.
- Chị Linh…*^*@#@4)(*&& chúng mày, đánh chết cụ chúng nó đi
Cứ tưởng kết thúc rồi hóa ra chuyện hay vẫn còn ở phía sau, tiếng bước chân rầm rập nền nhà, tiếng đồ đạc loạn xì ngầu cả lên, nó đổi sang tư thế nằm nghiêng cố mở mắt ra nhìn xem quân cứu viện ở đâu đến. Lạ hoắc… Thôi mà mặc kệ, làm việc tốt là được. Nói chung không màu mè cho lắm, một lũ xăm trổ đầu trọc làm việc đúng kiểu dân đầu đường xó chợ nhà mình, mấy thằng quây một đấm đá túi bụi chủ yếu vào mặt và bụng vừa đánh vừa chửi vừa đập phá thị uy. Nó hả hê khi thấy thằng vừa cho nó ăn đất bầm dập mặt mũi, máu me be bét. Mọi người sợ vạ lây dạt ra chạy toán loạn. Xem chừng dằn mặt đã đủ một thằng nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt thằng đang nằm dưới đất
- Cho chúng mày sáng mắt ra, dám động vào chị bọn tao à?
Sự việc đáng lẽ sẽ dừng lại ở đó với những thằng biết điều, bên nó có thể thu dọn chiến trường và rút êm trước khi công an tới. Nhưng đời đ’ nói được chữ ngờ cũng như đ’ đếm được hết những thằng hâm, thằng kia- chính xác vẫn là cái thằng vừa cho nó ăn đất run rẩy ngóc đầu dậy lè nhè với đầy sự tự tôn và tự hào vào bản thân
- Chúng mày có đánh chết tao…Thì vẫn là cái loại du thủ du thực…vô học thôi…
- Cái con mẹ mày, vô học này- Thằng vừa nhổ bãi nước bọt tiện chân sút một cái giữa mồm thằng nằm dưới đất khiển mặt nó bật ngửa ra đằng sau, quả này chắc rụng một hai cái răng là ít.
- Thôi đi, dừng lại- “Con bé áo trắng” nãy giờ thất thần đứng bất động như tượng cuối cùng cũng gào lên thảm thiết lao lại giữ tay thằng vừa giơ chân sút. 
- Câm, ở đây chưa tới lượt mày nói.- Thằng kia hất nó ra tiện tay vung lên tát một cái rõ kêu vào mặt con bé khiến nó mất đà ngã quỵ xuống sàn.
Đến đoạn này, sau này mỗi khi kể lại cho người khác nghe, ai bảo nó chém nó cũng đành chịu. Không hiểu sao khi ấy nó móc đâu ra chút sức lực tàn lồm cồm bò dậy lao về phía thằng kia đấm như điên loạn vào mặt nó, đấm như thể chưa bao giờ được đấm vậy, thằng kia quá bất ngờ nên chuếnh choáng không đỡ kịp. Trong lúc nó đang lồng lộn như thế thì thấy gió sau tai mình lành lạnh nhói một vệt dài rồi ướt ướt nóng nóng, không kịp quay lại đằng sau nhìn xem chuyện gì nhưng cũng đoán ra phần nào khi mà vừa nãy nó nhớ trên bàn có một chai cô ca thủy tinh của con kia đang uống dở…
- Chúng mày điên à? Em tao…em tao đấy…- Nó vẫn còn lờ mờ nghe tiếng chị nó hét inh ỏi.
- Sao chị không nói sớm…- Thằng kia lắp bắp.
Nói thật là đến đoạn này thì vẫn theo mô típ cũ của tất cả các truyện do kin_3689 viết thôi, nhân vật chính lại lịm đi ko biết cái lol gì nữa hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro