16. Giáo chủ ghen thật đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần li khai đôi uyên ương Lan Mặc, Thiên Yết về Bắc trạch đã thập phần mệt mỏi, hắn không đi vào chính điện mà đến thư phòng nghỉ ngơi đồng thời xem chút thông tin về việc giảm sức công phá của thiên lôi độ kiếp. Bảo Bình theo Thiên Yết đi vào, thấy hắn mệt đến mức hai hàng lông mày sắp nhíu đến hỏng ấn đường rồi. Y đau xót tiến đến cầm lấy sách của Thiên Yết đặt xuống, Thiên Yết bất ngờ ngẩng đầu lên thì một ngón tay mát lạnh đã chạm lên ấn đường của hắn, ngón tay mang theo linh lực dễ chịu xoa dịu tâm trí hắn. Thấy Thiên Yết không còn nhăn mặt, Bảo Bình mới nhẹ lòng một chút, y cất giọng ôn nhu mang chút trách móc cùng xót xa:
- Thiên Yết a, ngươi đừng cố quá, mệt thì cứ nghỉ, sau đó mới có thể hảo hảo làm việc, còn nữa đừng suốt ngày nhăn mặt vậy, sẽ xuất hiện nếp nhăn đó.
Tuy Thiên Yết biết Bảo Bình đang nhắc nhở quan tâm hắn, lòng hắn vui đó nhưng miệng vẫn phải đá đểu một chút:
- Vậy là ta có nếp nhăn sẽ không còn đẹp nữa, đến lúc đó Bảo Bình sẽ chê ta sao?
Câu nói chỉ mang ý trêu đùa nhưng Bảo Bình lại thật xót xa, y lắc đầu nói:
- Không chê, ngươi như vậy không tốt cho sức khoẻ, ta đi làm cho ngươi chút điểm tâm.- Sau đó y đứng dậy đi đến trù phòng.
Vốn Thiên Yết định nói rằng Bảo Bình không cần động tay, có thể sai hạ nhân làm nhưng Bảo Bình nhanh quá, hắn nhắc không kịp nên cũng thở dài để tuỳ ý Bảo Bình. Thiên Yết buông sách xuống nhắm mắt dưỡng thần. Bảo Bình sau khi vất vả một chút ở trù phòng cuối cùng cũng có thành quả, món bánh hoa quế này y đã làm đi làm lại rất nhiều lần, vất đi bao nhiêu cái bánh, bị thương cũng không biết bao nhiêu lần, thành công hoàn mĩ rồi mới dám đi làm cho bảo bối của y. Lúc Bảo Bình háo hức cầm đĩa bánh vào thì thấy người kia đã nhắm mắt từ hồi nào. Y cười ôn nhu, nhẹ nhàng đi đến đặt đĩa bánh trên thư án. Vốn nghĩ Thiên Yết không phát hiện ra nhưng ngay sau khi y đặt đĩa bánh xuống Thiên Yết đã mở mắt ra rồi. Bảo Bình ngồi bên cạnh nhắc nhở:
- Ngươi ngủ thêm chút nữa đi.
- Người tu tiên vốn không cần ngủ, ta chỉ điều tức lại chút thôi, bánh hoa quế à?- Thiên Yết lắc đầu rồi nhìn đĩa bánh thơm phức trên bàn, ngửi hương thôi đã thấy ngọt.
Bảo Bình cười vui vẻ, y cầm một cái đưa tới miệng Thiên Yết giọng nói pha lẫn chút tự hào:
- Ta tự làm đó, ngươi ăn thử xem có ngon hơn lần trước chúng ta ăn ở hội chợ không.
Thiên Yết thấy mùi ngọt như vậy chắc chắn bánh cũng sẽ rất ngọt, tuy hắn hảo ngọt thật nhưng ngọt quá vẫn sẽ làm cho hắn khé cổ nuốt không trôi. Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Bảo Bình, Thiên Yết vẫn là mở miệng cắn một miếng. Vị ngọt liền tràn vào trong miệng, đánh tỉnh tâm trí mệt mỏi của Thiên Yết, bánh mềm thơm mùi quế rất ngon. Bảo Bình thấy biểu cảm của Thiên Yết liền biết là mình thành công rồi.
- Sao hả? Ngon đúng chứ. Đồ ngọt giúp ngươi bớt mệt mỏi đó nha.- Y cười toe toét rồi đẩy đĩa bánh về phía Thiên Yết.
- Ừm, rất ngon. Bánh rất thơm còn mềm, Bảo Bình ngươi rất giỏi.- Thiên Yết rất ít khi khen người khác tuy nhiên với người này hắn không kiềm chế được muốn tán thưởng. Thiên Yết đâu thấy ngọt mỗi trong miệng đâu, lòng hắn cũng ngào đường luôn rồi.
- Quá khen quá khen. Nếu ngươi thích, ta sẽ làm cho ngươi ăn mỗi ngày. Đây còn nhiều ngươi ăn tiếp đi.- Bảo Bình hứa hẹn cười cười, cầm miếng mới lên đưa cho Thiên Yết.
Nghe đến chữ "mỗi ngày" kia, tim Thiên Yết liền chậm một nhịp, tuy nhiên hắn cũng không muốn ảo tưởng, hắn quay lại hỏi cái con người đang cầm miếng bánh mình vừa ăn dở đưa vào miệng thưởng thức như mĩ vị:
- Có thật không?
- Hả? Thật cái gì?- Bảo Bình có chút mờ mịt, bảo bối y hỏi cộc lốc quá đi.
- Có thật là ngươi sẽ làm bánh cho ta ăn mỗi ngày không?- Thiên Yết nhìn thẳng mặt Bảo Bình, nhấn mạnh hai chữ "mỗi ngày".
Bảo Bình ngẩn ra chút, trong lòng liền sáng tỏ," A tiểu giáo chủ, tiểu mê người, ta bắt được ngươi rồi", y cười vui vẻ ôn nhu, tiến đến tháo mặt nạ bạc lạnh lẽo để lộ gương mặt tưởng chừng như ảo diệu ở trần gian, y rành rọt từng chữ một:
- Ta- Liêm trinh tinh quân Huyền Bảo Bình xin nguyện mỗi ngày đều làm bánh hoa quế cho Lãnh giáo chủ Lãnh Thiên Yết .
Thiên Yết không ngờ Bảo Bình lại dứt khoát đến vậy, hắn cảm thấy như đây là lời hứa hẹn đáng tin cậy nhất. Thiên Yết phì cười vui vẻ, gương mặt tưởng chừng như sắp liệt hết cơ mặt lại bừng sáng như hoa nở. Thiên Yết buông lời trêu đùa Bảo Bình:
- Ta tin ngươi. Nhưng mà cái bánh đó ta đang ăn dở. Ngươi không ngại dơ sao. Hửm?- Thiên Yết cầm cái bánh mới cười mở giọng tà mị.
Nghe thấy giọng nói với chất điệu quen thuộc Thiên Yết chỉ dùng để nói chuyện với mình trước đây y liền biết bảo bối động tâm rồi. Lãnh giáo chủ quyến rũ như nào chỉ có mình y biết. Bảo Bình nhất quyết lộ ra vẻ mặt câu nhân tiến đến gần Thiên Yết phả hơi thở thơm tho ấm áp của mình vào tai hắn, y thì thầm giọng trầm khàn gợi cảm:
- Nước miếng của Lãnh giáo chủ là sạch sẽ nhất. Chết đi sống lại một đời mới được nếm thử. Làm sao dám buông lời chê bai. Ngược lại Lãnh giáo chủ có muốn thử một chút vị khác biệt không?
Tai Thiên Yết quả thực rất nhạy cảm, lúc Bảo Bình tiền gần lại, cảm được hơi thở bên tai, Thiên Yết đã rùng mình rồi. Nghe Bảo Bình buông lời mời gọi, Thiên Yết cũng không vừa, hắn đối mặt thật gần với Bảo Bình, cầm miếng bánh mình vừa cắn dở bẻ ra thành miếng nhỏ, hắn nói:
- Thật tò mò hương vị đặc biệt a.- Sau đó đặt bánh vào miệng làm cầu nối giữa môi mình và bạc thần người đối diện.
Bảo Bình cười tà, từ từ cắn miếng bánh thu hồi khoảng cách giữa hai đôi môi, đôi mắt Thiên Yết mở nhẹ có chút thích thú lại quyến rũ, môi mỏng giữ miếng bánh hờ hững đợi chờ bạc thần quyến rũ tiến lại gần. Bảo Bình khi tiến sát đến miếng bánh nhỏ cuối cùng liền một tay giữ chặt lấy cái eo thon dẻo dai, một tay giữ gáy Thiên Yết, triệt để áp môi phủ lên cánh môi quyến rũ của bảo bối. Y liếm nhẹ một chút rồi chui vào khoang miệng y nhung nhớ bấy lâu, cảm giác quen thuộc như được về nhà khiến Bảo Bình mê luyến. Khoang miệng ấm áp quen thuộc lại một lần nữa nhấn chìm Bảo Bình, lưỡi y tung hoành ngang dọc, liếm lên mọi ngóc ngách không để thoát một chỗ nào, Thiên Yết chủ động vươn đầu lưỡi vẫn còn vị ngọt của bánh dây dưa quấn quýt với Bảo Bình. Y mút đầu lưỡi ngọt ngào, điên cuồng quyến luyến hôn sâu. Nước bọt tuy cơ man đi vào miệng Bảo Bình nhưng vẫn là quá nhiều, hoà quyện chảy xuống khiến một màn này trở nên kích tình. Bảo Bình theo thói quen mơn trớn tai Thiên Yết khiến hắn kêu ưm một cái và thầm nghĩ sao tên này lại có thể kích thích hắn như vậy, y hiểu hắn đến mức nhiều khi Thiên Yết cảm thấy Bảo Bình có chút đáng sợ, có những thứ Thiên Yết không hề chia sẻ nhưng Bảo Bình biết, những thói quen cũng như sở thích của hắn, Bảo Bình thuộc làu làu như thể đang tự kể về chính mình vậy. Sau khi Bảo Bình lui ra còn cố tình cắn nhẹ vào đầu lưỡi ngọt ngào, sợi chỉ bạc liên kết xuất hiện chứng minh cho sự nồng nhiệt của cả hai.
- Thiên Yết ngươi thật ngọt a.- Bảo Bình ôm Thiên Yết vào lòng cảm thán.
Trong khi đó Thiên Yết vẫn có chút trầm mê trong nụ hôn quen thuộc, hắn vô thức nói:
- Ngọt cũng chỉ cho ngươi.
Bảo Bình giật mình, y vội nhìn xuống nghĩ Thiên Yết có kí ức kiếp trước nhưng y nhầm rồi. Thiên Yết là đang vô thức thôi. Tuy vậy, Bảo Bình vẫn yêu thương hôn lên đỉnh đầu Thiên Yết.
- Đúng, ngươi không cần cho, nó là của ta rồi. Vĩnh viễn.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng chìm vào giấc ngủ bình yên.

Chiều hôm đó, Thiên Yết cùng Bảo Bình đi đến Đông trạch tìm Ma Kết. Cốt là để bàn với y về việc Thổ thần. Hai người đứng đợi cùng hàn huyên nói chuyện. Thiên Yết thắc mắc với Bảo Bình rằng tại sao y hiểu hắn, Bảo Bình thì nói tại y tinh tế, cuối cùng vẫn là Thiên Yết đuối lí không tra khảo được gì. Bỗng y cảm thấy gần đây có thêm một luồng linh lực, với sự nhạy bén của bản thân, Thiên Yết liền ngước mắt lên nơi hắn cảm nhận được luồng khí tức đó, thấy Ma Kết trên tay đang bế một người định quay đầu bỏ trốn lại chạm mắt với Thiên Yết lại thở dài quay trở lại. Chỉ một khắc này thôi Thiên Yết đã biết tên này chưa nói gì với Song Tử rồi. Sau khi Ma Kết chào, ý định đầu tiên của Thiên Yết chính là ép Ma Kết nói mọi việc cho Song Tử nghe. Sau khi tất cả mọi việc đã hoàn thành sau khi kiểm tra linh căn ở Thạch Cảm Linh, Bảo Bình liền rủ rê đi Vân Phồn:
- Thiên Yết, chúng ta đến Vân Phồn đi. Nghe nói hôm nay có hội chợ đêm đó. - Giọng y háo hức mời mọc, hôm nay y phải bồi dưỡng tình cảm với bảo bối.
Thiên Yết ngẫm nghĩ một chút, hắn sắp xếp và xem lại xem có chuyện gì quá gấp không. Thấy không có gì vội hắn liền đồng ý:
- Ừm, cũng lâu rồi ta chưa đến Vân Phồn.
- Ngươi tốt nhất a Thiên Yết, để bụng đừng ăn gì nha. Tối nay chúng ta thưởng thức mĩ vị của Vân Phồn.- Bảo Bình hướng Thiên Yết cười toe toét, ánh mắt sáng lên mang theo chút háo hức. Thiên Yết thấy Bảo Bình cười đến phá lệ vui vẻ như vậy lòng bất giác cũng vui theo, môi khẽ cong lên nở nụ cười nhàn nhạt.
Chiều tà khi hoàng hôn nhuốm đỏ một vùng trời Bắc Lương, hai thân ảnh đã cùng nhau ngự kiếm tiến đến Vân Phồn. Vì sắp có hội chợ đêm nên ngay từ sớm đã rất náo nhiệt, người người tấp nập qua lại, tiếng cười nói vui đùa liên tục vang lên ồn ã, mọi người bày hàng quán tấp nập bên lề đường, quả không hổ nơi chốn kinh thành lúc nào cũng náo nhiệt đông vui giàu có. Bảo Bình nắm tay Thiên Yết tiến vào tiệm hương liệu của ông chủ Trần, lần trước khi gặp Kim Ngưu, Bảo Bình đã truy ra được Kim Ngưu là ông chủ của mấy chục tiệm hương liệu hơn nữa cũng là một nghệ nhân phối hương cực giỏi, y đã đưa cho Kim Ngưu tuyết liên của Bắc Lương và một số loại hoa đời trước Thiên Yết rất thích để Kim Ngưu chế thành hai túi hương, hôm nay y phải đi xem thành quả rồi. Kéo Thiên Yết vào một tiệm hương liệu đông nghịt người, y khó khăn lăm mới đưa được Thiên Yết vào gian trong. Khi bước vào đập vào mắt hai người là cảnh tình tứ của Kim Ngưu và Xử Nữ, Bảo Bình ho nhẹ một tiếng, y không có ý định ăn cơm cẩu trước khi ăn mĩ vị đâu. Kim Ngưu nghe thấy động tĩnh liền ngẩng mặt lên buông Xử Nữ ra, thấy Bảo Bình và Thiên Yết, y và Xử Nữ liền cung kính chào:
- Tham kiến Tinh quân, Lãnh giáo chủ.
- Mấy cái ta nhờ ngươi đã làm xong chưa?- Bảo Bình hướng Kim Ngưu hỏi.
- Ta đã làm xong rồi, Tinh quân thật biết chọn hoa và thảo dược nha. Chúng đều cho ra mùi hương đặc biệt quyến rũ nhưng lại chỉ thoang thoảng hơn nữa cũng rất mát mẻ bởi có thêm Tuyết liên.- Kim Ngưu vừa đưa hai túi hương liệu được đặt ngay ngắn trong hộp gỗ tinh xảo vừa nói giọng có chút cảm thán vì tất cả số hoa và hương liệu Bảo Bình đưa cho y phối đều rất quý hơn nữa đa số rất độc, chỉ cần dùng lượng sai hoặc đơn giản là luyện quá thời gian một chút thôi liền thành độc.
Bảo Bình vui vẻ nhận lấy hộp gỗ, y cầm hai túi hương liệu lên ngửi thử, "đúng là mùi hương năm xưa rồi", kiếp trước, Thiên Yết luôn mang trên mình một túi hương với mùi rất đặc biệt, mùi hương rất quyến rũ nhưng chỉ thoảng qua mũi lại đặc biệt mát mẻ khiến Bảo Bình quyến luyến, y đã nhiều lần hỏi Thiên Yết nhưng Thiên Yết lại cứ thần thần bí bí không chịu nói, chỉ cho Bảo Bình ngửi thử mà tự đoán ra. Lúc đầu Bảo Bình cũng định bỏ cuộc nhưng cuối cùng cũng vì quá yêu thích nên y đã đâm đầu vào nghiên cứu đến nỗi Thiên Yết cũng phải bất lực, hắn đâu ngờ Bảo Bình lại chăm chú đến nỗi không để ý hắn luôn cơ chứ, vậy nên hắn đã tiết lộ cho Bảo Bình loại hương thần bí nhất đó là Tuyết liên- một loại hoa quý của Bắc Lương. Đời này Bảo Bình đã tập hợp đủ nguyên liệu rồi. Thấy Bảo Bình cứ mê luyến túi hương kia như vậy Thiên Yết đâm ra có chút tò mò, y hiếu kì hỏi:
- Cái gì vậy Bảo Bình?
- Túi hương đó, ta đã nhờ ông chủ Trần làm ra từ một số loại hoa, chắc chắn ngươi sẽ rất thích, nào ngươi ngửi thử xem.- Bảo Bình vừa nói vừa đưa túi hương lại gần mũi Thiên Yết.
Thiên Yết hướng lại gần túi hương, đúng như Bảo Bình nghĩ, mắt Thiên Yết đều sáng lên rồi. Thiên Yết chưa dùng hương liệu bao giờ đơn giản vì lúc hắn hành động, mùi hương sẽ khiến hắn bị lộ nhưng mùi hương này khiến Thiên Yết không khỏi muốn phá tan quy tắc của mình. Mùi hương quyến rũ lại thoang thoảng vấn vít lấy cánh mũi. Hương thơm này rất quen thuộc nhưng hắn nghĩ không ra là đã ngửi thấy ở đâu. Tuy nhiên Thiên Yết cũng gạt qua một bên thắc mắc nho nhỏ ấy, mùi hương này đã chinh phục được khướu giác của hắn rồi. Thấy Thiên Yết hứng thú như vậy, Bảo Bình liền cầm một túi đưa cho hắn còn chính y giữ một túi, y nói nhỏ vào tai Thiên Yết:
- Ta một túi, ngươi một túi, đảm bảo không ai có mùi hương giống thế này nữa. Chỉ có hai chúng ta thôi.
Nghe thấy sự riêng tư nồng đậm trong câu nói của Bảo Bình, Thiên Yết lòng liền rất thoả mãn, chiếm hữu của hắn rất cao hơn nữa cũng rất đáng sợ, Thiên Yết không tham lam nhưng một khi đã xác định cái gì là của mình thì mặc kệ thứ đó có giá trị hay không nếu chưa có sự đồng ý của hắn thì đừng hòng đụng vào. Thiên Yết rất thích cái cảm giác được chiếm hữu một thứ làm của riêng. Nhận lấy túi thơm, Thiên Yết đặt trong người, cười nhẹ nhàng lại quyến rũ y như hương thơm kia, y nói vs Bảo Bình:
- Đúng, chỉ có ta và ngươi, không một ai hết.
Bảo Bình yêu thương đầy mãnh liệt nhìn bảo bối của mình, y hưởng thụ cái cảm giác chiễm hữu Thiên Yết đem lại, y luôn bị kích thích bởi những lời nói cũng như hành động mang tính chiếm hữu nồng đậm, điên cuồng và giam giữ của Thiên Yết. Có thể nhiều người sẽ thấy sở thích này quả là quái dị nhưng Bảo Bình thích thế, ai làm gì y, hơn nữa trên đời còn kiếm ra được ai giống bảo bối của y sao? Kim Ngưu cảm thấy có cái gì đó hơi nghẹt thở xung quanh, Xử Nữ cũng cảm thấy vậy rồi và hắn giám chắc là do cặp đôi máu mặt kia gây ra. Xử Nữ liền đứng lên uyển chuyển kết thúc một màn nghẹt thở này, hắn nói:
- Giáo chủ, Tinh quân hôm nay đến Vân Phồn muộn vậy chắc hẳn để chơi hội đêm, chúng ta nên đợi muộn hơn chút rồi đi, bây giờ còn chưa tắt nắng hẳn. Mời Tinh quân, giáo chủ ngồi thưởng ít trà cùng điểm tâm. Chút nữa chắc hẳn nhị vương gia và Ma Kết sẽ đến.
Xử Nữ vừa mời vừa cầm tách trà lên tao nhã rót vào hai chén gốm tinh xảo. Thiên Yết thuận miệng trêu đùa:
- Tây cung chủ thật giống nương tử ở nhà chồng đang mời khách. Quả thực rất hợp mắt, không biết phu quân của Mạc công tử bận bịu cái gì mà không thể tiếp khách.
Xử Nữ cùng Kim Ngưu nghe vậy mặt không hẹn mà đỏ mặt. Thiên Yết coi như không thấy, chậm rãi thưởng thức chén trà thơm ngon, Bảo Bình có chút thích thú với bản tính thích chọc người của bảo bối, y lại mờ ám hỏi Thiên Yết:
- Vậy Thiên Yết thử nghĩ xem nếu có khách vào nhà thì ngươi sẽ đối đãi thế nào hửm? Gọi phu quân về hay tự mình tiếp như Tây cung chủ?
Thiên Yết nheo mắt nhận ra ý cười trong mắt Bảo Bình, hắn nghiêng nhẹ đầu tựa lên bàn tay cuộn nhẹ lại chống khuỷu tay lên bàn, lời nói mang chút tà mị, gương mặt phá lệ quyến rũ, hắn đưa một tay tháo nhẹ mặt nạ xuống để lộ dung nhan khuynh diễm, miệng hờ hững nói:
- Phu quân của ta sẽ không để ta phải tiếp khách một mình đâu, y sợ ta bị vị khách kia nhòm ngó. Hơn nữa chỗ nào có phu quân thì chỗ đó có ta làm sao ta phải tiếp khách một mình, phu quân thương ta lắm, sẽ không để ta một mình đâu. Phải không?
Câu cuối Thiên Yết hỏi như có như không, rất khó hiểu. Xử Nữ và Kim Ngưu há hốc mồm, đang phân tích lời nói thần bí của Thiên Yết thì Bảo Bình lại cười nhẹ, y đưa tay lên kéo chiếc mặt nạ về chỗ cũ, sau đó nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, phu quân của ngươi chắc chắn rất ghen tuông, không để ngươi một mình với vị khách khác đâu, phu quân ngươi hận không thể cả ngày dính lấy ngươi làm sao có thể nhẫn tâm để ngươi một mình, y rất thương ngươi đương nhiên sẽ không muốn ngươi vất vả, y chỉ muốn giam cầm ngươi, khiến ngươi trầm mê lạc vào mê cung mang tên tâm và tình của y khiến ngươi mãi là của y, ngươi vĩnh viễn cũng không thoát được y.
Giọng nói thì nhẹ nhàng mà sao câu từ lại có thể kinh khủng đến thế. Thiên Yết có chút sững sờ rồi chứ đừng nói là Xử Nữ với Kim Ngưu ở bên kia. Nếu nói tình yêu của Kim Ngưu và Xử Nữ là nước vừa sâu lắng lại nhẹ nhàng thì tình yêu của hai kẻ máu mặt một Tinh quân một giáo chủ kia đích thị là cái ma trận diễm lễ vừa nguy hiểm lại thu hút khiến người ta quay cuồng tình nguyện trầm mê, tình nguyện bị chiếm giữ. Thiên Yết trong lòng thập phần hưng phấn, vị Tinh quân này tại sao hắn không thể gặp sớm hơn, y quá kích thích hắn, y khiêu khích mọi giới hạn của hắn, y lột trần tính cách cùng bí mật của hắn, dám bắt hắn ném vào ma trận mang tên tình và tâm thì đừng hòng kéo y ra nữa, y sẽ làm nơi này rối càng rối, nóng càng nóng để hắn và y cùng trầm mê trong đó luôn đi. Xử Nữ và Kim Ngưu đã triệt để tránh xa hai cái người kinh khủng này hưởng thụ tình yêu nhẹ nhàng ngọt ngào của họ. Thiên Yết bỗng sờ nhẹ lên mặt Bảo Bình, vừa nãy y đi quên không đeo mặt nạ và cũng không dùng dịch dung thuật khiến cho bao nhiêu người trên đường nhìn y đến ngẩn ngơ, có nhiều người còn ngó theo đến độ bị rơi đồ hay ngã lúc nào mà không hay biết, điều này hiển nhiên khiến Thiên Yết thập phần khó chịu, hắn sờ đến mọi nơi trên gương mặt tuấn mĩ kia, đến bạc thần mỏng manh thì mơn trớn một chút, Bảo Bình cầm tay Thiên Yết hôn nhẹ vào lòng bàn tay. Thiên Yết nhẹ nhàng biến ra một chiếc mặt nạ tinh xảo đen tuyền giống y hệt chiếc của hắn chỉ khác màu thôi, hiển nhiên cả hai đều là một cặp, Thiên Yết cẩn thận dùng mặt nạ che đi dung nhan đi hại người kia và nói:
- Ngươi nên đeo mặt nạ. Đừng làm hại dân chúng vì bằng khuôn mặt này, bằng không họ sẽ mất mắt hết. Có  thương chúng sinh thì nghe lời chút, biết không?
Bảo Bình rùng mình nghĩ về kiếp trước, nếu thiên đạo không diệt chúng sinh thì một Thiên Yết thôi cũng đủ làm chúng sinh tan tác mất một nửa rồi. Tuy nhiên đời này cái y để tâm nhiều nhất không phải những người lạ đi ngoài đường kia. Một đời của y đã cho họ rồi, đời này y chỉ biết đến người trước mắt này thôi. Bảo Bình cầm tay Thiên Yết, nhìn thẳng vào mắt y nói:
- Ta không thương chúng sinh. Họ thân quen gì với ta. Nếu được, ta thật không muốn làm Liêm trinh. Ta chỉ muốn sống với người ta tâm duyệt.
Thiên Yết tròn mắt nhìn, lời này làm sao mà lại động tâm y mạnh đến vậy.
- Thôi nào, cái không khí này đã nghẹt thở lắm rồi. Hai người một người Liêm trinh tinh quân sáng ngời bảo vệ chúng sinh là thiên mệnh, một người Lãnh giáo chủ đỉnh đỉnh đại danh chỗ dựa vững chắc của Bắc Lương vậy mà cả hai cùng tính toán tiêu diệt chúng sinh là sao.- Một giọng nói giảo hoạt có chút bất lực vang lên. Song Tử tuy nghe được không nhiều nhưng những câu nói đó đều khiến hắn rùng mình, hắn có một hoàng huynh tính chiếm hữu không hề thấp, với một người phong lưu như hắn mà nói thì những con người này rất đáng sợ, hơn nữa tình yêu như lửa vĩnh cửu nóng cháy, mãnh liệt của hoàng huynh với tướng quân cũng đủ khiến hắn nghẹt thở, Song Tử thầm nghĩ hắn thật tốt khi có một người tâm tình như Ma Kết. Song Tử cho rằng hoàng huynh với Hạ tướng quân đã là kinh khủng lắm rồi ai ngờ còn xuất hiện hai người kinh khủng hơn, đem chúng sinh không để vào mắt mà sẵn sàng cho kẻ nào dám liếc mắt người thương một vé kiệu Hắc Bạch Vô Thường. Quá đáng sợ mà.
Ma Kết thấy Song Tử có chút lỗ mãng rồi. Y nhẹ giọng nhắc nhở:
- Song Tử đừng hồ ngôn.
Nghe giáo huấn, Song Tử bĩu nhẹ môi quay lại áp người lên Ma Kết. Bảo Bình thấy Song Tử đá đểu, ngứa miệng muốn đấu khẩu, y hướng Song Tử hỏi han nhưng lại đầy thiếu đánh:
- Nhị vương gia đã hưởng diễm phúc của ta còn không hảo hảo tu luyện sao. Tuy Biến dị linh căn rất nhanh sẽ đột phá tầng nhưng không có nghĩa là một hai ngày nha. Nghe ông chủ Trần nói dạo này nhị vương gia không ghé qua chắc hảo hảo tu luyện cùng Đông cung chủ nhỉ.
Mọi người nghe thì rất chi là trong sáng và hợp lí thế nhưng chỉ có Song Tử biết lời nói kia có bao nhiêu đen tối cùng chọc khoáy, tên này đã biết hắn nằm dưới rồi. Song Tử mặt cười lòng không cười, hắn cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể:
- A, tạ Liêm trinh đại nhân quan tâm, ta tu luyện rất hảo nga. Hơn nữa ta cùng người thương mỗi ngày đều rất thoải mái. Không biết Tinh quân đã làm được chưa.- Song Tử rất đắc ý, hắn biết Bảo Bình chưa ăn được miếng nào của Lãnh giáo chủ mà.
Bảo Bình lòng tức sắp phát điên, tên này to gan thật mà nhưng y cũng không vừa nhé:
- Ta với người thương mỗi ngày đều rất thoải mái a. Hắn vốn dĩ vẫn đi đứng rất bình thường nha. Nhị vương gia cơ thể chắc không hảo chỗ nào, đi có chút mất tự nhiên a.
Ma Kết nghe thế liền hiểu ra rồi. Đúng là tối qua y hơi quá. Để mọi chuyện không đi quá xa, y đành phải bịt cái miệng nhỏ kia lại và cáo từ:
- Chúng ta xin cáo từ.- Sau đó kéo Song Tử vẫn còn ú ớ li khai.
Bảo Bình thấy trời đã tối hẳn, hội chợ đã đông đúc, những ánh lửa đèn lồng đã sáng rực một vùng ngoài kia liền kéo Thiên Yết đi theo.
- Chúng ta cũng đi thôi.
- Ừm.
Hai người hoà mình vào hội chợ đêm náo nhiệt đông đúc. Bảo Bình đưa Thiên Yết đi thử đủ loại đồ ăn ở hội chợ. Qua đó Thiên Yết liền biết hoá ra mình cũng có những sở thích nho nhỏ như vậy. Không những ăn mà còn chơi, hai người thử đủ loại trò chơi từ trẻ con nhất đến người lớn nhất đều chơi qua. Thiên Yết luôn thầm nghĩ bao năm qua có phải hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ không. Sau khi thử đủ đồ ăn cùng trò chơi của hội chợ hai người liền đi bộ nhẹ nhàng tiêu thực. Bỗng Bảo Bình nhìn bên bờ sông thấy mấy người thả đèn hoa xuống, y hiếu kì hỏi Thiên Yết:
- Cái kia sao lại thả vậy?
Thiên Yết nhìn theo hướng tay Bảo Bình, "À":
- Là thả đèn hoa để cầu mong đấy, khi thả xuống sẽ chắp tay cầu nguyện, vậy thôi.- Thiên Yết không mấy quan tâm đến việc này, hắn căn bản không tin mấy thứ này.
Bảo Bình thì lại hứng thú lôi kéo Thiên Yết:
- Thiên Yết, chúng ta cũng thả đi. Đi mua đèn hoa với ta.
Thiên Yết cũng thở dài đi theo," Là thần mà cũng cầu thần nữa sao?". Sau khi chọn được hai cái đèn hoa xinh đẹp toả ánh sáng dịu hiền, Bảo Bình thoả mãn đặt một cái vào tay Thiên Yết vui vẻ đi đến bên sông Thương. Sông Thương Vân Phồn rất dài, uốn lượn êm ả, bốn mùa nước ôn hoà nuôi sống người dân nơi đây, từ lâu con sông đã là sự biểu trưng cho hoà bình, hạnh phúc trong tâm niệm của người dân chốn kinh thành xa hoa. Bảo Bình thả hoa đèn xuống và thật sự cầu nguyện, y biết y là thần, y chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện của người khác nhưng y vẫn hi vọng, hi vọng ai đó có thể đáp ứng y. Thiên Yết thấy Bảo Bình nghiêm túc như vậy hắn cũng thả hoa đèn xuống sông, lần đầu tiên trong đời thầm nguyện cầu. Xong rồi hai người đứng dậy li khai. Trong khi Thiên Yết cùng Bảo Bình đang vui vẻ trò chuyện trên đường về thì đi qua một lầu xanh, mấy nữ nhân mặt mày chát son chát phấn lại gần họ, các nàng cất giọng lẳng lơ:
- A, đêm rồi khách quan còn đi đâu nữa. Mau vào đây vui vẻ với tỷ muội chúng ta một đêm nga. Hai công tử này thật tuấn tú.
Các nàng vây quanh hai người, Thiên Yết khó chịu rồi, mùi son phấn khiến hắn buồn nôn. Không ngờ có một người không biết sống chết lại gần quyến rũ Bảo Bình, hai quả đào to cọ vào cánh tay cường tráng của y đã vậy nàng còn hôn nhẹ lên gò má y, vì trực giác nữ nhân cho nàng ta biết nam nhân này chắc chắn rất đẹp. Ngay sau đó Bảo Bình liền đẩy nàng ta ra, kinh tởm nhìn nàng, vốn nàng đã rất hoảng sợ rồi, bắt gặp ngay Thiên Yết, hắn không nói gì chỉ toả ra luồng khí lạnh lẽo sau đó kéo Bảo Bình đi. Ngay sau lưng bọn họ là những tiếng kêu thảm thiết của những cô nương vừa nãy, người vừa động chạm Bảo Bình đã bị nổ banh xác, thịt vung vãi khắp nơi không xác định, một số người còn bị bỏng rát mặt sau đó là bị huỷ dung. Một màn hỗn loạn phía sau bị Thiên Yết và Bảo Bình bỏ lại. Thiên Yết sau khi kéo Bảo Bình ra xa liền lập tức xé nát ngoại bào bị đụng chạm, đưa tay làm chiếc mặt nạ vừa bị hôn lên vỡ vụn ngay trên mặt y. Bảo Bình nuốt khan một chút, bảo bối ghen rồi. Thiên Yết mặt lạnh, mắt đỏ giận dữ, cả người toát ra khí tức nồng đậm. Bảo Bình vội vàng đưa người về Bắc Lương thẳng đến Bắc trạch. Thiên Yết áp Bảo Bình lên tường hôn ngấu nghiến lên môi y, tàn nhẫn cắn cánh môi bật máu nhưng hắn vẫn không tha, luồn đầu lưỡi bá đạo vào càn quét trong miệng Bảo Bình. Bào Bình cảm thán, lần này bảo bối y giận không nhỏ đâu, y chấp nhận bị giày vò, một tay của y kéo Thiên Yết lại gần mình đáp lại nụ hôn ngang ngược, Thiên Yết ngay lập tức đẩy mạnh Bảo Bình ra rồi quay người định bước đi thì bị Bảo Bình níu lại kéo xuống tiếp tục chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt đầy vị máu. Sau khi tách ra, Thiên Yết vẫn còn oán hận, Bảo Bình cười nhẹ kéo áo xuống để lộ cần cổ trắng thon, y thì thầm vào tai Thiên Yết:
- Bảo bối, cắn ta. Đừng giận nữa mà. Ta là của ngươi, mấy người lúc nãy quá ghê tởm, cũng là ta sai, phản ứng chậm khiến bị dính bẩn. Bảo bối, thanh tẩy cho ta. Hoà làm một với ta, ta là của ngươi, của một mình ngươi. Ngươi cũng là của ta, chúng ta chỉ là của nhau, không ai được phép chen chân vào nữa. Ưm... bảo bối nhẹ chút. Mủi lòng thương vi phu a.
Thiên Yết đã bị quyến rũ bởi cần cổ gợi cảm kia rồi, sau khi Bảo Bình nói xong, hắn thoả mãn cắn phập một cái vào cần cổ, vết máu đỏ tươi nổi bật trên nền da trắng nõn phá lệ mê người, Thiên Yết thèm muốn cắn thêm mấy cái nữa để lại bao nhiêu ái muội. Sau đó hắn thoả mãn trườn lên người Bảo Bình hôn lên môi y, dây dưa tráo lưỡi với y, nước bọt liên tục chảy xuống thấm lên vết cắn khiến Bảo Bình hớp mấy ngụm khí lạnh. Nhưng y vẫn hưởng thụ, tháo mặt nạ lạnh băng, khuôn mặt bên trong đã đỏ ửng lên quyến rũ y. Bảo Bình ôm Thiên Yết vào lòng để hắn áp sát người với y, miệng y bắt đầu du ngoạn, y đã quá quen thuộc với cơ thể này, kiếp trước họ đã cùng nhau triền miên biết bao lần, chỗ nào Thiên Yết thích và không thích, y đều biết hết. Trong khi Thiên Yết vẫn còn đang bận bịu vs cái áo của Bảo Bình thì môi y đã hướng đến tai hắn liếm duyện, cắn nhẹ lại mơn trớn vành tai, tiến vào bên trong kích thích hắn.
- Ưm...a... Aha... thoải mái... sao ngươi...ưm...có thể biết...rõ ta như vậy?
- Vì ta yêu ngươi bảo bối, Tiểu Mê Người, tâm ta duyệt ngươi, chỉ có ngươi, không còn ai khác, Tiểu Yết Yết. Chỉ mình ngươi. - Vừa thì thầm vào tai Thiên Yết, tay Bảo Bình vừa du ngoạn trên thân thể mê người của Thiên Yết. Nhẹ một chút liền xả hết y phục của hắn xuống để lộ thân thể trắng nõn lại thon dài săn chắc. Y vuốt ve mơn trớn núm vú đỏ hồng đang run rẩy, cúi xuống ngậm một bên vào liếm cắn khiến đầu vú cương cứng rồi sưng tấy lên nhìn rất đáng thương, răng nanh của y liên tục cọ vào khiến Thiên Yết cảm giác như nơi đó sắp bị phá da vậy. Tuy nhiên khoái cảm là không thể phủ nhận, hắn cất giọng rên rỉ ngọt ngào:
- A...ưm...bên kia...cũng muốn...ưm... Tiểu Bảo...
- Được, chiều ngươi hết.- Bảo Bình cười ranh mãnh, chuyển sang mơn trớn nụ hoa còn lại. Tay du ngoạn khắp nơi cuối cùng nắm lấy tiểu huynh đệ cương cứng đang cạ vào bụng y, y cười tủm tỉm nói với Thiên Yết:
- Làm loại chuyện thế này nên đến ngoạ phòng a. Chúng ta không thể làm ở chính điện.
Thiên Yết mơ màng gật đầu. Bảo Bình khẽ cười dùng một đường hầm bí mật ở chính điện đi đến ngoạ phòng. Đến nơi, y đặt Thiên Yết xuống giường rồi lại tiếp tục công việc còn dang dở. Bảo Bình nắm lấy tay Thiên Yết cùng y bao bọc hai phân thân căng trướng cùng tuốt lộng. Y thì thầm:
- Giúp ta chút bảo bối.
- A... của ngươi thật to... ưm aha...ân...
-Bảo bối, ngươi thật giỏi a... cùng ta..
Sau một hồi nhiệt tình tuốt lộng, Bảo Bình hài lòng nhìn chất dịch trắng trắng trên tay cùng cơ thể đỏ hồng lên vì y. Chợt Thiên Yết cảm thấy có gì đó cứng rắn đang chọc vào đùi hắn, Thiên Yết cười nhẹ quyến rũ, hắn nắm lấy phân thân quá khổ của Bảo Bình nhẹ nhàng vuốt ve.
- A... thật dũng mãnh, mới bắn xong đã có thể cương ngay tắp lự. Ta thật có phúc a.
- Bảo bối, Tiểu Mê Người, đừng quyến rũ ta. Không muốn làm ngươi đau.- Bảo Bình giọng khàn khàn gợi cảm hôn lên mặt Thiên Yết.
- Ta trời sinh đã vậy. Muốn không thế cũng không được. Liêm trinh tìm không ra người thứ hai đâu nên hảo hảo trân trọng.
Bảo Bình cười nhẹ, tay y du hí trên người bảo bối. Da thịt mềm mại mát lạnh khiến y yêu thích không nỡ rời tay. Mỗi nơi Bảo Bình lướt qua Thiên Yết lại cảm tưởng như chỗ đó tăng nhiệt nóng lên kích thích hắn. Sau đó ngón tay liền mò ra đằng sau khe mông nhẹ nhàng vờn quanh tiểu hoa cúc khép chặt. Thiên Yết giật mình, cả người như có dòng điện chảy qua, miệng nhỏ không khỏi phát ra tiếng rên rỉ:
- Ưm...hưm...thật kì quái a....
Vì không có dược bôi trơn nên Bảo Bình đành lấy cao chữa thương thay thế. Ngón tay thon dài cũng cao dược lạnh lẽo tiến vào tiểu huyệt nóng ấm, Bảo Bình bắt đầu khuếch chương, tiểu huyệt truyền đến từng cơn tê dại, tuy nhiên vẫn là lần đầu trong kiếp này, Bảo Bình dù có nắm chắc trong tay bao nhiêu điểm sướng đi nữa thì cũng không khỏi có chút đau đớn cho Thiên Yết. Cảm thấy dị vật thon dài khuấy đảo trong cơ thể, thần sắc Thiên Yết lập tức trở nên kì quái, bỗng dưng ngón tay chạm vào một điểm gồ lên khiến Thiên Yết giật mình phát ra tiếng rên kiều mị, gãi vào tận xương Bảo Bình:
- Ưm...a~~~... đúng chỗ đó a, bảo bối... tiếp tục a..
Bảo Bình cười ranh mãnh, vói thêm một ngón tay nữa vào tiếp tục công kích. Sau tiểu huyệt đã dung nạp được 4 ngón tay, y liền rút ra, Thiên Yết ngay lập tức cảm thấy chống vắng, mắt hắn có chút hờn dỗi, giọng phụng phịu:
- Tại sao lại lui ra a? Ta khó chịu lắm.
- Ngoan, cho ngươi thứ khác lớn hơn. - Nói xong Bảo Bình liền thúc cự vật cương cứng như muốn nổ tung của mình vào tiểu huyệt ấm áp. Cả hai cùng thở dài thoả mãn. Thịt huyệt chặt chẽ bao bọc lấy phân thân, phác hoạ chiều dài, độ thô cùng những đường gân đáng sợ nổi lên. Bảo Bình bắt đầu điên cuồng di chuyển, mỗi lần đều sượt qua điểm tiểu hồn kia, khoái cảm dồn dập như sóng đánh úp tâm trí Thiên Yết khiến hắn chỉ có thể mở miệng kêu dâm:
- Ứm... hức....hảo thô...a ...ân...thật thoải mái...bảo bối...ức...nhah chút...
-Hảo!
Bảo Bình tích cực đong đưa vòng eo, công kích thân thể mê người kia. Thân thể Thiên Yết run lên theo từng cú thúc của Bảo Bình. Không lâu sau đó, hắn liền không nhịn được mà bắn ra, tuy nhiên Bảo Bình vẫn không chịu dừng, Thiên Yết có chút hoảng kêu lên:
- Ta... hưc...mới bắn mà...ưm....ngươi nhẹ chút a...
- Ngươi bắn nhưng ta chưa bắn a. Đêm nay ngươi xác định không thể ngủ đâu a.- Bảo Bình cười ranh mãnh sau đó tiếp tục cày cấy. Thiên Yết biết đêm nay hắn thảm rồi nhưng hắn rất hạnh phúc, người này vĩnh viễn thuộc về hắn rồi.
Hai người làm đến quá canh 2 mới dừng lại. Thiên Yết đã kiệt sức thiếp đi, Bảo Bình cũng lười dậy nên y cứ để cự vật bên trong như vậy ôm ái nhân ngủ đến quên trời đất. Trưa hôm sau, Thiên Yết tỉnh lại thấy cả người đều đau nhức, nhất là cái cảm giác khác lạ phía sau, Bảo Bình cư nhiên còn chưa rút ra, tuy nhiên Thiên Yết hưởng thụ điều đó, hắn xấu tính kẹp chặt miệng huyệt khiến Bảo Bình đang mê man còn phải tỉnh lại, giọng nói sáng ra trầm khàn gợi cảm tố cáo bảo bối hư hỏng:
- A, miệng nhỏ lại đói khát đến vậy, nhớ ta sao, liền đút cho ngươi ăn no.
Sau đó lại một trận cuồng nhiệt nữa diễn ra. Lần này Thiên Yết không dám khiêu khích tên ngựa đực này nữa. Bảo Bình yêu thương ôm Thiên Yết vào dục trì tẩy rửa sạch sẽ rồi lại ôm hắn vào, sau khi thay chăn đệm mới lại cùng người thương ngủ đến chiều. Hôm đó, Lãnh giáo chủ không hề bước ra khỏi Bắc trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro