Cu
ố
n 11 : Tam thê không đ
ủ
, T
ứ
thi
ế
p càng ít
Chính văn đ
ệ
tam th
ậ
p ch
ươ
ng
” Th
ả
tri quân, triêu tam nhi m
ộ
t
ứ
, tình đa t
ự
h
ả
i đào, tam thê ch
ẳ
ng đú, t
ứ
thi
ế
p v
ẫ
n thi
ế
u.
. . .
Quân th
ả
tri, ngã tâm b
ồ
th
ả
o tình, ngã tâm bàn th
ạ
ch ý, b
ồ
th
ả
o ch
ẩ
m kh
ả
b
ỉ
, bàn th
ạ
ch kh
ở
i kh
ả
nghĩ. “
94.
Ng
ườ
i trên gi
ườ
ng ng
ủ
r
ấ
t say, nh
ư
là m
ệ
t ch
ế
t đi, m
ệ
t đ
ế
n m
ứ
c không ai đánh th
ứ
c đ
ượ
c h
ắ
n. Bàn tay xoa nh
ẹ
khuôn m
ặ
t b
ạ
ch ng
ọ
c, trìu m
ế
n vu
ố
t ve, nh
ẹ
nhàng g
ọ
i.
“ Duy Nh
ấ
t, nên t
ỉ
nh.”
Này m
ộ
t ti
ế
ng g
ọ
i khi
ế
n c
ặ
p m
ắ
t kia càng khép ch
ặ
t, hàng lông mi dài kh
ẽ
nh
ế
ch lên. T
ầ
n Chính c
ườ
i x
ấ
u xa, hai tay xoa nh
ẹ
lên hai gò má, b
ỗ
ng nhiên dùng s
ứ
c nhéo,
“ Ta cho ng
ươ
i gi
ả
b
ộ
ng
ủ
.”
“A ! “ Duy Nh
ấ
t kêu th
ả
m b
ậ
t ng
ườ
i d
ậ
y, xoa m
ặ
t căm t
ứ
c nhìn ng
ườ
i bên c
ạ
nh gi
ườ
ng, “Lão gia, ng
ươ
i mu
ố
n bi
ế
t ta ch
ế
t hay ch
ư
a a ?”
“Ng
ươ
i ng
ủ
c
ả
ngày r
ồ
i, còn mu
ố
n ng
ủ
ti
ế
p sao, đ
ị
nh
ấ
p tr
ứ
ng
ở
trong này ?” T
ầ
n Chính x
ố
c áo ng
ủ
b
ằ
ng g
ấ
m lên kéo h
ắ
n xu
ố
ng gi
ườ
ng, h
ắ
n ch
ỉ
m
ặ
c m
ộ
t cái qu
ầ
n dài, thân trên tr
ầ
n tr
ụ
i, cái c
ổ
xinh đ
ẹ
p, b
ờ
ng
ự
c tr
ắ
ng nõn l
ộ
ra m
ộ
t vài đi
ể
m h
ồ
ng
ấ
n.
“ Là ai làm h
ạ
i, b
ệ
nh n
ặ
ng m
ớ
i kh
ỏ
i li
ề
n đ
ố
i x
ử
v
ớ
i ta nh
ư
v
ậ
y ?” Duy Nh
ấ
t v
ươ
n hai tay ra đ
ể
k
ẻ
kia m
ặ
c cho h
ắ
n b
ộ
trung y.
Bu
ộ
c xong v
ạ
t áo, T
ầ
n Chính l
ạ
i l
ấ
y c
ả
ngo
ạ
i sam m
ặ
c vào cho
ắ
n, cu
ố
i cùng đeo ng
ọ
c b
ộ
i lên đai l
ư
ng, m
ớ
i nói :” Lão gia ta lúc đó ch
ẳ
ng ph
ả
i m
ộ
t thân g
ầ
y y
ế
u ?”
“ G
ầ
y y
ế
u ? “ Duy Nh
ấ
t đ
ộ
t nhiên nheo ánh m
ắ
t s
ắ
c bén nhìn theo h
ắ
n, đe d
ọ
a nói,:” Lão gia ng
ươ
i nói ! Không l
ẽ
ng
ươ
i đang gi
ả
ngây gi
ả
d
ạ
i ?”
“Ta. . . ta gi
ả
cái gì ?”
“ Ng
ươ
i không gi
ả
, không gi
ả
mà hôm qua. . .” Nói đ
ế
n đây Duy Nh
ấ
t kh
ụ
m
ộ
t ti
ế
ng, che d
ấ
u đi nét m
ặ
t phi
ế
m h
ồ
ng. “ Tinh khí th
ầ
n nhân cũng ph
ả
i m
ườ
i ph
ầ
n.” Th
ắ
t l
ư
ng c
ủ
a h
ắ
n a, thi
ế
u chút n
ữ
a t
ố
i hôm qua đã b
ị
đè áp đ
ế
n đ
ứ
t đôi r
ồ
i.
T
ầ
n Chính nét m
ặ
t cũng có chút đ
ỏ
, nh
ữ
ng l
ờ
i này không ch
ỉ
có Duy Nh
ấ
t, mà c
ả
A Ki
ệ
t cũng m
ấ
y ng
ừ
oi kia cũng có nói qua. Nh
ư
ng mà h
ắ
n th
ự
c là không gi
ả
b
ộ
đi, n
ế
u không thì m
ọ
i l
ầ
n đâu d
ễ
dàng b
ị
b
ắ
t tr
ở
l
ạ
i u
ố
ng chén thu
ố
c kinh h
ồ
n kia.
“Lão gia ta. . . .Ta luon luôn uy vũ sinh uy ! “ H
ắ
n
ưỡ
n ng
ự
c nói, nhìn ra ngoài c
ử
a s
ổ
thì s
ắ
c tr
ờ
i đã không còn s
ớ
m, “ Mau r
ử
a m
ặ
t, dùng b
ữ
a, hôm nay Ti
ể
u Lâm còn ch
ư
a châm c
ứ
u cho ng
ươ
i a.”
Nh
ắ
c t
ớ
i vi
ệ
c này s
ắ
c m
ặ
t Duy Nh
ấ
t nh
ấ
t th
ờ
i tr
ở
nên tr
ắ
ng b
ệ
ch, l
ậ
p t
ứ
c quay l
ạ
i gi
ườ
ng n
ằ
m,” Ta không đói b
ụ
ng, ta m
ệ
t, ta còn mu
ố
n ng
ủ
! “ H
ắ
n ng
ủ
c
ả
ngày vì mu
ố
n đ
ượ
c
ở
trên gi
ườ
ng cho đ
ế
n sáng mai, c
ự
c kh
ổ
có th
ể
tr
ố
n đ
ượ
c lúc nào hay lúc
ấ
y.
T
ầ
n Chính ti
ế
n l
ạ
i g
ầ
n ôm l
ấ
y h
ắ
n khiêng lên vai, Duy Nh
ấ
t có đá, đ
ấ
m th
ế
nào cũng m
ặ
c k
ệ
, h
ướ
ng ra kh
ỏ
i phòng, “ M
ệ
t m
ỏ
i cũng ph
ả
i ch
ờ
châm c
ứ
u xong m
ớ
i đ
ượ
c ng
ủ
.” Ti
ể
u Lâm đã nói, m
ỗ
i ngày châm m
ộ
t lúc, ngày nào cũng ph
ả
i làm, không đ
ượ
c b
ỏ
dù ch
ỉ
m
ộ
t l
ầ
n.
“ Không c
ầ
n a, không c
ầ
n, lão gia. . . Ô ô ô. . . “ Duy Nh
ấ
t s
ố
ng ch
ế
t giãy d
ụ
a, v
ừ
a khóc l
ạ
i v
ừ
a nháo,
ủ
y khu
ấ
t n
ử
a năm qua r
ố
t cu
ộ
c cũng bùng n
ổ
.” Lão gia ng
ươ
i không bi
ế
t, lão L
ụ
c y. . . Ô ô. . . Lão L
ụ
c y bây gi
ờ
đâu ph
ả
i lão L
ụ
c ngày tr
ướ
c.” Không bao gi
ờ
n
ữ
a, k
ẻ
luôn ngoan ngoãn nh
ư
ti
ể
u b
ạ
ch th
ỏ
kia.
“ Làm sao v
ậ
y ? “ T
ầ
n Chính th
ấ
y h
ắ
n khóc không kh
ỏ
i th
ươ
ng tâm, li
ề
n buông h
ắ
n ra.
“Ta nói, ng
ươ
i s
ẽ
tin t
ưở
ng ?”
“ R
ố
t cu
ộ
c làm sao v
ậ
y, là chuy
ệ
n c
ủ
a Ti
ể
u Lâm ?”
“ Đúng v
ậ
y , đúng v
ậ
y.” Cu
ố
i cùng thì cũng có c
ơ
h
ộ
i cáo tr
ạ
ng, Duy Nh
ấ
t sao l
ạ
i buông tha, dùng s
ứ
c g
ạ
t đi hai dòng n
ướ
c m
ắ
t, v
ẻ
đáng th
ươ
ng,” Lão L
ụ
c l
ấ
y c
ớ
tr
ị
li
ệ
u cho ta, dùng kim l
ạ
i v
ừ
a to v
ừ
a dài đ
ể
đâm ta.” Đ
ườ
ng đ
ườ
ng là d
ượ
c v
ươ
ng châm c
ứ
u sao có th
ể
khi
ế
n ng
ườ
i ta đau, đây là c
ố
ý đem h
ắ
n ra châm th
ậ
t đau, “ Y còn không cho ta kêu thành ti
ế
ng, b
ằ
ng không li
ề
n đi
ể
m huy
ệ
t đ
ạ
o c
ủ
a ta, hi
ệ
n gi
ờ
ta l
ạ
i đánh không l
ạ
i y.” Ti
ể
u Lâm tuy công l
ự
c y
ế
u, nh
ư
ng đ
ể
đ
ố
i phó v
ớ
i m
ộ
t k
ẻ
không có n
ộ
i l
ự
c thì th
ừ
a s
ứ
c.
“ Nh
ấ
t đ
ị
nh là y h
ậ
n ta ! “ Duy Nh
ấ
t căm gi
ậ
n.
“ Ti
ể
u Lâm h
ậ
n ng
ươ
i ? “
“ Nhìn đi, nhìn đi, ta bi
ế
t ch
ắ
c r
ằ
ng lão gia nh
ấ
t đ
ị
nh không tin.” Duy Nh
ấ
t v
ừ
a bi v
ừ
a h
ậ
n,” Ti
ể
u lão L
ụ
c hi
ệ
n gi
ờ
đúng là sói đ
ộ
i l
ố
t dê,sát nhân b
ấ
t ki
ế
n huy
ế
t ,toái bì b
ấ
t d
ụ
ng đao, th
ự
c nh
ụ
c b
ấ
t x
ả
c
ố
t. . . “*
T
ầ
n Chính cũng không ph
ả
i hoàn toàn không tin, dù sao thì chính h
ắ
n cũng nh
ậ
n th
ứ
c đ
ượ
c.L
ụ
c phu nhân c
ủ
a h
ắ
n không còn nhu thu
ậ
n nh
ư
tr
ướ
c, v
ừ
a nghe đ
ế
n chuy
ệ
n c
ủ
a L
ộ
ng Tri
ề
u Nhân, ngay l
ậ
p t
ứ
c đ
ổ
i t
ừ
chén thu
ố
c ng
ọ
t lành lúc ban đ
ầ
u thành v
ừ
a đ
ắ
ng v
ừ
a tanh.
“ Duy Nh
ấ
t ngoan, không khóc a.” Lão gia ôm Ngũ phu nhân d
ỗ
dành, “ Nói cho lão gia nghe, ng
ươ
i làm cái gì, t
ạ
i sao l
ạ
i khi
ế
n Ti
ể
u Lâm ph
ả
i châm ng
ươ
i đau ? “
Duy Nh
ấ
t t
ự
a vào vai h
ắ
n ti
ế
p t
ụ
c phát ra ti
ế
ng khóc, trên m
ặ
t nét c
ườ
i l
ạ
i n
ở
hoa. Ti
ể
u Lão l
ụ
c, r
ồ
i ng
ươ
i xem ta s
ẽ
thêm m
ắ
m thêm mu
ố
i nh
ư
th
ế
nào ! “ Ta không có làm gì c
ả
, b
ấ
t quá khi đó đi
ể
m huy
ệ
t đ
ạ
o c
ủ
a y, y li
ề
n ghi h
ậ
n. Sao l
ạ
i có k
ẻ
h
ẹ
p hòi nh
ư
v
ậ
y, ta ch
ư
a bao gi
ờ
đ
ả
th
ươ
ng y, kh
ổ
công ta ngày x
ư
a luôn che ch
ở
y, không cho T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n khi d
ễ
y. . .”
“ Đi
ể
m huy
ệ
t đ
ạ
o c
ủ
a y. . .khi đó. . .” Thì ra là th
ế
, th
ờ
i đi
ể
m đó ai cũng tranh nhau nh
ậ
n ba ch
ưở
ng c
ủ
a s
ư
ph
ụ
, ti
ể
u t
ử
ng
ố
c này đi
ể
m huy
ệ
t đ
ạ
o c
ủ
a Ti
ể
u Lâm, h
ạ
d
ượ
c khi
ế
n cho nh
ữ
ng k
ẻ
khác không th
ể
đ
ộ
ng đây. . .
Yên tĩnh m
ộ
t lúc, Duy Nh
ấ
t ng
ẩ
ng đ
ầ
u lên, “ Lão gia?”
“ Duy Nh
ấ
t. . . “ Y
ế
t h
ầ
u T
ầ
n Chính không ng
ừ
ng chuy
ể
n đ
ộ
ng, h
ắ
n có ph
ầ
n ngh
ẹ
n ngào th
ố
t không nên l
ờ
i, s
ự
tình đ
ế
n gi
ờ
không th
ể
ti
ế
p t
ụ
c tr
ố
n tránh. Hít sâu m
ộ
t h
ơ
i, “ Ách ! Duy Nh
ấ
t. . . Ng
ươ
i trách ta sao. . . Ng
ươ
i h
ậ
n ta sao. . .Không l
ẽ
ng
ươ
i cho r
ằ
ng ta đ
ố
i v
ớ
i ng
ươ
i ch
ỉ
có đ
ồ
ng c
ả
m. . . ch
ỉ
có th
ươ
ng tâm. . .”
Duy Nh
ấ
t lui l
ạ
i phía sau, thoáy ly kh
ỏ
i cái ôm c
ủ
a h
ắ
n, nh
ẹ
nhàng l
ắ
c đ
ầ
u, “ Ta sao l
ạ
i trách ng
ươ
i, sao l
ạ
i h
ậ
n ng
ươ
i. . . “ Ch
ỉ
s
ợ
là yêu quá nhi
ề
u, “ Nh
ư
ng, lão gia, ng
ươ
i đ
ố
i ta, không ph
ả
i là đ
ồ
ng c
ả
m, không ph
ả
i là th
ươ
ng tâm sao ?
“ Không ph
ả
i ! Không ph
ả
i ! Ng
ườ
i đáng th
ươ
ng tâm trong thiên ha, ta đ
ồ
ng c
ả
m không l
ẽ
c
ả
trăm ng
ườ
i ? Duy Nh
ấ
t ch
ỉ
có m
ộ
t, ng
ườ
i ta l
ấ
y ph
ả
i là Duy Nh
ấ
t a ! “ H
ắ
n t
ứ
c gi
ậ
n b
ả
n thân đã suy nghĩ quá kiêu ng
ạ
o t
ự
ph
ụ
, c
ứ
c
ố
ch
ấ
p cho r
ằ
ng h
ắ
n l
ấ
y Duy Nh
ấ
t chính là minh ch
ứ
ng t
ố
t nh
ấ
t, m
ộ
t ngày nào đó Duy Nh
ấ
t s
ẽ
hi
ể
u đ
ượ
c h
ắ
n.
“ Trong lòng ng
ươ
i có th
ể
có ta sao ? Thích ta sao ? Có ph
ả
i cũng thích ta gi
ố
ng nh
ư
b
ọ
n h
ọ
?” Duy Nh
ấ
t la l
ớ
n.
“ Thích ! Thích ! Nh
ư
th
ế
nào l
ạ
i không thích ! “
Thân th
ể
run r
ẩ
y, hai tay n
ắ
m thành quy
ề
n dao dao rung đ
ộ
ng, ng
ẩ
ng m
ạ
nh đ
ầ
u vung n
ắ
m tay h
ướ
ng k
ẻ
đáng thiên đao v
ạ
n qu
ả
tr
ướ
c m
ặ
t đánh t
ớ
i, rít gào, “ Nh
ư
ng ng
ươ
i m
ộ
t l
ầ
n cũng ch
ư
a t
ừ
ng nói qua ! Cho đ
ế
n bây gi
ờ
ng
ươ
i cũng ch
ư
a t
ừ
ng nói qua ng
ươ
i thích ta ! Ng
ụ
y Vô Song không nói qua là thích Tri
ệ
u Duy Nh
ấ
t, T
ầ
n Chính cũng không nói qua là thích Tri
ệ
u Duy Nh
ấ
t. . .” H
ắ
n mu
ố
n tin l
ắ
m, khi h
ắ
n bi
ế
t ‘ Ng
ụ
y Vô Song’ vì mu
ố
n có h
ắ
n ph
ả
i nh
ậ
n l
ờ
i Hoàng đ
ế
t
ừ
b
ỏ
t
ổ
h
ọ
, h
ắ
n mu
ố
n tin l
ắ
m.
Nh
ư
ng đêm tân hôn, h
ắ
n m
ộ
t l
ầ
n r
ồ
i l
ạ
i m
ộ
t l
ầ
n b
ị
chi
ế
m đo
ạ
t, cái gì cũng ch
ư
a nói. Năm năm qua, h
ắ
n đ
ượ
c s
ủ
ng ái h
ế
t m
ự
c, nh
ư
ng câu kia v
ẫ
n ch
ư
a t
ừ
ng đ
ượ
c nghe dù ch
ỉ
m
ộ
t l
ầ
n.
Khóe mi
ệ
ng kh
ẽ
nh
ế
ch, v
ị
máu ng
ọ
t còn v
ươ
ng, “ T
ừ
nay v
ề
sau m
ỗ
i ngày ta s
ẽ
nói m
ộ
t l
ầ
n, nói Ng
ụ
y Vô Song thích Duy Nh
ấ
t, nói T
ầ
n Chính thích Duy Nh
ấ
t, nói ta thích ng
ươ
i. . .”
“Đ
ượ
c . . .”
“ V
ậ
y, l
ạ
i đây. “ T
ầ
n Chính ch
ỉ
vào v
ế
t máu n
ơ
i khóe mi
ệ
ng, “ Lau khô đi. . .”
T
ừ
ng b
ướ
c, hai b
ướ
c, đi kh
ậ
p khi
ễ
ng, ng
ử
a đ
ầ
u. . . . N
ế
m v
ị
máu, ch
ỉ
tho
ả
ng qua v
ị
tanh lúc đ
ầ
u, sau đó là ng
ọ
t, càng lúc càng ng
ọ
t. . .
————
Ngoài mành, T
ố
Tâm gi
ọ
ng lanh l
ả
nh g
ọ
i :” Lão gia, Ngũ ch
ủ
t
ử
d
ậ
y đ
ượ
c không, L
ụ
c ch
ủ
t
ử
đ
ế
n châm c
ứ
u cho ng
ườ
i.”
Vén g
ọ
n mành l
ạ
i, th
ấ
y T
ầ
n lão gia qu
ầ
n áo ch
ỉ
nh t
ề
, T
ố
Tâm h
ơ
i h
ơ
i gi
ậ
t mình, nàng nghĩ lão gia đi vào đây đã n
ử
a ngày h
ẳ
n là đang cùng ch
ủ
t
ử
. . .Ách, ngoài ý mu
ố
n a, ngoài ý mu
ố
n a.
“ T
ố
Tâm, ngoài kia có gì sao ? “ T
ầ
n Chính theo ánh m
ắ
t c
ủ
a nàng nhìn ra ngoài c
ử
a s
ổ
, phía tây.
“Không, không.” Nàng v
ố
n mu
ố
n xem ánh tà d
ươ
ng li
ệ
u có chi
ế
u sai h
ướ
ng, “ L
ụ
c ch
ủ
t
ử
đang
ở
ngo
ạ
i thính ch
ờ
. . . L
ụ
c ch
ủ
t
ử
.”
Ti
ể
u Lâm đã đi vào n
ộ
i đ
ườ
ng, nhìn th
ấ
y T
ầ
n Chính c
ườ
i
ấ
m áp, T
ầ
n Chính trìu m
ế
n c
ầ
m l
ấ
y t
ừ
tay h
ắ
n hòm thu
ố
c, đi theo h
ắ
n vào phòng ng
ủ
. Sao l
ạ
i thay đ
ổ
i, v
ẫ
n là ti
ể
u nhân nhi nhu thu
ậ
n c
ủ
a h
ắ
n.
Duy Nh
ấ
t tránh
ở
phía sau bàn, ch
ế
t cũng không đ
ể
Ti
ể
u Lâm l
ạ
i g
ầ
n, T
ầ
n Chính v
ừ
a đ
ị
nh khuyên b
ả
o đ
ừ
ng xu
ố
ng tay quá n
ặ
ng, ch
ỉ
th
ấ
y thân hình nh
ỏ
nh
ắ
n kia thi tri
ể
n khinh công nh
ẹ
nhàng nh
ả
y ra phía sau Duy Nh
ấ
t, ch
ế
tr
ụ
vai h
ắ
n, dùng s
ứ
c áp ch
ế
h
ắ
n ng
ồ
i bên c
ạ
nh bàn, l
ạ
i nhanh tay đi
ể
m huy
ệ
t đ
ạ
o c
ủ
a h
ắ
n.
T
ầ
n Chính l
ậ
p t
ứ
c há h
ố
c mi
ệ
ng, không ng
ờ
L
ụ
c phu nhân c
ủ
a h
ắ
n l
ạ
i có ngày m
ạ
nh b
ạ
o nh
ư
v
ậ
y, h
ắ
n mu
ố
n v
ỗ
tay khen ng
ợ
i, nh
ư
ng b
ấ
t quá, làm trò tr
ướ
c m
ặ
t Ngũ phu nhân, gan h
ắ
n còn ch
ư
a đ
ủ
l
ớ
n a.
Ti
ể
u Lâm xu
ấ
t ra không ph
ả
i ngân châm bình th
ườ
ng, lo
ạ
i châm kia gi
ố
ng nh
ư
t
ạ
o ra t
ừ
h
ắ
c thi
ế
t, d
ườ
ng nh
ư
có hai thanh dài, ba thanh l
ớ
n.
“ Ti
ể
u Lâm, nh
ấ
t thi
ế
t ph
ả
i dùng lo
ạ
i châm l
ớ
n nh
ư
v
ậ
y sao ?” T
ầ
n Chính toát m
ồ
hôi.
Ti
ể
u Lâm ng
ẩ
ng lên suy nghĩ m
ộ
t chút, thành th
ự
c tr
ả
l
ờ
i:
[ Không ph
ả
i, dùng châm này m
ớ
i có th
ể
khi
ế
n h
ắ
n đau. H
ắ
n không có nghe l
ờ
i lão gia, không bi
ế
t l
ượ
ng s
ứ
c, cho nên ph
ả
i b
ị
ph
ạ
t.]
T
ầ
n lão gia li
ề
n thay đ
ổ
i thái đ
ộ
, g
ậ
t đ
ầ
u,” Ti
ể
u Lâm Nhi nói đúng.” Nói xong li
ề
n b
ướ
c ra kh
ỏ
i phòng.
Duy Nh
ấ
t không th
ể
nhúc nhích kinh hãi, “ Lão gia, ng
ươ
i không c
ứ
u ta ? !”
T
ầ
n Chính buông m
ở
hai tay, ti
ế
c nu
ố
i,” Xin l
ỗ
i Duy Nh
ấ
t, lão gia ta hi
ệ
n gi
ờ
ngay c
ả
Ti
ể
u Lâm cũng không có đánh l
ạ
i.”
“Lão gia ng
ươ
i đ
ừ
ng đi ! Ch
ớ
đi a ! “
M
ặ
c dù không còn n
ộ
i l
ự
c, nh
ư
ng b
ằ
ng công phu quy
ề
n c
ướ
c h
ắ
n có th
ể
ch
ế
tr
ụ
đ
ượ
c Ti
ể
u Lâm. Ch
ẳ
ng qua, Ti
ể
u Lâm Nhi nói đúng, không nghe l
ờ
i lão gia không bi
ế
t l
ượ
ng s
ứ
c, ph
ả
i b
ị
ph
ạ
t.
“ A——-! Lão L
ụ
c th
ố
i ! Ta di
ệ
t c
ử
u t
ộ
c ng
ươ
i ! Lão gia th
ố
i ! Ta không bao gi
ờ
. . . .tin t
ưở
ng ng
ươ
i n
ữ
a !
————-
Kỳ Nhi t
ừ
trong m
ộ
ng b
ừ
ng t
ỉ
nh, không k
ị
p đ
ố
t đèn li
ề
n đ
ư
a tay ki
ể
m tra ng
ườ
i bên c
ạ
nh, đ
ụ
ng đ
ế
n m
ặ
t h
ắ
n li
ề
n tr
ỏ
tay tìm h
ơ
i th
ở
c
ủ
a h
ắ
n, không có ! Không có hô h
ấ
p !
Ngay sau đó trong khuôn ng
ự
c r
ộ
ng l
ớ
n kia b
ắ
t đ
ầ
u ph
ậ
p ph
ồ
ng, “ Ha ha ha, d
ọ
a đ
ượ
c r
ồ
i ! “ T
ầ
n Chính c
ầ
m tay y l
ớ
n ti
ế
ng c
ườ
i, l
ạ
i phát giác tay y run r
ẩ
y không thôi, “ Kỳ Nhi ? Kỳ Nhi ?! “
Ánh sáng m
ờ
ả
o, m
ơ
h
ồ
th
ấ
y đ
ượ
c thân th
ể
đang run lên c
ủ
a Kỳ Nhi, gi
ố
ng nh
ư
cành li
ễ
u trong gió, run r
ẩ
y không ng
ừ
ng. Th
ắ
p đèn lên, ánh sáng chi
ế
u rõ y đang quỳ g
ố
i, khuôn m
ặ
t đ
ẫ
m n
ướ
c m
ắ
t tái nh
ợ
t, ánh m
ắ
t vô h
ồ
n nhìn không r
ờ
i bàn tay c
ủ
a chính mình.
“Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, ta không sao, ng
ươ
i nhìn ta này, ta s
ố
ng, ta v
ẫ
n th
ở
! “ T
ầ
n Chính n
ắ
m ch
ặ
t tay y đ
ặ
t lên môi th
ổ
i m
ạ
nh truy
ề
n h
ơ
i
ấ
m. H
ơ
i
ấ
m khi
ế
n y t
ỉ
nh, y li
ề
n đ
ẩ
y m
ạ
nh T
ầ
n Chính xu
ố
ng, c
ắ
n l
ấ
y môi h
ắ
n mà v
ộ
i vàng mút vào, b
ỗ
ng nhiên d
ừ
ng l
ạ
i, hàm tr
ụ
mi
ệ
ng h
ắ
n mà th
ổ
i khí, truy
ề
n khí.
T
ầ
n Chính c
ắ
n m
ạ
nh vào mi
ệ
ng y, mu
ố
n cho y b
ị
đau mà t
ỉ
nh táo l
ạ
i.
“Kỳ Nhi, ta t
ỉ
nh, ta t
ỉ
nh, ta s
ẽ
không tái nh
ị
n th
ở
n
ữ
a.”
H
ắ
n đ
ả
thông bách huy
ệ
t khôi ph
ụ
c công l
ự
c cùng Kh
ả
i Tinh Di quy
ế
t m
ộ
t tr
ậ
n t
ử
chi
ế
n l
ầ
n n
ữ
a. Lão thiên qu
ả
th
ự
c trêu ng
ườ
i, hai l
ầ
n, b
ọ
n h
ọ
d
ồ
n đ
ố
i ph
ươ
ng vào ch
ỗ
ch
ế
t, đ
ề
u không ch
ế
t đ
ượ
c. Lúc này đây h
ắ
n ch
ế
t khi
ế
p, ng
ủ
ba tháng m
ớ
i m
ở
m
ắ
t, m
ở
m
ắ
t r
ồ
i l
ạ
i hay t
ắ
t th
ở
, liên t
ụ
c đ
ế
n hai tháng m
ớ
i có th
ể
l
ạ
i th
ở
bình th
ườ
ng. Kỳ Nhi trong lúc ng
ủ
v
ẫ
n th
ườ
ng gi
ữ
ch
ặ
t tay h
ắ
n, ban đêm n
ế
u choàng t
ỉ
nh th
ườ
ng ki
ể
m tra h
ơ
i th
ở
c
ủ
a h
ắ
n. Kỳ Nhi, ng
ươ
i đ
ế
n t
ộ
t cùng đã r
ơ
i bao nhiêu l
ệ
?
Kỳ Nhi n
ằ
m trong lòng T
ầ
n Chính, tr
ố
ng ng
ự
c đ
ậ
p d
ầ
n bình ph
ụ
c, s
ờ
lung tung lên m
ặ
t lau đi n
ướ
c m
ắ
t, c
ả
m th
ấ
y hành vi v
ừ
a r
ồ
i th
ậ
t m
ấ
t m
ặ
t. Đ
ề
u t
ạ
i cái tên đáng chém ngàn l
ầ
n này !
M
ộ
t c
ướ
c tung ra, T
ầ
n Chính theo m
ộ
t đ
ạ
o hình cung bay lên r
ồ
i n
ặ
ng n
ề
r
ơ
i xu
ố
ng đ
ấ
t, sàn nhà rung rung ch
ấ
n đ
ộ
ng.
“ Kỳ Nhi, ng
ươ
i mu
ố
n ta ng
ủ
ở
đây th
ậ
t sao ? Cũng t
ố
t, m
ặ
t đ
ấ
t l
ạ
nh s
ẽ
khi
ế
n ta quên đi b
ệ
nh th
ấ
p đau nh
ứ
c đ
ế
n ch
ế
t này, dù sao phu nhân cũng không c
ầ
n ta. . .”
M
ộ
t c
ỗ
chân khí cu
ố
n ng
ườ
i đang n
ằ
m d
ướ
i đ
ấ
t lên, quay l
ạ
i tr
ệ
n gi
ườ
ng.
“ Đ
ừ
ng n
ằ
m xa nh
ư
v
ậ
y Kỳ Nhi, t
ớ
i g
ầ
n chút n
ữ
a, ta l
ạ
nh. Ta th
ự
c l
ạ
nh. Ôi th
ắ
t l
ư
ng này th
ự
c đau a. . .Ân, nh
ư
v
ậ
y s
ẽ
không đau.”
———-
Cu
ố
i thu khí tr
ờ
i d
ễ
ch
ị
u, đàn chim bay l
ượ
n gi
ữ
a tr
ờ
i xanh. Vân Phi n
ằ
m ng
ử
a trên phi
ế
n đá, ánh m
ắ
t cu
ố
n theo h
ướ
ng đàn chim đang bay trên b
ầ
u tr
ờ
i, nét m
ặ
t có chút ý c
ườ
i th
ả
n nhiên.
Vân Phi, Vân Phi, ng
ươ
i ngày đó là nhi
ế
p vân vô đ
ị
nh, tiêu sái tùy h
ứ
ng ngao du tr
ờ
i cao. Là ta đem ng
ươ
i trói ch
ặ
t n
ơ
i nh
ỏ
h
ẹ
p này, lòng ng
ươ
i th
ự
c mãi h
ướ
ng mãnh đi
ể
u đi.
“ Lão gia, ng
ươ
i mu
ố
n
ở
đó ngây ng
ố
c đ
ế
n lúc nào ?” Vân Phi nh
ớ
ra không th
ể
t
ự
mình đ
ứ
ng lên đ
ượ
c, n
ằ
m quá lâu khi
ế
n c
ổ
tê d
ạ
i đi r
ồ
i,” Mau mau, đ
ỡ
ta đ
ứ
ng lên.”
T
ầ
n Chính nghe l
ệ
nh l
ậ
p t
ứ
c ti
ế
n lên ôm l
ấ
y Tam phu nhân, thu
ậ
n th
ế
ng
ồ
i xu
ố
ng làm cho h
ắ
n ng
ồ
i lên đùi mình.
Vân Phi m
ặ
c cho h
ắ
n ôm,” T
ừ
tr
ướ
c ng
ươ
i đã thích ôm ta nh
ư
v
ậ
y, kỳ quái khi đó sao ta l
ạ
i không có c
ả
m giác là không h
ợ
p? “
“ Vân Phi, chúng ta đ
ổ
i n
ơ
i khác đ
ượ
c không?”
“ Ân ?”
“T
ầ
n qu
ậ
n ta đã chán ng
ấ
y, chúng ta s
ẽ
tìm m
ộ
t n
ơ
i khác đ
ượ
c không ?” T
ầ
n Chính nghĩ nghĩ,” Tìm đ
ị
a ph
ươ
ng có th
ậ
t nhi
ề
u đi
ể
u thú cho ng
ườ
i th
ỏ
a chí săn b
ắ
n.”
Ánh m
ắ
t Vân Phi trong nháy m
ắ
t nh
ư
đ
ượ
c th
ắ
p m
ộ
t ng
ọ
n đèn sáng r
ự
c rõ, n
ơ
i đáy m
ắ
t trong su
ố
t ph
ả
n ánh bóng T
ầ
n Chính,” Lão gia, ng
ươ
i là m
ộ
t lão gia t
ố
t nh
ấ
t ! “
T
ầ
n Chính nh
ẽ
ra ph
ả
i cao h
ứ
ng v
ớ
i nh
ữ
ng l
ờ
i này, nh
ư
ng là có chút quái l
ạ
đi,” M
ộ
t lão gia t
ố
t nh
ấ
t ? Phu nhân c
ủ
a ta, ng
ươ
i nghĩ ng
ươ
i mu
ố
n có m
ấ
y lão gia ?”
“ Ách. . .Lão gia, ng
ươ
i nói chúng ta đi n
ơ
i nào ? “ Vân Phi v
ộ
i vàng nói tránh sang chuy
ệ
n khác.
“ Vân Phi mu
ố
n đi đâu ?”
Vân Phi n
ử
a mu
ố
n n
ữ
a không khi nghĩ đ
ế
n vi
ệ
c tìm n
ơ
i khác,” Giang Nam, n
ơ
i đó không gi
ố
ng v
ớ
i B
ạ
ch Vân Thành, Kinh thành và T
ầ
n qu
ậ
n, đi
ể
u
ở
Giang Nam cũng nhi
ề
u n
ữ
a.”
“Đi
ể
u cũng nhi
ề
u ? Ng
ươ
i t
ừ
khi nào l
ạ
i thích th
ượ
ng đi
ể
u ?” T
ầ
n Chính r
ấ
t là cao h
ứ
ng, cu
ố
i cùng thì cũng có m
ộ
t phu nhân cùng s
ở
thích tri âm v
ớ
i h
ắ
n.
“ Ta ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y b
ắ
n đ
ượ
c đi
ể
u so v
ớ
i h
ổ
báo s
ẽ
thú v
ị
h
ơ
n, l
ầ
n tr
ướ
c Nh
ị
ch
ủ
t
ử
m
ộ
t mình đem b
ầ
y Ti
ể
u Quỳ Hoa c
ủ
a ng
ươ
i b
ắ
n h
ạ
h
ế
t.”Vân Phi nói m
ộ
t m
ạ
ch, không đ
ể
ý đ
ế
n s
ắ
c m
ặ
t c
ủ
a T
ầ
n lão gia ngày m
ộ
t xám l
ạ
i,” Lão gia a, không ph
ả
i ng
ươ
i s
ợ
ngày nào đó ta cũng b
ắ
n h
ạ
h
ế
t t
ướ
c đi
ể
u ng
ươ
i mua v
ề
, m
ớ
i nghĩ đ
ế
n mu
ố
n bàn vi
ệ
c tìm n
ơ
i có nhi
ề
u đi
ể
u thú đi.”
Oanh ! T
ầ
n lão gia ném k
ẻ
không bi
ế
t t
ố
t x
ấ
u đang n
ằ
m trong lòng xu
ố
ng, ph
ủ
i ph
ủ
i quay v
ề
Thính Vũ Các.
————
T
ầ
n ph
ủ
yên bình đã lâu nay b
ị
cu
ố
n vào m
ộ
t tr
ậ
n phong ba bão táp.
Bên trái là T
ầ
n Ph
ủ
th
ấ
t v
ị
ch
ủ
t
ử
cùng qu
ả
n gia, bên ph
ả
i là đoàn ng
ườ
i đ
ế
n t
ừ
Đào Hoa
Ổ
. T
ầ
n Chính đ
ứ
ng gi
ữ
a, h
ậ
n tr
ờ
i n
ắ
ng không th
ể
có sét l
ớ
n đánh ch
ế
t h
ắ
n sao l
ạ
i quên đi.
“ Th
ậ
t. . .Th
ậ
t. . .Ti
ể
u Bính T
ử
. . . T
ự
ti
ệ
n làm ch
ủ
. . . Không liên quan. . . Không liên quan đ
ế
n ta. . .”
N
ử
a năm tr
ướ
c Ti
ể
u Bính T
ử
đ
ế
n Đào Hoa
Ổ
m
ượ
n Ch
ấ
n Thiên Lôi, Đào Hoa
Ổ
ch
ủ
Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m kh
ẳ
ng khái cho hai thùng l
ớ
n. Đ
ươ
ng nhiên là có đi
ề
u ki
ệ
n đi, đó là “ sau này T
ầ
n mình ch
ủ
ph
ả
i đ
ế
n
ở
Đào Hoa
Ổ
trong năm năm.”
“ Ng
ươ
i đã đáp
ứ
ng ?” Kỳ Nhi l
ạ
nh nh
ạ
t nói.
“ Ta không. . .”
“ Còn dám điêu ngoa ! “ Sĩ Th
ầ
n g
ầ
m lên,” Ngay lúc nãy, T
ầ
n quý ph
ủ
cao th
ấ
p m
ấ
y trăm cái l
ỗ
tai đ
ề
u nghe th
ấ
y đ
ượ
c ! “
T
ầ
n Chính gi
ơ
tay lên,
ủ
y khu
ấ
t,” Cái này dù không ph
ả
i gi
ấ
y tr
ắ
ng m
ự
c đen vi
ế
t, cũng ph
ả
i h
ế
t lòng tuân th
ủ
h
ứ
a h
ẹ
n. . . “
——————
*sát nhân b
ấ
t ki
ế
n huy
ế
t ,toái bì b
ấ
t d
ụ
ng đao, th
ự
c nh
ụ
c b
ấ
t x
ả
c
ố
t : nguyên trong QT là gi
ế
t ng
ườ
i không g
ặ
p máu, l
ộ
t da không c
ầ
n đao, ăn th
ị
t ng
ườ
i không phun c
ố
t. . .m
ấ
y t
ừ
này T
ử
Trang. . .c
ứ
th
ế
t
ươ
ng vào cũng k rõ là đúng hay sai* cúi đ
ầ
u*
<strong style="line-height: 15.75pt;">
Cu
<strong style="line-height: 15.75pt;">
ố
<strong style="line-height: 15.75pt;">
n 11 : Tam thê không đ
<strong style="line-height: 15.75pt;">
ủ
<strong style="line-height: 15.75pt;">
, T
<strong style="line-height: 15.75pt;">
ứ
<strong style="line-height: 15.75pt;">
thi
<strong style="line-height: 15.75pt;">
ế
<strong style="line-height: 15.75pt;">
p càng ít
Chính văn đ ệ tam th ậ p ch ươ ng 95. . . . . T ầ n Chính gi ơ tay lên, ủ y khu ấ t,” Cái này dù không ph ả i gi ấ y tr ắ ng m ự c đen vi ế t, cũng ph ả i h ế t lòng tuân th ủ h ứ a h ẹ n. . . “ Qu ầ n Ng ạ o đang mu ố n phát h ỏ a b ị Kỳ Nhi ngăn l ạ i, gi ươ ng m ắ t đ ả o qua ng ườ i c ủ a Đào Hoa Ổ , li ề n khi ế n m ấ y k ẻ vùi th ằ ng ánh m ắ t xu ố ng đ ấ t, cúi đ ầ u không dám nhìn lên. “ T ừ đây đ ế n Đào Hoa Ổ m ấ t m ấ y ngày ?” K ẻ c ầ m đ ầ u n ơ m n ớ m lo s ợ tr ả l ờ i :” H ồ i Đ ạ i ch ủ t ử , t ừ Đào Hoa Ổ t ớ i T ầ n qu ậ n dù phi khoái mã cũng m ấ t m ộ t tháng l ộ trình.” “ N ử a tháng. . .” Tr ầ m ngâm m ộ t lát, Kỳ Nhi v ẻ m ặ t hòa nhã nhìn v ề phía T ầ n Chính :” Lão gia, m ộ t tháng n ữ a lên đ ườ ng.” T ầ n Chính v ừ a mu ố n m ở l ờ i thì y s ắ c m ặ t bi ế n đ ộ ng, v ừ a l ạ nh lùng v ừ a tàn nh ẫ n nói ti ế p:” M ộ t tháng này ng ươ i ở yên trong Thính Vũ Các cho ta, chu ẩ n b ị hành trang c ủ a ng ươ i đi ! “ Nhìn th ấ y ng ườ i c ủ a Đào Hoa Ổ v ẫ n ngây ng ố c b ấ t đ ộ ng, Sĩ Th ầ n h ả o tâm,” Ch ư v ị tr ờ i không còn s ớ m, n ế u không ti ế p t ụ c l ộ trình ngay, thì ta s ợ là tr ờ i t ố i các v ị cũng không đ ế n đ ượ c khách đi ế m ở trong tr ấ n.” M ộ t lát sau m ườ i ng ườ i m ớ i hi ể u đ ượ c ch ủ nh ậ n h ạ l ệ nh đu ổ i khách, v ộ i vàng ôm quy ề n xoay ng ườ i thoát ly, k ế t qu ả nh ư v ậ y khác v ớ i nh ữ ng gì h ọ đã đoán tr ướ c. Nguyên nghĩ th ấ t v ị ch ủ t ử cho dù không đem b ọ n h ọ x ử quy ế t t ạ i ch ỗ cũng s ẽ cho b ọ n h ọ n ế m mùi đau kh ổ m ộ t phen, dù sao Đào Hoa Ổ ch ủ có ý đ ị nh c ướ p đi phu quân c ủ a b ả y ng ườ i b ọ n h ọ . Xem ra th ấ t v ị ch ủ t ử đ ề u là đ ạ i t ướ ng chi phong, hai bên quan h ệ không đ ế n m ứ c ph ả i đâm chém t ớ i ch ế t a. “ S ư huynh, ng ươ i không nh ậ n th ấ y th ậ t kỳ quái sao ? “ H ạ t Sam s ư đ ệ li ề n bày t ỏ nghi ho ặ c,” V ẫ n nghe đ ồ n T ầ n minh ch ủ cùng th ấ t v ị thê thi ế p c ủ a h ắ n tình thâm ý tr ọ ng, khó tách khó r ờ i, nh ư ng vì sao b ọ n h ọ d ễ dàng đáp ứ ng chuy ệ n này?” S ư huynh suy nghĩ trong ch ố c lát, xoa c ằ m,” Có l ẽ vì không th ể không đáp ứ ng. Minh ch ủ đã g ậ t đ ầ u đáp ứ ng, thê l ấ y phu vi thiên, b ọ n h ọ nên vâng theo.” “ Thê l ấ y phu vi thiên ? B ọ n h ọ là nam nhân nha.” S ư đ ệ không nghĩ ra, ch ỉ c ả m th ấ y có chút b ấ t kh ả t ư ngh ị *, cũng là l ẽ th ườ ng. “ Thiên h ạ ai không bi ế t b ọ n h ọ là nam nhân, cho nên m ớ i có ng ườ i nói T ầ n ph ủ . . .” S ư huynh c ẩ n th ậ n nhìn xung quanh nh ỏ gi ọ ng:” Nói T ầ n Ph ủ toàn là th ị t ặ c dâm oa.” Ti ể u s ư đ ệ há mi ệ ng l ớ n, h ơ n c ả kinh ng ạ c, m ộ t n ơ i kim chuyên ngói xanh sánh ngang v ớ i hoàng cung, th ấ t v ị ch ủ t ử tu ấ n m ỹ tao nhã, dù có là th ị t ặ c dâm oa h ắ n cũng nguy ệ n ý đ ượ c ở l ạ i.” Th ấ t v ị ch ủ t ử không ph ả i. . . “ Th ấ y h ắ n m ặ t ử ng h ồ ng Vân s ư huynh c ườ i l ắ c đ ầ u, ti ể u s ư đ ệ cũng đ ộ ng xuân tâm.” Chúng ta sao có th ể so sánh v ớ i minh ch ủ , h ắ n h ả o nam s ắ c trong thiên h ạ ai dám tr ướ c m ặ t h ắ n l ắ m mi ệ ng m ộ t câu.” “ S ư huynh, ta. . . Ta không h ả o nam s ắ c. . .” H ắ n không h ả o, ch ẳ ng qua. . . “ Có hay không cũng ng ừ ng, ng ươ i cũng ch ỉ có th ể v ọ ng t ưở ng.” “ T ầ n minh ch ủ sao l ạ i r ờ i th ấ t v ị ch ủ t ử đ ượ c . . .” Ti ể u s ư đ ệ kh ẽ gi ọ ng t ự nói. S ư huynh nghe v ậ y tr ộ m c ườ i, k ề sát l ạ i c ắ t nh ẹ l ỗ tai h ắ n,” Đ ừ ng quên, b ộ dáng th ườ ng ngày c ủ a Ổ ch ủ .” “ Th ấ t v ị ch ủ t ử dáng v ẻ nào ai b ạ i b ở i ổ ch ủ ?” S ư đ ệ b ấ t mãn nói. “ Ng ươ i nói nh ỏ thôi, đ ạ i khái có l ẽ minh ch ủ đ ố i v ớ i b ọ n h ọ lâu ngày sinh ngán, mu ố n đ ổ i kh ẩ u v ị chăng.” “Ngán ?” Ti ể u s ư đ ệ hung hăng li ế c ngang s ư huynh m ộ t cái,” Là huynh, huynh có ngán đ ượ c không ?” “ C ả đ ờ i không ngán đ ượ c. . . “ S ư huynh không chút nghĩ ng ợ i đáp l ạ i, l ậ p t ứ c c ả m th ấ y có gì không đúng, gõ đ ầ u s ư đ ệ th ậ t m ạ nh h ổ n h ể n m ắ ng:” Ti ể u tôn t ử , ta không h ả o nam s ắ c ! “ H ắ n không h ả o, ch ẳ ng qua. . . “ Đ ổ i kh ẩ u v ị . . . th ự c r ờ i đi đ ượ c sao a. . .” D ọ c theo đ ườ ng đi s ư huynh cùng s ư đ ệ đ ề u l ẩ m b ẩ m. Hai ng ườ i đâu bi ế t r ằ ng, v ị m ớ i m ẻ này T ầ n minh ch ủ đã s ớ m h ưở ng qua. Còn n ữ a, b ọ n h ọ không ph ả i là ch ư a t ừ ng nghe qua t ụ c ng ữ vi ế t : l ấ y ch ồ ng theo ch ồ ng, l ấ y chó theo chó, l ấ y kh ỉ li ề n theo v ề núi đi. ——– Ng ườ i c ủ a Đào Hoa Ổ sau khi đã r ờ i đi, Ch ủ nhân cùng h ạ nhân T ầ n ph ủ cũng tan, ti ề n vi ệ n r ộ ng m ở ch ỉ có T ầ n lão gia m ộ t mình thê l ươ ng đ ứ ng t ạ i ch ỗ . Ngay c ả Vân Phi cũng không tin, h ắ n đáp ứ ng đ ế n Đào Hoa Ổ không ph ả i vì b ọ n h ọ , ch ỉ vì Đào Hoa Ổ ở Giang Nam a. Vài ti ế ng th ở dài khi ế n cho T ầ n Chính chú ý, gi ươ ng m ắ t nh ậ n ra trong vi ệ n v ẫ n còn l ạ i m ộ t ng ườ i, t ứ c gi ậ n h ỏ i:” Hách thúc, ng ươ i còn đ ứ ng l ạ i n ơ i này làm gì ?” T ầ n qu ả n gia l ạ i bu ồ n r ầ u th ở dài m ộ t ti ế ng,” Lão nô đang suy nghĩ, li ệ u có ph ả i đ ổ i tên hay không ?” “ Đ ổ i tên ?” “ Ân.” Ngày tr ướ c ở Ng ụ y v ươ ng ph ủ ng ườ i ta nghĩ h ắ n là lão qu ả n gia, lão gia s ử a h ọ [ T ầ n] ng ườ i ta li ề n nghĩ lão là T ầ n qu ả n gia, “ Lão gia, lão nô không l ẽ ph ả i đ ổ i thành “ Nghiêm qu ả n gia ‘ ? Đào Hoa ổ ch ủ hình nh ư là h ọ Nghiêm. T ầ n Chính n ắ m tay c ắ n răng,” Nh ư ng ng ươ i nói th ậ t cho ta nghe đi, vì sao ph ả i s ử a g ọ i thành Nghiêm, Qu ả n, Gia ! “ “ Không ph ả i lão gia ph ả i đ ế n ở l ạ i Đào Hoa ổ này sao, lão nô đã nghĩ không ph ả i ng ườ i đ ị nh. . .” T ầ n Chính m ặ t n ổ i h ắ c ám t ừ ng b ướ c t ớ i g ầ n, T ầ n qu ả n gia không dám đ ộ ng đ ậ y,” Hách thúc, l ờ i này không th ể nói lung tung, càng không th ể đ ể th ấ t v ị ch ủ t ử nghe đ ượ c.” Nói xong h ắ n v ỗ v ỗ vai t ầ n qu ả n gia, ph ấ t tay áo r ờ i đi. T ầ n qu ả n gia th ở phào m ộ t h ơ i th ậ t dài, lau lau trán tr ở v ề làm vi ệ c. May m ắ n lão gia không ph ả i là lão gia c ủ a ngày x ư a n ữ a, n ế u không cái v ỗ vai này cũng đ ủ l ấ y đi cái m ạ ng già c ủ a lão a. Kỳ Nhi ra l ệ nh, T ầ n Chính li ề n m ộ t tháng ch ỉ có th ể ở trong Thính Vũ Các, không đ ượ c phép bén m ả ng đ ế n b ấ t c ứ phòng nào c ủ a các v ị phu nhân. M ộ t tháng, cũng đ ượ c,nh ẫ n nh ẫ n m ộ t chút li ề n đ ẩ y chuy ệ n vào quá kh ứ a, ch ỉ c ầ n th ấ t v ị phu nhân không vì chuy ệ n Nghiêm Thanh Nh ẫ m làm ầ m ĩ lên là đ ượ c. T ừ lúc ng ườ i c ủ a Đào Hoa ổ bái ph ỏ ng, T ầ n ph ủ li ề n tr ở nên thiên hôn đ ị a ám, s ả n nghi ệ p l ớ n này n ộ i trong m ộ t tháng toàn b ộ chu ẩ n b ị xong th ậ t không d ễ dàng. Duy ch ỉ có T ầ n lão gia thanh nhàn, m ộ t ngày n ọ mang m ộ t vò Đào hoa nh ưỡ ng t ố t nh ấ t, cam thu ầ n miên đi ề m, đem t ặ ng T ứ phu nhân. T ớ i g ầ n l ố i r ẽ gi ữ a H ồ ng Di ệ p Hiên và Li ễ u Hiên, li ề n nghe th ấ y ti ế ng đao ki ế m leng keng, cũng li ề n không th ấ y n ữ a. Ch ỉ còn ti ế ng Sĩ Th ầ n lãng lãng,” G ầ n đây c ố g ắ ng có ti ế n b ộ a.” Vân Phi dào d ạ t đáp l ạ i:” Đ ươ ng nhiên là v ậ y, ng ươ i tâm v ị không yên, ch ẳ ng l ẽ là s ợ ?” “ Ta s ợ cái gì ?” “ Đ ừ ng nói ng ươ i đã quên, Nghiêm Thanh Nh ẫ m cũng có t ướ ng v ị gi ố ng n ữ nhân, đ ế n lúc đó lão gia có m ớ i n ớ i cũ, ng ươ i có th ể nh ậ p lãnh cung.” “ N ự c c ườ i !” Sĩ Th ầ n quát,” Ta đ ườ ng đ ườ ng đ ạ i nam nhân, còn ph ả i dùng “ s ắ c t ươ ng “ mà dính l ấ y lão gia sao ?” Vân Phi liên t ụ c c ườ i m ỉ a,” T ừ đ ầ u t ớ i đuôi, ng ươ i không ph ả i đ ề u là dùng “ s ắ c t ươ ng” đi câu d ẫ n lão gia sao ?” Sĩ Th ầ n cũng không gi ậ n, c ổ tay ngh ẹ xoay thu ki ế m vào v ỏ , mím môi mà c ườ i,” C ứ nh ư ng ươ i nói, ta dùng s ắ c t ươ ng câu d ẫ n lão gia, thì đã sao ? Ch ớ nói Nghiêm Thanh Nh ẫ m ch ỉ th ườ ng thôi, dù t ướ ng m ạ o h ắ n h ơ n ta ngàn v ạ n l ầ n, thì đã sao ? Có m ớ i n ớ i cũ ? Ta nói cho ng ươ i, cho dù h ắ n g ặ p lão gia tr ướ c, lão gia cũng ch ỉ l ấ y ng ườ i nh ư T ư Đ ồ Sĩ Th ầ n ta.” “ Da m ặ t h ọ T ư Đ ồ qu ả th ự c không t ầ m th ườ ng. . .Lão gia ?” Vân Phi phát hi ệ n m ộ t ng ườ i đang đ ứ ng khu ấ t sau góc t ườ ng. “ Vân Phi, Sĩ Th ầ n, l ạ i ở đây lu ậ n bàn ki ế m pháp ?” T ầ n Chính ôm vò r ượ u đi t ớ i. Hai ng ườ i nh ậ n ra mùi r ượ u li ề n l ạ i g ầ n, Vân Phi m ở n ắ p vò ra ng ử i th ử , th ấ t v ọ ng l ắ c đ ầ u,” Đây không ph ả i r ượ u, ch ẳ ng khác gì n ướ c lã.” “ Càng t ố t, ta u ố ng m ộ t mình.” Sĩ Th ầ n v ộ i vàng đo ạ t l ấ y vò r ượ u. “ Hi ế m khi, ng ươ i cùng lão gia u ố ng đi.” Vân Phi ngáp m ộ t cái tr ở v ề Li ễ u Hiên c ủ a h ắ n. “ Lão gia, lão gia, ng ườ i ở đâu cho ng ươ i, th ơ m quá a,” Sĩ Th ầ n không ch ờ n ữ a, ôm l ấ y vò u ố ng m ộ t h ơ i v ừ a quay v ề H ồ ng Di ệ p Hiên. T ầ n Chính nhìn b ộ d ạ ng h ắ n, c ườ i l ắ c đ ầ u, t ử u qu ỷ này tr ờ i sinh h ả o t ử u, nh ư ng t ử u l ượ ng thì. . . “ Đ ượ c r ồ i, đ ể l ạ i l ầ n sau u ố ng.” “ Ta còn mu ố n u ố ng! “ Sĩ Th ầ n g ạ t tay h ắ n, rót đ ầ y chén r ượ u. Vài l ầ n nâng chén đã khi ế n gò má nhu ộ m thêm vài ph ầ n ph ấ n h ồ ng, m ắ t ph ượ ng mê ly, n ử a khép n ử a m ở , trong sân si l ạ i mang vài ph ầ n m ị ho ặ c. Lúc đ ầ u m ớ i g ặ p, h ắ n đã b ị đôi m ắ t này c ướ p đi tâm h ồ n. . . . Lão gia ch ỉ l ấ y ng ườ i nh ư T ư Đ ồ Sĩ Th ầ n ta. . . .T ứ phu nhân c ủ a h ắ n a, cũng th ậ t quá t ự tin. Nghĩ l ạ i, h ắ n hoành, h ắ n nháo, h ắ n tranh, cũng không t ừ ng chân chính làm quá chuy ệ n gì. Vi phu c ủ a h ắ n, ch ư a bao gi ờ đ ố i h ắ n mà hao tâm t ổ n trí, có l ẽ chính vì nh ư th ế h ắ n m ớ i tranh dành nháo lo ạ n lên. Nh ư ng, h ắ n đã có th ể nói ẩ u nói t ả m ộ t cách t ự tin nh ư v ậ y, vì sao l ạ i mu ố n tranh mu ố n nháo ? “ Th ầ n, lão gia v ẫ n mu ố n h ỏ i ng ươ i.” “ A ? “ “ Vì sao m ỗ i l ầ n đ ề u cùng Vân Phi tranh nhau ?” Không ph ả i nh ữ ng k ẻ khác, ch ỉ nh ằ m vào Vân Phi. Sĩ Th ầ n đ ặ t chén r ượ u xu ố ng, ghé s ườ n vào bên bàn,” Gia không ph ả i quen h ắ n tr ướ c sao, trong b ả y ng ườ i thì ta và lão Ngũ. . . Ách. . . đ ế n ch ậ m. . . Gi ữ a ta và lão Ngũ li ệ u ng ươ i thích. . .” “ Lão gia đ ề u thích. . . “ Th ầ n thân ngày ấ y, tâm t ư h ắ n toàn b ộ đ ặ t ở Duy Nh ấ t cùng Ti ể u Lâm th ể tr ạ ng v ố n y ế u, h ắ n cũng không có lo l ắ ng v ề Sĩ Th ầ n, chính vì cho r ằ ng, T ứ phu nhân kiêu ng ạ o t ư ph ụ c ủ a h ắ n s ẽ không vì th ế mà lòng sinh khúc m ắ c. “ Lão gia, sao ng ươ i l ạ i nhìn ch ằ m ch ằ m vào m ặ t ta ? Không ph ả i có hoa n ở đi? T ầ n Chính v ươ n tay nâng nh ẹ c ằ m h ắ n, nhè nhàng vu ố t,” Sao l ạ i không , là n ở m ộ t loài hoa đ ẹ p nh ấ t.” Hoành c ủ a h ắ n, m ị c ủ a h ắ n, ai có th ể th ắ ng đ ượ c. “ Th ậ t không ? “ Sĩ Th ầ n đã say đ ế n m ứ c h ồ đ ồ , nghe th ấ y trên m ặ t n ở hoa v ộ i đ ư a tay lên xoa nh ẹ , “ M ộ t loài hoa a ?” Hai v ế t ki ế m đã m ờ đi trên đôi má h ồ ng ph ấ n bóng loáng, nh ư ng n ế u t ớ i g ầ n tinh t ế nhìn, v ầ n có th ể th ể th ấ y hai v ế t s ẹ o nh ạ t màu tr ắ ng. “ Là m ộ t loài hoa không bi ế t tên, so v ớ i th ượ c d ượ c ki ề u, m ẫ u đ ơ n di ễ m, đào hoa ti ế u, m ộ c lan l ệ . . .” Sĩ Th ầ n s ớ m đã không còn kiên nh ẫ n đ ể nghe, g ầ m lên :” Lão gia ta nói cho ng ươ i a, ng ươ i ch ớ có dính l ấ y Nghiêm Thanh Nh ẫ m, cũng không cho. . .Ách. . . Không đ ượ c c ả m th ấ y h ắ n so v ớ i ta đ ẹ p h ơ n, cho dù. . .Cho dù có th ậ t là nh ư v ậ y. . .Ng ươ i cũng ph ả i c ả m th ấ y ta so v ớ i h ắ n đ ẹ p h ơ n, nghe. . . Nghe. . .Nghe đ ượ c không đó ?” T ầ n Chính nghe nh ữ ng l ờ i này li ề n c ườ i không ng ừ ng, luôn luôn không cho phép k ẻ nào nói v ề dung m ạ o c ủ a h ắ n, lúc này l ạ i tranh l ờ i nói chính mình đ ẹ p, “ Ng ươ i đ ẹ p nh ư th ế nào ? Đên đây cho lão gia nhìn xem.” Sĩ Th ầ n b ỏ qua vò r ượ u không, đ ứ ng lên li ề n ngã vào trong lòng h ắ n, nâng c ằ m lên cùng h ắ n m ặ t ti ế p m ặ t . “Th ấ y rõ ch ư a ?” T ầ n Chính nhíu mày,” Ân, đ ẹ p. Là ch ỗ này ?” Ngón tay tr ượ t trên cái c ổ tr ơ n bóng, “Là ch ỗ này? “ R ồ i đ ế n tr ướ c ng ự c, “ Ch ỗ này ? “ Xoa nh ẹ th ắ t l ư ng, “ Còn có ch ỗ này. . .” Tr ượ t xu ố ng gi ữ a hai chân. “ Ch ỗ đó cũng ph ả i xem ?” Sĩ Th ầ n c ả m th ấ y l ẫ n l ộ n, m ộ t ng ườ i t ướ ng m ạ o có đ ẹ p hay không, không ph ả i ch ỉ c ầ n xem m ặ t thôi sao ? “ Ph ả i xem, đ ươ ng nhiên ph ả i xem.” “ Ph ả i xem a. . . h ả o. . . “ L ạ i đ ứ ng lên, d ự a vào c ạ nh bàn, c ố g ắ ng m ở to ph ượ ng nhãn nhìn xu ố ng qu ầ n áo mình, tay s ờ so ạ n lung tung c ả i c ở i b ỏ đai l ư ng, b ỏ đi ngo ạ i sam, tu ộ t xu ố ng trung y, l ạ i đ ế n qu ầ n dài . . . “ Th ấ y rõ. . . Ngô. . .Ân. . .” Không đúng, r ấ t không đúng, hai chân đang b ị tách ra nh ư th ế này, Sĩ Th ầ n c ả m th ấ y s ự không đúng, nh ư ng là ch ỗ nào không đúng h ắ n không có nghĩ ra. . . M ộ t tháng, T ầ n lão gia có th ể ch ị u, nh ư ng c ơ h ộ i này b ỏ l ỡ thì th ậ t đáng ti ế c a. ———— * B ấ t kh ả t ư ngh ị : Nghĩ mãi không hi ể u ? Cu ố n 11 : Tam thê không đ ủ , T ứ thi ế p càng ít Chính văn đ ệ tam th ậ p ch ươ ng 96. . . . . T ừ Đào Hoa Ổ t ớ i T ầ n qu ậ n, ng ườ i bình th ườ ng ra roi thúc ng ự a ph ả i m ộ t tháng, v ậ y mà th ấ t v ị n ữ hi ệ p “ Thúy M ặ c H ươ ng Lan T ố Tâm Nh ư Nguy ệ t “ khinh công cao c ườ ng c ủ a T ầ n Ph ủ c ả đi l ẫ n v ề ch ỉ m ấ t hai m ươ i ngày. Th ấ t v ị thanh xuân n ữ t ử m ộ t thân phong tr ầ n, cung kính đ ứ ng ở Vu Thính đ ườ ng ch ờ đ ợ i câu h ỏ i c ủ a ch ủ nhân. Kỳ Nhi g ậ t đ ầ u, Thúy M ặ c li ề n ti ế n lên phía tr ướ c, “H ồ i Đ ạ i ch ủ t ử , Đào Hoa Ổ ở m ạ n b ắ c Giang Nam, khí h ậ u ôn hòa. Ki ế n trúc ph ủ đ ệ t ự a nh ư T ầ n ph ủ , nh ư ng không r ộ ng b ằ ng m ộ t n ử a T ầ n ph ủ , th ấ t v ị ch ủ t ử ở ch ỉ ng ạ i nh ỏ h ẹ p. Thúy M ặ c đã xem xét xung quanh, phía sau núi có m ộ t m ả nh đ ấ t tr ố ng, tìm ng ườ i xây nhà là có th ể ở đ ượ c.” Thúy M ặ c lui xu ố ng, M ặ c H ươ ng đang đ ị nh ti ế n lên, Qu ầ n Ng ạ o l ắ c đ ầ u t ỏ ý không c ầ n. Đ ế n phiên H ươ ng Lan, nàng v ừ a thao thao b ấ t tuy ệ t k ể r ằ ng Giang Nam là n ơ i có th ể th ỏ a s ứ c rong ru ổ i săn b ắ n, l ạ i nói thêm đ ủ lo ạ i ch ủ ng lo ạ i đi ể u thú, đôi m ắ t Vân Phi sáng nh ư tim đèn, càng lúc càng sáng. Nghe xong h ắ n trong lòng tràn đ ầ y vui m ừ ng, Giang Nam qu ả th ậ t h ả o đ ị a ph ươ ng, mãnh thú ch ạ y th ự c nhanh, t ướ c đi ể u bay th ự c cao, gi ươ ng cung b ắ n nh ư v ậ y m ớ i th ỏ a chí. Ng ữ đi ệ u Lan T ố l ạ nh nh ư băng m ớ i nói câu đ ầ u tiên đã làm cho Sĩ Th ầ n h ứ ng thú,” Xung quanh Giang Nam đ ề u có hoa nh ưỡ ng* m ỹ v ị , Đào Hoa Ổ l ấ y tên hoa đào, b ở i “ Đào Hoa Nh ưỡ ng “ là thiên h ạ nh ấ t tuy ệ t.” “ Ha ha, B ạ ch Vân Phi, t ừ nay v ề sau m ấ y th ứ b ỏ đi c ủ a ng ươ i cũng không còn hi ế m l ạ .” T ầ n Chính đ ứ ng tr ướ c m ặ t Vân Phi m ở mi ệ ng khi ể n trách:” Có thêm nhi ề u m ỹ t ử u thì ng ươ i cũng u ố ng ít thôi.” “ S ợ là lão gia l ạ i mu ố n ta u ố ng nhi ề u đi, u ố ng đ ế n say túy lúy m ớ i t ố t.” Sĩ Th ầ n l ạ nh lùng nói. T ầ n lão gia l ậ p t ứ c r ụ t c ổ , ng ồ i th ẳ ng câm mi ệ ng. Duy Nh ấ t đã s ớ m nhìn nha đ ầ u T ố Tâm đ ầ y trông mong tha thi ế t t ừ lâu, T ố Tâm n ử a nhìn T ầ n Chính,n ử a l ạ i nhìn ch ủ t ử dò h ỏ i ý, không bi ế t có nên nói ra tr ướ c m ặ t m ọ i ng ườ i hay không. Duy Nh ấ t l ạ i không ng ầ m hi ể u đ ượ c ý nàng, l ớ n ti ế ng g ầ m lên:” Ng ươ i r ố t cu ộ c có nói không a ! “ “ Vâng , vâng” T ố Tâm cúi đ ầ u nh ắ m m ắ t nói li ề n m ộ t h ơ i,” M ỹ n ữ Giang Nam nhi ề u nh ư quá giang chi t ứ c*, xinh đ ẹ p m ỹ mi ề u, da d ẻ tinh x ả o đ ặ c s ắ c, ng ườ i nào ng ườ i ấ y dáng t ự a nh ư tranh.” Duy Nh ấ t đ ể ý th ấ y T ầ n Chính s ắ c m ặ t t ố i s ầ m l ạ i, ngây ngô c ườ i vài ti ế ng m ắ ng nàng:” Ch ế t ti ệ t ! Ng ươ i nói cái qu ỷ gì v ậ y ! Ta phái ng ươ i lúc nào. . . Lão gia ng ươ i đ ừ ng tin nàng. . .Lui xu ố ng đi ! “ “ Giang Nam th ườ ng xuyên s ươ ng giăng mây ph ủ , đ ỉ nh núi luôn có r ấ t nhi ề u d ượ c li ệ u. . .Hoàng Liên c ủ a Giang Nam so v ớ i T ầ n Qu ậ n đ ắ ng h ơ n, Ng ư Tinh Th ả o* so v ớ i T ầ n qu ậ n cũng tanh h ơ n. . . .” Tâm Nh ư nh ấ t nh ấ t h ướ ng Ti ể u Lâm b ẩ m báo, Ti ể u lâm c ườ i g ậ t đ ầ u, T ầ n Chính l ạ i c ả m th ấ y kh ổ s ở không ch ị u n ổ i. A Ki ệ t không quan tâm đ ế n chuy ệ n thám thính Đào Hoa Ổ , Tâm Nh ư hi ể u ý ch ỉ tùy ti ệ n nói vài câu. Cu ố i cùng không bi ế t nha đ ầ u c ủ a ai nh ắ c đ ế n Đào Hoa Ổ cũng có m ộ t m ả nh r ừ ng H ồ ng Phong, qu ả th ự c t ươ ng t ự v ớ i H ồ ng Di ệ p Hiên c ủ a T ứ ch ủ t ử . L ậ p t ứ c Sĩ Th ầ n gi ố ng nh ư b ị gi ẫ m trúng đuôi, đ ứ ng b ậ t d ậ y đ ố i m ặ t v ớ i Vân Phi l ớ n ti ế ng,” Lúc tr ướ c ng ươ i đã h ơ n ta, bây gi ờ ng ươ i đ ừ ng có tranh v ớ i ta ! “ H ắ n đã nói nh ư v ậ y, Vân Phi l ạ i càng ph ả i tranh cùng h ắ n,” Lúc này ta cũng không đ ể cho ng ươ i, ng ươ i đ ừ ng quên quy c ủ là hi ể u ý thê m ớ i đ ế n l ượ t thi ế p.” “ Ai nói nh ư v ậ y? “ Duy Nh ậ t l ậ p t ứ c lên ti ế ng, h ắ n bay nhanh đ ế n tr ướ c m ặ t T ầ n Chính,” Lão gia, kỳ th ự c ta cũng r ấ t thích H ồ ng Di ệ p Hiên, t ớ i Đào Hoa Ổ kia r ồ i cho ta ở l ạ i m ả nh r ừ ng kia đ ượ c không ?” “ H ả i, lão Ngũ, ng ươ i th ự c gi ỏ i a, dám đ ứ ng lên tranh v ớ i ta .” V ẻ m ặ t Sĩ Th ầ n không th ể tin đ ượ c th ố t lên. “ Nh ư th ế nào l ạ i không dám ?” Duy Nh ấ t đ ứ ng th ẳ ng ưỡ n ng ự c,” Ta đ ườ ng đ ườ ng là T ị nh Khang H ầ u gia, sao có th ể s ợ ng ươ i?” Vân Phi cũng gi ậ t mình,” Ta nói lão Ngũ, ng ươ i cũng bi ế t cãi ? Hôm qua m ấ t ng ủ , nên vòng vo nghĩ thông su ố t r ồ i sao ?” Duy Nh ấ t nghiêng đ ầ u,” Đ ươ ng nhiên thông su ố t, tr ướ c tr ướ c đ ế n nay cái gì t ố t đ ề u b ị hai ng ườ i các ng ươ i chi ế m h ế t, sau này c ứ nh ư v ậ y thì quá ti ệ n nghi cho các ng ươ i ! “ T ừ tr ướ c đ ế n nay hai ng ườ i gi ằ ng co, h ắ n còn có k ế sách phân chia bình ổ n, hi ệ n gi ờ xu ấ t hi ệ n th ế chân v ạ c ba ki ề ng, T ầ n Chính có c ả m giác tr ờ i cũng s ắ p s ậ p xu ố ng đ ế n n ơ i r ồ i. Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, nghĩ ra h ắ n li ề n tr ố n bên ng ườ i Kỳ Nhi, túm l ấ y ố ng tay áo y,” Vi ệ c này đ ể Đ ạ i ch ủ t ử quy ế t đ ị nh.” Kỳ Nhi h ấ t tay h ắ n ra, li ế c m ắ t l ạ nh lùng nhìn ba ng ườ i,” Thúy M ặ c, đem toàn b ộ Đào Hoa Ổ đ ổ i thành H ồ ng Phong h ế t cho ta.” Đúng lúc này thì có ti ế ng gõ bàn vang lên, m ọ i ng ườ i quay l ạ i nhìn Ti ể u Lâm, Ti ể u Lâm ng ạ i ngùng c ườ i, [ H ồ ng Phong không th ể làm thu ố c, có th ể đ ổ i sang lo ạ i d ượ c th ả o nào khác không ?] A Ki ệ t l ậ p t ứ c l ắ c đ ầ u, “ Toàn là hoa hoa th ả o th ả o, chi b ằ ng tr ồ ng m ộ t m ả nh r ừ ng trúc l ạ i t ố t h ơ n.” “ A Ki ệ t, đ ừ ng nói là ng ươ i mu ố n Thúy Trúc Hiên c ủ a ta ?” Qu ầ n Ng ạ o h ế t s ứ c kinh ng ạ c. “ Không có, ta ch ỉ là thu ậ n mi ệ ng nói thôi.” A Ki ệ t sao có th ể th ừ a nh ậ n. T ố Tâm còn ng ạ i không đ ủ lo ạ n, bèn k ế t m ộ t câu,” Đào Hoa Ổ có m ộ t Tú Trúc Các, m ộ t m ả nh r ừ ng trúc xanh th ậ t l ớ n a.” Hai ng ườ i nghe xong l ờ i c ủ a nàng, b ấ t giác quay đ ầ u m ắ t l ạ nh nhìn nhau.” Th ấ y th ế , T ầ n Chính c ơ h ồ phát khóc đ ứ ng lên,” Qu ầ n Ng ạ o, A Ki ệ t. . . “ N ế u Nh ị phu nhân cùng Th ấ t phu nhân cũng đ ứ ng lêntranh đ ấ u. . .H ắ n không dám liên t ưở ng đ ế n quang c ả nh đi, tóm l ạ i, không ch ỉ Tam phu nhân cùng T ứ phu nhân, th ậ m chí có thêm c ả Ngũ phu nhân, L ụ c phu nhân cũng không th ể so sánh đ ượ c. . . . “ Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, làm sao bây gi ờ ? “ Ch ỉ còn có th ể d ự a vào Đ ạ i phu nhân. “ Ân. . .” Kỳ Nhi xoa xoa nh ẹ trán, nh ẹ gi ọ ng nói:” Lão gia, ta mu ố n cây qu ấ t đ ượ c không ?” T ầ n Chính t ứ chi m ề m nhũn, ngã xu ố ng gh ế , mi ệ ng l ắ p b ắ p nh ư cá m ắ c c ạ n, không th ố t lên đ ượ c ti ế ng nào. Cách đó ngàn d ặ m, Nghiêm Thanh Nh ẫ m b ỗ ng rùng mình m ộ t cái, nhìn ra r ừ ng hoa đào màu xanh bi ế c ngoài c ử a s ổ , h ắ n b ỗ ng nhiên c ả m th ấ y r ằ ng năm sau không còn đ ượ c th ấ y màu đ ỏ c ủ a hoa đào n ữ a. ——————— N ế u mu ố n chuy ể n nhà, th ấ t v ị ch ủ t ử ph ả i mau chóng x ử lý xong m ọ i chuy ệ n. “ H ầ u gia g ầ n đây m ạ nh kh ỏ e ? “ ti ể u H ầ u gia là k ẻ tìm đ ượ c đ ườ ng s ố ng trong cái ch ế t, Tri ệ u Phúc không kh ỏ i r ơ i n ướ c m ắ t. Duy Nh ấ t nhún nhún vai,” Ng ươ i nhìn b ả n H ầ u gia ch ỗ nào không t ố t ?” “ V ế t th ươ ng c ủ a ngài. . .” “ Nh ờ lão L ụ c D ượ c v ươ ng, ta không ch ế t đ ượ c. B ấ t quá ch ỉ thành ph ế nhân thôi.” “ H ầ u gia. . .” “ Không sao “. Nguyên b ả n võ công c ủ a h ắ n không th ể so sánh v ớ i năm ng ườ i kia, v ố n là cũng ch ẳ ng có kỳ v ọ ng. “ Tri ệ u Phúc, tri ề u đình đ ố i v ớ i chuy ệ n l ầ n này có ph ả n ứ ng gì không ?” Lão gia l ấ y thân ph ậ n ‘ t ổ ng đà ch ủ ’ đ ườ ng v ậ n t ả i sông n ướ c, h ạ l ệ nh phong t ỏ a thuy ề n nam b ắ c lui t ớ i, c ắ t đ ứ t con đ ườ ng v ậ n chuy ể n hàng hóa cung c ấ p cho kinh thành, t ấ t nhiên s ẽ khi ế n cho Hoàng đ ế cùng qu ầ n th ầ n t ứ c gi ậ n. Tri ệ u Phúc ng ẩ ng đ ầ u, ch ợ t b ấ t đ ộ ng, công t ử đ ượ c chi ề u chu ộ ng bao lâu nay l ạ i có ánh m ắ t c ươ ng ngh ị kia, gi ố ng h ệ t ánh m ắ t c ủ a lão H ầ u gia đã khu ấ t, không còn v ẻ gi ả si , gi ả ngây.” H ầ u gia yên tâm, h ế t th ả y đ ề u đã phong bình lãng t ẫ n, đã có ng ườ i an bài.” “ Có ng ườ i an bài ?” “ Vâng. . .” Tri ệ u Phúc ch ầ n ch ừ m ộ t lát, “ Là lão gia, h ế t th ả y lão gia đ ề u đã an bài th ỏ a đáng.” Hoàng đ ế t ứ c gi ậ n, ch ỉ c ầ n m ộ t phong th ư c ủ a Đ ệ Ngũ Vũ là bình ổ n, T ứ v ươ ng gia l ạ i t ừ ng ch ị u ơ n c ủ a D ượ c V ươ ng cũng đ ế n tr ấ n an. Hoàng đ ế d ễ dàng phát hi ệ n ra ‘ t ổ ng đà ch ủ ’ chính là T ầ n Chính. Ngày x ư a Ng ụ y v ươ ng th ế t ử đã t ừ ng đ ộ t nhiên s ử d ụ ng chiêu th ứ c ấ y khi ế n h ắ n không kh ỏ i kh ủ ng ho ả ng. T ầ n Chính th ừ a hi ể u không nên si ế t quá ch ặ t, đi ề u đ ộ ng Binh l ự c tam quân c ủ a Duy Nh ấ t phân làm ba đ ườ ng, m ộ t đ ườ ng ở l ạ i Kinh s ư th ủ v ệ hoàng thành, m ộ t đ ườ ng đi lên biên thùy , phòng th ủ cùng giao gi ớ i v ớ i Nam L ươ ng ở B ắ c Môn quan, còn m ộ t đ ườ ng đóng quân ở Giang Nam, quét s ạ ch hà kh ấ u t ặ c t ử . Đ ố i v ớ i chuy ệ n này, Tri ệ u Phúc b ộ i ph ụ c, k ể t ừ đó. . . . “ V ậ y cũng kêu an bài th ỏ a đáng ?” Duy Nh ấ t đ ứ ng d ậ y la hét, “ Tam quân ở l ạ i kinh thành m ớ i là th ỏ a đáng, nh ư ng v ậ y b ọ n h ọ m ớ i không dám hành đ ộ ng thi ế u suy nghĩ.” Tri ệ u Phúc l ắ c đ ầ u,” H ầ u gia, binh l ự c trong tay Hoàng th ượ ng dù không đ ị ch n ổ i ba quân, nh ư ng c ầ m tr ọ ng binh trong tay cũng là v ươ ng h ầ u các n ơ i. “ N ế u nóng n ả y d ồ n ép. . . “ Đúng v ậ y, cho nên tam quân m ớ i nên ở l ạ i kinh thành. Nh ư ng lão gia an bài nh ư v ậ y cũng không sai, nghĩ không ra. . . T ị nh Khang H ầ u gia v ừ a nói v ừ a l ắ c đ ầ u. “Lão gia không th ể sai, H ầ u gia đ ừ ng lo. Còn m ộ t chuy ệ n, Hoàng th ượ c đã cho phép H ầ u gia t ừ quan” “Th ậ t s ự ?” “ Vâng, H ầ u gia không c ầ n v ấ t v ả thêm n ữ a.” Đ ượ c nhìn ti ể u H ầ u gia b ộ d ạ ng vô cùng vui s ướ ng, Tri ệ u Phúc l ạ i không c ầ m đ ượ c n ướ c m ắ t. Ti ể u H ầ u gia vĩnh vi ễ n không th ể tr ở thành nh ư lão H ầ u gia. H ắ n t ừ nh ỏ đã không ph ả i là m ộ t ti ể u t ử thông minh, h ọ c hành cũng không bi ế t ngâm thi ch ỉ t ừ *, ch ỉ bi ế t v ẽ tranh, mà tranh ch ỉ toàn v ẽ m ỹ nhân. Lúc h ọ c cũng không có tâm đua tranh v ớ i các công t ử khác, ch ỉ bi ế t núp bóng h ộ v ệ m ỗ i khi h ồ nháo ch ố n đô thành. Năm năm qua, h ắ n v ấ t v ả tr ụ l ạ i trong tri ề u lo l ắ ng chu toàn, trên ph ả i chú ý nh ấ t c ử nh ấ t đ ộ ng c ủ a Hoàng đ ế , d ướ i ph ả i đ ề phòng tri ề u th ầ n sau l ư ng gi ở trò ám ti ễ n minh th ươ ng*. Nh ư ng là, H ầ u gia a, h ắ n không đ ủ thông minh lanh l ợ i. May m ắ n là v ẫ n có lão gia che ch ở h ắ n, không đ ể h ắ n có chuy ệ n gì đi. “ Tri ệ u Phúc, ng ươ i có th ể ng ừ ng khóc hay không ?” Duy Nh ấ t khó ch ị u,” Đi soi g ươ ng, xem có th ậ t khó coi không. Đúng r ồ i, vùng Giang Nam x ư a nay luôn thái bình, ch ư a t ừ ng b ị đ ồ n đ ạ i là l ắ m hà kh ấ u t ặ c t ử .” “ Vi ệ c này. . . Ti ể u Nhân cũng không bi ế t. . . Lão gia nói . . . .” “ Nói cái gì ?” “ Nói là s ẽ có s ớ m thôi. . . “ Lão gia nói, “ ám v ệ ” đã tr ở l ạ i, Giang Nam không th ể so sánh v ớ i Kinh Thành và T ầ n qu ậ n, nhi ề u b ọ n r ắ n đ ộ c hung ác tâm đ ị a gian x ả o, s ẽ ch ẳ ng n ể m ặ t mũi T ị nh Khang H ầ u gia, T ầ n Ngũ ch ủ t ử , n ế u không có v ạ n quân che ch ở , s ợ r ằ ng ch ẳ ng đ ượ c m ấ y ngày h ắ n s ẽ thi ế u tay, gãy chân. Vân Phi l ướ t nhanh nh ư gió, l ậ t qua l ậ t l ạ i xem xét tr ướ ng m ụ c s ổ sách trong tay T ầ n qu ả n gia, ch ẳ ng m ấ y ch ố c đã xem xong. “Không đúng. . .” T ầ n qu ả n gia run run,” Lão nô đã tính c ẩ n th ậ n, không có sai sót ch ỗ nào.” Vân Phi h ạ ng ọ n bút, c ườ i l ạ nh:” Chênh năm v ạ n l ượ ng, T ầ n qu ả n gia nhìn không rõ sao ?” “ Năm v ạ n l ượ ng?” T ầ n qu ả n gia c ả kinh,” Lão gia nói ch ỉ l ấ y m ộ t v ạ n. . . “ “ B ạ i gia t ử ! “ Vân Phi c ắ n răng h ậ n,” S ố còn l ạ i đ ư a cho lão T ứ xem qua.” “ Vâng.” T ầ n qu ả n gia đi r ồ i, Vân Phi li ề n g ọ i H ươ ng Lan, H ươ ng Lan đem l ờ i c ủ a ng ườ i t ừ B ạ ch Vân Thành t ớ i b ẩ m báo không sót m ộ t t ừ cho h ắ n. “ Tùy h ắ n đi.” “Tam ch ủ t ử . . .” “ B ạ ch Vân Thành ta nên đ ể cho đ ạ i ca.” Vân Phi ch ợ t ng ừ ng m ộ t lát,” Phái ng ườ i nói cho đ ạ i n ươ ng, n ươ ng c ủ a ta cũng là chính thê, n ế u nàng đ ỗ i đãi không t ố t, đ ừ ng hòng ch ứ c thành ch ủ này đ ế n tay đ ạ i ca.” H ươ ng Lan c ả m th ấ y đ ượ c nh ữ ng lo l ắ ng c ủ a Tam ch ủ t ử ,” Có lão thái gia ở đó, ai dám đ ố i đãi không t ố t v ớ i lão phu nhân.” “ Cha ta tuy không bao gi ờ khi ế n m ẫ u thân ph ả i ch ị u ủ y khu ấ t, nh ư ng không th ể chi ế u c ố m ọ i chuy ệ n chu toàn đ ượ c n ữ a.” “ Ân.” H ươ ng lan g ậ t đ ầ u,” Không ph ả i ai cũng l ợ i h ạ i nh ư lão gia nhà chúng ta. Tam ch ủ t ử nên yên tâm, lão phu nhân s ẽ không ph ả i ch ị u b ấ t c ứ ủ y khu ấ t nào. Phía đông B ạ ch Vân Thành là B ắ c Môn Quan, có thiên binh v ạ n mã c ủ a Ngũ ch ủ t ử đóng ở đó.” “ Ta đ ươ ng nhiên yên tâm.” Vân Phi l ắ c đ ầ u r ấ t kh ẽ , s ả i b ướ c ra kh ỏ i th ư phòng. Tam ch ủ t ử gác chân ng ủ th ự c tho ả i mái, còn T ứ ch ủ t ử ở H ồ ng Di ệ p Hiên l ạ i đang th ắ p đèn chi ế n đ ấ u hăng hái. Nha đ ầ u Lan T ố đ ứ ng bên c ạ nh, T ầ n qu ả n gia mu ố n kêu nhà đi pha trà, nh ư ng l ậ p t ứ c d ẹ p b ỏ ngay ý nghĩ ấ y trong đ ầ u. Th ấ t nha đ ầ u c ủ a T ầ n ph ủ tài trí h ơ n ng ườ i, lão gia cũng không dám đ ắ c t ộ i các nàng, tuy các nha đ ầ u đó th ườ ng không đ ể ai vào trong m ắ t, nh ư ng đ ố i v ớ i ch ủ t ử c ủ a chính mình l ạ i luôn nói gì nghe n ấ y, h ầ u h ạ chu đáo. Duy ch ỉ có nha đ ầ u Lan T ố này, ngay c ả T ứ ch ủ t ử c ủ a mình cũng luôn l ạ nh lùng, ngay c ả m ộ t ng ụ m trà cũng không ch ị u pha. “ B ạ ch Vân Phi đúng là cái tên gi ả o ho ạ t mà ! Đem toàn b ộ công vi ệ c đ ổ lên ta. . .Na ? T ầ n qu ả n gia.” “ D ạ , T ứ ch ủ t ử .” “ T ầ n ph ủ b ắ t đ ầ u kinh doanh tiêu c ụ c t ừ khi nào ?” T ầ n qu ả n gia cung kính tr ả l ờ i:” Ướ c ch ừ ng đã n ử a năm, m ấ y năm tr ướ c phía nam ôn d ị ch hoành hành, Tam ch ủ t ử li ề n m ở m ộ t ti ệ m d ượ c li ệ u.” “ Chuy ệ n này ta bi ế t, là chuy ệ n hai năm tr ướ c.” “ M ỗ i l ầ n v ậ n chuy ể n d ượ c li ệ u trân quý có th ể s ẽ g ặ p k ẻ c ướ p, đ ề u là đ ượ c thuê đ ế n, võ công vô cùng l ợ i h ạ i, mà dò xét thì không rõ ngu ồ n g ố c. Cho nên Tam ch ủ t ử m ờ i r ấ t nhi ề u cao th ủ đ ế n áp t ả i, sau này không kinh doanh ti ệ m d ượ c n ữ a li ề n dùng nh ữ ng ng ườ i này m ở m ộ t tiêu c ụ c.” “ Song Vân tiêu c ụ c ? Th ậ t không bi ế t x ấ u h ổ , ghép tên lão gia v ớ i tên h ắ n. . . “ “ Lão nô v ừ a nh ớ ra m ộ t chuy ệ n, Tam ch ủ t ử nói t ừ nay v ề sau “ Song Long đ ườ ng” s ẽ do T ứ ch ủ t ử qu ả n.” “ H ắ n th ự c ti ệ n sai khi ế n k ẻ khác. . . “ Sĩ Th ầ n ph ượ ng nhãn ch ợ t đ ả o r ấ t nhanh, c ườ i :” Cũng t ố t, b ấ t quá đ ổ i tên cho ta, g ọ i là “ Song Th ầ n đ ườ ng “ đi.” T ầ n qu ả n gia kh ẽ cúi đ ầ u, nhíu mày th ở dài. Song Long đ ườ ng có uy danh r ấ t l ớ n, nay Song Th ầ n đ ườ ng. . . .Ai. . . ———- D ượ c lâu, Ti ể u Lâm m ộ t bên b ả n ghi chép ph ươ ng thu ố c m ộ t bên l ạ i nghĩ nên ki ế m ở đâu đ ượ c Nam H ả i trân châu dùng làm thu ố c d ẫ n, th ứ trân quý hi ế m hoi đó th ậ t khó tìm a. “L ụ c ch ủ t ử .” Tâm Nh ư đ ẩ y c ử a b ướ c vào. Ti ể u Lâm v ộ i h ỏ i,[ Vi ệ c tìm. . .?] “ Đã tìm đ ượ c, đúng nh ư ý nh ư ng đã ch ậ m m ộ t b ướ c.” Tâm Nh ư t ự trách b ả n thân,” Năm kh ố i Nam H ả i trân châu kia đã b ị ng ườ i ta mua m ấ t, dùng làm quà m ừ ng th ọ Th ấ t v ươ ng gia.” [ Làm sao bây gi ờ ? Ta c ầ n dùng nó g ấ p đ ể làm thu ố c d ẫ n.] Ti ể u Lâm s ợ hãi ti ế n l ạ i, kh ẽ kéo tay áo dài c ủ a nàng, [ Tâm Nh ư , h ả o cô n ươ ng. . . ] “ Không. . .Không đ ượ c. . . “ Tâm Nh ư l ắ c đ ầ u, không dám nhìn h ắ n, s ợ chính mình nh ấ t th ờ i m ề m lòng s ẽ đáp ứ ng. Áp gi ả i trâu châu đen đâu ph ả i ai xa l ạ mà chính là tiêu c ụ c Song Vân c ủ a Tam ch ủ t ử . [ L ầ n này là l ầ n cu ố i cùng mà. . . ] “ L ụ c ch ủ t ử , ng ươ i l ầ n nào cũng nói là l ầ n cu ố i cùng, nh ư ng sau đó l ạ i. . . “ Nàng v ẫ n luôn lo s ợ vô cùng, m ộ t ngày kia b ị Tam ch ủ t ử phát giác. . . [ L ầ n này th ậ t s ự là c ầ n dùng g ấ p a ] Nghĩ đ ế n nh ữ ng ngày ti ế p theo, Ti ể u Lâm đã l ậ p t ứ c đ ỏ m ắ t. Tâm Nh ư b ị d ồ n vào v ạ n b ấ t đ ắ c dĩ, ch ỉ bi ế t nói,” L ụ c ch ủ t ử , kỳ th ậ t chúng ta l ầ n này s ẽ ph ả i đo ạ t d ượ c li ệ u t ừ Tam ch ủ . . . “ V ẫ n là không th ể nói cho L ụ c ch ủ t ử bi ế t. [ Tam ch ủ ? ] “ Ý ta là l ầ n đo ạ t d ượ c li ệ u này còn ác h ơ n so v ớ i k ẻ tr ộ m, so v ớ i s ơ n t ặ c. D ượ c li ệ u v ố n là đ ể c ứ u ng ườ i, nh ư ng chuy ệ n này s ẽ h ạ i ch ế t không ít ng ườ i.” [ Ta bi ế t, ta bi ế t ] B ị trách c ứ , n ướ c m ắ t Ti ể u Lâm đã tuôn r ơ i lã chã, [ L ầ n cu ố i cùng, l ầ n cu ố i cùng này thôi ] y đã mu ố n h ạ d ượ c L ộ ng Tri ề u Nhân, không th ể kéo dài th ờ i gian thêm n ữ a. “ Ch ủ t ử đ ừ ng khóc, Sáng s ớ m mai Tâm Nh ư s ẽ đi l ấ y cho ng ươ i.” Cu ố i cùng thì Tâm Nh ư v ẫ n không th ể ch ố ng l ạ i n ướ c m ắ t c ủ a ch ủ nhân. [ Th ậ t s ự ?] “ Vâng, th ậ t s ự .” Tâm Nh ư ôn nhu lau đi n ướ c m ắ t cho Ti ể u Lâm, vui m ừ ng,” Cu ố i cùng l ạ i đ ượ c th ấ y ng ườ i khóc.” Ti ể u Lâm không hi ể u ý t ứ c ủ a nàng. “ Lão gia th ự c lo l ắ ng, h ắ n nói không c ầ n L ụ c ch ủ t ử ph ả i mi ễ n c ưỡ ng, h ắ n nói L ụ c ch ủ t ử m ề m y ế u hay khóc m ớ i là Ti ể u Lâm Nhi c ủ a h ắ n.” [ Ý c ủ a h ắ n là ? ] N ướ c m ắ t Ti ể u Lâm càng r ơ i l ợ i h ạ i h ơ n, [ ta không mu ố n làm con sên t ị ch ỉ bi ế t khóc, ta mu ố n là T ầ n L ụ c ch ủ t ử . . . ] “ Ch ủ t ử ng ố c, T ầ n L ụ c ch ủ t ử là ai ? N ế u không là ng ươ i thì cũng ch ẳ ng th ể là ai khác, ng ươ i là con sên, T ầ n L ụ c ch ủ t ử chính là con sên, ai dám nói m ộ t câu không ph ả i. Lão gia s ẽ chém đ ầ u k ẻ đó.” L ờ i nói c ủ a Tâm Nh ư khi ế n Ti ể u Lâm c ả m th ấ y m ơ h ồ ,[ ý ng ươ i là t ừ nay v ề sau ph ả i khóc ?] “ Nh ữ ng lúc mu ố n khóc thì đ ừ ng c ố ch ị u đ ự ng, gi ố ng nh ư ngày tr ướ c, m ộ t ngày khóc ba l ầ n cũng đ ượ c.” Ti ể u Lâm ch ợ t c ả m th ấ y khó x ử , m ộ t ngày khóc ba l ầ n ? Y th ậ t lâu r ồ i không khóc, chuy ệ n này đúng là làm khó y r ồ i. ——————- * Hoa nh ưỡ ng ~ m ỹ t ử u : r ượ u ngon *quá giang chi t ứ c : cá chép v ượ t sông ??? * ng ư tinh th ả o : rau di ế p cá * ngâm thi ch ỉ t ừ : ngâm th ơ lu ậ n nghĩa ?? * ám ti ễ n minh th ươ ng : đâm lén sau l ư ng ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro