Cuốn 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuốn 9: Dẫn Xà Xuất Động

Chính văn đệ nhị thập nhị chương

69.

Tần Chính đang chuẩn bị đầu hàng bảy vị phu nhân, đột nhiên cửa phòng bị phá tung, một bóng người từ đâu chạy ào đến ôm chầm lấy hắn.

"Lão gia, Lão gia, Lão gia!" Tiểu Bính Tử ôm chặt Tần Chính, vừa la ó vừa nhìn lại phía sau như bị quỷ ám.

"Câm miệng!" Kỳ Nhi vốn đang bực mình, lúc này lại nhìn thấy hai người kia ôm nhau liền nổi trận lôi đình, bàn tay nắm rồi lại thả, hận không thể xông đến bóp đầu Tần Chính.

Tiểu Bính Tử ngừng la, nhìn rõ trong phòng đang có bảy vị chủ tử, lần thứ hai thét lên một tiếng, vội đẩy Lão gia ra, vừa chạy ra đến cửa liền quay trở lại, "Lão gia cứu mạng---------!"

"Ai muốn giết ngươi?" Hiện giờ hắn tự cứu mình còn không được nữa là.

"Hắn...hắn hắn đến rồi!"

Tần Chính lập tức thay đổi nét mặt, lạnh nhạt nói, "Ở đâu?"

"Ai đến vậy?" Kỳ Nhi vừa chuyển ánh mắt, A Kiệt hiểu ý liền nhanh chóng bắt được Tiểu Bính Tử, Quần Ngạo lập tức vươn tay muốn điểm khí huyệt của Tần Chính.

"Dừng lại!" Duy Nhất ngăn cản không được, đành phải vung quạt, ngân châm bắn về phía Quần Ngạo khiến hắn phải thu tay, "Huyệt đạo của Lão gia vẫn chưa được giải a!" Tiểu Lâm cũng gật đầu phụ họa, mọi người đều hướng ánh mắt chỉ trích về phía Quần Ngạo.

"Ta quên..." Quần Ngạo sờ sờ chóp mũi, cảm thấy rất xấu hổ.

Tần Chính sợ đến ba hồn bảy vía đều bay đi mất, vừa đau lòng vừa chán nản. Hắn đã bị điểm hết đại huyệt toàn thân, nếu lại bị điểm khí huyệt, nhất định khí huyết bùng nổ sẽ phải đi gặp Diêm Vương. Thế nhưng cái tên thủ phạm mưu sát phu quân kia chỉ dùng một câu "Ta quên" để rũ sạch trách nhiệm.

"Đại ca, xin lỗi... Ta thật sự quên mất, cứ theo thói quen..."

"Quay lại hỏi Tiểu Bính Tử là ai đến trước đã!" Vân Phi vội chuyển chủ đề, cứ nói đi nói lại Tần lão gia sẽ thương tâm đến chết.

"Còn không chịu nói?" Kỳ Nhi hỏi.

"Dạ... Hồi Đại chủ tử, hồi Nhị chủ tử, hồi Tam chủ tử, hồi Tứ..."

"Cẩn thận ta cắt lưỡi nhà ngươi!"

Bị đôi mắt xinh đẹp của Sĩ Thần nhìn trừng trừng, Tiểu Bính Tử không dám tiếp tục làm càn, ánh mắt áy náy hướng về phía Tần Chính rồi nhỏ giọng nói, "Là... Trấn Bắc Vương của Nam Lương, Hải Đàm!"

"Là hắn? Sao lại là hắn?" Vân Phi xoay người hỏi.

"Không phải Bạch Vân Thành phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của Nam Lương sao? Hỏi ngược lại chúng ta làm gì?" Sĩ Thần trả lời.

"Hôm qua nhận được tin nói có người..." Vân Phi nghiêng đầu nhìn Tần Chính, "...san bằng dãy núi chặn ngang Tù Hà, làm nước Tù Hà tràn sang Quý Hà, hôm nay nước sông dâng lên rất nhanh, sắp nhấn chìm cả Bắc Môn Quan!"

"Mới đây đã biết..."

"Ân?"

"Tiểu nhân không có nói gì cả!" Tiểu Bính Tử cười ngốc, ngậm chặt miệng lui đến sát chân tường.

"Thì ra ngươi cũng rất bản lĩnh a! Không ra phủ nửa bước cũng có thể làm cho bên ngoài gà bay chó sủa, Lão gia ngươi thật khiến cho người ta bội phục!" Kỳ Nhi tức giận mắng.

Tần Chính vỗ vỗ sửa lại ống tay áo nhăn nhúm, đi đến trước mặt Kỳ Nhi nghiêm túc nói, "Để ta đi gặp hắn!"

"Không được đi!" Duy Nhất lao ra chặn cửa, trừng mắt cắn má quát, "Ngươi đi gặp hắn làm gì? Nếu muốn giết hắn ta đi với ngươi, bằng không thì không được đi!"

"Duy Nhất..." Cẩn thận hắn làm chuyện ngu ngốc! "Ta không đi! Ta không đi gặp hắn!"

"Ta đi." Kỳ Nhi đứng dậy bước ra khỏi cửa.

"Ân." Tần Chính gật đầu, để Kỳ Nhi đi cũng tốt.

----------

Kỳ Nhi phi ngựa ra khỏi Tần Phủ, chạy dọc theo tường thành, tìm được một khu tiểu uyển màu tím.

Cũng như lần trước Tần Chính tìm đến, ở trước cửa có hai nàng thị nữ áo tím. Xem ra nàng không muốn để Kỳ Nhi vào. Trong lòng đang phiền táo, Kỳ Nhi cũng không muốn dây dưa, hạ mạnh một chưởng cắt đứt tâm mạch của cô gái.

A Tương nghe tiếng ồn chạy đến, nhìn thấy Kỳ Nhi liền cả kinh, đang do dự có nên hành đại lễ hay không đã bị Kỳ Nhi bóp lấy cổ họng.

"Người kia ở đâu?"

"Ngài đến giết Tướng quân?"

Nhãn thần không chút sợ sệt, Kỳ Nhi rất hài lòng đáp, "Không phải!"

"Tướng quân ở bên trong. Mời ngài!"

Kỳ Nhi buông tay, thâm trầm nhìn tên nam tử trẻ tuổi trước mặt, "Ngươi biết ta là ai?"

A Tương cười nói, "Có ai lại không biết, ngài là Đại chủ tử của Tần Phủ!"

"Dẫn ta vào!" Người này biết thân phận của ta.

----------

Nghe được âm thanh, Hải Đàm xoay người lại.

"Hắn sẽ không đến!"

"Nghe nói, hắn trước nay đều rất lười đánh nhau với người khác, nếu có thể dùng miệng thì nhất định sẽ không dùng tay!" Hải Đàm không còn mặc xiêm y như ngày xưa, thay bằng một chiếc trường bào rộng tay màu tím, tay phải buông thõng giấu trong ống tay. Bím tóc thật dài cũng không còn, chỉ tới ngang vai, dùng một sợi dây tím buộc lại gọn gàng phía sau.

"Ngươi đến đây làm gì? Ngươi cũng không phải loại người vì nước vì dân gì đó!"

Hải Đàm vốn không phải là một Tướng Quân xứng chức, cho dù Bắc Môn Quan có bị quân binh Thiên Triều công hãm hay bị nước sông Quý Hà nhấm chìm, hắn cũng không quan tâm.

"Là hắn cứu ta phải không?"

Kỳ Nhi âm hạ sắc mặt, "Ngàn dặm chạy đến đây chỉ để hỏi câu này?"

"Là hắn đúng không?"

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Hải Đàm, Kỳ Nhi nắm chặt hai tay, đập mạnh vào khung cửa, "Không phải hắn! Hắn một mực nhớ thương lão Lục, căn bản không có nghĩ đến ngươi. Đến bây giờ ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ?"

"Năm xưa Hải Phượng Hoàng cảnh cáo ngươi, nếu không thể trở thành tề quân của hắn thì phải rời khỏi..."

"Ta đã là tề quân của hắn!"

"Ha ha..." Hải Đàm mỉa mai nói, "Lúc ấy ngươi có tự tin sẽ trở thành tề quân của hắn sao? Không có chứ gì, nhưng mà cho dù không thể làm tề quân, ngươi cũng sẽ không rời khỏi hắn đúng không?"

"Ngươi câm miệng!"

"Nếu có thể ta đã sớm từ bỏ, không đợi ngươi đến dạy dỗ!"

"Soi gương nhìn lại xem ngươi hiện giờ giống cái gì!"

"Ngươi muốn chết?"

Hai người nắm lấy vạt áo đối phương, cuối cùng cũng không động thủ.

"Nói cho hắn người đả thương ta là Sở Ngự Cửu, dùng công phu của Xích Luyện Môn, giống như... hắn khi xưa..."

"Quay về Nam Lương của ngươi đi!" Kỳ Nhi chỉnh lại quần áo rồi bước ra cửa.

"Là ngươi cứu ta đúng không? Chẳng lẽ đột nhiên nổi lên tình cảm với tên đường huynh này à?"

Kỳ Nhi dừng bước trả lời, "Không phải!"

"Khoan đã! Giao một người cho ta..."

----------

Chạng vạng tối, Kỳ Nhi trở về, Tần Chính đã ở Quất Hiên đợi sẵn. Hắn ngăn cản Thúy Mặc, tự mình rót trà cho Đại phu nhân.

"Nịnh nọt!" Kỳ Nhi không thèm nhận, cầm một chén khác tự rót trà.

"Ha ha, mệt không, ta đấm bóp cho ngươi!"

"Đừng đùa nữa! Lão Ngũ ra sao rồi?"

"Kỳ Nhi..." Trong ánh nến, đôi mắt của Tần Chính trở nên âm trầm, "Nếu như ta muốn giết Hải Đàm..."

"Ngươi muốn giết cứ giết, ta không xen vào cũng không muốn quản, thế nhưng..." Kỳ Nhi đột nhiên lạnh giọng cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cũng trở nên âm trầm, "Ngươi ra tay được sao? Đã sớm biết chính là hắn, nhưng vẫn chưa ra tay..."

"Duy Nhất không chịu nói..." thì chỉ có một nguyên nhân, người nọ chính là Hải Đàm...

"Ngươi có nghĩ đến vì sao lão Ngũ không chịu nói hay không?"

"Ta không phải tên ngốc, dĩ nhiên nghĩ ra được..."

Tần Chính từ phía sau ôm lấy Kỳ Nhi, mũi cọ cọ lên cổ phu nhân. Hắn rất sợ Duy Nhất không thể bỏ được mâu thuẫn trong lòng, hắn luôn luôn hy vọng có thể làm được chuyện gì đó cho Duy Nhất...

Kỳ Nhi nhắm mắt, nhẹ nhàng mân mê lọn tóc, tùy ý hỏi, "Còn hai chuyện kia là thế nào?"

"Xao sơn chấn hổ..."

Cảm thấy vai trầm trầm, Kỳ Nhi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Chính tựa trên vai, "Có tóc bạc rồi..." Vuốt ve sợi tóc bạc giữa những ngón tay...

"Ai, Lão gia già rồi!" Tần Chính tỏ vẻ bi thống.

"Ta vừa nhớ ra, mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi, hai mươi chín, đúng là già rồi!"

"Già thì già, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão, Kỳ Nhi cũng phải mau già mới được!"

"Điên khùng!"

Tần Chính ngờ nghệch cười, trong lòng lại âm thầm lo lắng. Hổ báo đã sắp hiện thân, mong rằng mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như hắn nghĩ.

----------

Để thu dọn tàn cuộc do Tần lão gia bày ra, Kỳ Nhi một mặt bảo Duy Nhất chăm chú theo dõi cử động của triều đình, một mặt vận dụng thế lực của Nam Cung Môn cùng Việt Vương Kiếm "khuyên nhủ" các thương thuyền giong buồm trở lại, thế nhưng cũng không có nhiều tác dụng. Thiết lệnh như núi của Tổng đà chủ không gì lay chuyển được.

Sắp qua mùa xuân, băng tuyết tan hết, nước của Tù Hà nhanh chóng dâng lên, dũng mãnh tràn qua Quý Hà, tất cả thành trì phía Bắc Nam Lương đều ngập nước, các doanh trại đóng quân chủ chốt của Bắc Môn Quan gặp phải đại nạn. Nếu vì vậy mà Nam Lương xuất quân đến Trung Nguyên, người đầu tiên Hoàng đế Thiên Triều phải nhờ cậy là Tần Chính.

Không biết do trời nóng làm cho trong người bực bội, hay do bực bội mà cảm thấy nóng nực, Tần Chính kéo tay áo lên đến vai, gác chân ngồi trước cửa Thính Vũ Các phẩy quạt, người nhà ra vào bị hắn cản trở chỉ còn cách nâng chân cao cao mà bước qua.

"Tiểu Bính Tử! Ta nóng muốn chết!"

"Lão gia, cầu ngài đừng có gây phiền nữa!" Tiểu Bính Tử hai tay ôm hai hộp gỗ to, chỉ có thể dùng chân đạp đạp cái tay đang nắm lấy góc áo mình.

"Lão gia ra lệnh cho ngươi ngừng tay đến quạt cho ta! Có nghe không?"

Gia đinh Tần Phủ bề bộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị cho yến hội sinh thần của Tần lão gia, vội vàng sắp xếp lễ vật để đầy tiền viện, vội vàng tiếp chuyện với rất nhiều khách khứa, lại còn phải bớt thời giờ trông chừng cái người đang ngồi trước cửa, đừng để cho hắn chạy ra khỏi Thính Vũ Các làm loạn.

"Năm nay nhiều người đến hơn năm ngoái!" Tần lão gia cảm thán.

"Ân." Tiểu Bính Tử gật đầu bưng lễ hạp vào phòng, bước ra lau mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc, "Lão gia, nên thay y phục đón khách đi!"

Tần Chính bỏ quạt đứng lên, "Nên đón khách rồi!"

---

Cuốn 9: Dẫn Xà Xuất Động

Chính văn đệ nhị thập nhị chương

70.

Khách nhân đến dự tiệc thọ đều là chưởng môn, trưởng lão của các đại phái trên võ lâm. Một năm trước Tần lão gia đã lộ mặt ở Võ Lâm Đại Hội, hơn nữa cũng bảo chứng năm sau sẽ sắp xếp công đạo cho ngôi vị Minh Chủ, vì vậy Kỳ Nhi nghĩ rằng những người đến tham dự yến thọ lần này chỉ để thăm dò mà thôi.

Tần Chính thay xong y phục, tóc tai cũng sửa soạn xong, lập tức biến thành vị Minh Chủ ưu nhã tuyển dật, anh tuấn bất phàm, vừa bước vào khách phòng liền thu hút mọi sự chú ý.

"Minh Chủ tới rồi!" Nghe tiếng hô, những người lần trước chưa được chiêm ngưỡng dung nhan Tần Chính vội vã quay lại tận mắt nhìn vị Minh Chủ bí ẩn này, các vị nữ nhi hồi hộp đến khuôn mặt ửng đỏ, tim cũng đập thình thịch.

Tần Chính hướng về phía mọi người gật đầu rồi ngồi lên ghế chủ tọa, bảy vị chủ tử cũng lần lượt ngồi xuống. Sĩ Thần nhìn thấy Tần lão gia khuôn mặt nghiêm nghị thâm trầm, không khỏi cười ra tiếng, ghé vào tai Duy Nhất ngồi bên cạnh hỏi, "Ngươi nhìn xem Lão gia giống cái gì?"

"Cái gì?"

"Giống như..."

"Ngọa Long Cốc Chủ đến--------!"

"Tới rồi!" Tần Chính nắm chặt tay vịn, khóe mắt khẽ động một cái.

"Hắn tới làm gì?"

"Ngồi yên!" A Kiệt vừa định đứng lên đã bị Tần Chính giữ lại.

"Lão gia..." Bảy người bắt đầu nhận ra có gì đó không bình thường.

Tất cả khách khứa đều tránh ra một bên, nhường đường cho Sở Ngự Cửu cùng hai vị thuộc hạ đi sau, ba người hành tẩu nhẹ như chim bay, đi qua không để lại một chút dấu tích. Cao thủ như vậy sợ là trên giang hồ không tìm được mấy người.

Sỏ Ngự Cửu tướng mạo mặc dù không bằng Tần Chính nhưng cũng được xem là tuấn tú, đôi mắt luôn luôn dao động gian xảo. Hai người phía sau một cao một thấp, đội nón tre phủ sa mỏng che kín khuôn mặt.

"Minh Chủ đã lâu không..."

"Lão nhân gia ngài không phải rất ghét màu đen hay sao?"

"Tiểu súc sinh nhà ngươi nói cái gì!" Giọng nói mềm nhẹ từ người thấp hơn truyền đến, nhất thời không biết là nam hay nữ.

"Song nhi đã quên lão nhân gia ngài không thích bị gọi như vậy!"

"Lão gia!" Bảy người tái mặt, không hiểu tại sao trước mặt người khác Lão gia nhà mình lại tự xưng là "Song nhi".

"Nháo thành như vậy, vất vả cho ngươi quá!" Người thấp hơn cười mắng.

"Không thành như vậy làm sao mời được lão nhân gia ngài ra mặt!" Tần Chính cũng cười nói.

"Lão nhân gia, lão nhân gia, cẩn thận ta cắt lưỡi nhà ngươi!" Người nọ kéo tay áo định xông đến, lại bị nam tử cao hơn bên cạnh ngăn lại.

Nam nhân cao hơn nói, "Ngươi phát hiện khi nào?" Thanh âm hồn hậu hữu lực làm cho tất cả đều nhớ đến tiền Minh Chủ Triển Kính.

Tần Chính ngón tay gõ gõ bàn, võ lâm nhân sĩ hết thảy đều nhìn hắn chăm chú, "Lúc ấy thi thể người chết đều tan thành nước, căn bản không có một chút manh mối, nhưng vừa may ta tìm được một người vừa chết, xương ngực toàn bộ vỡ nát."

Nửa năm trước hắn cùng Tiểu Bính Tử trên đường từ đại mạc trở về phát hiện một người bị trúng Ngũ Độc Chưởng, lúc ấy Hải Đàm cũng ở gần đó, hắn vốn tưởng rằng do Hải Đàm hạ thủ.

"Người dùng Ngũ Độc Chưởng chỉ sử dụng một tay, lúc ấy Hải Đàm đang bị thương nặng, không thể nào đánh nát xương ngực của đối phương."

"Chỉ như vậy nên ngươi khẳng định không phải hắn làm?"

"Khẳng định! Bởi vì ta đã tự mình thử qua!" Chưởng lực của Hải Đàm lúc ấy chỉ có thể đánh gãy một cây trúc, không đủ để đánh nát xương người.

"Dựa vào cái này nên ngươi hoài nghi ta?"

"Trên giang hồ lần lượt có người bị đánh tan thành nước, những người này môn phái bất đồng, niên linh bất đồng, thân phận bất đồng, chỉ có một điểm tương đồng, bọn họ đều là nam nhân tu luyện nội công chí cương chí dương!"

"Không sai..." Mọi người trong khách phòng bắt đầu xôn xao nghị luận.

"Người của ngươi..." Tần Chính dời ánh mắt về phía Sở Ngự Cửu, "Lúc hắn chuẩn bị giết Hải Đàm ta mới xác định người đứng phía sau hắn là ngươi!"

"Người của ta?"

"Không phải sao? Võ công của hắn không phải do ngươi truyền thụ à?"

"Ngươi từ đâu biết được?" Nam nhân cao hơn hỏi.

Tần Chính nhướng mi, tà tà cười, "Thứ lỗi không thể nói!"

Từ Võ Lâm Đại Hội năm ngoái hắn bắt đầu hoài nghi Sở Ngự Cửu. Hai lần đại hội trước nhân sĩ các phái kiêng kị thế lực Tần Phủ nên rất ít người tham gia. Đến lúc nghe được Tần lão gia một mình đích thân ra trận liền cùng nhau kéo đến, Việt Vương Kiếm Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Đào Hoa Ổ Chú Nghiêm Thanh Nhẫm, Nam Cung Phàm, Nam Cung Hạo, còn có rất nhiều nhân sĩ võ công cao cường đều kéo đến Phi Ưng Bảo tranh chức Minh Chủ, dĩ nhiên hắn phải nghi ngờ.

Sau lại nhờ Sĩ Thần cùng A Kiệt ép hỏi, Tư Đồ Sĩ Nguyệt cùng Nam Cung Phàm mới chịu thừa nhận là do bị Sở Ngự Cửu ép buộc, dường như bị hắn nắm được nhược điểm gì đó.

Sở Ngự Cửu có dụng ý gì? Kỳ Nhi từng phái người đến Ngọa Long Cốc tìm hiểu nhưng không có manh mối. Nghĩ lại nếu không phải Duy Nhất náo loạn Võ Lâm Đại Hội, buổi luận võ sẽ phải tiếp tục. Sỏ Ngự Cửu đơn giản chỉ muốn thăm dò khả năng của Tần Chính, ép buộc bao nhiêu người đến tham gia chẳng qua để dễ dàng ẩn thân mà thôi, nếu hắn một mình tham gia Võ Lâm Đại Hội nhất định sẽ bị thất vị phu nhân hoài nghi.

Ngọa Long Cốc cùng Đào Hoa Ổ ở cùng địa phương, hắn nhờ cậy Nghiêm Thanh Nhẫm âm thầm theo dõi Sở Ngự Cửu. Nghiêm Thanh Nhẫm sau khi phát hiện bất thường, diễn ra một vở kịch chiếm được lòng tin của Sở Ngự Cửu, không bao lâu sau đã điều tra được võ công của Sở Ngự Cửu đều không phải xuất xứ từ Ngọa Long Cốc mà là một loại võ công kỳ dị nhưng mạnh mẽ. Ngày ấy Hải Đàm có nói với Kỳ Nhi, Sở Ngự Cửu đang sử dụng công phu của Xích Luyện Môn.

"Nếu không phải ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết Hải Đàm, ta cũng sẽ không nghi ngờ đến ngươi, dù sao ngày đó cả ta và ngươi hầu như đều trở thành phế nhân."

Nam nhân cao hơn lạnh lùng nói, "Thân là Trấn Bắc Vương của Nam Lương lại tự ý chia đất cho ngoại tộc, người như vậy không thể không giết!"

Hải Đàm khi vừa tiếp nhận chức Trấn Bắc Tướng Quân, Thiên Triều nhiều lần xâm phạm, hắn lúc ấy đang muốn chuyên tâm tập võ liền mang một mảnh đất phía bắc của Bắc Môn Quan cho quân lính Thiên Triều coi giữ, không còn quấy rối hắn tu luyện võ công.

"Làm ngập Quý Hà nhấn chìm Bắc Môn Quan, tàn hại bách tính của ta, càng đáng chết!"

Tần Chính nhún vai, "Đối với một người tự xưng đam quân ưu quốc, không ngại đao lửa cứu giúp dân chúng như ngươi, chỉ như vậy mới có thể buộc ngươi hiện thân..."

'Xoảng----!' Một bình hoa lớn bị đập nát, mảnh vỡ cắt ngang mặt Tần Chính, "Ngươi có biết đã hại chết bao nhiêu người hay không?"

Tần Chính đưa tay chùi vết máu trên mặt, "Từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không ngừng tay, ta sẽ làm cho toàn bộ dân chúng Nam Lương phải chôn cùng! Sư bá!"

Hai người nói đến đó, Tiểu Lâm cắn cắn môi đứng dậy... Một trận gió thởi mạnh tới, hắn chỉ cảm thấy khó thở, bên tai truyền đến một giọng nói, "Tiểu nhi lớn mật, chớ có vọng động!" Là giọng nói của người kia. Lão gia gọi hắn là sư bá, như vậy hắn là người của Xích Luyện Môn, là "Thiên Thần Thông" trong ba vị "Xích Luyện Tam Thần Thông".

Trong Xích Luyện Môn kỳ nhân dị sĩ hội tụ rất nhiều, đến thế hệ của Đệ Ngũ Vũ, Xích Luyện Môn đã đạt được đỉnh cao danh vọng, nhắc đến Xích Luyện Tam Thần Thông đều khiến cho kẻ khác phải kính nể.

"Thiên Thần Thông" Khải Tinh Di, xuất thân từ thế gia quan lại của Nam Lương, tính tình cổ quái quỷ dị, thông hiểu thiên văn địa lý, hiểu rõ cổ kim hưng suy, thậm chí còn có lời đồn hắn có thể đoán trước tương lai. Hắn rất ít ra vào Trung Nguyên, khi xưa Ngụy Vô Song cùng sư phụ ở chung bảy năm nhưng chưa hề gặp qua hắn lần nào.

"Quỷ Thần Thông" Đệ Ngũ Vũ, có võ công cao nhất trong ba người, một lần tình cờ bị người khác nhìn thấy dung mạo phi phàm của mình, hắn muốn lui về ở ẩn, vì vậy cũng thường xuyên nghe được lời đồn hắn bị ai đó giết chết, chết chết sống sống, sống sống chết chết, là một người ngay cả Diêm Vương cũng không muốn thu nhận.

Người còn lại là Tam sư đệ LIễu Dịch Viễn, tính nết so với hai vị sư huynh thì rất bình thường, võ công tuy rằng không bằng sư huynh nhưng trong giang hồ cũng khó tìm được đối thủ, có sở thích thu thập tất cả mọi chuyện trong võ lâm, danh xưng Bách Hiểu Sanh, biết hết mọi chuyện trên thế gian, gọi là "Điạ Thần Thông".

----------

Tần Chính đưa tay chùi vết máu trên mặt, "Từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không ngừng tay, ta sẽ làm cho toàn bộ dân chúng Nam Lương phải chôn cùng! Sư bá!"

Bảy vị chủ tử trong nháy mắt đứng thẳng dậy, Quần Ngạo cung tay nói với khách nhân, "Các vị, hôm nay môn nhân có việc, thỉnh các vị tạm thời rời khỏi, hôm khác Triển mỗ nhất định đăng môn tạ tội!"

Nhân sĩ các phái mặc dù hiếu kì, nhưng cũng không muốn ra mặt chống đối Tần nhị chủ tử.

"Không ai được đi!" Nam nhân thấp hơn lên tiếng, thanh âm mềm mỏng nhưng khiến người khác không thể cưỡng lại, "Khó có cơ hội Song nhi hiếu thảo như vậy, biết ta thích náo nhiệt nên mời đến bao nhiêu người!"

Người nọ nhìn quanh, bước đến chỗ ngồi của Tiểu Lâm, "Muốn ngồi không?" Hắn ngửa đầu hỏi, lớp vải sa mỏng phất lên một cái, Tiểu Lâm đã chạy đến bên cạnh Tần Chính. "Vẫn sợ người lạ..." Hắn nghĩ thầm một câu, chuyển hướng Tần Chính hỏi, "Ta thì sao? Ngươi thế nào lại nghi ngờ ta?"

"Ta không nghi ngờ ngài! Ta chắc chắn là ngài!"

"Chắc chắn?" Thanh âm ôn nhu nhất thời cất cao.

"Đúng vậy! Ngoài ngài ra ai có thể trong một thời gian ngắn bang trợ... sư bá... khôi phục công lực." Hắn vẫn đang tôn kính gọi người kia là sư bá, dù đó là người hắn hận đến thấu xương.

"Nói cũng phải!" Cách một lớp sa đen nhưng có thể đoán được khuôn mặt hả hê của nam nhân.

"Năm năm rồi..." Tần Chính nhếch miệng tự giễu, "Một năm trước ta vẫn còn vọng tưởng đến một ngày nào đó sẽ gặp lại ngài..."

"Bây giờ đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi..." Người mà hắn từng cho rằng còn thân hơn cha ruột, lại chọn cách đứng về phía vị sư huynh kia, để giết cả gia môn của hắn.

---

Cuốn 9: Dẫn Xà Xuất Động

Chính văn đệ nhị thập nhị chương

71.

"Bây giờ đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi..." Người mà hắn từng cho rằng còn thân hơn cha ruột, lại chọn cách đứng về phía vị sư huynh kia, để giết cả gia môn của hắn.

"Lộng Triều Nhân nói, mấy năm nay ngươi sống rất an nhàn. Nhưng Song nhi dù sao cũng là Song nhi, có thể nghĩ ra cách như vậy để mời ta xuất hiện, ta từng nói Song nhi là cao thâm nhất!" Người nam nhân thấp hơn nhìn về phía người cao hơn, tựa hồ như đang khoe mẽ.

"Thỉnh ngài giao Lộng Triều Nhân cho ta!" Tần Chính lạnh lùng nói.

"Mang đi đi! Lúc trước để hắn ở Song Long Đường là thay ta theo dõi ngươi, bây giờ không cần dùng nữa!" Đệ Ngũ Vũ tùy tiện nói, cuộc đời này chỉ có mấy người đáng để hắn bận tâm, những kẻ còn lại chỉ là vặt vãnh. Hắn dạy ra một tên đồ đệ cũng bị ảnh hưởng tính tình như thế này. "Ai, vốn định giải quyết từng người, vừa muốn mang Lão Lục ra thử đao thì ngươi lại..."

"Là Song nhi lỗi, làm sư phụ mất hứng!"

"Mất hứng thật rồi!"

Đôi mắt Tần Chính vừa đau xót vừa tàn nhẫn, dường như mang theo một chút tiếu ý, "Bọn họ đều là bảo bối của ta, không thể để cho sư phụ mang ra chơi đùa, chi bằng để Song nhi đích thân phụng bồi!"

Đệ Ngũ Vũ nở nụ cười, "Chuyện về "Tổng đà chủ" là thế nào? Tình nhân mới của ngươi à?"

Thất vị chủ tử vốn đang ruột nóng như lửa, vừa nghe hắn hỏi lập tức chăm chú nghe ngóng.

"Đừng nghe người khác nói lung tung!" Tần Chính hướng bảy vị phu nhân xấu hổ cười cười, "Tại vì một năm nay cứ thấy các thương truyền tranh giành địa bàn, ngài cũng biết Song nhi thích lo chuyện bao đồng..."

"Không đúng! Ngươi luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, trừ phi là có lợi ích. Chẳng lẽ tên Tổng đà chủ kia dung mạo tuấn tú hơn cả bảy bảo bối nhà ngươi?" Đệ Ngũ Vũ vừa nói xong tất cả mọi người đều phải lắng tai nghe, tìm được người tuấn mỹ hơn cả bảy vị chủ tử không phải là dễ dàng.

"Ai nói! Làm sao bằng..."

"Quả đúng như vậy!" Đệ Ngũ Vũ gật đầu.

"Ngươi... ngươi ngậm máu phun người!" Từ trước đến giờ Tần Chính đều không đấu lại người này, lần nào cũng bị hắn trêu chọc đến tức nghẹn cả cổ.

"Nháo đủ chưa?" Người nam nhân cao hơn gầm nhẹ một tiếng, không thể tiếp tục đứng nhìn hai người kia đùa giỡn. Đệ Ngũ Vũ hướng về phía hắn phất tay, "Câu hỏi cuối cùng, ngươi từ đâu biết được hành tung của ta?"

"Nếu như cả sư thúc cũng không tìm được ngài, chỉ có thể nói ngài đã thật sự mai danh ẩn tích!"

Cả 'Địa Thần Thông' Liễu Dịch Viễn cũng không tìm được, cho dù mang cả giang hồ đào lên ba thước cũng như không. Duy Nhất ở trong triều đình cũng không dò được một chút tin tức, có thể làm được đến mức này duy chỉ có một người, chính là đương kim thiên tử. Cây búa của Lộng Triều Nhân cũng xuất xứ từ kho vũ khí chuyên biệt của bộ binh, hương phấn trên người Minh Vi cũng là loại hương được sử dụng trong hoàng cung.

"Ở trong cung có vui vẻ không, sư phụ?"

"Vui! Sống một ngày bằng một năm!" Đệ Ngũ Vũ đột nhiên tháo nón ném ra xa, "Cái thứ tối tăm này thật là khó chịu!" Mọi người đều đứng dậy nhìn xem sư phụ của Minh Chủ là thần thánh phương nào, chỉ thấy một khuôn mặt bình thường, màu da ám vàng, nhưng chiếc cổ thì trắng nõn, thoạt nhìn rất kì quái.

"Sư phụ có biết hôm nay là sinh thần của đồ nhi?" Đương nhiên biết, bằng không kế hoạch xao sơn chấn hổ của hắn sẽ không có tác dụng.

"Ân. Vi sư thích đến giúp vui không được sao?"

"Ân. Cũng giống như đồ nhi thích lo chuyện bao đồng!"

Một người không thích chạy đến giúp vui, một kẻ không thích lo chuyện bao đồng. Hai ánh mắt gặp nhau, nhìn nhau như người xa lạ, lạnh lùng nhàn nhạt.

"Song nhi rất thông minh, so với tên hoàng tử ngu xuẩn kia mạnh hơn gấp trăm lần!"

"Sư phụ quá khen!"

"Ngươi thông minh như thế hẳn là hiểu được, vi sư không chỉ... mà còn đến để chúc thọ." Đệ Ngũ Vũ nhìn mọi người chung quanh, cười nói, "Vừa khéo, đều là hậu bối đồng môn của bọn họ!" Lời nói nhỏ nhẹ chỉ có Tần Chính cùng bảy vị phu nhân nghe thấy.

"Thực sự là khéo, vừa lúc có thể tiễn bọn họ đi gặp sư phụ sư huynh!" Tần Chính cũng nhỏ giọng nói.

"Ngươi làm được sao?"

"Sư phụ không cần lo lắng, chỉ cần 'oanh' một tiếng, võ công cao thấp gì cũng phải thịt nát xương tan!"

"Song nhi không được lạm sát người vô tội, nếu không sư phụ sẽ phải quân pháp bất vị thân, vì võ lâm trừ hại, Ngụy... Vô..."

"Sư phụ!" Vân Phi hô to áp đảo cả tiếng nói của Đệ Ngũ Vũ. Bảy vị chủ tử đều sợ đến tâm lạnh chân run, Đệ Ngũ Vũ chọn ngày hôm nay để xuất hiện, là muốn trước mặt đông đảo quần hùng nói ra chuyện của bốn... năm năm trước... chuyện Ngụy Vô Song hại chết cao thủ của các đại môn phái, chuyện Tần Chính chính là Ngụy Vô Song.

"Lão gia ngươi định làm gì? 'Oanh' một tiếng nghĩa là gì?" Sĩ Thần kéo Tần Chính hỏi.

"Chuyện lúc trước ngươi có thể giấu giếm, chuyện hôm nay tất nhiên ngươi cũng làm được!" Khải Tinh Di cũng gỡ nón ném đi.

"Tên lão thất phu này! Nếu không phải tại ngươi Lão gia sẽ không..." A Kiệt tung ra một chưởng, Khải Tinh Di tránh được, vừa định tung thêm một chưởng thì bị Kỳ Nhi ngăn lại.

"Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?"

Khải Tinh Di ánh mắt lộ vẻ thâm độc, lấy từ bên hông ra một thứ binh khí quỷ dị, cười lạnh nói "Nếu ngươi chịu được hình phạt pháo lạc xoát cốt, lão phu có thể cho bọn chúng tất cả toàn thây!" 

"Kỳ Nhi đừng nói nhiều với hắn!" Tần Chính kéo Kỳ Nhi ra phía sau, "Hắn nếu không phải đã hết hy vọng sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy!"

"Sư huynh khoan đã!" Đệ Ngũ Vũ đi đến trước mặt Tần Chính, đưa tay vuốt lên vạt áo của hắn, "Song nhi, vi sư có thể giữ kín thân phận cho ngươi, thế nhưng thê thiếp của ngươi, có giữ được mạng hay không phải xem vận mệnh của bọn hắn thế nào, các ngươi nói có phải hay không?"

"Phải, sư phụ!" Bảy người kiên định gật đầu.

"Ta không cho..."

Kỳ Nhi nhanh chóng điểm bế huyệt đạo của Tần Chính khiến hắn không thể động đậy. Hôm nay dù cho giết hết những người ở đây cũng không thể che giấu dễ dàng như lúc trước. Thân phận 'Ngụy Vô Song' nếu để người khác biết được bọn họ sẽ không có chỗ nào để đặt chân, Đệ Ngũ Vũ đã từ bi cho bọn họ một cơ hội, bất luận là thế nào bọn họ cũng chỉ có thể đáp ứng.

"Vũ ngươi muốn làm cái gì?" Khải Tinh Di cũng không muốn để cho kẻ thù có cơ hội sống khá giả.

Đệ Ngũ Vũ quay đầu lại cười, khuôn mặt dịu dàng, có thể tưởng tượng ra dung mạo tuyệt thế giấu bên dưới lớp da kia. "Sư huynh chỉ đơn giản là muốn tính mệnh của bọn họ, một năm nay hao tốn tâm tư ta đã chán rồi, nhanh chóng một đao kết liễu tất cả không phải tốt sao? Sư huynh không phải cũng muốn chính tay mình đâm chết...cừu nhân à?"

Cả cuộc đời, đã từng chỉ có nụ cười này, khuôn mặt này mới khiến cho hắn tâm thần tan hợp, mà nay Khải Tinh Di đang bị thù hằn làm cho mông muội, nhìn không hiểu nụ cười dịu dàng ấy có ý nghĩa thế nào...

"Theo ta đi!" Đệ Ngũ Vũ vác Tần Chính lên vai mang đi, chỉ thấy một cơn gió thổi qua, hai người đã không thấy hình bóng.

"Đi!" Kỳ Nhi nắm lấy cánh tay của Tiểu Lâm, dưới chân bắt đầu vận khinh công, những người còn lại cũng đuổi theo, kể cả Khải Tinh Di cùng Sở Ngự Cửu.

"Các vị chớ kinh hoảng..." Lúc này Tiểu Bính Tử mới bước vào nội đường, theo sau là bảy nàng nha đầu.

----------

Tần Chính bị Đệ Ngũ Vũ vác ra khỏi phủ, trên đường bị xóc nảy, trong bụng có gì đều nôn ra hết cả.

"Khinh công của vi sư không tệ đi chứ hả?"

"Ách... không..."

Khinh công của Đệ Ngũ Vũ thuộc loại thâm hậu nhất, lúc trước có một người cố sống cố chết đuổi theo hắn, hại hắn lần nào cũng phải cố sống cố chết chạy trốn, nhờ vậy khinh công cũng càng ngày càng cao.

"Sư thúc tìm ngươi...ngô..." Tần Chính chưa nói hết câu đã bị ném xuống đất.

"Ở đây đi!"

Tần Phủ tọa lạc ở chân núi ngoại ô của Tần Quận, phía sau phủ là một dãy núi xanh trùng trùng. Hằng ngày ngoại trừ hạ nhân của Tần Phủ lên núi đốn củi, người ngoài không ai được tiến nhập. Ở bên trong núi có rất nhiều hoa thơm chim muông, suối nước róc rách, lúc trước cũng có hổ báo thú dữ, nhưng sau này bị Vân Phi săn bắt gần hết, thú dữ đành phải ngậm ngùi trốn khỏi núi để sang nơi khác sinh sống.

"Nhanh vậy?"

Những người theo phía sau hầu như cùng lúc đáp xuống đất, chim muông trong rừng bị cả kinh bay ra, đột nhiên một hòn đá phóng trúng con chim bay cao nhất, chim rơi xuống đất đã không còn hình dạng.

"Phu thê bản vi đồng lâm điểu, đại nạn lai thì lao yến phi." Đệ Ngũ Vũ phủi tay nâng Tần Chính dậy, "Song nhi, ta thả một mình ngươi đi, ngươi có đi không?"

Tần Chính cật lực nhúc nhích thân thể, hỏi, "Đi? Xin sư phụ cho ta biết, chỉ có một mình ta thì phải đi đâu?"

"Ngươi có biết, từ lúc trước... ta đã rất ghét nhìn ngươi như thế này!" Một tiếng hô đầy uy lực khiến mọi người đều rùng mình, A Kiệt vội vàng truyền chân khí cho Tiểu Lâm, giúp hắn áp chế huyết khí đang dâng lên. Ánh mắt của Đệ Ngũ Vũ đảo qua bảy người, "Đối với mỗi người bọn họ ngươi đều bày ra hình dáng nhất mực thâm tình như vậy, làm cho ta rất buồn nôn! Một lòng có thể nào yêu hết bảy người, ngươi làm sao để phân chia?" Phân cho hai người đã là không nên, làm sao phân cho bảy người.

"Ta biết... Cho nên ta muốn kiếp sau... chỉ gặp một người là tốt rồi, lòng ta cũng sẽ chỉ có một người... Thế nhưng kiếp này cho dù là một người, ta không thể ly cũng không thể thiếu..."

"Ha ha ha, một người không thể ly cũng không thể thiếu..." Đệ Ngũ Vũ ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt bởi vì dịch dung nên có rất nhiều nếp nhăn, "Ta muốn nhìn xem thế nào là không thể thiếu!" Nói xong, cổ tay xoay tròn nhắm vào ngực Tần Chính tung một chưởng, Tần Chính bay xa hơn một trượng, bị thân cây ngăn lại rơi xuống đất.

"Lão gia!"

Khải Tinh DI ngăn cản bảy người, Sở Ngự Cửu đi đến rút kiếm đặt trên cổ Tần Chính.

"Trong các ngươi nếu ai nguyện ý chịu đủ ba chưởng của ta, ta lập tức rút lui không nhúng tay vào chuyện của các ngươi với sư huynh!"

"Vũ!"

Đệ Ngũ Vũ đối Khải Tinh Di cười cười, nói tiếp, "Nếu không như vậy ta làm sao bảo vệ được tính mạng của Song nhi. Ta không bức kẻ nào, đồng ý hay không đều do các ngươi quyết định. Thế nào? Ai đồng ý? Hay cứ để Song nhi chọn lựa?"

"Không được! Không ai được đáp ứng!" Tần Chính la to, không thèm để tâm đến lưỡi kiếm đang kề trên cổ.

"Ngài nói thật không?" Quần Ngạo hai mắt nhíu lại, bàn tay buông thõng hơi rung động. Những người khác cũng toàn thân căng thẳng.

Duy Nhất kéo Tiểu Lâm sang một bên, Tiểu Lâm kinh ngạc nhìn hắn. "Ha hả, tên quỷ thích khóc này ngoan ngoãn đứng yên ở đây đi!" Duy Nhất nói.

"Nếu ai dám đáp ứng... sẽ không còn là phu nhân của ta, chúng ta sẽ không còn nửa điểm liên quan!" Đừng trách hắn tuyệt tình, thiên hạ này không có ai chịu đủ ba chưởng của sư phụ mà vẫn còn giữ được mạng.

Đệ Ngũ Vũ trả lời, "Ta đã nói tuyệt đối là thật!"

Đã được bảo chứng, Kỳ Nhi, Quần Ngạo, Vân Phi, Sĩ Thần, A Kiệt nắm chặt binh khí, mắt lạnh nhìn nhau, bắt đầu vận khởi công lực.

"Đừng có không biết lượng sức!" Kỳ Nhi cả giận nói.

"Làm sao biết ta sẽ đánh không lại ngươi?" Đôi mắt Quần Ngạo bắt đầu lóe lên tinh hồng.

"Các ngươi đều là cao thủ được rồi chứ!" Sĩ Thần cười đến quyến rũ động lòng người, rút kiếm ra khỏi vỏ, "Đều là cao thủ thì phải ở lại bảo hộ Lão gia!"

"Ngươi có quyền quyết định sao? Bất quá chỉ là thiếp mà thôi!"

"Bạch Vân Phi cả cái này ngươi cũng muốn tranh với ta?"

"Câm miệng!" A Kiệt vẻ mặt ngoan lệ nói, "Muốn chết cũng phải bắt đầu từ ta trước!" Hắn đứng thứ bảy không phải sao?

"Đúng vậy! Không ai được chết! Nếu chết phải là một người không quan trọng... Nếu không Lão gia sẽ thương tâm!" Duy Nhất liếc nhìn năm người kia, tự mình đi về phía Đệ Ngũ Vũ.

Năm người đứng nguyên chỗ cũ, cảm thấy không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn theo Duy Nhất, đến nói cũng không nói nên lời. Bọn họ đều đã quên, ngoại trừ Tiểu Lâm, Duy Nhất cũng là cao thủ dùng độc, có thể trong nháy mắt hạ độc mà bọn họ không hề hay biết. Tiểu Lâm sợ là cũng bị hắn điểm huyệt rồi.

"Nửa nén hương sau độc tính sẽ tán đi..." Duy Nhất quay đầu lại nói.

"Ồ! Suýt nữa sơ sót!" Khải Tinh Di nhìn sang Tiểu Lâm, "Từ lúc vào cửa lão phu chỉ lo đề phòng Lâm Tề mà quên còn có người này!" Dược Vương mặc dù không thích dùng độc, nhưng  cách hạ độc cũng thiên biến vạn hóa, kẻ khác khó lòng phòng bị, nhưng bị "Thiên Thần Thông" nhất khắc đều nhìn chằm chằm, Tiểu Lâm có muốn cũng không thể làm gì được.

"Duy Nhất! Không nên hồ đồ!" Tần Chính nóng ruột nhỏm dậy, cổ bị lưỡi kiếm của Sở Ngự Cửu cắt phải, tạo thành một vết thương dài rỉ máu.

"Lão gia luôn chê Duy Nhất hồ đồ, lúc trước đã vậy, hôm nay cũng vậy, nhưng đây là Duy Nhất hồ đồ lần cuối cùng..."

"Không phải! Ta không ngại Duy Nhất hồ đồ, Duy Nhất ngoan, nghe Lão gia nói được không?" Tần Chính gần như cầu xin nói.

"Lão gia không có ghét bỏ Duy Nhất... nhưng ta lại tự ghét mình..." Duy Nhất dùng tay áo lau nước mắt, "Lão gia nói kiếp sau muốn gặp lại một người, người đó nhất định không phải là ta đúng không? Bởi vì... Vô Song ca.... bất quá chỉ thương hại Duy Nhất mà thôi... " Lần thứ hai lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống, "Sư phụ xuất chưởng đi..."

"Sư phụ, sư phụ ngừng tay! Cầu ngài----!"

"Tại sao ta phải ngừng tay? Không ai buộc hắn, hắn muốn tự tìm đường chết thì cứ để hắn toại nguyện đi!" Đệ Ngũ Vũ cả người hơi rung động, lá khô dưới chân bắt đầu bị thổi ra xa xa.

Hắn không phải kẻ ngu si, hắn biết là Hải Đàm... Hắn biết suy nghĩ trong lòng Duy Nhất, hắn muốn nói rõ với Duy Nhất, nhưng hắn ngu ngốc không biết nói thế nào, hắn cho rằng sẽ có một ngày Duy Nhất hiểu được...

Liên tiếp ba chưởng, Duy Nhất theo lá khô bay lên không trung, phát quan rơi xuống, tóc đen xõa ra, máu tươi ngập tràn... Tần Chính nghĩ Duy Nhất như vậy rất đẹp, giống như lúc ấy hắn nhìn thấy Duy Nhất, lúc đó Duy Nhất liên tục kêu to "đừng nhìn ta, đừng nhìn ta", mà bây giờ chỉ là lẳng lặng nằm trên mặt đất... Tiểu ngu ngốc mới lúc nãy còn đang kêu khóc như vậy...

---

Cuốn 9: Dẫn Xà Xuất Động

Chính văn đệ nhị thập nhị chương

72.

"Vũ?" Khải Tinh Di âm hạ sắc mặt nhìn Đệ Ngũ Vũ, "Ba chưởng yếu ớt như vậy, ngươi đang giúp bọn chúng à?"

Đệ Ngũ Vũ bẻ bẻ ngón tay, đôi mi thanh tú nhăn lại, thản nhiên nói, "Ta dùng năm thành công lực đánh ra..." Chỉ cần năm thành cũng đủ lấy mạng Duy Nhất.

"Năm thành? Ba thành cũng không tới!"

"Ân... Hay là... trúng độc rồi!"

"Không thể nào!" Khải Tinh Di lập tức chuyển hướng nhìn Tiểu Lâm.

Độc của Duy Nhất dần tán đi, cơ thể tê liệt của bọn người Kỳ Nhi cũng bắt đầu khôi phục tri giác. Cảm thấy ánh mắt của Khải Tinh Di, A Kiệt bước đến bên cạnh TIểu Lâm, giải huyệt đạo cho hắn, kéo hắn ra phía sau để bảo hộ.

"Bị lão phu theo dõi ngươi căn bản không có cơ hội hạ độc!" Khải Tinh Di âm thầm vận công, chân khí trong cơ thể bị một cỗ khí khác áp chế, nội lực chỉ còn lại năm thành.

Tiểu Lâm lắc đầu, không có nhiều thời gian để giải thích, lúc này hắn đang lo lắng cho thương thế của Duy Nhất. A Kiệt vòng tay ôm Tiểu Lâm nhảy lên cao...

"Muốn cứu hắn?"

Khải Tinh Di điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhảy vọt lên, rút binh khí bên hông phóng về phía Duy Nhất. Một cái bóng dài như mãng xà đột ngột vung tới khiến lưỡi kiếm của Khải Tinh Di bị chệch sang một bên, trong nháy mắt bốn người Kỳ Nhi đã đứng chắn trước mặt Duy Nhất. Vân Phi nhặt lại Cửu Tiết Tiên nhìn kĩ, không khỏi cảm thấy kinh hãi, Cửu Tiết Tiên là do lụa Bàn Long tạo thành, bền chắc không gì sánh được, lão thất phu này chỉ dùng một chút lực đã có thể làm đứt. Binh khí của hắn quả thật rất lợi hại!

Tiểu Lâm lấy ra một viên thuốc bóp nát cho vào miệng Duy Nhất, rồi lại lấy ra ngân châm, mở vạt áo trước ngực của Duy Nhất châm vào huyệt vị. Mọi người lẳng lặng cùng đợi, thời gian rất dài rất dài, mãi đến khi rút ngân châm ra, Kỳ Nhi mới hỏi, "Hắn... thế nào?"

Tiểu Lâm ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, nhưng miệng lại nở nụ cười, [Hắn sống!]

"Hắn không sao..." Tần Chính ngã phịch ra đất, khuôn mặt bị lá khô che mất nhưng vẫn không nhúc nhích. Sở Ngự Cửu hơi nhíu mày, thu kiếm quay về bên cạnh Khải Tinh Di.

"Tại sao không đến xem hắn?"

"Bây giờ đâu như lúc xưa, hắn không có khả năng tự giải huyệt đạo."

"Thật à?" Đệ Ngũ Vũ tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống. "Đừng sớm kết luận! Thiên phòng vạn phòng cuối cùng cũng trúng độc của Dược Vương không phải sao..."

"Không! Vãn bối không có trúng độc. Dược Vương căn bản nghĩ rằng vãn bối không đáng để hắn ra tay!"

Tiểu Lâm lần thứ hai lắc đầu, nếu hắn có cơ hội động thủ, hạ độc đối với hắn không có gì là khó. Năm năm qua hắn đã âm thầm rải trên cơ thể tám người một loại độc phấn, hằng ngày tiếp xúc bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng nếu có kẻ lạ chạm vào công lực sẽ bị giảm ít nhất năm thành. Sở Ngự Cửu không có tiếp xúc với bọn họ nên không bị trúng độc.

"Dù là như vậy các ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết!"

"Sư phụ không phải đã nói mọi chuyện đừng sớm kết luận không phải sao?" Tần Chính vốn đang bị điểm huyệt đột ngột đứng dậy.

"Lão gia!" Sĩ Thần mừng rỡ hô.

Tần Chính phủi phủi đám cây cỏ dính trên áo, lau đi vết máu trên cổ, nhìn sáu vị phu nhân nở nụ cười. Sở Ngự Cửu im lặng, để mặc Tần Chính đi sát qua, trong mắt huyết hồng bắt đầu ngưng tụ.

"Duy Nhất..." Bàn tay to xoa xoa khuôn mặt tái nhợt, nhẹ nhàng gõ gõ lên cái trán mịn màng, "Người chờ xem, Lão gia nhất định dùng gia pháp xử trí ngươi, say này đừng nghĩ sẽ được mang dân nữ về vẽ tranh."

"Không chết à? Không chết cũng vô dụng!" Đệ Ngũ Vũ tựa cằm vào đầu gối, căm giận nói, "Tốn nhiều thời gian như vậy, sau này đừng có xưng là đệ tử của Đệ Ngũ Vũ ta!"

"Vốn cũng sắp được rồi, nhưng một chưởng của sư phụ làm cho đồ nhi mất hết khí lực, đành phải làm lại từ đầu." Tần Chính đứng dậy nhìn sư phụ, đôi mắt lóe sáng dị thường, thần sắc tràn đầy vui mừng...

"Vũ! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Khải Tinh Di chỉ kiếm về phía sư đệ, trên mặt nổi lên hận ý.

"Chính là như lúc nãy ta đã nói, Lão ngũ đã chịu đủ ba chưởng của ta, chuyện của các ngươi từ giờ ta sẽ không xen vào..."

Kiếm của sư huynh đang chỉ vào hắn, cũng tốt, như vậy hắn sẽ không cần phải ôm một tia hy vọng cuối cùng...

"Sư huynh đừng quên, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi khôi phục công lực, không hơn!"

"Thầy trò tình thâm thật, ngươi trái lại muốn giết ta?"

"Ta giết ngươi... Ta giết ngươi được sao?"

"Nếu đổi lại là tam sư đệ, ngươi sẽ dốc toàn tâm toàn lực giúp hắn đúng không?"

"Dịch Viễn... Dịch Viễn sẽ không buộc ta làm chuyện mà ta không muốn..." Tên mãng phu ấy ngày xưa hay đuổi theo phía sau, mà hôm nay không biết đã đi nơi nào.

"À?" Khải Tinh Di hừ nói, "Thì ra ngươi vẫn không muốn!"

"Ngươi cho rằng ta cam tâm tình nguyện sao?" Đệ Ngũ Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, lớp da dịch dung cũng tróc hơn phân nửa, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ vốn có...

Một vẻ đẹp khiến Sĩ Thần cùng Sở Ngự Cửu cũng phải ngây người, sợ là Dao Trì Tiên Tử cũng không sánh bằng, nếu hắn không phải là 'Quỷ Thần Thông' võ công cái thế, người trong thiên hạ chắc chắn sẽ vì vẻ đẹp ấy mà sinh linh đồ thán.

"Ta cam tâm tình nguyện sao? Thân nhân của ta chỉ còn có ngươi, Dịch Viễn cùng Song nhi..."

"Đừng có đánh đồng lão phu với bọn chúng!"

"Này!" Kỳ Nhi lấy khuỷu ta huých Tần Chính, "Để hắn tiếp tục khóc như thế à?"

"Kỳ Nhi?"

"Cả nhà ai cũng kì quái!" Không thể chịu được cảnh một nam nhân gần năm mươi tuổi đứng khóc sướt mướt, Kỳ Nhi nhảy đến trước mặt Đệ Ngũ Vũ ném cho hắn một chiếc hãn khăn, chán ghét nói, "Nước mũi chảy ra rồi!"

Đệ Ngũ Vũ chùi nước mắt, lau mặt sạch sẽ, "Tiểu yêu tinh! Ngươi vẫn đáng ghét như lúc trước!"

"Tao lão đầu! Cẩn thận ta cắt lưỡi của ngươi!"

"Tiểu yêu tinh? Tại sao sự phụ lại... ngô ngô..." Tần Chính che miệng Sĩ Thần, Quần Ngạo cũng cảnh cáo hắn đừng nói thêm gì nữa. Bị nghẹn đến khó chịu, Sĩ Thần một quyền đánh vào bụng Tần Chính, giật tay hắn ra hỏi, "Không nói đến chuyện này! Rốt cuộc sư phụ là theo bên nào? Tại sao đang lúc này mà Đại chủ tử lại mang khăn cho hắn...?"

"Sư bá nếu muốn giết sư phụ, sư phụ nhất định sẽ không đánh trả. Kỳ Nhi lo lắng chuyện này nên mới đến gần để che chắn cho sư phụ!" Tần Chính nhìn ba người đang giằng co, buồn bã cười khổ, "Sư phụ dường như đã biết mình bị trúng độc nên mới ra điều kiện muốn các ngươi chịu ba chưởng của hắn, sau đó rời khỏi trận chiến của ta với sư bá. Lúc nãy đánh ta một chưởng là để cân nhắc lực đạo của ba chưởng sau đó!"

"Nếu đã như vậy, vì sao lúc nãy ngươi nói 'không còn là phu nhân của ta, không còn nửa điểm liên quan đến ta'?" Quần Ngạo nhớ tới lại cảm thấy buồn bực, nếu không phải sống chết trước mắt, những lời này nhất định là hưu thư.

"Tất cả xảy ra quá đột ngột ta không kịp suy nghĩ..." Sư bá hướng về sư phụ, cũng giống như bảy vị phu nhân hướng về hắn. Sư phụ đã chọn sư bá, nhưng cuối cùng cũng không nỡ ra tay với đồ đệ. Sư phụ đã cứu hắn một lần, còn lại phải dựa vào chính hắn.

----------

Bị Đệ Ngũ Vũ phản bội, Khải Tinh Di nổi giận, vung kiếm đánh xuống, mặt đất nứt ra một đường lớn, "Đủ rồi! Lão phu muốn các ngươi cả đám chết không có chỗ chôn!"

"Đại ca tránh ra!"

Quần Ngạo tiến lên đầu tiên, A Kiệt tung ra một chưởng như kình phong hướng về phía Khải Tinh Di. Vân Phi, Sĩ Thần chuẩn bị xông đến nhưng bị một đám rễ cây kéo về phía xa...

Tần Chính thấy thế hô to, "Kỳ Nhi về phủ mang Cự Long Kiếm đến đây!" Muốn chống lại Khải Tinh Di nhất định phải dùng Cự Long Kiếm. Kỳ Nhi do dự nhìn Sở Ngự Cửu, Tần Chính lần thứ hai hô to, "Nhanh đi!"

Kỳ Nhi lấy ra một chiếc trâm tóc ném đến trước mặt Sở Ngự Cửu, "Nhìn kĩ đây là cái gì!" Nói xong liền nhún người bay đi...

Sở Ngự Cửu cầm lấy chiếc trâm, nhìn một lúc rồi bóp nát, "Đại trượng phu không liên lụy thê tử. Dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, người của Tần Phủ cũng không có gì ghê gớm!"

"Tại hạ thay nội tử bồi tội với Cốc Chủ!"

"Có một chuyện ngươi đoán sai. Người truyền thụ võ công cho ta không phải Khải tiền bối mà là Đệ Ngũ tiền bối. Có điều hắn không chịu nhận ta làm đồ đệ!"

"Đó là dĩ nhiên, không phải loại miêu cẩu nào cũng có thể bước vào sư môn của ta." Tần Chính nói.

"Chờ xem rốt cuộc ai mới là miêu cẩu!"

Sở Ngự Cửu hét lớn, một chưởng tiếp một chưởng tung ra, Tần Chính ngã người tránh né. Ngay lúc bị Sở Ngự Cửu tiếp tục tung chưởng đánh trên đỉnh đầu, Tần Chính đột ngột nhảy lên, thất quyền thập tam chưởng như cuồng long đằng hải tung về phía đối phương. Sở Ngự Cửu bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, ngừng một cái chớp mắt, lập tức bị trúng ngay một chưởng...

"Tên ngu dốt, hư thực cũng không phân biệt được!" Tần Chính phất tay áo, tốt bụng nói, "Hay nhất là không nên đối chọi với ta, không phải bị trúng độc thì ngươi càng không thắng được!"

Sở Ngự Cửu dồn chân khí tại chỗ bị thương, huyết khí nhanh chóng thông suốt, "Ngươi đập ruồi sao? Ta chỉ cần đánh một cái liền có thể tiễn ngươi đi gặp DIêm Vương!"

"Chỉ bằng ngươi?" Thật sự là đã bị coi thường, sư phụ cũng chưa dám nói chỉ đánh một cái có thể khiến hắn mất mạng... Quần Ngạo cùng A Kiệt đang ở thế hạ phong, Khải Tinh Di vẫn chưa dùng hết nội lực...

Nhân lúc Tần Chính đang phân tâm, Sở Ngự Cửu tung chưởng, Tần Chính không thể tránh kịp đành phải dùng chưởng lực đánh trả, qua hơn mười chiêu cả hai vẫn bất phân thắng bại, hắn lại đang lo lắng cho Quần Ngạo cùng A Kiệt nên chiêu thức bắt đầu rối loạn...

----------

Triển Quần Ngạo cùng Nam Cung Kiệt từ lúc còn là thiếu niên đã rất nổi danh, có rất nhiều vị tiền bối phải chịu bại dưới tay bọn họ, nhưng hôm nay gặp Khải Tinh Di dường như trở nên rất tầm thường...

Trong chốn giang hồ rất ít người biết, Xích Luyện Môn có một loại võ công lệch lạc có khả năng hấp thụ công lực của kẻ khác, Khải Tinh Di dùng Ngũ Độc Chưởng để giết người, ngoài việc muốn giá họa cho Hải Đàm, còn hấp thụ được nội lực của nạn nhân. Cho dù bị trúng độc của Tiểu Lâm làm biến mất phân nửa nội lực, đối với Khải Tinh Di mà nói bất quá thời gian giết người kéo dài hơn mà thôi...

"Vì một người bạc tình mà liên tục thí mạng, các ngươi không phải bị trúng tà của hắn rồi chứ?"

"Liên can mẹ gì đến ngươi, đồ con rùa biết cái gì!" A Kiệt lớn tiếng chửi, Quần Ngạo suýt nữa ngã nhào.

"Các ngươi thật đáng thương! Lão phu hôm nay giết các ngươi xem như làm công đức!"

"Thật đáng thương..." Quần Ngạo tay trái cầm kiếm, tay phải cùng hợp sức với A Kiệt tung ra một chưởng, "Đáng thương chính là cái tên đa tình kia..."

----------

Sĩ Thần cùng Vân Phi bị Đệ Ngũ Vũ điểm huyệt, dùng dây leo cột vào thân cây, cả hai đều không thể động đậy...

"Ngài đã nói không nhúng tay vào!" Sĩ Thần tức giận.

"Sư phụ muốn nuốt lời?"

"Ta thích nuốt lời thì sao?" Đệ Ngũ Vũ trưng ra vẻ mặt thách thức, khiến hai tên bị cột trên cây giận đến sôi gan. Hắn đã nói qua sẽ không nhúng tay, nhưng hắn không thể đứng nhìn sư huynh... "Ở đây tốt cho các ngươi, đỡ phải mất mạng!"

"Càng già càng lắm chuyện!" Vân Phi đang lo lắng cho Tần Chính nên cũng không kiềm chế được lời nói.

"Ngươi dám nói ta già?" Đệ Ngũ Vũ nổi giận rút ra đoản đao vung lên trước mặt Vân Phi, "Xem ta không rạch mặt nhà ngươi!"

"Muốn thì làm!" Hắn không phải nữ nhân, cũng không phải cái tên mặt hoa như nữ nhân kia, trên mặt thêm vài vết sẹo thì có gì phải sợ.

"Ta sẽ không rạch mặt của ngươi..." Đao nhắm sang người bên cạnh...

"Làm gì?... Ta không có trêu chọc ngài!" Sĩ Thần kiệt lực nghiêng mặt tránh, rất sợ chạm phải lưỡi đao...

"Rạch mặt cũng không sợ, chỉ còn cách cắt mũi! Nói! Hai người các ngươi hắn thích ai hơn? Hắn thích ai hơn ta cắt mũi kẻ đó!"

Chỉ rạch mặt đã khiến Sĩ Thần sợ đến chết, huống chi là cắt mũi, "Dĩ nhiên là... là hắn! Hắn là thê ta là thiếp, Lão gia đương nhiên sủng hắn hơn!"

Đoản đao đến gần Vân Phi, tuy nói nam nhân dung mạo không quan trọng, nhưng bị cắt mũi thật sự rất khó coi, "Đương nhiên không phải ta. Lão gia thích gương mặt của hắn nhất!"

"Hắn nói bậy! Lão gia thích nam tử dĩ nhiên sẽ không thích gương mặt của ta."

"Ngươi rốt cuộc thừa nhận rất giống nữ nhi đúng không..." Đoản đao đưa đến gần, Vân Phi vội vã ngăn lại, "Lão gia cái gì cũng cho hắn!"

"Không đúng! Lão gia cho hắn Cửu Tiết Tiên!"

"Lão gia ở trong phòng hắn lâu nhất!"

"Ngươi không biết xấu hổ... Không đúng! Người đầu tiên lên giường với hắn là Lão gia!" Sĩ Thần ý muốn nói người đầu tiên Tần Chính yêu thương là Vân Phi.

"Ngươi nói cái gì vậy? Ngoại trừ Lão gia ta còn có thể lên giường với ai?... Lão gia vì hắn nên đánh ta!"

"Ngươi có hồ đồ hay không? Đó là vì Đại chủ tử... Lão gia vì hắn nên mắng ta rất nhiều lần..." 

"Mắng ngươi là vì ngươi khi dễ Lão ngũ Lão lục!"

"Vậy à? Không nhớ rõ..."

Ba người chỉ lo vui đùa, quên mất tiếng đao kiếm leng keng bên tai. Đệ Ngũ Vũ cắt một góc áo của Sĩ Thần, trải xuống đất ngồi nhìn, "Không thể phân được trong lòng hắn yêu ai nhiều hơn, vì sao các ngươi vẫn không một chút oán hận?"

Vân Phi lắc lắc cái cổ mỏi nhừ nói, "Có chỗ cho ta là tốt rồi. Ta không cần hắn yêu nhất!"

"Ta chỉ muốn hắn rõ ràng!" Sĩ Thần hung hăng nhìn Vân Phi, "Tư Đồ Sĩ Thần yêu hắn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần Bạch Vân Phi!"

"Nói hay nhỉ..."

----------

"Mấy năm nay ngươi giả vờ?"

Tần Chính ngăn cản Sở Ngự Cửu, chưởng lực giao nhau giữa không trung, một tiếng nổ lớn khiến cây cối xung quanh đều bị đánh gãy.

"Giả trư ăn cọp là sở trường của tại hạ!" Hắn không phải giả vờ, lúc trước mạnh mẽ luyện công khiến nội lực đình trệ, mãi đến nửa năm trước vô tình bị thương nhưng lại khiến nội lực của hắn bắt đầu khôi phục, đến hôm nay đã đạt được phân nửa, cũng đã sắp có thể đạt đến cực hạn.

"A Kiệt bên phải!"

Tần Chính theo tiếng nhìn lại, trông thấy thanh kiếm của Khải Tinh Di đâm vào vai A Kiệt, kiếm rút ra đã dính một chút máu. Không thể tiếp tục bị Sở Ngự Cửu ràng buộc, phải nhanh chóng kết thúc. Đã qua trăm chiêu, hắn cũng hiểu được cách đánh của Sở Ngự Cửu, tên này luôn luôn ỷ lại vào chưởng lực mạnh mẽ, mỗi lần xuất chưởng phải đứng yên vận khí, ngưng thần một lúc lâu. Tần Chính giả vờ sơ hở dụ hắn tấn công, quả nhiên trúng kế, trong lúc Sở Ngự Cửu vận khí chuẩn bị tung chưởng, Tần Chính trút ra nội lực như hồng thủy, một chưởng sấm sét đánh xuống, Sở Ngự Cửu chưa kịp phản ứng đã bị đánh bất tỉnh.

Khải Tinh Di nhìn thấy Tần Chính đánh thắng Sợ Ngự Cửu, sát ý điên cuồng nổi lên, ngay lúc Quần Ngạo cầm kiếm đánh tới đột ngột phát lực khiến Quần Ngạo bị đánh văng ra xa. A Kiệt lập tức ứng phó, nhưng bị kiếm khí của Khải Tinh Di đánh bật lại, kiếm chuyển hướng sang Tần Chính...

Tần Chính vừa thoát khỏi trận chiến với Sở Ngự Cửu, bị Khải Tinh Di đâm tới nhất thời không thể phản ứng, chỉ biết tận lực tránh bị thương chỗ hiểm. Thanh kiếm đâm vào ngực trái, tuy không sâu nhưng bị kiếm khí đánh bay đến chỗ Tiểu Lâm cùng Duy Nhất...

[Lão gia...]

Không muốn Tiểu Lâm thương tâm, Tần Chính điểm huyệt cho hắn ngủ đi.

"Duy Nhất..." Ngực trái bị một vết thương lớn, máu dính lên má Duy Nhất. Tần Chính điểm huyệt cầm máu, nhìn vết thương cười khổ, "Đáng tiếc, ngươi nếu tỉnh lại là có thể nhìn thấy trong này, thấy rồi sẽ không làm chuyện điên rồ nữa!"

"Ta... thấy..." Duy Nhất cố gắng mở mi mắt, nhưng nhanh chóng nhắm lại, "Thấy rồi..." Một giọt nước mắt long lanh chảy trên khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt dần dần chuyển sang tức giận...

"Thấy rồi? Thật là thấy rồi?" Tần Chính đưa tay xoa xoa khuôn mặt Duy Nhất, "Ngươi nếu nhìn không thấy, ta sẽ làm vết thương to ra một chút nữa, cho đến khi ngươi có thể thấy được..."

----------

Kỳ Nhi về Tần Phủ bị một đám người giữ chân, giải quyết sạch sẽ lúc này mới mang đến Cự Long Kiếm.

"Phu nhân, tới chậm một chút nữa sẽ phải nhặt xác phu quân rồi!" Tần lão gia trêu đùa. Kỳ Nhi giao kiếm cho hắn xong định đi yểm trợ Quần Ngạo cùng A Kiệt, lại bị hắn nắm áo, "Các ngươi đánh không lại hắn... Kỳ Nhi, giúp ta đả thông bách hội!"

"Ngươi điên à?"

"Dù sao cũng chết, không ngại thử một lần, coi như ta ích kỷ, chết cũng muốn chết đầu tiên..." Tần Chính kéo Kỳ Nhi ngồi xuống...

Kỳ Nhi nhìn bờ vai rộng của hắn một lúc, bỗng nhiên ôm chặt lấy, "Lão gia nhớ kỹ, kiếp sau ngươi phải gặp ta Ngụy Kỳ Nhi, kiếp sau nữa mới đến Lão nhị, lại kiếp sau nữa mới đến Lão tam..."

"Đời này vẫn không sợ, còn muốn có kiếp sau?"

"Sợ! Cho nên kiếp sau phải đòi lại..."

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro