Tam thê tứ thiếp phiên ngoại chi Thọ lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày Tần Chính phi thường buồn rầu, Tiểu Bính Tử  mang đến một con vẹt mỏ hồng xinh đẹp cũng không thể khiến hắn vui lên, hắn vẫn cứ như cũ giữ vẻ mặt đau khổ.

"Lão gia ta cầu ngài ." Tiểu Bính Tử chỉ kém chút nữa quỳ xuống dập đầu lạy hắn "Ngài có thể hay không đừng nhổ loại cỏ đó nữa!"

Tần Chính liếc hắn mắng, "Lão gia ta nhổ cỏ dại trong vườn nhà mình cũng khiến ngươi quản ?"

"Này không phải cỏ dại a!" Bất chấp tôn ti chủ tớ, Tiểu Bính Tử bước nhanh đến đẩy Tần lão gia ra, thân thủ che chở phiến cỏ kia.

"Đây chính là dược thảo lục chủ tử chủ ý trồng ở Thính Vũ Các, lục chủ tử nói đất đỏ ở đây rất thích hợp để trồng loại dược thảo này."

"Ngươi như thế nào không nói sớm! Ai nha, làm sao bây giờ, ta bứt sạch hết rồi." Nhìn mớ thảo dược đã lìa đời, vẻ mặt Tần Chính càng thêm khổ não.

Tiểu Bính Tử vội an ủi nói: "Lão gia cũng không cần quá mức lo lắng, lục chủ tử nói, loại thảo dược này làm thuốc chỉ cần hoa chứ không cần lá."

"Nga, vậy không cần lo lắng." Tần lão gia không chút suy nghĩ gật đầu. Đúng là một đôi xuẩn chủ tớ, không có lá làm sao nở hoa?

"Lão gia người có chuyện gì phiền muộn, nói ra Tiểu Bính Tử có thể cùng người chia sẻ."

"Nói cho ngươi cũng vô dụng." Tần Chính không chút hào hứng, nhưng vẫn nói ra "Cuối tháng là sinh nhật của lục chủ tử, ai."

"Lão gia chẳng lẽ là vì thọ lễ mà buồn rầu?" Tiểu Bính Tử đoán hỏi.

"Ân." Tần Chính rầu rĩ gật đầu.

"Chuyện này tiểu nhân đã có chủ ý, thọ lễ của lục chủ tử hãy tặng..."

Tần Chính lại bĩu môi liếc ngang, khinh thường nói: "Còn cần ngươi thay lão gia ta quyết định? Hừ, lão gia ta từ một tháng trước đã sớm tìm. Hảo thọ lễ đã có chủ ý."

"Vầy ngài sầu não chuyện gì, hay là『bảo vật』đã bị người khác mua trước?"

"Không phải, không có tiền."

"A?" Tiểu Bính Tử dùng sức căng to lỗ tai.

Tần Chính phủi phủi quần áo bám đầy cỏ, căm tức nói: "Không tiền, không mua nổi bảo vật."

"Không – tiền – không – mua – nổi?" Tiểu Bính Tử nghẹn họng nhìn trân trối, lặp lại từng chữ một lời của Tần Chính. Cũng chẳng trách được hắn ngạc nhiên, Tần phủ lão gia nói không tiền liền như hoàng đế nói không cùng phi tử ngủ, hòa thượng nói không gõ mõ, thanh lâu nói không tiếp khách, thất chủ tử nói mình võ công kém, lục chủ tử nói chữa không được, ngũ chủ tử nói chớ khi dân, tứ chủ tử nói tam chủ tử tốt. . . . . . . "Lão gia, thứ kia bao nhiêu tiền?"

Tần lão gia xòe năm ngón tay.

"Năm nghìn lượng?" Tiểu Bính Tử lại há to mồm, lộ ra vẻ mặt thương hại, "Lão gia là ngài chọc vị chủ tử nào sinh giận, tam chủ tử? Tứ chủ tử? Vẫn là đại chủ tử?" Nhất định là đại chủ tử, nếu không như thế nào ngay cả năm nghìn lượng tiều tiêu vặt cũng không cấp.

Tần Chính hừ lạnh nói: "Năm nghìn lượng, năm nghìn lượng một góc cũng đừng nghĩ mua được."

"Là năm vạn lượng?" Tiểu Bính Tử thả tay xin lỗi, "Cái này tiểu nhân đành phụ ngài, năm nghìn lượng còn có thể gom góp được."

"Đi đi đi, không bằng cả tên khất cái." Tần Chính ôm lồng chim trong tay hắn, phất tay áo đi khỏi Thính Vũ Các, có lẽ đi thăm nịnh nọt mấy phu nhân không chừng sẽ có chút thu nhập.

"Lão gia."

Nghe thấy tiếng gọi Tần Chính quay đầu lại, Sĩ Thần mặc cẩm bào hồng, đầu đội kim quan ngọc sai cưỡi xích mã tiến đến bên hắn.

"Đây là kỳ thi thượng Trạng Nguyên ?" Khó được gặp tứ phu nhân ăn mặc trang trọng như thế.

"Ta đi gặp vợ chồng tam tỷ." Sĩ Thần xuống ngựa trả lời.

"Gặp ở chỗ nào? Sao không mời đến quý phủ?" Tần Chính hỏi.

"Phiền phức, Tần phủ không phải nơi người ngoài có thể tùy tiện đến." Phát hiện vẹt mỏ hồng trong tay hắn, Sĩ Thần cười hỏi: "Đây là giống gì, so với mấy con trước có vẻ được quý hơn."

"Sĩ Thần thấy đẹp?" Tần Chính giơ cao lồng đắc ý khoe, "Giống vẹt này cũng không phải bình thường, là từ phía nam. . . . . ."

Sĩ Thần bỗng nhiên ngắt lời hắn, có chút mất hứng hỏi: "Là Bạch Vân Phi tặng?"

"Ân?" Liên quan gì Vân Phi?

"Mấy ngày trước hắn có nói muốn tặng lão gia vật quý, nguyên lai chính là con phá điểu này."

"Vân Phi hắn tặng ta. . . . . ." Nhìn thấy bộ dạng bực bội của tứ phu nhân, Tần Chính nảy sinh một kế, cất cao giọng nói: "Này chính là bảo bối ấy, một con tiêu tốn đến tận năm vạn lượng bạc." Trên thực tế, Tiểu Bính Tử chỉ tốn có năm nghìn lượng.

"Năm vạn lượng?! Con điểu này?" Sĩ Thần chăm chú nhìn con vẹt mỏ hồng trong lồng, bất quá so với loài khác xinh đẹp hơn một chút, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt."Dùng vàng đúc một con cũng không đến năm nghìn lượng a."

"Vàng sao có thể so với bảo bối của ta." Tần Chính lấy lại lồng chim, ôm chặt vào lòng ôn nhu nói: "Bảo bối a bảo bối, lão gia nhất định đối xử tốt với ngươi."

Mở miệng là kêu bảo bối, lại còn là chim Vân Phi tặng, Sĩ Thần nghe được tức hộc máu, hận không thể bóp chết tiểu súc sinh trong lồng sắt kia.

"Ai, bảo bối, là Vân Phi tri kỷ ." Tần Chính lại nói.

Sĩ Thần đưa tay gạt lồng chim trong tay hắn quát: "Con phá điểu này có khỉ gì! Lão gia thích, ta tặng ngươi một con vừa đẹp vừa quý hơn!"

"Thật sao?" Tần Chính trong lòng mừng rỡ.

"Thật, lão gia nói loại nào, ta liền lập tức mua nó cho ngươi."

"Kỳ thực một tay bán chim Nam man có một loại bảo bối càng quý hiếm hơn, toàn thân rực rỡ ánh vàng, không khác gì tiểu Phượng hoàng."

Nói đến đây sắc mặt Tần Chính bỗng ảm đảm, thở dài nói: "Khả giá rất đắt ."

"Mất bao nhiêu, lão gia nói đi." Nói xong Sĩ Thần liền rút ra ngân phiếu.

Tần Chính cố nén kích động, nhéo mạnh bắp chân để không lộ vẻ hoan hỉ, ấp úng nói: "Một con cần. . . . . . phải mười vạn lượng. Tên bán chim còn nói, Tiểu Phượng hoàng không thể chỉ một con, phải mua một đôi, bằng không đôi uyên ương không thể sống được."

"Hai mươi vạn lượng phải không?" Sĩ Thần không chút nhăn mặt liền xuất bốn tấm ngân phiếu cấp Tần lão gia, hé ra năm vạn lượng, mới vừa đưa tới đã rút tay lại, chỉ vào lồng chim đang nằm trên mặt đất hỏi "Lão gia còn muốn con phá điểu kia không?"

"Ai muốn con phá điểu này, hừ!" Tần Chính nói xong còn đá một cước, vẹt mỏ hồng hoảng sợ, không ngừng vỗ cánh.

Sĩ Thần gật đầu hài lòng, hướng đường cái sải bước: "Ta còn có chút việc, lão gia tự đi tìm gã Nam man đó được không?"

"Hảo, hảo, hảo." Hảo vô cùng!

Chờ tứ chủ tử cưỡi ngựa rời đi, bạn Tần lập tức nhặt lồng chim lên, đau lòng nói: "khổ cho ngươi a."

"Lão gia, trời nóng như thế, sao người lại ở ngoài này?"

"Vân Phi, tới vừa lúc." Tần Chính nhanh tay giấu đi hảo ngân phiếu.

"Tới vừa lúc?" Vân Phi khó hiểu hỏi.

"Không có gì, là ta nói. . . . . ."

"Khoan, con vẹt mỏ hồng này cũng đẹp thật." Vân Phi cầm lấy lồng chim khen ngơi.

"Đẹp nhỉ, bảo bối này chính là Sĩ Thần. . . . . ."

Trò cũ tái diễn a~

Hơn nữa chính mình ngày thường ăn uống giản dị tích góp từng tí một, Tần Chính rốt cục cũng kiếm đủ năm mươi vạn lượng bạc, mua về san hô máu đào. Đồn đãi san hô máu đào sinh trưởng ở đáy biển sâu nhất Đông Hải, hấp thụ máu linh vật dưới đáy biển, dùng thứ này có thể làm cho người chết hồi sinh.

Lời đồn đãi mặc dù hơi quá sự thật, nhưng kì thực máu đào sàn hô là loại dược liệu vô cùng quý hiếm, có thể chế trăm ngàn loại thuốc, những thứ khác không thể thay thế được.

Tiểu Lâm nhìn thấy thứ nằm trên bàn, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt hơi ngấn nước không dám tiến đến giở tấm lụa đỏ lên.

『 lão gia, nó là như thế nào có được? Có phải mất rất nhiều công sức hay không? 』những lời đồn đại về san hô máu đào đều có chút không đúng, thế gian thực sự gặp được chỉ có mấy người, sư phụ "Chí tôn dược thánh" cùng nó cũng chỉ gặp qua một lần.

Tần Chính gác chân uống trà, phất tay không mấy để ý nói: "Có phí công sức gì đâu, chỉ phải bỏ ra chút tiền thôi."

Tiểu Lâm xoay người, trong mắt đối với phu quân tràn ngập yêu thương kính mộ. 『 tìm được tốn rất nhiều tiền? 』

"Không nhiều lắm, vừa đúng năm mươi vạn lượng."

"Năm mươi vạn lượng! ?" Tâm Như đứng bên che miệng kinh hô.

『 lão gia, thứ này thực sự rất quý . 』 Tiểu Lâm bất an nắm lấy tay áo.

"Cho sinh nhật Tiểu Lâm của ta, này tính cái gì." Tần Chính vỗ nhẹ vai lục phu nhân, "Mau, nhấc lên nhìn xem."

『 ân. 』 Tiểu Lâm lau lau nước mắt nơi khóe, chậm rãi vươn tay, vừa nhấc lên, trong một khắc sắc mặt từ vui mừng hi vọng đã biến thành nghi hoặc.

"Làm sao vậy?"

Không đúng, màu sắc không đúng! Không phải là loại màu đỏ này!

"Tiểu Lâm?"

Tiểu Lâm lấy tay sờ sờ san hô đỏ, để sát vào trước mũi, bỗng dưng sắc mặt đại biến, nước mắt tức khắc trào ra.

"Tiểu Lâm, làm sao vậy?" Tần Chính từ đắc ý biến thành kinh hoảng.

『 là giả, không phải, lão gia gạt người! 』 thất vọng, bị lừa, thương tâm, năm mươi vạn lượng, tuổi thọ rút ngắn đi nhiều năm, trước mắt tối sầm, ngã vào trong lòng phu quân

"Tiểu Lâm, Tiểu Lâm nhi!"

Ba ngày tiếp đó, Tiểu Lâm tỉnh liền khóc, khóc đến hôn mê liền ngủ, tái tỉnh lại khóc. Tần lão gia một khắc cũng không rời thằng nhỏ, nói hết lời ngon tiếng ngọt cũng không được. Tính tình bé ngoan hiền thậm chí thay đổi, ba ngày đến giọt nước cũng không chạm, cuối cùng bạn Tần bó tay, mạnh mẽ quán hắn hai bình quỳnh tương ngọc lộ, sau đó cởi hết quần áo của hắn, ở trên giường mạnh tay vận dụng "Gia pháp" mới làm cho hắn dừng nước mắt.

"Tên khốn đó dám lừa gạt lão gia ta! Xem ta có lột da hắn không!"

"Lão gia tính lột da ai?"

Tần Chính ngẩng đầu, vừa thấy trước mắt là tam phu nhân, tứ phu nhân lâp tức tính thi triển khinh công. Hai người hiểu ý, phi thân lướt qua đỉnh đầu hắn, một trước một sau chặn lại.

"Lão gia, Tiểu Phượng hoàng người mua ở đâu? Đem ra cho chúng ta nhìn một cái." Vân Phi cười nói.

"Tiểu Phượng hoàng. . . . . . Cái gì Tiểu Phượng. . . . . . Nga, chúng nó, chúng nó bị Kì Nhi ăn rồi." Tình thế nguy nan, Tần Chính chỉ có thể bất đắc dĩ đem đại phu nhân ra làm lá chắn.

Đúng lúc này lại truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Nguyên lai là bị ta ăn, khó trách sáng nay thức ăn đến miệng lại nhìn thấy một dúm mao."

"Kì Nhi! ?"

Kì Nhi lạnh lùng cười nói: "Bữa cơm này  trị giá đến năm mươi vạn lượng, xem ra sẽ phải trường sinh bất lão."

Tần lão gia ngửa mặt than trời, ngày tàn của ta tới rồi!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro