Tam thê tứ thiếp phiên ngoại chi Thê vị tranh đoạt chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam thê tứ thiếp phiên ngoại chi Thê vị tranh đoạt chiến

  Tác giả: Diễm Tuyết Tuyết

Dịch và tái biên: Quick translator@tangthuvien & Yura

Kể rằng sự tình phát sinh sau khi Ngụy Vô Song cưới Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi là tề quân cũng chính là chính thất vợ cả. Về phần ai làm bình thê ai làm thiên thiếp, Quần Ngạo, Tiểu Lâm, Vân Phi cũng không để ý lắm ( lúc này A Kiệt còn chưa đáp ứng sẽ gả cho Ngụy Vô Song, Duy Nhất vẫn còn ngăn Ngụy Vô Song bên ngoài hầu phủ). Ba người đều nghĩ rằng gả cho Ngụy Vô Song không phải vì muốn mỗi ngày cùng hắn chạm tóc chạm tai, không giống nữ nhân vì hắn tranh giành tình nhân, bọn họ là nam nhân nên đều có chuyện phải làm của nam nhân.

Sĩ Thần lại không nghĩ thế, hắn cho rằng Ngụy Vô Song thú ai làm bình thê nghĩa là người đó có vị trí quan trọng hơn trong lòng hắn. Bởi vì Triển Kính đã kiên quyết tuyệt đối không cho con trai yêu làm thiếp, nếu không dù bước qua xác hắn cũng đừng nghĩ kết hôn được với Quần Ngạo, cho nên Ngụy Vô Song đáp ứng nạp Quần Ngạo vi bình thê. Thế nên vị trí bình thê chỉ còn lại một cái, Sĩ Thần quyết định vô luận như thế nào cũng muốn cướp được đến tay. Kỳ thật vốn cũng không có ai tranh giành với hắn, nếu không phải do trong lời nói phát sinh sự kiện kia.

Hôm đó, Ngụy Vô Song bồi Vân Phi đi săn thú, thằng nhỏ sớm ra đã thúc giục bạn chồng (sắp cưới).

“Ngụy đại ca.”

“Vân Phi đợi một lát.”

Ngụy Vô Song lục tung phòng không biết đang tìm cái gì, cuối cùng ở phía sau bình phong nhặt lên một tay nải khá nặng.”Như thế nào lại ở trong này, Vân Phi mau lại đây.”

“Gì thế?” Trong tay nải là một cái thiết côn? “Chín khúc, thứ này làm từ bích long ti? !”

“Cách đây không lâu đi qua một nhà điếm nhìn thấy bích long ti liền mua về làm thành thiết côn, thích không?”

“Thích!” làm nào lại không thích, “Cám ơn Ngụy đại ca!”

“Còn gọi Ngụy đại ca, Vân Phi có hay không nên sửa cách xưng hô ?” Ngụy Vô Song đi tới phía sau, ôm lấy Vân Phi vỗ về chơi đùa chiếc cổ mềm nhẵn, bàn tay chậm rãi hướng xương quai xanh.(mất nết=-=)

“Chúng ta còn chưa thành thân, đại chủ từ mà biết là ngươi đi đời.” Miệng thì nói vậy, nhưng bạn Vân cũng không cự tuyệt.

Bạn Ngụy đang mất hồn không chú ý lời uy hiếp của thằng nhỏ, kéo vạt áo của Vân Phi ra tiếp tục vụng trộm. “Nhưng ta lại muốn . . . . .” Ya chẳng qua là sờ sờ chút thôi.

“Ách. . . . . . Ngươi sờ chỗ nào a!” Bàn tay chết dịch không cẩn thận sờ soạng trúng miệng vết thương. Bích long ti cứng cáp vô cùng, muốn cắt nó thành chín khúc thực không dễ dàng.”Ngụy đại ca.”

“Ân?”

Vân Phi ôm chặt tay hắn, lắc đầu, “Không, không có gì. . . . . .” Có lời muốn nói, mở miệng ra lại không biết nói thế nào.

“Có người đến!” Nghe tiếng bước chân Ngụy Vô Song liền giúp bạn vợ chỉnh lại quần áo, rất nhanh một người tiến vào nội đường.

“Lão gia. . . . . . Bạch Vân phi ngươi ở chỗ này làm gì?” Sĩ Thần vừa thấy Vân Phi liền sầm mặt.

Vân Phi ngẩng đầu nói: “Đi săn cùng Ngụy đại ca.”

“Đúng rồi, ta quên mất!” Ngụy Vô Song lúc này mới nhớ tới chính sự, vội vàng thu thập này nọ.”Tiểu Lâm muốn dùng máu của hỏa hồ (chồn lửa) chế dược.”

“Đây là?” Sĩ Thần phát hiện thiết côn trên bàn liền sáng mắt hỏi, “Này là bích long ti? Lão gia, cho ta được không?”

“Ách. . . . . . Này là cho Vân Phi, ngươi muốn ta liền… làm cho ngươi một cái khác.”

“Nhưng bích long ti thượng đẳng rất khó kiếm.” Sĩ Thần cầm lấy thiết côn chín khúc, càng xem càng vừa lòng, “Bạch Vân phi, bán cho ta được không?”

“Bán?” vẻ mặt anh Phi như vừa nghe được chuyện cười.

“Ngươi ra giá đi.”

“Ngươi khi nào nhìn thấy ta thiếu tiền?” Nếu là một thiết côn bình thường Bạch Vân Phi còn có thể cho, nhưng thứ này là Ngụy Vô Song làm tặng hắn, nói kiểu gì cũng không thể đem cho người khác được.”Trả nó cho ta!”

Sĩ Thần né một chưởng của hắn, nheo mắt phượng nhìn Ngụy Vô Song nói”Lão gia, ngươi nói cho ai?”

“Cái này trước đưa cho Vân Phi, hôm khác ta sẽ làm cho ngươi một cái.” Hắn chính là không rõ, Sĩ Thần đối người khác thường nhường nhịn, vì sao đối với Vân Phi thứ gì cũng muốn tranh giành.

“Không được, ta chính là muốn cái này.” Sĩ Thần trừng mắt nhìn Vân Phi không chịu thỏa hiệp.

Nhìn thấy vẻ mặt thâm cừu đại hận của Sĩ Thần, Vân Phi không nhịn được bật cười. Tên Tư Đồ Sĩ Thần này cũng thật thú vị.

. . . . . . Ngụy đại ca đã muốn cho ta, không phải cho người ah. . . . . .

Vì một câu đơn giản này mà từ đó về sau Sĩ Thần luôn chống lại Vân Phi. (đồng nghĩa với việc cuộc sống yên bình của anh Tần cũng đi đời) Kỳ thật Vân Phi bất quá chỉ là thấy hắn ăn nói bừa bãi, nghĩ muốn áp chế dáng vẻ kiêu ngạo của hắn thôi, thực tâm cũng chẳng muốn cùng hắn tranh giành cái gì.

“Lão gia vẫn đang quyết định vị trí bình thê đúng không? Vậy tốt lắm, ai làm bình thê thì thiết côn này sẽ là của người đó.”

“Được thôi.”

Tiểu Lâm cưng không hứng đi tranh vị trí bình thê, bởi vậy chỉ còn lại Vân Phi cùng Sĩ Thần tranh đoạt thê vị. Bình thê nghĩa là phải cùng tề quân chia sẻ gia sự, làm nữ nhân phải quản tốt từ nhà bếp ra đến đại sảnh, làm nam nhân phải có đức hạnh cùng võ nghệ cao cường. Ngụy Vô Song dĩ nhiên không dám nghi ngờ đức hạnh của hai vị thê thiếp sắp cưới, cho nên trận đầu về khảo nghiệm đức hạnh được miễn, trực tiếp đi vào trận thứ hai tỉ thí võ công.

Việt vương kiếm tuy rằng chiêu thức thắng lưu vân kiếm một bậc, nhưng Vân Phi có được mười lăm năm nội lực của Ngụy Vô Song, bản thân lại là Bạch Vân thành chủ, kinh nghiệm phong phú, hai người đấu nhau chiến thắng tất khó thuộc về Sĩ Thần.

Kết quả tỉ thí Vân Phi thắng.

“Chiến thắng vốn được định thuộc về ta a.”

“Chờ xem.” Sĩ Thần một cước thải đống đá vụn, phẫn hận rời đi.

Kế tiếp sẽ từ Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi quyết định chọn ai làm bình thê, nếu Ngụy Vô Song lựa chọn Vân Phi như vậy Vân Phi chính là bình thê, nếu hắn lựa chọn Sĩ Thần liền từ Kỳ Nhi đưa ra quyết định cuối cùng ai lấy được thê vị. Kỳ Nhi hạn cho Ngụy Vô Song ba ngày sau đưa ra phúc đáp. Ba ngày, chính là ba ngày dài đẵng a.

Sáng sớm mở mắt ra đã thấy hai bảo bối ngoan ngoãn chầu bên giường, hai cái bóng (ma) che lấp ánh sáng trên đầu, bạn Ngụy hết hồn bật dậy.

“Chào buổi sáng Ngụy đại ca.”

“Lão gia ngủ ngon giấc không?”

“Sớm, hảo.” Ngụy Vô Song gặp hai người trong tay các đang cầm một điệp quần áo, hỏi: “Này là gì?”

“Để ta hầu Ngụy đại ca (lão gia ) mặc quần áo.” Hai người đồng thời tiến lên giữ chặt tay Ngụy Vô Song.

“Bạch Vân phi ngươi tránh ra, lão gia như thế nào có thể mặc loại màu sắc này.”

“Màu này thì sao, hạnh bạch (kiểu trắng xám í) rất hợp với Ngụy đại ca, cái loại thiều hoa của ngươi làm sao mặc?” (đại để là màu đỏ= =)

“Ngươi thì biết gì, lão gia mặc màu đỏ sậm nhìn vừa khỏe mạnh vừa thể hiện được quý khí a.” Sĩ Thần chỉ vào trang phục trong tay Vân Phi, cợt nhã nói: “Hạnh bạch, không có để tang, cũng không có ai chết à.” (hai thằng cha này ăn nói vô pháp vô thiên như nhau= =)

“Ngụy đại ca.” anh Phi bí lời đành phải chuyển sang Ngụy Vô Song, “Ngươi mặc bộ nào?”

“Lão gia, ngươi muốn mặc bộ nào?” Sĩ Thần nghiến răng cười hỏi.

Ngụy Vô Song đành lấp lửng nói: “Ta. . . . . . Hôm qua. . . . . . đồ hôm qua vẫn còn mặc được.” Hiện tại có phải ăn mặc như tên khất cái hắn cũng nguyện ý à.

“Đồ hôm qua phải không?” Sĩ Thần nhướng mày đi đến trước bình phong, đem y bào trước mắt ném xuống đất thẳng chân đạp te tua, hỏi lại: “Còn mặc được không?” (Sĩ ca thiệt đáng sợ=)))

“Vân Phi. . . . . .” Ngụy Vô Song nhìn Vân Phi van cầu.

Em Phi cụp mắt ảm đạm nói: “Ngụy đại ca không thích… y phục Vân Phi chọn sao?” (Vân ca cao cơ hơn Sĩ ca nhở=)))

“Ta. . . . . . Ta chọn cả hai được không?”

Khỏi phải nói, sa bào gồm hạnh bạch bên ngoài khoát đỏ sậm bên trong khiến Ngụy Vô Song thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong lại quý khí mười phần. Nạn sự này của anh Tần xem như được giải quyết.

Ngọ thiện thời điểm. (giờ ăn’__’)

“Lão gia, mấy thứ này không hợp khẩu vị ngươi?”

“Hợp, ngon miệng, ngon miệng.” Kỳ thật Ngụy Vô Song một chút hứng ăn cũng không có. Tối hôm qua mất ngủ nguyên đêm, cả đêm chỉ lo lắng làm nào sống yên ổn qua ba ngày này, thẳng đến hừng đông mới chợp mắt. Cổ có chút đau nhức. . . . . .

“Bị sái cổ ?” Vân Phi vội buông đũa đứng dậy đến sau lưng hắn, hai tay ấn hai bên sườn cổ giúp anh chồng mát-xa.”Thêm chút lực có sao không?”

“Ân.” Ngụy Vô Song thoái mái gật đầu.

“Sao không ngủ ở phòng đại chủ tử?” Sĩ Thần mang trà đưa cho hắn.

“Kỳ Nhi nói ba ngày này ta không được đến phòng hắn.” Bởi vì vết thương cũ của Ngụy Vô Song rất nhiều lúc trở chứng, ban đêm phải có người vỗ về ảnh mới ngủ được. (giấc ngủ quan trọng với tiểu Kỳ Nhi hơn tất thẩy=o=)

“Ngươi cũng nhanh nhanh học thủ pháp này đi.”

“Không cần ngươi nói ta cũng biết, để ta làm thử xem.” Sĩ Thần xắn tay áo chuẩn bị tiếp Vân Phi.

Vân Phi cự tuyệt, “Không được, đừng quên lần trước ngươi thiếu chút nữa làm gãy cổ Ngụy đại ca.”=))

“Không luyện tập nhiều làm sao học được, lão gia để cho ta… Lão gia?”

Thế nhưng lại ngủ mất!

“Hắn rất không muốn đối mặt chúng ta sao?” Sĩ Thần chán nản hỏi.

“Ai. . . . . .” Vân Phi thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay nói: “Tay mỏi rồi đổi ngươi tới đi, nhớ đừng dùng quá nhiều sức.”

“Tốt.”

“A ——!” anh chồng đang ngủ nháy mắt đã tỉnh lại.

“Ya, đã bảo ngươi đừng dùng quá sức .” Vân Phi trách.

Sĩ Thần vội chắp tay bồi tội, “Thật xin lỗi, lão gia, ngươi không trách ta a.”

“Sẽ không. . . . . .”

Ngày hôm đó Vân Phi cùng Sĩ Thần giống như keo dán chặt trên người anh chồng, bưng trà đệ thủy đem hắn hầu hạ như bảo vật. Trong mắt người ngoài thì đúng là thế, nhưng ai có khả năng cảm nhận được hắn khổ sở như nào, nơm nớp lo sợ hai bảo bối, thẳng tới chạng vạng, Vân Phi đem đến hai vò rượu đào khiến cho hắn lo lắng đề phòng gần chết.

“Thứ này là ngươi tự ủ?” Sĩ Thần hỏi.

“Là ta tự ủ, không độc chết ngươi đâu.”

“Hừ.” Sĩ Thần hỏi xong liền đưa lên miệng uống, “Cũng được.” Không thể không thừa nhận quả thật là rượu ngon.

“Đặt xuống một lát rồi hẵng uống tiếp.” Ngụy Vô Song bắt lấy vò rượu trên tay hắn, sợ hắn uống tiếp sẽ say mất.

Vân Phi rót ra một ly, đưa đến bên miệng Ngụy Vô Song nói: “Ngụy đại ca nếm thử so với thứ lần trước như thế nào?”

“Ân, như không có vị ngọt như lần trước.”

“Lần trước ủ rượu đào ta bỏ thêm một chút hổ cô (cô là nấm’__’), lần này không có nên rượu nồng hơn nhiều. Hổ cô rất khó tìm, tiệm dược cũng không thấy bán.”

Ngụy Vô Song gật gật đầu, thở dài: “Đáng tiếc thật a, rượu ngon như vậy lại chỉ uống được một lần.”

“Hổ cô? Dốc núi phía sau có rất nhiều a.” Sĩ Thần nhớ tới ngày ấy đi bắt hỏa hồ, ngang qua dốc núi thấy trên cao một tảng lớn vàng tươi.

“Nơi đó không thể đi.” Ngụy Vô Song nói. Sườn núi dốc thẳng đứng, rêu xanh che kín mặt, dùng khinh công cũng không thể lên được.

Vân Phi Sĩ Thần hai người gật đầu nhìn nhau nhướng mày cười. Ai lấy được hổ cô tên còn lại liền nhận thua.

Một lời đã định!

Theo vách núi bên này nhảy đến sườn núi thực dễ dàng, nhưng là sườn núi không có nơi đặt chân, rêu xanh khiến chân vừa chạm đến tất ngã xuống vực sâu vạn trượng. Dốc núi trừ bỏ rêu xanh, hổ cô còn có một bụi tiểu tùng gai, chỉ có thể hành động từ chỗ này.

“Chờ một chút.” Vân Phi gọi Sĩ Thần lại, đưa cho hắn một sợi dây thừng, “Này, giắt trên lưng.”

“Không cần .” Dứt lời Sĩ Thần liền vận chân khí thi triển khinh công phi thân nhanh chóng bắt lấy bụi gai, Vân Phi cũng không tỏ ra yếu thế, bỏ dây thừng qua một bên đuổi theo. Bụi gai sắt nhọn lập tức đâm vào cánh tay trước ngực cả hai, máu rất nhanh thấm vào quần áo, tiểu tùng chịu không được sức nặng của hai cơ thể, thân cây từ từ gãy.

“Trở về.” Vân Phi hô.

Sĩ Thần không thuận theo, cười nhạo nói: “Ngươi nhận thua ?”

“Sợ chết mới nhận thua!”

Hai người thân thủ kiệt lực đi hái hổ cô, tay khác chặt đứt mấy cành mận gai. Sinh tử gần kề, khả hai cái thằng cố tình không sợ chết vẫn còn muốn tranh đấu.

“Ngươi làm gì lại cướp bên này của ta ? “

“Ai cướp được liền của người đó.”

“Bạch Vân phi, ta nhịn ngươi đã lâu !”

“Cũng vậy.”

Hai người một tay nắm lấy cành mận gai, bị treo giữa không trung vẫn còn ham đánh nhau. Vân Phi đá Sĩ Thần một cước, Sĩ Thần liền cho hắn một chưởng, lát sau hai tay đều nắm lấy cành, hai chân giơ lên không toàn lực đối đá. Cành mận gai gãy một phát, âm thanh giòn tan bên tai nhưng hai thằng không sợ chết vẫn mắt điếc tai ngơ.

“Các ngươi. . . . . .” Ngụy Vô Song đứng cả tim không dám to tiếng, sợ kinh hách hai bảo bối.”Ngoan ngoãn. . . . . . Đừng nhúc nhích.”

“Lão gia!”

“Ngụy đại ca!”

Quay người lại thân thể cả hai liền hạ xuống một chút, mặt Ngụy Vô Song trong nháy mắt rút sạch máu, không nghĩ nhiều mượn lực thân cây bên cạnh nhắm hướng sườn dốc, đạp chân lên thân cây thẳng đến chỗ cả hai. Vân Phi cùng Sĩ Thần còn chưa hiểu chuyện vạc áo đã bắt lấy ném tới chỗ đối diện sườn dốc.

“Ngụy đại. . . . . .” biểu tình khiến cho kẻ khác sợ hãi của Nguy Vô Song Vân Phi chưa từng thấy qua.

Sĩ Thần thấy hắn hít thở cả nửa ngày vẫn không nói chữ nào liền tối mặt, hoang mang kêu, “Lão gia ngươi làm sao vậy? !”

“Các ngươi. . . . . .” Thật vất vả mới thông khí, mở miệng cũng chỉ phát ra được thanh hơi, tay run rẩy giơ lên muốn giáng thẳng xuống (mặt hai thằng không sợ chết) nhưng rốt cuộc lại không nỡ.”Đủ. . . . . . Dừng ở đây!”

Cách nhật Ngụy Vô Song đưa ra phúc đáp, ai là bình thê sẽ từ Kỳ Nhi quyết định, không cho phép dùng bất kì loại tỷ thí nào nữa. Trước lúc đó, Vân Phi cùng Sĩ Thần bị phạt nhốt trong từ đường (điện thờ) tự phê bình, năm ngày sau mới cho phép ra. Nhưng hai thằng rỗi hơi không chịu úp mặt vô tường cũng không chịu hối cải.

“Bạch Vân phi đều tại ngươi!”

“Như thế nào, còn muốn đánh nhau à?”

Một lát sau, bên trong từ đường truyền ra âm thanh kinh thiên động địa, thất sách của Ngụy Vô Song lại một lần suýt hủy Ngụy từ đường (=))). Lát sau hai bạn mới chịu yên phận, mỗi đứa tự tìm góc tường dựa vào khôi phục khí lực.

Sĩ Thần đột nhiên nhớ tới hành động của Ngụy Vô Song hôm trước, nói: “Uy, ta nói hắn hôm qua là muốn đánh chúng ta đi?”

Vân Phi suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Nếu hắn dám, ta lập tức quay về Việt Vương Kiếm.”

“A, đuổi ngươi đi cũng không cần phải vội, muốn tiếp tục không?” Tiếp tục tranh đoạt thê vị.=-=

“Đương nhiên phải, ngu mới để ngươi vượt mặt!”

“Yo, ta cũng không dám lên trên ngươi, Ngụy đại ca sẽ giết ta mất.” (hình như chỗ này là chơi chữ=)))

“Không biết xấu hổ, tiếp chiêu!”

Ngoài cửa, nam tử vẫn đang liếc trộm bên trong lắc đầu bất đắc dĩ. Thê với thiếp có gì khác nhau, hắn đều yêu tất, ai cũng không thể thiếu.

k'lH�h��a���hế một năm có một nửa thời gian là ở Tần phủ, đây là giới hạn nhượng bộ của hắn.

“Cái này gọi là nhượng bộ?” A Kiệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Đại trượng phu một lời hứa đáng giá nghìn vàng, lão gia ngươi thế nhưng lại nuốt lời!”

“Ta làm sao nuốt lời, ban đầu là “đại ca” đáp ứng ngươi nha, không phải lão gia à, không phải sao?” Tần Chính ôm thất phu nhân bỉ ổi nói.

“Ngươi!” A Kiệt giơ cao tay rồi lại buông, không ngừng nói với chính mình nay không bằng xưa, nay không bằng xưa, tên này không thể chịu nổi một chưởng của hắn nữa.”Ta mặc kệ, ngươi đáp ứng rồi.”

Ôm lấy mặt vợ tận lực hôn lên miệng hai cái, Tần Chính thích nhất A Kiệt làm nũng với hắn như thế. Bàn tay to đặt sau lưng A Kiệt vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ, vừa xoa vừa hỏi: “Còn đau không?” Tấm lưng bị thương mỗi khi chuyển trời sẽ đau nhức không thôi.

A Kiệt lắc đầu, kéo tay hắn ôm trước ngực, nói: “Ấm áp sẽ không đau .” (ẻm dễ thương quớ >___<)

Tần Chính cười nói: “Lại còn không đúng, tới Nam Cung Môn rồi sẽ không ai làm cho ngươi ấm áp nữa, cũng không ai xoa bóp dễ chịu như thế.”

“Lão gia, đi Nam Cung Môn không phải là sẽ không quay về.” Nếu Nam Cung Môn cường thịnh trở lại một ít, võ công của hắn cũng không kém cỏi như thế, đại ca cũng sẽ không rơi vào cảnh mất hết võ công.

“Vậy chỉ cho lưu nửa tháng.” Qua lại cần nửa tháng, nếu ở bên kia một tháng vậy một năm không phải chỉ có bốn tháng là ở Tần phủ ư. Trong bốn tháng đó có cả mấy ngày bế quan tập võ, tính ra còn có ba tháng, trong ba tháng còn ra ngoài không định kỳ…..

Mặc kệ mặc kệ, chết cũng không cho.

A Kiệt liếc ngang hắn một cái, kéo chăn nhắm mắt không thèm bàn bạc việc này nữa. Dù sao Tần Chính hiện giờ đã không còn là Ngụy Vô Song ngày xưa, xem hắn lấy bản lĩnh gì ngăn cản. (vợ với chả chồng= =)

Tần Chính cũng không tiếp tục dây dưa, còn có đại sự trọng yếu hơn cần làm. Chỉ thấy hắn đột nhiên kéo chăn ném xuống giường, y chang con ác lang bổ nhào lên cơ thể đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân của em Kiệt.

“Lão gia! Ngày mai ta phải đi rồi!”

Tần lão gia cắn lên mật phu(da ngọt như mật:|) mê người, bàn tay cùng lúc thâm nhập vào giữa hai chân A Kiệt chế trụ thằng bé. “Xa nhau lâu như thế, lão gia dĩ  nhiên phải nếm chút hương vị của thân thể này a.”

“Không. . . . . .”

Không ngoài dự tính, cách ngày A Kiệt không động thân nổi, hai hôm sau mới lên đường đi Nam Cung Môn. Lúc rời Tần Phủ, Tần Chính bảo một tháng sau đúng giờ sẽ ở Duyệt Lai Lâu trấn trên chờ hắn, A Kiệt cũng lười khắc khẩu với hắn, không cự tuyệt trèo lên ngựa đi.

Tần lão gia một lời hứa đáng giá nghìn vàng quả thực một tháng sau liền đến Duyệt Lai Lâu trấn trên chờ vợ. Phía trước Duyệt Lai Lâu là quan đạo(đường cái’__’), còn lại phía sau là bến đò. Vô luận A Kiệt đi đường bộ hay đường thủy ở trong này đều có thể thấy được.

Tần Chính vốn mướn hai gian phòng đối diện nhau ở lầu trên, một cái dùng để xem chừng quan đạo, một cái để trông ra bến đò. Sau lại những khách nhân khác chịu hết nổi thằng cha này cứ chạy tới chạy lui hai phòng đụng phải con người ta, nên cùng yêu cầu đuổi hắn đi. (tội í=)))Chưởng quầy cũng thuyết phục hắn buổi tối không có thuyền cập bờ, khiến hắn an tâm yên phận ngồi trong gian phòng mặt trước ngóng ra quan đạo.

“Ngươi biết không, nếu hôm nay phu nhân của ta theo đúng hẹn trở về, vậy nhất định sẽ có thuyền!”

“Chính là, lão gia. . . . . .” Lòi ra ngân phiến một vạn lượng trước mặt chưởng quầy, tức khắc ngăn chặn được cái miệng lắm lời của hắn.

“Hắn, hắn, bọn chúng, còn có bọn chúng.” Tần Chính chỉ vào từng thằng cha đã quấy rầy hắn”Vọng thê”, nói: “Hết thảy đuổi ra ngoài cho ta!”

“Dạ, dạ, tiểu nhân đuổi đi, lập tức đuổi đi.” Chưởng quầy tay cầm ngân phiếu một vạn lượng cười xém rớt răng, chừng này thì có bảo hắn đem lão nương đuổi ra ngoài hắn cũng sẽ không chút do dự đồng ý. (T__T)

Đi đuổi người rốt cuộc chính mình lại bị đuổi, mọi người đều phẫn nộ cực điểm. Có hai tráng hán thậm chí còn tính động thủ với Tần Chính. Nhìn bọn chúng xuất chiêu anh Tần chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, hai em kia chưa đứa nào kịp đụng vô góc áo hắn đã ngã xuống đất kêu thảm. Hắn biết trong tối có người của Kỳ Nhi phái đến bảo hộ hắn, hắn cũng có nhờ người này giúp hắn xem chừng quan đạo hoặc bến đò. Ngày này qua ngày khác Tần lão gia vẫn kiên trì, bảo muốn người đầu tiên mà thất phu nhân xa cách lâu ngày nhìn thấy phải là hắn. Thế nhưng qua giờ tý hôm đó (11h đêm-1h sáng), vẫn không thấy bóng dáng của thất phu nhân đâu. Đầu tiên thì Tần lão gia phẫn nộ, sau lại là bi thương, cuối cùng thành đau lòng.

“Lão gia tha mạng a, thức ăn của bổn điếm tuyệt đối không có không sạch sẽ, chúng tiểu nhân cùng lão gia ngài ăn giống nhau mà a.” Chưởng quầy cùng tiểu nhị không ngừng chắp tay cầu xin, chỉ cầu vị đại gia quý khí mười phần trước mắt tha cho bọn họ, đừng lôi cổ bọn họ đến quan phủ.

“Lão gia ta lúc này tạm tha cho các ngươi, lui xuống đi.” Tần Chính hữu khí vô lực phất tay nói. Thê tử đúng hạn chưa về, hắn đau lòng đến mức không đêm nào ngủ được, đến thức ăn cũng nuốt không trôi. Thật vất vả ráng ăn chút cơm, lại làm cho hắn bị tả ba ngày đi nửa cái mạng.=))

“Lão gia mau tránh ra!”

Tần Chính ngẩng đầu, nguyên thùng nước trên cao xối ào xuống. Gã sai vặt trên lầu sợ hãi đến mức run cầm cập, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu trọng phạt, không ngờ người bị giội nước lại chỉ ngơ ngác đi lên lầu một câu cũng không nói.

Hôm nay vừa tròn nửa tháng , nếu qua hôm nay A Kiệt vẫn không trở về. . . . . . Đau lòng a đau lòng, Tần Chính hãy còn đắm chìm trong đau lòng, cái gì cũng nhìn không tới, nghe không được, không có chút cảm giác nào hết.

Mãi cho đến một tiếng. . . . . .

“Lão gia.”

Tần Chính nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ánh mắt ngây dại phút chốc sáng ngời.”A Kiệt. . . . . .”

“Đại ca ngươi sao thế!?” Nhìn thấy đối phương cả người ướt đẫm sắc mặt trắng bệch, A Kiệt sợ tới mức hô to lên, tiến đến cầm bàn tay lạnh lẽo của hắn suýt nữa khóc ra.”Sao lại thế, đại ca ngươi đừng làm ta sợ!”

“Không có việc gì, ướt . . . . . . Đứng lâu chưa. . . . . .” Nhất thời quên mất bị ướt, đứng lâu như vậy cũng chưa đi thay đồ.

A Kiệt nhìn về phía bến đò, nhìn lại hắn quần áo ướt đẫm, nước mắt tràn mi, “Ngươi đứng bao lâu rồi. . . . . .” Sao lại để sương thấm quần áo ướt thành như này! “Mặt của ngươi, sao lại thế. . . . . .”

“Thức ăn. . . . . .” Thức ăn không sạch sẽ, hại hắn bị tả đến mức sắc mặt như màu giấy.

“Ngươi vẫn chưa ăn cơm!? Cứ đứng ở đây trông ư !?” Nước mắt lại càng rơi lợi hại hơn.

“Không. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” Tuy rằng ăn ít, nhưng nửa tháng nay cũng có bỏ bụng một chút.

“Thực xin lỗi đại ca, thực xin lỗi. Ta về sau nhất định sẽ trở về sớm, nhất định ở một tháng liền trở về.”

Ôm lấy thất phu nhân, Tần Chính vừa vui mừng vừa nghi hoặc. Thằng nhỏ này rõ ràng thái độ ban đầu cường ngạch như thế sao lại có thể đột nhiên biến đổi, chẳng lẽ là vì hắn chờ nửa tháng mà vô cùng cảm động ư?

Từ lúc đó về sau lần nào A Kiệt cũng trở về đúng hẹn, có khi Tần Chính còn chưa đến Duyệt Lai Lâu hắn đã chờ sẵn từ khi nào. Có một hôm, chiêu bài (bảng hiệu) của Duyệt Lai Lâu không hiểu vì sao bị rớt xuống, Tần Chính lấy lý do cái thứ đó xém chút nữa nện trúng mình, cưỡng ép Duyệt Lai Lâu đổi tên “Vọng Thê Lâu” (ôi=))))))))

“Lão gia!” Ban ngày ban mặt muốn làm cái khỉ gì!

“Hai tháng, sau khi ngươi trở về từ Nam Cung Môn lại đến cái chỗ quỷ quái nào đó. . . . . .”

“Chờ đến tối. . . . . .”

“Chờ không nổi!” Tần Chính vung y tụ (ống tay áo) lên cửa liền khép lại, bế A Kiệt hướng phòng trong thẳng tiến.

“Lão gia, nội lực của ngươi khôi phục rồi sao?”

“Cũng một chút vầy thôi.”

“Nhưng mới rồi. . . . . . Ân a. . . . . .”

Hoan nghênh trở về, ngô thê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heenym