Tẩy tủy đan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm xuống, nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể, dù sao cũng là lập đông rồi. Huyết Diên khoác lên áo choàng, tay xách đèn lồng rảo bước trên hành lang. Gió thổi đến, linh miêu bước phía sau bỗng hơi chùn bước. Đáng ra nó lên ở trong phòng mới đúng, mèo thì rất sợ lạnh. Tâm lý của nó là muốn quay về phòng nhưng Mạn Đà La Xà đang quấn chặt quanh người nó lại xít chặt lại, đưa cái đầu ngang mặt nó ánh mắt sắc nhọn, trong miệng phát ra tiếng xì xì thị uy.

Két

- Ai?

Hiên Viên bên trong phòng vọng ra tiếng nói, Huyết Diên đưa đầu vào trong giọng nói nhẹ như gió.

- Sư phụ, con không ngủ được, đêm nay con ngủ với người được không?

- Vào đây đi.

Bên trong phòng tối om, hiển nhiên người trong phòng ngay lập tức vừa đi nghỉ. Huyết Diên thổi tắt đèn lồng, leo lên trên giường. Nàng nằm phía bên ngoài, ngày thường thấy nàng hay nói, hôm nay lại im như thóc, Hiên Viên nghĩ vẫn thấy có gì đó bất bình.

- Haizzzzzz

- Sao vậy, sao đêm hôm lại thở dài.

- Không có gì, chỉ cảm thấy hơi đau lòng chút.

Hiên Viên bị giọng điệu của nàng làm cho bật cười, nói chuyện cứ như người lớn vậy, đúng là trẻ con.

- Lạ phòng hả?

- Con không có, sư phụ, hay chúng ta không ở nhờ đây nữa, chúng ta mau đi tiếp thôi, con cảm thấy đoạn đường phía trước còn rất xa.

- Cảm thấy?? Sao nào, có ai nói gì hả?

- ..... Sư phụ, Lục thị kia đúng là người hai mặt, trên bàn cơm thì nhẹ nhàng, dịu dàng, cần mẫn, ai biết lại sau đó thì lập tức biến thành mấy bà thím bán cá bên phố.

- Nàng ta nói gì?

- Nói.. nói sư phụ chửa hoang, hơn nữa hàng ngày trang điểm, ăn mặc lộng lẫy ... ý đồ câu dẫn nam nhân.

- Hết rồi?

- Nói con không có cha, cũng như như mấy đứa trẻ không có giáo dưỡng bên đường, gia cảnh không đầy đủ, vật chất không hơn ai. Ngoài ra còn cố gắng nôi kéo, ý muốn trèo cao.

- Con không biết đây chính là đang ghen tị sao? Cứ để nàng ta nói, chúng ta làm như không biết là được.

- Nhưng mà, con ghét thứ nữ nhân xấu xa đó rồi.

- Tiểu Huyết, chúng ta không thể khiến tất cả mọi người đều yêu thích mình nhưng lại có thể khiến bản thân mình học cách yêu thích người khác. Cuộc đời có vô vàn cách sống, nên có người chọn vui vẻ đứng ngoài mọi chuyện, có người thích dấn thân vào khó khăn, có người lại đam mê theo đuổi những thứ mạo hiểm. Kì thực, thuận theo chính bản thân mình mới là cách sống tốt nhất. Trên con đường tiến về phía trước hãy học cách hưởng thụ cuộc sống, đừng ngần ngại tìm kiếm những điều khiến bản thân cảm thấy thoải mái. Có thể nói bây giờ con sẽ không hiểu nhưng nó có thể sẽ đi theo con cả đời. Con nói xem, nữ nhân xinh đẹp có được chào đón không.

- Đương nhiên rồi.

- Nữ nhân xinh đẹp luôn có sức hút không nhỏ, tạo hóa ban cho chúng ta mỗi người một vẻ đẹp riêng, chúng ta có quyền phô bày, khoe khoang nó. Hãy tự hào khi còn có thể tự hào.

- Đúng, Lục thị kia xấuuuu như vậy, còn có thể phô bày, sư phụ con xinh đẹp như thiên tiên, nữ nhân xấu xa đó nhất định là ghen tị.

- Suỵt.

- Sư phụ, con không có nói sai.

- Được rồi, đừng nói về Lục thị nữa. Là nữ nhân ấy mà, xinh đẹp thôi chưa đủ, ngoài nhan sắc cần phải có khí chất, sự tự tin, thanh lịch. Dẫu không có nam nhân bên đời vẫn có năng lực giúp bản thân luôn hạnh phúc, vui tươi trước mọi sóng gió. Nữ nhân có thể ngông cuồng, bất cần nhưng đừng đánh mất chính mình. Đừng cố gắng khiến bản thân trở nên khác biệt bởi khác biệt và dị biệt cách nhau rất gần. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, hay những tình huống sảy đến với con có tồi tệ thế nào thì cũng đừng ngược đãi bản thân. Sẽ chẳng có ai yêu thương con bằng chính bản thân của con đâu. Cho nên dù thế nào cũng đừng ngược đãi bản thân dù là thể xác hay tinh thần.

-.....

Đêm đó Hiên Viên nói rất nhiều, hầu như đều là những sự việc rút ra từ bản thân. Là những gì mà nàng ta muốn Huyết Diên hiểu, muốn nàng học cách làm theo nó. Thực tế, thực tế không gì ngoài thực tế.

####

Võ đường.

Lục Bán Nguyệt cười tươi như hoa, khuôn mặt tròn trịa sáng loáng đầy nhựa sống. Nàng ta mặc một thân y phục màu xanh nhạt, nhìn từ xa giống như một mầm cây tràn đầy năng lượng. Nàng ta ngồi trên ghế chủ vị, xung quanh là vài thiếu phụ nữa tất cả đều ăn vận hết sức trang trọng, xinh đẹp. Lục Bán Nguyệt rất đang đắc ý, mấy thiếu phụ bên cạnh ra sức nịnh nọt, lấy lòng. Trong thành này ai ai cũng biết Cơ Huyền ứng tuyển tông môn lớn, tiền đồ sau này sáng lạng không liệt kê hết, đương nhiên là phải nhân lúc có thể hảo hảo lấy lòng.

Huyết Diên nâng cao tay áo, tay còn lại bị Hiên Viên nắm giữ, kéo nàng đi đến gần những thiếu phụ kia. Huyết Diên khuôn mặt nhỏ nhiễm một tầng hơi nước vì vừa hoạt động mạnh, quá trình tập luyện của nàng bắt đầu từ rất sớm cho đến hoàng hôn. Thời gian nghỉ ngơi lại bị cắt giảm đến đáng thương. Lục Bán Nguyệt thấy hai người liền hướng phía bên này nói lớn.

- Thiên Nhi, bên này.

Hiên Viên thấy vậy, bước chân không giảm, từng bước từng bước chậm rãi vững vàng đi đến. Nàng mặc một thân cẩm bào màu nhạt, vì là mùa đông nên tay áo rộng, vạt áo dài, nhìn có chút đầy đặn, cân đối. Mái tóc buộc lên một nửa, hàng tóc mai xõa xuống có điểm huyễn nhược. Dung nhan nàng rất đẹp, ngũ quan hài hòa, khi cười lên khiến cho người khác lập tức cảm thấy khoảng trời phía ấy rực rỡ, nắng chói.

- Bán Nguyệt, đây không phải vị bằng hữu đã lâu không gặp của ngươi đó chứ.

- Không phải chứ, còn trẻ như vậy.

- Đúng đó, không phải ngươi nói là bằng tuổi ngươi sao?

Lục Bán Nguyệt kéo tay Hiên Viên đến bên cạnh, chỗ đó còn hai chiếc ghế to, có lẽ là chuẩn bị cho hai người.
- Chào mọi người, ta tên là Hiên Viên Vấn Thiên.

Trong những thiếu phụ có người mạnh dạn bung đùa một câu như góp thêm không khí.

- Thiên nhi, gọi như vậy có được không. Ta chỉ là hiếu kì, ngươi làm thế nào mà làn da đẹp như vậy, nhìn ngươi ai nói đã trung phụ rồi hả?

- Ta thích đi du ngoạn khắp nơi, gặp được một tộc cổ, ở đó có lưu truyền công thức trẻ mãi không già.

- Ha ha ngươi thật biết đùa, còn có chuyện như vậy sao?

Lục Bán Nguyệt rót thêm một ly trà đưa cho Hiên Viên miệng vẫn nhập vào cuộc chuyện, nữ nhân ấy mà, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể nói đi nói lại cả ngày.

- Đại Lục bao la như vậy, chuyện lạ cũng đâu có thiếu, ngươi nói đúng không Thiên nhi.

- Thiên nhi à, hay ngươi kể cho bọn ta cùng nghe nơi đó như thế nào đi.

- Đúng đó, ấy...

Có một thiếu phụ đang nói liền dừng lại, ánh mắt theo dõi bóng đỏ khuất sau lưng áo Hiên Viên. Hôm nay Huyết Diên mặc hành phục luyện võ, vừa gọn gàng lại nhẹ nhàng nhưng mỏng manh, giữa thời tiết này có vẻ vô cùng phong phanh. Tóc đen búi thành hai củ tỏi trên đầu. Chân nhỏ trắng muốt nổi bật trên đôi giày màu đỏ thêu hoa, nhỏ nhỏ xinh xắn.

Đúng lúc thiếu phụ đang nhìn, Huyết Diên đột nhiên quay lại, thiếu phụ nhịn không được than lên một tiếng :

- Ôi trời ơi.

Cả đời nàng ta cũng chưa từng gặp đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy, làn da trắng sứ trơn mượt, trang dung khuynh đảo đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Đứa trẻ này còn quá bé lớn lên không biết có bao nhiêu kinh diễm nữa.

Các thiếu phụ cũng lần lượt nhìn vào, ai cũng hít lấy một khí lạnh. Sao nãy giờ không ai nhìn ra đứa bé này.

- Thiên nhi, đây là?

- Thật ngại quá, đây là ta nữ nhi thân sinh.

- Trời ơi, ngươi nói xem, ngươi cho nữ nhi mình ăn cái gì mà lớn lên lại diễm lệ như vậy.

Đối mặt với những lời hỏi thăm, Hiên Viên chỉ mỉm cười, nàng đương nhiên không biết. Cha mẹ của con bé chắc cũng ưu tú không phải dạng thường mới sinh ra được một đứa trẻ anh tú như vậy.

Huyết Diên bị đem ra xoay vòng vòng, nàng vừa luyện võ xong, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi nhỏ, lại không phát ra mùi hôi ngược lại còn có thơm rất dễ chịu. Đứa bé như thế này khiến ai cũng nhịn không được muốn bắt cóc về nuôi.

  Ngoài cửa lớn xuất hiện một đám người, đều là thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi. Huyết Diên nhận ra một người trong số đó, là Cơ Huyền.

  - A Huyền, Ngọc Ngọc, mau lại đây.

Lục Bán Nguyệt ngồi trên ghế, hướng đám thiếu niên cười phúc hậu. Cơ Huyền thấy vậy, chạy đến bên này, trên mặt vẻ ngạc nhiên không ngớt. Nơi này là võ đường, là nơi luyện công, mẫu thân hắn đến đây là muốn làm gì.

  - Nương, sao mọi người lại ở đây?

- Mọi người đều muốn có thể nhìn một cái xem tư thái của con thế nào, dù sao trăm nghe không bằng một thấy.

  Mặt Cơ Huyền hơi cúi xuống, miệng hơi mỉm cười, một cánh tay khẽ đặt lên vai hắn, giọng nói trong trẻo cất lên.

  - Thì ra mọi người đến đây để xem Cơ Huyền thể hiện, vậy hôm nay con đành trở thành nhân vật phụ rồi.

- Ngọc Ngọc con thật biết nói đùa, hôm nay sao lại chạy đến đây. Có phải lại không nghe lời gì không.

Lục Bán Nguyệt thân thiết kéo tay thiếu nữ, bộ dáng sủng nịnh vô cùng cưng chiều.

  - Thiên Nhi, đây là nữ nhi của biểu tỷ ta, tên là Tây Nghiên Ngọc.Năm nay cũng đỗ cùng bảng xếp hạng với Cơ Huyền. Ta không có con gái nên từ nhỏ đã coi nó như là con ruột.

  - Vậy là vô cùng thân thiết rồi, thật tốt.

Hiên Viên hừ lạnh, xem ra mục đích sâu xa đã rõ rồi, Cơ Huyền thiên phú tốt, biểu tỷ có năng lực, cả hai đỗ đầu bảng môn phái lớn. Vô tình mà như cố ý khiêu khích, khoe khoang. Lục Bán Nguyệt không phải không biết nàng đến để đòi lại Tẩy Tủy Đan đâu.

  - Ngọc Ngọc à, đây là bằng hữu từ xa tới của ta và nữ nhi của nàng ấy. Con mau chào hỏi một chút.

  - Chào a di.

Tây Nghiên Ngọc ngồi xuống thấp ngang mặt với Huyết Diên. Đứa bé xinh đẹp thế này, từ lúc vào cửa nàng đã nhìn thấy rồi, chỉ không ngờ nhìn gần lại càng kinh hoàng hơn. Đẹp nhất là đôi mắt ấy, đen xâu thăm thẳm, không phải trẻ con đứa nào cũng ngây thơ lắm sao? Cặp mắt này có thần mà không có ý, từ khi sinh ra đến giờ nàng mới gặp một người từ nhỏ đã mang sắc đẹp quốc dân như vậy. Tây Nghiên Ngọc không tự nhận là đẹp nhất nhưng cũng thuộc dạng có tiếng trong kinh thành, lớn lên băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, dáng người thon thả, là một mỹ nhân lương thiện đơn thuần, băng thanh ngọc khiết, dung mạo ái mỹ, hương bồi ngọc triện. Như thế đã được gọi là rất đẹp rồi. Đúng là trên đời này không thiếu nhất chính là hoa thơm cỏ lạ. Tây Nghiên Ngọc đưa tay vuốt nhẹ bên má phúng phính của Huyết Diên dừng lại trên đó vài giây sau đó sau đó véo nhẹ một cái, khuôn mặt nhỏ của Huyết Diên hơi hồng lên, hiển nhiên là khá đau.

  - Nghiên Ngọc, ngươi véo má con nhà người ta đau như vậy, không phải là đang ghen tị chứ.

  Một thiếu niên đi đến trước mặt Huyết Diên khụy một chân xuống vô cùng có lực.

  - Tiểu muội muội, xin chào, huynh là Tiêu Dương Tử.

Tiêu Dương Tử này tầm bằng tuổi Cơ Huyền, da màu đồng, ngũ quan đoan chính, tuổi còn nhỏ mà thân mình vạm vỡ, to lớn, lúc hắn ngồi xuống, Huyết Diên không cảm nhận được ánh sáng chiếu vào người nàng nữa.

  - Dương ca hảo, muội là tiểu Huyết.

  - Tiểu Huyết. Ha ha tên như người.

Huyết Diên trở lại ghế ngồi, ánh mắt dõi theo cuộc chiến trên võ đường, Cơ Huyền và Tiêu Dương Tử. Là đấu võ tầm thường, Cơ Huyền dùng quạt, xương (khung )quạt bằng kim loại, khi xòe ra những mũi dao nhọn hoắt cũng theo ra, là loại vũ khí tùy thân quen thuộc. Tiêu Dương Tử không dùng vũ khí, cái hắn có chỉ là nắm đấm và thân hình vững chãi. Về võ công Cơ Huyền có thể thua Tiêu Dương Tử nhưng về tu luyện hắn tuyệt đối không thua kém. Chiến thắng cuối cùng vẫn thuộc về Cơ Huyền, đây là võ đường nhà hắn, có người đến xem hắn,để hắn thua cũng không phải cho lắm.

  - Thật đáng tiếc.

Huyết Diên nói rất nhỏ, Hiên Viên quay qua nhìn nàng một chút. Thật đáng tiếc Tiêu Dương Tử quá bị động, Cơ Huyền lại quá khoa trương.

  Ngoài cửa khẽ mở ra, một gia đinh khép nép, khúm núm đi lại nói nhẹ bên tai Lục Bán Nguyệt vài câu, khuôn mặt nàng ta bỗng chốc hiện lên vẻ nóng lòng, căng thẳng.

  - Thiên nhi, vật đã đưa đến rồi, ta dẫn ngươi tới xem thử.

  Lục Bán Nguyệt nói xong vội cáo từ mấy vị phu nhân xung quanh sau đó dẫn đường đi trước, Huyết Diên bị Hiên Viên kéo đi, lòng bàn tay nàng bị nắm chặt lấy, cả người bị kéo như túi đồ, hai bước của nàng mới được bằng một bước của sư phụ a.

  Bọn họ cùng vào một căn phòng ở biệt viện, viện này cảnh đẹp trùng trùng, trước có rừng tre, sau có núi, là nơi nghỉ dưỡng của Lục Bán Nguyệt. Trong phòng có bốn người thị nữ, nhìn thấy ba người thì hành lễ sau đó lui ra ngoài không quên khép cửa lại. Sau khi khép cửa trong phòng hơi tối lại vừa lúc có thể nhìn thấy ánh hào quang màu vàng nhạt từ chiếc hộp nhỏ trên bàn nước. Thật là trân bảo.

  Hiên Viên tiến lại mở lắp hộp ra, ánh sáng kia như còn sáng hơn nữa, hai viên đan hiện ra màu vàng sáng và còn có hoa vân, đích thị chính xác là Tẩy Tủy Đan.

  - Tốt, thật sự rất tốt, Bán Nguyệt không ngờ người vẫn còn giữ tốt như vậy, thứ này mà lộ ra ngoài không biết có bao nhiêu người phải đỏ mắt đây. Ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi xứng đáng.

  - Thiên nhi à, ngươi trước hết không nên vui mừng, Tẩy Tủy Đan tuy có thể tẩy tinh phạt tủy nhưng rất kén thể chất, nữ nhi của ngươi còn rất nhỏ, lại non nớt như vậy, biết có chịu nổi không. Ngươi nên biết một khi thất bại kinh mạch sẽ đứt đoạn, lúc đó không phải là phế nhân hay sao. Trên địa lục này người thành công không ít, người thất bại cũng càng không ít.

  - Ta biết, ta sẽ đích thân đả khai kinh mạch cho nó.

  - Ngươi... nó còn nhỏ như vậy, làm gì mà gấp.

- Yên tâm, là nữ nhi của ta làm sao có thể yếu đuối như vậy.

  - Nữ nhi của ngươi, kiếp trước chắc phạm phải tội tày trời mới gặp được người mẫu thân như ngươi.

  Lục Bán Nguyệt ra ngoài khép cửa lại, Hiên Viên không để ý đến lời nói vu vơ của Lục Bán Nguyệt,tiểu Huyết tuy còn nhỏ, thân thể lại yếu ớt, nhưng rất dẻo dai, tính tình lại kiên trì, sức chịu đựng rất lớn. Tu luyện có đau khổ cũng không thấy nó than vãn. Nàng tin với khả năng của bản thân có thể thành công đến bảy phần.

  - Tiểu Huyết, đi.

Hiên Viên kéo Huyết Diên đến bên giường, Huyết Diên ngồi khoanh chân lại, tay kết ấn trước bụng, ngồi trên đây rồi nàng còn chưa biết bản thân phải làm gì.

  - Tiểu Huyết, nuốt đan dược này xuống, sau đó thả lỏng người, con yên tâm ta đã từng giúp nhiều người rồi cùng lắm là kinh mạch đứt đoạn, gân cốt tanh bành mà thôi, ta không ngại giúp con hồi phục lại đâu.

  - Sư phụ người đừng nói nữa, đáng sợ quá à.

   Huyết Diên nuốt đan dược xuống, chẳng có vị gì, một cỗ nóng ấm từ bụng dưới lan tràn khắp cơ thể, không phải chứ, nhanh như vậy. Huyết Diên nhắm chặt mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt hơi xám xịt. Kinh mạch nàng như muốn nứt ra, giống như bị tắc nghẽn đau như bị vạn cái kim châm đâm vào. Một luồng khí tiến đến, Huyết Diên cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, luồng khí này mang theo dược tính thúc đẩy và bồi dưỡng kinh mạch, gân cốt.

  Hiên Viên cắn chặt răng, linh lực không ngừng truyền đến cơ thể nhỏ bé kia, coi như là nàng khống chế được đi nhưng mới chỉ là thay đổi ngoại thân, thực chất là phải thay đổi cả gân cốt và bài trừ tạp chất ra khỏi cơ thể thì mới được gọi là thành công. Cả quá trình diễn ra không mấy suôn sẻ cho đến khi Hiên Viên cảm nhận được một cỗ bài trừ trong cơ thể Huyết Diên , càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn mạnh. Nó như đang chuyển hóa linh lực ngoại nhập trở thành thứ gây hại cho quá trình tẩy tinh phạt tủy. Không đúng. Hiên Viên dừng lại, quay người Huyết Diên lại đối diện với mình.

   Cả người Huyết Diên tím tái rất nhanh chuyển sang đen đặc lại. Cái này giống như là trúng độc, độc tính cực mạnh. Hiên Viên phong bế lại huyệt đạo trên người Huyết Diên,nếu để độc ngấm vào tim coi như hết cách. Huyết Diên mở mắt, hoàn toàn tiến vào trạng thái mơ màng. Cả người Huyết Diên đen xì nhìn không ra bộ dáng ban đầu, hốc mắt Hiên Viên phủ xương, bây giờ phải làm sao, làm sao.

   Huyết Diên cố hết sức bò xuống giường, nàng cần nước, quanh đây có nước. Hiên Viên còn chưa biết làm sao người trên giường đã đi đến bên cửa, nàng lập tức đuổi theo, trúng độc còn đi linh tinh, độc tính sẽ càng ngày càng mạnh.

  Huyết Diên đi đến phía ôn tuyền, là ôn tuyền của Lục Bán Nguyệt, nàng ta chuẩn bị đi tắm. Huyết Diên bước vào, ngoài cửa liền có một tầng ma pháp. Hiên Viên đuổi đến muốn bước vào, nàng không hiểu, trúng độc còn muốn đi tắm?

  - Ngao.

  Linh miêu từ đâu nhảy đến chặn ở trước cửa, Mạn Dà La Xà nhanh nhẹn vọt vào trong. Nó tu luyện bằng ma pháp của Huyết Diên, nó sẽ không bị chặn lại.

  - Ngào.

Linh miêu nhe cái răng nhọn hoắt thị oai, đương nhiên Hiên Viên vốn chẳng thèm để ý, với thực lực của nàng chỉ cần thở thôi con vật này cũng chết. Hiên Viên đang nghĩ Huyết Diên vào đây để làm gì, còn vòng ma pháp kia, là ma pháp, cũng không phải dạng vừa. Hiên Viên bước vào nhưng chưa đến gần đã cảm thấy đầu óc ong ong, lục phủ ngũ tạng cồn cào, cảm giác nâng nâng, giống như lúc say thuyền, cảm giác say sóng này. Hiên Viên vội tìm một gốc cây đứng, những gì ăn lúc sáng cứ thế trào ra. Nha đầu này thật nham hiểm, nó biết nàng bị say sóng nên mới... Huyết Diên từng nói ma pháp của nàng hệ Hỏa vậy vòng ma pháp này. Hiên Viên gật gù, xem ra là song sinh ma pháp, ma pháp sư hệ tinh thần vốn vô cùng hiếm có.

    - Thiên nhi, có chuyện gì sao? Không phải ngươi đang...

   Lục Bán Nguyệt đi đến, phía sau còn có vài thị nữ cầm đồ đạc, Lục Bán Nguyệt mỗi ngày đều ngâm mình một canh giờ, nàng ta đã trung niên, muốn trẻ đẹp đương nhiên phải bảo dưỡng tốt.

  Nhìn thấy là Lục Bán Nguyệt, Hiên Viên cau mặt, trong mắt có vẻ âm u khó thấy. Nàng thoắt cái đã đến bên Lục Bán Nguyệt, tay phải xách cổ áo nàng ta lên, lời nói thốt ra đều là lạnh thấu xương.

  - Ta cũng đang muốn tìm ngươi đây, ngươi nói thử xem xem tại sao trong Tẩy Tủy Đan lại có độc.

  - Độc... có độc sao?

  - Đúng, độc tính cực mạnh. 

  Lục Bán Nguyệt khuôn mặt thất thần xanh mét vội nắm tay Hiên Viên.

  - Thiên nhi à, Tẩy Tủy Đan này là năm đó ngươi trong lúc nguy khốn đã đưa cho ta giữ hộ mà, hơn nữa hộp có cơ quan mật mã, ta làm sao mà giở trò được. Với lại nữ nhi của ngươi còn nhỏ như vậy, ta với ngươi lại không thù không oán, ta làm sao lại đi hãm hại các ngươi chứ.

   Hiên Viên nhíu mày, mắt sâu vào nhìn Lục Bán Nguyệt đánh giá.

  - Ta đâu có nói ngươi. Nếu để ta biết có liên quan đến ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, không tha cho gia tộc nhà ngươi, không tha cho những người có liên quan đến ngươi.

  - Tuyệt đối không có, Thiên nhi,ta có thể thề.

  - Thôi khỏi, ngươi tốt nhất lên cầu phúc đi.

  Lục Bán Nguyệt dựa vào tường, thở một hơi thật dài. Nàng ta giữ Tẩy Tủy Đan này cho Hiên Viên, mà nhi tử của nàng hai đứa thiên phú không được tốt nhưng căn cơ rất vững chắc, chỉ cần có thể hấp thụ Tẩy Tủy Đan nhất định sẽ thành công, tiền đồ vô lượng. Nàng ta biết không thể tự ý lấy đồ như vậy nên đã tự tìm người lên núi cao xuống biển lửa để tìm nguyên liệu, nhưng nguyên liệu để luyện Tẩy Tủy Đan nào có dễ tìm như vậy. Nàng ta tốn bao nhiêu công sức, tiền bạc suốt ba năm ròng rã cũng không thể tìm đủ, chỉ còn thiếu một thứ duy nhất: Hư Ngu Thảo. Thiếu một nguyên liệu đương nhiên không thể thành đan, Hiên Viên đưa cho nàng Tẩy Tủy Đan lâu như vậy mà chưa tới lấy, nàng lúc đó thiết nghĩ không phải Hiên Viên đã...nên mới dốc sức thăm dò tin tức, nơi ở, quê quán. Không tìm thấy người nên mới dám đem đan dược ra sử dụng. Trên mặt hộp có cơ quan mật mã, nàng ta phải tìm bao nhiêu cao nhân khắp nơi về bẻ khóa. Tưởng mọi chuyện yên lành không ngờ sau hơn vài chục năm Hiên Viên lại đến tận phủ tìm gặp nàng ta. Lúc nhìn thấy Hiên Viên nàng ta như muốn lòi cả hai con mắt, khuôn mặt đó, tư thái đó, giống y hệt năm đó. Hiên Viên muốn Tẩy Tủy Đan năm đó, khỏi cần nói nhìn thấy Hiên Viên đến, nàng ta cũng đã đoán ra được. Nàng ta e sợ thực lực của Hiên Viên, dựa vào dung mạo bao năm như một, dựa vào uy áp phát ra từ cơ thể, thực lực của Hiên Viên tuyệt không kém Nguyên Anh Kì. Nếu không phải ẩn dật, tùy tiện theo một dong binh đoàn nào đó cũng có thể nổi danh, trong Đại Lục có địa vị cực cao. Tẩy Tủy Đan đã dùng rồi, may mắn nàng ta vẫn còn giữ lại dược liệu luyện đan năm đó. Tuy là thiếu nhưng nàng biết một loại thảo dược có dược tính tương tự nhưng tác dụng hoàn toàn khác, trong vòng ba ngày mời dược sư nổi tiếng luyện gấp với mức thù lao cực cao. Đến lúc tẩy tinh phạt tủy không thành công thì chỉ có thể nói thân thể đứa trẻ kia quá yếu, không thể hấp thụ đan dược, dù sao số người thành công tẩy tinh phạt tủy cũng không nhiều.

  Nhưng mà Lục Bán Nguyệt không biết, đan dược nàng ta dùng để thay thế kia lại có tính khắc chế một loại thảo dược khác trong Tẩy Tủy Đan là Hồng Hoa Thạch Toán. Hai loại này một loại là lạnh, một loại là nóng, trời sinh vốn tương khắc. Một khi kết hợp sẽ sản sinh ra một dạng có tên là San Ô Độc. Loại độc này không màu không vị, khi ngấm vào cơ thể nhanh nhất sẽ làm cho người đột tử mà chết, chậm sẽ khiến cho mạch máu đông lại, cơ thể ngấm độc giống như bị ngàn con côn trùng cắn xé, chết đi trong đau đớn. Trong khi độc đã ngấm vào cơ thể, bất kỳ một tác động ngoại nhân nào cũng sẽ vô dụng, càng khiến mạch máu lưu thông sẽ càng khiến máu nhanh chóng đông lại. Nếu Huyết Diên thực sự là một đứa bé bình thường khẳng định sẽ không qua khỏi. 

  Hiên Viên đi qua đi lại, nàng nhiều lần muốn xông vào nhưng chưa đến gần cảm giác kia đã ập đến, mấy lần như vậy nàng càng lúc càng phờ phạc, tinh thần thì suy yếu, cơ thể mỏi mệt, chỉ cần nghĩ đến cũng đã làm cho nàng cảm thấy cuống họng ghê ghê. Hiên Viên nhớ đến lần nàng bị trúng độc của Long Ma Thành, chính Huyết Diên là người đã giải độc, mong lần này cũng là như vậy.

   Bên trong ôn tuyền, Mạn Đà La Xà bê một thau nước đến bên ôn tuyền, nước này là dùng để lau người cho Huyết Diên. Đặt thau nước xuống, nước trong thau sóng sánh trong suốt trái ngược với nước trong ôn tuyền đen xì một màu, những cánh hồng lúc trước trên mặt nước đã bị độc ăn mòn từ bao giờ. Sau đợt này coi bộ có thể từ Phàm nhân lên được Luyện khí đi. Nói đi nói lại cũng phải cảm ơn Lục Bán Nguyệt.

   Để dễ dàng hấp thụ Huyết Diên phải trở lại bộ dáng ban đầu. Cả người nàng ướt sũng, chất độc cùng với tạp chất bị thải ra ngoài hòa cùng với nước, đen lại càng đen. Mái tóc đen dài ướt nước dính ở trên mặt và cơ thể. Đôi mắt nhắm nghiền, lông mi rất cong. Cánh mũi cao thẳng còn có khóe môi dỏ hồng. Một sợi tóc rơi xuống vai trần tạo nên một đường cong mềm mại, đôi vai nhỏ gầy, cánh tay rất bé còn sống lưng thì thẳng tắp. Mỗi một bộ phận nhìn vào đều là tuyệt phẩm. Một giọt nước nhiễm tạp chất sẫm màu nhỏ giọt từ trên khuôn mặt xuống cái cằm thon nhỏ, cần cổ thanh mảnh, hòa cùng rất nhiều giọt nước khác đọng lại trên xương quai xanh một vũng đen đặc. Xương quai xanh kia hai bên cân đối, cấu trúc xương tinh xảo, phần xương nhô ra tạo ở giữa một rãnh sâu đủ để đựng nước nuôi cá. Huyết Diên hít thở đều đặn, mỗi lần hít vào, phần nước đọng kia sẽ chảy ra ngoài một ít, qua bộ ngực thiếu nữ còn chưa phát triển hết, hòa cùng với làn nước trong ôn tuyền. Mạn Đà La Xà cảm thấy bên mũi có một mảng ướt át bèn đưa tay lên sờ thử, khi thấy là cái gì thì liền đi tìm khăn giấy. Nó cũng là một thiếu nữ đây a, làm sao có thể vì nhìn thấy thân thể thiếu nữ khác mà chảy máu mũi, vả lại đây cũng không phải là lần đầu tiên. Nó liếc đôi mắt nhìn qua Huyết Diên còn đang mơ màng. Người này có ngày sẽ bị cả thế giới truy lùng.

   Bên ngoài, Hiên Viên đi qua đi lại, ngày nay nàng không đếm được đã nôn ra bao nhiêu lần, đã uống bao nhiêu nước, đã xông vào bao nhiêu lần. Lục Bán Nguyệt đỡ Hiên Viên đứng dậy, nàng ta chóng hết cả mặt nhưng vẫn còn tốt hơn Hiên Viên mặt mày xanh bủng như tàu lá. Tráo ngược với hai người, Linh miêu nhàn nhã duỗi người, nó vừa đánh được một giấc thật dài.

Cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, Huyết Diên vẫn như cũ, thân hình nhỏ xíu lao đến ôm lấy Hiên Viên. Hiên Viên lảo đảo ngồi xổm xuống hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé non nớt này.

  - Tiểu Huyết, con không sao chứ?

  - Con không sao. Sư phụ con đột phá Luyện Khí Kỳ rồi.

- Cái gì?

  Hiên Viên nhanh chóng kiểm tra linh lực của Huyết Diên, thật sự là Luyện Khí Kỳ, Luyện Khí Kỳ tầng bốn, vậy mà nhảy những bốn bậc, cái này là tác dụng từ cái gì đây.

  - Đột phá rồi thì tốt, thật tốt.

  Hiên Viên cười, cười đến rạng rỡ, nàng nhắm mắt cũ thế thiếp đi. Lục Bán Nguyệt cuống cuồng tay chân rối rít kêu hạ nhân mau mời thái y. Huyết Diên chỉ đưa tay lên môi ra kí hiệu.

  - Suỵt, người không sao, chỉ là mệt quá mà thôi, để cho người yên tĩnh một lát.

  Huyết Diên biết sư phụ cố gắng xông vào ma pháp nên mới như vậy. Người có thể phá vỡ ma trận nhưng ma pháp sư với ma trận có mối quan hệ mật thiết, người sợ làm tổn thương nàng nên mới chọn cách xông vào trực tiếp. Người thật là một người tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chân