Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc này, Tôn Nhuế mới hoàn thành một phần công việc, đang nghỉ ngơi trên phim trường, đột nhiên điện thoại cô có rất nhiều tin nhắn, nhưng đều là tin nhắn của những người khác nhau, bảo cô ấy nhanh chóng liên lạc với Khổng Tiếu Ngâm, Khổng Tiếu Ngâm gặp chuyện rồi. Tôn Nhuế ngay lập tức gọi cho Khổng Tiếu Ngâm, nhưng không có hồi đáp từ đầu dây bên kia. Lúc này, trợ lý đã thúc giục Tôn Nhuế nhanh chóng chuẩn bị để thực hiện cảnh quay cuối cùng. Tuy trong lòng cô chỉ nghĩ về Khổng Tiếu Ngâm, nhưng cô chỉ có thể ở lại quay nốt cảnh quay cuối cùng hôm nay cho xong.

Khi Tôn Nhuế hoàn thành công việc và lấy lại điện thoại, lúc đó Tôn Nhuế đột nhiên chết lặng và đầu óc ngừng suy nghĩ, cô ấy chưa bao giờ bối rối như vậy và nhanh chóng gọi điện cho Khổng Tiếu Ngâm, nhưng vẫn không thể liên lạc. Lúc này, Tôn Nhuế nhìn thấy tin từ group chat nội bộ Bảo Sơn, Khổng Tiếu Ngâm vẫn ở trung tâm, nhưng nàng đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra ngoài. Tôn Nhuế gọi điện ngay cho Đại Ca, cầu xin chị ấy hãy nhanh chóng giữ chân Khổng Tiếu Ngâm lại dù thế nào đi nữa, nhất định phải kiên quyết giữ nàng ở lại cho đến khi cô quay lại.

"Tôn Kê, em đừng lo! Chị nhất định sẽ ngăn cản Khổng Tiếu Ngâm cho em, em mau mau trở về!"  Nhận được sự đảm bảo chắc chắn của Đại Ca, tim Tôn Nhuế cũng nhẹ nhàng đi phần nào.

Sau khi cúp điện thoại, suốt đoạn đường đi Tôn Nhuế chỉ im lặng, cô ấy không tin vào tuyên bố trực tiếp về việc Khổng Tiếu Ngâm rút khỏi nhóm. Năm năm, với tính cách của Khổng Tiếu Ngâm, làm sao có thể che giấu bọn họ nhiều năm như vậy. Tuy nhiên, cô không hiểu tại sao Khổng Tiếu Ngâm lại đột ngột rời nhóm? Rõ ràng, mọi người đã cùng nhau vượt qua tám năm khó khăn nhất, Nhất kỳ sinh cuối cùng cũng tốt nghiệp, có đúng là khả năng cuối cùng điều khó tin nhất lại là sự thật? Vậy tương tác giữa cả hai và tất cả những ký ức ngọt ngào đó về Khổng Tiếu Ngâm trước đây là gì? Tôn Nhuế đang trong một tình huống nan giải, xem ra tiến hay lùi cũng không phải phương pháp có thể gọi là phương pháp, giống như cô đang ở trong game, chỉ có một mình cô mới biết cách cứu nàng.

Lúc này, Khổng Tiếu Ngâm đã thu dọn đồ đạc xong và định mở cửa đi, nhưng bị người Lục - ngồi ngay cửa phòng – Đình không cho nàng cơ hội nói thêm tiếng nào lập tức kéo nàng đến thẳng phòng của Tiền Bội Đình. Tiểu Tiền vừa khóc một hồi nhìn thấy hai người nay bước vào liền sửng sốt:

"Hai người đến đây có chuyện gì?"

“Bọn mình mở cuộc họp với Bảo Sơn đi, Tôn Nhuế sẽ về ngay thôi, chị sợ Khổng Tiếu Ngâm sẽ đi mất, nên kéo cậu ấy đến phòng em trước đã.”

Khi Khổng Tiếu Ngâm nghe tin Tôn Nhuế đang trên đường về, nàng cố vùng vẫy thoát khỏi tay của Lục Đình, muốn trốn khỏi đây thật nhanh. Hiện tại, điều nàng sợ là nhất nhìn thấy Tôn Nhuế, nàng sợ Tôn Nhuế sẽ tin, cũng sợ Tôn Nhuế không tin, vì vậy tốt nhất là không gặp mặt. Khi Khổng Tiếu Ngâm đang vùng vẫy, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tôn Nhuế cuối cùng cũng trở về. Trên đường đi, chú sư tử kiêu ngạo sợ người hâm mộ lo lắng, nên luôn nghiêm nghị không thể hiện cảm xúc gì. Đã đến phòng của Tiểu Tiền, những người đang ở đây là nhũng người mà cô hiểu rõ nhất, cuối cùng thì cô cũng không thể kìm được nước mắt.

"Đại Ca…huhuhu"

Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy Tôn Nhuế khóc, nghĩ rằng Tôn Nhuế không muốn nhìn thấy mình, là nàng đã làm tổn thương Tôn Nhuế.

"Rốt cuộc mình đã làm gì sai? Mọi người để mình đi đi."

Đại Ca tất nhiên là Đại Ca của mọi người, nhưng đến Đại Ca lúc này cũng không biết phải làm gì: "Có chuyện gì mà cậu không thể nói với bọn mình?"
Tiểu Tiền nhìn mọi người đang ồn ào, đầu muốn nổ tung, cuối cùng cảm xúc bị đè nén trỗi dậy thét lên "Mấy người làm gì trong phòng mình thế này? Mau cút hết đi.”

Mọi người trong phòng trở thành một đống hỗn độn, hai anh em nhà Đô Đô nằm trong góc nhìn mấy a dì quen thuộc này đang làm ồn.

"Tất cả đều im miệng hết đi!"

Tình hình hỗn loạn dừng lại bởi tiếng thét của Tôn Nhuế, đúng vậy, Tôn Nhuế lúc này đột nhiên bình tĩnh lại. Cô biết vừa rồi mình không nên khóc, nhưng dù sao Tiểu sư tử cũng là em út của Lão Lai Tiếu, khi nhìn thấy người mà mình quý trọng nhất trở nên căng thẳng thì làm sao có thể thư giãn đây. Huống chi khi nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm khóc, cô ấy càng hoảng hơn. Khổng Tiếu Ngâm thích làm nũng với Tôn Nhuế, cả thế giới đều biết điều đó, nhưng Tôn Nhuế sợ nhất là Khổng Tiếu Ngâm khóc và cả thế giới không biết điều đó.

Tiểu Tiền, Lục Đình và Khổng Tiếu Ngâm đều nhìn chằm chằm vào sự bộc phát của Tôn Nhuế. "Đại Ca, Tiểu Tiền, hai người nghỉ ngơi trước đi. Em sẽ đưa Khổng Tiếu Ngâm đến 351 từ từ để nói chuyện."

Với giọng nói vô cùng kiên định, Tôn Nhuế đột nhiên bế Khổng Tiếu Ngâm lên, mở cửa 332 và đi về phía 351. Giống như vô số buổi công diễn trước đây, vẫn là cách ôm kiểu công chúa, vẫn là người đó, nhưng có chút khác biệt. Điểm khác biệt là lần này Khổng Tiếu Ngâm phải đấu tranh để Tôn Nhuế buông nàng ra, nàng cũng không muốn đến 351 quen thuộc. Nhưng bất luận nàng đánh Tôn Nhuế như thế nào, Tôn Nhuế đều âm thầm chịu đựng, không muốn buông tay. Lần này, Tôn Nhuế bằng lòng ôm lấy Khổng Tiếu Ngâm, cam tâm tình nguyện đưa nàng đến 351, cam tâm tình nguyện không đánh trả.
Sau khi đưa Khổng Tiếu Ngâm vào phòng 351, Tôn Nhuế cất thẻ phòng ở cửa, khóa phòng, không muốn ai làm phiền họ. Tôn Nhuế nhìn Khổng Tiếu Ngâm ngồi trên thảm lặng lẽ rơi nước mắt, tự dưng cô không biết phải nói gì, nhưng cô cảm thấy nếu mình không nói ra thì có lẽ trong tương lai cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

"Khổng Tiếu Ngâm."

"Tôn Nhuế, em đừng hỏi chị là tại sao? Xin em đó!"

Khổng Tiếu Ngâm sợ Tôn Nhuế lên tiếng, nàng không biết phải trả lời như thế nào. Nàng không muốn làm tổn thương Tôn Nhuế, bởi vì vừa nãy khi nàng nhìn thấy Tôn Nhuế khóc, nàng cảm thấy mình thực sự sai rồi, nàng vừa làm tổn thương người mà mình yêu nhất.

"Khổng Tiếu Ngâm, những lời bên ngoài nói em đều không tin.”

Khổng Tiếu Ngâm giật mình, đôi mắt mở to vì nước mắt mờ ảo, nàng cố gắng nhìn rõ Tôn Nhuế trước mặt. Tôn Nhuế khụy gối xuống trước mặt Khổng Tiếu Ngâm, lấy khăn giấy và nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khổng Tiếu Ngâm.

“Không có ai hiểu rõ chị hơn em, với tính cách của chị, căn bản không thể làm ra những điều này. Mặc dù em không biết tại sao chị rời nhóm, nhưng em có thể đoán được một số thứ, vì chị không muốn em hỏi, nên em sẽ nói với chị về những chuyện khác của chúng ta.”

"Chúng ta còn có chuyện gì khác để nói sao?"

"Có chứ, chuyện tình cảm!"

"Em nói gì vậy? Em có bệnh à? Giờ là lúc nào mà em còn nói mấy câu này được?" Thần tượng - Khổng Tiếu Ngâm như được hồi sinh trở lại rồi.

"Khổng Tiếu Ngâm, chúng ta hãy ở bên nhau đi! Em đang rất nghiêm túc!" Tôn Nhuế nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Khổng Tiếu Ngâm, nói rõ từng từ từng chữ.

"Tôn Nhuế"

Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế đầy hoài nghi, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tôn Nhuế sẽ tỏ tình với chính mình. Trên con đường chinh phục thẳng nam từ năm này qua năm khác, nàng đã có lúc muốn bỏ cuộc. Mỗi khi nàng chủ động, Tôn Nhuế đều giả vờ ngốc nghếch, thật buồn cười. Từ từ nàng cảm nhận được rằng thật tốt khi có một mối quan hệ như này trong Lão Lai Tiếu. Khổng Tiếu Ngâm đã tưởng tượng ra vô số những cảnh mình và Tôn Nhuế bên nhau, nhưng không ngờ là vào ngay lúc này.

Bây giờ nàng đã rời nhóm còn Tiểu sư tử này đã trở thành Nhất tỷ rồi, ngày càng được nhiều người biết đến, một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ đợi cô ấy. Còn bản thân nàng thì không có gì, có thể nàng sẽ mang bất lợi đến cho cô.

"Nếu em đang thương hại chị, vậy thì không cần. Chị biết bây giờ chị là người vô dụng, nhưng chị vẫn không cần sự thương hại của em. Bất luận em tin hay không tin thì chị cũng phải đi và có thể sau này cũng sẽ không gặp lại nữa! Còn nữa, chị không thích em một chút nào!"

Khổng Tiếu Ngâm dùng tay véo đùi của bản thân để có thể nói ra những lời tổn thương này một cách kiên quyết với khuôn mặt không có chút biểu cảm. Kỳ thực ngay từ đầu nàng đã nghe qua, nhưng nàng sợ nên chỉ có thể giả ngu ngơ.

"Chỗ này của chị thật sự không có chỗ cho em sao?" Tôn Nhuế chỉ vào tim của Khổng Tiếu Ngâm, nhìn chằm chằm Khổng Tiếu Ngâm hỏi từng từ một.

"Chị không hề tin sao, có phải chị sợ chị sẽ làm ảnh hưởng đến em không, nhưng em không sợ! Chị biết không? Thật ra từ rất lâu trước đây em đã thích chị rồi, bắt đầu từ khi nào thì đến bản thân em cũng không nhớ nữa. Có thể là lần đầu tiên khi chị đến ở 351, cũng có thể là lần đầu tiên chị kêu em nhuộm tóc cho chị, có thể là lần đầu tiên chị gọi em là lão công rồi ôm DuangDuang và nói chúng ta là một nhà ba người, có thể là khi chị đánh em lúc ngủ mơ vào nửa đêm nhưng em không muốn đánh thức chị, có thể là khi chị gọi tên em khi say, có thể là khi chị lên công diễn sinh nhật của em rồi đọc thơ tình…."

"Tôn Nhuế, em đừng nói nữa." Khổng Tiếu Ngâm cuối cùng không thể kìm được nước mắt một lần nữa. Nàng không ngờ rằng Tôn Nhuế đã thích mình từ lâu, những gì Tôn Nhuế che giấu thực sự rất tốt, tốt đến mức ai cũng nghĩ rằng Tôn Nhuế thực sự là thẳng nam không hề biết rung động là gì.

Tôn Nhuế nhẹ nhàng ôm Khổng Tiếu Ngâm vào lòng: "Khổng Tiếu Ngâm, em không phải là một thẳng nam, em chỉ sợ mọi người nhìn ra là em thích chị thôi. Dù sao trước đây em cũng khó khăn để che giấu, không xứng đáng để ở bên chị, lúc đó mọi người cũng không quan tâm đến em, em cũng không thể giúp gì cho chị. Vì vậy, em luôn giả vờ là một thẳng nam và từ chối chị. Sau một thời gian dài, em bị vỏ bọc kia làm em tưởng mình thực sự không thích chị. Nhưng mỗi lần nhìn thấy chị, tim em đập nhanh không ngừng, dù là chị trên sân khấu tỏa ra mị lực hay khi chị không có hình tượng gì ở 351. Khi em đi Thanh nửa năm, mỗi đêm đều vì nghĩ đến chị mà cố gắng đến cùng. Chiếc khuy áo hình kỳ lân kia, đã trường tồn hết lần này đến lần khác. Chuyện yêu chị từ lâu đã ăn sâu vào xương tủy của em, em có chạy cũng không thoát nổi. Em luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp, nhưng từ khi em rời nhà hát cho đến nay, chúng ta đều trở nên bận rộn, ngay cả việc gặp nhau cũng trở thành điều xa xỉ. Ngay cả khi em khoác lên mình chiếc áo choàng, nhưng không có chị bên cạnh, đối với em mà còn thì có ý nghĩa gì. Đôi khi em nghĩ, nếu như khi đó nếu em không tham gia tuyển tú, liệu chúng ta có còn ở bên nhau thường xuyên như trước có phải tốt hơn không."
"Khổng Tiếu Ngâm, em yêu chị. Để tìm được chị, em nguyện hóa mình tựa đôi mắt chú chim, hằng ngày luôn chăm chú theo những cơn gió bên đường và lãng quên cả việc lắng nghe tiếng súng thợ săn. Như chị đã nói trong công diễn trước đây, chúng ta không nên gây tổn thương nhau một lần nào nữa, chúng ta hãy ở bên nhau đi! Em kiếm đủ tiền rồi, có thể nuôi chị được. Em sau này sẽ không phải là thẳng nam nữa, đánh không dám, mắng cũng không dám làm thẳng nam nữa. Chị nói đói thì em sẽ đi đặt đồ ăn cho chị, 351 chị có thể vào tùy ý, chỉ cần chị đừng bỏ rơi em, muốn em làm gì cũng được!"

"Được rồi! Chúng ta cùng bên nhau đi!"

"Thật sao? Chị không lừa em chứ?"

"Thật đó chị không lừa em. Đồ ngốc, em không biết rằng chị luôn thích em sao?"

"Ngốc tử, còn nói mình không phải là thẳng nam!" Khổng Tiếu Ngâm không kìm được mà hôn lên đôi môi mà nàng đã nghĩ đến trong nhiều năm. Lần này, mặt Tôn Nhuế lại đỏ bừng, nhưng cô không hề né tránh như trước, thay vào đó, cô ấn vào sau đầu Khổng Tiếu Ngâm để nụ hôn sâu hơn. Mãi cho đến khi cả hai bên không thở được mới miễn cưỡng tách ra.

Sau khi tắm rửa, cả hai nằm trên chiếc giường lớn, lặng lẽ nhìn nhau. Tôn Nhuế tiếp tục nắm tay Khổng Tiếu Ngâm, cô sợ khi mình không chú ý thì Khổng Tiếu Ngâm sẽ bỏ đi.

"Khổng Tiếu Ngâm, đã bao lâu rồi chúng ta nằm ngủ cùng nhau như thế này?"

"Đã lâu rồi! Cũng không phải là bởi vì có người tham gia tuyển tú, kết quả đến nửa năm mới quay lại. Không dễ dàng gì mới trở lại, còn mải chạy ở bên ngoài. Căn bản không nhớ đến có người đang đợi ở đây, mèo đợi ở đây..."

"Ayya, em sai rồi! Đợi qua một thời gian nữa là em sẽ không bận nữa, em mang DuangDuang và Dobby trở về với chị nha?"

"Quên đi, để hai đứa nhỏ ở Đông Bắc vui vẻ chơi đùa! Chị muốn một mình chiếm lấy phu quân của chị. Chị không muốn ghen tuông với hai đứa như trước."

“Khổng Tiếu Ngâm, chị sẽ không bỏ rơi em chứ?”

"Ayya, em yên tâm đi, chị sẽ không đi nữa! Mau ngủ đi, ngày mai em còn phải quay phim." Khổng Tiếu Ngâm nhẹ nhàng vỗ về chăn bông của Tôn Nhuế, một lúc sau Tôn Nhuế đã ngủ thiếp đi. Tôn Nhuế đã thực sự mệt mỏi, ngay cả khi đã ngủ say, cô vẫn nắm chặt tay áo của Khổng Tiếu Ngâm, lông mày vẫn cau lại.

"Tôn Nhuế, xin lỗi. Chị đã lừa em, chị không thể tiếp tục ở lại được nữa, chúng ta không thể ở bên nhau nữa, chị không thể làm tổn thương em." Khổng Tiếu Ngâm tham luyến nhìn khuôn mặt say ngủ của Tôn Nhuế, nhìn mãi cũng không đủ. Sau này nàng sẽ không còn được nhìn thấy phu quân ngủ ở 351, không còn được chạm vào phu quân khi bên nhau thật gần, không còn được làm nũng với phu quân nữa. Khổng Tiếu Ngâm lợi dụng màn đêm một mình lặng lẽ rời khỏi trung tâm, rời khỏi nơi mà nàng đã sống suốt 8 năm.

"Khổng Tiếu Ngâm"

Tôn Nhuế giật mình tỉnh dậy và hét lên, cô mơ thấy Khổng Tiếu Ngâm đã đi mất, lặng lẽ rời khỏi trung tâm để mọi người ở lại sau lưng. Cô chạm sang bên cạnh, không có ai trên chiếc giường lạnh lẽo, một suy nghĩ mà cô không muốn tin đã nảy ra. Hoảng loạn mặc quần áo và rồi trong lúc vội vàng cô ngã xuống đất, nhanh tay cầm điện thoại vừa khóc vừa gọi điện cho Đại Ca.

"Đại Ca, Khổng Tiếu Ngâm, chị ấy đi rồi. Chị ấy lừa em, rõ ràng chị ấy đã hứa sẽ ở bên em, rõ ràng là chị ấy nói sẽ không rời bỏ em. Chị ấy đã lừa em, chị ấy đã nói dối!”

Lục Đình vội vã chạy đến 351, cô thấy Tôn Nhuế co ro trên thảm một mình và khóc thảm thiết, Lục Đình cầm điện thoại Tôn Nhuế đang vứt ở một lên xem phần tin nhắn đang nổi trên phần thông báo

-Phu nhân-
“Tôn Nhuế, hãy quên chị đi!"

Lục Đình bước tới, nhấc bổng Tôn Nhuế lên khỏi mặt đất, ném cô lên giường, nhìn một Tôn Nhuế như vậy sao mà không bực.

"Đại Ca, đi uống chút rượu với em!"

"Tôn Kê, em điên rồi! Em không biết bản thân em bị dị ứng với rượu sao?"
"Không sao, em uống một chút rượu hoa quả là được rồi, nếu không em ngủ không được."

Cuối cùng, Đại Ca vẫn phải chiều theo cô em út bướng bỉnh, mang hai chai rượu vang từ phòng của các thành viên khác đến cho Tôn Nhuế. Đành ngồi bên cạnh nhìn Tôn Nhuế uống rượu, cô sợ có chuyện, nếu có gì thì còn đưa đến bệnh viện kịp.

“Đại Ca, chị nói xem rượu này khó uống thế, sao chị ấy lại thích cơ chứ?"

"Đại Ca, chị có biết không em thực sự rất thích Khổng Tiếu Ngâm"

"Đại Ca, Khổng Tiếu Ngâm chị ấy sao lại lừa em? Em đã bày tỏ hết tất cả với chị ấy rồi, tại sao chị ấy vẫn bỏ rơi em?"

Lục Đình lúc này mới biết rằng thì ra từ trước đến nay Tôn Nhuế vẫn luôn thích Khổng Tiếu Ngâm, chỉ là Tôn Nhuế đã thực sự che giấu quá kỹ, thành công trong việc giấu tất cả mọi người. Nhưng lúc này, nhìn Tôn Nhuế say khướt nói nhảm Lục Đình chỉ có thể an ủi cô ấy: "Tôn Kê a, Tiểu Khổng rời đi là có lý do cậu ấy. Cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy em suy sụp như vậy, đừng để cậu ấy thất vọng, em ngoan ngoãn ngủ đi. Ngày mai chị sẽ giúp em tìm cậu ấy được không?" Bất luận thời gian đã qua bao lâu, Đại Ca vẫn luôn là trụ cột của Lão Lai Tiếu vẫn dỗ dành Tiểu sư tử ngủ yên giấc.

Khi đồng hồ báo thức reo, Tôn Nhuế mở mắt, thực ra cô ấy không hề ngủ, nhưng cô sợ Đại Ca lo lắng nên cứ nhắm mắt và giả vờ như đang ngủ. "Đại ca, chị trở về nghỉ ngơi đi! Em không sao rồi!"

"Em chắc chắn là mình không sao chứ? Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho chị nhé." Lục Đình xác nhận tình trạng của Tôn Nhuế, nhận được sự đảm bảo của Tôn Nhuế cô mới rời khỏi 351. Sau khi Lục Đình đi khỏi 351, Tôn Nhuế lặng lẽ nhìn 351 trống trải, cảm thấy sự cô đơn chưa từng có tại nơi đây. Rốt cuộc, tất cả đều là bụng làm dạ chịu, đích thân cô tiễn hai đứa con trai DuangDo về quê ngoại, bản thân đã đánh mất người mình yêu, nếu cô bày tỏ sớm hơn thì mọi chuyện đã không như bây giờ. Đúng là quả báo! Haha!

Tôn Nhuế nhìn đôi mắt sưng vù trong gương, sợ fan lo lắng, do dự một lúc rồi đeo kính râm vào, dù sao đeo kính râm là truyền thống của xã hội đội. Cuối đoàn người hâm mộ đưa tiễn, có một bóng người dõi theo Tôn Nhuế, nhìn thấy Tôn Nhuế đang hảo hảo đi ngoại vụ, cuối cùng cũng yên tâm.
"Tôn Nhuế, em nhất định phải hạnh phúc! Tương lai em nhất định phải là một đại minh tinh, tiếp tục thực hiện ước mơ dang dở của chị!"

Khi nàng nhìn về phía Tôn Nhuế lần cuối, màn hình điện thoại chợt sáng lên, hiện lên một tin nhắn.

- Phu quân-
“Đừng quên, vẫn luôn có người đợi chị nơi cuối con đường.”

Vài năm sau, hợp đồng của Tôn Nhuế và Siba Media hết hạn, nhưng cô ấy đã không chọn gia hạn hợp đồng. Truyền thông hay những thành viên đều đang suy đoán về lý do, nhưng chỉ có Tôn Nhuế biết đó là gì.

"Cô muốn tìm ai?" Đột nhiên một bàn tay xuất hiện, đôi tai cô nhanh chóng bị vặn vẹo.

"Tôi không tìm ai, tôi chỉ muốn tìm một con ngỗng." Người cao lớn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đã không gặp mấy năm nay, liền ôm chặt lấy người này, sợ nàng lại rời đi.

"Khổng Tiếu Ngâm, chị có biết rằng em rất nhớ chị không?"

"Chị biết chứ, vì chị cũng vậy."

“Nhớ nhé, vẫn luôn có người đợi chị nơi cuối con đường
Dù phong ba bão táp, em cũng không bỏ cuộc
Nguyện vì chị, cho đến khi có thể giữ được trái tim chị
Dẫu cho chị không hiểu, em cũng không hề nuối tiếc
Nhớ nhé, vẫn luôn có người đang đợi chị nơi chân trời góc bể
Đường đi dẫu có xa hơn nữa cũng nhớ quay trở về
Dù tình yêu dành cho chị như đá chìm sâu dưới đáy đại dương
Tuổi xuân trôi qua vội vã
Cũng không thể tìm lại được”- Thanh Xuân Tươi Đẹp
--
Đắng trước ngọt sau, chúng ta mãi ở đây đợi phu nhân💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro