Cả Họ Lẫn Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy tên của Tôn Nhuế trong danh sách tham gia chương trình. Sau khi đọc đi đọc lại danh sách, nàng xác nhận rằng không có ai có họ Khổng trên đó, bỗng chốc trái tim như lạnh đi.

Có thể hiểu được, một loạt các cô gái trẻ mới ngoài hai mươi, nàng – một lão a dì gần ba mươi tham gia cuộc vui gì chứ.

Khi nàng còn đang bàng hoàng thì tiểu thẳng nam chạy đến, cho nàng xem danh sách mà nàng không muốn thấy và nói nàng có phải là nên thưởng gì cho cô không.

Em ấy dường như không lo lắng về bất cứ điều gì cả.

"Này, Tiểu Khổng, chị như này là không được a, bạn gái của chị! Sẽ tham gia Thanh (Thanh xuân có bạn)!"

Tôn Nhuế tiến gần đến khuôn mặt nàng, hơi bĩu môi, nếu là lúc bình thường Khổng Tiếu Ngâm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng nhất định sẽ kéo cô lại và hung hăng hôn cô thật mạnh, nhưng hôm nay nàng lại không làm thế.

Khổng Tiếu Ngâm vẫn luôn như vậy, bề ngoài thì điềm đạm, vô tư, thực ra trong lòng nàng còn có nhiều suy nghĩ hơn cả nước ở Thái Bình Dương.

Tương lai đó Tôn Nhuế, tương lai của em đang đến.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của người trước mặt, chỉ cúi người nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

Tôn Nhuế kinh ngạc mở to hai mắt, vừa mới mở miệng định nói, nhưng Khổng Tiếu Ngâm lại nghẹn ngào.

"Chia tay đi, Tôn Nhuế."

Mặt Tôn Nhuế tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy.

"Tại sao, bởi vì em muốn vào chương trình?"

Khổng Tiếu Ngâm không nói, quay đầu đi về phía cửa sổ.

Chúng ta hiện tại đang trong một nhóm nhạc nhỏ, mọi người trong lòng đều rõ ràng. Có người biết được, không sao cả. Nhưng khi em bước ra ngoài kia còn chị vẫn ở đây. Chị sẽ là tiêu đề những câu chuyện nhắm vào em của người bên ngoài, là tảng đá kéo em xuống nước. Nếu em muốn bay cao hơn, thì hãy bỏ lại chị, chị sẵn sàng ở lại nhìn em đi thật xa.

"Chị chắc chắn?"

Tôn Nhuế chưa bao giờ dỗ dành ai, Khổng Tiếu Ngâm đã ở bên cô ấy lâu như vậy, trong lòng nàng rất rõ. Mỗi lần họ cãi nhau, nhiều nhất Tôn Nhuế chỉ nói câu “Em sai rồi”, nên khả năng tự chữa lành của Khổng Tiếu Ngâm đã được rèn luyện cực tốt.

Trước khi Khổng Tiếu Ngâm kịp gật đầu, nàng đã nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.

——
Thực sự danh sách chương trình đã được công bố rất sớm, Khổng Tiếu Ngâm thậm chí còn hối hận vì đã nói chia tay sớm như vậy, sớm biết trước như thế nàng đã tham lam níu kéo hơi ấm của người đó thêm mấy ngày.

Gặp nhau ở trung tâm cũng trở thành chuyện rất ngượng, Tôn Nhuế vẫn có thể cùng người khác cười nói lướt ngang qua mặt Khổng Tiếu Ngâm, liền liếc nhìn nàng một ánh mắt cũng không có. Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy như mình đã thua rồi, bởi vì cho dù nhìn thấy Tôn Nhuế từ rất xa nhưng cũng đủ khiến trong lòng nàng lộp bộp một hồi.

Sau khi chia tay, Tôn Nhuế gần như chưa nói một lời nào với Khổng Tiếu Ngâm. Ngay cả lời chào hỏi nàng cũng không có. Khổng Tiếu Ngâm biết người này nhất định đang rất tức giận, không ai hòa giải, hiển nhiên không ai lên tiếng trước. Vì thế, bây giờ không một ai muốn đến gần hai người họ, bởi vì mỗi lần như thế bầu không khí đều có thể biến lạnh đến mức có thể đóng băng.

“Khổng tỷ, chị thật sự cứ chia tay như vậy sao?” Đới Manh lấy cushion ra dặm, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn Khổng Tiếu Ngâm.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn vào gương trang điểm đến phát ngốc, trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy Khổng tỷ trầm mặc như vậy ở hậu trường làm cho mấy hậu bối sợ đến mức không dám nói câu nào.

"Vậy giờ có thể làm gì? Không như hai người, đi cũng là cả hai cùng đi."

Đới Manh bĩu môi, lẩm bẩm rằng ở bên nhau sẽ không sao, nửa câu sau lại bị Tôn Nhuế vừa quay lại nhìn chằm chằm.

“Khổng Tiếu Ngâm, Mã lão sư đang tìm chị, ở đằng kia.” Tôn Nhuế từ xa hét lớn gọi Khổng Tiếu Ngâm.

Khổng Tiếu Ngâm sửng sốt trước cách gọi tên xa lạ như vậy, Tôn Nhuế chưa bao giờ gọi nàng Khổng Tiếu Ngâm kể từ khi nàng nói mình không thích bị gọi bằng tên đầy đủ.

Nàng không nói gì, đứng dậy và đi về phía Tôn Nhuế đang chỉ, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt trước khi gặp Mã lão sư.

——

Sau khi Tôn Nhuế vào Thanh, Khổng Tiếu Ngâm không nói hai lời liền lên mạng mua hàng chục hộp sữa, trong những ngày này, chỉ cần có người đến phòng nàng chơi, chắc chắn họ sẽ cầm trên tay vài hộp sữa bước ra. Lục Đình đều trêu cười nàng nói cô ấy chưa bao giờ thấy nàng hào phóng như vậy từ khi cả hai quen biết.

Nhìn thứ hạng tăng tăng giảm giảm của Tôn Nhuế, trong lòng thầm nguyền rủa tại sao có ít screentime, một bên thì liên tục mua sữa bình chọn, có vài đêm trước khi đi ngủ Khổng Tiếu Ngâm thậm chí còn tự hỏi liệu não mình có vấn đề hay không?

Khi thông báo về Minilive đến, Lục Đình đến phòng của Khổng Tiếu Ngâm để chọn bài hát, sau khi xem các bản tình ca cay đắng khác nhau được phát trên điện thoại của Khổng Tiếu Ngâm gần đây cô chỉ biết thở dài.

"Tiểu Khổng, cà phê đắng nhất trên thế gian, cái này là sao?"

Khổng Tiếu Ngâm lấy lại điện thoại nói những bài hát rất phù hợp với bản thân mình và cũng dễ hát.

"Được rồi Khổng Tiếu Ngâm, có cần phải giày vò bản thân như thế này không? Cũng đâu phải là em ấy không yêu cậu."

Không quay đầu lại nhìn Lục Đình, Khổng Tiếu Ngâm nhướng mày, "Lời đã nói ra cũng như ly nước đổ đi, mình hy vọng em ấy có thể bay càng cao hơn."

Lục Đình nói thêm một chút sau đó quay người và quay trở lại phòng.

——

Tôn Nhuế thực sự hối hận vì đã đồng ý chia tay. Sau khi vào chương trình nhiều ngày, người người đều gọi điện về cho bố mẹ. Còn cô thì ngơ ngẩn nhấn gọi vào số Khổng Tiếu Ngâm. Khi cô kịp hoàn hồn thì người đối diện đã bắt máy sau khi đổ vài hồi chuông. Cô sợ đến mức lập tức cúp máy và quay trở lại ký túc xá trong ánh mắt kỳ lạ của các muội muội đứng phía sau.

“Nhuế Ca, mình nghe nói hôm nay Đại Ca có buổi Minilive.” Đoàn Nghệ Tuyền đang dặm lại lớp trang điểm bên cửa sổ.

"Thì sao, liên quan gì mình."

"Hình như có Khổng tỷ."

Tôn Nhuế tạm dừng hành động đang làm, lặp lại những gì mình nói vừa rồi.

Khẩu thị tâm phi, Tôn Nhuế vẫn là tranh thủ thời gian trước khi ký túc xá tắt đèn mà vội vàng tìm người cô đã giao hảo mấy ngày nay “Ngu tiểu yêu tinh” để mượn điện thoại di động. Trở về phòng chùm chăn mở điện thoại, đột nhiên có cảm giác giống như đang lén nghe nhạc khi ở cao trung.

Khi mở chương trình phát sóng trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt trang điểm thanh tú của Khổng Tiếu Ngâm, bên tai truyền đến là tiếng của Lục Đình đang trêu nói Khổng Tiếu Ngâm là nhân gian gọi là cà phê đắng nhất.

Bài hát tiếp theo của Tiểu Khổng là “Cả họ lẫn tên”, từ giọng nói run run của nàng Tôn Nhuế liền nhớ lại cách cô gọi tên nàng hôm đó.

"Em như một tiêu bản ghim chặt vào trái tim chị."

"Dù được em nhắc đến nhưng lại là cả họ lẫn tên."

"Vờ nhận là bạn bè nhưng rồi lại trở nên xa cách."

Quả nhiên, Tôn Nhuế âm thầm tự mắng chính mình và kì lạ thay khi lắng nghe lời hát nào đều như thể bản thân cô đã viết ra nó.

Người trên màn hình nghẹn ngào hát, Tôn Nhuế kiềm chế cảm giác xúc động muốn lập tức lao đến ôm nàng thật chặt

Thực ra, mỗi lần nằm trên giường trong ký túc xá, cô đều nhớ đến cảm giác “Tiểu nãi ngỗng” nằm trong vòng tay của cô, cằm áp vào mái tóc của nàng. Rõ ràng là một người lớn hơn mình vài tuổi, nhưng nàng luôn rầm rì làm nũng. Mỗi khi nghĩ đến điều này, khóe miệng cô lại bất giác nhếch lên khiến Đoàn Nghệ Tuyền không ít lần hỏi cô nửa đêm lại mơ giấc mộng xuân gì đây.

——

Sau một vài bài hát, Khổng Tiếu Ngâm có chút không nhịn được cảm xúc, liền nói sau này sẽ cố gắng tìm một bài hát ngọt ngào hơn, chua xót quá rồi.

Khi nàng trên xe quay trở lại trung tâm, điện thoại trong túi liên tục đổ chuông, nụ cười ngốc nghếch của người đó lấp đầy tâm trí. Khi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt đã nhỏ trên mu bàn tay.

Không có tâm trạng, không có tâm trạng nhìn điện thoại, không có tâm trạng nói đùa, không có tâm trạng ăn, không có tâm trạng ngủ.

Mai tỷ đã từng nói qua với Khổng Tiếu Ngâm, những lúc không vui thì nên đi ngủ giấc, khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy vui vẻ trở lại. Vì vậy sau khi Minilive kết thúc, Khổng Tiếu Ngâm đã trở về phòng tẩy trang và nằm trên giường. Chỉ số không vui bùng phát cho nên không muốn làm gì.

Ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi trưa, một vài tin nhắn trên điện thoại đã thu hút thành công sự chú ý của Khổng Tiếu Ngâm.

Thời đại này rồi, ai lại còn gửi tin nhắn cơ chứ?

Mở tin nhắn lên Khổng Tiếu Ngâm không nào giấu nổi nét mặt lúc này.

"Được lắm Tiểu Khổng, dám ở sau lưng em hát tình ca khổ sở? Thật khó nghe, sau này nên hát những bài như Yes OK đi nhé."

"Thanh xuân có chị, thanh xuân của em không thể thiếu chị."

"Em yêu chị, quá khó chịu rồi, làm lành đi."

--------

Tối hôm sau, khi Ngu Thư Hân mở điện thoại lên, trên mặt cô ấy đầy dấu chấm hỏi, bởi vì sau khi đọc xong tin nhắn trên điện thoại nàng cảm giác cứ như bản thân đang có bạn gái vậy

"Quay lại ôm chị ngủ!!!! Ửa ửa ửa!!!! Cái móng heo lớn của em"

Ngu Thư Hân mím môi và cau mày.

"Hả? Tôn Nhuế - một thẳng nam đanh thép mà cũng có bạn gái?"

--
Hôm nay là đã tròn 101 ngày rồi, cũng là tối nay công diễn nghe được bản Maria B50 ngày đó. Giọng hòa âm của Ca và Tỷ vẫn vang bên tai. Nhớ Tỷ thật nhiều💛💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro