đời này tôi ko thể cưới e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời này, tôi không thể cưới em
Lau vệt nước mắt, vết son lem
Nhìn em khóc nấc bên hiên cửa
Gào thét nghẹn lời mỗi đêm đen

Đời này tôi không thể cưới em
Trao em nụ hôn, những môi mềm
Trao em rượu hoa cùng váy cưới
Trao em nụ hồng nhuốm hơi men

Tim em giờ đây đóng cài then
Như căn phòng tối nhốt thân em
Hai tay xiền xích, chân rướm máu
Vạn bóng roi da loe loét đèn

"Trốn đi em hỡi! Hãy trốn đi!"
Tôi gào, tôi hét, tôi thầm thì
Em nhốt hư vô trong đáy mắt
Em nào nghe thấy, dẫu tí ti

Bên em thật gần, nhưng thật xa
Cách biệt âm giới - cõi ta bà
Tôi ghì xích sắt trong vô vọng
Tôi ôm em khóc, lệ xuyên qua.

"Chị à, em biết chị ở đây.
Em biết chị mất trong phòng này
Chị chẳng thể đi dù nửa bước
Nên dù đau đớn, em ở đây.

Có chị ở bên ngày qua ngày
Vạn đòn đau đớn triệu đắng cay
Cũng không đau bằng ngày chị mất
Nên em sẽ chọn, ở nơi này."

"Một cặp vợ chồng hiếm muộn con
Nuôi hai bé gái như chuột con
Đến năm đứa nhỏ tròn mười tám
Ép gả cho người lấy vàng son

"Đi thôi em hỡi! Chuyện sống còn!
Dù có trắc trở vạn núi non
Chị sẽ cưới em! Rồi ta sẽ..."

Máu loang vết đạn, lời chẳng tròn

"Đứa lớn chết rồi, mới vừa chôn
Đứa nhỏ mất đi nửa phần hồn
Con nhỏ hoá điên đâu gả được
Không vàng, thì đánh, đánh cho khôn."

Hai cô gái không phải chị em, chỉ là được nhận nuôi thôi. Họ yêu nhau. Một người bị cha mẹ nuôi giết trong phòng khi cả hai định bỏ trốn. Từ đó hồn cô chị không thể rời căn phòng nửa bước (mình theo thuyết mất ở đâu hồn sẽ ở đó mãi) nên dù bị đánh đập tàn nhẫn cô em vẫn ở lại vì để ở bên cạnh chị.
Cô chị không thể bảo vệ người mình yêu
Cô em thì không thể xa người mình yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho