Chương 73: Kỹ Viện Ở Ấn Độ Cổ Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đã chuyển từ tên Hán Việt sang tên tiếng phiên âm rồi nhé. Hosanna Tesi là Tát Na Đặc Tư, Bà Tu Mật là Vasumitra. Từ nay sẽ dùng tên tiếng Anh nhé.


Nắng vàng rải khắp dải đất Ấn Độ, tiếng nhạc du dương cùng tiếng tụng kinh đồng thời vang lên, tôi tận mắt nhìn thấy con sông Ganga: con sông của cõi trời trong truyền thuyết, con sông mang theo linh hồn con người đi đến cõi sinh tử luân hồi. Ánh vàng đung đưa trên nước, nhuộm đẫm hoàng hôn buổi chiều tà, thuyền nhỏ, ruộng bậc thang và các con sông, đền thờ, những người đang tắm rửa, tất cả hóa thành màu vàng mơ mộng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi, phảng phất như đang hát bài ca Bhagavad Gita (1) trong suốt.

Hòa bình và bạo lực, khoan dung và nghiêm khắc, đạo đức và trụy lạc, khổ hạnh và túng dục, trông như hỗn loạn không phép tắc, nhưng thực tế lại được bao vây trong sự trật tự.

Thành Kānyakubja (2), là ở cõi hồng trần như lửa này.

Cái tên Ganika (3) Vasumitra ở thành Kānyakubja còn có danh tiếng hơn so với tưởng tượng của tôi, giọng điệu khi mọi người nhắc tới cô ta chẳng những không có chút khinh bỉ, ngược lại chứa một chút tôn kính. Tuy rằng tôi nghe nói Ganika chỉ là kỹ nữ cao cấp ở xã hội nam giới, nhưng địa vị không tầm thường, được dân chúng tôn trọng, mỗi người đều muốn được cô ta nhìn trúng. Trong lòng tôi cảm thấy có hơi khó tin.

Thoạt nhìn việc tìm Vasumitra dường như chẳng phải là một chuyện khó khăn gì, nhưng tôi đi gặp là một kỹ nữ, xuất hiện như một người con trai có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

Tôi thay đổi một bộ đồ nam trong thành, quấn khăn đầu, lại đổi một chút tiền Mandala (4) mới vội vàng đi tới kỹ viện tìm Vasumitra.

===============================

Dọc đường đi, thỉnh thoảng sẽ có vài cô gái mặc áo sari (5) màu đỏ đẹp đẽ đá mi với tôi, lắc lắc vòng eo như rắn nước, vì các cô gái đó là kỹ nữ có địa vị thấp hơn nên các cô mặc một bộ quần áo đỏ, hi vọng những người đàn ông kia dễ dàng tìm thấy các cô.

Chỗ ở của kỹ nữ cao cấp thường lộng lẫy hơn, khi tôi tìm ra cái kỹ viện nằm trên sông Ganga đó, sự tráng lệ của nó vẫn làm tôi thầm giật mình.

Trong điệu nhạc lộng lẫy hào nhoáng, những cô gái khoác sari lộ da nhảy múa như bay, mê hoặc và quyến rũ. Vô số sa mỏng trong suốt mang theo hàng tá châu báu nhiều màu lướt qua tôi, đem đến một cỗ mùi thơm đàn hương nồng đậm.

Khiến tôi giật mình nhất là, người chủ của kỹ viện cũng không phải mấy vị "tú bà" thường thấy trên TV, đó là một người đàn ông, hơn nữa lại là một thầy tu.

Sau khi gần như đưa hết tất cả số tiền Mandala, ông chủ mới gật đầu.

Một cô gái xinh đẹp đầy đặn dẫn tôi đến phòng của Vasumitra, trong phòng cô ta có một phòng ngủ và một cái sân khấu, chiếc giường trang trọng như một bàn thờ, dưới khăn trải giường là hoa lài phủ kín hương thơm; bên cạnh chiếc gối hoa văn hoa Utpala (6) là một cây trầm hương đang đốt, trầm hương Kiara toát lên một mùi thơm mờ nhạt bí ẩn.

Trên tủ nhỏ nạm vàng có khắc vài hoa văn tinh tế, tôi dí sát mặt để xem, trên mặt nóng bừng lên, không ngờ trên mặt tủ lại vẽ là mấy bức tranh có ý nghĩa như một cuốn "đông cung đồ" ở cổ đại nước tôi, mặc dù có chút mắc cỡ, nhưng tôi lại hơi tò mò cho nên xem thêm mấy lần. Vừa dùng sức xem vừa lắc đầu.

Trong lúc tôi xem xét, một tiếng cười trầm bổng nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng tôi.

Tôi nhanh chóng ngồi thẳng quay đầu lại.

Một cô gái xinh đẹp cười với tôi khi đang đứng tựa vào cửa, đầy đặn diêm dúa, hoang dã ngang ngạnh, mang theo một sự khiêu gợi như muốn câu hồn tôi, cặp mắt to tròn màu nâu kia bí ẩn mà lại quyến rũ hấp dẫn như sẽ hút lấy linh hồn, làm cho không ai có thể kháng cự... Sari hơi mỏng buộc quanh dáng người mềm mại khêu gợi của cô ta...

Ừng ực, trời ạ, tôi vậy mà nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bản thân. Tôi lanh lẹ sờ mũi, very good, vẫn chưa phun máu mũi...

Cô ta cười càng thêm đáng yêu, dường như đã sớm quen mọi người phản ứng như thế. Chân thành đi về phía tôi, chiếc chuông bên hông kêu leng keng, hương thơm nồng nàn từng hồi, tôi chỉ nghe thấy tiếng nói lắp bắp của mình: "Cô, cô chính là Vasumitra?"

Cô ta khẽ mở môi son, giọng nói thật giống như nước suối trong suốt êm tai, "Tôi chính là Vasumitra, " Cô ta vừa nói, vừa đem vòng hoa và lá trầu cho tôi.

"Khách nhân tôn quý, để Vasumitra đàn cho ngài nghe một khúc nhé." Cô ta mỉm cười, lấy một cây đàn Veena (7) từ người bên cạnh, đàn Veena có năm dây, giống như đàn hạc cổ của Trung Quốc, nghe nói đàn hạc là đến từ Ấn Độ cổ đại.

Tiếng đàn du dương mang theo vài phần thần bí, cô ta nhắm mắt, dáng vẻ yêu kiều khiến tôi nhớ tới thần Gandharva chơi đàn trong thần thoại của Phật giáo Ấn Độ, một khúc kết thúc, cô ta lại bàn luận thơ ca với tôi, việc này khá giống danh kỹ cổ đại nước tôi, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, phong tình vô hạn, trái lại thì kỹ nữ hiện đại, vài ba câu đã cởi áo nới dây đi vào vấn đề, thật sự thiếu đi cái cảnh thổi tiêu đỏ hát ca thi. Chẳng qua, nơi của tôi chỉ là một thời đại văn hóa, nơi nơi đều tràn đầy thức ăn nhanh, mà những người hiện đại bận rộn cũng chẳng có sự thoải mái nhàn nhã nơi cổ đại.

"Khách nhân tôn quý, ngài cảm thấy bài thơ em vừa đọc thế nào?" Tiếng cô ta cắt đứt suy nghĩ của tôi. Tôi vội vàng lắc lắc đầu, mình đang nghĩ cái gì thế này.

"Ừ, hay lắm." Tôi nói, vừa nãy tôi căn bản chẳng nghe thấy cô ta đọc cái gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy từ tình yêu, nước chảy này thôi.

Cô ta dựa vào tôi khá gần, cười duyên nói: "Chắc là thơ ca của em rất vụng về, không biết ngài có thể chỉ giáo một chút được không?" Tôi suy tư một chút, chợt nhớ tới một bài thơ nổi tiếng xa gần, vì thế gật đầu cười, hắng giọng một cái, đọc:

Khoảng cách xa nhất trên thế giới

Không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết

Mà là em đứng trước anh

Nhưng anh lại không biết em yêu anh

Khoảng cách xa nhất trên thế giới

Không phải em đứng trước anh

Nhưng anh không biết em yêu anh

Mà là yêu đến cuồng si

Nhưng không thể nói rằng em yêu anh

Khoảng cách xa nhất trên thế giới

Không phải em không thể nói em yêu anh

Mà là nhớ anh đến đau thấu tim gan

Nhưng chỉ có thể giấu sâu vào tận đáy lòng

Khoảng cách xa nhất trên thế giới

Không phải em không thể nói em nhớ anh

Mà là biết rõ yêu nhau

Nhưng không thể ở bên nhau

Khoảng cách xa nhất trên thế giới

Không phải yêu nhau

Nhưng không thể bên nhau

Mà là rõ ràng tình yêu không gì địch nổi

Nhưng cố ý giả vờ không chút quan tâm





Cô ta sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên một chút phiền muộn, sau đó không chút che dấu sự kinh ngạc và khâm phục của cô ta, mỉm cười nhẹ ôm tôi, đem môi dán bên tai tôi, ngón tay nhè nhẹ trượt xuống cổ tôi, thấp giọng nói: "Đây là bài thơ hay nhất mà em nghe được, hôm nay em nhất định sẽ làm cho ngài cảm nhận được sự vui sướng như trên trời."


Miệng tôi run rẩy, vội ngăn ngón tay đang trượt xuống của cô ta, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi phải đi rồi."

Cô ta cúi đầu cười, đưa tay mở quần áo của tôi nói: "Gấp cái gì, để em hầu hạ ngài tắm rửa đi." Cô ta quyến rũ hoặc nhân, tôi lại tâm loạn như ma, trong lúc xô đẩy, chỉ nghe thấy cô ta kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn tôi nói: "Cô là nữ?" Tiếng hét của cô ta làm cho ngoài cửa vọt vào vài tên đàn ông khôi ngô nhìn tôi chằm chằm.

Ông chủ cũng đi đến nhìn ta một cái, lại nhìn nhìn Vasumitra, nói: "Làm sao vậy?"

Vasumitra bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Đây là con gái."

Vẻ mặt ông chủ trầm lại nhìn tôi chằm chằm, tôi kéo áo, thở dài một hơi, gật đầu bất đắc dĩ.

Vẻ mặt ông chủ trở nên quái dị, nói: "Đây là ý gì? Cô tới quấy rối à?" Tôi xem tình huống chung quanh, mấy tên đàn ông này không phải đối thủ của tôi, rời đi nơi này cũng rất dễ dàng. Chỉ là nếu bị bọn họ xếp vào sổ đen, như vậy nhiệm vụ của ta sẽ khó giải quyết hơn.

"Tôi, tôi chỉ là ngưỡng mộ đại danh của Ganika Vasumitra, cho nên muốn trông thấy người thật của nàng." Tôi cố nặn ra một nụ cười.

"Ngưỡng mộ?" Cô ta hứng thú nhìn tôi.

"Đúng vậy, ai lại không biết trở thành Ganika là bao nhiêu vinh dự. Trong rất nhiều trường hợp như lễ hội chúc mừng hay trong lúc giao tiếp xã hội cũng được tôn trọng mà."

"Là thế sao." Trong mắt của cô ta hiện lên một vẻ khó nắm bắt, "Thế cô có muốn trở thành Ganika không?"

Tôi mở to hai mắt ngơ ngác nhìn cô ta, sau khi đầu óc đình trệ vài giây, lại nhanh chóng chuyển động, có lẽ đó là một cơ hội tốt ở bên người cô ta, có lẽ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở thành Ganika cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng tôi chỉ cần nắm chặt thời gian tìm ra người trong số mệnh của cô ta. Đương nhiên, nơi này vẫn chưa có ai có thể chiếm lợi lộc từ tôi đâu.

Nghĩ đến đây, tôi có cảm giác mình như anh hùng hy sinh cho đất nước, gật đầu.

"Vasumitra, cô..." Ông chủ dường như muốn nói, lại thôi.

Vasumitra nhẹ nhàng nâng cằm tôi, cười nói: "Cô là một nhân tài có thể dạy dỗ, tôi sẽ đích thân dạy dỗ cô, nhất định sẽ khiến cô trở thành một Ganika xuất sắc, làm cho tất cả đàn ông cúi đầu dưới chân cô, si mê cô, điên cuồng vì cô, cho dù là quý tộc hay tăng lữ, bình dân hay quốc vương."

Miệng tôi lại co rút, tôi có tài như thế sao, nếu để cho Từ Âm biết, không tức đến chết thì không được, còn nếu Hosanna Tesi biết, chắc chắn sẽ lại giễu cợt tôi.

"Vasumitra tiểu thư, Jokibili đại nhân tới." Tiếng của thị nữ ngoài cửa.

Vasumitra dời tay, mắt hơi sáng lên nhưng miệng vẫn lạnh lùng đáp: "Đã biết, một lát nữa mời hắn vào lại."

=======================

Vasumitra cũng không vội để cho vị Jokibili đại nhân kia tiến vào, ngược lại ung dung bôi dầu đàn hương trắng, mãi cho đến khi thị nữ bên ngoài giục thêm mấy lần, mới chậm rãi nói với cô gái bên người: "Cô trước tiên mang cô ấy rời khỏi đi."

Khi tôi đi ra ngoài thì thấy cô gái bên người cung kính hành lễ với một người, giương mắt nhìn lên, ánh vào mi mắt là một người đàn ông dáng người cao gầy, anh ta có màu da đồng đặc trưng của những người đàn ông Ấn Độ, mái tóc đen dài được tùy tiện ghim lại, rũ xuống sau ót, trong đôi mắt hẹp dài là tròng mắt màu lá cọ tựa ánh sáng lộng lẫy của hoàng hôn sau sông Ganga, ánh chiều tà nhợt nhạt dịu dàng khoe sắc sâu trong đôi mắt anh ta.

Người đàn ông này chính là Jokibili sao? Ở nơi này thậm chí còn có một người đàn ông khí chất xuất sắc như vậy, hay anh ta chính là —— người trong định mệnh của Vasumitra? Tôi nhanh chóng nhìn lên trán của anh ta, không khỏi thất vọng, trên cái trán bóng loáng của anh ta chẳng có gì.

Anh ta nhẹ nhàng nhìn tôi một cái, hơi hơi kinh ngạc rồi lại nhanh chóng dời đi, bước tới phòng Vasumitra.

Vừa nhìn đã biết anh ta không phải người tôi cần tìm, tôi lập tức mất hứng thú, bước nhanh theo cô gái kia đi qua hành lang dài.

Sau khi vào phòng tắm rửa chải đầu, tôi mặc một bộ sari màu vàng nhạt chờ Vasumitra đến "dạy dỗ" .

Ước chừng đến khi bầu trời sắp tối đen, Vasumitra mới cũng khoan thai đi đến, cô ta cười đáng yêu, nói: "Đúng rồi, còn không biết tên của cô."

"Tôi tên Diệp Ẩn, đến từ nước Shina" tôi tiếp lời. Tôi từng đọc trong sách, Ấn Độ lúc này gọi Trung Quốc là Shina.

"Thì ra là đến từ Shina, chẳng trách khuôn mặt của cô không giống chúng ta, nhưng càng đặc biệt, sẽ càng dễ làm cho đàn ông chú ý đến cô." Cô ta vừa nói, vừa rút ra một cuốn sách hơi ố vàng trong tủ nhỏ phía sau, "Thứ này cô nhất định phải thường xuyên xem, đây là cuốn sách mà người muốn trở thành một Ganika nhất định phải đọc."

Tôi nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết mấy dòng Phạn văn, là Kama Sutra (8), vừa lật ra, tôi thiếu chút nữa hoảng sợ quăng sách lên mặt cô ta, bên trong vậy mà toàn chứa những hình vẽ tư thế nam nữ hoan ái, còn "đông cung" hơn cả "đông cung".

"Đừng ngạc nhiên, cũng đừng nên xem thường cuốn sách Kama Sutra này, ngay cả những người con gái của vua chúa cũng phải nghiên tập (nghiên cứu + tập luyện) kỹ nghệ trong Kama Sutra, không như vậy làm sao được chồng yêu thương? Học tập kỹ nghệ trong Kama Sutra, sự vui sướng khi tinh thần đạt được sự thõa mản hay sự cực khoái của thể xác, về cơ bản là giống nhau. Dục vọng cũng là một loại động lực, chúng như những khổ hạnh tăng... Bởi vì sinh ra mà vui mừng, bởi vì thu hoạch được mà thỏa mãn, kỹ nữ cũng là một loại ban ân."

"A. . ." Tôi thật sự bị sốc khi nghe được ngôn luận của cô ta, tuy rằng đã sớm nghe nói việc nam nữ ở Ấn Độ cổ đại cực kỳ tự do và khoáng đãng, nhưng chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy giật mình.

Đúng rồi, Kama Sutra, không phải là cuốn kinh hoan lạc nổi tiếng ở Ấn Độ cổ đại sao, trong khoảng thời gian trước công nguyên thế kỷ VI, một người viết tên Mallanaga Vatsyayana đã được cho là người đầu tiên trong lịch sử thời bấy giờ viết bộ sách "Lạc thú chốn khuê phòng nam nữ ở Ấn Độ cổ đại" cùng với "Văn hóa Ấn Độ cổ đại", cũng phù hợp với hàm ý bộ sách "Tình yêu tâm linh về thể xác và tinh thần", hóa ra thực sự cuốn sách này...

Vasumitra nở nụ cười nhẹ nâng cằm tôi, thấp giọng nói: "Phụ nữ chúng ta trời sinh khó hiểu, như biển lớn không chê sông nhiều, như lửa lớn không chê gỗ ít, như cái chết không chê người nhiều, chúng ta mãi mãi không chê đàn ông quá nhiều. Đối với phụ nữ, khoái cảm tình dục còn hơn tất cả. Cho nên khi chúng ta cho đàn ông sự vui vẻ, bản thân cũng phải tận tình hưởng thụ."

"Tôi. . ." Tôi đã hoàn toàn không biết nên nói gì. Nghe một người phụ nữ cổ đại nói trắng ra mấy cái việc này, đầu óc của tôi lập tức cong vẹo.

"Ấy... tôi có thể được coi là đặc biệt chứ." Tôi bất đắc dĩ đem sách để xuống.

"Ẩn, trở thành Ganika là một việc chẳng dễ dàng gì, từ ngày mai trở đi cô phải theo ta học tập 64 kỹ nghệ." Môi cô ta cong lên, tạo thành một nụ cười yêu mị.

"Cái, cái gì, 64 kỹ nghệ (9)?" Đầu lưỡi tôi bắt đầu thắt lại, một cơn ớn lạnh bắn lên từ trái tim của tôi.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là phải học ca hát, nhạc cụ, nhảy múa. Thư pháp, phác hoạ, thêu thùa. Lấy gạo và hoa trang trí tượng thần. Học cắm hoa, khoác vải, mặc sari, vẽ móng, sơn môi. Khắc hoa văn. Trải giường, đặt thảm, lót đệm mua vua, Chơi bát nước, thùng nước, ống nước (???), múc nước để trang trí, chăm chút. Vẽ tranh, trang trí cấu tạo và biết cách làm tràng hạt, vòng cổ, cuống hoa, vương miện. Lấy hoa và lông cò trắng làm khăn đầu và đai lưng, biết nghệ thuật diễn kịch và hí kịch. Biết nghệ thuật thiết kế hoa tai, điều chế nước hoa và quần áo. Nghệ thuật phối trí bảo thạch một cách tao nhã và nghệ thuật đeo bảo thạch..."

Trong đầu tôi toàn mấy tiếng ù ù, chỉ thấy môi cô ta mở ra khép lại, khép lại mở ra... Trước mắt tôi đen lại, đùng một tiếng hôn mê bất tỉnh, thật hận trời xanh sao cao quá!

Chú thích:
(1) Bhagavad Gita (Sanskrit: भगवद् गीता - Bhagavad Gītā) là một văn bản cổ bằng tiếng Phạn bao gồm 700 câu của bộ trường ca Mahabharata (Bhishma Parva chương 23 – 40). Những câu này, sử dụng dạng thơ mỗi câu có năm âm tiết Sanskrit (chandas) với nhiều so sánh và ẩn dụ, mang nhiều tính thơ ca; và do đó tựa đề, dịch ra là "Bài hát của Đấng Tối cao" (hay"Chí Tôn ca"), của Bhagavan dưới hình dạng của Krishna. Cuốn sách này được xem là linh thiêng bởi đa số các truyền thống Hindu, và đặc biệt là những người theo Krishna. Trong ngôn ngữ thông thường nó thường được gọi là Gita.

(2) Thành Khúc Nữ được phiên dịch là thành Kānyakubja.

(3) Là do tôi dịch sai, nó phải là Ganika chứ không phải Jia Nika.

(4) Là một loại tiền tệ ở Ấn Độ cổ đại.

(5) Trang phục truyền thống của Ấn Độ.

(6) Hoa sen xanh.

(7) Đàn Veena.

(8) Kinh hoan lạc của Ấn Độ.

(9) Mỗi kỹ nữ phải có được hoặc biết nhiều hơn 64 kỹ nghệ mới được coi là một Ganika (kỹ nữ cao cấp).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro