26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn đúng giờ tỉnh dậy.

Mở mắt ra không biết người ở đâu, trong căn phòng lạ lẫm, liếc nhìn thời gian, mười rưỡi sáng. Giơ tay kéo rèm cửa sổ ra, lờ mờ nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhưng ký ức khá mơ hồ, vụn vặt lẻ tẻ không ăn khớp mấy, cậu lắc lắc cái đầu không tỉnh táo lắm, giẫm lên dép lê đi ra khỏi phòng.

Xoay vài vòng ở tầng hai, vẫn không có bất kỳ ấn tượng gì với chuyện tối hôm qua, thậm chí không biết cậu đi lên như thế nào, cũng không biết làm sao thay áo ngủ.

Chỉ nhớ rõ tối qua đã uống chút rượu, cổ họng không dễ chịu, nghĩ thầm, chẳng lẽ là uống nhiều quá?

Cố Diệu Dương đã đi rồi, phòng ngủ đối diện mở cửa, Lâm Duật Ngôn úp sấp trên cửa nhìn vào trong, lại đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo khác.

Cậu đến vội vàng quá, cũng không lên kế hoạch của một người đi du lịch, mặc dù trọng điểm không phải tới để chơi, nhưng lúc Cố Diệu Dương không ở nhà, vẫn muốn đi dạo chơi ở phụ cận.

Vừa xuống lầu, đã thấy một túi bánh mì nướng đặt trên bàn ăn, còn có một cái máy nướng bánh cỡ nhỏ.

Hôm qua vẫn chưa có, chắc hẳn là sáng nay Cố Diệu Dương lấy ra, để Lâm Duật Ngôn tự giải quyết bữa sáng.

Cái này đơn giản, năng lực bắt tay vào làm của Lâm tiểu thiếu gia kém hơn nữa, xem sách hướng dẫn nướng vài miếng bánh mì vẫn dễ như trở bàn tay, mặc dù miếng đầu tiên nướng cháy, nhưng miễn cưỡng có thể ăn. Hôm qua đi siêu thị còn mua ít sữa bò, mở ra một hộp để trong nước ấm hâm nóng, trước kia cậu không thích uống sữa tươi, từ khi trở về từ phố Văn Xương, mỗi ngày đều sẽ uống một cốc, dù sao cơ thể vẫn đang cao lên.

Lâm Duật Ngôn ăn xong, nhận được điện thoại của Cố Diệu Dương, hỏi cậu: "Tỉnh rượu rồi?"

Quả nhiên...

Lâm Duật Ngôn hơi xấu hổ: "Tối hôm qua, không gây thêm phiền cho cậu chứ?"

Cố Diệu Dương nói: "Không có."

"Vậy, vậy tôi không làm chuyện kỳ lạ gì chứ?" Mặc dù không nhớ rõ, nhưng cậu biết có vài người uống nhiều quá sẽ mượn rượu làm càn, vừa khóc vừa gào thậm chí sẽ còn trần truồng mà chạy.

"Không có."

"Thật à?"

Cố Diệu Dương nói: "Tửu phẩm của cậu không tệ."

(tửu phẩm: phẩm chất lộ ra khi uống rượu)

Lâm Duật Ngôn lập tức im lặng, muốn tắt điện thoại, Cố Diệu Dương lại thản nhiên nói: "Chỉ vừa khóc vừa gào, còn cởi truồng lắc loạn khắp nơi."

...

"Rầm" một tiếng, Lâm Duật Ngôn đầu váng mắt hoa, cảm thấy trời sập rồi.

Cậu tự tỉnh lại trong chốc lát, lại không mấy tin tưởng, dù sao Cố Diệu Dương luôn lừa cậu, lần này nói không chừng cũng là trêu cậu?

Nghĩ một lát không yên tâm cho lắm, lúc gần chiều mặc áo khoác xách ba lô, đến câu lạc bộ.

Mỗi năm Light3 chỉ nhận năm mươi tuyển thủ tiến hành đặc huấn, ngoại trừ quyền anh còn có hàng loạt các hạng mục chiến đấu khác như Judo, tán đả, taekwondo v.v.

Hôm qua Lâm Duật Ngôn không có cơ hội đi vào tham quan, hôm nay đứng ở đại sảnh lầu một, vậy mà có phần khác biệt với tưởng tượng. Cậu vốn cho rằng nơi như thế này phần lớn là thiết kế sắt rèn cốt thép xi măng, lại không nghĩ rằng có rất nhiều tranh sơn dầu lãng mạn phong cách khác lạ được treo trên tường, phong cách vẽ còn hơi quen mắt, khiến cậu nhớ tới Tăng Nghị tiên sinh từng gặp trước đó không lâu, nhưng cũng không phải giống hoàn toàn, nhìn kỹ vẫn có một chút khác biệt.

Còn muốn nhìn kỹ chút nữa, cô gái người da đen xinh đẹp ở quầy lễ tân đã lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, nói với cậu: "G ở tầng ba, thang máy ở bên tay trái, cậu đi thẳng lên là được."

Lâm Duật Ngôn nói cảm ơn với cô, lại quay đầu nhìn tranh sơn dầu trên tường, trực tiếp vào thang máy.

Diện tích lầu ba rất lớn, có bốn năm võ đài cỡ nhỏ, xung quanh treo vài bao cát và đệm cao su mềm, chắc là phòng ngừa tuyển thủ ngã bị thương.

Cố Diệu Dương đang dạy học cho tuyển thủ, vẫn là cái áo ba lỗ bó sát người, quần túi hộp còn thêm đôi bốt đen.

Lâm Duật Ngôn không tiến lên quấy rầy, cởi áo khoác đứng bên cạnh yên lặng chờ. Đếm kỹ ra, cậu đã từng thấy rất nhiều mặt của Cố Diệu Dương, nhưng cảm giác nghiêm túc đứng đắn như vậy lại vẫn là lần đầu tiên.

Thoạt nhìn hắn thật sự rất dữ, mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng một ánh mắt đã có thể kiến các tuyển thủ khúm núm không dám lên tiếng, Lâm Duật Ngôn cũng trải qua một lần, nhưng vẫn cảm thấy ôn hòa hơn loại này rất nhiều.

QUẢNG CÁO

Cậu nghĩ một lát, học biểu cảm của Cố Diệu Dương liếc nhìn tấm gương trên tường, còn chưa làm người khác khiếp sợ đến đâu, đã chọc cười bản thân trước rồi.

Sân huấn luyện đang tiến hành vật ngã một đấu một, đột nhiên, một tuyển thủ cao khỏe đi đến trước mặt Cố Diệu Dương, đề nghị khiêu khích với hắn.

Tên tuyển thủ được chọn kia cao gần hai mét, người rộng gấp đối Cố Diêu Dương, không nói hai lời, vọt thẳng tới giơ quả đấm lên.

Lâm Duật Ngôn lập tức đứng dậy từ khu nghỉ ngơi, tim cũng nâng lên cổ họng. Mày mà Cố Diệu Dương tránh né kịp thời, đầu gối đá đến hàm, mạnh mẽ đá tên cường tráng ra.

"Mày đoán xem, hắn mất mấy giây có thể khiến người này ngã xuống?" Vào lúc này có người, trò chuyện bên cạnh Lâm Duật Ngôn.

Lâm Duật Ngôn không có thời gian quay đầu, sợ Cố Diệu Dương bị đánh trúng xảy ra sơ suất, cho dù biết thân thủ của hắn không tệ, vẫn siết chặt lòng bàn tay, siết ra một vệt mồ hôi lạnh.

Cũng may tên tuyển thủ không phải đối thủ của Cố Diệu Dương, bốn năm giây thôi, đã bị một cú ném qua vai lưu loát quẳng xuống đất, bò cũng không bò dậy được.

Lâm Duật Ngôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa nghiêng đầu, suýt chút nữa ngồi xuống đất.

"Tăng, Tăng tiên sinh?!"

Người tới chính là họa sĩ Tăng Nghị trước đó không lâu đã gặp được ở triển lãm tranh, ông cũng liếc nhìn Lâm Duật Ngôn, cười nói: "Khéo quá nhỉ."

Mười mấy phút sau, Cố Diệu Dương tan lớp, trước tiên đến phòng nghỉ ngơi thay quần áo, lại đi đến bên cạnh Lâm Duật Ngôn nói: "Đi thôi."

Lâm Duật Ngôn hơi hoảng hốt, cho đến khi đi ra cửa Light3, gió lạnh thổi, mới níu quần áo của Cố Diệu Dương kích động nói: "Cậu, cậu có biết hôm nay tôi nhìn thấy ai không?"

Cố Diệu Dương hỏi: "Ai vậy?"

Lâm Duật Ngôn cực kỳ hứng thú chạy đến trước mặt hắn, đi lùi: "Là Tăng Nghị! Một họa sĩ rất nổi tiếng, cậu biết không?"

"À." Cố Diệu Dương uể oải nói: "Biết."

"Ông ấy vậy mà là ông chủ của Light3!"

"A." Cố Diệu Dương bịt lỗ tai qua loa nói: "Rất lợi hại."

"Đúng đấy đúng đấy, tôi rất thích ông ấy, ông ấy là một trong những họa sĩ tôi thích nhất, trước đó tôi đã gặp được một lần ở trong nước, nhưng quên xin ký tên." Lâm Duật Ngôn dừng bước, kéo tay Cố Diệu Dương ra để hắn lộ ra lỗ tai tiếp tục kích động nói: "Lần này cuối cùng xin được rồi!"

Cố Diệu Dương hỏi: "Ký ở đâu?"
Lâm Duật Ngôn lấy ba lô sau lưng xuống, cầm tới trước mặt Cố Diệu Dương, chỉ vào một chuỗi chữ to rồng bay phượng múa nói: "Ở đây!"

Cố Diệu Dương lấy ra một điếu thuốc, không đốt, hỏi: "Xin được chữ ký vui vẻ thế à?"

Lâm Duật Ngôn liên tục gật đầu, khóe miệng cũng sắp rách đến sau ót.

Cố Diệu Dương nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu, nhíu nhíu mày hỏi: "Nếu như bảo ông ấy dạy cậu vẽ tranh thì sao?"

"Cái, cái gì?" Lâm Duật Ngôn trợn to mắt, vội vàng đeo ba lô, "Có, có thể ư?"

"Có gì mà không thể, gần đây chắc là ông ấy khá rảnh rỗi, tôi có thể giúp cậu hỏi xem."

"Thật, thật á?"

"Đương nhiên là thật." Cố Diệu Dương liếc nhìn quai đeo ba lô của cậu, không để lại dấu vết bĩu môi một cái, vừa định đốt thuốc, đã bị Lâm Duật Ngôn nhào lên ôm cổ: "Thật sự có thể bảo ông ấy dạy tôi vẽ tranh sao? Thật sự hả?"

Cố Diệu Dương được cậu bổ nhào đầu cõi lòng, đầu lọc cũng gãy, đành phải cất bật lửa, chuẩn bị trở về đổi cái mới, "Thật."

Lâm Duật Ngôn hỏi: "Cậu rất thân với Tăng tiên sinh à?"

Cố Diệu Dương nói: "Bình thường thôi, ông ấy đơn phương thân với tôi hơn."

Lâm Duật Ngôn cười nói hắn đỏm dáng, lại buông tay ra, lo lắng hỏi: "Nếu như Tăng tiên sinh không đồng ý phải làm sao? Ông ấy nổi tiếng như vậy, hình như chưa bao giờ nhận đồ đệ, trước đó mẹ tôi còn từng liên lạc để hợp tác với ông ấy, nhưng bị từ chối."

Cố Diệu Dương nói: "Vậy thì đánh ông ấy một trận đi."

QUẢNG CÁO

Lâm Duật Ngôn giật mình: "Như, như vậy không tốt lắm đâu."

Cố Diệu Dương đã đoán trước được cậu sẽ trả lời thế này, lại không nghĩ rằng một lúc sau, Lâm Duật Ngôn lại khó xử nói: "Vậy nếu, nếu không thì cậu đánh nhẹ một chút... Tăng tiên sinh cũng năm mươi mấy tuổi rồi, nếu như bị đánh nặng quá, hồi phục sẽ chậm."

Cố Diệu Dương liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu kích động, thiếu chút nữa không cười ra tiếng, chọc trán cậu nói: "Bại hoại."

Lại hỏi: "Hôm nay cậu đến câu lạc bộ tìm tôi có chuyện gì?"

"A, là chuyện đó..." Lâm Duật Ngôn nháy mắt ù tai, bởi vì nhìn thấy thần tượng mà ký ức đánh mất lại chạy về, buông cổ Cố Diệu Dương ra, cẩn thận hỏi: "Hôm, hôm qua tôi thật sự đã vừa khóc vừa gào lại, lại trần truồng mà chạy?"

Cố Diệu Dương nói: "Thật sự."

"Cậu, cậu có chứng cứ gì không?"

Cố Diệu Dương nói: "Tất nhiên là có."

Lâm Duật Ngôn hoảng sợ: "Cậu sẽ không quay video lại chứ!?"

Cố Diệu Dương nói: "Tôi là biến thái sao?"

Lâm Duật Ngôn có chút sức lực, "Vậy cậu không có chứng cứ, dựa vào đâu nói tôi trần truồng chạy?"

"Ha ha." Hai tay Cố Diệu Dương đút trong túi áo khoác, cong khóe miệng cười xấu xa, nhìn biểu cảm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cậu, liền muốn trêu chọc một chút.

Nghiêng người đến bên tai cậu nhỏ giọng nói một câu.

Lâm Duật Ngôn trợn mắt há mồm, lập tức đứng thẳng người bịt kín mông. Cố Diệu Dương đã đi, cậu vẫn ngẩn ra ngay tại chỗ, kịp phản ứng vội vàng đuổi theo, vẻ mặt cầu xin nói: "Cậu, cậu có thể quên đi không."

Cố Diệu Dương lắc lắc tay, lạnh lùng từ chối: "Muộn rồi, đã khắc vào trong đầu rồi."

Lúc nào hắn có thể quên đi chuyện này, không rõ lắm.

Nhưng trên đoạn đường trở về ký túc xá, Lâm Duật Ngôn liền tranh dẫn đầu quên không còn một mống.

Cậu nhớ đến học vẽ với Tăng tiên sinh, xoắn xuýt chốc lát, tạm thời đặt câu nói kia của Cố Diệu Dương ra sau đầu, vây quanh hắn xoay tới xoay lui.

Hai người trở về qua loa ăn bữa cơm, lại cùng nhau ra ngoài.

Tăng tiên sinh ở hướng bắc câu lạc bộ, cách ký túc xá một đoạn, trên đường đi Lâm Duật Ngôn thao thao bất tuyệt nói thành tựu nhiều năm trước cùng với tiếng tăm trên quốc tế của Tăng tiên sinh. Hơn nữa nghe nói tính tình quái dị, xưa này không tùy tiện lộ mặt, thỉnh thoảng có thể gặp được trong triển lãm tranh đã là vô cùng may mắn trong vô cùng may mắn, có thể được ông chỉ bảo, càng là chuyện bao nhiêu tiền cũng không cầu được.

Lâm Duật Ngôn nói hồi lâu, Cố Diệu Dương từ đầu tới cuối không đáp lại, ngậm điếu thuốc đầu tiên châm lửa của tối hôm nay, lựa chọn hai lỗ tai mất thính giác.

"Cố Diệu Dương."

"Hử?"

Lâm Duật Ngôn đột nhiên không có tiếng, đi theo bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu không thích nghe tôi nói những lời này không?"

Cố Diệu Dương nói: "Bình thường." Nhắc ít đi vài câu Tăng tiên sinh thì tốt hơn.

Lâm Duật Ngôn muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lát vẫn nói: "Tôi thật sự rất thích tranh của ông ấy, ông ấy trong lòng tôi cũng là một họa sĩ đặc biệt đáng tôn kính, nếu như có thể nhận được chỉ bảo của ông ấy, tôi có thể vui vẻ ba ngày không ngủ được."

"Tôi, tôi cũng không biết tại sao, chỉ rất muốn chia sẻ tâm tình này với cậu... nếu như cậu không thích nghe..."

"Vậy, vậy tôi không nói nữa."

Cố Diệu Dương nói: "Không hề không thích nghe. Chỉ là những thứ cậu nói tôi không hiểu, không có cách nào trả lời cho cậu."

Lâm Duật Ngôn nói: "Vậy chúng ta nói thứ cậu hiểu được không?"

Cố Diệu Dương nể mặt đáp một tiếng.

Lâm Duật Ngôn nhếch môi lại cười, hỏi: "Tại sao Tăng tiên sinh lại mở một câu lạc bộ chiến đấu nhỉ?"

Cố Diệu Dương nói: "Vẫn nói về ông ta?"

Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái: "Ông ấy làm sao?"

Cố Diệu Dương liếc cậu, lạnh như băng nói: "Tôi không hiểu ông ta."

Lúc này, Tăng tiên sinh khó hiểu đang đánh răng, vừa súc miệng đã nghe thấy có người gõ cửa, lau miệng đội mũ tắm đi ra, nhìn thấy Cố Diệu Dương thì giật mình, che khe cửa nói: "Cậu tới làm gì?"

Cố Diệu Dương nói: "Mở cửa."

Tăng tiên sinh nói: "Cậu đến từ chức?"

Cố Diệu Dương nói: "Tôi vừa đến liền từ chức, đầu óc có vấn đề chắc?"

Tăng tiên sinh yên tâm, mở khe cửa lớn một chút, lại nhìn thấy Lâm Duật Ngôn, kinh ngạc nói: "Trùng hợp vậy?"

Lâm Duật Ngôn vội vàng cúi đầu, cười với ông một cái.

Nói ra, xác thực hai người có chút duyên phận, lần này tạm thời không tính, hai lần trước đúng là trùng hợp. Tăng tiên sinh sống một mình, trong căn phòng mang theo phong cách vẽ lộn xộn đặc hữu của nghệ thuật gia, đi ra ngoài như một thân sĩ, ở nhà giống tên ăn mày. Quần áo bẩn chất đống trên sofa, đều là nhân viên công tác của hiệu giặt luân phiên tới nhà thu, trên mặt tường, sàn nhà dính màu khô, cũng chưa kịp rửa sạch, cứ như vậy trở thành dấu vết.

Chỉ có một quầy bar nhỏ sáng tạo hơi sạch sẽ một chút, miễn cưỡng có thể đãi khách. Ông rót cho Lâm Duật Ngôn một ly rượu vang, đảo mắt bị Cố Diệu Dương đổi thành nước khoáng.

Tăng tiên sinh thổi ria mép bất mãn, "Bá đạo."

Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay, giải thích giúp Cố Diệu Dương: "Là, là cháu không uống được rượu, hôm qua còn uống say."

Tăng tiên sinh đột nhiên hiểu ra, lấy ra một gói cà phê hòa tan đưa cho Lâm Duật Ngôn nói: "Vậy đợi lát nữa nấu nước uống cái này đi." Trong khi trên tủ rượu còn để không ít hạt cà phê đắt đỏ, nhưng chưa mở ra, nghĩ đến là lười xay, bình thường cũng ráng dùng cà phê hòa tan.

Ông hỏi Cố Diệu Dương: "Đêm hôm khuya khoắt tới tìm tôi, có chuyện gì?"

Cố Diệu Dương đi thẳng vào vấn đề: "Dạy cậu ấy vẽ tranh."

Lâm Duật Ngôn vội vàng đứng lên, căng thẳng tự giới thiệu, cậu sợ Tăng tiên sinh không đồng ý, trong lòng lo lắng không yên, lúc trước nói muốn đánh người cũng là nói đùa, nhưng cậu lại không biết làm thế nào lay động Tăng tiên sinh.

"Có thể."

QUẢNG CÁO

"A..."

Tăng tiên sinh hỏi: "Nền tảng thế nào?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Nền, nền tảng tạm được."

"Là gần đây mới thích vẽ tranh?"

"Từ nhỏ đã thích... nhưng không có thiên phú gì, lại, lại không đủ cố gắng..."

Tăng tiên sinh cười ha ha nói: "Cậu cũng rất thành thật đó?"

Lâm Duật Ngôn xấu hổ, "Mặc dù cũng có một chút nhân tố bên ngoài, nhưng vẫn là vấn đề của bản thân cháu lớn hơn một chút."

Tăng tiên sinh rất thích tính cách ngay thẳng này của cậu, hỏi: "Cậu tới đây chơi? Dự định ở mấy ngày?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Còn hai mươi ngày nữa là khai giảng, nhưng có thể trước khai giảng mới đi."

"Ừ, vậy có thể." Tăng tiên sinh nói: "Nếu không có việc gì, ngày mai bắt đầu đi."

Lâm Duật Ngôn triệt để ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ tiến triển suôn sẻ như vậy. Mãi đến khi ngồi ở phòng vẽ tranh của Tăng tiên sinh, trên tay bưng bảng pha màu, vẫn tưởng rằng đang trong mơ.

"Nền tảng thực sự không tệ, nhưng còn có một vấn đề nhỏ." Hôm nay Tăng tiên sinh đã thay một bộ áo ngủ, cầm tranh Lâm Duật Ngôn vừa vẽ, nhìn một chút. Ông không hỏi Lâm Duật Ngôn quá nhiều kinh nghiệm trước đây, nếu để ông dạy, thì phải bắt đầu lại từ đầu, thoạt nhìn Tăng tiên sinh hơi lôi thôi, nhưng đối với hội họa cũng không lấy lệ, cho dù là nền tảng không đủ, cũng đều nghiêm túc nói rõ ràng với Lâm Duật Ngôn.

Từng ấy năm tới nay, vẫn là lần đầu tiên có người dạy cậu như thế, cha không giúp đỡ, giáo viên lại qua loa, mẹ quanh năm không ở bên cạnh, cảm thấy áy náy với cậu, chưa từng nói một câu nặng lời với cậu, thích thì vẽ, không thích thì đi chơi cái khác, thế nào cũng không sao.

"Ơ kìa?" Tăng tiên sinh đứng bên cạnh cậu hỏi: "Sao vành mắt còn đỏ lên?"

"Dạ?" Lâm Duật Ngôn cúi đầu lau mắt hai lần, vội vàng nói: "Không sao, có thể được ngài chỉ bảo, hơi xúc động."

"Ha ha." Tăng tiên sinh ưa thích mà vỗ vỗ đầu cậu: "Xem ra dạy cậu là dạy đúng rồi, đời này tôi đã dạy tổng cộng hai người, người trước ỷ có chút thiên phú, cái đuôi cũng vểnh lên tận trời cho tôi."

Lâm Duật Ngôn tò mò hỏi: "Ngài còn từng dạy những học sinh khác ạ?"

Tăng tiên sinh nói: "Cậu không biết?"

Lâm Duật Ngôn lắc đầu.

"Chính là Cố Diệu Dương đấy."
Lâm Duật Ngôn kinh ngạc: "Cậu... cậu ấy học vẽ tranh với ngài?"

Tăng tiên sinh cầm lấy một cây bút ngồi bên cạnh Lâm Duật Ngôn, cùng vẽ với cậu, "Xem ra các cậu không thân lắm?"

Lâm Duật Ngôn gật đầu, nghĩ ngợi lại nói: "Thật ra... cháu rất muốn hiểu rõ cậu ấy, ngài có thể, nói cho cháu một chút chuyện của cậu ấy không?"

Tăng tiên sinh không dừng động tác trên tay, im lặng một lúc mới nói: "Chuyện của nó, hơi phức tạp, cậu xác định... sẽ không sợ mà chạy sau khi nghe xong?"

"Tại sao lại sợ mà chạy? Là cậu ấy đã làm chuyện xấu gì ạ?"

"Ngược lại không liên quan gì đến nó, chủ yếu là cha mẹ của nó."

Lâm Duật Ngôn nói: "Vậy sẽ không, chỉ cần không phải cậu ấy từng làm chuyện xấu là được."

Tăng tiên sinh quay về phía cậu im lặng hồi lâu, mới nói: "Tôi và ba của Diệu Dương, ở một mức độ nào đó mà nói, coi như bạn bè, khi đó Diệu Dương còn nhỏ, đến nhà nó ở vài tháng, tiện thể dạy nó vài nét bút, bối cảnh của ba nó... đối với cậu mà nói, có lẽ hơi xa xôi."

Tăng tiên sinh nói đến bảy tám phần những chuyện mình biết, kể cả bối cảnh gia đình của Cố Diệu Dương, cùng với vết sẹo trên người hắn, còn có ba mẹ đã mất của hắn và cuộc sống một thân một mình mấy năm nay của hắn.

Nói không chấn động là giả, Lâm Duật Ngôn kinh ngạc hỏi: "Vậy, bức 'Võ đài' ngài vẽ, cũng là Cố Diệu Dương ạ?"

Tăng tiên sinh nói: "Phải. Trước đó nói với cậu, tôi thích chiến đấu. Trước đây rất lâu đã mở câu lạc bộ này, vừa khéo quen biết Tiểu Linh Tử, lại gặp được Diệu Dương từ chỗ Tiểu Linh Tử, nói cho cùng đều là một vòng bạn bè, quanh đi quẩn lại, trốn không thoát."

Lâm Duật Ngôn hỏi: "Vậy ngài mời cậu ấy tham gia câu lạc bộ, là muốn giúp cậu ấy ạ?"

Tăng tiên sinh vừa vuốt ria mép vừa chỉ điểm Lâm Duật Ngôn hạ bút, cười nói: "Tôi cũng không có lòng tốt đến thế, tôi chỉ muốn xem nó đánh võ, tài nghệ của nó đẹp như vậy, không đứng ở nơi cao một chút, chẳng phải là lãng phí rồi?"

Điều này Lâm Duật Ngôn cũng tán thành, "Nhưng hình như cậu ấy đối với võ đài chuyên nghiệp..."

QUẢNG CÁO

Dường như Tăng tiên sinh biết cậu muốn nói gì, "Đây chính là vấn đề của nó."

"Đừng nhìn bộ dáng ngu ngốc còn sống cũng được, chết cũng không sao cả trên mặt nó, trên thực tế nó để ý phần quá khứ đó hơn bất kỳ ai. Tôi đoán hoặc nhiều hoặc ít nó khinh thường chính mình, cũng không phải là một người thực sự thoải mái."

Cho nên... hắn mới có thể nói ra lời nói ủ rũ không xứng với vị trí cao ư? Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, ngước mắt nhìn thấy trời đã tối, tạm biệt với Tăng tiên sinh, quay người đi ra ngoài.

Bên ngoài quả nhiên bông tuyết lại bay lên, "xào xạc" rơi xuống đất, phủ lên dấu chân lúc cậu đến. Có một người đứng dưới ánh đèn đường không xa, đang nhìn về phía này.

Là Cố Diệu Dương.

Lâm Duật Ngôn vội vàng chạy tới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Cố Diệu Dương nói: "Chờ cậu."

"Tại sao không đi vào?" Xem ra hắn đã tới rất lâu, một tay đút trong túi, một tay lạnh cóng đến đỏ bừng, chắc hẳn hút thuốc lá, để tay ở bên ngoài.

Cố Diệu Dương không nói gì, quay người định đi.

Lâm Duật Ngôn suy đoán nói: "Cậu đợi ở bên ngoài... không phải là sợ ảnh hưởng tôi chứ?"

Cố Diệu Dương liếc nhìn cậu một cái, không phủ nhận: "Cậu biết thuật đọc tâm?" Lại hỏi: "Học thế nào?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Tăng tiên sinh thực sự rất lợi hại, những thứ hôm nay học được cũng sắp sánh kịp mười năm trước..."

Còn chưa dứt lời, Cố Diệu Dương đã không muốn nghe, hỏi: "Cậu dự định cảm ơn tôi ra sao?"

"A?"

"Giúp cậu tìm thầy, không bày tỏ một chút cảm ơn à?"

Yêu cầu này không quá đáng.

Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, nâng đến bên miệng, "a" một hơi nóng.

Cười nói: "Cảm ơn cậu, cậu rất tốt."

Từ "tự ti" này, thường xuyên xuất hiện trong thế giới của Lâm Duật Ngôn. Thỉnh thoảng cậu sẽ không tự tin một chút, vẽ tranh không tốt đứng chịu mũi sào, nhát gan thích khóc xếp thứ hai, hình thể hơi gầy không đủ khỏe đẹp cân đối xếp thứ ba.

Cậu cảm thấy bất kỳ người nào cũng có thể tự ti, nhưng Cố Diệu Dương không được.

Rõ ràng hắn xuất sắc như vậy, điểm nào, bất kỳ một điểm nào cũng mạnh hơn mình.

"Làm sao... giúp người khác tìm lại tự tin..." Lâm Duật Ngôn nằm sấp trong chăn, nhập vào một vấn đề.

Tăng tiên sinh nói, nguyên nhân Cố Diệu Dương xem thường chính mình, chắc là do gia đình của hắn, khi hắn còn nhỏ mắt thấy quá nhiều chuyện hắc ám, đột nhiên sống dưới ánh mặt trời, bị mặt trời nóng rực chiếu dữ dội, căn bản không có cách nào mở mắt. Hắn không biết tiếp xúc với người ngoài như thế nào, không biết làm sao ở chung với người khác, tuy rằng mấy năm nay đã tốt hơn nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không thuộc về thế giới bình thường này.

Cho nên hắn trốn ở quán bar chợ đen của chị Linh, bởi vì nơi đó rất gần cuộc sống trước kia của hắn, hắn muốn thối rữa ở đó, ra làm sao cũng không hề gì.

"Đúng là tùy hứng." Lâm Duật Ngôn lướt điện thoại, không tìm được một chút thông tin có giá trị. Thở dài một cái, nằm nghiêng, mặc dù bình thường nhìn không ra, nhưng câu nói Cố Diệu Dương ngẫu nhiên nói ra, vẫn để lộ nội tâm của hắn.

Lâm Duật Ngôn hỏi Tăng tiên sinh, có cách nào có thể giúp hắn không, hoặc là cứu vớt hắn? Tăng tiên sinh nói, không có.

Dù sao Cố Diệu Dương chẳng hề nhỏ yếu, cũng không cần bất kỳ ai cứu rỗi, cho dù hắn không đủ thoải mái, nhưng nội tâm của hắn đủ mạnh, tất cả quyết định của hắn đều là lựa chọn của bản thân, mỗi một bước hắn bước ra, đều quyết định ở, hắn muốn hoặc không muốn.

Vậy bây giờ hắn tiếp nhận lời mời của Tăng tiên sinh, có phải muốn làm một chút thay đổi không?

Lâm Duật Ngôn mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu quả thật như vậy, thì tốt quá rồi. Hôm nay cậu nói với Cố Diệu Dương "Cậu rất tốt". Cũng không biết, hắn có thể lĩnh hội được ý nghĩa trong đó không.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Duật Ngôn đều chạy đến nhà Tăng tiên sinh trước hai tiếng để học, buổi chiều còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, thừa dịp trời chưa tối, lại vội vàng chạy về.

Cậu sợ đi về muộn, Cố Diệu Dương lại tới đón cậu, băng tuyết ngập trời thổi gió mạnh, bị cảm lạnh thì nguy rồi. Cậu không quên mục đích của chuyến đi này, nhưng bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cố Diệu Dương, toàn bộ những suy nghĩ lung tung trong lòng đều không còn nữa, mỗi ngày kề cận hắn, dính lấy hắn nói chuyện với hắn, ngay cả khi Cố Diệu Dương tắm rửa, cũng chắn ở cửa ra vào nói: "Hôm nay Tăng tiên sinh khen tôi, ông ấy nói thật ra tôi rất lợi hại!"

"Ào ào —— "

"Ông ấy còn nói tôi tiến bộ cực nhanh, trước đó là không có giáo viên chuyên nghiệp dạy!"

"Ào ào —— "

"Cố Diệu Dương? Cậu nghe thấy không?" Lâm Duật Ngôn không nhận được trả lời, trong lòng hơi sốt ruột, víu khe cửa nhìn vào trong. Cửa phòng tắm mở mạnh ra, Cố Diệu Dương quấn một cái khăn tắm đi tới, mặt không biểu cảm nhìn cậu: "Cậu là cuồng nhìn lén hả?"

Lâm Duật Ngôn vụng trộm liếc cơ ngực của hắn, lại cúi đầu nhìn mình, trong nháy mắt vừa vui vừa buồn, cảm xúc cũng thay đổi rất nhanh.

Cố Diệu Dương hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Duật Ngôn khiêm tốn thỉnh giáo: "Cơ, cơ bắp của cậu, làm sao có được vậy?"

Cố Diệu Dương hỏi: "Cậu muốn biết?"

Lâm Duật Ngôn liên tục gật đầu, rửa tai lắng nghe, chỉ thiếu tìm quyển sổ nhỏ đợi ghi chép.

Cố Diệu Dương suy nghĩ chốc lát, biểu cảm khá nghiêm túc, giống như đang sắp xếp mạch suy nghĩ.

Lâm Duật Ngôn sốt ruột chờ, lại ngại giục hắn.

Năm phút sau, Cố Diệu Dương vỗ vỗ bả vai cậu, cũng ngại mà nói: "Trời sinh quyến rũ, khó mà tự vứt đi."

...

Hứ!

QUẢNG CÁO

Lâm Duật Ngôn tức giận đến giơ chân, lấy điện thoại ra hầm hừ xóa đi vấn đề "Làm sao giúp người khác tìm lại tự tin" trong dấu trang.

Quả nhiên, ai tự ti Cố Diệu Dương cũng sẽ không tự ti.

Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn vẫn đến chỗ Tăng tiên sinh để học, còn chưa đi đến cửa nhà, đột nhiên mắt tối sầm lại, bị người ta bắt vào trong một con hẻm nhỏ hẹp.

Nghe giọng nói có khoảng ba bốn người, sức lực rất lớn, cách túi giấy trùm lên đầu cậu, bịt chặt lấy miệng cậu, Lâm Duật Ngôn cố sức giãy giụa, tìm đúng cơ hội giẫm một phát lên mu bàn chân người kia, người kia kêu lên một tiếng, vội vàng buông tay. Lâm Duật Ngôn giành lại được âm thanh vừa định cao giọng kêu cứu, lại nghe đối phương vội vàng mở miệng bảo cậu không được lên tiếng.

Lại hoảng hốt giúp cậu lột cái túi xuống, "phù" một tiếng quỳ trên mặt đất.

Đảo ngược nhanh quá, dọa Lâm Duật Ngôn lùi lại mấy bước, không biết rõ tình hình.

"Quá rồi quá rồi." Người nói chuyện khóe miệng hơi xanh, trán rộng miệng rộng, chính là quán quân loại A cấp khu vực ngày đầu tiên khi tới đây, ôm đồng đội khóc lóc kể lể, tên là Mạnh Hổ.

Người quỳ xuống đất tóc hồng da đen, có một cái tên tiếng Trung tương đối dễ nhớ giản dị tự nhiên, Tôn Tử.

Tôn Tử hỏi Mạnh Hổ: "Lễ nghi của nước các cậu không phải thế này?"

Mạnh Hổ nói: "Vậy cũng qua rồi." Nghĩ một chút lại nói: "Có điều tên của cậu cũng thích hợp quỳ."

Lâm Duật Ngôn trở lại bình thường, lắp bắp hỏi: "Các, các anh tìm tôi, có, có chuyện gì không?"

Mạnh Hổ xin lỗi đầu tiên: "Xin lỗi, Lâm tiên sinh. Dùng cách này để cậu tới đây thật sự vô cùng có lỗi, nhưng chúng tôi sợ ngay thẳng quá, lại dọa cậu chạy mất."

Lâm Duật Ngôn không hiểu ra sao, vẫn không quên xỉa xói, cách này cũng không chạy được, nhưng nếu như gan cậu nhỏ một chút, có thể trực tiếp bị dọa chết.

"Rốt cuộc... là chuyện gì."

Tôn Tử vẫn đang quỳ, Lâm Duật Ngôn vội vàng bảo anh ta đứng lên trước, Mạnh Hổ nói: "Cậu là bạn trai của huấn luyện viên của chúng tôi nhỉ?"

Lâm Duật Ngôn lập tức xua tay: "Không, không không phải, chúng, chúng tôi là bạn bè bình thường."Không muốn công khai? Mạnh Hổ lập tức hiểu ngay, thuận theo cậu nói: "Bạn bè bình thường cũng được, là thế này, hôm nay mấy người chúng tôi tới đây, muốn nhờ cậu giúp một tay?"

Lâm Duật Ngôn chỉ chỉ mũi mình: "Tôi? Tôi có thể giúp gì cho các anh?"

Tôn Tử lập tức khóc lóc kể lể: "Cậu có thể bảo huấn luyện viên của chúng tôi nghỉ một ngày không? Chỉ một ngày. Cậu ta tới sắp được hai tuần, một ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi, cậu ta không nghỉ ngơi cũng được, vậy chúng tôi phải nghỉ chứ? Mặc dù chúng tôi lớn hơn cậu ta một chút, nhưng cũng đang độ tuổi thanh xuân, bạn gái của tôi vẫn khổ sở đợi tôi đi xem phim đấy, cũng sắp đợi đến hết kỳ rồi."

hết kỳ: gốc là hạ đương (下档): mỗi bộ phim điện ảnh đều có thời hạn chiếu rạp, hết thời hạn sẽ không có phim đó nữa

Mạnh Hổ xen vào: "Bạn gái cậu ta tên là Tôn Hi Phù."

Lâm Duật Ngôn không nhịn được phì cười, những người này không có ác ý với cậu, trái tim nâng lên cũng để xuống, nhưng tiếc nuối nói: "Có lẽ tôi không giúp được các anh."

Mạnh Hổ nói: "Tại sao?"

"Tôi nói không nổi Cố Diệu Dương, vả lại quan hệ của chúng tôi, cũng, cũng không tốt như vậy." Nói xong lời này, Lâm Duật Ngôn không hiểu sao hơi không thoải mái, mím mím môi, im lặng lại.

"Không cần cậu tự mở miệng." Mạnh Hổ nói: "Chúng tôi cũng nghĩ xong đối sách rồi, cậu chỉ cần phối hợp một chút là được."

Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn hắn.

QUẢNG CÁO

Mạnh Hổ trịnh trọng cúi đầu, khom lưng gần 120°, thái độ rất thành khẩn: "Làm ơn, có thể xin cậu giả ốm không?"

"Giả, giả ốm?" Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, đại khái đã hiểu ý của hắn, vội nói: "Không được không được, chuyện này chắc chắn không thể thực hiện được, cậu ấy tuyệt đối sẽ không vì tôi bị ốm mà nghỉ."

Mạnh Hổ nói: "Chắc chắn sẽ, cậu tin tôi."

Lâm Duật Ngôn vẫn muốn từ chối, kết quả Tôn Tử lại muốn quỳ xuống, cậu vội vàng nói: "Tôi, tôi thật sự không giúp được các anh, hơn nữa hôm nay tôi còn phải đến chỗ Tăng tiên sinh để học."

Mạnh Hổ cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư vô cùng kín đáo, trước đó đã sắp xếp xong xuôi, "Việc này ông chủ đã đồng ý rồi, nói hôm nào đó bù cho cậu."

...

Lâm Duật Ngôn từ chối không được, đành phải nhắm mắt đáp ứng, trong tay cầm túi nước ấm Mạnh Hổ đưa cho cậu, lại trở về ký túc xá thay quần áo ngủ, trong lòng cậu cảm thấy kế hoạch này chắc chắn sẽ thất bại, Cố Diệu Dương tuyệt đối sẽ không vì cậu bị ốm là bỏ công việc xuống để chạy về.

Không cách nào nói rõ thở dài một hơi, dán túi nước ấm nóng hổi lên trán tăng nhiệt độ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Kỳ lạ... Tại sao lại có chút suy sụp?

Cố Diệu Dương không trở về mới bình thường, nếu như hắn trở về, chẳng phải... không bình thường sao?

Đang nghĩ ngợi, hình như có người mở cửa dưới lầu, ngay sau đó, tiếng bước chân liên tiếp cấp tốc từ xa đến gần, chắc chưa kịp đổi giày, bậc thang cũng bước hai bậc đi lên.

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, nhịp tim cũng theo đó đập nhanh, cậu vội vàng giấu túi nước ấm vào ổ chăn, căng thẳng nhắm hai mắt lại.

Một giây sau, cửa phòng mở rộng, Cố Diệu Dương mang theo một luồng hơi lạnh chạy vào, đứng bên giường cậu.

Tiếng bước chân đã dừng, nhưng tim Lâm Duật Ngôn vẫn đang "thịch thịch" đập loạn, cậu nhận ra được hơi thở nhanh chóng của Cố Diệu Dương chậm rãi tới gần, cuối cùng hai tay chống trên giường, chống ở cái trán nóng hổi của cậu.

"Nóng vậy?"

Lâm Duật Ngôn nghe thấy giọng hắn, chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời vậy mà nói không nên lời. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt vội vã như thế của Cố Diệu Dương, nhíu chặt lông mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Tôi..."

"Khó chịu à?" Cố Diệu Dương thấy cậu tỉnh, lại dùng tay sờ lên trán cậu, vẻ mặt ngưng trọng hơn.

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra hồi hâu, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao."

Rõ ràng Cố Diệu Dương không tin, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.

Lâm Duật Ngôn hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Cố Diệu Dương nói: "Nhiệt độ quá cao phải đến bệnh viện." Bên ngoài lạnh như vậy, chắc chắn không thể ôm cậu chạy thẳng tới, không thì trên đường lại cảm lạnh sẽ nguy to.

"Không, không cần." Lâm Duật Ngôn lập tức nói: "Tôi nằm một lát là khỏe rồi."

"Không được." Thái độ Cố Diệu Dương cương quyết, không cho cậu một chút cơ hội từ chối.

"Thật, thật sự không sao, không cần đến bệnh viện."

Cố Diệu Dương liếc cậu, tỏ ý cậu đàng hoàng mà nằm, mắt thấy số điện thoại sắp quay số, Lâm Duật Ngôn vội vàng ngồi dậy, bắt lấy ngón tay hắn nói: "Xin cậu đó, tôi thật sự không muốn đến bệnh viện, không nghiêm trọng vậy đâu."

Thoạt nhìn cậu vô cùng đáng thương, hình như rất kháng cự bệnh viện, Cố Diệu Dương rũ mắt đối mắt với cậu mấy giây, cho đến khi Lâm Duật Ngôn bối rối rời mắt, mới hỏi "Tại sao không muốn đi?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Tôi, tôi sợ đau, tôi không muốn tiêm." Nói xong còn che mũi ho khan hai tiếng, lại lắp bắp nói: "Xin cậu, thật sự chỉ là bệnh vặt, chỉ cần cậu ở nhà với tôi một ngày là được rồi."

Cố Diệu Dương xác định với cậu: "Thật sự không sao?"

Lâm Duật Ngôn gật gật đầu, chột dạ nói: "Thật đấy."

"Vậy tôi đi lấy khăn lông." Nói rồi bảo cậu nằm xuống, lại cẩn thận đắp kín chăn cho cậu, đến phòng tắm.

Lâm Duật Ngôn nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, đổi túi nước ấm dưới chăn xuống gối đầu, lại cầm điện thoại lên nhấn mở tin nhắn Mạnh Hổ gửi tới. Bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc để tiện giao tiếp, Mạnh Hổ liên tục dặn đi dặn lại cậu nhất định không thể lộ tẩy, cũng tuyệt đối không thể để huấn luyện viên giữa đường quay về, nếu như bị huấn luyện viên biết là bọn họ gây trở ngại ở giữa, tìm một cái mối nối toàn thể nghỉ, đoán chừng sau này cũng không sống yên lành được.

Lâm Duật Ngôn phát sầu, cậu có thể đồng ý, là nghĩ rằng Cố Diệu Dương căn bản sẽ không trở về, ai ngờ đúng lúc ngược lại, làm trở tay không kịp. Cậu không biết diễn kịch, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng trước, lại không dám biểu hiện đặc biệt khó chịu, lo lắng Cố Diệu Dương mang cậu chạy thẳng tới bệnh viện.

Đang nghĩ ngợi, Cố Diệu Dương đẩy cửa đi vào, ngồi bên giường đặt khăn bông ấm lên trán cậu.

Lâm Duật Ngôn sợ hắn trở về câu lạc bộ, lại túm lấy tay hắn lần nữa nói: "Cậu, cậu có thể ở lại với tôi một lúc không?"

Cố Diệu Dương không nói gì nữa, gật đầu đồng ý. Hắn đứng trong phòng có phần cao ngất, Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, vén một góc chăn lên, nhường ra một chỗ cho hắn, "Cậu, cậu ngồi ở đây đi. Tôi sẽ không lây cho cậu."

Cố Diệu Dương theo yêu cầu, cởi giày dựa vào giường, ngồi với cậu.

Hai người nhất thời không nói chuyện, trong bầu không khí còn có chút xấu hổ, Lâm Duật Ngôn không nắm chắc trạng thái nên có khi bị ốm, cố gắng nhớ lại dáng vẻ bị ốm trước kia, nghĩ đi nghĩ lại vậy mà thở dài.

Cố Diệu Dương hỏi: "Làm sao?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Cậu có thường xuyên bị ốm không?"

Tay Cố Diệu Dương nhàm chán, xoay bật lửa, "Sẽ không." Hắn sống trong loại hoàn cảnh này từ nhỏ, yếu đuối là trí mạng nhất.

Lâm Duật Ngôn nói: "Hồi bé tôi thường xuyên bị ốm, có một khoảng thời gian luôn cố ý bị ốm, khó chịu cũng chịu đựng, tiêm uống thuốc cũng chịu đựng. Thuốc rất đắng, đầu kim rất nhỏ cũng đặc biệt đau."

QUẢNG CÁO

Cố Diệu Dương hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ba mẹ tôi á." Lâm Duật Ngôn nhếch môi cười một tiếng: "Cậu cũng biết công việc của họ, luôn rất bận, hồi nhỏ tôi được bảo mẫu và người hầu nuôi lớn, rất ít khi gặp được họ."

"Có một lần tôi phát hiện, bị ốm mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện, ba cũng có thể nhìn tôi một cái trong lúc cấp bách." Lâm Duật Ngôn quấn ngón tay nói: "Sau đó, tôi muốn thu hút sự chú ý của họ, khi trời lạnh, cố ý cởi mấy bộ quần áo, mình bị ốm. Nhưng tôi nhát gan quá, sợ cái này sợ cái kia, cho dù muốn khiến mình bị ốm, cũng không có quyết đoán đi tắm nước lạnh, hoặc là làm cho mình nhìn đáng thương hơn."

"Dần dần họ không trở về nữa, cảm thấy con trai mà, cảm cúm nóng sốt cũng không phải chuyện lớn gì, giao cho bảo mẫu chăm sóc là được rồi." Lâm Duật Ngôn nói: "Sau đó nữa, tôi không thích bị ốm, bởi vì bị ốm cũng không có người tới thăm tôi, tuy dì đối xử với tôi thật sự tỉ mỉ chu đáo, nhưng đó cũng không phải là dì ấy muốn quan tâm tôi. Chăm sóc tôi cũng chỉ là công việc của dì mà thôi."

Lại liếc nhìn Cố Diệu Dương vành mắt hơi đỏ: "Hôm nay cảm ơn cậu, đã rất lâu rồi không có ai nghe thấy tôi bị ốm, lập tức xuất hiện ở bên cạnh tôi."

Cố Diệu Dương im lặng mấy giây, vuốt vuốt tóc cậu, lại thuận tay ôm lấy bả vai cậu, để cậu dựa trong ngực mình.

Trêu đùa cười nói: "Thì ra đồ yếu ớt là con sâu đáng thương?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Tôi mới không đáng thương, tôi chỉ là..."

Cố Diệu Dương hỏi: "Chỉ là gì?"

"Chỉ là đột nhiên nghĩ tới đây... có cảm xúc nên phát ra." Lại nói: "Vả lại bây giờ tôi đã rất ít bị ốm, cơ thể đặc biệt tốt."

Cố Diệu Dương cong khóe miệng nhắc nhở: "Vậy sao hôm nay nóng nghiêm trọng đến vậy?"

Lâm Duật Ngôn nháy mắt nhớ ra vẫn đặt mình trong bệnh tật, vội vàng lại ho khan vài tiếng, suy yếu nói: "Có thể là nhiệt độ ở đây và trong nước chênh lệch nhiều quá, cho nên... sơ ý một cái đã trúng chiêu rồi."

"À." Cố Diệu Dương khẽ vỗ bả vai cậu, nói: "Hóa ra là vậy."

Sau đó lại trò chuyện vài câu, Cố Diệu Dương không trêu cậu như bình thường, hình như thật sự đau lòng cậu bị ốm, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường, trong lòng Lâm Duật Ngôn mềm nhũn, đang nghe lại ngủ thiếp đi.

Còn nằm mơ, trong có có người dùng máy hát mở khúc hát, lặng lẽ dỗ cậu đi ngủ.

Khoảng ba giờ chiều, Lâm Duật Ngôn mới mở mắt ra, hốt hoảng trong chốc lát, phát hiện trên giường không có người, vội vàng nhảy dựng lên. Đã qua thời gian dài như vậy, cũng không biết Cố Diệu Dương có đến câu lạc bộ không, phải gọi điện thoại cho Mạnh Hổ trước, nhưng nếu như Cố Diệu Dương đến rồi, chắc hắn ta cũng không có tay để nghe điện thoại.Lâm Duật Ngôn lén lút mở cửa phòng tìm một vòng ở tầng hai, lại bước hai bậc thang nhìn xuống dưới, Cố Diệu Dương đang ngồi trên sofa lướt điện thoại, hình như không có dấu hiệu đã đi ra ngoài, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm. Dự định yên lặng không tiếng động quay trở lại phòng tiếp tục giả ốm, đã nghe Cố Diệu Dương lười biếng hỏi một câu: "Không ngủ nữa?"

Sống lưng Lâm Duật Ngôn căng thẳng, vội vàng ho khan hai tiếng, khập khiễng đi xuống lầu, lại bỗng nhiên nhớ ra cậu không đóng vai tàn phế, biến thành bước chân yếu đuối, nhìn không có tinh thần gì, "Cậu đang làm gì vậy?"

Cố Diệu Dương nói: "Xem thực đơn."

Lâm Duật Ngôn ngồi bên cạnh hắn, nhìn một chút: "Cậu muốn nấu canh à?"

Cố Diệu Dương: "Ừm."

Lâm Duật Ngôn hỏi: "Cho tôi uống?"

Cố Diệu Dương vẫn: "Ừm."

Lâm Duật Ngôn khẽ nói câu "Cảm ơn." sợ lúc này biểu hiện không giống bệnh nhân, lại ra sức ho khan, kết quả ho dùng sức quá, cổ họng vừa đau vừa ngứa, vậy mà không dừng lại được, đấm ngực, sắc mặt đỏ bừng.

Vẻ mặt Cố Diệu Dương hơi ghét bỏ, giúp cậu lấy cốc nước, đặt vào tay cậu nói: "Đừng ho nữa, cổ họng không đau à?"

Lâm Duật Ngôn vội vàng bưng cốc nhuận họng, chớp mắt mấy cái nói: "Không, không đau."

Cố Diệu Dương búng trán cậu một cái, lướt điện thoại mở ra một trang: "Ngày mai vẫn dự định lên cơn sốt?"

QUẢNG CÁO

"A..."

Cố Diệu Dương nói: "Nếu như vẫn sốt, phải nhớ điều chỉnh nhiệt độ nước, người bình thường sốt tới nhiệt độ sáng nay của cậu, đã bắt đầu thần chí không rõ."

Lâm Duật Ngôn ngớ ra mấy giây, hơi lúng túng nói: "Lúc, lúc nào cậu phát hiện ra... tôi giả vờ?"

Cố Diệu Dương thản nhiên liếc cậu một cái: "Lúc cậu ngồi dậy, túi nước ấm lộ ra."

"À..." Lâm Duật Ngôn cựa quậy ngón tay, nhẹ nhàng nắm thành đấm, ngón tay cái chốc lát lộ ra ngoài, chốc lát lại chui vào nắm đấm, cậu không khiếp sợ và rụt rè sau khi bị vạch trần, ngược lại hỏi: "Vậy hôm nay cậu... cũng đang diễn kịch với tôi à?"

Thảo nào khăn mặt hạ nhiệt độ là ấm áp, thì ra hắn đã phát hiện từ lâu...

Cố Diệu Dương tùy ý đáp một tiếng.

"Vậy, vậy cậu... tại sao không vạch trần tôi?" Lâm Duật Ngôn nhìn gò má hắn, tầm mắt rơi trên bông tai màu lam ở lỗ tai hắn, hình như hắn luôn đeo, chưa từng tháo xuống.

"Bởi vì thích."

"Hở?"

"Bởi vì thích cậu." Cho nên nhìn cậu càn quấy.

Cố Diệu Dương không ngước mắt, vẫn nghiên cứu thực đơn, câu nói ngoài miệng này, hắn đã nói rất nhiều lần.

Lần thứ nhất Lâm Duật Ngôn không để trong lòng, lần thứ hai uống say không nhớ rõ, nhưng loáng thoáng có chút ấn tượng.

Nhưng bất kể lần nào, Lâm Duật Ngôn cũng cảm thấy là giả, mãi đến tận lần này, mới thật sự im lặng, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu.

Ngày kế tiếp, tầng ba câu lạc bộ Light3.

Năm mươi tên tuyển thủ chỉnh tề đứng ở sảnh huấn luyện.

Lâm Duật Ngôn cũng tới, run rẩy giơ tay chào Mạnh Hổ, Mạnh Hổ sống không còn gì luyến tiếc đứng ở giữa đội ngũ, tuyệt vọng che hai mắt.

Hôm qua Lâm Duật Ngôn đã gửi tin nhắn sớm thông báo lộ tẩy rồi, vốn còn ôm một chút hy vọng, tin chắc Cố Diệu Dương không đoán được có liên quan đến bọn họ, kết quả vẫn là chẳng giấu được gì sất.

Cố Diệu Dương đứng đầu hàng ngũ chỉnh lại băng vải trên tay, liếc qua tuyển thủ hết sức lo sợ, lại liếc nhìn Lâm Duật Ngôn sáng nay nhảy nhót tưng bừng chuẩn bị đi ra ngoài, một tay túm cậu tới đây.

Tăng tiên sinh cũng đến, những người hôm qua tham gia toàn bộ kế hoạch của Mạnh Hổ, đều có mặt.

Cố Diệu Dương liếc Mạnh Hổ một cái, lạnh giọng hỏi: "Huấn luyện viên rất vất vả?"

Mạnh Hổ không dám lên tiếng.

Lại nhìn tóc hồng: "Phim rất hay?"

Tóc hồng nịnh hót cười: "Cũng, cũng được."

Lại hỏi Lâm Duật Ngôn: "Cậu rất thân với bọn họ?"

Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu: "Không, không tính là thân."

Cố Diệu Dương không có biểu cảm gì, trông vô cùng nghiêm túc, lấy đồng hồ liếc nhìn thời gian, hai tay chắp sau lưng: "Cách giải đấu liên minh còn hai tháng nữa, ngày đó tôi tới đây đã thử trình độ của các anh, không một ai có thể đạt tới tiêu chuẩn đề cử."

"Cho dù miễn cưỡng viết mấy lá thư đề cử cho các anh, đến vòng thi dự tuyển vẫn là từng người một lăn về cho tôi."

"Thi đấu chuyên nghiệp mang tính quốc tế, cũng không phải anh đạt được giải quán quân cấp khu vực Lâm Châu thì có thể không để vào mắt!"

Sảnh huấn luyện lặng ngắt như tờ, tất cả đều ngoan ngoãn cúi đầu nhận giáo huấn, Lâm Duật Ngôn nhìn bóng lưng đi khắp trong đội ngũ ngơ ngác thất thần. Cho tới bây giờ, cậu mới nhận ra mình còn có rất rất nhiều điều không hiểu về Cố Diệu Dương. Cậu không nghĩ tới, Cố Diệu Dương làm huấn luyện viên, thật sự có dáng vẻ của huấn luyện viên, dù tuổi không lớn lắm, nhưng mỗi tiếng nói cử động, từng chữ âm vang.

Tối hôm qua, câu thích kia cũng làm cho cậu có nhận thức mới, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cậu có thể khẳng định, dường như Cố Diệt Dương thực sự thích mình, cậu muốn đáp lại, nhưng lại không có cách nào đáp lại. Dẫu sao đến bây giờ, cậu vẫn chưa làm rõ tâm tư của mình.

Cậu thích Cố Diệu Dương không? Có phải cậu cũng thích Cố Diệu Dương?

"Vẫn đứng ngây ra?"

"A?"

Cố Diệu Dương nói xong, quay lại bên cạnh cậu hỏi: "Ngẩn người gì vậy?"

Lâm Duật Ngôn hỏi: "Lần đầu tiên cậu làm huấn luyện viên à?"

Cố Diệu Dương nhướng mày: "Chẳng thế?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Tôi còn tưởng cậu chỉ biết dạy bọn họ đánh nhau, không, không nghĩ tới cậu..."

Cố Diệu Dương nói: "Đánh nhau đương nhiên là trọng điểm, nhưng nên nói vẫn phải nói, cậu về thu dọn hành lý trước đi."

Lâm Duật Ngôn nói: "Thu dọn hành lý làm gì? Tôi vẫn chưa muốn..."

Cố Diệu Dương ôm ngực: "Lúc nãy tôi nói chuyện, cậu đang làm gì?"

Lân Duật Ngôn thành thật thừa nhận: "Ngẩn người."

Cố Diệu Dương lườm cậu một cái: "Ngày mai ra ngoài mở rộng, vùng lân cận kia vừa khéo là thắng cảnh, cậu đi theo cùng nhau chơi, Tăng Nghị cũng đi."

"Thật hả?!"

"Ừm." Cố Diệu Dương sờ một hộp thuốc lá hai ngày chưa hút hết, đổ ra một điếu: "Tiện thể thu dọn đồ giúp tôi, biết không?"

Lâm Duật Ngôn nói: "Đương nhiên biết, đừng xem thường người." Quay đầu định đi, lại dừng bước, ngượng ngùng nói với Cố Diệu Dương: "Vừa nãy cậu... đặc biệt lợi hại."

"Hử?"

"Chính, chính là lúc dạy dỗ người, đặc biệt lợi hại!" Nói xong mặt hơi đỏ, hấp ta hấp tấp chạy đi.

Đợi sau khi cậu đi, Tăng tiên sinh đi tới mượn điếu thuốc, trên tay còn chống một cây gậy thân sĩ hình người dáng chó, gọi Cố Diệu Dương đến cửa sổ, mỉm cười nhìn xuống dưới lầu.

Lâm Duật Ngôn vừa ra cửa, bước chân nhẹ nhàng nhảy nhảy nhót nhót trong đất tuyết, "Nó là một đứa trẻ tốt."

Cố Diệu Dương đáp một tiếng.

Tăng tiên sinh hỏi: "Cậu thích nó?"

QUẢNG CÁO

Cố Diệu Dương nói với bóng lưng của Lâm Duật Ngôn: "Đồ ngốc mới không nhìn ra."

Tăng tiên sinh cũng nhiều chuyện như chị Linh, hỏi: "Tại sao thích nó? Thời gian cậu đến trường rất ít nhỉ?'

Cố Diệu Dương đối xử với phần tình cảm này luôn luôn ngay thẳng: "Trêu mãi trêu mãi thì trêu ra tình cảm, rất khó hiểu?"

Tăng tiên sinh hỏi: "Vậy nó đối với cậu..."

Cố Diệu Dương nhả một vòng khói: "Cậu ấy thích tôi cũng tốt, không thích cũng không sao. Chúng tôi vốn không phải người của một thế giới, cũng không có khả năng sẽ có kết quả."

Tăng tiên sinh hiểu bối cảnh của Lâm Duật Ngôn, mấy ngày nay dạy cậu vẽ tranh, lúc nói chuyện phiếm đã nhắc vài câu, "Chắc chắn vậy? Nếu như nó muốn ở bên cậu thì sao?"

Cố Diệu Dương lắc đầu, nhìn bóng dáng suýt nữa trượt chân nhếch miệng lên: "Cậu ấy sẽ không."

"Cậu ấy rất ngốc, nhát gan lại chậm chạp, không dám phản kháng hết thảy quyết định ba cậu ấy đưa ra cho cậu ấy. Gia đình của cậu ấy không có khả năng chấp nhận tôi, cho nên cậu ấy cũng sẽ không có ý nghĩ này."

Tăng tiên sinh nói: "Cậu mười tám tuổi hay tám mươi tuổi? Sao nghĩ được dài lâu như vậy? Còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến kết cục?"

Cố Diệu Dương nhướng mày: "Thích mà, tất nhiên muốn được lâu dài một chút, nếu như cậu ấy có thể sinh con, có lẽ ngay cả tên con tôi cũng nghĩ xong rồi."

"Không phải cậu nói không có kết quả?"

Cố Diệu Dương liếc ông một cái: "Không có kết quả thì không thể suy nghĩ một chút?"

Tăng tiên sinh cười: "Nhưng tôi cảm thấy, có lẽ cậu quyết đoán quá. Vạn nhất một ngày nào đó, nó đáp lại cho cậu thì sao?"

Cố Diệu Dương nói: "Không có khả năng."

"Chắc chắn đến vậy?"

"Cậu ấy không có can đảm đó."

"Quá coi thường người." Tăng tiên sinh nói: "Giả dụ, nó thật sự đáp lại cậu thì sao?"

Cố Diệu Dương cười khẽ: "Khả năng đó, chính là tôi không có can đảm."

Tăng tiên sinh thấy rõ hết thảy: "Cho nên nói đến cuối cùng, nhát gan vẫn là cậu."

Cố Diệu Dương không có phủ nhận, thản nhiên mà ừ một tiếng.

"Đánh cược đi."

"Hả?"
Tăng tiên sinh nói: "Cược nó có can đảm ở bên cậu hay không."

Cố Diệu Dương nói: "Không cá cược."

Tăng tiên sinh nói: "Sợ thế à?"

Cố Diệu Dương cứng đầu cứng cổ, vậy mà gật nhẹ đầu, "Cậu ấy sẽ không đáp lại tôi, tôi cũng chưa từng nghĩ đến tương lai đó." Cho nên mới sẽ không kiêng nể gì cả mà thổ lộ, bởi vì hắn biết, căn bản sẽ không có bất kỳ kết quả gì.

Tăng tiên sinh nói: "Tôi cảm thấy người sống, vẫn phải ôm một chút ảo tưởng với cuộc sống."

Cố Diệu Dương nói: "Tôi không phải nghệ thuật gia."

"Thì đánh cược vào thi đấu chuyên nghiệp năm năm đi." Tăng tiên sinh tự quyết định, nói xong, chống gậy rời đi.

Cố Diệu Dương không đáp lại, nhìn chằm chằm bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Lâm Duật Ngôn, hồi lâu mới nói tiếng: "Được thôi."

Nơi mở rộng hôm nay muốn đến nằm ở phía bắc Mostin, ở đó có một làng chài nhỏ cực kỳ xa xôi, không phải mùa du lịch cơ bản không có ai, chỉ có mấy nhà dân ở, và một hai nhà hàng hương vị qua loa. Lâm Duật Ngôn đã sớm làm chiến lược ở đó, trừ đồ rửa mặt của hai người ra, lại đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt, để phòng ngừa vạn nhất.

Vừa thu dọn xong, xe buýt của câu lạc bộ đã đến, Lâm Duật Ngôn kéo hành lý giao cho tài xế, ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy Cố Diệu Dương, lại cẩn thận tìm, mới phát hiện hắn ngồi ở vị trí giữa gần cửa sổ gọi điện thoại, đang muốn ngồi cùng hắn, lại không nghĩ rằng, bên cạnh hắn đã có người.

Tóc vàng, hình như tên là Thiệu Chinh.

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra, giơ tay lên tiếng chào hỏi, Thiệu Chinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.

"Ê, bên này bên này." Mạnh Hổ thấy cậu đứng một mình, nhiệt tình vẫy vẫy tay, Lâm Duật Ngôn lại liếc nhìn Cố Diệu Dương, mím môi đi tới.

Từ trong thành phố xuất phát đến làng chài, mất khoảng bốn, năm tiếng, Mạnh Hổ là người lắm lời, lại đồng hương Lâm Châu với cậu, mở máy hát ra liền không dứt, mới đầu Lâm Duật Ngôn còn nghiêm túc lắng nghe, một lát sau đã bắt đầu thất thần. Cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước, Cố Diệu Dương đã cúp điện thoại, không biết nói gì với Thiệu Chinh, Thiệu Chinh nghiêng tai nghe, hình như còn đụng đụng bên người hắn, mặc dù không đầu chống đầu, nhưng khoảng cách nhiều nhất là mười lăm centimet.

Cũng kề sát quá rồi đó? Cho dù là bạn bè cũng phải giữ một khoảng cách chứ.

"Tiểu Ngôn Tiểu Ngôn, cậu đã từng ăn kẹo đường ở phố cũ Thụy Phong chưa, đó thật sự là ký ức tuổi thơ của tôi, hương vị tuyệt vời, lúc trước mẹ tôi mua cho tôi hai túi, kết quả chưa tới sân bay đã bị tôi ăn hết rồi... Ơ? Cậu đi đâu vậy?"

QUẢNG CÁO

Mạnh Hổ còn chưa dứt lời, Lâm Duật Ngôn đã đứng lên, nghĩ ngợi nói: "Tôi, tôi đi lấy chai nước."

Nước khoáng để ở trước xe, Lâm Duật Ngôn lề mà lề mề lấy một chai, đi ngang qua trước mặt Cố Diệu Dương, dừng lại mấy giây, Cố Diệu Dương ngước mắt nhìn cậu, bảo cậu quay lại ngồi xuống, không nên tùy tiện đi lại.

Lâm Duật Ngôn "Ò" một tiếng, lại trở về chỗ ngồi, tiện tay đưa nước khoáng cho Mạnh Hổ.

"Lấy cho tôi?" Mạnh Hổ vội nói tiếng cảm ơn, càng ra sức nói chuyện.

Chưa được năm phút, Lâm Duật Ngôn lại đứng lên, Mạnh Hổ nói: "Cậu đi đâu?"

Tầm mắt Lâm Duật Ngôn rơi trên ót Cố Diệu Dương, "Tôi, tôi lại đi lấy chai nước."

Khi trở về, tận lực dừng thêm mấy giây trước mặt Cố Diệu Dương, Cố Diệu Dương vẫn đang nói chuyện với Thiệu Chinh, khoảng cách đã lại gần mười centimet, liếc Lâm Duật Ngôn một cái, hơi nghiêm nghị nói: "Trở lại ngồi xuống."

"Ò..." Lâm Duật Ngôn hơi nhíu mày, không tình nguyện mà đi, trở về lại đưa nước cho Mạnh Hổ, Mạnh Hổ nói: "Tôi có rồi."

Lâm Duật Ngôn không nhìn hắn ta, ngượng ngùng nói: "Vậy, vậy anh uống nhiều chút."

Mạnh Hổ chớp chớp mắt, "Uống nhiều không có chỗ đi vệ sinh." Vừa định tiếp tục chủ đề trước đó, Lâm Duật Ngôn vậy mà lại đứng lên, "Cậu..."

"Tôi, tôi lại đi lấy..."

"Lâm Duật Ngôn."

Lúc này, Cố Diệu Dương quay đầu gọi cậu, Lâm Duật Ngôn lập tức "Có" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"

"Tới đây ngồi."

Lâm Duật Ngôn nói: "Vậy, vậy Thiệu Chinh thì sao?"

Cố Diệu Dương nói: "Đổi chỗ với cậu."

Lâm Duật Ngôn ngoài miệng hỏi: "Tại sao vậy?" Người đã cực nhanh dời đến trước mặt Thiệu Chinh, trông mong đợi hắn đi.

Thiệu Chinh khụ một tiếng, đứng lên nhường chỗ cho cậu, Cố Diệu Dương cũng đổi ra bên ngoài, để Lâm Duật Ngôn ngồi gần cửa sổ, đồng thời thắt dây an toàn giúp cậu, hỏi: "Cậu mắc chứng tăng động à?"

Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu, cười híp mắt nói: "Là Mạnh Hổ khát, tôi, tôi giúp anh ta lấy nước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy