Mở đầu (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Một luồng gió lạnh thổi tới làm cô tỉnh lại,lúc này trời đã chập choạng tối.Cô cực quậy và phát hiện mình đang bị trói rất chặt bằng cành cây dưới gốc hòe.Cô cẩn thận quan sát xung quanh rồi sợ hãi kêu to:
       -Mẹ,mẹ ơi,mẹ ở đâu? 
        Cô bé nghe văng vẳng bên cạnh mình có tiếng mài dao,định quay đầu sang xem nhưng đầu đau nhức quá;lúc này cô mới nhận ra mình không chỉ bị trói trên cây mà tóc còn bị chia ra làm hai phần buộc vào cây hòe,chả trách mà đầu cô không cử động được.
       Sợ hãi tột độ,cô thét to:
       -Mẹ ơi,mẹ,mẹ đang ở đâu,mau cứu con với.
       Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ:
       -Ngoan nào,đừng hét lên thế,một lát nữa là sẽ hết đau ngay thôi.
       Nghe thấy tiếng mẹ,cô quên hết sợ hãi,càng gọi to hơn:
       -Mẹ,mẹ ơi,mau tới cởi trói cho con,con đau quá.
       Tiếng mài dao vẫn rõ mồn một,từng nhát,từng nhát.Trong rừng vọng lại tiếng mẹ cô rất mạnh mẽ:
      -Ngoan nào,chịu khó một chút nữa thôi,mẹ sắp xong rồi.
      -Mẹ,mẹ định làm gì vậy?Sao mẹ lại trói con?- Cô bé khóc không ra tiếng.
      Lúc này,trong màn lệ nhòa,cô đã nhìn thấy mẹ mình;trong tay bà,con dao nhọn đào thuốc đã được mài sáng choang.Bà cười một cách lạnh lùng,tay mân mê con dao sắc nhọn.
      -Ta đã mài rất lâu rồi,cũng muốn mài nhanh lắm chứ,nhưng ta biết,dao sắc,đâm người sẽ chóng chết lại không đau.
       Cô bé nhìn mẹ mà không thêt tin được:
       -Mẹ,mẹ muốn giết con sao?
       -Con gái à,lẽ ra con không nên có mặt trên đời này,do con có mắt như mù mà đầu thai nhầm;sự việc đã đến nước này rồi thì nói nhiều cũng vô ích,con cứ yên tâm mà đi thôi.
      Người đàn bà giơ cao lưỡi dao nhọn,khoét mắt đứa con gái tội nghiệp.Khoét xong,bà hét lên:
      -Do mày có mắt không tròng nên đừng trách tao,đừng trách.
      Mặt trăng trốn vào tầng mây,dường như nó cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này.Tiếng kêu cứu thảm thiết,tuyệt vọng của cô bé làm bầy chim hoảng loạn,rừng rậm xộc len mùi máu tanh kì dị;cô bé lúc này với khuôn mặt đầm đìa máu chỉ còn thoi thóp thở, đôi mắt cô giờ đã biến thành hai hốc máu, máu tươi cứ thế trào ra đầm đìa.
       Người đàn bà dùng chiếc khăn buộc đầu cẩn thận gói hai con mắt lại, nhẹ nhàng đặt vào lòng,chầm chậm thu dọn tay nải rồi quay người xuống núi, sau lưng bà còn vọng lại tiếng nói yếu ớt của cô gái:
       -Tôi sẽ trả thù,sẽ trả thù,trả thù.
      Người đàn bà nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lùng và khó hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro