Chap 17: Trộm Sạch Của Ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ân Tĩnh! - Phác Trí Nghiên đưa tay ra muốn bắt lấy ta, bất đắc dĩ nhìn ta đằng đằng sát khí bước ra ngoài như bay, để lại một bóng lưng tuyệt tình cho Phác Trí Nghiên.

- Hai người ăn trước, lão phu đi tản bộ - Nói xong, Y Thánh cũng không đợi hai người có mặt phản ứng, bước đi dài như bay 'tản bộ'.

- Sư phụ!... - Phác Trí Nghiên thấy Y Thánh cũng đi thì thật sự không muốn đợi thêm, nói với Vương Cảnh Hủ - Vương đại ca, Trí Nghiên đi đọc y thuật, mời ngài tự nhiên.

Vương Cảnh Hủ nhìn thấy bóng lưng giai nhân rời đi không chút lưu luyến thì buông đôi đũa trong tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.

----------------------------

Phía sau truyền đến tiếng khinh công, trong nháy mắt Y Thánh đã đứng vững vàng trước mắt ta.

Không nhìn ông ta, trực tiếp đi qua.

- Ân Tĩnh đang tức giận sao? - Y Thánh không thuận theo không quấy rối, theo sát.

Ta liếc Y Thánh một cái, hỏi:

- Ông muốn làm gì?

Y Thánh nói:

- Ân Tĩnh, ta là muốn tốt cho các ngươi!

- Ngừng - Tiếp tục 'đào tẩu'.

- Ân Tĩnh! Sao ngươi không nghe ta nói hết! - Chứng kiến thái độ của ta thì Y Thánh cũng có chút tức giận.

Ta dừng bước, quay lại nhìn thoáng qua Y Thánh, tức giận nói:

- Nói đi!

Lúc này Y Thánh mới bình phục ngữ khí, nói:

- Ngươi đã không nói cho Trí Nghiên biết thân phận của mình, nhưng lại muốn chiếm cứ danh phận trượng phu của Trí Nghiên, nếu sau này Trí Nghiên biết được thì chỉ càng hận ngươi!

Những lời này đánh thẳng trúng vào nhược điểm trong lòng ta, ta nói không ra lời. Y Thánh lại nói tiếp:

- Như vậy thì ngươi cho Trí Nghiên một cái tự do, Trí Nghiên cũng có lựa chọn quyền lợi. Các ngươi không giống Trịnh Tú Nghiên và Liễu Nhan Khanh, hai người họ biết đối phương là nữ tử nhưng vẫn yêu nhau thật lòng. Nhưng Trí Nghiên không giống, nếu con bé thích ngươi thì cũng là thích thân nam tử của ngươi, nếu tương lai nó biết được, nhưng lại không thể tiếp nhận thì ngươi bảo nó làm sao chịu nổi! Sớm vậy thì sớm chặt đứt quan hệ này, coi như ngày sau nó biết thì cũng sẽ không hận ngươi như vậy!

- ... - Chẳng lẽ muốn ta nhìn Trí Nghiên đi thích người khác?

- Nói cho cùng Trí Nghiên là người trọng tình nghĩa, ngươi có ân với con bé, lại là mẹ con bé làm chủ gả nó cho ngươi. Sao ngươi biết con bé là không phải vì ân tình và sắp đặt của cha mẹ nên mới ở bên cạnh ngươi?

Những lời này như một con dao cắm vào lòng ta, hơn nữa cắm vào liền không nhổ ra được.

- Ngươi nên để con bé tự mình lựa chọn, không có quan hệ này cản trở, nếu Trí Nghiên thích Cảnh Hủ...

- Ta đã hiểu! - Ta lớn tiếng quát Y Thánh, nghe Trí Nghiên có thể sẽ thích Vương Cảnh Hủ kia thì ta lại không khống chế được lửa giận - Ta sẽ cách xa bọn họ một chút! Ông nói nhiều như vậy không phải là muốn ta chết xa một chút sao? Chúc mừng ông, ông phi thường thành công!

- Ngươi! ... - Y Thánh giận dữ, giơ tay lên làm bộ muốn đánh ta, rồi lại buông mạnh tay xuống.

Ta cười lạnh nói:

- Không phải ông sợ Trí Nghiên hận ta, ông chỉ muốn làm mối cho Trí Nghiên và Vương Cảnh Hủ. Lời vừa nãy của ông nghe ra là tốt với ta, sự thật đúng như ông nói, nhưng ánh mắt nhìn ta gần đây của ông thật không giống trước kia, một điểm cũng đối ngược vừa lời vừa nãy của ông!

Y Thánh cũng không tiếp tục che giấu, cười lạnh nói:

- Ngươi nói không sai! Là ta muốn Trí Nghiên phối với Cảnh Hủ, y mới xứng đôi với Trí Nghiên! Ân Tĩnh, ngươi không rõ lai lịch, không thân không thích, không có chỗ ở cố định, không có sở trường, ngươi cho rằng ngươi dựa vào chút khôn vặt của ngươi thì có thể làm gì? Ta vốn tưởng rằng ngươi là một người có khát vọng, nhưng ngươi lại không có chí lớn, vui với nấu cơm rau thịt! Nếu ngươi là nam tử, mặc dù mềm yếu chút, nhưng ít ra cũng không có quá nhiều phiền toái, nhưng ngươi sinh ra là nữ tử, nếu các ngươi ở cùng một chỗ, người như ngươi làm thế nào để đối mặt với cực khổ ngày sau, còn không phải là Trí Nghiên bị giày vò!

Ta hít một hơi thật sâu, cưỡng chế lửa giận, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương, xoay người đi.

- Ân Tĩnh! - Y Thánh lại bay đến trước mặt ta, ném đến một viên thuốc - Đây là Kinh Dịch Hoàn, ngươi ăn nó thì vẫn có cơ hội học võ.

Đây là cái gì? Nhục nhã xong rồi an ủi sao? Ta cười lạnh một tiếng, nhận viên thuốc rồi cứ thế đi về phía trước.

Đi đến nhà lão Quỷ thì phía sau lại có tiếng xé gió truyền đến.

- Đậu xanh rau má, còn nữa! - Trên đầu ta nổi lên một cái gân xanh.

Vừa định mắng chửi thì thấy Phác Trí Nghiên vẻ mặt lo lắng xông lại bắt lấy tay ta. Trí Nghiên hơi có vẻ chật vật, hơi thở cũng hơi dồn dập, rõ ràng là phi nước đại mà đến.

- Ân Tĩnh!

Ta từ từ rút tay ra, nói:

- Phác cô nương, thầy chủ nhiệm nói, nam nữ không thân thiết như chúng ta thì không thể thân thiết, xin hãy bảo trì khoảng cách an toàn là một thước - Lui lại vài bước đến ngoài một thước.

Phác Trí Nghiên nhất thời đỏ vành mắt, nức nở nói:

- Ân Tĩnh, sư phụ nói chuyện quá phận chọc giận huynh, sao huynh có thể giận lây sang ta như vậy?

- ...

- Ân Tĩnh đừng nóng giận được không?

- Được! ... Sao có thể! - Nghe lời thỉnh cầu nhỏ nhẹ ôn nhu của Phác Trí Nghiên khiến lòng ta mềm nhũn mà đồng ý, nhưng đầu phát đau nhắc nhở ta bị người ta làm tức giận đến không tỉnh táo, tức giận lại nổi lên.

Nhìn lên vẻ mặt thương tâm của Phác Trí Nghiên, ngữ khí mềm nhũn, nói:

- Trí Nghiên, nàng về trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút.

Phác Trí Nghiên cũng biết hiện tại không nên bức ta, thấy ta nới lỏng khẩu khí thì cũng thoáng thả lỏng tâm, nói:

- Ta đi về trước. Ân Tĩnh huynh đừng khiến giận sư phụ, ta...

Ta gật gù có chút không kiên nhẫn:

- Biết rồi, về đi.

Trí Nghiên đành dừng lại, chậm rãi đi về.

Ta nhìn theo Trí Nghiên rời đi, nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng biến mất khỏi tầm mắt, không nhìn thấy trên gương mặt tuyệt thế khuynh thành của nàng đẫm nước mắt.

Về phòng ở liền nhìn thấy lão Quỷ tay cầm một chén rượu, uống từng ngụm, thập phần hưởng thụ. Ta lấy ra viên thuốc Y Thánh cho ta, ném tới:

- Thuốc này có lợi ích gì?

Y Quỷ bắt bằng một tay, để trước mắt nhìn, trong nháy mắt trợn tròn mắt:

- Cái này cái này... đây không phải là Thái Thanh Kinh Dịch Hoàn sao!

Ta lấy lên một chén để thưởng thức, tùy tiện hỏi:

- Dùng làm gì?

Y Quỷ rất kích động:

- Cái này có thể giúp tẩy tủy kinh dịch, quan trọng nhất là có thể sinh thêm một điều dược kinh trong cơ thể người, khi luyện võ sẽ thu được nhiều thành quả hơn!

Ta ậm ừ thiếu hưng trí.

- Ân Tĩnh, ngươi ăn nó xong tập võ đơn giản hơn nhiều!

- Ăn nó có thể khiến tư chất của ta hơn Trí Nghiên không?

Nhiệt tình của Y Quỷ bị dập tắt một nửa:

- Cái này... tự nhiên là kém nó. Hơn nữa thuốc này nhiều nhất cũng chỉ khiến ngươi trở thành cao thủ cấp hai, cao tới hàng đầu sợ không được.

Ta cười như không cười nói:

- Vậy đừng lãng phí.

- Nhưng mà Ân Tĩnh, ngươi học võ thì Trí Nghiên cũng không cần luyện tập với Vương gì đó kia, gần đây không phải ngươi tức chuyện này sao? - Y Quỷ khuyên nhủ.

- Luyện võ? Để bọn họ chê cười ta sao? Vô dụng - Ta không muốn thảo luận đề tài này, khoát tay chuẩn bị về phòng.

Y Quỷ ghé vào bàn nhìn viên thuốc đến ngẩn người, thở dài nói:

- Không phải lão Cổ chỉ giữ nhiều đan dược trân quý của sư môn hơn ta sao? Có gì đặc biệt hơn người? Nếu không phải sư phụ để Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan cho ông ta thì ta đã sớm thắng ông ta!

Ta quay đầu lại, mắt híp thành một đường nguy hiểm, cười thập phần gian trá:

- Nói xem đan dược kia là chuyện gì?

Y Quỷ ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt của ta thì rùng mình một cái.

---------------------------

Ngày hôm sau, Y Thánh đồng ý lời mời của Y Quỷ, đấu võ đấu y đấu rượu với nhau.

Phác Trí Nghiên và Vương Cảnh Hủ cùng đi xem cuộc chiến, cho nên ta đang đứng trước một nhà trống không.

Vào phòng ngủ của Y Thánh, cầm thử tất cả các đồ bài trí như bình hoa, nến, kết quả thật sự có cái cố định.

Sau khi chuyển động, quả nhiên xuất hiện hốc tối, lấy ra một cái nữa, yahoo!, lại là khối lập phương rubik.

Có thể lấy rubik làm hòm thuốc, thực sự có tiền đồ. Rubik trước đây ta đã sớm chơi chán, lại đọc nhiều công thức trên mạng, phá cái rubik thật đơn giản.

Người trâu bò chơi hơn mười giây là giải quyết xong cái rubik, tuy rằng ta không nhanh như vậy, nhưng mấy phút đồng hồ sau vẫn bị ta phá được.

Chờ sáu mặt đều cùng màu xong, ta dễ dàng mở ra, ở giữa khối bày một viên thuốc màu đỏ.

Ta cười đen tối, để viên thuốc màu đỏ vào túi, xoay lung tung rubik vài vòng rồi thả về, lấy ra hai cái còn lại, giải quyết giống thế rồi thả lại.

Che giấu hốc tối xong, ta lại lật lên tranh chữ dán tường của Y Thánh, sau một bộ tranh có dán một gốc cây khô héo, gốc cây này toàn thân đỏ tươi, nhìn kỹ thì là hình rồng. Không cần phải nói, thu rồi nói sau.

Hai cơ quan này là đường trộm cắp chuyên dùng trốn cảnh sát trên TV, đứa trẻ con cũng biết.

Bày đẹp tranh chữ xong, ta lại lục soát kệ sách, ở một góc khuất có một tập bị đặt ở chỗ tối, vốn muốn nhìn một chút có thư mục không, kết quả lại phát hiện vài cuốn sách này trống không, vài cuốn sách ở cùng một chỗ, bên ngoài thoạt nhìn là mấy quyển sách, bên trong rỗng giấu một cái hộp lớn.

Ta sốc, đây là muốn chơi trò tìm cách sắp xếp các khuôn mặt đúng trình tự sao? Giấu đồ thật không cao minh, chỗ ngay cả Conan cùng các bạn nhỏ đều có thể tìm được thì có thể cao minh tới đâu?...Cư nhiên còn chơi một cái trò chơi sắp xếp gì đó làm khóa...

Chuyện kể rằng thứ này trước đây khi ta mới chơi vẫn nhanh hơn người đấu cùng, hôm nay gặp lại, trực tiếp mở đi.

Tiếp theo thử cái gì thì hay đây? Sau gạch nền và gạch tường có thể có gì đó, bất quá gõ một đám rất phiền toái, cho dù có gì ta cũng không cần.

Cầm mấy bức hoạ cuộn tròn, mở ra lại rơi ra một túi gấm.

Phim truyền hình thật không lừa ta!

Cái hộp nhỏ trong túi gấm có chút kỳ quái, tựa như khối tự thiên hình thành đã như vậy, trên hộp không có một chút khe hở, không có hình vẽ, cũng không có chỗ để mở ra.

Ta lắc lắc vung vẩy, bên trong có âm thanh va chạm của một vật thể tròn nhỏ.

Cẩn thận quan sát lại phát hiện có một lổ nhỏ trên một mặt.

Hai mắt ta sáng lên, lấy ra một cây châm nhỏ chọc vào cái lỗ, cắm châm vào xong chậm rãi hướng lên trên.

Dần dần xuất hiện một khe hở hẹp ở đỉnh, cuối cùng một mặt của khối hình bị bung ra. Đổ ra viên thuốc trong cái hộp nhỏ, phục hồi rồi cất kĩ cái hộp nhỏ.

Ta mất hứng thú muốn chơi tiếp, quan sát lại xem đã khôi phục hoàn hảo chưa rồi mới yên tâm cầm theo túi đầy thuốc đi ra.

Trở về chỗ lão Quỷ lại chứng kiến Vương Cảnh Hủ và Phác Trí Nghiên đang đứng song song không biết đang nói gì, Y Thánh và Y Quỷ còn đang đánh nhau ông tới ta lui.

Ta nhìn Vương Cảnh Hủ rồi hừ một tiếng, la lớn với Y Quỷ:

- Lão Quỷ, về nhà ăn cơm! - Nói xong cũng không quản những người khác, về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro