Chap 62: Như Thế Nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lựa chọn? Một thanh niên ba tốt như ta sao có thể nhẫn tâm nhìn một ông già năm mươi mấy tuổi quỳ gối trước mặt ta sao, cho nên... ta lựa chọn nhắm mắt làm ngơ!

Ta vòng qua Y Thánh, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra, chỉ sợ Y Thánh hối hận sẽ xách ta lại.

Lúc vượt qua cánh cửa, ta nghe thấy Y Thánh thở dài một tiếng.

Ta chạy về chỗ Trí Nghiên vừa ở, nhưng tất nhiên người đã sớm đi, trống không, ta bắt lấy một binh lính qua đường, hỏi hắn hành tung của Trí Nghiên, người lính kia mờ mịt không biết phải làm sao. Ta chỉ đành buông hắn ra, vừa tìm vừa hỏi. Thật không biết sau đó nàng đi đâu? Không phải tới chỗ Phác Hi Phù chứ?

Nghĩ đến khả năng này, ta gia tăng tốc độ chạy hướng kia, qua một góc, ta liền nhìn thấy Phác Trí Nghiên đứng bên cạnh hồ sen, lẳng lặng đưa lưng về phía ta.

Chỉ cần nàng xuất hiện ở trong tầm mắt thì lòng ta liền bình tĩnh lại, nện bước đều đi đến, không còn vội vã hoảng loạn như lúc đến.

Ta từ từ tới gần, đứng lại cách lưng nàng ba thước, cố lấy dũng khí, nói:

- Trí Nghiên, ta có lời muốn nói với nàng.

Người trước mặt chậm rãi xoay đầu lại, dũng khí đầy lòng của ta nháy mắt tiêu tán, trên đầu có tia sét đánh qua, đánh đến muốn hóa đá ta.

Bởi vì người trước mặt không phải là Phác Trí Nghiên, mà là Phác Hi Phù!

Với ta mà nói, đây quả thực chính là "bóng hình nhìn lại khuynh quốc khuynh thành, chuyển mắt cười tiếng nhân gian thảm kịch" và còn tiếp tục thăng cấp. Ta hoài nghi trái tim ta hình như đột nhiên ngừng một khoảnh khắc...

Không được! Không thể bị hù sợ!

Ta chỉ vào Phác Hi Phù chất vấn:

- Ngươi... sao ngươi đứng ở đây? Còn mặc quần áo của Trí Nghiên? - Dù nói thế nào thì Trí Nghiên và Phác Hi Phù cũng là tỷ muội, có nhiều chỗ vẫn tương đối giống, tỷ như bóng dáng. Hơn nữa ả mặc quần áo của Trí Nghiên, ta nhất thời mù mắt nên đã nhận lầm người.

Phác Hi Phù không còn thần sắc thê thảm ai oán tối hôm qua, trào phúng nói:

- Tại sao ta mặc quần áo của Trí Nghiên? Là bởi vì quần áo của ta đã bị ngươi xé rách đêm qua.

Ta nổi giận bừng bừng:

- Ngươi nói láo! Đêm qua Trí Nghiên đưa ngươi về, có phải ngươi lại chửi bới ta trước mặt nàng hay không?

Phác Hi Phù cười lạnh:

- Hừ! Tối hôm qua ta nói nhiều như vậy mà muội muội tốt kia của ta vẫn hướng về ngươi, xem ra nó thực tin tưởng ngươi. Bất quá...nó có thể tin ngươi lần một lần hai lần ba, nhưng nếu ngươi nhiều lần vậy vẫn làm cho nó thất vọng thì ta không tin nó còn tin ngươi!

Ta nghiêm trọng phỉ nhổ khinh bỉ nữ nhân ác độc này:

- Ngươi còn lần hai lần ba, dễ dàng như thế sao!

Phác Hi Phù nói:

- Đương nhiên dễ dàng! - Nói xong ả nặng nề tát chính mình một cái, sau đó bước nhanh lui về phía sau ngã vào hồ sen.

Mẹ nó, lại hãm hại!

Ta đang nghĩ nên nhảy xuống cứu người hay kêu người khác tới cứu thì nghe được có người hô:

- Có người rơi xuống nước, có ai không!

Quay đầu nhìn, nguyên lai là mấy tỳ nữ vừa lúc đi qua nhìn thấy Phác Hi Phù rơi xuống nước, không biết phải làm sao nên kêu lên.

Phác Hi Phù vỗ nước, tiếng kêu cứu càng ngày càng nhỏ, ta cắn chặt răng đang chuẩn bị nhảy xuống thì một thân ảnh màu lam bay vút đến nhảy vào hồ sen, cứu Phác Hi Phù lên.

Phác Trí Nghiên mang Phác Hi Phù thoạt nhìn sắp chết lên, ta không vội giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn Phác Hi Phù. Người đang phẫn nộ rất dễ dàng xem nhẹ chuyện quá khứ, cho nên cần tỉnh táo lại, vốn đã bị dìm đủ thảm, nếu không tỉnh táo lại thì sẽ bị người dìm chết luôn.

Trên mặt Phác Hi Phù có một dấu tay hồng mười phần rõ ràng, hơn nữa ả vừa được người ta vớt lên khỏi nước, nhìn thật sự đáng thương vô cùng.

Chuyện tối hôm qua không thể là chuyện tốt bị người truyền ra ngoài, toàn bộ phủ có rất ít người không biết, Phác Hi Phù cố ý làm ra tình huống như vậy khiến người vây xem đều chỉ trỏ ta.

Ta đi qua, mở ra năm ngón tay quơ quơ trước mặt ả:

- Ngũ tỷ, tỷ cảm thấy tay tỷ và tay ta to giống nhau đến vậy sao? - So sánh ấn ký trên mặt ả thì hiển nhiên là to hơn chút so với tay ta.

Phác Hi Phù trốn sau Phác Trí Nghiên, trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt.

Hiếm khi hòa được một ván, ta vừa định thừa thắng xông lên thì Phác Hi Phù lại kịch liệt ho khan, nàng gắt gao nắm lấy ống tay áo của Trí Nghiên, thấp giọng nói:

- Lục muội, ta không thoải mái, chúng ta về phòng trước được không?

Về mợ ngươi! Mẫu Dạ Xoa ác độc như ngươi tự đi ngâm nước mà ngâm đến ho lao được, ai tin hả! Bây giờ thì thế nào? Bại lộ bí mật nên bỏ chạy?

Ta chắn trước mặt các nàng:

- Trí Nghiên, ta có lời nói với nàng, nàng tùy tiện để ai đó đưa ả trở về là được!

Trí Nghiên không cự tuyệt, nhưng Phác Hi Phù gắt gao cầm lấy cánh tay Trí Nghiên khiến nàng không thể bứt ra.

- Ha, ngũ tỷ còn có khí lực lớn để bám lấy Trí Nghiên như vậy thì xem ra một mình trở về vẫn được đi - Ta nhìn cánh tay Phác Hi Phù đang nắm lấy Phác Trí Nghiên mà trêu đùa. Ngay sau đó Phác Hi Phù chột dạ buông ra, chỉ trong nháy mắt ả lại bắt lấy lần nữa.

- Ngũ tỷ! Ngũ tỷ! - Phác Hi Phù đột nhiên ngã xuống, Phác Trí Nghiên đỡ mà không đỡ nổi.

Phác Trí Nghiên nửa ôm Phác Hi Phù, tay nhấn lên cổ tay ả, nửa ngày sau trầm giọng nói:

- Ngũ tỷ trúng độc!

Phải không vậy?

Ta nhìn kỹ, sắc mặt Phác Hi Phù quả thật trắng bệch đáng sợ, môi không có một chút huyết sắc.

- Tại sao có thể như vậy? - Ta thấy bộ dạng này của Phác Hi Phù một chút cũng không giống là giả, một vẻ hơi thở mong manh, mặt vàng như giấy vậy nhìn quả thật như có thể tùy thời mà tắt thở.

- Bất kể thế nào, trước tiên chúng ta đưa tỷ ấy trở về, Ân Tĩnh, huynh đi tìm sư phụ - Nói xong, Phác Trí Nghiên ôm lấy Phác Hi Phù, nhanh bước rời đi.

Được rồi được rồi, bất kể thế nào vẫn cần cứu sống người trước tiên đã.

Ta lại chạy về, Y Thánh cư nhiên còn quỳ ở đó, nhắm hai mắt như đang ngủ.

Ta cũng quỳ trước mặt ông ta, vỗ vỗ mặt ông ta:

- Lão Cổ, đi cứu mạng người, Phác Hi Phù thoạt nhìn sắp chết!

Y Thánh chậm rãi mở mắt ra, hỏi:

- Ngươi chưa nói gì?

Ta sửng sốt, gật đầu:

- Làm sao ông biết?

Y Thánh nói:

- Cứu người quan trọng hơn, đỡ ta.

- ... - Ta.

Người già xương cốt không tốt, mới quỳ một hồi đã không đứng lên được, ta chỉ đành dìu ông ta.

Y Thánh hỏi:

- Ngươi có cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái hay không?

Ta "Ngừng" một tiếng:

- Cho tới bây giờ ta cũng không hề cảm thấy có gì bình thường.

Y Thánh nói:

- Nếu ngươi là nam tử, hoặc là chúng ta không biết ngươi là nữ tử, thì ả làm như vậy bất quá cũng chỉ vì muốn gả cho ngươi, hay là do ả trúng ý ngươi?

Ta buồn nôn, cái gì mà ả trúng ý ta, phải là ả muốn ta chết:

- Ông nói để ả gả cho ta? Nếu ta là nam, ta tình nguyện lấy cái chết tạ tội cũng không cưới ả!

Y Thánh hừ lạnh nói:

- Nếu ngươi là nam tử, làm ra chuyện đến bực này, nếu ngươi không cưới ả thì ngươi cũng đừng hòng ở cùng một chỗ với Trí Nghiên.

Ta khó hiểu:

- Vì sao?

Y Thánh nói:

- Phác Hi Phù là tỷ tỷ của Trí Nghiên, chẳng lẽ ngươi muốn con bé áy náy cả đời!

Ta giơ chân:

- Áy náy cái gì chứ! Ta thật không làm gì!

Được rồi, phỏng chừng tất cả mọi người đã cho rằng ta đã làm gì.

- Ta sớm đoán được ngươi sẽ không đồng ý, nhưng ngươi tiếp tục không đồng ý cũng vô dụng.

Ta cả giận nói:

- Ông đã áp bách ta lâu như vậy, không phải ông còn muốn bức ta thành thân chứ! Ông có tin ta sẽ trở mặt với ông hay không!

Trở mặt? Phác Hi Phù làm như vậy, nếu Trí Nghiên không tin ta thì khe nứt giữa chúng ta liền lớn, ta và Trí Nghiên không thể nói chuyện thì cũng không bao lâu sau sẽ không thể đàm phán với Y Thánh, đừng nói tới trở về triều đình.

Thật ác độc! Một hòn đá ném hai con chim!

- Chuyện này khẳng định có liên quan tới cửu Vương gia! - Người có ở triều đình còn có quan hệ với Phác Hi Phù cũng chỉ có cửu Vương gia, hơn nữa cửu Vương gia cũng muốn chia rẽ ta và Trí Nghiên!

Y Thánh hỏi:

- Ân Tĩnh đang nghĩ đến điều gì sao?

Ta lộ ra một nụ cười tự tin:

- Không nói cho ông biết.

- ... - Y Thánh.

Chờ lúc chúng ta tới thì Phác Hi Phù đã tỉnh, chỉ là sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên giường.

Thấy chúng ta tiến vào, tay phải Phác Trí Nghiên nắm lại, nhanh chóng giấu sau lưng. Ta lẹ mắt, một chút liền thấy được hành động mờ ám của Phác Trí Nghiên, nhưng không vạch trần.

Phác Trí Nghiên hỏi:

- Sao giờ hai người mới đến? Sư phụ, người mau xem cho ngũ tỷ.

Y Thánh nghiêm túc bắt mạch xong, nói:

- Trúng độc chưa sâu, còn có thể trị.

Phác Trí Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:

- Làm phiền sư phụ.

Y Thánh nói:

- Không sao.

Phác Hi Phù có Y Thánh chiếu cố, rốt cuộc Phác Trí Nghiên đặt sự chú ý đến ta:

- Ân Tĩnh, không phải huynh có chuyện muốn nói với ta sao?

Y Thánh đang kê thuốc, nghe Phác Trí Nghiên nói thì bỗng nhiên ngừng một chút.

Ta kiên trì gật đầu:

- Ừ... - Kỳ thật trải qua phân tích vừa rồi, ta lại không thể nói. Nếu ta nói ra thì sẽ dùng mất cơ hội Trí Nghiên có thể nhìn ra màn kịch náo loạn này. Huống chi Phác Hi Phù từng nói Trí Nghiên tin tưởng ta.

Chỉ là lời đã ra miệng, ta cũng không tiện thu hồi, chỉ có thể đi cùng Phác ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện.

- Ta... cái kia... - Ta thống khổ rối rắm vạn phần.

Phác Trí Nghiên thấy ta như vậy thì lấy ra thứ vừa nắm ở trong tay:

- Huynh xem này...

Ta vừa thấy thứ kia thì tay bất giác sờ soạng cổ, quả nhiên mất.

- Trên cổ huynh còn có vết cào của ngũ tỷ...

Ta có chút tức giận:

- Trí Nghiên nàng muốn nói gì? Nàng cảm thấy thứ này có thể chứng minh cái gì? - Thứ Trí Nghiên lấy ra chính là bùa hộ mệnh trước kia nàng tặng cho ta, cái này coi như là vật bên người của ta, nhưng giờ không biết làm thế nào mà ở trong tay Trí Nghiên.

- Là ngũ tỷ đưa ta - Phác Trí Nghiên đem hai đầu dây bị đứt cho ta xem - Chỗ này rõ ràng bị kéo đứt, nếu không phải dưới tình huống như vậy thì thì làm sao ngũ tỷ lấy được nó mà huynh lại không phát giác ra? - Phác Trí Nghiên nói xong lời cuối cùng thì có vẻ có chút kích động - Đêm qua có mấy hạ nhân đi qua cũng nhìn thấy huynh ôm ngũ tỷ say rượu vào cửa... không ít người nghe thấy ngũ tỷ kêu cứu...

- Đợi một chút! Nàngmuốn nói hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, vả lại đầy đủ lí do say rượu loạntính, cho nên nàng nhận định ta thật sự làm gì ả? - Ta không ngờ Phác Hi Phùlàm nhiều "chứng cớ" như vậy, hơn nữa Trí Nghiên cũng... đã tin? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro