Chap 86: Thời Cổ Đại (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng năm, khi đến ngày giỗ của Y Thánh thì hai người Vương Cảnh Hủ và Y Quỷ mặc kệ đang ở đâu đều gấp rút trở về bái tế, từ ngày Phác Trí Nghiên nói chuyện cùng Yên Nhi xong, nàng một mực chờ đợi ngày này sớm đến một chút. Trực giác của Phác Trí Nghiên nói cho nàng biết, Y Quỷ nhất định biết gì đó, nàng muốn hỏi rõ ràng.

Y Quỷ vừa về liền nhìn ra Phác Trí Nghiên có chuyện nói với lão. Xem ánh mắt không chút trốn tránh nhìn thẳng vào lão của nàng thì trong lòng Y Quỷ ai thán thành tiếng, muốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh thoát.

Trí Nghiên rốt cục bắt được Y Quỷ, nhưng khi hai người thật sự ngồi mặt đối mặt thì nàng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Nghĩ ngợi, Phác Trí Nghiên thử hỏi:

- Lúc trước Y Quỷ và Ân Tĩnh coi như tốt đẹp, không biết tiền bối có bao giờ cảm thấy Ân Tĩnh có chút kỳ quái? Huynh ấy luôn luôn có chút khác biệt so với nam tử thông thường?

Y Quỷ nhảy dựng trong lòng, hiểu được Trí Nghiên đoán ra cái gì nhưng vẫn chưa khẳng định, nhưng Y Quỷ không biết nên nói ra sự thực hay là vẫn tiếp tục gạt giúp Ân Tĩnh.

Có mấy nữ nhân có thể tiếp nhận chuyện tình nhân của mình là nữ tử che dấu thân phận giả dạng thành nam tử đến yêu nhau cùng nàng? Nếu lão nói ra, nếu Phác Trí Nghiên trong cơn giận dữ kiên quyết vứt bỏ Ân Tĩnh thành thân cùng nam tử khác, thì sau này Ân Tĩnh trở về phải làm sao? Nhưng nếu lão không nói, vạn nhất Ân Tĩnh không trở về thì chẳng phải làm chậm trễ cả đời Trí Nghiên! Có lẽ sớm nói để chặt đứt ý niệm trong đầu Trí Nghiên cũng là chuyện tốt.

Đáng tiếc là Y Quỷ cả năm giao tiếp với độc trùng dược vật, những thứ khác lão để ý không biết nói chuyện kiểu gì.

Y Quỷ bên kia còn đang rối rắm nói hay không thì Trí Nghiên bên này lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mà có một tia hốt hoảng. Phác Trí Nghiên hỏi mình một câu tận đáy lòng: nếu nàng ấy thật sự là nữ tử, vậy mình có còn chờ hay không?

Lý trí của nàng nói cho nàng biết không nên chờ đợi người kia nữa, chỉ là nàng nghĩ đến thì câu đầu tiên là "chờ"!

Mặc kệ người nọ là nam hay nữ, nàng nhất định phải đợi người nọ chính miệng nói cho nàng biết, mặt đối mặt nói rõ ràng toàn bộ sự thật, sau đó sẽ quyết định xử lý thế nào đoạn tình cảm này.

Nếu đã quyết định, Trí Nghiên cũng không còn ý định làm khó xử Y Quỷ, liền nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, khi Trí Nghiên nghiên cứu sách thuốc gặp phải mấy vấn đề, mong rằng Y Quỷ tiền bối giải đáp.

Y Quỷ nghe vậy tự nhiên mau miệng đáp ứng, trong lòng cũng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phác Trí Nghiên cảm giác mình sắp bị người nọ giày vò đến phát điên. Nàng luôn không tự giác nghĩ đến người nọ, nhớ đến người đó, lời muốn hỏi trong lòng trồi lên theo, nhưng những lời này chỉ có thể chôn ở trong lòng, tìm không thấy người để hỏi.

Có lẽ vì tên của người kia xuất hiện trong đầu rất nhiều lần, cho nên lỗ tai của Phác Trí Nghiên dị thường mẫn cảm với ba chữ "Hàm" "Ân" "Tĩnh", mỗi lần nghe được, cho dù là tiếng thì thầm thì ánh mắt của nàng sẽ luôn chuyển tới người nói chuyện.

Theo sau đó, trong lòng nàng liền dâng lên một trận buồn bực, nhịn không được muốn phát hoả với người.

Hiện tại cho dù chỉ nhìn thấy người họ Hàm thì lòng nàng cũng sẽ xao động bất an.

Đây là tâm bệnh, chỉ có người kia mới có thể giải được.

Phác Tố Nghiên vẫn chỉ là một đậu đinh bảy tuổi năm đó hiện giờ cũng đã là một thiếu nữ xinh đẹp mười bốn tuổi, tuy rằng còn chưa nảy nở, nhưng nhìn nàng mặt mày tinh xảo là biết tương lai nàng sẽ là một mỹ nhân bại hoại, hơn nữa nàng tính cách hoạt bát, tạo niềm vui của mọi người trong Di Hoa Cung.

Mỗi lần nàng làm gì, chỉ cần có thể giúp được thì có cả đoàn người tới giúp. Ví dụ như hái trái cây, bắt động vật nhỏ, còn cả hiện tại... đây là dọn sạch thi thể người chết sao?

Tố Nghiên đang ở độ tuổi hiếu động, thường xuyên trốn ra ngoài đi chơi, lần này ra ngoài điên một hồi, mang về một tiểu thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang rét đến xanh cả mặt.

Mọi người xung quanh nhìn thấy thì chạy tới hỗ trợ, đưa tiểu thiếu niên kia vào trong phòng, tuy rằng tiểu thiếu niên kia toàn thân lạnh lẽo như người chết nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn còn một chút hơi thở mỏng manh, nói không chừng còn có thể cứu.

Phác Trí Nghiên nhận được tin liền nhanh chóng chạy đến.

Tố Nghiên vừa thấy cô cô của nàng liền sốt ruột nói:

- Cô cô mau đến xem xem. Tỷ tỷ này còn có thể cứu hay không?

Trí Nghiên liếc mắt nhìn sang, còn tưởng nàng là nam tử, nghe Phác Tố Nghiên nói như vậy mới phát hiện đây cũng là một nữ tử giả nam trang.

- Cô cô, tỷ tỷ này không sao chứ? Lúc trước con mang tỷ ấy về tỷ ấy còn có thể nói với con mấy câu, hiện tại sẽ không chết rồi chứ? - Phác Tố Nghiên cau mày, thập phần lo lắng.

Phác Trí Nghiên nói:

- Không sao, chỉ là do quá lạnh mà ngất đi mà thôi. Đợi thân mình ấm lên ta kê thêm mấy thang thuốc, uống hết là không sao.

Phác Tố Nghiên vỗ tay nói:

- Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Cô cô đưa phương thuốc cho con, con đi nấu.

Đợi Phác Tố Nghiên đi rồi, Phác Trí Nghiên lại đặt tay lên tay vị tiểu cô nương đang ngất vì lạnh, nửa ngày sau mới thu hồi tay, xem sắc mặt của Phác Trí Nghiên thì tựa hồ bệnh của vị tiểu cô nương cũng không lạc quan.

Phác Tố Nghiên nấu xong thuốc trở về thì Trí Nghiên đã rời đi, mà vị cô nương kia cũng đã tỉnh lại, ngồi trên giường ngây ngốc sững sờ, phát giác có người tiến vào thì lập tức quay nhìn, vẻ mặt cảnh giác, chỉ là vẻ mặt này không duy trì được bao lâu liền biến thành vẻ mặt kinh ngạc, vị cô nương kia khó tin gọi:

- Phác... Nhân...Tĩnh?

Phác Tố Nghiên chớp chớp mắt:

- Ta tên là Tố Nghiên. Tỷ tỷ thật sự là lạnh đến choáng váng, ngay cả tên ta cũng nhớ sai.

Cô nương kia giờ đã ra khỏi thế giới của chính mình, cô nhìn chằm chằm Phác Tố Nghiên, nói:

- Cô không phải cô ấy. Chỉ là, giống... - Cô cúi đầu, đặt tay trước ngực mình, trong mắt hiện lên một tia mê man - Cô ấy giống cô...

- Cái gì giống cái gì? - Phác Tố Nghiên nghe không hiểu, cũng không có ý định hỏi tiếp, cầm chén thuốc trong tay chuyển tới trước mặt cô nương kia - Tỷ tỷ uống thuốc đi. Đúng rồi, tỷ tỷ tên là gì?

- Lý Trí Hiền - Lý Trí Hiền nhíu nhíu mày, nhận lấy thuốc uống hết - Đây là đâu vậy? Nhìn giống như cổ đại, không phải ta xuyên không chứ?

Phác Tố Nghiên rất tự hào:

- Đây là Di Hoa Cung.

Lý Trí Hiền Du cảm thấy may mắn vì mình vừa uống hết thuốc xong mới hỏi, bằng không xác định thuốc này sẽ bị phun ra:

- Di Hoa Cung? - Trời ạ, cô xuyên tới trong tiểu thuyết sao? Chỉ là trong Di Hoa Cung không có người nào là Phác Tố Nghiên mà? Cô nương đẹp như vậy cô sẽ không nhớ sai.

Đúng vậy, Lý Trí Hiền này chính là Lý Trí Hiền tự sát đã chết, kết quả xuyên tới. Di Hoa Cung, một chỗ đáng sợ cỡ nào.

- Hai cung chủ của các cô hiện tại bề bộn nhiều việc phải không? Tôi sẽ không quấy rầy họ, tôi hết bệnh có thể đi rồi - Lý Trí Hiền lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, định nghĩ phải đi ngay.

- Cô cô sao? Cô cô vừa đến xem qua tỷ tỷ, hiện tại có việc đã đi. Còn Văn Tinh cô cô đang nói chuyện với người từ hải ngoại. Cũng không biết nói cái gì mà Văn Tinh cô cô hứng thú như vậy - Phác Tố Nghiên bĩu môi vẻ mặt bất mãn - Vô Khuyết cả ngày chỉ biết luyện kiếm với luyện kiếm, không ai chơi với ta. Tỷ tỷ ở lại chơi với ta được không?

Không tốt!

- Trong nhà tỷ tỷ còn có việc gấp... - Lý Trí Hiền tìm cái cớ đang muốn trốn chạy, Phác Trí Nghiên đã tiến vào: - Tố Nghiên... Xem ra cô nương đã tỉnh.

Lý Trí Hiền nhìn thấy nữ tử chậm rãi bước tới thì ngẩn cả người, trong lòng tiểu nhân điên cuồng hét lên "Đẹp quá!".

- Cô cô - Phác Tố Nghiên kêu một tiếng, Lý Trí Hiền mới biết tiểu mỹ nhân trước mặt lại chính là Yêu Nguyệt (một trong hai cung chủ của Di Hoa Cung), trong lòng thầm lặng cảm thán, Yêu Nguyệt quả nhiên là mỹ nhân, bất quá sao có cảm giác thoạt nhìn sát khí không đủ nặng, cũng không đủ lạnh.

- Đa tạ Yêu Nguyệt cung chủ cứu mạng - Nói lời hay chút, không sai chứ?

Phác Trí Nghiên ngẩn người:

- Không cần phải như vậy - Lại ngạc nhiên hỏi - Vì sao ngươi gọi ta như vậy? Bội kiếm của ta quả thật tên là Yêu Nguyệt.

Gì? Lý Trí Hiền cảm thấy khó hiểu, lúc này đúng lúc Giang Văn Tinh đến tìm Phác Trí Nghiên, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng của Giang Văn Tinh:

- Trí Nghiên! Trí Nghiên, thì ra cô ở đây.

Trí Nghiên đứng dậy đi ra ngoài, Lý Trí Hiền lại nhăn mày, cái tên Trí Nghiên này cô thấy rất quen.

- Trí Nghiên? Tên này không phải Hàm... - Ân Tĩnh hỗn đản kia uống rượu xong liên tiếp không ngại phiền nhắc tới ba bốn năm nay sao?

Lý Trí Hiền vừa nói ra miệng từ "Hàm" thì ba cặp mắt trong phòng thẳng tắp nhìn cô, cô cả kinh thay đổi câu sau:

- Nơi đây rất đẹp... ha ha ha - Mẹ ơi, những ánh mắt này thật đáng sợ, may mà mình lẹ miệng đổi lại.

Giang Văn Tinh tìm Phác Trí Nghiên thật sự có việc, cho nên bọn họ liền đi trước. Phác Tố Nghiên ngồi bên giường, nói với Lý Trí Hiền:

- Lý tỷ tỷ, vừa nãy tỷ tỷ muốn nói "Hàm" gì phải không? Nói cho tỷ biết, đừng nói lên chữ này ở trước mặt cô cô, càng không thể nói tên Hàm Ân Tĩnh, bằng không cô cô sẽ tức giận, sẽ... khó sống.

Hàm Ân Tĩnh! Hẳn chỉ là người trùng tên thôi phải không?

Phác Tố Nghiên thấy cô ngây ngốc thì nói cho Lý Trí Hiền nghe một ít trí nhớ thời thơ ấu của bản thân về Hàm Ân Tĩnh, cùng với việc cuối cùng Hàm Ân Tĩnh biến mất ngay trước đêm thành thân.

Lý Trí Hiền nghe xong khóe miệng co giật, cô có thể khẳng định Hàm Ân Tĩnh này là xuyên tới. Có phải người bạn kia của cô hay không? Xác suất chính xác trên 90%.

Hồi tưởng lại lời của Ân Tĩnh nói khi uống rượu trước kia, nhớ nhung người trong lòng là một gái quê tìm cũng không thấy. Trí Hiền dám trăm phần trăm khẳng định chính là Hàm Ân Tĩnh kia.

Haiz, cô lại có thể gọi một người đẹp như vậy có khí chất như vậy là gái quê trong bốn năm, thật sự là mù mắt hợp kim Titan của cô!

Nghĩ lại, may mà cô sửa miệng mau, dựa vào oán niệm đã tích lũy bảy năm này, nếu biết cô có quan hệ với Hàm Ân Tĩnh thì tỷ tỷ ôn nhu kia có khi lại thật sự hóa thân thành Yêu Nguyệt cung chủ...

Trí Hiền không nghĩ tới, mặc dù cô không nói ra câu sau đó, nhưng phương thức nói chuyện của cô lại làm cho Phác Trí Nghiên liên tưởng đến người kia trong nháy mắt.

Phác Trí Nghiên có một loại cảm giác, nàng cảm giác được nàng sắp nhìn thấy người kia.

Nàng đợi bảy năm tìm bảy năm, nhưng không có một chút manh mối về người nọ, nhưng hôm nay bởi vì một câu của Lý Trí Hiền, nàng tựa hồ bắt được một sợi dây liên kết với người kia.

Sau ngày đó, Lý Trí Hiền đều cố ý né tránh chữ có tên người kia, sau đó còn theo Giang Văn Tinh vượt ra hải ngoại, chỉ là trong lòng Phác Trí Nghiên vẫn tồn tại hi vọng, nàng sắp nhìn thấy người kia.

Ba năm sau, Phác Trí Nghiên gặp được một nữ tử tên là Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn tặng nàng một cái vật nhỏ mới lạ, trên mặt nàng thấy được ba chữ 'Hàm Ân Tĩnh'.

Nàng biết, mười năm, cuốicùng nàng đã chờ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro