Chương 115: Có suy nghĩ dục vọng với cô gái này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Dory # Beta by Veee

Nguyên Nguyệt Nguyệt ngước mắt kinh ngạc, "Đại Thúc...."

"Chuyên tâm đánh bài." Ôn Cận Thần trầm giọng, "Có mang giấy bút theo không?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt gật đầu.

Ôn Cận Thần cầm túi xách của cô, lấy ra giấy bút, nắm chắc mục tiêu đi đến bên người Phương Tử Mạch, lãnh đạm đặt câu hỏi: "Cậu từng trải qua lần quan hệ nào chưa?"

Phương Tử Mạch cảm giác được người hỏi không có ý tốt, lập tức mở miệng "Có!"

"À, tôi nhớ ra rồi." Ôn Cận Thần khóe miệng gợi lên một nụ cười thâm thúy phức tạp, "Cậu đến bây giờ vẫn chưa từng có bạn gái, cái gọi là kinh nghiệm giường chiếu đó, hẳn là lúc uống rượu say hành động bất chính. Nói không chừng, người ta thừa kịp cậu chưa kịp chuẩn bị, đã sinh con ở ngoài, chờ thêm vài năm, liền mang con đến tìm, bắt cậu chịu trách nhiệm."

Phương Tử Mạch cứng họng nhìn Ôn Cận Thần, chọc giận phải thứ ác lang, người có hại luôn là hắn!

Lục Húc cùng Lệ Thiếu Diễn ở bên cạnh xem kịch vui.

Ôn Cận Thần rất ít khi để tâm đến chiêu trò khiêu khích không sợ chết của Phương Tử Mạch, cũng không phân cao thấp với Phương Tử Mạch, nhưng hiện tại xem ra, Ôn Cận Thần muốn buộc chặt miệng hắn rồi.

"Tôi có lúc nào như vậy......"

"Nguyệt Nhi là người một nhà, cậu không phải thẹn thùng." Ôn Cận Thần lập tức cắt đứt lời nói Phương Tử Mạch, "Cậu uống rượu say, mấy chuyện sau đó làm sao có thể nhớ kỹ chứ? Tìm cậu điều tra việc này, quả thực lãng phí thời gian."

Dứt lời, Ôn Cận Thần thực ghét bỏ liếc Phương Tử Mạch một cái, lại đi đến cạnh Lệ Thiếu Diễn, tiếp tục điều tra báo cáo.

Nguyên Nguyệt Nguyệt ánh mắt luôn dõi theo Ôn Cận Thần không dời, không biết vì cái gì, cô lại chìm đắm trong dáng vẻ thư thái điều tra của anh.

Cái loại khí thế hùng hổ dọa người từ người anh phát ra, thế nhưng lại không có một tia bài xích, cứ như vậy đánh trúng trọng tâm, làm cô càng sùng bái ngưỡng mộ.

"Tiểu bảo bối, thất thần gì vậy, mau xem bài đi!" Lúc Húc thúc giục.

"A!" Nguyên Nguyệt Nguyệt phục hồi tinh thần, thuận tay mở xem một lá, mắt gian vui vẻ, nhẹ giọng "Hồ rồi."

Giọng nói rơi xuống, cô lại tiếp tục nhìn Ôn Cận Thần, anh cũng đang nhìn cô, đối diện trong vài giây đó, anh cho cô một nụ cười vui vẻ, tựa như cổ vũ.

Cô nháy mắt liền có ý chí chiến đấu, nãy cả bao tiền đều thua không, đương nhiên có ý muốn gỡ lại!

Một bên đánh bài, một bên nghe Ôn Cận Thần làm điều tra báo cáo, thời gian trôi qua rất nhanh, Nguyên Nguyệt Nguyệt vận may cũng càng ngày càng tốt, chuyển thua thành thắng, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.

"Nguyệt Nhi, chúng ta nên về nhà thôi." Ôn Cận Thần nhẹ giọng, "Em ngày mai còn có tiết?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt nhìn lại đồng hồ, đã 10 giờ đêm, nhanh chóng đứng dậy, ngượng ngùng mà nói "Thực xin lỗi, cháu..... cháu phải về trước."

"Lần sau lại đến chơi." Lục Húc ngáp một cái, "Tôi cũng hơi mệt rồi."

Nguyên Nguyệt Nguyệt gật đầu, cầm lấy túi, từ biệt xong mới đi theo Ôn Cận Thần trở về.

Anh đi phía trước cô, cất bước, cũng không chờ cô, cũng không nói chuyện với cô, cơ hồ người vừa rồi ném cho cô ví tiền hơn nữa còn giúp cô làm báo cáo với hiện tại không giống nhau.

Ngồi ở ghế phụ, Nguyên Nguyệt Nguyệt thật nghẹn đến mức khó chịu, nhìn về phía Ôn Cận Thần, nhẹ giọng "Đại thúc, cái kia..... thực xin lỗi."

Anh lạnh như băng mở miệng "Ừ.", không nói nhiều lời.

"Lúc ấy là cháu lo lắng, lo lắng chú sẽ bóp chết tổ trưởng, vậy chú liền bị đưa đến cục cảnh sát!" Cô nhẹ giọng phân tích, "Cháu không hy vọng chú xảy chuyện rắc rối."

Anh thu lại chút lạnh lẽo, tuy rằng biết được dụng ý của cô, nhưng không nén được bực nhọc.

"Đại thúc." Cô bĩu môi, "Chú không tin cháu sao?"

"Là em không tin tôi!" Anh liếc cô một cái, "Tôi làm cái gì, đều không có chừng mực sao? Sẽ vì người phụ nữ kia mà ném mình vào cục cảnh sát sao?"

Cô xấu hổ cười cười, xem ra cô lo lắng dư thừa?

"Nguyệt Nhi." Anh trầm giọng, "Tôi đã sống nhiều năm hơn em, cũng tiếp xúc với rất nhiều loại người, cho nên, em phải tin tưởng, bất kì thời điểm nào, phương thức xử lí gì, đều trong khống chế, sẽ không mạo hiểm đến bản thân, cũng sẽ không liên lụy đến em, hiểu chưa?"

"Dạ hiểu!" Cô thật nghiêm túc trả lời.

Không khí trở nên nhẹ nhàng.

Thấy hai vợ chồng ôn hòa trở về, dì Quế cũng vui vẻ, đưa đến hai ly sữa bò, rồi trả lại không gian cho bọn họ.

Nguyên Nguyệt ngồi trong phòng sửa soạn lại những tư liệu Ôn Cận Thần vừa làm, cô cũng không xem lại nội dung, mà tập trung nhìn chữ của anh.

Từng chữ cứng cáp hữu lực, mỗi một nét bút đều rất dứt khoát, không phải kiểu ra vẻ cao thâm nhìn không thể hiểu, nhưng lại đẹp đến mức gặp qua thì không thể quên được.

Nguyên Nguyệt Nguyệt bĩu môi, sao mà đại thúc lại có thể ưu tú vậy?

"Nhìn bộ dáng, em nghiên cứu cái này thật hăng say?" Ôn Cận Thần giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Nguyên Nguyệt Nguyệt bị dọa đến nhảy dựng, xoay người, đầu mũi vừa vặn chạm vào phần bụng anh, nhiệt độ cả người tăng cao, lỗ tai nóng bừng như muốn bốc khói.

Cô lập tức lùi lại ra sau, nhăn cái mũi nhỏ, không vui nói: "Đại thúc sao lại không gõ cửa mà tiến vào!" Hơn nữa lại đứng ngay sau lưng cô.

"Đã gõ." Anh thuận miệng lên tiếng, "Em quá chú tâm, không nghe thấy."

"Chú!"

Cô lại thẹn thùng, bất giác suy nghĩ, chẳng lẽ bản thân thật sự nghĩ đến đại thúc đến mê mẩn, đến không nghe thấy tiếng đập cửa?

Cô căm giận cắn răng, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Chú tìm cháu có việc gì?"

Ôn Cận Thần rũ mắt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, môi mỏng khẽ mở, "Tôi giúp em phỏng vấn ba người đàn ông kia, em không đến mức lười nhác mà quên phỏng vấn tôi chứ?" Tiếng nói trầm thấp thuận hậu phát ra từ kẽ răng, giống như hương vị nồng đậm của rượu vang, làm nhân tâm say đến rối tinh rối mù.

Nghe xong, Nguyên Nguyệt Nguyệt cái miệng nhỏ hóa chữ "O", ánh mắt linh động liền trở nên cứng đờ, một câu cũng không thể nói.

Ý cười trên môi anh càng thêm càng đậm hơn, đánh giá từ trên xuống dưới cô một vòng, nói nhỏ: "Như thế nào? Sợ trong quá trình phỏng vấn có suy nghĩ bậy bạ với tôi!"

Mặt cô đỏ lên, lập tức lớn tiếng phản bác, "Cháu sao có thể có suy nghĩ bậy bạ với chú!"

"Vậy bắt đầu hỏi đi." Anh ngồi xuống chiếc ghế hình vỏ trứng được đan mây tre, "Nếu không, ngày mai tôi liền đi nói với hiệu trưởng của em, nói em lười biếng."

Anh nhìn ra phía cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn những ngôi sao rực rỡ, mắt đen ấn lại vài tia ánh sáng, lấp lánh ôn nhu.

Nguyên Nguyệt Nguyệt khóe môi xấu hổ khẽ nhếch, lại nhìn Ôn Cận Thần thư thái đề cập vấn đề, cô phảng phất cũng muốn biết câu trả lời của anh.

"Đại thúc..... Khi nào...... Thì cơ thể chú có dục vọng với phụ nữ?" Cô giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, dường như kìm nén ở yết hầu.

Cô trước nay chưa từng nghĩ tới, chính mình lại đi hỏi đàn ông những vấn đề tế nhị như thế này.

Ngẫm lại liền thấy không thể tưởng tượng!

"Bình thường đàn ông đều từ tuổi dậy thì." Anh nhàn nhạt lên tiếng.

Đồng tử co rụt lại, mặt cô đều đã ửng hồng.

Cô tưởng, người giống như anh, bước trước ngó sau đều có đầy phụ nữ đem thân trước cửa, hẳn là sẽ tiếp xúc rất nhiều mới đúng.

Bất quá, anh còn có lần đầu tiên sao?

Nếu đã không còn, lần đầu của đại thúc liều có phải cùng Diệp Chỉ Du?

Nếu anh vẫn còn......

Nghĩ, cô thân hình khẽ run lên, cả người cơ hồ muốn nổ tung.

Anh lạnh như băng nhìn cô một cái, quanh thân khí phách khiến cô bừng tỉnh.

Cô đành thu hồi lòng tò mò của bản thân, tiếp tục hỏi "Lần gần nhất có quan hệ là vào lúc nào?"

Trên mặt tươi cười liền trở nên trong sáng, dựa lưng vào ghế mây, tay gác sau đầu làm gối, ánh mắt lướt qua, dừng ở đôi mắt đối diện, nhẹ giọng: "Là lần trước khi đánh bài với em."

[22.8.2018]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro