Chương 119: Đẩy anh, đánh anh, đánh không lại anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Dory & Vee ✘ Beta by Vee

10 giờ đêm, lúc Nguyên Nguyệt Nguyệt vừa về tới nhà, Ôn Cận Thần còn chưa về, chỉ có dì Quế đang chờ ở phòng khách.

"Thiếu phu nhân, sao cô trở về muộn vậy?" Dì Quế ngữ khí lộ chút oán trách.

Nguyên Nguyệt Nguyệt cười có chút mệt mỏi, "Đại thúc chưa về sao? Chắc đêm nay chú ấy không về đâu!"

"Thiếu phu nhân." Dì Quế nhíu mày, "Cậu ấy......"

"Dì Quế." Nguyên Nguyệt Nguyệt mở lời, "Đại thiếu gia nhà này định không về nhà luôn sao? Anh ta rốt cuộc muốn cái gì? Xem cháu không tồn tại sao?"

"Thiếu gia rất bận." Dì Quế giải thích, "Nếu thiếu phu nhân có cần nói gì với thiếu gia, có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho."

"Đây chính là vấn đề!" Nguyên Nguyệt Nguyệt vội la lên "Dì có thể tìm được hắn, nhung cháu đây là vợ lại không thể tìm thấy chồng mình, ở trong lòng hắn, cháu rốt cuộc là loại tồn tại gì? Nếu như cảm thấy chướng mắt vì cháu, lúc trước, lại vì cái gì lại muốn cưới cháu?"

"Thiếu phu nhân hôm nay tâm tình không tốt?" Dì Quế hỏi.

Tiếp xúc với cô đã lâu, Dì Quế đối với Nguyên Nguyệt Nguyệt đánh giá rất cao, cô bỗng dưng tính tình khó chịu, khẳng định gặp phải chuyện gì không vui.

"Dạ không có gì!" Nguyên Nguyệt Nguyệt giận dỗi thành tiếng, "Cháu mặc kệ, cháu chính là muốn gặp anh ta, có việc muốn nói với anh ta! Muốn đích thân nói, tốt nhất là.... giáp mặt nói."

Cô sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi rồi, muốn giải quyết chuyện này thật ổn thoả.

"Khi đại thiếu gia bằng lòng muốn gặp cô, tự nhiên sẽ xuất hiện." Dì Quế bình tĩnh nói, "Thiếu phu nhân, thiếu gia đối với cô bao dung lại sủng ái, mọi việc đều suy nghĩ cho cô, cô nên thấy hài lòng mới phải."

"Dì Quế!" Nguyên Nguyệt Nguyệt nhăn chặt mày, "Anh ta trừ việc không ngừng cấp tiền cho cháu, thì tốt với cháu ở điểm nào? Dì sao có thể nói hai từ bao dung sủng ái?"

Dì Quế bất đắc dĩ thở dài, thiếu phu nhân còn không biết thiếu gia là ai, đối với người có thành kiến cũng không có gì đáng trách.

Nguyên Nguyệt Nguyệt càng thêm buồn bực, cô luôn xem dì Quế như người thân trong nhà, nhưng hôm nay dì Quế liên miệng giúp đỡ đại thiếu gia kia, thị phi không phân biệt, cô thật sự thất vọng.

Loại cảm giác bị vứt bỏ, cô độc bao trùm, giống như mạng nhện giăng đầy tâm tư, khiến cô không mấy dễ chịu.

"Cháu đi ngủ trước." Cô nhẹ giọng, "Dì Quế ngủ ngon."

"Thiếu phu nhân!" Dì Quế còn chuẩn bị nói gì nói lại thôi, bình đạm "Ngủ ngon."

Trở lại phòng ngủ, Nguyên Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, tâm tình đặc biệt buồn bực.

Cô nhịn không được mà nghĩ lại, chẳng lẽ, thiếu gia đối xử với cô rất tốt sao?

A!

Chuyện người đó không chịu lộ mặt, lúc trước còn từng cùng cô tâm sự, nhưng sau khi đại thúc dọn đến ở, hắn liền đột nhiên đi công tác nước ngoài, liền một chút tin tức cũng không có.

Nếu như đối xử như vậy với cô mà là tốt thì đúng là rất sủng ái cô!

Cô bực bội xoa xoa nắn nắn chiếc lắc trên cổ tay, nhắm mắt lại.

Cô bắt đầu nhắm mắt ngủ không bao lâu, cửa phòng liền mở ra.

Một hơi thở lạnh lẽo tràn ngập căn phòng, cô đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm chỗ cửa phòng.

Ôn Cận Thần đứng ở đó, một thân tây trang sạch sẽ thuần thục, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt đen trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm sắc bén, trừng mắt nhìn cô, hung hăng tàn ác.

Thấy thế, trái tim cô liền nhảy lên tận cổ họng.

Cô cũng không biết mình đang sợ hãi cái gì, bàn tay nhỏ giơ lên, cười hì hì chào hỏi: "Hi!" Ngữ khí khó nén sự hoảng loạn, biểu tình chật vật.

Chợt bừng tỉnh, cô mới phát hiện tư thế của mình bây giờ rất giống con mèo thần tài.

[Vee có tâm: Dành cho các bạn chưa biết mèo thần tài =))) ]

Cô nhanh chóng ngồi dậy, sửa lại mái tóc, để tay đặt ngay ngắn trên đùi, không chút cẩu thả mà nhìn anh, đề phòng anh tới gần.

Anh thu lại ánh mắt, cũng không bước tới gần, môi mỏng khẽ mấp máy, "Tooia nay đi đâu vậy?"

"Cháu ra ngoài ăn cơm." Cô cười khẽ, "Cháu đã gọi cho dì Quế rồi mà."

"Với ai?" Tiếng nói của anh lại lạnh nhạt thêm vài phần.

Nụ cười của Nguyên Nguyệt Nguyệt xấu hổ cứng đờ, đôi mắt hạ xuống, ánh mắt tan rã nhìn chăm chú xuống sàn nhà, nhẹ giọng đáp lời, "Amh Tu Triết."

Có chút bực bội, kỳ thật cô không muốn là một con thỏ nhu thuận trước mặt anh, càng không nghĩ đến mình sẽ ngoan ngoãn mà trả lời từng vấn đề mà anh hỏi.

Cô cũng muốn nổi lên chút tính tình gì đó, cho dù là vô cớ gây sự cũng được.

"Những lời tôi đã nói, em đều coi như là gió thoảng bên tai sao?" Anh bỗng nhiên bước tới trước mặt cô, một cái bóng cao lớn bao trùm cô, khiến cơ thể cô chìm vào bóng tối.

Ngón tay thon dài nắm chặt lấy cằm của cô, ép cô nhìn thẳng anh, "Còn chơi đến 10 giờ đêm mới về? Vui vẻ? Thoải mái?"

"Chú dựa vào đâu mà muốn quản việc cháu ở bên cạnh ai chứ!" Cô to gan chất vấn lại, "Chẳng phải chú ở bên cạnh ai thì cháu cũng không quản sao!"

Tiếng nói vừa dứt, khí lạnh quanh thân anh đột nhiên phóng ra bốn phía.

Khí thế cuồn cuộn như sóng thần dời non lấp biển, vô tình cướp đi toàn bộ hô hấp của cô, còn khiến cô đông cứng không thể nhúc nhích.

Sợ hãi và thuần phục từ đáy lòng khiến cô không có cách nào phản kháng, đôi mắt màu hổ phách loé lên sự rùng mình kinh hãi, nhưng vẫn còn quật cường chống đỡ.

"Nhìn dáng vẻ này, cậu ta đã dạy em không ít tư tưởng đối phó tôi." Ngữ khí Ôn Cận Thần trầm thấp nguy hiểm, bàn tay đang bóp cằm cô cũng tăng thêm lực, vuốt ve phải trái, khiến cằm cô đỏ rực.

"Cho rằng cậu ta có thể trở thành nơi hậu thuẫn kiên cường sao?" Mắt anh hơi nhíu nhíu lại, nứt ra sự lạnh lẽo khủng bố, "Chỉ dựa vào cậu ta?"

"Đại thúc!" Cô khó chịu khi anh kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, hung hăng đả kích lòng tự trọng của cô, "Trong lòng chú có thể sáng suốt chút được không? Anh Tu Triết không như chú nói đâu, anh ấy là người tốt."

Ôn Cận Thần bị những lời của Nguyên Nguyệt Nguyệt làm cho tức giận đến tái mặt.

Anh không sáng suốt?

Dựa theo logic của cô, anh trở thành người xấu rồi?

"Nguyên Tư Nhã!" Tiếng của anh rít ra từ kẽ răng, "Biết mình đang nói gì không?"

Da mặt cô cứng đờ, nhìn bộ dáng này của anh, chắc anh hiểu sai ý của cô rồi.

Cằm cô ngày càng đau hơn, giống như sắp bị anh bóp nát.

Cảm xúc mâu thuẫn trong lòng càng thêm nặng nề, Nguyên Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Ôn Cận Thần, lạnh giọng, "Ít nhất anh Tu Triết sẽ không ép cháu làm chuyện gì! Mọi chuyện đều thương lượng suy xét vì cháu, không giống như chú, dùng vũ lực để ép cháu nhận thua!"

Nghe vậy, gân xanh ở thái dương Ôn Cận Thần giật giật.

Khuôn mặt nhỏ trước mắt này, vẫn nhỏ xinh mỹ lệ như vậy, nhưng lại giờ lại đối nghịch với anh.

Cô đột nhiên trở nên như vậy, chắc chắn là bị Bùi Tu Triết xúi giục.

Đáng giận nhất là cô lại coi những điều xúi giục đó là lời đáng tin cậy, chạy về đây đối nghịch với anh?

Anh nhịn đủ rồi, cũng chịu đủ rồi, người con gái không sợ chết này năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh, anh khiến cho cô mở to mắt ra nhìn xem, anh là người đàn ông như thế nào!

Anh hôn lên môi cô, cúi người áp cô xuống, động tác thô lỗ, bóp chặt gương mặt đang cắn chặt răng của cô, cường hãn hôn cô.

Bất ngờ xảy ra nụ hôn này khiến cả người cô run mạnh lên, cô tức giận đẩy anh, đánh anh, nhưng lại không đấu lại được với sức lực của anh.

Trong lòng bất giác trào ra cảm giác sỉ nhục, rốt cuộc thì anh coi cô là Diệp Chỉ Du cho đến bao giờ nữa đây?

[27.8.2018]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro