Chương 130: Cầu xin tình yêu của tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyệt Nguyệt bị Ôn Cận Thần tàn nhẫn nói những lời đe dọa.

Anh như vậy thật xa lạ, xa lạ đến cô không thể nhận ra.

Mắt ưng hơi nhíu lại, không trở ngại mà bắt được vai cô, kéo sát lại thân mình, mở miệng, cắn một miệng lớn vài cái cổ mảnh khảnh.

Bén nhọn đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.

Cô hét lớn tiếng, theo bản năng muốn đấy anh ra, anh ngược lại càng siết chặt vòng tay, giam cầm thân hình cô.

Cổ chính lại là nơi yếu ớt và mẫn cảm, chỉ trong giây khắc, cơn đau đập đến như muốn nổ tung trí óc, hướng lưng anh đánh một trận hỗn loạn, nhưng anh vẫn cố chấp không buông.

Miệng cắn nặng nề chuyển thành hôn nhẹ, cô rối rắm muốn rời khỏi, loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời, lại như giữ chặt tâm can cô, khiến cho một trận ngứa ngáy khó chịu.

Cô liều mạng muốn thoát ra, thấy cô đau khổ xin tha, anh mới nhẹ buông tay thả cô khỏi tình thế dày vò bức rứt.

Ngước mắt, anh hốc mắt đã đỏ ngầu, trừng thẳng hướng cô, tỏa ra vài tia trào phúng.

"Này phải làm sao đây?" Anh xoa xoa khóe miệng, "Làm như vậy đối với em có cảm giác thế nào, là ghê tởm? Tôi không có ý định làm gì em đâu, chỉ muốn dọa em chút!"

Cô nhìn anh, tầm mắt trở nên mơ hồ, nước mắt như thủy triều đánh úp không thể kìm nén lại được.

Anh làm lơ cơ thể dục vọng đang rít gào, đem thứ lương tâm thẳng thắn nói, "Bất quá, ta không còn quan hệ gì, tôi trước đây quả thật quá động tâm với em, một ngày nào đó, sẽ khiến em cầu xin tình yêu của tôi!"

Dứt lời, anh liền đẩy cô ra, như vứt bỏ thứ đồ chơi đã cũ kĩ, không chút lưu niệm mà bước đi.

Để lại phía cô chỉ là tiếng đóng cửa nặng nề.

Trong lòng nổi lên một cơn đau bén nhọn, nước mắt dâng tràn khóe mi, tưởng sẽ gợi lên một nụ cười bình thản, lại không nhịn được mà che miệng, thấp giọng nức nở khóc.

Cô tâm can đau nhói, lại không tìm được cái lí do chính đáng cho thực tại, liền không thể phát tiết, chỉ có thể khóc thút thít lặng lẽ.

____________

Ôn Cận Thần phóng vụt trên đường, như một con sư tử lao đi báo thù, chắn trước một khí thế ngang tàn bá đạo.

Chuông di động không ngừng vang, cơ hồ đều của ông nội gọi đến, hiển nhiên đã biết được tấm ảnh chụp đó.

Anh biết, chuyện này không nhanh chóng xử lí, sự tình càng thêm náo loạn.

Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, anh đều không thể sự thật về bức ảnh đó được.

Dẫm hạ phanh lại, Ôn Cận Thần khẽ nhắm mắt, lại mở, mắt đen cuồng nộ liền bị áp chế, giờ phút này liền an tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

Anh rốt cuộc cằm lấy điện thoại, nhấn nghe.

"Về nhà một chuyến." Đối phương thanh âm ra lệnh, "Nếu không, cháu cứ chờ mà nhặt xác ta!" Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.

Ôn Cận Thần nặng nề hô hấp, nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, như tâm tình hiện tại của bản thân.

Ôn Cận Thần tiến tới biệt thự của ông nội, quả thật từ xa đã nghe tiếng ông nội mắng người, nghe tới, hẳn là đem tức giận trút hết lên người hầu.

Ông nội Ôn Viễn Hầu vừa thấy Ôn Cận Thần, liền tức giận đứng dậy, thật mạnh dập cây gậy chống, mở miệng là chất vấn "Con bé Nguyên Tư Nhã đó rốt cuộc là như thế nào! Cháu đã quản nó như thế nào? Ta đồng ý yêu cầu của cháu, cho hai người ở riêng, cũng luôn không xuất hiện trước mặt con bé đó, nhưng nó lại dùng cái ảnh này đáp trả chúng ta?"

"Cháu đã kêu thư kí giải quyết." Ôn Cận Thần lạnh giọng, hô hấp thô thô, "Nhanh thôi, ông nội liền không nhìn thấy tin tức này nữa."

"Cháu có biết mức độ náo loạn của việc này?" Ôn Viễn Hầu nổi giận đùng đùng, "Mọi người cơ hồ đều đã biết, cháu bây giờ ngăn tin tức đó có tác dụng gì? Còn có thể lấp kín miệng người sao? Cháu có biết Ôn gia chúng ta bây giờ đã trở thành trò cười của người khác!"

Mắt đen thâm thúy gắt gao, Ôn Cận Thần vờn quanh làn khí âm hàn áp lực trầm thấp, không khí biệt thự cũng dần trở nên âm u, phức tạp.

Người hầu lấp tức khuyên Ôn Viễn Hầu tâm bình khí hòa, tức giận đến thân thể không đáng, ý đồ hòa hoàn tình trạng rắc rối.

Ai cũng biết Ôn Viễn Hầu yêu cháu như mạng sống, hiện giờ sự việc khiến cháu trai trở thành trò cười, đương nhiên ông ấy không dễ dàng bỏ qua cho kẻ gây tội.

"Trong không thời gian này, Ôn gia chúng ta có bạc đã con bé đó sao?" Ôn Viễn Hầu khí hận tiếp tục chất vấn, "Lúc trước nó còn làm loạn lễ đường, ta liền nói cháu không nên thích nó làm gì, hiện tại quả thực lại biến Ôn gia mất hết thể diện."

"Cô ấy là bị hãm hại." Ôn Cận Thần rít kẽ răng bài xích, ngữ khí không tình nguyện.

Hắn cũng không nghĩ bản thân từ miệng lại muốn bênh vực giải vây cho cô, không lên án cô trước mặt ông nội.

Anh không trực tiếp điều tra chuyện này, nhưng cũng phát hiện vài điểm nghi vấn.

"Bức ảnh kia, vừa thấy là biết do góc độ quay chụp, hơn nữa, có thể chắc chắn là chụp lén."

Nghe Ôn Cận Thần nói, Ôn Viễn Hầu ánh mắt đầy ý thâm thúy nồng đậm, yên lặng một hồi lâu, mới lên tiếng, "Ta không phải ông già hồ đồ, cháu không cần nói dối che chở cho nó!"

"Đây là chuyện riêng của cháu." Ôn Cận Thần ngữ khí không đổi, "Cháu hôm nay trở về, là nhắc nhở ông nội không được làm khó cô ấy."

"Sự tình đã xáo trộn đến mức độ này, cháu còn bảo ta không được làm khó con bé đó!" Ôn Viễn Hầu giận đến giơ cao cánh tay, làm bộ hướng đánh Ôn Cận Thần.

Thấy anh không né, chỉ là sắc mặt càng thêm âm trầm lạnh nhạt, Ôn Viễn Hầu đành buông cánh tay, chống gậy đi về phía trước hai bước, "Cháu không hiểu sự tình này mang lại cho nhà chúng ta bao nhiêu nguy hại sao? Mà cháu còn nói như vậy."

Ngữ khí có chút khiếp sợ, có chút khó hiểu, càng có chút hận sắt không thể thành thép.*kiểu bản tính con người thì không thể thay đổi ấy *

Nhìn Ôn Viễn Hầu có chút yếu ớt biểu tình, Ôn Cận Thần không khỏi lo lắng.

Bức ảnh kia, có phải chụp lén, có phải căn góc độ, có phải đổi trắng thay đen, anh đều sẽ tìm được ngọn ngành, bắt được kế hoạch của kẻ xảo trá.

Anh một bên tin rằng chuyện này ắt có ẩn tình, một bên lại không thể phủ nhận sự thật cô ở trong lòng người khác.

Cô coi hắn xấu xa như vậy, lại còn khóc đến thê thảm, ủy khuất là đương nhiên, nhưng thật sự khiến hắn tức giận.

"Cháu sẽ giải quyết." Ôn Cận Thần hạ thấp ngữ khí, "Chỉ mong ông nội không tìm cô ấy gây phiền phức."

"Lúc trước, cho dù điều kiện gia đình căn bản không xứng với Ôn gia, nhưng do cháu nhất quyết lấy Nguyên Tư Nhã, ta đành đáp ứng, xính lễ cũng không ít." Ôn Viễn Hầu ngữ khí càng thêm nghiêm khắc, "Nhưng hai ngay trong hôn lễ đã gây cho ta không ít phiền phức, thật vất vả mới giải quyết ổn thõa, hiện tại lại càng thêm náo loạn toàn thành phố không thiếu gièm pha!"

Dừng một chút, ông lại tiếp tục nặng nề lên tiếng "Người có biết không, người gửi bức ảnh này đi lãnh thưởng?"

Ôn Cận Thần mắt đen chợt tắt, nghe điệu bộ này của Ôn Viễn Hầu, thật không tốt lành gì.

"Chính là Nguyên Tư Nhã gửi đi!" Ôn Viễn Hầu muốn rít gào lên, lại bận tâm mặt mũi của nhà mình, chỉ có thể đem thanh âm đè thấp, "Con bé đó muốn ly hôn, cho nên mới làm ra loại chuyện này! Nó ngay từ đầu đã có mục đích rõ ràng, là muốn ly hôn!"

Edit by Dory.

✔19:24, 5 - 9 - 2018✔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro