Chương 136: Nguyệt Nhi, em có nghĩ đến tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Vee

"Chú muốn đi?" Nguyên Nguyệt Nguyệt chạy đến trước mặt Ôn Cận Thần, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập tức giận: "Chú coi đây là nơi nào? Chú muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Chú không để nữ chủ nhân là cháu vào mắt sao? Sao lúc nào cũng là chú định đoạt, chú dựa vào đâu chứ? Chú thật sự coi mình là nhất sao?"

Dì Quế theo sát sau lưng Nguyên Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ có thể lặng lẽ lui đi, về phòng khoá chặt cửa, mong không xảy ra chuyện gì.

"Dựa vào đâu chứ!" Cô càng ngày càng cảm thấy ủy khuất, "Vì sao các người đều thích tự mình quyết định mọi thứ, không thèm để ý đến chuyện cháu nghĩ thế nào? Cháu cũng là con người mà! Cháu cũng có ý kiến của mình mà! Tại sao mấy người lại không để ý đến? Coi thường cháu nhỏ bé, vô dụng, còn không thể làm ra được chuyện gì ra hồn, mới không để ý đến ý kiến của cháu!"

Cô ngồi ở trên giường, nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi, cũng không biết nói như thế là có ý gì, nhưng đại não vẫn nói cho cô biết, làm như thế là không sai.

"Rốt cuộc thì chú là ai?" Cô yếu ớt hỏi, "Nói đi! Đại thúc, rốt cuộc thì chú là ai?"

Cô nhỏ giọng chất vấn anh, anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô, bàn tay vẫn nắm chiếc áo sơ mi.

Nhìn những nếp nhăn bị cô nắm trên áo, cảm giác thất bại lại lan tràn trong người anh.

"Đại thúc, chú là ai vậy? Vì sao không chịu nói cho cháu? Chú làm như vậy là sao? Không nói gì mà muốn rời đi luôn. Chú chán ghét cháu như thế sao? Thật sự chán ghét cháu như thế sao? Nếu là như vậy, tại sao lại tự mình quay về dọn quần áo, có thể bảo trợ lý của chú hoặc dì Quế đưa đến mà! Cả đời không còn qua lại gì nữa, đó mới là tác phong của chú mà!" Cô ngập ngừng lẩm bẩm, cũng không biết là mình đang nói gì nữa.

Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo rít gào, không có chút thương tiếc trạng thái bất an này của cô.

Cô vẫn nhỏ gầy như vậy, ngồi ở mép giường, dùng tất cả sức lực để nắm chặt áo sơ mi, giống như sắp xé rách nó ra thành từng mảnh, cơ thể cuộn tròn lại, mái tóc dài che khuất khuôn mặt của cô, không nhìn thấy biểu hiện nào của cô, chỉ có thể dựa vào giọng nói mà đoán rằng cảm xúc hiện tại của cô không ổn.

Mày của anh khoá chặt lại, ngồi bên cạnh cô, giật lấy áo trong tay của cô.

Giống như bị lấy mất món đồ chơi yêu quý, cô trừng anh, cảm giác phẫn nộ và khó chịu di chuyển trong người, đôi tay còn nắm chặt áo sơ mi.

Mặc dù khuôn mặt nhỏ kia đỏ ửng lên, cũng không thể che giấu nổi nét tiều tụy, đôi mắt to tròn mê man không có tiêu cự, trong mắt có một lớp sương mỏng, càng khiến khuôn mặt đáng thương hơn, tất cả lửa giận không thể bùng phát với cô, chỉ muốn ôm lấy cô yêu thương một phen.

Dục vọng trong cơ thể lại bắt đầu thức tỉnh, máu cũng tăng lên vài độ, bắt đầu quay cuồng, rít gào.

Đáng chết!

Cô thật sự không biết tại sao anh lại tự mình về lấy quần áo sao?

Ôn Cận Thần cố ép mình không nhìn cô nữa, thuận miệng giải thích: "Gần đây tôi rất bận, muốn về lấy mấy bộ để tắm, chứ không phải muốn dọn đi."

Nguyên Nguyệt Nguyệt sửng sốt, nhanh chóng buông áo sơ mi ra, còn cố ý vuốt mấy nếp nhăn trên áo thật phẳng.

"Chú bận, vậy không cần để ý đến cháu, coi như cháu vô hình là được rồi! Chú cứ từ từ, cháu về phòng ngủ trước đây! Ngủ ngon! Tạm biệt!" Tốc độ nói của cô rất nhanh, suýt thì tự cắn đầu lưỡi mình.

Vừa đứng dậy đi ra cửa.

Một tiếng "bốp" vang lên, đầu đụng vào cánh cửa, cả người cô tỉnh ra không ít, đau đến nỗi nước mắt sắp chảy ra rồi.

Ôi----

Sao lại xui xẻo như thế chứ?

"Ai cho mày khi dễ tao!" Cô oán hận nói, còn đánh vài cái lên cánh cửa cho hả giận, "Ngày mai tao sẽ thay mày!"

Sắc mặt lạnh băng của anh hạ xuống không ít, giờ phút này nhìn cô vô cùng nghịch ngợm, hấp dẫn người ta hoàn toàn yêu thương cô.

Thấy cô chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, anh nhanh chóng bước qua, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực.

Nhất định là cô gái này cố ý!

Cô cố ý dùng cách này làm anh mềm lòng!

Anh không tính đến chuyện để cô đi, cũng không muốn tha thứ cho hành động của cô.

Mấy ngày nay vì chuyện của cô, mà anh bận trước bận sau, không có chút giấc ngủ yên ổn nào, cuối cùng vẫn tìm một cái lý do để trở về.

Anh trở về, muốn bày ra vẻ mặt hung hãn, biểu tình lạnh nhạt, muốn kiêu ngạo, nhưng lại không thắng nổi ý niệm chấp nhất duy nhất trong lòng --- muốn cô!

Mà khi có cảm giác này, trong lòng anh lại xuất hiện rất nhiều nghi vấn.

Lần trước sau khi cô bị hiểu lầm là tiết lộ bí mật của công ty, đối diện với những lời do dự nói ra nuốt vào của cô, anh đã tự đi điều tra căn phòng mà cô và Bùi Tu Triết đến, camera an ninh rõ ràng đã bị động tay động chân, không thể tra ra chút gì cả.

Chuyện ảnh chụp lần này, anh cũng điều tra người chụp ảnh, thế nhưng kết quả điều tra người chụp ảnh lại là cô.

Tìm được kết quả này anh không thấy cam lòng chút nào, anh không hoài nghi cô, chỉ hoài nghi tính chân thực của kết quả này.

Nhưng sau đó, lại không tìm được chứng cứ nào.

Có một số việc, anh chỉ có thể hỏi thẳng cô.

Nếu cô chịu phối hợp, không ấp úng với anh, chuyện anh muốn kiểm chứng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cảm giác ấm áp bất chợt va chạm với cô, đầu cô dựa vào ngực anh, khoé môi cô khẽ giương lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.

Anh không ngờ cô ngoan ngoãn phối hợp với anh như vậy, hai tay anh ôm chặt hơn, ôm cô sát vào ngực hơn.

"Nguyệt Nhi." Anh trầm giọng, "Em có... Nghĩ đến tôi không?"

Cô nhíu nhíu mày, không muốn bị ai quấy rầy trong lúc ngủ.

Cô rất mệt, thật vất vả mới có cảm giác an ổn này, đối với hai ngày nay mà nói, thì giấc ngủ quả thật quá mức xa xỉ đối với cô.

Hơn nữa, cô cảm thấy giấc ngủ này sẽ rất thoải mái.

Có cảm giác ấm áp, có sự an ổn làm bạn, cô không muốn lãng phí cảm giác này một giây nào.

Đợi lâu không thấy cô lên tiếng, ngược lại thì lại có tiếng hít thở nặng nề truyền đến.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô, thấy hai mắt cô nhắm chặt lại, cả người không có ý thức mà sắp quăng ngã lên mặt đất, anh nhanh chóng ôm lấy cô, thấy mắt cô hơi hơi mở ra, lầm bầm cái gì đó, như đang mắng người, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Da mặt anh giật giật, đặt cô lên giường, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Cô.... Cứ ngủ như vậy sao?

Không thể không chấp nhận sự thật này, lòng bàn tay anh lại ngứa ngứa, rất muốn sờ khoé môi đang cong lên của cô.

Nắm chặt tay, giam cầm ý nghĩ muốn chạm vào cô, đứng dậy, tiếp tục thu dọn hai bộ quần áo để tắm rửa.

Anh chỉ có ba ngày để xử lý chuyện này, nếu anh không cho ra một đáp án vừa lòng, thì Ôn Viễn Hầu sẽ ra mặt.

Đã trôi qua hai ngày rồi, không còn thời gian để anh lề mề nữa.

Anh đã đồng ý với cô, sẽ sắp xếp tốt chuyện này, thì sẽ không nuốt lời.

Cầm lấy quần áo, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cô thêm vài giây, rồi tắt đèn, quay người bước đi.

✔18:33, 13 - 9 - 2018✔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro