Chương 144: Đại thúc, chú yêu cháu sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Hoon • Beta by Dory

Ôn Cận Thần chân bước đi đến trước mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt, mỗi một bước đi đều trầm ổn.

Tim đập càng thêm nhanh, máu trong người cũng sắp sôi trào, thân thể anh quay cuồng.

"Không cần từ những lời nói của người khác mà vì anh ta cầu xin."

Anh ngữ khí tàn nhẫn, "Muốn tốt cho anh ta, thì cách ra xa anh ta một chút!"

"Chú là ai mà muốn can dự vài cuộc sống của tôi?" Cô chất vấn, mắt to bị một tầng hơi nước ẩm ướt bao lấy, "Chú vì cái gọi là thích sao?"

Tay anh nắm chặt, gân xanh nổi lên, anh thô bạo lại cuồng vọng, trên mặt biểu lộ ra sự hung tợn như quỷ dữ.

"Đại thúc, chú thật sự hiểu cái gì gọi là thích sao?" Cô tiếp tục hỏi, "Chú nói chú thích tôi, là thích lên giường, cũng là muốn ở bên nhau nhẹ nhàng, đó là...... Chú yêu tôi sao?"

Ôn Cận Thần mắt đen chợt tắt, nắm tay tại đây nháy mắt buông ra, trên mặt lóe thật sâu mà không thể phản kháng.

"Chú yêu tôi sao?" Nguyên Nguyệt Nguyệt hỏi lại một lần, "Không chỉ là trong lúc nhất thời bị mê hoặc bởi cảm giác mới mẻ, cũng không phải là bất đắc dĩ tìm đại một người mà thích. Cái tôi hỏi chính là, chú yêu tôi sao?"

"Hai người yêu nhau khắc cốt ghi tâm, cho dù là ở chung với nhau lâu, phát hiện đối phương cùng người mình thích trong tưởng tượng có sự khác biệt rất lớn nhưng vẫn luôn cảm thấy trong cuộc sống không thể thiếu ngươi ấy; cho dù là ở cùng nhau lâu dài nhưng cũng không sinh ra cảm giác chán ghét; cho dù là đối phương đã chết, nhưng không một ai có thể thay thế được vị trí của đối phương trong lòng mình." Thời điểm cô đang nói chuyện, trong mắt lóe lên ánh sáng, sáng lạn mà trân quý, "Đại thúc, chú có yêu tôi như vậy không?"

Biểu tình của anh tại đây đều đình trệ, bốn phía tĩnh lặng còn có thể nghe thấy cả âm thanh của hơi thở, thô thô, nhưng vẫn trầm ổn như vậy.

"Đại thúc." Cô như vậy đối diện với anh, "Chú từng yêu.... Như vậy sao?"

Anh ngơ ngẩn mà nhìn cô, nhìn cặp mắt to thuần khiết không dính chút tạp niệm của cô, phảng phất là một gương mặt sáng ngời, trực tiếp mà chiếu vào lòng anh.

Cô một tiếng một tiếng chất vấn đã đụng chạm vào nơi sâu nhất của trái tim anh, đó là nơi cấm địa mà anh cất giấu, từ trước tới nay không nghĩ tới sẽ có ngày khơi bày ra.

Nhưng hiện tại, không hề phòng bị mà để cô khơi ra, chẳng khác nào đánh anh như đánh cho quân địch tan tác.

Nhìn phản ứng của anh, Nguyên Nguyệt Nguyệt đã biết đáp án.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một tia mất mát không dễ phát hiện, cô nỗ lực gợi khóe môi, tươi cười một cái thật tươi.

"Đại thúc." Cô cười rũ xuống hàng mi dài, "Chúng ta vẫn là bạn bè tốt."

Nói xong, tầm mắt cô rời đi, nhìn nhìn mọi nơi, có chút hậm hực mà cúi đầu nhìn những ngón tay đan vào nhau của mình, nhen giọng: "Chúng ta vẫn nên đi về trước đi!"

Nhìn bóng dáng cô rời đi, anh đột nhiên duỗi tay, giữ chặt cổ tay cô.

Cô không thể đi tiếp, cũng không thể lui ra sau, thu lại nỗi khúc tạp trong lòng, mới quay đầu lại nhìn anh.

"Sao...... Xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi.

Anh mở miệng, lại ngậm lại, lục cầm tay cô không tự giác mà tăng lên, mắt lóe lên nồng đậm tai phức tạp, sắc mặt tuấn tú đầy áp lực, giống như ở dưới mực nước sâu.

"Đại thúc!" Cô cố gắng làm giọng của mình nghe thật nhẹ nhàng, cả người cũng diễn một bộ dáng không gì vui sướng hơn, "Chú là một người lợi hại như vậy, cháu tin tưởng chú, bất luận xử lý chuyện gì, cũng đều sẽ thỏa đáng! Chú nên ngẫm lại, tình cảm là rất trân quý, không nên bởi vì một tì vết nhỏ mà buông bỏ."

Cô vừa nói vừa nhìn kỹ biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt anh, kì thật cô rất tò mò quá khứ giữa anh và Diệp Chỉ Du rốt cuộc là đã xảy ra những chuyện gì.

Cô không tin anh đối với Diệp Chỉ Du hoàn toàn không còn cảm giác gì, nhưng cô lại không biết vì nguyên nhân gì mà anh lại bài xích Diệp Chỉ Du như vậy.

Tuy rằng tò mò, nhưng cô không có quyền hỏi anh.

Ôn Cận Thần nhắm mắt, lại mở, tiến về phía trước vài bước, đi đến trước mặt cô.

Giờ phút này anh tới gần cô có chút không quen, ngơ ngẫn lùi về phía sau.

Nếu như bình thường, anh phải kéo cô qua mới đúng.

Anh bỗng nhiên thay đổi, là bởi vì nhớ tới Diệp Chỉ Du?

Tầm mắt thâm thúy mà quét một vòng trên người cô, sắc mặt của anh từ từ trở về bình thường, lòng bàn tay đang nắm chặt cũng đã nới lỏng ra rất nhiều.

Môi mỏng khẽ mở, "Phòng ở gần trường học kia, chỉ sử dụng làm phòng nghỉ ngơi, nếu em buổi tối dám không trở về biệt thự ngủ, tôi liền dùng cần cẩu cẩu phòng này về biệt thự." Giọng từ môi răng của anh nói ra, thật sự rất mê hoặc người.

Cô trợn tròn mắt, mở miệng, kích động đến nói không nên lời.

Cô biết, người đàn ông này nói được làm được!

Nói xong khóe môi anh cười cười, như đã giành được thắng lợi, anh dắt tay cô, đưa cô rời khỏi nơi này.

Cô không có bất kì biện pháp phản kháng nào đành để anh đưa đi, nhìn bộ dáng vui sướng của anh, cô tức giận nghiến răng kèn kẹt.

Có thể dễ dàng đùa cợt coi như vật sao?

Ngồi trên xe, thấy Ôn Cận Thần sắp xếp buổi tối đi chỗ nào ăn cơm, Nguyên Nguyệt Nguyệt càng thêm thấp thỏm.

"Đại thúc!" Cô nhanh tay bắt lấy điện thoại của anh, "Chúng ta về nhà ăn cơm đi! Hơn nữa, cháu còn có việc muốn hỏi chú!"

Anh lãnh đạm nhìn cô một cái, việc anh hỏi cô cô còn chưa trả lời, hiện tại còn có việc muốn hỏi ngược lại anh?

"Cháu suy nghĩ rất lâu, quyết định muốn ly hôn cùng chồng cháu." Cô nhẹ nhàng ra tiếng, thần sắc cũng rất khẩn trương, "Cháu cùng anh ấy níu kéo, đều sẽ gây ra tổn thương cho cả hai, đối với ai cũng đều không tốt! Lúc trước anh ấy còn đồng ý sẽ cùng cháu ly hôn, nhưng đột nhiên, anh ấy lại thay đổi......"

Cô có chút ảo não, hỏi lại: "Chú hay gặp anh ấy, vậy chú có thể nói cho cháu biết tại sao anh ấy vì sao lại đổi ý như vậy hay không?"

"Việc ly hôn, lúc trước em không hề nói ra." Ôn Cận Thần chớp mắt, "Tại sao bây giờ lại nói?"

Là bởi vì Bùi Tu Triết tỏ tình với cô?

Anh hừ lạnh một tiếng, tự nhiên lại coi cô là trong sáng, giữa cô và Bùi Tu Triết không tồn tại tình cảm nam nữ.

Nguyên Nguyệt Nguyệt rũ mắt, lúc trước cô không nói đến, là bởi vì cha muốn cô diễn đến khi chị xuất hiện.

Nhưng hiện tại, chị dường như sẽ không quay trở lại, cô nào dám tiếp tục nhàn hạ mà ở lại Ôn gia?

Chị cô còn gửi tấm ảnh chụp ái muội kia để dự thi, dụng ý trong đó là gì, Nguyên Nguyệt Nguyệt đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được.

Nguyên Nguyệt Nguyệt cảm thấy, việc này là có người ở đằng sau sắp đặt, cô nên nhân lúc còn sớm, rời xa khỏi chồng cô, như vậy chính là muốn tốt cho anh.

Thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt khó xử không thể nói, Ôn Cận Thần biết, trong chuyện này có nội tình.

"Cháu thật sự không rõ." Cô thanh âm càng hiện ra sự nhu nhược, "Không hiểu về chồng cháu, cũng không hiểu chú, càng không hiểu rõ cha cháu, mọi việc đều phức tạp cháu không thể hiểu được."

Cô nhún vai, lại nói: "Thậm chí cháu cũng không biết chính mình hiện tại nên tin tưởng cái gì."

"Tin tưởng tôi." Ôn Cận Thần lời ít mà ý nhiều.

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, còn mang theo chút ghét bỏ, cười nói: "Chú làm thế càng làm cháu khó hiểu! Chú không cần phải mua cả quán cà phê? Cháu không cần đâu, thật sự đó! Nó quá khoa trương! Hiện tại trong trường, mỗi một học sinh đều......"

"Tất cả mọi người đều biết em là người của tôi." Ôn Cận Thần không khỏi cười, "Ai còn dám khi dễ em?"

"Chú thật không biết xấu hổ!" Nguyên Nguyệt Nguyệt hờn dỗi, "Thật sự làm cháu sợ hãi! Còn nữa, chú làm thế nào mà tìm được cháu?"

Anh ngẩng cao đầu vuốt ve cằm nhỏ, thần thái kiêu ngạo đắc ý hiểu lộ ra ngoài.

Bên trong xe không khí cực kỳ hòa hợp, Nguyên Nguyệt Nguyệt không hề phát hiện, gánh nặng trong lòng cô nháy mắt đã tan biến, cuộc sống tốt đẹp giống như không có chuyện buồn phiền.

✔21:30, 10 - 3 - 2018✔

(Vee: Ố ồ 😦 tại sao lại có chap này chưa up nhể!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro