Chương 34: Đại thúc và chồng cô đều là người họ Ôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống hằng ngày của Nguyên Nguyệt Nguyệt rất đơn giản, hoặc là cùng cha cô đi thăm mẹ nuôi, hoặc là đến trường học, nghe giáo viên nói những thứ mà cô có nỗ lực đến mấy cũng không hiểu, không thì thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ăn cơm cũng Bùi Tu Triết.

Còn đại thúc, anh không liên lạc với cô, cô cũng không liên lạc với anh.

Giống như anh chỉ tồn tại trong ký ức của cô, chứ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Thật ra, không phải là cô không nhìn thấy anh.

Có một lần ở trên đường, cô thấy anh ngồi trong xe, bên cạnh anh còn có một cô gái, hai người đang cười nói, tư thế thân mật, chắc hẳn không phải là bạn bè bình thường.

Đại thúc biến mất, chồng cô cũng không có chút tin tức.

Cô cũng chưa từng gặp lại một người nào của Ôn gia, ngày nào cũng như ngày nào, lại khiến cô cảm thấy kỳ dị.

Cuộc sống của cô như mất hết động lực, Nguyên Nguyệt Nguyệt quyết định: Tìm việc làm.

Việc làm này không mệt, chỉ là làm nhân viên dọn dẹp cho một khách sạn, đãi ngộ và tiền lương ở đây rất tốt, một tháng ba ngàn.

Cô không khỏi cảm khái, ở thành phố A rộng lớn này, ngay cả tiền lương cũng cao hơn rất nhiều so với Z thị.

Cuối cùng, cô cũng có việc để làm.

Cô lại nhìn một cái vào di động theo thói quen, không có vang lên, cô liền để nó vào túi quần, bắt đầu công việc dọn dẹp ngày hôm nay.

Hôm nay cô sẽ tăng ca, bởi vì tiếp theo sẽ có yến hội, cần người ở lại dọn dẹp một chút chuyện phát sinh.

Thật ra thì chính là đề phòng có người khách nào nôn mửa.

Nguyên Nguyệt Nguyệt không sợ dơ, còn có thể lấy thêm tiền thưởng, cô tình nguyện làm thêm buổi tối.

Nếu không, thì trở về biệt thự?

Nơi đó rộng lớn như vậy, cô sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Lúc bữa tiệc bắt đầu, Nguyên Nguyệt Nguyệt ngồi ở trong phòng làm việc đọc sách, cô la một sinh viên chuyên Anh, thật ra cũng không phải vì thích, mà cô nghe nói làm phiên dịch Viên có thể kiếm rất nhiều tiền, cho nên cô mới học.

Bây giờ cô bị ép phải học tài chính, cô chỉ có thể học lại khoá sau để bù lại kiến thức tiếng Anh, có đôi khi, cô còn đi học mấy tiết tự chọn tiếng Anh trong trường.

Tất nhiên đều là cô lừa cha cô.

"Có khách nôn, mau đi dọn dẹp đi!" Tổ trưởng chạy tới kêu.

Nguyên Nguyệt Nguyệt đặt quyển sách xuống, cầm dụng cụ dọn dẹp vệ sinh đi ra ngoài.

Ở góc phải của căn phòng tổ chức yến hội, có một người đàn ông đã nôn ra đầy sàn.

Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện đột ngột phát sinh như thế này, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ có thể xử lý tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy ghê tởm.

Cô do dự không dọn dẹp ngay lập tức, cô cần nửa phút để thích ứng.

"Mau tới đây! Đứng ở đó làm gì?" Người phụ nữ bên cạnh hắn quát, "Không cần tiền boa sao?"

"Tôi không cần tiền boa." Nguyên Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, "Tôi đến dọn đây."

"Nhanh lên!" Cô ta đỡ người đàn ông, ra lệnh không chút khách khí, "Tôi phải thông qua nhiều mối quan hệ mới có thể đến đây gặp Ôn tiên sinh, nếu có thể có một chút quan hệ với anh ta, chỉ cần có thể trở thành bạn bè, thì cho dù tôi có ngồi không ở nhà đi nữa cũng có thể kiếm một đống tiền! Cho dù cô làm việc cả đời cũng không thể kiếm được số tiền đó đâu! Dọn dẹp nhanh một chút! Đừng có làm bẩn mắt khách quý của tôi!"

Hô hấp Nguyên Nguyệt Nguyệt cứng lại.

Ôn tiên sinh?

Trong đầu cô lập tức xuất hiện hai người ---- đại thúc và chồng cô.

Còn chưa kịp nghĩ lại, gã đàn ông say rượu nhìn thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt, lại nổi lên sắc tâm, huýt sáo về phía cô, sắc mặt mị mị muốn được chạm vào người cô.

Nguyên Nguyệt Nguyệt hoảng sợ lui về sau, tránh bàn tay của hắn.

Người phụ nữ bên cạnh hắn đột nhiên tức giận, lớn tiếng chất vấn: "Cô câu dẫn chồng tôi?"

"Tôi không có." Nguyên Nguyệt Nguyệt vô tội, "Vừa rồi là anh ta..... "

"Cô muốn nói là chồng tôi câu dẫn cô sao?" Cô ta lớn tiếng, "Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi! Ỷ vào việc mình còn trẻ, muốn không làm mà hưởng mà đi bám lấy đàn ông có tiền sao? Mặc kệ anh ta đã có gia đình hay không, tam quan chỉ có tiền với tiền, cha mẹ cô không dạy cô viết hai chữ 'liêm sỉ' bao giờ sao?"

Cô ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn chồng mình ---- anh ta ở bên ngoài tìm tiểu tam, sau đó cô ta liền náo loạn một trận, cuối cùng cũng khiến anh ta trở về, không nghĩ tới, anh ta tính xấu không đổi còn muốn câu dẫn một nhân viên quét dọn?

Cô ta đem hết ủy khuất trong khoảng thời gian này trút hết lên người của Nguyên Nguyệt Nguyệt, cô ta tức giận đến nỗi quần áo cũng run run, giống như muốn rách ra.

"Này cô?" Nguyên Nguyệt Nguyệt nhíu mày.

Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô tin người phụ nữ này đều nhìn thấy, thế nhưng lại không phân rõ trắng đen mà liền mắng cô.

Lại còn dính dáng đến cha mẹ cô?

"Tam quan của tôi tốt hay không, tôi tự mình biết, không đến lượt cô lật ngược phải trái bôi nhọ tôi, như vậy càng chứng minh cha mẹ cô không hề dạy cô hai chữ 'tôn trọng' viết như thế nào!" Nguyên Nguyệt Nguyệt lạnh nhạt nói.

"Cô nói lời này là có ý gì?" Cô ta kiêu ngạo.

Cô ta để người đàn ông ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, cả giận nói: "Câu dẫn người đàn ông của tôi rồi bị tôi phát hiện, cho nên thẹn quá hoá giận?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt không nói gì, ai mới là người thẹn quá hoá giận?

"Biểu hiện của cô như vậy là có ý gì?" Cô ta vừa nói vừa tiến lên, bộ dáng muốn giáo huấn người khác, "Tôi bảo cô dọn dẹp cô không dọn, còn ở đây cãi nhau với tôi! Tôi muốn khiếu nại cô!"

Vừa nói, cô ta muốn kéo Nguyên Nguyệt Nguyệt đi tìm lãnh đạo.

Nguyên Nguyệt Nguyệt giơ tay lên chắn, cô ta lui về sau một bước, giày cao gót giẫm lên chỗ nôn, cả người ngồi lên chỗ đó.

Quần áo của người phụ nữ hó lệ đó dính đầy dị vật, cánh tay áo bị rách thành một cái miệng to.

"Cô không sao chứ?" Nguyên Nguyệt Nguyệt muốn đỡ cô ta.

Nhưng mà tay cô ta dính đầy những thứ ghê tởm.

Lúc cô đang do dự, thì cô ta đã tự đứng lên.

Lần này, cô ta hoàn toàn mất khống chế.

"Con nhỏ không biết xấu hổ này, câu dẫn chồng tôi rồi còn đánh tôi? Tôi muốn báo cảnh sát! Để cảnh sát nhốt cô lại! Cho cô nếm thử kết cục của chuyện làm việc xấu!" Cô ta kêu gào.

"Này cô." Nguyên Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình đã gặp phải người điên rồi, "Mời cô làm rõ mọi chuyện! Tôi không câu dẫn chồng cô, còn cô thì tự ngã."

Mọi người chậm rãi tụ tập lại xung quanh, thấy người phụ nữ chật vật, mà Nguyên Nguyệt Nguyệt vẫn sạch sẽ, liền đem mọi chuyện đổ lên đầu Nguyên Nguyệt Nguyệt.

Nguyên Nguyệt Nguyệt cắn cắn môi, đối mặt với những chỉ trích này, cô vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cô không hề làm sai, tại sao phải chột dạ trước mặt bọn họ?

"Các người có thể kiểm tra camera theo dõi." Cô tin tưởng có thể chứng minh sự trong sạch của mình.

Cách đó không xa, Ôn Cận Thần đang ngồi ở đó, tư thế cao ngạo, ngón tay thon dài cầm ly rượu màu đỏ hồng, nhẹ nhàng xoay tròn, yêu dã ái muội.

Một tin nhắn xa lạ gửi đến chiếc điện thoại của anh, nội dung là mấy hình ảnh, tất cả đều là khi Nguyên Nguyệt Nguyệt ăn cơm cùng Bùi Tu Triết.

Trợ lý đứng bên cạnh Ôn Cận Thần, trong khoảng thời gian này, công ty mở rộng thêm vài lĩnh vực, sếp luôn đi công tác ở nơi khác, bận tối mày tối mặt.

Nhiều lần anh nhìn thấy sếp đứng suy tư trước cửa sổ, giống như đang nhớ ai đó, những cử chỉ lời nói đều bất giác nhắc tới phu nhân.

Đêm nay khi trở về thành phố A, sếp đã sắp xếp mọi chuyện để trở về biệt thự tìm phu nhân, nhưng lại không thể từ chối bữa tiệc này.

"Sếp." Trợ lý ghé vào bên tai Ôn Cận Thần, nói nhỏ: "Phu nhân cũng đang ở đây, cô ấy đang gặp phiền toái."

[9:51 25.6.2018 chap này dài kinh khủng, gấp đôi bình thường -.- ♈]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro