Chương 54: Em thích anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Cận Thần hung tợn trừng mắt nhìn cô gái trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, còn cái miệng nhỏ đang há kia mới là điểm hấp dẫn đặc biệt, lúc mở lúc đóng dẫn theo hơi thở của cô, đẹp đến rối tinh rối mù.

Cố nén ý nghĩ sẽ làm gì cô kia, cho dù chỉ là một cái hôn nhẹ, cũng có thể khiến anh cuồng loạn mất khống chế.

Trời ạ!

Rốt cuộc thì cô có phải là yêu nữ hay không?

Cô không còn chút lý trí mà vẫn treo trên người anh, hô hấp trở nên dễ nghe, tiếp xúc với nhiệt độ ấm áp này khiến cô cảm thấy an tâm, giống như trên mặt cỏ êm đềm, cô thật muốn ngủ một giấc ở đó.

"Cách xa tôi ra một chút!" Ngữ khí anh thô thô, ẩn nhẫn kiềm chế, "Chết tiệt!"

Cô gắt gao dán vào anh, anh không chú ý một chút, cô liền muốn nhanh chóng áp đảo anh.

Ôn Cận Thần một tay ôm lấy eo cô, cưỡng chế tách cô ra khỏi cơ thể anh, một tay khác lấy tiền ra để trả, giống như đang bắt cô đi, ném cô vào ghế sau xe, rồi lái xe về biệt thự.

Phương Tử Mạch vẫn luôn đi theo Ôn Cận Thần nhìn thấy thế, biết là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, cũng lười quản, tiếp tục tiêu diêu tự tại.

...

Biệt thự.

Khi nhìn thấy Ôn Cận Thần ôm Nguyên Nguyệt Nguyệt trở về, phản ứng đầu tiên của dì Quế là kinh ngạc.

"Lấy một chậu nước ấm mang vào phòng tôi, rồi nấu một chút cháo, đợi cô ấy tỉnh rồi để cô ấy ăn." Vừa nói, Ôn Cận Thần vừa ôm Nguyên Nguyệt Nguyệt về phòng ngủ.

Anh đặt cô ở trên giường, còn chưa kịp rút tay về, cánh tay cô liền ôm lấy cổ anh, hơi hơi mở mắt nhìn anh.

Ánh mắt cô vẫn thuần tịnh ngây thơ như cũ, nhìn thẳng vào anh mà không có chút né tránh, vô tri mà gợi cảm, khiến người nhìn cô nổi lên tà niệm bốn phía.

"Nguyệt......... Nguyệt Nhi......" Hô hấp của Ôn Cận Thần cứng đờ.

"Khát." Giọng nói của cô nhè nhẹ hướng về anh, đôi môi lúc đóng lúc mở, "Muốn uống nước."

Hầu kết anh lên xuống, anh bắt lấy cánh tay, ngữ khí tận lực duy trì sự bình tĩnh, "Em buông tay ra trước đã thì tôi mới có thể lấy nước."

"Vâng." Cô ngoan ngoãn nói theo, nhưng cánh tay vẫn bám trên cổ anh.

"Còn không buông?" Giọng nói tràn ra từ ngực anh, có chút nghẹn ngào.

"Là chú giữ tay của cháu mà." Cô vô tội nói, "Cháu buông ra kiểu gì chứ?"

Ôn Cận Thần mới ý thức được mình đang nắm chặt cánh tay của Nguyên Nguyệt Nguyệt, anh buông tay theo bản năng, đôi tay cô cũng mềm mại rũ xuống.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy hồn mình cũng theo đó mà rũ xuống.

Cô ôm anh, vì sao mà muốn cô buông tay ra?

"Nguyệt Nhi." Bàn tay của anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, "Nguyệt Nhi..... "

Cúi người, anh hôn lên cánh môi mềm mại của cô, mang theo mùi vị của bia, càng kích thích mãnh liệt.

Không biết cô đã uống những gì, nhưng anh đã say, chìm đắm trong hương thơm ôn nhu của cô, anh không có cách nào tự kiềm chế.

Cô hít một hơi, bàn tay nắm chặt góc áo của anh, nhìn gương mặt của anh phóng to trước mắt, từ từ khuôn mặt của đại thúc biến thành của Bùi Tu Triết.

Cô từ từ nhắm mắt lại, áp lực trên môi càng ngày càng nặng.

Hơi thở cường hãn của anh từ từ nhập vào từng góc trên cơ thể cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa trên cổ cô, cơ thể tràn ngập ấm áp, những cảm xúc trên môi lại càng thêm sâu đậm.

Đây là lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn của anh, cô nhắm chặt hai mắt, chìm đắm trong nụ hôn của anh.

Nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt, chỉ hôn môi cô không khiến anh đủ thoả mãn, cơ thể cường tráng ngăn chặn cô kín mít, đôi tay cũng bắt đầu làm loạn trên cơ thể cô.

Cô cũng không phản kháng, còn lớn mật mà hùa theo.

Khi tay anh chạm qua trước ngực mềm mại của cô, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Nội tâm thoả mãn càng thúc giục hành động của anh hơn.

Anh không đủ nhẫn nại, cô giống một khối nam châm hút lấy anh, anh hoàn toàn không thể tách rời.

Dì Quế bưng chậu nước tới cửa, thấy một màn như vậy, lại nhanh chóng lùi ra ngoài, lại trở lại, thấy tư thế của hai người gắt gao ôm chặt nhau.

Hì hì!

Cuối cùng thì thiếu gia và thiếu phu nhân cũng có chuyện tốt!

Chắc không lâu nhà họ sẽ có thêm một thành viên.

Nguyên Nguyệt Nguyệt căn bản không rõ mình đang làm cái gì, cô chỉ biết rất nóng, hơn nữa, lÚc có cái gì đó xẹt qua người cô, cả cơ thể cô không thể tự khống chế nổi.

"Nguyệt Nhi! Em thật tuyệt!"

Anh không tiếc lời khen ngợi, thân thể nhỏ nhỏ này không ngừng toả ra dụ hoặc, anh không thể ngăn cản nổi.

Rút đi khoảng cách cuối cùng giữa hai người, động tác anh cố gắng thật mềm mại, không muốn làm đau cô.

"Tu Triết ca ca..... " Mặt cô áp sát lồng ngực nóng bỏng của anh, "Em thích anh!"

Nghe cô nói vậy, toàn thân đang nóng bừng của anh như bị chìm trong nước biển, nước biển quá mạnh, hô hấp của anh như bị rút cạn.

Ấm áp trên người bỗng biến mất, Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng không rảnh quan tâm.

Cô rất mệt, muốn ngủ.

Cô nằm trên giường lớn thoải mái, cơ thể cô liền nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Khuôn mặt Ôn Cận Thần âm trầm, gân xanh ở thái dương căng lên, đôi mắt đen nổi lên tức giận và sát ý, cái gì đó cứng rắn còn muốn phát tiết.

Anh thật sự muốn cô, nhưng lại bài xích mà chỉ nhìn liếc qua cô một cái.

Ha!

Khi đối mặt với anh, cũng chẳng sợ thái độ cường ngạnh của anh, cô luôn mồm nói không cần.

Cô chủ động như thế này, phối hợp như vậy, bởi vì cô coi anh là Bùi Tu Triết sao?

Cái miệng nhỏ mê người kia của cô lại nói thích người đàn ông khác?

Không tồi!

Thật sự không tồi!

Ôn Cận Thần đứng dậy, mặc thêm quần áo, mở cửa phòng rời đi.

Động tác của anh rất thô lỗ, tiếng đóng cửa còn rất lớn, thế nhưng vẫn không đánh thức được Nguyên Nguyệt Nguyệt.

Dì Quế đang vụng trộm nghe ở phòng khách, thấy Ôn Cận Thần bỗng nhiên ra ngoài, toàn thân lại tràn đầy sát khí, cảm thấy không ổn chút nào.

"Cắt đứt tất cả mọi thiết bị liên lạc với bên ngoài, giữ cô ấy ba ngày, không được rời khỏi biệt thự nửa bước." Ôn Cận Thần hung hăng phân phó.

"Thiếu gia!" Dì Quế sợ mềm nhũn cả chân, "Thiếu phu nhân còn đi học mà, cô ấy........."

Một ánh mắt âm lãnh trừng qua, dì Quế chỉ có thể im lặng, hơi gật đầu.

Ôn Cận Thần nắm chặt tay, đi nhanh ra ngoài, lái xe rời đi.

Dì Quế chạy theo hô lớn, "Thiếu gia! Cậu lái chậm một chút, chú ý an toàn!"

Chỉ là, cái người đang phóng điên cuồng kia không để ý đến.

Dì Quế chỉ có thể quay trở lại phòng ngủ, Nguyên Nguyệt Nguyệt còn ngủ say ở trên giường.

Áo ngoài của cô bị cởi hết, vẫn còn nội y, xem ra hai người vẫn chưa làm gì.

"Xảy ra chuyện gì?" Dì Quế khoa hiểu lẩm bẩm, "Thiếu phu nhân, cô đã làm gì vậy? Thiếu gia sẽ không vô duyên vô cớ mà nổi giận đâu."

Dì Quế đã sớm nhìn ra, khi đối mặt với thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ thu lại tính tình không tốt của mình, nhiều lắm cũng chỉ là hù doạ cô, luyến tiếc sợ làm cô bị tổn thương.

Nhưng lần này hình như thiếu gia đã thật sự tức giận rồi.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dì Quế chỉ có thể nóng ruột.

Lời của Ôn Cận Thần dì không dám không nghe, tịch thu những thiết bị thông tin của Nguyên Nguyệt Nguyệt, ngắt kết nối internet trong nhà, đóng tất cả cửa sổ và cửa ra vào lại

[23:41 13.7.2018 ♈]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro