Chương 69: Muốn trộm khi dễ cô một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lay chuyển được Ôn Cận Thần, Nguyên Nguyệt Nguyệt không thể tự kiềm chế mà rơi vào cái bẫy ôn nhu của Ôn Cận Thần.

Cô vừa sợ hãi vừa hưởng thụ, suy nghĩ mâu thuẫn này khiến cô không nhịn được mà khóc thành tiếng.

Muốn cô phóng túng một lần, cứ như vậy mà cho anh, cô tuyệt đối không dám.

Đầu óc rối rắm khiến cô không ngừng lắc đầu, càng ngày càng mạnh, người trước mắt cũng ngày càng mơ hồ, mí mắt dày nặng thật muốn nhắm lại.

Ôn Cận Thần nhăn chặt mày, hôn lên nước mắt của Nguyên Nguyệt Nguyệt, trước giờ không muốn cưỡng ép cô, cưỡng chế ép xuống lửa trong cơ thể.

Nguyên Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không còn sức để suy nghĩ thêm được gì nữa, nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

"Em đúng là tiểu yêu tinh mà!" Ôn Cận Thần hung dữ nói thầm, "Cái này cũng không sợ?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, thậm chí không cảm nhận được bất cứ hành động nào của cô, anh nhẹ nhàng đẩy đẩy cô.

Cô nhíu nhíu mày, hô hấp trở nên nặng nề vẩn đục, còn ho nhỏ hai tiếng, nhưng không có mở mắt.

Trong lòng có vài phần bất an, anh lập tức đứng dậy, gọi cho dì Quế hỏi tình trạng của cô mấy ngày nay.

Biết được Nguyên Nguyệt Nguyệt bị cảm nhẹ, Ôn Cận Thần mới yên tâm.

Đánh giá nguyên nhân cô hôn mê, chắc là do thuốc trị cảm và bị anh doạ sợ.

Nha đầu ngốc này!

Luôn để anh phải cảm thấy tội lỗi mỗi khi chiếm được chút tiện nghi của cô, rồi lại thừa dịp cô không phòng bị, mà lại muốn khi dễ cô thêm chút nữa.

Ôn Cận Thần thở dài, đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, rồi ngã vào bên người cô, chậm rãi tiến vào giấc ngủ sâu.

Khi Nguyên Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy, Ôn Cận Thần vẫn đang ngủ.

Trong khoảng thời gian này anh chưa từng có một giấc ngủ ngon nào, luôn để mình chìm đắm trong công việc, ký được đơn hàng này qua đơn hàng khác, nhưng tâm tình lại không có chút vui vẻ nào.

Mà chỉ cần ôm cô gái nhỏ này ngủ một buổi trưa, cũng có thể khiến anh thoải mái hơn nhiều.

Nguyên Nguyệt Nguyệt mở mắt ra, nhìn Ôn Cận Thần nằm bên cạnh mình, hô hấp chậm lại, ngay cả trái tim cũng bị anh hấp dẫn.

Lúc gặp lại anh không để ý, giờ mới phát hiện, anh đã gầy đi rồi, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng, dưới mắt còn có quầng thâm, thật khiến người ta đau lòng.

Cô nhăn chặt mày, nhịn xuống xúc động muốn sờ khuôn mặt tuấn tú này, nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, cô đã buông xuống chút đề phòng, lại đánh giá anh lần nữa.

Người đàn ông này thật sự là rất đẹp trai!

Lông mi đen dài cương nghị, sống mũi kiên định, còn có đôi môi mỏng quyến rũ, thật đúng là một tuyệt tác điêu khắc.
Chẳng trách, nhiều người trong trường điên cuồng vì anh như vậy.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới cái gì đó, động tác cực mạnh xốc chăn lên, nhìn xem ở đó có vết máu không.

Thật ra, đối với những chuyện xảy ra trước khi cô hôn mê, ký ức rất hỗn loạn.
Hình như có dây dưa thật sâu với đại thúc, cô vẫn luôn cự tuyệt, nhưng cự tuyệt có thành công hay không, thì cô lại không nhớ rõ.

Nhưng trên giường đệm không có gì cả, quần áo vẫn coi như hoàn chỉnh.

Chẳng lẽ..... Cô đang nằm mơ?

Cái trong truyền thuyết gọi là..... Mộng xuân?

Nếu không, đây là lần đầu tiên của cô, thật sự phát sinh chuyện gì đó với đại thúc, thì phải có máu mới đúng chứ!

Lúc này Ôn Cận Thần mới mở mắt, ung dung nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, lười nhác lên tiếng, "Em đang tìm cái gì?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt khiếp sợ, lập tức lấy chăn che cơ thể mình, tức muốn hộc máu nói: "Chú.... Cháu đã.... "

Anh ngẩng khuôn mặt đẹp trai không có cách nào bắt bẻ lên, ánh mắt tà mị lại gợi cảm nhìn thẳng vào cô, nói hoàn chỉnh câu cô định nói: "Đã ngủ với tôi."

"Không có!" Cô hoảng loạn phủ nhận, giọng nói cô run run, "Trên chăn đệm cũng không có gì cả! Không phải lần đầu tiên đều có máu sao?"

Anh cong khoé môi cười tươi, đôi mắt đen loé lên tia sáng trêu đùa, "Vậy em có cảm thấy cả người ê ẩm, đau mỏi, tứ chi không muốn hoạt động không? Hơn nữa, có cảm thấy ngủ thế nào cũng không đủ không?"

"Đúng..... Có..... " Cô lẩm bẩm, cơ thể như bị rút hết năng lượng, hai hàng lệ trào ra, "Cái đó.... Cháu..... Bị chú..... "

"Ngốc." Anh thấy rất thoải mái khi nhìn thấy cô như này, "Em có cảm giác này, bởi vì em đang bị cảm."

Nghe vậy, Nguyên Nguyệt Nguyệt thở một hơi lớn.

Ném những lời ái muội đó lên chín tầng mây, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, "Đại thúc! Chú có thể đừng đáng giận như thế hay không hả!"

Tiếng cười anh tràn ra từ ngực, thật dễ nghe.

Giữa hai người bọn họ chỉ còn bước cuối cùng là chưa hoàn thành.

Cô thật sự không muốn vướng vào vấn đề này với anh, nếu không, người bất lợi vẫn là cô.

"Nên dậy thôi." Cô nhẹ giọng, "Chú không đói bụng sao?"

Anh lại nhắm mắt, lười biếng nói một câu: "Nằm thêm chút nữa đi."

"Chú còn không muốn dậy?" Cô cười nghịch ngợm, giống như ngạc nhiên khi phát hiện ra đại lục mới, "Cháu còn tưởng rằng người đàn ông thành công như chú, thì sẽ không ngủ thêm như vậy chứ!"

Người đàn ông thành công?

Ôn Cận Thần rất thích cách nói này.

Trong lúc lơ đãng cô luôn khiến anh sinh ra cảm giác muốn yêu thương cô, không chỉ trên thân thể, mà còn cả trong trái tim.

"Nguyệt Nhi đói sao?" Tiếng anh trầm thấp ôn nhu.

"Vâng." Nguyên Nguyệt Nguyệt thành thật gật đầu, còn không quên nghiêm túc mà bổ sung thêm một câu, "Đói. Thật sự rất đói."

"Được." Anh lại mở mắt lần nữa, ánh mắt ôn nhu thân mật nhìn cô, "Chúng ta đi ăn chút gì đó."

Đứng dậy, lấy tay xoa mái tóc dài của cô, anh nhoài người lại gần, hôn lên môi cô.

Loại cảm giác vừa mới tỉnh liền nhìn thấy cô bên cạnh, thật sự rất tốt.

Mày Nguyên Nguyệt Nguyệt căng thẳng, sao đại thúc lại tùy tùy tiện tiện hôn cô?

Trong đầu xuất hiện một đoạn ngắn hình ảnh lúc anh chạm lên người cô, rất chân thực, không phải là nằm mơ, cô sợ tới mức muốn lùi người về sau, hai tay anh liền thu lại, gắt gao dán chặt vào cô, càng hôn cô sâu hơn.

Trong miệng đều là hương vị của đại thúc, Nguyên Nguyệt Nguyệt lui không được, càng thêm sốt ruột nà suy nghĩ trước khi cô ngủ thì rốt cuộc họ đã làm đến bước nào.

Hơn nữa, hiện tại, anh muốn làm gì?

Cũng may, anh chỉ hôn, không làm thêm hành động dư thừa nào, chậm rãi buông cô ra, lại cắn cắn cằm nhỏ của cô, khuôn mặt anh tuấn tản ra hơi thở ôn nhu.

"Muốn ăn gì?" Tâm trạng anh rất tốt.

Nguyên Nguyệt Nguyệt còn đang gấp gáp hít thở, đột nhiên đối mặt với vấn đề, cô lại lâm vào tình trạng rối loạn trong việc lựa chọn.

Cô muốn ăn rất nhiều thứ, căn bản là không quyết định được.

"Chú muốn ăn cái gì?" Cô hỏi, "Cháu ăn giống chú."

Anh theo lời cô, rời giường mặc áo khoác.

Nguyên Nguyệt Nguyệt rũ mắt, nhìn cái cúc trước ngực bị đứt, khuôn mặt u buồn.

Cô nhớ rõ, anh và cô thật sự xảy ra một màn tiếp xúc kịch liệt, sau đó như thế nào, cô cũng không nhớ rõ.

Mà cuối cùng thì đó là cảnh trong mơ hay thật sự đã xảy ra, cô cũng không biết nữa.

Trên giường không có máu, cô cũng không đau đến mức không thể đi như trong tiểu thuyết miêu tả.

Cái đó.... Chắc là anh thật sự không làm gì cô đi?

[13:18 26.7.2018 ♈]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro