Chương 83: Ôm chặt lấy nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyệt Nguyệt không muốn quay đầu lại, nghe thấy thì nghe thấy, dù sao những lời cô nói đều là sự thật.

Cô liền bước chân đi về phía trước.

"Đứng lại!" Tiếng nói lạnh lẽo của Ôn Cận Thần liền đánh đến, ngữ điệu lạnh lẽo khiến người ta run rẩy từng chút.

Không có quan hệ với anh?

Có người mình yêu?

A!

Cô thật đúng là không lúc nào là không đẩy anh ra xa!

Nguyên Nguyệt Nguyệt không nghe lời, bước chân lại càng nhanh hơn.

Trong lòng cô đang rất loạn.

Đại thúc lại muốn lợi dụng cô để diễn ân ái trước mặt Diệp Chỉ Du sao?

Cô chỉ có chút tác dụng như vậy thôi sao?

Việc gì phải làm vậy chứ?

Ôn Cận Thần nhanh chóng bước lên, nắm lấy tay Nguyên Nguyệt Nguyệt, kéo cô lại.

Anh quét mắt qua Diệp Chỉ Du, hơi thở lạnh lẽo âm trầm toả ra từ khắp người anh, khiến cô ta không dám lên tiếng nhiều.

Đôi mắt ưng lại nâng lên nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, trong nháy mắt lại tràn đầy cuồng nộ, anh nhàn nhạt hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Về nhà!" Nguyên Nguyệt Nguyệt không có chút nhút nhát mà trừng lại, "Trở về nơi thuộc về cháu! Chứ không phải cái chỗ cao cấp mắt chó coi thường người này!"

Anh siết chặt tay, biểu cảm hung ác tàn nhẫn, sát khí cuồng vọng mãnh liệt.

Cái nơi mà cô nói đó, là trong lòng Bùi Tu Triết sao?

"Thần." Diệp Chỉ Du nhanh chóng bước đến, "Không biết sao mà Tư Nhã lại biết em, nhưng hình như cô ấy hiểu lầm gì đó rồi, anh và cô ấy từ từ nói chuyện, đừng nóng giận."

Nghe tiếng nói ôn nhu của Diệp Chỉ Du, Nguyên Nguyệt Nguyệt lại càng cảm thấy phẫn nộ và khó chịu.

"Cô ở đây đóng giả người tốt cái gì chứ!" Cô liền ném tay Diệp Chỉ Du ra, "Hai người các cô không phải là thích nhau sao? Vậy thì ở bên nhau đi! Đừng có liên lụy đến người vô tội!"

Diệp Chỉ Du lui về sau vài bước, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Ôn Cận Thần, lại rũ mắt, trong mắt hiện lên vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Ngay sau đó, lại lộ ra chút bi thương --- thế nhưng lưu lạc đến bước đường này, những toan tính của cô ta chỉ để giành lại tình yêu của mình.

"Nguyên Tư Nhã." Ôn Cận Thần đen mặt, tiếng nói trầm thấp lộ ra mười phần sát ý, "Thái độ của em đoan chính lại cho tôi, còn cái người mà không nên nhớ đến kia, vĩnh viễn đừng bao giờ nhớ đến!"

"Dựa vào đâu chứ?" Nguyên Nguyệt Nguyệt giương giọng hỏi lại, "Không phải chỉ có mình chú là biết phát hoả, cũng không phải chỉ có mình chú biết phẫn nộ, cháu cũng là một con người mà, cháu cũng sẽ đau lòng và sợ hãi! Cháu cũng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, rồi lại nhận không nổi cảm giác bị hại. Cháu cũng sẽ không cam lòng khi bị người khác lợi dụng!"

Nhớ tới việc cô bị bắt ép sống một cuộc sống không phải của mình ở thành phố A, cô liền tuyệt vọng và đau khổ.

Cô bị ép phải giả làm một tiểu thư đoan trang mỹ lệ, vĩnh viễn sống dưới cái bóng của người chị, còn luôn phải lo lắng suy nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì không.

Cô cho rằng nghèo nàn là thảm nhất, nhưng không nghĩ tới, không thể làm chính mình còn thê thảm hơn.

Mà hiện tại, cô còn bị coi là bóng dáng của mối tình đầu, bị lợi dụng để làm người khác ghen.

Cô sống trên thế giới này, chỉ để làm cái bóng cho người ta thôi sao?

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô nhanh chóng duỗi tay lau đi, hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, khoé môi vẫn cố chấp giương lên một nụ cười cao ngạo.

"Tôi chỉ muốn rời khỏi cuộc sống của các người, vĩnh viễn, đừng đến quấy rầy tôi thêm lần nào nữa."

Nói xong, cô tách bàn tay của Ôn Cận Thần ra khỏi tay mình, nhìn anh thật sâu một cái, liền nhanh chóng chạy đi.

"Tư Nhã!" Diệp Chỉ Du nhanh chóng đuổi theo, "Tư Nhã, cô bình tĩnh nghe tôi giải thích đã, tôi biết, cô không yêu người đàn ông khác, cô chỉ là đang giận dỗi với Thần mà thôi."

Nguyên Nguyệt Nguyệt siết chặt nắm tay, rất muốn tát Diệp Chỉ Du một cái thật mạnh.

Lời của Diệp Chỉ Du nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng không phải đang nhắc nhở sự tồn tại của Bùi Tu Triết sao?

Nguyên Nguyệt Nguyệt thổn thức, phẫn nộ thô bạo di chuyển quanh thân, một tế bào đều kết hợp kêu gào cô phản kích, kêu cô vạch ra khuôn mặt thật của Diệp Chỉ Du.

"Tư Nhã." Diệp Chỉ Du tiếp tục lên tiếng, "Thần không thích con gái gây sợ vô cớ, cô phát giận như vậy là đủ rồi, vẫn.... "

"Cô cút xa tôi ra một chút!"

Nguyên Nguyệt Nguyệt rống giận, duỗi tay đẩy Diệp Chỉ Du đang đứng chắn đường cô ra.

Diệp Chỉ Du nhắm chuẩn thời cơ, trực tiếp ngã vào hồ phun nước.

"A----"

Diệp Chỉ Du kêu thảm thiết.

Trong hồ phun nước có đèn điện, giày cao gót của cô ta giẫm lên một cái đèn chụp, tuy rằng điện thế rất nhỏ, nhưng qua sự truyền điện của dòng nước, cũng không thể coi thường.

Cả người cô ta không ngừng run rẩy, điện lưu truyền qua cơ thể, trong lòng cô ta lại có ý cười nhàn nhạt.

Nguyên Nguyệt Nguyệt sợ hãi, vừa định đỡ Diệp Chỉ Du, Ôn Cận Thần bỗng nhiên xông lên, hất tay cô ra, liền cầm tay Diệp Chỉ Du, dùng sức kéo cô ta ra ngoài, Diệp Chỉ Du mất trọng tâm, ngã xuống bên người anh.

Trên người Diệp Chỉ Du còn mang theo điện, lúc cô ta nhào vào Ôn Cận Thần, anh cũng thấy có chút giật giật.

Nhìn thấy Diệp Chỉ Du đang nằm ôm Ôn Cận Thần trên mặt đất, Nguyên Nguyệt Nguyệt trợn to hai mắt, hô hấp liền trở nên trì trệ.

Tay cô vừa rồi bị anh hung hăng hất ra, giống như bị tát một cái vô cùng vang dội, bây giờ vẫn còn đau.

Anh giận cô?

Hay là hận cô đây?

Hay là lo cô sẽ làm hại Diệp Chỉ Du cho nên không cho cô chạm vào?

Tim Nguyên Nguyệt Nguyệt đau như bị thiên quân vạn mã nghiền qua, nhìn bàn tay sưng đỏ của mình, không khỏi giấu sau lưng, không muốn để người khác phát hiện.

Cô đứng tại chỗ, như một đứa trẻ làm sai, mặt đầy sợ hãi và bất an, muốn mở miệng giải thích cho bản thân, nhưng lại không có chút dũng khí.

Người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống hung thần tràn đầy sát ý, khiến đáy lòng cô vô cùng sợ hãi.

Cô muốn nói vừa rồi sức của cô căn bản không đủ để đẩy Diệp Chỉ Du vào hồ nước; muốn nói rằng Diệp Chỉ Du cố ya ngã vào; muốn nói rằng Diệp Chỉ Du luôn quấn lấy cô, khiến cô thấy rất phiền phức.

Nhưng nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau kia, trong đầu cô liền trống rỗng, môi mỏng hơi hơi run rẩy, giống như bước vào mùa đông giá rét trong nháy mắt, từng trận gió lạnh lẽo không ngừng đập vào cô.

Còn cần phải giải thích sao?

Nếu đại thúc thật sự tin tưởng cô, vậy thì sao còn hất tay cô ra?

Chỉ là, nếu cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy, cô không muốn.

"Thần." Tính chuẩn thời cơ, Diệp Chỉ Du lên tiếng đầu tiên, "Không nên trách Tư Nhã, là em không cẩn thận mà ngã vào đó."

Khoé môi Nguyên Nguyệt Nguyệt xấu hổ mà khẽ động, ánh mắt u ám --- cái này, may mà cô chưa nói cái gì.

Ôn Cận Thần đứng dậy, mắt ưng đột nhiên nhấc lên, chậm rãi nói: "Có cần đến bệnh viện không?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt thấy càng thêm khoa trương.

Chẳng qua là rơi vào trong hồ nước, chỉ ướt một chút mà thôi, mà còn phải gióng trống khua chiêng đến bệnh viện sao?

Đến tột cùng thì đại thúc coi cô ta là người như thế nào chứ?

Hoàn Châu Cách Cách, Dung ma ma, hay là xà tinh đây?

"Em không sao." Diệp Chỉ Du rúc vào trong lòng Ôn Cận Thần, "Chỉ bị doạ chút thôi."

[Vee: Cháu cũng bị doạ này ~~~ Thật đáng sợ!!!]

Đôi mắt đen nhánh lạnh băng tàn khốc, anh ôm Diệp Chỉ Du đứng dậy, ánh mắt liếc qua Nguyên Nguyệt Nguyệt, "Đi theo tôi." Ngữ khí lạnh lẽo như muốn đóng băng xương cốt của người ta, tức giận điên cuồng không có chút che giấu.

Nguyên Nguyệt Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ đại thúc muốn đưa cô đi hỏi tội sao?

Khuôn mặt nghiêm khắc kia của anh, rõ ràng là không tin cô!

Cô bất an hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, rất muốn chạy đi, lại thiếu đòn mà muốn đi theo xem cuối cùng thì đại thúc muốn làm gì cô.

Cô tự tìm ngược như vậy, chắc ngay cả ông trời cũng không cứu được cô đi!

Nhưng cô lại cố chấp đi theo phía sau, phải biết kết quả xấu nhất sẽ như thế nào.

Trong tiềm thức, hình như cô vì chính mình mà tìm một lý do để hoàn toàn chấm dứt với anh, hình như cô cũng chờ mong anh sẽ tin tưởng mình.

Cuối cùng, từ đầu đến cuối, anh chỉ để lại cho cô ba chữ: Đi theo tôi.

Anh có dụng ý gì, cô không suy nghĩ nổi.

[21:33 9.8.2018 • đôi khi cảm thấy thế giới này vô cùng đáng sợ😰😰
22:11 • Bạn Vee đang bị sốc thính

]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro