31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàn Mộng Mê Hương 2 – 31 đó là âm mưu…

Jul21

31 đó là âm mưu…

“Có lời gì không thể nói sao? Vì sao phải động tay động chân? Còn có, các ngươi vào bằng cách nào, tại sao ta không biết!” Hoàn Nhan Quyến Hi nói xong lời cuối cùng, thanh âm gần như là gào thét.

“Ta kêu thủ vệ không cần báo cho ngươi, ta chính là muốn nhìn ngươi đang làm những gì.” Khâm Nhân trả lời đúng lý hợp tình.

“Vậy ngươi bây giờ đã nhìn thấy, hài lòng chưa?” Hoàn Nhan Quyến Hi phẩy tay áo ngồi xuống.

“Các ngươi tới cuối cùng đang làm cái gì! Ngươi là nữ hài tử, nàng cũng là nữ hài tử, dưới ban ngày ban mặt, ” Hoàng hậu Khâm Nhân chỉ vào Tàn Hương đang đứng đó nói, “Ta tận mắt nhìn thấy, nàng sắp câu hồn ngươi đi rồi! Này… Ai!”

“Có gì không thể? Ta hiện tại mới phát hiện, nguyên lai Hoàn Nhan Quyến Hi ta là tiêu điểm của muôn người! Bất kể là ai cũng có thể chạy đến vung tay múa chân ở trước mặt ta.” Lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi rất không khách sáo và cũng rất khó nghe, chỉ thấy mặt mủi của hoàng hậu Khâm Nhân trong nháy mắt tức giận đến trắng bệch, cùng mặt mủi sưng đỏ của Tàn Hương thành rõ ràng so sánh.

Tàn Hương kiệt lực che dấu nội tâm bi ai của mình, lẳng lặng đứng ở một bên, không biết cần phải mở miệng nói gì, trên mặt truyền đến từng trận nóng rát bỏng đau đớn. “Thật xin lỗi, chúng ta…”

“Hương ── không có chuyện của ngươi.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói với Tàn Hương, rồi ngẩng đầu nhìn lên hoàng hậu Khâm Nhân, “Khâm Nhân,” Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không gọi bà ta là mẫu hậu, cũng không có gọi bà ta là hoàng hậu, mà là gọi thẳng tục danh thì ai cũng hiểu được mùi vị như thế nào —— không tôn trọng cùng khinh bỉ. “Hiện tại ngươi có thể đi rồi, chuyện của ta cùng Tàn Hương cũng không cần giải thích thêm nữa, chính là ngươi đã nhìn qua như vậy, ngươi đi nói cho phụ hoàng ta biết đi, đi nói cho các ca ca ta, đi nói cho  người của cả thế giới này thôi, nếu đã yêu, cũng sẽ có ngày này, ta cho tới bây giờ không hề nghĩ che giấu lén lút.”

Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhìn Tàn Hương, lại nói: “Đúng, ta từng do dự qua, sợ ánh mắt chấn vấn của người khác, sợ người khác nói bậy bạ, sợ người nhà phản đối rồi cuối cùng bị cô lập hoàn toàn. Nhưng mà đó là từng là, là từ trước, mà không phải hiện tại. Hiện tại, cho dù là bị cô lập hoàn toàn, cũng không quan trọng, chẳng qua ta sẽ dẫn theo Hương rời đi hoàng cung đầy thị phi này, chính là Khâm Nhân, ngươi có biết phụ thân có bao nhiêu thương ta, mặc kệ ta thế nào, cha cũng sẽ nhịn xuống.”

Sắc mặt của hoàng hậu Khâm Nhân xanh mét, phất tay lên, đám ma ma theo sau không tiếng động lui ra. “Quyến Hi, gần nhất thái độ của ngươi đối với ta cùng trước đó chênh lệch rất lớn, như hai người khác nhau, từng là ngươi rất biết lễ phép, hiểu chuyện, mà ngươi bây giờ thì sao? Một mặt che chở lên cô gái người Tống này, mà ngay cả hảo tâm khuyên bảo của ta đều cũng nghe không vô một câu, vẫn còn đối với ta hô to gọi nhỏ. Ta xem…” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta xem… Nàng có lẽ là con hồ ly tinh biến thành, chuyên môn tới mê hoặc người Kim chúng ta, hiện tại mê hoặc ngươi, sau này không chừng còn muốn mê hoặc phụ thân ngươi. Cuối cùng chúng ta liền sẽ bại dưới tay cô gái này.”

Sắc mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi như cũ khó coi, ánh mắt dừng trên mặt đất lạnh như băng, sắc mặt dịu xuống, “Lời nói vô căn cứ này mà ngươi cũng sẽ nghĩ tới, quả thực rất buồn cười.” Nàng đi đến bên bàn tròn ngồi xuống.

“Ta có thể nói rõ, ta yêu Tàn Hương.”

Hoàng hậu Khâm Nhân đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Quyến Hi. “Ngươi không phải yêu Bố Uy sao?”

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không có trốn tránh, mà là đối diện cùng Khâm Nhân, tiếp tục nói: “Tình yêu của ta đối với Bố Uy chưa hề trọn vẹn, bởi vì chưa bao giờ hoàn chỉnh. Chưa bao giờ thống khổ, bởi vì chưa bao giờ khoái lạc. Ngươi có hiểu sao?”

“Ta không rõ, ta chỉ biết là một cô gái cần phải tìm kiếm một nam nhân qua cả đời.” Khóe miệng của hoàng hậu Khâm Nhân co giật một chút.

“Đúng vậy, thứ tình yêu thuần túy này ngươi sẽ không bao giờ hiểu, ngươi căn bản không có được yêu qua, cho nên ngươi không hiểu yêu. Phụ hoàng ta không thích ngươi, ngươi không phải là vẫn tiếp tục tồn tại.”

“Ngươi!” Ngón trỏ tay phải của Khâm Nhân giống như điểm huyệt chỉa thẳng vào ngực của Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàng hậu Khâm Nhân xoay người nói: “Ngươi đừng cho là ngươi có thể vô sự làm chuyện yêu thích của mình ở chỗ này, là phụ thân của ngươi kêu ta nói cho ngươi biết, ông ta muốn ngươi thành hôn cùng Bố Uy!”

“Này làm sao có thể!” Hoàn Nhan Quyến Hi buột miệng nói ra.

“Có cái gì không thể? Việc này không phải đã sớm xác định?”

“Cái kia là trước kia! Ta hiện tại yêu chính là Tàn Hương, không có kết hôn cùng Bố Uy.”

“Tàn Hương là cái gì? Ta không phản đối ngươi chơi đùa ở riêng tư, nhưng mà ngươi nhất định phải có một người trượng phu chân chính, mà Bố Uy là nhân tuyển tốt nhất. Này không chỉ có đối với ngươi tốt, đối với tất cả gia đình, đối với vương triều Đại Kim đều cũng có lợi mà không có hại.”

“Sai lầm rồi! Sai hoàn toàn.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói: “Ngài căn bản không biết Bố Uy, cũng không biết hắn đang làm những gì… Hắn không có cam tâm làm một phò mã của Đại Kim, hắn cần chính là vương vị của Đại Kim!”

Một bên Tàn Hương nghe được lời nói của Khâm Nhân, hoảng sợ lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa thì đứng không vững. Hoàn Nhan Quyến Hi kết hôn cùng với Bố Uy? Bọn họ phải thành hôn?

“Ngày hôm qua, phụng ý chỉ phụ hoàng của ngươi, ta đã tìm kiếm Bố Uy nói chuyện qua.” Hoàng hậu Khâm Nhân cười lên, thực hiển nhiên bà ta yêu thích Bố Uy người rể quý thành rồng này, “Hắn nói hắn rất nguyện ý cưới ngươi đấy!”

“Không có khả năng!” Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức nói. “Đó là âm mưu…”

“Như thế nào không có khả năng, ở tại trong mắt của phụ hoàng ngươi, Hoàn Nhan Quyến Hi ngươi là nữ tử mỹ lệ nhất trên thế gian này, thấu tình đạt lý, hiền thục động lòng người, hắn như thế nào sẽ không nguyện ý? Một người đàn ông như thế nào mới có thể lấy ngươi, không phải mang ơn, đó là phúc khí của hắn.”

Hoàn Nhan Quyến Hi mới vừa muốn mở miệng nói cái gì, hoàng hậu Khâm Nhân từ bên cạnh bàn tròn đứng lên tính toán rời đi, đi qua trước người Tàn Hương, trên cao nhìn xuống nàng, hừ một tiếng, ngạo mạn ly khai.

Tàn Hương cúi đầu cảm giác có chút hèn mọn, nước mắt đảo quanh ở trong vành mắt.

“Hương ──” Hoàng hậu Khâm Nhân vừa đi, Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức chạy tới ôm Tàn Hương vào lòng. “Đừng để ý tới lão bà đó, bà ta uống lộn thuốc!” Hoàn Nhan Quyến Hi hiện tại càng ngày càng chán ghét Khâm Nhân, cơ hồ tới tình trạng không thể nhịn được nữa. Ba lần bốn lượt tìm kiếm Tàn Hương phiền phức, thì là tìm phiền toái cho mình.

Nước mắt của Tàn Hương rốt cục nhịn không được chảy xuống, nhỏ tại trên vạt áo.

“Để cho ngươi chịu ủy khuất, ta nhất định đòi món nợ này trở về!”

“Ngươi sẽ không bỏ ta mà đi sao? Này không ai yêu thích ta…” Tàn Hương cẩn thận nói.

“Ta không có! Ta không có! Ta không có…” Như muốn đem ba chữ kia rót vào trong đầu Tàn Hương, làm cho nàng vĩnh viễn nhớ kỷ giống nhau, Hoàn Nhan Quyến Hi nói chuyện không ngừng. Hoàn Nhan Quyến Hi buông ra Tàn Hương, bình tĩnh nói: “Lời thề dù cho đẹp nữa, chống lại khảo nghiệm mới có thể bị thời gian khắc ghi. Ta không có nói những lời thề non hẹn biển, ta chỉ biết dùng hành động của ta nói cho ngươi biết ta yêu ngươi rất nhiều. Ta là hy vọng tình yêu này có thể vĩnh cửu, tuy rằng khó khăn trùng điệp, nhưng ngươi cùng với ta đều có lòng tin, tựa như lúc trước đối đãi bệnh của ngươi giống nhau.”

“Vậy là tốt rồi…” Tàn Hương vùi mặt trong lòng ngực của Hoàn Nhan Quyến Hi, trong lòng mang hy vọng.

“Ách ──” woah một tiếng, Tàn Hương phun ra một ngụm đồ dơ bẩn.

“Có phải hay không làm ngươi bị thương?” Hoàn Nhan Quyến Hi khẩn trương sát ô vật nơi khóe miệng Tàn Hương.

“Không có việc gì…” Tàn Hương suy yếu vô lực nói, dấu vết sưng đỏ trên mặt quá nặng.

Hoàn Nhan Quyến Hi phẫn hận xiết chặt nắm tay, “Đám lão ma ma này thật không biết trời cao đất dầy!”

Tàn Hương tái nhợt khẽ cười, kiệt lực che dấu bi ai của mình, “Không oán hận bọn họ…”

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy trên gương mặt mỹ lệ của Tàn Hương rơi xuống từng giọt nước mắt trong suốt, trái tim giống bị kim đâm đau đớn, bước đến tủ quần áo, lấy quần áo ra ném ở trên giường nói: “Ta dẫn ngươi đi…”

“Ngươi làm cái gì vậy!” Tàn Hương trợn lên mắt to, ngăn lại bàn tay của Hoàn Nhan Quyến Hi.

“Ta không thể để người nào tiếp tục thương tổn ngươi, tuy rằng ta là quý vi Quận chúa, nhưng là…” Bàn tay của Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lại, nói: “Có một số việc là ta không thể chi phối, cũng giống như chuyện ngày hôm nay, đánh bất ngờ như vậy, cho nên ta muốn dẫn ngươi rời đi nơi này.”

“Quyến Hi!” Tàn Hương đột nhiên ôm chặt eo của Hoàn Nhan Quyến Hi, khóc ròng nói: “Ta không muốn ngươi vì ta làm hy sinh lớn như vậy!”

Hoàn Nhan Quyến Hi sủng nịch vuốt đầu tóc của Tàn Hương, cười nhạt nói: “Không có chuyện gì, ở nơi nào cuộc sống đều cũng giống nhau, chỉ cần có ngươi ở bên người là tốt rồi.”

“Không…” Tàn Hương mãnh liệt lắc đầu, “Như thế nào sẽ giống nhau? Ta hiểu rõ ngươi không ly khai Đại Kim, linh hồn và tinh thần của ngươi toàn bộ đều ở đây.”

Hoàn Nhan Quyến Hi vô lực phản bác, Tàn Hương nói không sai. Trước khi trở lại, kỳ thật nàng đã cân nhắc qua vấn đề này, biết rõ sau khi trở về sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà nàng vẫn chọn trở về, bởi vì nàng không bỏ xuống được quốc gia của mình.

Tàn Hương cố gắng kéo ra nụ cười, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. “Quyến Hi, ta không cần danh phận, không muốn địa vị, cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể ở tại bên cạnh ngươi là tốt rồi…” Tàn Hương cắn răng bức về nước mắt, “Ta hiểu rõ, ngươi là Quận chúa, cuối cùng phải lập gia đình… Bất quá không quan hệ a, ta có thể làm nha hoàn của hồi môn, thì có thể mỗi ngày ở bên cạnh ngươi…” Nước mắt của Tàn Hương vẫn rơi xuống đầy mặt, nụ cười chua xót như ẩn như hiện trong nước mắt.

“Nói bậy bạ gì đó!” Hoàn Nhan Quyến Hi ngắt lời nói của Tàn Hương, “Ta sẽ cho ngươi thụ những ủy khuất đó?”

Tàn Hương cười lên, nhưng giọt nước mắt trên mặt vẫn rất rõ ràng: “Quyến Hi, ta không cho ngươi rời đi Đại Kim, rời đi Đại Kim ngươi sẽ mất đi linh hồn cùng mộng tưởng, đây không phải là ta muốn Hoàn Nhan Quyến Hi, ta cũng không có thể ích kỷ như vậy, vì mình mà không bận tâm cảm thụ của ngươi.”

Hoàn Nhan Quyến Hi buông xuống quần áo cầm trong tay, tâm tình đang bị kích động có thể sang bằng. “Có ta ở đây, người khác không thể thương tổn một cọng lông tơ của ngươi, nhưng mà ta muốn không phải là những thứ này, ta nghĩ cho ngươi qua một cuộc sống bình tĩnh và thoải mái. Như thế nào bình tĩnh? Thì là mỗi ngày chúng ta không chút kiêng kỵ ở bên nhau, không ai tới quấy rầy chúng ta.”

Tàn Hương nghe lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập ước mơ. Nàng chẳng phải không tưởng có một cuộc sống yên tĩnh, chính là sự thật rất tàn khốc, không để cho nàng cơ hội để bình tĩnh.

“Tâm ý của ngươi ta đều cũng biết, này là đủ rồi, Quyến Hi, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ cần chúng ta yêu nhau, như vậy đủ rồi…” Nói còn chưa dứt lời, Tàn Hương lại lần nữa phun ra một ngụm ô vật.

Song quyền của Hoàn Nhan Quyến Hi nắm chặt, không vui cau chặt lông mày, “Nhất định là bị đám lão bà đó đánh hỏng thân thể, mau, người đâu!”

Một đám tỳ nữ chạy thình thịch đến trước mặt Quận chúa, cùng kêu lên: “Quận chúa có gì phân phó.”

“Đi gọi đại phu, mau!” Hoàn Nhan Quyến Hi khẩn trương giống như Tàn Hương sắp chết vậy.

“Không cần… Ta không có chuyện gì.” Sắc mặt của Tàn Hương càng ngày càng tái nhợt, ngồi trên ghế thở hổn hển.

Bọn thị nữ vẫn còn ngốc sững sờ nhìn lên, Hoàn Nhan Quyến Hi nổi lửa quát lên: “Còn không mau đi, đứng đây làm cái gì!”

“Dạ!” Bọn thị nữ chạy vù vù ra, có kẻ đi gọi đại phu, có người đi bưng chậu nước, còn có đi châm trà.

Tàn Mộng Mê Hương 2 – 32 ánh mắt sáng chợt lóe

Jul25

32 ánh mắt sáng chợt lóe

Hoàn Nhan Quyến Hi không quên dặn dò thêm một câu: “Nhớ rõ kêu Quân y tới, không cần kêu đại phu khác.”

“Dạ!”

Tỳ nữ vội vàng chạy ra khỏi phủ Quận chúa, nhìn thấy rất gấp gáp.

Nhãn tuyến của Bích Xuân luôn trốn từ một nơi bí mật gần đó thấy thế, vội vàng đi theo, xem ra phủ Quận chúa đã xảy ra chuyện gì? Một tiểu nha đầu có cần vội vả như vậy? Xem trước nàng ta đi nơi nào rồi nói sau.

Nam tử lén lút đi theo sau tỳ nữ nọ, thấy tỳ nữ gõ lên cửa nhà Quân y, nam tử rất nhanh chạy về để báo tin.

Trang điểm của Bích Xuân vĩnh viễn là diêm dúa lẳng lơ như vậy, có lẽ từ buổi sáng ngày hôm đó khi nàng ngồi dậy từ trên giường của Hoàn Nhan Nghĩa, Bích Xuân đã không còn là Bích Xuân của ngày xưa.

Thời thơ ấu của Bích Xuân quả thật cũng rất hạnh phúc, từ nhỏ đã tiến cung, luôn hầu hạ Tàn Hương, cầm kỳ thư họa học được không ít so với các chủ tử, huống hồ Bích Xuân rất thông minh, những gì đã học đều cũng ra hình ra dạng. Nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, sau đại hôn của Tàn Hương thì sẽ tìm một nhà khá giả gả nàng đi, hoặc là cả đời làm nha hoàn cho Tàn Hương.

Vô luận lựa chọn thế nào, đối với Bích Xuân mà nói đều là một nơi quy tụ tốt.

Chính là trời bất ngờ nổi lên mưa gió.

Nước Tống mất rồi, nàng trở thành tiểu thiếp của một tên thất phu lỗ mãng.

Nhớ rõ sáng sớm ngày hôm đó, trời vừa sáng, Bích Xuân mở mắt ra, nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt, nàng xoay người nhìn thấy thân thể mập mạp nặng trịch như con heo của Hoàn Nhan Nghĩa, nghe tiếng ngáy ầm ầm truyền tới ngàn dặm của hắn, cả người ngơ ngẫn ở bên giường thật lâu thật lâu. Nhịn không được, mắt lại đỏ lên, nước mắt chảy xuống, chảy xuống…

Bích Xuân nuốt nước mắt ngược vô bụng của mình, chịu phận bất hạnh mặc quần áo tử tế, xem thường ngó qua phía Hoàn Nhan Nghĩa, đột nhiên phát hiện Hoàn Nhan Nghĩa mở to mắt. Bất thình lình phá tan trầm lặng.

Hoàn Nhan Nghĩa đột nhiên đưa tay kéo Bích Xuân lại, điên cuồng xé xuống cái yếm nàng mới vừa khoác lên, nhìn thấy thân thể của Bích Xuân, Hoàn Nhan Nghĩa đã hoàn toàn tỉnh ngủ, càng không ngừng xoa nắn vuốt ve những chỗ nhạy cảm của Bích Xuân.

Bích Xuân nhắm lại đôi mắt, hơi hơi nhíu mày lại, trên gương mặt gầy yếu không lộ vẻ gì. Bích Xuân đang tiếp nhận sự thật đồng thời đang tính toán sau này, có lẽ, đi theo Hoàn Nhan Nghĩa cũng là một con đường không tệ, tối thiểu, nàng không cần tiếp tục đối diện với tử vong. Nhiều ít vương hầu quý tộc vào lúc này cũng khó khăn miễn cái chết, mà nàng chỉ là một nha đầu lại có thể ở dưới đôi cánh của Hoàn Nhan Nghĩa tránh được một kiếp, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh nhỉ?

Nghĩ vậy, Bích Xuân mở to mắt, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, mà nàng đột nhiên nở nụ cười, chủ động nghênh đón cặp môi béo dày như heo của Hoàn Nhan Nghĩa, “Nhị đương gia, ngươi không thể không cần ta, ta muốn làm phu nhân của ngươi…”

Hoàn Nhan Nghĩa xoay người đối mặt Bích Xuân, da thịt tuyết trắng làm hưng trí của hắn lại bừng lên lần nữa, hắn lầu bầu nói: “Đương nhiên, đương nhiên, tim gan của ta, bảo bối của ta, yên tâm đi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi hết, tới…”

Muốn cái gì thì cho cái đó? Bích Xuân cười ảm đạm, kỳ thật sinh tử đối với nàng mà nói còn không phải là trọng yếu nhất, quan trọng nhất là chủ tử của nàng, cũng là người mà nàng chiếu cố từ nhỏ, thân hình mảnh khảnh đó giống như chỉ cần đụng nhẹ liền sẽ vỡ vụn, nụ cười ôn nhu trong nháy mắt sẽ hòa tan băng đá ở núi Thiên Sơn thành vũng nước, Tàn Hương thông minh như tiên tử, đó mới là nàng tưởng muốn, tưởng muốn chiếu cố cả đời.

Bích Xuân muốn không nhiều lắm, chẳng qua là một cô gái thôi. Đây là hy vọng xa vời lắm sao?

Bích Xuân dừng lại bàn tay đang đùa nghịch mấy con cá vàng, quay đầu nhìn người chạy tới đang thở hổn hển, “Có tình huống nào? Nhìn ngươi vội vả như vậy?”

“Ta nhìn thấy tỳ nữ trong phủ của Hoàn Nhan Quyến Hi vội vàng đi tìm kiếm Quân y, sau khi hoàng hậu Khâm Nhân mới vừa rời khỏi, hình như có chút không thoải mái, về phần tại sao đi tìm Quân y, cũng không mấy rõ ràng.”

“Khâm Nhân đã tới?” Đôi mắt sáng của Bích Xuân chợt lóe lên. Khâm Nhân nhất định là đi tìm Tàn Hương phiền phức, cái này không cần nghi ngờ, chính là Hoàn Nhan Quyến Hi ở đây, Khâm Nhân nhất định sẽ không làm gì được Tàn Hương, điểm này Bích Xuân rất yên tâm, nhưng tại sao Khâm Nhân đi rồi thì cần kêu đại phu đây?

Bích Xuân trầm xuống mắt, lúc sau lên tiếng gọi: “Người đâu! Dịch dung cho ta.”

Không đến thời gian một nén nhang, Bích Xuân tựa như thay đổi một người, đương nhiên, vẫn là nữ nhân, chẳng qua nhìn không ra nguyên dạng của Bích Xuân. Bích Xuân đổi lại quần áo của tỳ nữ, đứng ở phía trước gương hài lòng nhìn thấy cách biến thân của mình.”Không sai, thưởng.”

Nhãn tuyến mang theo Bích Xuân đi tới con đường mà Quân y đi tất phải đi qua phủ Quận chúa.

“Quân y còn bao lâu mới tới đây?” Bích Xuân lau mồ hôi trên đầu.

“Còn khoảng chừng một nén nhang nữa.” Nam tử trả lời. “Quân y phải coi bệnh cho Tàn Hương, cho nên phải tự mình đến phủ của Hoàn Nhan Quyến Hi mới được.”

“Tốt. Một hồi, chờ cái kiệu của hắn tới rồi, ngươi cản lại cái kiệu, chúng ta có lệnh bài của gia tộc Hoàn Nhan, hắn nhất định phải nghe lệnh của chúng ta. Nếu như hắn không nghe, ngươi cứ giết hắn.”

“Tiểu nhân không rõ, mục đích của Thất phu nhân làm như vậy là?” Nam tử hỏi.

“Mục đích rất đơn giản, chúng ta tráo đổi tùy tòng của hắn.”

“Dạ.”

“Tại sao cái kiệu của Quân y còn chưa tới?” Hoàn Nhan Quyến Hi gấp đến độ đi vòng quanh trong phòng, thỉnh thoảng nhìn ra xung quanh bên ngoài.”Đi, lại ra ngoài xem chừng cho ta.”

“Dạ.”

Tàn Hương nằm thẳng trên giường, sắp mơ màng vào giấc ngủ. “Đừng nóng vội, một lát sẽ tốt thôi, ta nghĩ ngủ một giấc liền sẽ khỏe.” Tàn Hương không quên an ủi Hoàn Nhan Quyến Hi.

“Ngươi ngủ một hồi đi, Hương.”

“Quân y tới!” Thủ vệ thông báo.

“Mời vô.”

Bích Xuân sau khi dịch dung đi theo sau cái kiệu vào trong phủ Hoàn Nhan, ánh mắt đánh giá bốn phía. Quả nhiên là người mà Hoàng thượng sủng ái nhất, trong phủ mọi thứ đều là hàng thượng phẩm.

Quân y hạ kiệu, Hoàn Nhan Quyến Hi ra đón, Quân y vừa định hành lễ, Hoàn Nhan Quyến Hi vội vàng nói miễn miễn, mau mau coi bệnh gấp cho Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn đám người hầu cùng tỳ nữ theo phía sau của Quân y, mặc dù không có lên tiếng, nhưng Bích Xuân vẫn hơi khẩn trương, nghĩ thầm mình đã dịch dung rồi, không ai có thể nhìn ra, vì thế đầu cúi thấp lại ngẫng  cao lên.

Quân y vừa đi vào phòng, vừa hỏi bệnh tình của Tàn Hương. “Sao lại thế này? Nơi nào không thoải mái? Có triệu chứng gì?”

“Cũng không có cái gì, vẫn nôn mửa, gần sắp nhổ ra hết đồ vật vậy.”

“Nha…” Quân y trầm tư một cái, “Để ta xem một chút rồi nói sau.” Quân y đi vào khuê phòng của Hoàn Nhan Quyến Hi, nam bộc lưu ở bên ngoài, Bích Xuân theo vào.

Quân y bắt mạch trong chốc lát, nghĩ thầm: Tàn Hương chính là bởi vì quá mệt mỏi lại ăn không quen thức ăn của Đại Kim mà làm cho tính khí không điều, chỉ cần điều chỉnh một chút thì được, nhưng…

“Này…” Quân y muốn nói lại thôi.

“Như thế nào? Có nghiêm trọng không?” Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Quân y.

“Không phải rất nghiêm trọng, chẳng qua…” Quân y thật sự là không muốn nói dối, chính là ánh mắt hung ác của Bích Xuân đang bắn qua.

“Nói thẳng không ngại.” Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu.

“Tàn Hương tiểu thư chỉ sợ là mang thai…”

“Cái gì!” Thanh âm của Hoàn Nhan Quyến Hi trong nháy mắt đề cao, Tàn Hương nằm thẳng trên giường cũng cả kinh, thiếu chút nữa ngồi dậy, “Không có khả năng!” Tàn Hương hoảng sợ nhìn lên Quân y.

Hoàn Nhan Quyến Hi tựa hồ đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, bối rối nhìn lên Tàn Hương, lại quay đầu nhìn xem Quân y, lộ vẻ rất bất lực. Nàng không tin kết quả này, nhưng nàng lại tin tưởng y thuật của Quân y, huống chi đêm hôm đó… Tất cả chuyện này cũng có thể đã xảy ra, làm cho nàng không tin cũng không được.

Lúc trước sở dĩ mặc kệ Bố Uy mang đi Tàn Hương, là bởi vì lúc đó còn chưa yêu, nhưng bây giờ đã yêu nhiều như vậy, lại phải tiếp nhận một cái kết quả giống như sấm sét giữa trời quang.

Hoàn Nhan Quyến Hi sau một lúc lâu một chữ cũng nói không nên lời, đi đến bên cạnh bàn tròn ngồi bệch xuống, ánh mắt dại ra.

Tàn Hương suy yếu lặp lại nói: ” Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ như vậy thì sẽ mang thai sao? Hắn chỉ là hôn ta thôi…”

Không biết là tiếng nói của Tàn Hương nhỏ, hay là Hoàn Nhan Quyến Hi căn bản không có chú ý để nghe, tóm lại một câu nói cuối cùng của nàng Hoàn Nhan Quyến Hi không hề nghe được.

Ba một tiếng, Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên đá ngã lăn cái bàn, tức giận hét lên: “Bố Uy ngươi tên khốn nạn này!” Rồi, tông cửa xông ra ngoài.

Tàn Hương nằm thẳng trên giường, không nói gì cũng không có nước mắt.

Bích Xuân đứng ở bên giường Tàn Hương, tham lam nhìn lên dung nhan khéo léo tuyệt vời của nàng, nụ cười dịu dàng ẩn sâu dưới đáy mắt. Nếu như lúc này mình không phải dịch dung, Bích Xuân là nguyên dạng của mình mà nói, nàng sẽ nói với Tàn Hương: Hoàn Nhan Quyến Hi chịu không nổi chuyện ngươi mang thai, tông cửa xông ra ngoài. Tuy rằng tin tức này là Quân y bịa ra, là ta ép buộc hắn nói. Chính là, nếu như đổi lại ta, coi như ngươi thật sự mang thai, mang đứa nhỏ của người khác, bất kể là ai, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi, vẫn yêu ngươi. Bởi vì này mới phải là tình yêu, tình yêu này là không bởi vì bất kỳ điều kiện gì mà thay đổi. Không phải nói thân thể của ngươi cần phải thủ thân như ngọc cho ta thì ta mới yêu ngươi, mà là bất cứ lúc nào ta cũng yêu ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi.

Bích Xuân nhìn lên mặt mủi của Tàn Hương, thế nhưng quên hết sự tồn tại của Quân y, cho đến khi Quân y nhẹ giọng khụ một tiếng.

“Cần phải đi.” Quân y nhắc nhở.

Bích Xuân lưu luyến theo sau Quân y rời đi.

Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ngựa chạy nhanh, gào thét lên, giãy dụa.

Nàng thật muốn đi tìm Bố Uy, sau đó quất cho hắn mấy roi, chất vấn hắn tại sao phải làm những chuyện đó.

Nhưng mà Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không oán hận ai được.

Không thể oán hận bất luận kẻ nào, đây là nàng gây tội thì phải chịu tội.

Là nàng không có thấy rõ ràng lòng mình, mới có thể để Bố Uy mang đi Tàn Hương, là lỗi của nàng, lỗi của nàng, lỗi của nàng!

Nàng hy vọng thời gian có thể chảy ngược lại, lựa chọn lại một lần nữa.

Ra khỏi phủ Quận chúa, Bích Xuân theo Quân y trở lại trong nhà của Quân y.

Bích Xuân ngồi ngay ngắn bên cạnh cái bàn, nhấp hớp trà, mặt mỉm cười, “Ngươi làm hảo lắm, ta sẽ trọng thưởng ngươi.”

Quân y khó hiểu nhìn lên Bích Xuân: “Vì sao phải nói dối? Vì sao phải làm như vậy?”

“Cái này ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần làm theo lời ta, hơn nữa thủ khẩu như bình là đủ rồi. Chuyện dư thừa cũng không cần hỏi.”

Quân y gật đầu, Bích Xuân dùng tánh mạng của mấy thế hệ trong nhà hắn làm uy hiếp, Quân y không thể nói ra lời trái với lương tâm, nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi thống khổ ly khai, Quân y rất muốn nói cho nàng biết thực tình. Quân y trăm mối vẫn không có cách giải vì sao Bích Xuân phải nói dối, đối với nàng có chỗ tốt gì?

————

Chương này có thứ mình không hiểu!

1) Nếu Tàn Hương là người đầu tiên của Quyến Hi, thế thì tại sao Quyến Hi lại tin tưởng lời của Quân y nhanh như vậy. Mình nghĩ hai người mới abz khi trở về nước Kim. Không lẽ chuyện đó Quyến Hi không rõ ràng sao? Chẳng lẽ lúc abc thì Tàn Hương không còn thân như ngọc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro