40- Không bằng loài cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày qua, thân thể Hàn Ngữ Phong cũng đã khá hơn nhiều, nàng ngồi ở trong sân cùng Cảnh nhi, thì thấy Tư Mã Tuấn Dật đến.

" Đại ca ca, ngươi đến rồi." Cảnh nhi cao hứng chạy đến, bổ nhào vào lòng y.

" A nha, Cảnh nhi, ngươi xem, đại ca ca mang đồ ăn ngon đến cho ngươi." Tư Mã Tuấn Dật sủng ái xoa đầu cậu, cầm cái bọc đồ đưa cho Cảnh nhi xem.

" Đa tạ đại ca ca." Cảnh nhi hưng phấn thoát ra khỏi cái ôm của y, đoạt lấy bọc đồ, chạy ra chỗ khác chơi.

" Ngươi có khỏe không?" Tư Mã Tuấn Dật bước đến bên cạnh Hàn Ngữ Phong, tuấn mâu tà mị lộ vẻ quan tâm.

" Ta khỏe, đa tạ ngươi, Vương gia, về sau không cần phải vậy đâu, ngươi sẽ tập hư cho nó đấy." Hàn Ngữ Phong nhìn Cảnh nhi đương ăn ngấu ăn nghiến, vẻ mặt sủng ái.

" Được được, không sinh bệnh là được, về sau phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn." Giọng điệu của Tư Mã Tuấn Dật tự nhiên, tựa như đương quan tâm một vị bằng hữu.

" Đa tạ, ta biết rồi." Hàn Ngữ Phong chỉ cười cười, y không biết huynh đệ của mình là người lãnh khốc vô tình đến thế nào, có lúc, nàng cũng chẳng tin họ thật sự là huynh đệ.

Tư Mã Tuấn Dật nhìn Hàn Ngữ Phong, tuy chịu đủ sự tra tấn, nhưng vẫn cứ kiên cường như thế, tâm ngầm tán thưởng, nàng tựa như một khối ngọc, vừa kiên cường vừa ôn nhu.

" Tỷ tỷ, cho ngươi nè, mau ăn đi." Cảnh nhi chạy đến bên cạnh Hàn Ngữ Phong, cầm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng nàng.

" Ân, được rồi." Hàn Ngữ Phong khẽ cắn một miếng.

" Đại ca ca, ngươi cũng ăn đi." Cảnh nhi cũng cầm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Tư Mã Tuấn Dật.

" Hảo, Cảnh nhi thật ngoan." Tư Mã Tuấn Dật ôn nhu cười, nhìn nhìn Cảnh nhi, rồi ăn điểm tâm.

Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bước vào cửa đã thấy một màn hạnh phúc vui vẻ, tâm sinh không thoải mái, sắc mặt đột ngột chuyển sang sắc xanh phẫn nộ.

"Tư Mã Tuấn Dật, ngươi đúng là quá nhàn rỗi đi, có muốn ta đi bẩm báo với Hoàng Thượng giao cho ngươi trọng trách gì đó cho ngươi bớt nhàn không?" Sắc mặt âm trầm, nhanh chóng tiêu sái đến, ánh mắt sắc bén đảo qua Hàn Ngữ Phong.

Cảnh nhi núp sau lưng tỷ tỷ, Hàn Ngữ Phong không giương mắt, chỉ khẽ cắn khối điểm tâm trong tay.

" Tuấn Lỗi, có cần phải âm hiểm như vậy không? Ngươi biết ta thích tiêu diêu tự tại mà." Tư Mã Tuấn Dật tuyệt nhiên không để ý đến sự phẫn nộ của y, vẫn phóng túng như trước mà ngồi ở đằng kia.

" Ngươi muốn tiêu diêu, thì quay về Vương phủ của mình mà tiêu diêu, không được ở trong Vương phủ của ta." Tư Mã Tuấn Lỗi hàn khí bức người.

" Tuấn Lỗi, sao ngươi nhỏ nhen quá vậy, ta chẳng qua chỉ là đến thăm Cảnh nhi, mang nhiều điểm tâm đến cho nó, có liên quan đến ngươi sao? Hảo, hảo, ta đi là được chứ gì?" Tư Mã Tuấn Dật làm ra vẻ thật sự ủy khuất, quay đầu nói với Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi: " Tạm biệt, đại ca ca lần sau lại đến." Vừa dứt lời, người đã phóng đi thật xa.

" Người đâu, mang Cảnh nhi đi." Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó, Xuân Vũ từ ngoài cửa vội vàng chạy vào kéo Cảnh nhi đi.

" Ngươi muốn làm gì?" Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt âm trầm, bước từng bước về phía nàng, nàng có chút sợ hãi mà lùi về phía sau.

" Ngươi muốn câu dẫn Tuấn Dật, muốn thoát khỏi nơi này sao? Bổn Vương nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn trốn không thoát đâu." Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, một phen bế nàng lên, nhanh chóng tiêu sái vào trong phòng, ném nàng lên giường.

Ánh mắt nham hiểm lóe sáng, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Hàn Ngữ Phong, mày liễu thanh tú, đôi môi anh đào kiều mỵ. thân hình mảnh khảnh, nữ nhân này là nữ nhi của cừu nhân, cũng là nữ nhân làm ấm giường của y, mà muốn câu dẫn huynh đệ của y, hồng hạnh ra tường, y quyết không cho phép.

" Buông." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong càng thêm trắng bệch, nghĩ đến việc mỗi lần bị y lăng nhục, nàng sống không bằng chết, đôi môi khẽ run lên, nhưng mà ngữ khí vẫn rất cứng rắn.

" Buông ngươi?" Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt không chút thay đổi, mím mím môi, nâng khuôn mặt của nàng lên, bàn tay to lớn quấy rầy cằm của nàng: " Ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao? Đừng quên, ngươi chỉ là nô tỳ làm âm giường của bổn Vương, bổn Vương tùy thời, không cần biết là nơi nào đi chăng nữa, cũng có thể làm điều đó với ngươi."

" Ngươi, ngươi đúng là không bằng loài cầm thú." Lời nói ám muội châm biếm của y, khiến cho nàng phẫn nộ, chẳng lẽ, y tra tấn làm nhục nàng, y mới có sống thoải mái sao?

" Không bằng loài cầm thú?" Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi nheo lại, hỏa liệt bừng cháy sâu trong đáy mắt: " Hàn Ngữ Phong, bổn Vương nói cho ngươi biết, bổn Vương có không bằng loài cầm thú thì ngươi cũng đừng mong thoát khỏi bàn tay của bổn Vương."

 Động tác của Tư Mã Tuấn Lỗi đầy phẫn nộ và cực kỳ thô bạo, dùng sức xé áo của nàng, y phục hỗn độn một mảnh không đủ che cơ thể của nàng.

" Ngươi, ngươi cút ngay." Hàn Ngữ Phong vừa thẹn lại vừa giận, cũng có đôi chút sợ hãi, cố gắng nhích lui thân thể về phía đầu giường, không cho y đụng vào người.

" Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, có phải đã muộn rồi không, lúc câu dẫn Tuấn Dật, sự thẹn thùng này ngươi bỏ đi đâu hả?" Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng cười, bàn tay to lớn đặt lên khuôn ngực tròn trịa của nàng.

" Không được đụng vào người ta." Hàn Ngữ Phong cắn môi, hất tay y ra, cố nén cảm giác nhục nhã trong lòng, phản kích lại y: " Đúng, ta câu dẫn y đấy, ta nguyện ý, cho dù ta không phải là trinh tiết liệt nữ, ta cũng không muốn để một tên nam nhân vô lại như ngươi chạm vào ta, bởi vì ngươi không xứng."

Tư Mã Tuấn Lỗi đã hoàn toàn bị nàng chọc giận, ngọn lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên, cảm giác như chỉ cần chạm vào là có thể nổ tanh bành cả nơi này, ánh mắt trợn ngược nhìn Hàn Ngữ Phong, con ngươi đen láy sắc như dao cạo.

Hàn Ngữ Phong nhìn y, thân thể một trận run rẩy, nàng có chút hối hận vì lời nói thiếu suy nghĩ như vậy.

Tư Mã Tuấn Lỗi xốc mạnh váy áo của nàng lên, thân thể cao lớn gắt gao đè nàng xuống, giam cầm nàng.

Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn y, cắn chặt môi, yếu ớt cự lại y, tưởng tượng đến việc bị y lăng nhục, tay không khỏi dồn sức đẩy y.

" Ngươi cho là mình có khả năng phản kháng lại sao?" Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay mò xuống hạ thể của nàng, tay kia không chút lưu tình mà sờ khắp thân thể nàng, sau đó cường hãn thâm nhập phân thân của y.

" Cút...... ngay......" Hàn Ngữ Phong phẫn hận thét lên, thân thể suy yếu, lại bất thình lình trở nên đau đớn, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Tay Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, ánh mắt lướt nhìn khuôn mặt nàng, vừa yếu ớt vừa trắng bệch, không có một tia huyết sắc, tuấn mâu của y vẫn thâm trầm lãnh khốc như trước.

Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở mắt, khuôn mặt lãnh khốc vô tình của y đập vào mắt, thân thể lại một trận thống khổ, tay y lại bắt đầu vuốt ve, mồ hôi chảy dài từ vầng trán nàng xuống, nàng ra sức giãy dụa, hai chân đá loạn xạ.

Tư Mã Tuấn Lỗi rút tay về, nhìn thấy nàng cuộn tròn mình, đề phòng y, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, y cư nhiên thật sự muốn có nữ nhân này, muốn nàng cam tâm tình nguyên phục vụ y.

" Nhìn bổn Vương." Y nâng cằm của nàng lên, ra lệnh.

Lông mi Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, gắt gao nhắm mắt lại, không chịu mở mắt nhìn y.

" Ngươi dám phản kháng bổn Vương, ngươi hẳn là biết hậu quả thế nào rồi đấy." Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay, nàng không hề nghe lời đối diện y.

Thân thể đột nhiên cứng đờ, sự tàn bạo lãnh khốc của y, khiến cho nỗi khiếp sợ của nàng vẫn còn tồn đọng, chậm rãi mở mắt, lạnh lùng phỉ nhổ: " Súc sinh."

Lại nhắm mắt lại, một lọn tóc rơi xuống trước khuôn ngực trắng tuyết kiên cường của nàng, lông mi khẽ run cố gắng nén những giọt nước mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên không còn tà niệm, không còn dục vọng.

Nàng hảo mĩ, thân thể của nàng cũng hảo mĩ, mĩ đến không tưởng tượng được, mĩ khiến cho kẻ khác không dám nảy sinh tà niệm, sợ làm bẩn sự hoàn mĩ trước mắt.



Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lấy cái mền bên cạnh quấn quanh thân hình trần trụi của mình.

" Hàn Ngữ Phong, bổn Vương cảnh cáo ngươi lần nữa, không được vọng tưởng câu dẫn Tuấn Dật, ngươi mãi mãi trốn không thoát đâu." Thần sắc xuất hiện trên khuôn mặt cương nghị của y vẫn lạnh lùng băng đá như cũ, nhưng thật sự đương rất tức giận.

" Ta không phải là nên cảm tạ Vương gia sao, đã nhắc nhở ta thêm lần nữa, phải câu dẫn Tứ Vương gia, mới có thể bàn tay quỷ dữ của ngươi." Hàn Ngữ Phong lặng lẽ mở mắt, oán hận trừng mắt nhìn y, đừng tưởng y dừng tay lại, nàng sẽ biết ơn y.

" Ngươi quá ngây thơ rồi đấy." Y hừ lạnh một tiếng, miệng thì thốt ra những lời tàn nhẫn: " Đó là chưa kể đến, Tuấn Dật sẽ không vì một nữ nhân nhỏ bé mà đối đầu với ta, cho dù y có thích ngươi đi chăng nữa, ngươi cũng trốn không thoát đâu, bởi vì, ta không quan tâm ngươi sẽ bị hủy hoại dưới tay ai."

Lòng Hàn Ngữ Phong không tránh khỏi một trận run rẩy, y là tên ác ma, muốn được thấy nàng sống không được mà chết cũng không xong.

" Cho nên, ngươi tốt nhất là thành thật ngoãn ngoãn cho bổn Vương, chiều ý bổn Vương." Bạc môi của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi nhếch lên, nhìn thấy bộ dạng chán nản không thể phản bác lại, khiến cho y cảm thấy thực khoái trá.

" Ha ha, cho dù ngươi có hủy hoại thân thể của ta, nhưng cũng không thể nào hủy được lòng ta đâu, ta nói cho ngươi biết, rằng ta thích Tứ Vương gia." Hàn Ngữ Phong đột nhiên cười lạnh, thốt ra những lời thiếu suy nghĩ.

Nháy mắt, căn phòng đột nhiên nặng nề trầm tĩnh đến kỳ lạ, không khí ngưng tụ khiến cho kẻ khác cảm thấy rùng mình.

Ngọn lửa trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi lại bùng lên, ánh mắt âm hiểm nhìn Hàn Ngữ Phong, ngọn lửa trong đáy mắt y bùng lên dữ dội, giống như muốn thiêu đốt nàng.

Hàn Ngữ Phong rúc rúc vào trong mền, vẻ mặt phòng bị nhìn y.

" Hàn Ngữ Phong, đây là do ngươi tự chuốc lấy đấy nhé." Tư Mã Tuấn Lỗi giật phắt tấm mền quấn quanh người nàng: " Hôm nay, nếu không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết hậu quả của việc chọc giận bổn Vương là như thế nào." Dứt lời, thân thể đã áp chế nàng.

" Buông." Hàn Ngữ Phong giãy dụa, cố gắng đẩy y ra, nhưng mà y lại giống như một hòn núi cứ đứng đó mà không hề nhúc nhích.

Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, tầm mắt dời lên trên làn da trắng nõn phấn nộn của nàng, hạ thể càng dán chặt vào người nàng hơn.

" Ngươi tránh ra." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong biến sắc, thân thể cảm nhận được sự kiên quyết mãnh liệt của y, càng bối rối đẩy y ra.

" Tránh ra? Vọng tưởng." Tư Mã Tuấn Lỗi mím môi cười lạnh, thân thể tỏa ra nhiệt khí đã muốn bức nàng lắm rồi.

Hàn Ngữ Phong biết có cầu xin cũng vô dụng, chỉ đơn giản là cắn môi, sự sợ hãi trong ánh mắt ngày càng tăng.

Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên kéo bàn chân ngọc ngà của nàng, động thân một cái, báo động sẽ xâm chiếm nàng.

" A." Một cỗ nhiệt khí nóng bỏng truyền khắp cơ thể, khiến cho nàng nhịn không được mà thét lên, nước mắt cũng không cầm được nữa mà trào ra.

Nước mắt nóng bỏng, mảnh tâm băng lãnh, nàng rơi vào tuyệt vọng, nàng sao lại có thể có cốt khí, quật cường, nhưng mà, chung quy vẫn phải đối diện với sự thật tàn nhẫn.

Tư Mã Tuấn Lỗi ở nằm ở trên người nàng, nhìn nàng rơi lệ, từng giọt từng giọt như chảy xuôi vào trong tâm của y, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến cho y cảm thấy thương tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro