Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  「Ác quỷ... tụi nó có thật... tụi nó xuất hiện từ màn đêm và có ai đó đang la hét...」

    Không biết tại sao câu nói này đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. Ly nước này bầu trời, này cảm giác này.Những chi tiết này, tôi cảm giác như đã từng trải qua rồi vậy. Mặc dù là ít khi đi uống cafe với người khác nhưng không có nghĩa không có. Mặc dù là như vậy, nhưng tại sao???

     Tại sao nó lại giống y như đúc trong cuốn truyện  đó vậy???.... Thật vớ vẩn. Không thể như thế được!!

     Đúng lúc này, mọi thứ dường như được ổn định lại và điện cũng được bật trở lại. Minh ở bên cạnh tôi thì lẩm bẩm:

      ".......Ác Quỷ?"

    Đầu tôi ong ong. Tôi run rẩy khi thấy hiện thực và nội dung trong cuốn tiểu thuyết tôi đọc chồng lên nhau.

      「Với hai chiếc sừng nhỏ và một chiếc áo vest lịch lãm, sinh vật hình người kia nhìn giống như một vị quản gia trong những câu truyện cổ tích xưa, và hiện tại nó đang bay trên không trung」

   Và tôi biết vị quản gia ác quỷ này sẽ nói j đầu tiên.

 「&҈̢̤͚̉̒͝s҈̥̮̖̏͜͝#҉̧͎͇̈́͡@̵͍̩͌͜͞!̶͉͖̈́͂̊͜͝ͅ&̴̢͓̬̓̄̀͝ḧ̴̟̭́̿̿͜͞#̴̧̯̟͛̍̊͡@҉̧̛̬̈́́!̸̨͈̖̘̾̆͡ ...」

「&҈̢̤͚̉̒͝s҈̥̮̖̏͜͝#҉̧͎͇̈́͡@̵͍̩͌͜͞!̶͉͖̈́͂̊͜͝ͅ&̴̢͓̬̓̄̀͝ḧ̴̟̭́̿̿͜͞#̴̧̯̟͛̍̊͡@҉̧̛̬̈́́!̸̨͈̖̘̾̆͡ ...」

Tiểu thuyết và hiện thực chồng lên nhau một cách chuẩn xác.

"Nó là gì vậy?"

 "Thực tế ảo sao?"

 Giữa đám đông ồn ào, tôi như lạc vào một cái thế giới tách biệt vậy. Không thể nhầm được! Nó chính là một con Quỷ. Kẻ đã mở ra con đường đau khổ cho biết bao nhiêu người trên thế gian này 

 Đột nhiên giọng nói của Minh vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của tôi,

  "Nghe giống như tiếng Trung vậy. Không biết tôi có thể trò chuyện với nó được không?"

Nghe thấy Minh nói vậy, tôi ngạc nhiên và hỏi.

 "....Mày có biết nó là gì không?Mày định xin tiền nó chắc?"

 "Không nhưng..."

 Đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Hàn được phát âm chuẩn xác từ miệng gã quãn gia quỷ đó.

 [Ah. Ah. Mọi người nghe được không? Ah, ta gặp chút trục trặc do gói Tiếng Việt bị lỗi. Mọi người ở đây nghe được tôi nói chứ?]

 "Này, cậu đang làm cái gì vậy?"

[...Hử?]

"Cậu đang quay phim à? Cho tôi đi cái, tôi sắp muộn buổi diễn thử rồi ."

Gã ta có vẻ là một diễn viên phụ, vì gã ta trông không được quen mặt cho lắm. Nếu tôi là đạo diễn, tôi sẽ chọn gã ta ngay, vì gã ấy rất có tham vọng. Nhưng thật không may, cái thứ đang đứng trước mặt gã ta không phải là đạo diễn.

 [Ah, diễn thử. Phải rồi. Đây cũng là một buổi diễn thử mà. Ha ha... có vẻ hơi thiếu dữ liệu quá nhỉ. Nó vừa được kết thúc lúc 18H30p thì mình ngay lập tức đã vào rồi]

 "Hả? Ngươi đang nói cái gì vậy?"

[Nào , nào. Tất cả mọi người thư giãn, quay lại chỗ ngồi và nghe ta nói. Từ bây giờ, những điều ta nói ra sẽ rất quan trọng với mọi người đấy!]

Lồng ngực tôi như nghẹn lại.

"Gì chứ? Nhanh cút khỏi lộ cái!"

"Ai đó gọi cảnh sát đi!"

"Không có sự đồng ý của mọi người mà các người cũng dám làm vậy à?"

 "Mẹ ơi, cái đó là gì ? Hoạt hình à?"

 Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là diễn biến mà tôi đã từng đọc qua. Tôi không muốn tham gia vào cái trò chơi này, nhưng không còn cách nào khác. Những người ở đây sẽ không nghe lời ngài quản gia đáng kính kia. Điều duy nhất tôi có thể làm chính là ngăn chặn thằng minh đi ra khỏi nơi nó đang đứng .

 "Đứng im cho tao Minh"

  "Tại sao?"

Minh mở to mắt nhìn tôi. Tôi vô thức nói ra trong khi đang bị hoang mang, nên khi Minh nhìn tôi, tôi không biết giải thích chuyện này như thế nào. Nói đúng hơn, tôi không cần giải thích nữa.

[Haha ha, các người thực ồn ào.]

Người nó tỏa ra sát khí mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ ai đang ở trong khoang tàu này.

[Ta đã nói im lặng cơ mà]

Tôi nhắm ngay mắt lại khi thấy con mắt của gã quản gia bắt đầu đỏ lên. Ngay sao đó có cái gì đó bắt đầu đổ vỡ. Mọi người đều im lặng.

 "Uh, uh. Uh..."

 Một cái lỗ to đùng xuất hiện ngay giữa trán người đàn ông diễn viên phụ kia. Ông ta ấm úng vài từ sau đó đổ gục xuống mặt đất. 

 [Đây đéo phải quay phim.]

Lại thêm một tiếng nổ nữa. Lần này là người đòi gọi cơ trưởng.

[Cũng chả phải là mơ. Hay là tiểu thuyết đâu.]

 Một, hai... Máu bắn lên tung tóe khi đầu của một số người nổ tung. Tất cả bọn họ đều là những người phản đối gã quản gia  kia hoặc là ai đó đang la hét hoặc trở nên điên cuồng. Tất cả những người gây ra ồn ào, dù là nhỏ nhất đều có một cái lỗ to đùng ở trên đầu. Đột nhiên,quán cafe liền biến thành một cuộc thảm sát.

 [Đây không còn là 'hiện thực' mà các người biết nữa.Thế giới đang trên bờ sụp đổ đấy . Các ngươi hiểu chưa? Vì vậy, các ngươi làm ơn ngậm cái mồm của mình lại và nghe ta nói đây]

 Hơn phân nửa người ở đây đã chết. Máu và thi thể tràn ngập khắp quán cafe. Hiện tại, không một ai dám lên tiếng nữa. Họ giống như những con khỉ thời nguyên thủy đang đứng trước mặt một thợ săn vĩ đại, nhìn vị thợ săn với một ánh mắt đầy sợ hãi. Tôi ôm chặt lấy bờ vai Minh, người đang cố gắng nuốt trôi từng cơn nấc cụt của mình.

 Mọi chuyện đều là thật. Một tin nhắn lạ xuất hiện trong đầu tôi, quản gia ác quỷ xuất hiện, và giờ cả quán cafe đã biến thành một cuộc thảm sát

 [Các ngươi đã sống một cuộc sống an nhàn quá lâu rồi đấy. Có phải cuộc sống quá hào phóng với các người không? Các người được sinh ra và không phải trả phí cho việc hít thở, ăn, ngủ, ỉa đái và sinh đẻ. Ha! Các người thực sự đang sống trong một cái thế giới tốt đẹp đấy!]

 [ Nhưng, hiện tại cuộc sống tốt đẹp đó kết thúc rồi. Các ngươi sống an nhàn đã quá đủ rồi. Hiện tại, muốn được hạnh phúc, vậy thì làm việc cho nó đi.]

Sau đó Hai cái sừng của gã  dài ra như cần ăng-ten. Cơ thể của gã bay cao như một con chim trên trời 

 Sau đó, âm thanh tin nhắn vang lên.

 "Kênh #AN-8755 đã mở"

 "Các tinh tú đã vào"

 Một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt mọi người

[Mạc truyện chính bắt đầu!]

[Nhiệm vụ #1 – Chứng minh giá trị của mình]

 Thể loại: Chính

Độ khó: F-

Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống.

Thời gian: 30 phút

Thưởng: 200 Sao 

Thất bại: Chết

gã quản gia mỉm cười, sau đó trở nên trong suốt và biến mất.

[Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro