Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một dòng năng lượng mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể ngay khi tôi nắm lấy lá cờ. Đáng lẽ đây là thứ mà lần hồi quy thứ tư của Tàn Long lấy được nhưng ...nó không là vấn đề.

Không phải hắn ta đã mạnh sẵn rồi sao?


[Nguyễn Khánh Hưng đã chiếm cờ trắng.]


[Nếu cờ trắng không thay đổi chủ sở hữu trong năm phút tiếp theo, Cái Răng ​​sẽ nằm dưới sự kiểm soát của anh ấy.]


[Nếu cờ được giật trong năm phút tiếp theo, bộ hẹn giờ sẽ được đặt lại.]


Một bộ đếm thời gian xuất hiện trong không khí.


[5:00]


Phát chỉ vào tôi với khuôn mặt tái nhợt.


"Cướp lấy cái cờ đó đi lũ ngu! Chúng ta phải lấy được nó trong 5 phút!"


Thành viên liên minh muộn màng lấy lại tâm trí và bắt đầu lao về phía tôi.

Hùng quay sang tôi.


"Hưng!"

"Chào anh Hùng!"


Chúng tôi gọi cho nhau cùng một lúc. 'Khiên Hercules' bay ra khỏi tay tôi và đáp xuống tay của Hùng.


"Đây là?"


"Tôi đã chọn nó cho anh. Vứt vũ khí anh đã sử dụng trước đó đi."


Một nụ cười lớn xuất hiện trên khuôn mặt của Hùng.


[Nhân vật Nguyễn Châu Thế Hùng đã sử dụng kỹ năng độc quyền Phòng thủ diện rộng!]


Một tấm khiên mờ tập trung vào 'Khiên Hercules' bao quanh nhóm chúng tôi. Đây là kỹ năng phụ gắn liền với vật phẩm cấp A.


"Wah, đây là cái gì?"


Mọi người rên rỉ khi họ lao vào tấm khiên. Họ cố gắng phá vỡ các lá chắn bảo vệ bằng vũ khí nhưng đều thất bại, tấm khiên không thể bị phá vỡ bằng các vật phẩm cấp E hoặc cấp F. Cuối cùng, các thành viên liên minh chỉ có một nơi để hướng tới.

"Phát!"


"Tránh ra!"


Cấp độ của Khu vực vũ trang đã tăng lên đáng kể và đã có một Khu vực vũ trang nhỏ dưới chân của Phát. Hắn ta đã giảm diện tích để rút ngắn thời gian hồi chiêu. Hắn thực sự đã sử dụng tốt bộ não của mình. Chà, tôi phải xử lý việc này .


"Phát, tôi đã cho phép ông dậy chưa?"


"Hoek?"


Đầu Gia Phát đập mạnh xuống sàn. Một tiếng vỡ giòn tan vang lên.


[Theo các điều khoản của hợp đồng, 'Quyền chỉ huy' được kích hoạt!]


"Ông nên thấy may vì tinh tú của ông đã kí hợp đồng đó đấy. Bây giờ thì giữ cái đầu như thế cho tới khi tôi tiếp tục ra lệnh!"


Các thành viên liên minh bối rối và hoảng loạn nhìn vào Phát.

"P-Phát?"

"K-Kéo tao lên! Mau!"


Các thành viên liên minh kinh hãi cố gắng nâng Gia Phát lên nhưng điều đó đương nhiên không hề dễ vì Hắn ta rất nặng.


"Và ...các tháp pháo trông thật khó chịu, tắt nó đi."


[Nhân vật Gia Phát đã thu hồi Khu vũ trang Lv. 6!]


"T-thằng khốn này...!


"Sủa nhiều nhức đầu quá. Câm mồm trong vòng 30 phút đi Phát"


[Theo các điều khoản của hợp đồng, 'Quyền chỉ huy' được kích hoạt!]


Các thành viên liên minh hoàn toàn hoảng loạn khi Phát bỗng dưng bất lực chỉ bằng vài lời nói. Tất nhiên, điều tương tự cũng đúng với Hùng, Minh và Nguyệt.


Tôi có thể thấy bọn chúng nhăn mặt và thu liễm lại khí thế.Còn lại khoảng 29 người . 20 thành viên từ Liên minh Địa chủ và chín người nữa, bao gồm cả tôi và nhóm của tôi. Con số không cao nhưng tốt hơn tôi nghĩ. Bởi vì có quá nhiều người lúc đầu sẽ dẫn đến tình trạng khó kiểm soát. Tôi nhìn họ và nói.

"Bây giờ tụi mày có hai lựa chọn."

Đây là lúc để chọn một phe.

"Hoặc là cút khỏi Cái Răng và tìm một hầm khác. Hoặc là về dưới trướng của tao"


"Mày có biết mình đang nói gì không...?"


"Tao Biết chứ. Nhưng điều quan trọng là mày sẽ chọn gì thôi. Tụi mày sẽ vẫn ở đây hay sẽ đi nơi khác? Tốt nhất nên quyết định trước khi Nhiệm vụ chính bắt đầu. Nếu không thì không ai chịu trách nhiệm nếu các ngươi gặp nguy hiểm đâu."


Đôi mắt của những người có mặt bắt đầu nhanh chóng di chuyển. Một số nhìn tôi, một số khác nhìn Gia Phát và số còn lại nhìn vào đường hầm dẫn đến hầm khác. Tôi có thể đoán được suy nghĩ chỉ cần nhìn vào họ.


"Tao sẽ không ngăn bất cứ ai muốn rời đi. Nhưng ai ở lại đây đều sẽ nằm dưới sự kiểm soát của tao."


"Kiểm soát...?"


"Hành vi như Liên minh địa chủ không được chấp nhận. Tao sẽ không cho phép chuyên chế trong một nhóm nhỏ."


Một ít người bắt đầu đứng bên cạnh tôi. Họ đã bị Liên minh địa chủ đối xử khắc nghiệt và nghĩ rằng tốt hơn là đi theo tôi. Đó là một lựa chọn tốt. Một vài thành viên của liên minh hét lên.

"Sau cùng, kẻ thống trị là mày."


"Thì? Ít ra tao không yêu cầu thuế hay phí sinh tồn


"Sự an toàn của chúng tôi có được đảm bảo nếu chúng tôi vào nhóm của cậu không?


Một người đàn ông từ liên minh hỏi. Chà, họ đã làm phiền những người thuê nhà rất nhiều, là một lẽ tự nhiên nếu họ cảm thấy lo lắng.


"Tai đảm bảo một số an toàn bên ngoài nhưng tôi sẽ không can thiệp vào những gì đang xảy ra bên trong. Mâu thuẫn giữa các cá nhân sẽ do chính họ giải quyết."

"Điều đó.."


"Chỉ có 1 phút để tụi mày quyết định."


Không cần phải đợi một phút. Mọi người đã quyết định hết rồi. Một số thành viên liên minh bước tới tôi với vẻ mặt kiên quyết và cúi đầu. Họ còn khá trẻ.

"Cảm ơn cậu. Bọn tôi đã hành xử sai trong quá khứ. Rất mong cậu tha thứ."

"Đó là điều bình thường. Mọi người không cần phải xin tôi tha thứ."


[Một số thành viên trong nhóm cảm thấy tin tưởng vào bạn.]


Tuy nhiên, một số người khác đã quyết định rời Cái Răng. Họ cố gắng vực dậy Phát vẫn đang nằm rạp trên đất.


"Để Gia Phát lại, hắn ta giờ dưới quyền kiểm soát của tôi."


"Hả?"


"Nếu đã đưa ra quyết định thì biến mẹ đi"


Năm thành viên liên minh cau mày và rút lui.


"Khang! Cậu có thực sự không muốn đi với tôi? Nó tốt hơn so với việc ở dưới trướng anh ta!"


"Cậu thực sự sẽ phục vụ tên đó? Thậm chí cậu còn chưa từng tiếp xúc với hắn!"


Dù nói vậy nhưng không còn người nào rời đi nữa. Năm người đàn ông nguyền rủa một vài lần trước khi đi đến đường hầm về phía ninh kiều. Họ muốn giành đất ở nơi khác và trở thành địa chủ mới. Thật không may, kế hoạch của họ sẽ thất bại. Trong Nhiệm vụ thứ tư, những kẻ lạc lối sẽ luôn là con mồi béo bở cho người thợ săn.


Khi năm phút trôi qua, các thông báo hệ thống bật lên.


[Nhiệm vụ phụ đã kết thúc.]


[Bạn đã kiếm được 1.000 sao dưới dạng tiền thưởng.]


[Cờ trắng sẽ hiển thị hiệu ứng thực sự của nó cho đại diện Cái Răng.]


[Nhóm hiện tại: 24 người.]


[Danh tiếngcủa bạn vẫn còn quá nhỏ bé để đạt được Vương hiệu.]


Vương hiệu...


Thật vậy, thật khó để có được danh hiệu của vua chỉ với một lá cờ trắng. Để đi trên vương lộ, tôi bắt buộc phải thay đổi màu cờ. Tất nhiên, màu trắng có thẩm quyền riêng của nó.


[Bạn đã giành được quyền kiểm soát Tổ đoàn Cái Răng ​​thông qua hiệu ứng của cờ trắng.]

[Bạn có thể trừng phạt một thành viên trong nhóm chống lại bạn.]


[Hiện tại có năm người đã rời đi.]


Tôi có thể đưa ra một hình phạt cho năm người đàn ông kia nhưng tôi không làm điều đó. Độc tài có hiệu quả trong việc kiểm soát con người nhưng sự chuyên chế như vậy không phù hợp với tôi.


"Vậy, cám ơn."


Tôi nói trong khi nhìn vào mắt mọi người. Hùng nhìn tôi với sự tôn trọng trong khi Minh với Nguyệt gật đầu. Những người còn lại nhìn tôi với biểu cảm tương tự. Họ vẫn còn đang mơ hồ nhưng đây không phải là một khởi đầu tồi tệ.


Ngay sau đó, Alan xuất hiện trong không trung.


[Ồ, các người đã chọn được một đại diện. Giờ hãy bắt đầu trò chơi!]


[Nhiệm vụ chính thứ tư được kích hoạt!]


[Nhiệm vụ chính # 4 Đấu tranh đoạt cờ]


Thể loại: Chính


Khó khăn: C


Điều khoản: (Ẩn vì có nhiều nội dung)


Thời hạn: 12 ngày.


Tiền Thưởng: 2.000 sao.


Thất bại: ???


Tôi nhấn các điều khoản.

Vô số tin nhắn xuất hiện trước mặt tôi.

[Điều Khoản rõ ràng]


1. Mỗi Hầm có một cờ và cột cờ có thể bị chiếm.

* Cờ chỉ có thể được mang theo bởi đại diện của trạm.

2. Bạn cần bảo vệ cờ khỏi các nhóm trạm khác. Nếu lá cờ bị lấy đi bởi một nhóm khác, nhóm thua cuộc sẽ bị chiếm bởi nhóm chiếm giữ cờ.


3. Bạn có thể đặt cờ trong cột cờ của trạm khác. Quyền hạn của cờ chỉ dành cho đại diện của mỗi trạm. Một khi người đại diện chết trong cuộc xung đột vũ trang, thẩm quyền của người đại diện được chuyển cho người cầm cờ trước. Nếu bạn lấy cờ của một nhóm trạm khác, việc đối xử với nhóm bị tước cờ được xác định bởi nhóm đã lấy cờ.


4. Bạn phải chiếm cột cờ của trạm mục tiêu trong một thời gian nhất định. Nếu không sẽ các thành viên trong nhóm sẽ chết.


5. Trạm mục tiêu của nhóm bạn là Hầm Vĩnh Long.


Nguyệt suy nghĩ một lúc trước khi mở miệng.

"...Chúng ta phải giữ cờ và cột cờ trong khi cướp cờ của các trạm khác đúng không?"


"Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta phải mang cờ đến Hầm Vĩnh Long." Hùng cũng lên tiếng.


Sau đó tôi khẳng định lại luật chơi. Mọi người đã hiểu. Nguyệt nheo mắt trước lời nói của tôi. Cô ấy biết tôi đang giả vờ không biết. Bây giờ tôi đã biết trước được tương lai, cô ấy cứ nhìn tôi. Tôi cười toe toét với Nguyệt.


Minh chạm vào vai cô và nói.


"Một lần nữa ta lại phải chiến đấu chống lại con người?"


Hùng suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

"Điều khoản trò chơi nói rằng chúng ta có thể quyết định đối xử với nhóm đối phương nếu chúng ta chiếm cột cờ của họ... chúng ta có thể không cần gây bất kỳ thương vong nào."


"Ah tôi hiểu. Thương vong không nhất thiết phải xảy ra nếu chúng ta tiếp quản hầm? Nếu chúng ta có thể chấp nhận các thành viên của nhóm hầm và khiến họ chấp nhận."


"Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn có thể đoạt được cờ mà không gây thương vong."


Hùng trả lời với một nụ cười. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không hề thoải mái. Có vẻ như Minh và Hùng đang cố gắng hiểu thế giới bằng hai con mắt khác nhau. Một người đã đeo trên mình một một vỏ bọc người tốt quá lâu so với một người đang đi theo thực thế Không có trường hợp nào là không có ai chết cả. Nhiệm vụ thứ tư sẽ có nhiều thương vong hơn bất kỳ kịch bản nào khác.


Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Nguyệt thay đổi chủ đề.

"À tí nữa tôi quên! Vật phẩm của cậu nè"

Nói xong Nguyệt giao ra vật phẩm đã chọn từ Thư viện trước đó. Nó nhìn giống một cái cán dao cũ kĩ.

"Thank"-Minh cảm ơn Nguyệt bằng một tôn giọng nhẹ nhàng.

Tôi nhanh chóng kiểm tra vật phẩm mà Nguyệt đã chọn.

[Vật phẩm:Chìa Khóa Của Ước Mơ.]

[Sức mạnh: A+]

[Độ Hiếm: Độc Quyền]

[Yêu cầu: Sức mạnh Ma Pháp Lv 60; Thể Chất Lv 60.]

[Để Thúc tỉnh:???]

[Miêu tả: những ước mơ, khát vọng, mong muốn của những linh hồn đang được trấn giữ bên trong vật phẩm này. Không rõ ai là người tạo ra nó nhưng truyền thuyết kể rằng có một pháp sư du mục đến một vương quốc được trị vì dưới một chính quyền thối nát bốc lột, chém giết, cướp bóc của dân, vị pháp sư là người duy nhất thấy được những oan hồn bị quân triều đình giết oan luôn ấp ủ ý định báo thù không siêu thoát, bằng pháp thuật của mình ông đã lấy những khát vọng trả thù của những linh hồn, là nguồn sức mạnh dồi dào nhất để tạo ra vật phẩm này nhằm trừng trị chính quyền bằng cách nhốt họ vào địa ngục của những oán linh và khiến họ chịu sự trừng phạt từ những linh hồn.]

[Chức năng: sử dụng sẽ đưa người dùng vào một không gian ảo vô tận ngay lập tức, tùy người sử dụng mà không gian này có thể là bất cứ thứ gì, người dùng sẽ trở thành Chủ Phòng được đánh dấu bằng những kí tự cổ khắc thẳng lên cơ thể. Không gian hoàn toàn có thể bị bẻ công theo ý muốn của Chủ Phòng, Mọi vật phẩm được sử dụng bởi Chủ Phòng trong không gian ảo sẽ được gấp ba lần hiệu lực nhưng một khi vật phẩm được mang trở lại thế giới thì sẽ tan biến]

[Đánh giá tổng quan: Vật phẩm sẽ tùy thuộc vào mức độ am hiểu không gian của người dùng. Kèm theo đó là một khả năng ứng biến tuyệt vời]

Tôi khá bất ngờ trước vật phẩm mà Nguyệt chọn cho Minh Ngoài việc là giờ nó sẽ không sử dụng được cộng với việc đây là thứ vật phẩm đã được Tàn Long sử dụng đúng một lần vào lần hồi quy thứ 8 ngay trước khi chết. Và sau đó nó không bao giờ được nhắc lại nữa.

"Đồ ngon đó Minh tao khá chắc là mày sẽ cần nó trong tương lai đó"

Thấy tôi nói vậy thì Minh vội vàng đọc qua thông tin của vật phẩm.

"Ừ. Tao sẽ cần nó khi mà tao đủ trình để dùng thôi"-Nói rồi nó cất vật phẩm vừa nhận đi.

Thấy Minh cất vật phẩm đi Nguyệt quay qua hỏi chúng tôi.

"Thế Hầm Vĩnh Long nằm đâu vậy"


Hùng đã xác nhận nó trên bản đồ lộ trình.

"Dòng 6. Nếu chúng ta đi vào đường hầm, chúng ta có thể sử dụng tuyến đường chuyên dụng."

"Sau đó chúng ta nên chia nhóm. Lựa chọn một vài người bảo vệ nơi này trong khi những người khác đi trinh sát?"


Tôi không phải nói bất cứ điều gì khi họ chủ động trao đổi ý kiến. Điều này thật nhẹ nhõm.


[Việc kích hoạt kịch bản sẽ tắt biên giới an toàn của Cái Răng.]


[Bây giờ bạn có thể tự do di chuyển đến các Hầm khác.]


Khi mọi người đang trao đổi ý kiến ​​của họ, tôi tiếp cận Gia Phát

"Rồi nói gì nói đi Phát."


Lệnh đã bị tắt nhưng Phát không hề mở miệng.


" Đã tới lúc mày thích nghi. Những ngày mày nắm quyền đã qua rồi"

"..."

"Ta biết tại sao ngươi bị ám ảnh bởi đất đai. Nhưng giờ không phải lúc cho tranh chấp nội bộ. Nếu mày muốn sống sót trong tương lai thì tao khuyên mày nên hợp tác trước khi tao đổi ý"


Đôi mắt của Phát run rẩy. Tôi tiếp tục nói.

"Ngươi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ nơi này."


Cũng giống như Nhiệm vụ thứ ba, Phát rất hữu ích cho Nhiệm vụ thứ tư. Khi Phát bảo vệ nơi này, Cái Răng ​​sẽ an toàn trừ khi có người ở cấp độ Tàn Long xuất hiện.

"Tại sao tao lại phải làm theo lời mày?


"Lần này ta sẽ không thực thi nó bằng một lệnh. Nếu ngươi làm theo yêu cầu của ta, thì ngươi sẽ có quà"

"Suy nghĩ kĩ vào, hãy nghĩ về gia đình của Ngươi."


Tròng mắt của Phát trở nên to hơn trước lời nói của tôi.

"Mày, làm thế nào!"


Ngay lúc đó, tiếng ồn phát ra từ đường hầm.


Baang ~!


Có tiếng còi inh ỏi và đèn pha chiếu trên đường sắt của tuyến 4. Có tiếng động cơ xe đạp và tiếng ống xả. Một cái gì đó đang tiến đến hầm Cái Răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro