Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi cười thành tiếng. Tôi chớp mắt liên tục để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Đuôi file là DOC. Có nghĩa là người đó... Món quà mà anh ta gửi chính là bản sao của bộ tiểu thuyết mà anh ấy đã sáng tác ấy? 

[Bạn đã nhận được một thuộc tính độc nhất.]

[Kỹ năng độc quyền đã được kích hoạt.]

Những lời nhắn vang lên trong đầu tôi sau khi tôi mở file đó ra. Cũng không ngạc nhiên lắm khi mà cả thế giới đã biến thành 'Con đường Cứu Thế'. Tất cả những người sống sót trong Con đường Cứu Thế đa phần đều có thuộc tính và kỹ năng độc nhất.

 Tôi lặng lẽ nói "Cửa sổ trạng thái." Tôi cần phải biết thuộc tính tôi nhận được là gì.

 [Bạn không thể kích hoạt Cửa sổ thuộc tính bây giờ]

Cái mẹ gì vậy? Sao tôi lại không thể mở cái cửa sổ thuộc tính lên.

Chưa từ bỏ tôi vẫn cố gọi "Cửa sổ trạng thái" thêm vài lần nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra. 

Quá vô lý. Có cả chuyện như vậy nữa sao??

Nếu tôi không thể sử dụng "Cửa sổ trạng thái", vậy tôi làm sao biết được thuộc tính và kỹ năng mà tôi có, nó là như thế nào cơ chứ??

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thế mà hiện tại, ngay tới cả bản thân mình, tôi còn không biết, nói chi tới kẻ thù.

Sau khi nhìn chằm chằm vào không gian một lúc, tôi bỏ cuộc và quyết định đọc văn bản mà tác giả đưa cho tôi.

 [Tốc độ đọc của bạn được gia tăng do ảnh hưởng của thuộc tính độc nhất]

 [Thực tại đang thay đổi dựa trên thuộc tính độc nhất của bạn]

Cái quái gì thế... sao chỉ việc tôi đọc lại phần đầu của câu truyện mà thực tại lại thay đổi. Bỏ qua việc đó nhờ vào cái thuộc tính độc nhất nào đó của tôi mà tôi có thể đọc xong được phần đầu của bộ truyện trong chưa đầy mười phút.

Jackpot!!

Nơi ngón tay tôi dừng lại chính là nơi bắt đầu cốt truyện, cũng chính là lúc nhân vật chính bắt đầu "hành động" trong cảnh quán cafe này.

「 Anh ta nhìn về phía những người đang tụ tập lại ở cửa sau của quán cafe White Heaven. Thấy cảnh này, anh ta hít một hơi thật sâu. Và bắt đầu siết chặt lấy tay của mình

Trong lần này, anh nhất định không được để phạm sai lầm thêm một lần nào nữa. Anh sẽ sử dụng bất kể cách thức gì miễn sao đạt được mục đích của mình.

Nhìn biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt của mọi người ở đây...Anh không còn thấy tội lỗi nữa.

Mọi thứ chỉ là thoáng qua .

Anh nhìn họ bằng một ánh mắt tàn nhẫn. Một lúc sau, đầu ngón tay anh di chuyển, ngọn lửa bốc lên. Và rồi tất cả bắt đầu...」

Tôi đọc đi đọc lại đoạn đó mà rợn hết cả sống lưng. Lý do khiến tôi sợ hãi chính là.

"... White Heaven"

Theo phản xạ, tôi kiểm tra lại tên quán cafe mà mình đang uống... ít nhất là đã từng

「... White Heaven」

Quán cafe mà tôi đứng ngay lúc này đang nằm ngay trước mặt của nhân vật chính

「 Anh ta nhìn qua tấm cửa sổ bị nhòe của quán cafe White Heaven . Đã quá trễ rồi. Đúng là không thể tránh khỏi mà. Dù sao thì, chỉ còn đúng hai người sống sót ở trong quán ăn đối diện đó.」

 Chỉ còn hai người sống sót. Có nghĩa là tất cả mọi người ở đây đều phải chết trừ hai người kia. Và tôi biết hai người họ là ai.

  Tôi ngẩng đầu lên và nhìn Minh với một ánh mắt vô vọng. Thằng này có lẽ sẽ phải chết.

...Và tôi cũng vậy.

"Hưng, tao có nên ngăn hắn lại không?"

Theo hướng Minh chỉ, có chuyện đã xảy ra. Một ai đó đang rên rỉ. Một tên thanh niên cúi xuống trước mặt bà lão khi nãy.

"Chó chết. Tâm trạng tao đã tồi tệ lắm rồi. Sao mày cứ khóc lóc rên rỉ hoài vậy?? Có chịu câm mồm đi không?"

 Tên thanh niên đó là một nam sinh đang ngồi dựa lưng ở lối vào. Hắn có dáng người gầy gò và đầu nhuộm tóc màu trắng. Tên của người thanh niên này được viết trên huy hiệu được gắn ở trước ngực – Phan Thanh Hải. Và tôi cũng biết cái tên này.

「 Chỉ còn Nguyễn Châu Thế Hùng Và Phan Thanh Hải là còn sống trong toa tàu này. Cũng chẳng quan trọng. Mình chỉ cần hai người này là đủ.」

"Tao đã bảo câm mồm đi mà?"

Tên Hải kia kích động, túm lấy cổ áo bà lão. Đôi chân yếu đuối của bà lão run rẩy. Bàn tay còn lại của thằng Hải giơ lên.

Bốp! Bốp!

Nếu là bình thường, chắc chắn sẽ có người chạy ra ngăn cản hắn lại. Nhưng hiện tại, không một ai đứng ra ngăn lại hành động này. Sau một hồi, những cú tát chuyển sang thành quả đấm.

"Cứu...Cứu tôi với. Cứu tôi...!"

Tôi có thể nghe thấy âm thanh của những cú đấm mạnh giáng vào cơ thể. Một số người đàn ông xung quanh tên thanh niên kia do dự, không ai trong số họ đứng ra ngăn cản.

 Bất ngờ thay, người đầu tiên đứng ra ngăn cản hắn lại lại là Minh 

"Cậu nhóc à, cậu không nên đối xử với người già như vậy...."

Tuy nhiên, những gì bạn tôi nhận lại được là lời de dọa pha lẫn sự khinh bỉ,

 "Thằng kia. mày thích chết chứ gì?"

"...Cái gì?"

"Các người còn chưa hiểu được tình hình hiện tại sao?"

"Thằng nhóc này, mày đang nói cái mẹ gì vậy?"

Hải chỉ cười trừ trước lời chửi thề của thằng Minh 

Hắn chỉ về phía nóc toa tàu, nói:

"Các người không thấy sao?"

Trên nóc tàu, là hình ảnh ba chiều đang phát.

[Hãy... Hãy tha cho tôi!]

[Aaaaack!]

[Chết đi! Chết đi!]

Không chỉ diễn ra trong những toa tàu này hay ở Trường Đại Học Cần Thơ. Mà đây chính là truyền hình trực tiếp từ khắp nơi trong quốc gia. Hải tiếp tục nói:

"Mày vẫn chưa hiểu sao? Quân đội đép tới cứu chúng ta đâu và chắc chắn một ai đó ở đây sẽ phải chết."

"Mày...Mày đang sủa cái mẹ gì vậy?"

"Chúng ta phải chọn ra một người để chết."

Minh không thể phán bác lời này được. Lông cổ tay nó dựng đứng lên.

 "Dĩ nhiên, tôi biết mấy người nghĩ gì. Phải giết đồng loại của mình để sống. Chỉ có loại chó đẻ mới đi làm những chuyện như vậy. Nhưng mọi người thấy rồi đấy, tình huống này nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, mọi người hiểu chưa?? Chúng ta sẽ bị chết nếu như không có ai ở đây bị chết. Ai sẽ trách chúng ta?? Chính quyền à. Nếu các người chết chỉ vì cái đạo đức giả mà các người dựng lên thì từ trước tới nay sống làm gì chứ??"

"N-Nó..."

"Nghĩ kĩ đi. Thế giới mà các người biết đã tan thành mây khói rồi."

Đôi tay của Minh run rẩy. Không chỉ riêng thằng Minh. Đôi mắt của những người xung quanh cũng dần thay đổi. Đó là dấu hiệu của việc họ đã từ bỏ đạo đức của mình. Và thằng Hải, chính là mồi lửa cho chuyện đó.

"Một thế giới mới cần có những luật lệ mới."

Hải là kẻ thích ứng được với tình cảnh nhanh nhất trong "Con Đường Cứu Thế"

Hắn quay lại và tiếp tục đấm bà lão. Lần này, không một ai ngăn hắn lại – kể cả Minh, những người kia... hay thậm chí là cả chính bản thân tôi.

Nắm đấm của anh lính run rẩy, anh ta chỉ biết nhìn thẳng vào hư không trong sự vô cảm. Có lẽ anh ta cũng đã đưa ra quyết định rồi.

"Phù... giết người khó thật đấy. Các người chỉ muốn đứng xem như vậy thôi à? Muốn bị bỏ lại không?"

Mọi người run rẩy trước những lời nói của Hải. Biểu cảm trên khuôn mặt của họ dễ đọc như những câu trong mấy bộ tiểu thuyết rẻ tiền.

「Nếu không có hành vi giết chóc nào trong năm phút tới, tất cả mạng sống trong quán cafe sẽ bị xóa sổ.」

Đôi mắt của họ dần thay đổi.

「Nếu bà lão này không chết, chúng ta sẽ chết sau năm phút nữa...」

Dần biến thành đôi mắt nguyên thủy nhất mà mọi sinh vật sống đều phải có.

"Đúng đấy... thằng khốn nạn này nói đúng. Nếu chúng ta không giết bà ta, thì chính chúng ta mới là người phải chết."

Kẻ đầu tiên theo bước chân Hải nói. Hắn đá vào người bà lão đang nằm gục, quằn quại trên sàn kia.

"Các người nghĩ đi? Sẽ có một người phải chết thay! Để chúng ta được sống tiếp!"

"Ah, chết tiệt ... Kệ bà nó đi"

Rồi kẻ thứ hai, thứ ba.

Những người đứng cách xa bà lão. Những người đàn ông hèn nhát, do dự lúc nãy. Mấy cậu sinh viên rút điện thoại ra quay lại cảnh này, mẹ của đứa trẻ và cả thằng Minh...

Tất cả đều lao vào đánh đập bà lão, nhắm thẳng đến cái chết của bà ấy.

"Chết đi! Chết nhanh đi!"

Bọn chúng giống như đao phủ đang hành hình tử tù vậy. Giống như kiểu đao phủ cùng nhau bóp cò súng để người khác không thể nói được ai là người đã giết tử tù. Những người này đấm, đá túi bụi vào người bà lão.

...Và tôi thì đứng xem tất cả chuyện này. Tôi cứ như vậy đứng bên cạnh, giống như kiểu đang chứng kiến một câu chuyện ở cái thế giới khác vậy.

Bà lão mà tôi không biết tên này là một người không còn sống. Trong cốt truyện gốc, bà ta tậm chí chết còn sớm hơn. Vì vậy...tôi có đứng nhìn cũng không có tội lỗi gì.

Đúng lúc đó,Minh liền di chuyển ra khoải nơi nó đứng như là nhận ra được thứ gì đó sau những hành động khốn kiếp của thằng Hải

"Mày sẽ bị giết đấy, mày biết không."

Tôi theo phản xạ nắm lấy tay nó. Cánh tay mà tôi đang nắm lấy bắt đầu run rẩy. Bàn tay Minh siết lại thành nắm đấm, nó cố dấu đi cơn run rẩy của mình.

"Tao biêt, tao biết...!"

"Minh, mày mà ra đó là mày bay màu chắc luôn."

Đôi mắt của Minh run lên vì sợ hãi. Ngay cả như vậy.....

Tôi nhận ra một điều. Mặc dù tình tiết có khác đôi chút so với nguyên bản, thế nhưng vẫn có một số người tỏa sáng rực rỡ.

"Minh, ngồi xuống"

Tuy nhiên, người có thể thay đổi câu chuyện này lại không phải là Minh.Nó không phải là nhân vật chính của cái thế giới này.

"Huh? Nhưng.... "

"Cứ làm như tao kêu chỉ một lần này thôi. Sau đó, tao sẽ không can thiệp nữa."

Sau khi miễn cưỡng bắt Minh ngồi lại chỗ ngồi của nó, tôi hít sâu vào một hơi và quay người lại. Tôi duỗi thẳng lưng ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ thả lỏng bắp tay bắp chân của mình ra.

Thực ra, còn quá sớm để tiến ra. Đây không phải là kế hoạch ban đầu của tôi.

"...Hưng?"

Tôi không trả lời nó ấy vì đang bận nhìn về phía đám người kia, những kẻ đang hành hung bà lão. Tôi đứng im không phải vì tôi sợ thằng Hải hay đám người kia, cũng không phải tôi đồng tình với hành động vô nhân đạo của bọn chúng. Mà là tôi đang chờ đợi. Chờ đợi khoảnh khắc để hành động. Hơn nữa...

Kwaang!

Ngay lúc này.

"Ack! Cái quái vậy?"

Mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, tiếng vụ nổ làm tai tôi bị ù. Có người hét lên khi thấy khói bốc ra từ góc phải của quán cafe

Nó đã bắt đầu.

"Anh ta" đã di chuyển.

Tôi bật lên thật cao bằng chân phải. Sau đó đi ngang qua chỗ đám người kia và ngồi xuống trước mặt bà lão.

"Cái gì vậy?? A.... a....a"

Hải va vào người tôi, ngã xuống mặt đất và hét lên một tiếng. Thoạt nhìn, có vẻ tôi vừa cứu bà lão kia. Nhưng đó không phải là mục đích của tôi.

Tôi liền bứt một cọng tóc của mình và cắt nó làm đôi 

Thế là tôi đã qua ải. Nhưng còn lũ người kia thì tôi vẫn phân vân xem coi là có nên nói cho bọn trúng biết cái này không. Và cuối cùng tôi chỉ quyết định nói cho Minh, và anh chàng của quân đội Hùng về việc này đồng thời cũng yêu cầu họ giữ bí mật.

Hùng hỏi tôi lí do tại sao tôi không nói cho những người khác biết:

 "Tại sao cậu lại chỉ nói cho hai chúng tôi biết mà không phải tất cả mọi người"

"Vì bọn họ đáng chết, vì họ là cặng bã của xã hội, anh hiểu không. Hay anh tính chỉ cho mọi người là tôi chọn không cứu họ?"

Giọng của tôi to lớn tới mức bất ngờ do vụ nổ làm mọi người yên tĩnh lại. Từng người một, từng người một quay lại, nhìn tôi. Tới lúc này tôi nhận ra việc đó là một sai lầm.

"Ý cậu là sao?"

Mọi người tỏ ra tức giận vì tôi không chỉ cho họ cách để sống sót. Nếu nói thật thì nếu tôi  ở trong tình huống của họ thì tôi cũng cay lắm chứ, cứu được nhưng lại chọn không cứu. Nhưng hiện thực thì ngược lại tôi đang không ở trong tình huống đó và tôi cũng không quan tâm lũ dân đen đó sống chết ra sao. 

Ngay sau đó một lời nhắn đã vang lên trong đầu tôi.

[Thành tích của bạn đã được ghi nhận. Bạn nhận được danh hiệu "kẻ nghĩ ngoài chiếc hợp"(thường)]

[Bạn được nhận 500 sao vì đạt được danh hiệu thường]

[Thành tích của bạn đã được ghi nhận. Bạn nhận được thành tích "mạng đầu tiên"]

[Bạn được nhận 100 sao vì nhận được thành tích] 

Cùng lúc đó bọn họ lao về phía nhau nhầm giữ lấy cái mạng khốn khổ của mình không bị biến mất.

"Lũ sâu bọ"

Tôi nói thầm trong miệng hi vọng rằng những kẻ đủ thông minh sẽ nghe thấy và hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro