Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cái quái gì đang xảy ra thế? Kỹ năng của ngươi là cái gì thế? Sao ta lại không thể thấy thông tin của ngươi thậm chí là cả khi ta nhờ một 'Tổng quản' hỗ trợ]

Tôi cũng tò mò muốn xem cửa sổ thuộc tính của mình.


'Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tôi có bị phạt không?'

[Ngươi nghe đi đâu vậy? Này, ngươi có biết ta đã phải chật vật như thế nào để bảo vệ ngươi không? Quản trị viên, hãy lắng nghe tôi. Hưng không phải là một thằng lừa đảo hay một người kỳ lạ! Hắn ta chỉ là một kẻ chăm chỉ!]

Giọng của hắn rất thuyết phục

[May mắn thay, lời khẩn cầu tha thiết của ta đã được xem xét. Ta đã phân tích toàn bộ kịch bản và chỉ ra rằng ngươi chỉ sử dụng một vài kỹ năng. Và nó không đủ để phá hủy hệ sinh thái của các màn chơi.]

Như tôi mong chờ ở Alan. Bởi nếu hắn không làm được như vậy thì đừng mong leo lên cao hơn trong công việc.

[Bên cạnh đó, có một số kẻ ồn ào ở các toa khác.... hiện tại 'Tổng Quản' đang bận rộn.]

"Vậy là mọi thứ ổn rồi đúng không?

[Tạm thời là vậy. Bởi các 'Tổng quản' đang bắt tay vào cuộc rồi]

Tôi bất ngờ trước lời nói của hắn ta. Các 'Tổng quản' kiêu ngạo mà cũng phải vào cuộc sao.

[Haiz.. hãy nghe theo gã trung cấp. Ta không nên ở đây. Có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về ta. Ngươi nên cẩn thận. Giờ là quyền phán quyết là của gã ta và hắn có ác cảm với ngươi.]

"Thì sao? Ngươi nghĩ ta lo à?"

[Nói thật thì ta khuyên ngươi nên bỏ cái giọng ngạo mạn đó đi. Bởi có thể nó sẽ giết ngươi vào một ngày không xa đấy.]

Giọng của hắn ta vừa lạnh lẽo vừa mỉa mai tôi.

"Ngươi quên những kẻ hứng thú với ta là ai à?" Tôi đáp lại hắn.

Với lại tôi còn có 'X' nữa cơ mà. Nhưng chưa chắc hắn ta sẽ giúp tôi vào những tình huống đó.

Một bản thông báo màu tím đập vào mắt tôi.

<Ngươi cần thì nói. Ta giỏi mấy việc văn phòng lắm (/◕ヮ◕)/>

Hắn ta... Thật sự dùng thứ đó chỉ để hắn mấy thứ nhảm nhí này với tôi ư!

Tôi bỏ qua lời bông đùa của hắn.

Alan biến mất. Sau đó, xuất hiện một tia lửa lớn trong không trung và quản gia trung cấp xuất hiện với bộ đồ trang trọng. Anh ta nhìn quanh một lúc trước khi nói với giọng cộc cằn.

[...Xin lỗi mọi người. Có một chút trục trặc và bồi thường đến muộn. Dù đã muộn nhưng giờ ta sẽ thưởng cho các người.]

[3.000 sao đã được trao tặng nhờ việc hoàn thành nhiệm vụ ẩn.]

[10.00 sao đã được trao thưởng bởi đóng góp của bạn trong việc tiêu diệt 'Phong Vương']

Tôi nhìn vào chiếc mề đay mà mình nhặt được từ Ithaqua...

Ha... nó là của người Lerer.

[Trong tương lai, bạn sẽ nhận được sự ưu ái của người Lerer.]

Bề mặt của chiếc mề đay là sáu hình tam giác màu trắng được chồng chéo lên lẫn nhau để tạo thành một hình của một vương miện úp ngược xuống.

Giờ thì mọi thứ sẽ cực kì dễ dàng từ lúc này nhờ vào cái mề đay của tộc Lerer.

Dù không nhận được nhiều như tôi nhưng khuôn mặt của các thành viên khác vẫn rất vui vẻ khi nhận được phần thưởng rõ ràng.

Sau đó một lúc thì gã quản gia trung cấp bắt đầu cất tiếng.

[Nhân tiện, các ngươi đã làm việc chăm chỉ tới mức gây ra những vấn đề cho nhiệm vụ.]

Có điều gì đó làm tôi nổi da gà ở trong chất giọng của hắn ta.

[Theo kết quả của cuộc thảo luận với cấp trên, ta đã được báo cáo rằng kỹ năng trung bình của các hiện thâ địa phương không phù hợp với độ khó của kịch bản. Vì vậy, ta đã tự mình điều chỉnh độ khó của khu vực với phán đoán của mình.]

...Thằng chó này đang đùa đúng không?

Miệng của của gã ta nở một nụ cười quái dị khi nhìn tôi.

...Thằng khốn này để ý tôi rồi à?

[Còn 48 tiếng nữa cho đến khi kết thúc nhiệm vụ thứ tư.]

[Tất cả các đại diện và các thành viên hầm không chiếm được hầm mục tiêu trong vòng 48 giờ tới sẽ chết.]

Vậy... đây là kế hoạch của hắn ta à? Thật là thảm hại hết mức.

Mặt thằng Minh đơ ra khi đoc dòng thông báo đó. Có lẽ những người khác cũng đang khá bất ngờ rồi.

"Minh. Lúc ở đây chắc hẵn mày thu thập thông tin rồi đúng không? Thế giờ hãy cho tao biết ai là kẻ đang giữ hầm Bình Minh"

"Là Bạo chúa" Giọng nó hơi rung khi thốt ra cái tên đó.

Một trong mười vị vua của Việt Nam.

Tôi mở bảng tin nhắn trong khi thở dài. "Bạch, Xích Nhớ trông chừng trên đó kĩ vào."

Minh quay sang hỏi tôi. "Làm sao mà mày từ Sài Gòn về Cần Thơ nhanh thế? Tao nghe Nguyệt kể rồi nhưng mà làm sao thế?"

"Ừ thì có lẽ là chỉ số tốc độ của tụi tao cao" Tôi nói với giọng khó giải thích.

"Chứ không phải nhờ lòng tốt của ta à thằng chủ nhân ngốc" Celine xuất hiện trong không khí và nói với tôi.

"Ý ngươi là sao?" Tôi vặn hỏi Celine, trong khi Minh thì đã đi ra chỗ khác từ khi nào không hay.

"Ta có quyền được buff một vài thứ cho ngươi và những người xung quanh ngươi. Tất nhiên thì nó cũng có giới hạn" Celine trả lời từ tốn trong khi đang lơ lửng trong không khí.

"Nhưng mà trong thông tin của ngươi đâu ghi cái đó đâu?" Tôi tò mò với thứ được mệnh danh là một phần của thực tại đang lơ lửng kia.

"Ngươi thật sự nghĩ ▯▯▯ sẽ cho ngươi thấy toàn bộ công dụng của ta qua cái cửa sổ nhỏ bé đó à? Bớt đùa đi ta là một phần to lớn của thực tại, nếu muốn viết ra hết tất cả khả năng của ta thì cũng phải mất ít nhất 10 năm tuổi của tinh tú. Tới lúc đó chắc toàn bộ loài người tiệt chủng rồi." Celine nói với giọng đầy sự ngạo mạng.

"Thế tại sao ngươi lại tồn tại..." Giọng tôi lạnh đi trong khi mắt tôi nhìn kĩ vào thứ đang lơ lửng đó.

"Ta cũng chả biết... Có lẽ là do sự can thiệp của ▯▯▯ ư? Ai mà biết được." Celine bình tĩnh trả lời câu hỏi của tôi.

Bỏ qua việc đó thì làm sao các tông đồ có thể tập hợp một cách nhanh chóng như thế vậy.

Chẳng lẽ là có một người đứng sau dựt dây tất cả sao?

À đúng rồi đó chắc chắn phải là kẻ đã tạo ra 'Khải Huyền'. Nhưng không điều gì có thể chắc chắn đó là đúng bởi nếu giả thuyết đó đúng thì làm sao kẻ đó mang cả đám lại một chỗ được

Phát kéo tôi ra khỏi suy nghĩ chỉ bằng một câu quát mắng. "Ê thằng ngu có người kiếm mày kìa. Nó nói nó tên Long hay gì đó ấy!"

"Hắn đang ở đâu...!" Tôi nhanh chóng chợp lấy vai Phát để tra hỏi thông tin

"Hắn ở đằng kia." Gã chỉ tay ra phía của một người đàn ông áo đen đam nắm đầu một người khác và đập mạnh xuống đất.

Tôi nhanh chóng chạy ra phía đó và đó đúng là Tàn Long. Nhưng sao hắn lại đập người kia ra bã như thế.

"Tàn Long?"

Biểu cảm anh ta không chút dao động khi nhìn thấy tôi. Tôi đã nghĩ anh ta sẽ nói gì đó về những điều đã xảy ra trong Thư viện Lãng Khách... nhưng tại sao anh ta lại làm như vậy.

Tay anh ta đang giữ đầu của một người phụ nữ. Ai đó hét lên khi Tàn Long ném cái đầu về hướng này.

Cái đầu lăn tròn như một món đồ chơi được phủ chiếc áo khoác mục nát với số 1 ở trên đó.

Tính ra thì Tàn Long cũng đỉnh phết. Anh ta thực sự có thể lần ra dấu vết của kẻ mà tới cả tôi còn không biết trông ra sao.

Tôi vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Tôi vẫn còn những thắc mắc nhưng nếu tên tông đồ chết như thế này...

Khoảnh khắc đó, một điều vô lý đã xảy ra.

"Đó là ngươi! Người đã làm hỏng kế hoạch của ta! Phải không?"

"Ngươi quen ả à?" Giọng của Tàn Long lanh như băng khi tra hỏi tôi.

"Ai biết..." Tôi trả lời môt cách qua loa trước khi xem xét tình hình hiện tại.

Cái đầu bị cắt đứt đột nhiên bắt đầu nói chuyện với tôi.

"Waaack! Cái gì?" Minh hét lớn rồi ngã ngược ra sau.

Đôi mắt của cô ta ngước nhìn tôi trong khi mỉm cười tự mãn. Điều này là không thể nào.

Các kỹ năng có thể sử dụng được ngay cả khi bị cắt đầu là cực kỳ hiếm trong 'Con đường cứu thế'. Có thể hắn đã sử dụng kỹ năng Trì hoãn bất tử nhưng ngay cả với kỹ năng đó, hắn vẫn không thể sống trong trạng thái bị cắt đầu.

Bên cạnh đó, không có máu từ chỗ cắt...

Chờ đã. Chẳng lẽ?

"Ngươi biết đây là kĩ năng gì không?" Tàn Long hỏi tôi khi giọng vẫn lạnh như băng.

"Có lẽ là nó..." Tôi thì thầm.

Tất cả những manh mối và suy đoán của tôi đang bắt đầu tự sắp xếp lại qua đó tạo nên một bức tranh toàn diện về danh tính của kẻ không đầu kia.

Một người tạo ra 'Khải huyền' và có thể tập hợp một số lượng lớn người trong một khoản thời gian ngắn. Ngoài ra, cô ta có thể vượt qua các rào cản, không chết ngay cả khi đầu bị cắt và không hề chảy máu...


"Khả năng Biến thân..."

"Vậy ra là nó ư...Đúng là có khả năng thật" Tàn Long đứng đó mặt vẫn lạnh như băng nhưng giọng đã có chút khăm phục tôi.


Tôi chắc chắn người trước mặt mình là đồ giả.

Cái đầu bị cắt đứt tiếp tục nói.

"Wow, ta rất ấn tượng. Giả vờ là Tàn Long và đánh bại các tông đồ cũng như con rồng ...Danh tính của ngươi là gì?"

"Cậu giả danh tôi à!?" Tàn Long ném cho tôi một ánh nhìn giận giữ.


Tôi quay mặt đi chỗ khác để Tàn Long bớt chú ý vào cái tiểu tiết này.


Tôi hiểu rồi. Kẻ này không biết danh tính của tôi?


"Ngươi là ai?"


Theo như tôi biết, rất ít người có thể sử dụng khả năng 'Hiện thân' trong Con đường Cứu Thế.


Nghề nghiệp mà được nhận thuộc tính như vậy thường cố định. Đó là những nghề nghiệp cần khả năng sáng tạo và thường xuyên phải trải qua rối loạn nhân cách. Hay nói cách khác là bị đa nhân cách kèm theo tâm thần phân liệt.

Tôi từ từ nhìn Cô ta từ trên xuống dưới trước khi hỏi


"Cô là diễn viên à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro