Quyển 6 - chuong 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 6: Chuyện tình yêu

Tình yêu là thứ tình đáng tin tưởng, chỉ là đừng đánh mất vốn liếng của chính mình. Tôi mang tất cả vốn liếng ra để yêu một người, cuối cùng mới phát hiện, chỉ trái tim này có người ấy thôi là chưa đủ, người mà ngay cả trái tim cũng đánh mất thì không đáng có được tình yêu. (Ngải Niệm)

Chương 1: Đối thoại cùng chị Mai

Việc mời mọc ngôi sao giữa Mỹ Á và Đức Mã nảy sinh bất đồng, thậm chí bắt đầu giằng co.
Trang Noãn Thần sau khi xem qua một số hoạt động tuyên truyền mà Lăng Phi tham gia, thì cho rằng hình tượng của cô ấy không phù hợp với Mỹ Á.
Nhưng Mỹ Á lại cho rằng, Lăng Phi hội tụ đầy đủ sự hấp dẫn của phụ nữ Á Đông, là lựa chọn thích hợp nhất.
Vì thế, Trang Noãn Thần vắt óc suy nghĩ, Cao Doanh lần lượt bị người đại diện của Lăng Phi từ chối, rõ ràng thái độ khá cứng rắn.
Bước vào tháng ba, không gian bắt đầu có chút hương vị ngọt ngào.
Hai mùa đẹp nhất ở Bắc Kinh là xuân và thu, cứ như vậy, mùa xuân đã tới.
Không khí se lạnh pha lẫn chút ấm áp, cửa hàng trên đường bắt đầu tân trang lại cho quy mô lớn vào mùa xuân.
Mùa xuân thật ngắn, nhưng lại đẹp đến rung động lòng người.
Trang Noãn Thần lại không thèm quan tâm đến sự thay đổi của bốn mùa, cường độ công việc ở công ty quảng cáo sẽ kéo dài liên tục từ đầu năm đến cuối năm, mỗi ngày tinh thần đều bị bủa vây trong sự tập trung và khẩn trương cao độ, đây chính là cuộc sống của người trong ngành quảng cáo.
Trong tiệm cà phê Starbuck.
Sau giờ trưa, người uống cà phê không ít, tất cả đều là công nhân viên chức ở mấy công ty xung quanh trốn việc, hoặc bàn bạc công việc.
Ăn mấy miếng lót dạ, căng thẳng giảm đi không ít.
Lúc chị Mai ngồi xuống trước mặt cô, trước mắt liền sáng ngời.
"Thần sắc tốt hơn nhiều." Trang Noãn Thần nhìn chị mỉm cười.
Chị Mai đánh giá cô một hồi, "Đây chính là sự khác biệt của làm chủ và làm công, cho dù vị trí làm cho Trình Thiếu Tiên kia cũng được xem là người làm công cao cấp." Nói xong, nhấp ngụm cà phê, "Mới mấy ngày không gặp sao lại ốm thế này rồi? Trình Thiếu Tiên bóc lột em à? Hay là chồng em?"
"Chị Mai, trước kia chị đâu thích nói đùa." Trang Noãn Thần ra vẻ không vui, nhíu mày.
Chị Mai lại cười sảng lãng.
"Lần sau hẹn chị thì tìm một tiệm cà phê đẳng cấp hơn chút nhé, đường đường là một tổng giám đốc đi bàn chuyện với một nữ giám đốc của công ty khác ít ra cũng phải đến Lam Sơn chứ?"
"Đợi chừng nào em làm chủ rồi sẽ mời chị đến Lam Sơn uống." Trang Noãn Thần giễu cợt.
"Trông em cũng có tương lai lắm." Chị Mai cố làm ra vẻ thất vọng.
Hai người lại nhìn nhau cười.
Rồi sau đó, Trang Noãn Thần kể hết tình cảnh trước mắt với chị Mai, chị Mai là thầy giỏi của cô, lại đầy kinh nghiệm trong ngành quảng cáo, nói vậy chắc gặp phải chuyện thế này cũng không đếm hết.
Chị Mai nghiêm túc lắng nghe rồi sau đó gật đầu, ra vẻ đăm chiêu nói, "Đầu tiên, em phải tiếp xúc được với Lăng Phi này, nói thật càng là nghệ sĩ HOT thì yêu cầu cô ta lúc nào cũng giữ đạo đức nghề nghiệp là chuyện tuyệt đối không có khả năng, tiếp theo, em phải thỏa mãn nhu cầu của khách hàng nữa, đây là nguyên tắc của ngành quảng cáo."
"Chị Mai, chị cũng biết hình tượng thương hiệu của Mỹ Á mà, sao ngay cả chị cũng cho rằng Lăng Phi thích hợp?" Trang Noãn Thần thở dài hỏi lại.
"Không hợp, nhưng khách hàng thích." Chị Mai ôm ly cà phê, nhìn cô cười, "Còn nhớ câu chuyện khi huấn luyện người mới, chị đã kể cho các em nghe không?"
Trang Noãn Thần cụp mắt, bất đắc dĩ cười, lắc đầu: "Đương nhiên, câu chuyện này rất thích hợp với công ty quảng cáo mà. Có một ông chủ giàu có muốn tuyển thư ký, người đến ứng tuyển đồng thời có ba người. Ông chủ phát cho mỗi người ứng tuyển 100 tệ, xem các cô ấy ai có thể dùng số tiền ít nhất làm đầy cả căn phòng. Người đầu tiên dùng tiền mua hoa, đáng tiếc chỉ làm đầy được một phần ba căn phòng; người thứ hai dùng tiền mua bong bóng, đáng tiếc cũng chỉ làm đầy được hai phần ba căn phòng; còn người thứ ba chỉ dùng một số tiền ít ỏi mua vài cây nến, trong phòng liền được thắp sáng lên. Kết quả, người cuối cùng ông chủ tuyển dụng là cô gái có bộ ngực lớn hơn những cô kia."
Chị Mai cười khẽ, khuấy cà phê, "Đúng vậy, câu chuyện này chính là nói về ngàng quảng cáo, nắm bắt được nhu cầu của khách hàng mới là điều quan trọng nhất."
"Thật sự khi em nghe xong câu chuyện này cho đến tận bây giờ em vẫn thường xuyên nghĩ, vì cái gì lại không tuyển người có lợi cho mình, ngược lại đi tuyển người chỉ để thỏa mãn dục vọng bản thân?" Trang Noãn Thần lắc đầu.
"Vậy làm sao em biết người thỏa mãn dục vọng kia không phải là người có lợi cho mình? Hoặc là nói, ở đây, bên cạnh ông chủ hoàn toàn không thiếu người có năng lực, cái thiếu chính là người có thể cho ông ta thời gian tiêu khiển."
Trang Noãn Thần trầm tư.
"Chị biết sự kiên trì của em, Noãn Thần." Chị Mai nhìn cô, "Hơn nữa, với năng lực của em bây giờ muốn gặp gỡ Lăng Phi nói chuyện tuyệt đối dễ như trở bàn tay, mấu chốt chính là em không vượt qua được tâm lý của mình. Thực tế thì lòng trách nhiệm của em đang quấy phá, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể lý giải được lòng trách nhiệm của em. Nói một câu khó nghe, nếu công ty Đức Mã là của em, sự kiên trì của em chính là cá tính, nhưng hiện tại em là người làm công, thành tích làm ra sẽ do cấp trên trực tiếp của em nhìn nhận, sự kiên trì của em ngược lại sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em."
Trang Noãn Thần im lặng không nói.
"Không phải khách hàng nào cũng biết thưởng thức lòng kiên trì này đâu, thực tế thì đại đa số khách hàng cũng sẽ không cho em cơ hội để kiên trì, còn nữa, Lăng Phỉ đúng là còn quá trẻ, nhưng người ta đang HOT mà, nghệ sĩ HOT thì rất giá trị, có lẽ Mỹ Á nhìn trúng điểm này."
Trang Noãn Thần có chút đăm chiêu, gật đầu.
Thấy thế, chị Mai cũng biết là cô đã hiểu, cô luôn tán thưởng lòng kiên trì cùng trí tuệ của Trang Noãn Thần trong công việc, thực tế thì đây lại là tiềm chất của sự thành công.
"Thế nào? Nói nhiều như vậy có nghĩ tới chuyện nhảy qua công ty khác làm không? Chị cuối cùng cảm thấy hai chúng ta mới là một cặp ăn ý, Trình Thiếu Tiên dù sao vẫn là đàn ông, mà quan trọng là, vẫn là người đàn ông luôn có ý với em." Chị Mai nói trúng trọng tâm, "Đối với người đã kết hôn như em mà nói thì rất là nguy hiểm."
Dòng suy nghĩ của Trang Noãn Thần còn chưa hoàn toàn thoát ra, nghe vậy lúc đầu là ngơ ngác một lúc, hồi lâu sau mới có phản ứng, bất đắc dĩ nhìn chị Mai, "Vì cướp người, chị không tiếc bôi đen cả Trình Thiếu Tiên?"
"Trình Thiếu Tiên có ý với em, đừng nói là em không biết?"
"Em cảm thấy anh ấy như là một người bạn trong công việc." Nói đến đây, Trang Noãn Thần lại yếu ớt lắc đầu, "Bạn hay không phải bạn em nói thì tính là gì, lòng người khó dò, còn không biết tiếp theo sẽ thế nào, thuận theo tự nhiên đi." Cô lại nhớ tới Giang Mạc Viễn, người ấy cũng từng thề thốt sẽ bảo vệ cô như một người bạn...
Chị Mai dường như nghe ra điều gì trong đó, cười cười, "Nào, vậy chúng ta nói đến chuyện nhảy công ty đi."
"Tiện thể nẫng luôn cả Tiêu Duy và Mỹ Á qua nhé?" Trang Noãn Thần vô cùng thông minh, cười khẽ hỏi lại.
"Đây chính là nguyên nhân chị thích nói chuyện với người thông minh, Tiêu Duy chị nghĩ chắc không có vấn đề quá lớn, cho dù không thể nắm toàn bộ thương hiệu đang hoạt động, nắm một trong số các hoạt động hợp tác đó cũng được rồi. Hợp tác với Mỹ Á là do em tiếp nhận, muốn chuyển qua cũng không phải chuyện không có khả năng." Chị Mai nhìn cô.
"Vậy thì Trình Thiếu Tiến sẽ oan ức lắm."
"Nhưng em sẽ cách cánh cửa thành công ngày càng gần, phải biết rằng một mình em gánh hai hạng mục này, vậy số tiền em thu được không thể không hơn số tiền hiện tại em có được."
Trang Noãn Thần nghịch cái muỗng trong tay, nhìn chị Mai, "Nếu em thật sự làm vậy, chị vẫn dám nhận em sao?"
Chị Mai hứng thú nhìn cô, đối diện với đôi mắt thấu đáo kia của cô, nhịn không được, mỉm cười thừa nhận, "Noãn Thần à Noãn Thần, quả nhiên chị không nhìn lầm em."
"Chỉ có thể nói học hỏi người nào đó mà thôi." Trang Noãn Thần cũng bật cười.
Chị Mai vui mừng nói, "Noãn Thần, em phải tin chị, em nhất định sẽ làm rất tốt, thật đó. Trên đời này có nhiều cám dỗ lắm, trong đó cửa ải lợi ích là khó qua nhất, nhiều người có thể vì lợi ích mà bán đứng những gì mình sở hữu, nhưng em thì không, đây chính là phẩm chất hiếm có. Thương trường như chiến trường, lại như trận chém giết, mặc dù không đao không kiếm và máu chảy thành sông, nhưng mức độ giông tố không thua gì đổ máu. Có thể giữ vững được lòng tin này, có nguyên tắc để theo đuổi, lúc này mới có thể đạt được thành công trên thương trường chém giết này."
"Cám ơn chị Mai, em sẽ ghi nhớ." Trang Noãn Thần gật đầu, chân thành nói.
Chị Mai cười nhẹ, "Không cần cám ơn, chị chỉ hy vọng phụ nữ chúng ta có thể được thoải mái một chút trong trận chém giết này thôi."
Ánh mắt Trang Noãn Thần nhìn chị Mai thêm phần kính nể.
Lúc tạm biệt, cô lại nhìn thấy người đàn ông đó.
Nam Bách Khôn.
Ngoài tiệm Starbuck, xe của Nam Bách Khôn trực tiếp chặn đầu xe của chị Mai, hai người đang giằng co.
Vẻ mặt chị Mai hờ hững, còn Nam Bách Khôn lại nôn nóng.
Trang Noãn Thần nhìn ra được, Nam Bách Khôn vẫn còn yêu chị Mai nhiều lắm.
Nhưng mà, phản bội chính là phản bội, có một số chuyện cho dù muốn tha thứ cũng cần phải có thời gian.
Uống xong tách cà phê, lại quay đầu nhìn xem, chị Mai đã lái xe đi khỏi, còn nam Bách Khôn vẫn đứng ở đó, bóng dáng cao lớn có vẻ cô đơn.
Thở dài một hơi.
Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà phụ nữ lại trở thành nữ cường nhân, không có phụ nữ nào muốn như vậy, chính như chị Mai, sự mạnh mẽ của chị làm sao không phải là bị xã hội này thậm chí là nói bị đàn ông ép thành như thế?...
***
Trở về công ty đã gần đến giờ tan ca, trên đường Trang Noãn Thần đã gọi điện thoại cho quản lý truyền thông, muốn hỏi số điện thoại của một tổng biên tập.
Nói như vậy, nếu thực sự bạn muốn tìm một người, thông qua bốn năm người là có thể tìm được, đây chính là quan hệ nhân tế, đương nhiên, đối mặt với một người xa lạ không hề có qua lại với mình, khi tìm kiếm nhất định phát triển theo hướng ngang.
Chính như cô muốn trực tiếp nói chuyện với Lăng Phi, như vậy có thông qua người đại diện nữa thì chắc chắn vẫn không được.
Vì thế, cô tìm quản lý truyền thông hỗ trợ, cô ấy có chắp nối giao tình với rất nhiều tổng biên tập, thông qua tổng biên tập đó tìm ra bạn tốt nhất của Lăng Phi trong giới nghệ sĩ, kể từ đó, lần theo tuyến quan hệ này, ít nhất có thể mặt đối mặt nói chuyện với Lăng Phi.
Làm xong chuyện này, nhân viên công ty bắt đầu lục tục tan ca.
Người ở lại cơ bản đều là người cần tăng ca.
Trang Noãn Thần vừa mới bước vào khu làm việc của bộ phận một, một trong hai cô gái còn đang thử việc đi tới, trực tiếp hỏi: "Giám đốc Trang, em và Từ Hiểu Kỳ cùng nộp bản thảo, tại sao của bạn ấy có thể sử dụng còn của em thì không? Em không cảm thấy bản thảo của bạn ấy tốt hơn của em ở chỗ nào?"



Chương 2: Ông xã đến
Người thuộc bộ phận một vốn đang khẩn trương bận rộn tăng ca làm thêm giờ, đột nhiên nhảy ra một người tràn đầy căm phẫn như thế trái lại làm Trang Noãn Thần hết hồn, nhìn lại, cô gái này có vẻ tức giận, như thể bất mãn với toàn xã hội.

Biểu hiện hấp tấp bực bội điển hình của sinh viên mới ra trường.
"Nếu bản thảo của Từ Hiểu Kỳ có thể dùng được, tốt nhất cô nên nhẫn nại xem hết bản thảo của cô ấy rồi hãy phát biểu ý kiến." Trang Noãn Thần nhìn cô, ánh mắt khắt khe, "Còn nữa, quản lý Hạ bảo các cô viết bản thảo PR sản phẩm, ngay cả khái niệm cô cũng nhầm lẫn thì làm sao có thể viết ra bản thảo thích hợp được?"
"Em không viết ra được một cái bản thảo không có nội dung kỹ thuật như Từ Hiểu Kỳ!" Nhân viên mới lại vô cùng không phục, mất kiên nhẫn trả về một câu.
Trang Noãn Thần dừng bước, quay đầu chau mày nhìn cô, "Vậy cô cho rằng bản thảo thế nào mới gọi là có nội dung kỹ thuật?"
"Em cảm thấy cho dù là làm PR hay làm quảng cáo thì vẫn là làm truyền thông, hẳn là đều có tự do ngôn luận chứ?" Cô nhíu mày, trông rất tức giận bất bình.
Hạ Lữ nghe tiếng cũng nhanh chóng đi tới, sau khi thấy vậy vẻ mặt cũng bất đắc dĩ.
"Lâm Diệu, cô ở chỗ này ầm ĩ gì chứ?"
Lâm Diệu không quan tâm đến Hạ Lữ, thở hổn hển nhìn thẳng vào Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần không giận còn cười, nói năng ngắn gọn nhưng rõ ràng, "Đầu tiên, tôi có lời khen cô đã có can đảm đến trực tiếp chất vấn tôi, nhưng trước hết hãy thu lại vẻ bất bình của 'lớp thanh niên ngũ tứ' này của cô đã. Tiếp theo, để tôi nói với cô, có lẽ cô đi học, giảng viên ở trường dạy cô về tự do ngôn luận, nhưng chỗ này là công ty chứ không phải trường học, lần sau khi cô muốn nói gì làm gì tốt nhất hãy suy nghĩ cho cẩn thận. Cuối cùng, cô phải rõ ràng ngành nghề và khách hàng cô phải phục vụ, một bài PR sản phẩm cô muốn tự do ngôn luận thế nào? Quảng cáo sản phẩm nói trắng là chính là để cho người tiêu dùng có thể hiểu rõ sản phẩm này là cái gì, công dụng là gì, mang đến lợi ích gì cho người sử dụng, cô muốn tự do ngôn luận, vậy tôi hỏi cô, cô có biết thiêu hoa trên gấm là gì không? Đừng nói là ngành quảng cáo, cho dù hôm nay cô làm trong ngành truyền thông, cũng không được tự do ngôn luận, tự do, vĩnh viễn chỉ là khái niệm tương đối."
"Nhưng..."
"Cuối cùng, tôi nói thêm cho cô một chân lý, cái gì gọi là bản thảo PR có chất lượng, là khách hàng tán thành, người tiêu dùng tán thành, đấy là chất lượng!" Giọng Trang Noãn Thần lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Lâm Diệu ngẩn người, miệng há to sau đó liếm môi, "Em không tiếp thu được cách nói này, cái này cũng không giống với cái mà em được biết, em không tiếp thu được chuyện bản thảo em cực khổ viết ra bị coi rẻ không đáng một xu, em không muốn làm ở đây nữa."
Hạ Lữ nhíu mày.
Trang Noãn Thần không nói nhiều, trực tiếp nhìn sang Hạ Lữ, "Ngày mai thông báo phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc cho cô ta, còn có, thông báo những người tăng ca vào họp thảo luận về hoạt động vào ngày 25." Sau khi ra quyết định nhanh gọn, cô xoay người rời đi.
Lâm Diệu đứng tại chỗ, không ngờ như thế đã trực tiếp bị khai trừ, trừng lớn hai mắt, tức giận đến môi phát run.
Hạ Lữ nhíu mày nhìn cô, thấm thía nói, "Cô em à, muốn lăn lộn trong xã hội này thì trước hết hãy thu lại hành vi thích ảo tưởng cùng mơ mộng đi, hiện tại không phải cô đang ở trường, đồng nghiệp và cấp trên của cô cũng không bao dung và dung túng cô như bạn học và giáo viên của cô, giống như lời giám đốc Trang đã nói với Từ Hiểu Kỳ trước đó, muốn làm chuyện gì, trước tiên quản lý tốt cái miệng của mình đã."
Lâm Diệu ra vẻ coi khinh, quay đầu bỏ đi.
Hạ Lữ bất đắc dĩ lắc đầu.
***
Cuộc họp kéo dài đến chín giờ mới giải tán.
"Hôm nay mọi người vất vả rồi, nhưng phải nhớ trước khi đi phải dọn dẹp mấy gói quà vặt của mình." Trang Noãn Thần vừa dọn tài liệu vừa cười nói.
Mọi người cười ha ha.
Phúc lợi của Đức Mã với nhân viên tăng ca, không thiếu quà vặt thông thường, bữa tối tăng ca cũng bao gồm trong đó, lúc họp thì mấy túi quà vặt ngổn ngang, càng miễn bàn đến họp tới tối.
Điểm ấy khiến nhân viên cảm thấy thoải mái, trừ phi dưới tình huống có khách hàng ở đó, đề tài cuộc họp bình thường của công ty tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng bầu không khí lại khá dễ chịu.
Đây là nguyên nhân Trang Noãn Thần lúc họp ở Tiêu Duy luôn thấy áp lực và gò bó, nhưng mà hiện giờ cũng đã thích ứng.
Cô là người cuối cùng ra khỏi phòng họp, vừa mới tắt đèn, Cao Doanh đã hổn hển chạy tới, thắng két trước mặt cô, một tay án ngực một tay chỉ ra bên ngoài.
"Làm gì như gặp ma vậy?" Trang Noãn Thần cảm thấy lạ.
Cao Doanh hồi lâu mới bình tĩnh được, nuốt nước miếng, "Noãn Thần, cậu, ông xã cậu đến."
"Hả?" Tay đặt lên núm cửa của Trang Noãn Thần hơi khựng lại.
"Có phải tới đón cậu tan ca không, ôi trời ơi, hạnh phúc chết mất." Vẻ mặt Cao Doanh hâm mộ.
Trang Noãn Thần trong lòng thấy lạ, "Những người khác đâu?"
"Ở đại sảnh đó, mấy nhân viên của bộ phận khác cũng bu đến, cậu còn không mau ra đó xem thử? Tất cả đều là mấy bà hám trai!"
Trang Noãn Thần cảm thấy choáng váng.
Đại sảnh công ty.
Bộ sô pha đen to như vậy, một đám con gái vây xung quanh, không biết đang làm cái gì, vừa nói vừa cười.
Lúc Trang Noãn Thần bước đến xem mới hiểu ra.
Giang Mạc Viễn lại chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm, đang phân phát cho mọi người, đoàn người hớn hở gọi Giang tổng, Giang tổng, chính giữa, là nhân viên của bộ phân cô.
Vất vả lắm với chen vào được, trong tay liền nhận được túi điểm tâm, chưa kịp nhìn rõ, tiếng nói trầm ấm của Giang Mạc Viễn đã vang lên, "Á nhầm rồi, đây là bà xã tôi mà." Nói xong, kéo cô lại, thứ trong tay trực tiếp chuyển đến Cao Doanh ở phía sau.
"Mấy món này là tặng đồng nghiệp của em, còn của em thì để về nhà đã."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Mạc Viễn.
Đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận là chồng để đến công ty cô, rất nhiều đồng nghiệp cũng là lần đầu nhìn anh ở cự li gần như vậy, trong đám đông đương nhiên không thể thiếu tiếng suýt xoa khen ngợi của mấy cô mê trai. Cô kéo anh sang một bên, ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ hỏi, "Anh tới đây làm gì?"
Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, kéo cô vào lòng, môi anh đặt nhẹ bên tai cô, thành công đưa tới tiếng kinh ngạc hò hét của các đồng nghiệp nữ khác.
"Không đích thân đến đón em, lỡ như em không về nhà thì sao?"
Từ trong mắt các đồng nghiệp nữ, Trang Noãn Thần không khó nhìn ra vẻ kích động khác thường, đè giọng hỏi, "Vậy anh có cần thiết phải gióng trống khua chiêng như thế không?"
"Ghen tị?" Anh cười.
"Tôi là sợ anh hủy hoại thanh danh cùng hình tượng của tôi!" Cô trừng mắt liếc anh, bên môi lại luôn nở nụ cười, người ngoài nhìn thấy còn tưởng hai người đang liếc mắt đưa tình.
"Ai nói? Hiện tại anh đang làm rất tốt hình tượng một người chồng tuyệt vời mà."
Đáng ghét!
Ánh sáng trong mắt Trang Noãn Thần gần như có thể giết người.
"Còn không ngoan ngoãn theo anh về nhà?" Anh cười đậm.
Là đồ ngốc mới không ở trước mặt mọi người diễn màn ân ái, Trang Noãn Thần trực tiếp bỏ qua nụ cười của anh, nhìn về phía mọi người: "Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi."
"Giang tổng, có thể chụp với anh một tấm không ạ? Em rất hâm mộ anh." Một cô gái trẻ thuộc bộ phận truyền thông cả gan vọt tới trước mặt Giang Mạc Viễn, nhìn anh bằng cặp mắt sùng bái.
Những người khác cũng ầm ĩ đòi chụp ảnh chung.
Bên môi Giang Mạc Viễn vẫn duy trì nụ cười ấm áp, nhìn qua rất hấp dẫn.
Trang Noãn Thần thấy thế bèn bất đắc dĩ tiến lên, trực tiếp che ở trước mặt Giang Mạc Viễn, "Các cô à, về công, con người anh ấy sẽ không tự nhiên nhận lời chụp ảnh; về tư, anh ấy là ông xã tôi, các cô cảm thấy tôi sẽ dám giao anh ấy cho đám hám trai các cô sao?"
"Trang Noãn Thần, cô nhỏ mọn quá đi?" Quản lý truyền thông vào công ty một lượt với cô, ngày thường quan hệ cũng không tệ, cho nên giọng điệu lúc nói chuyện có phần chế nhạo.
Trang Noãn Thần cười tủm tỉm nhìn cô, "Vậy cô cho tôi mượn ông xã của cô trước đi."
"Mơ đi cưng." Quản lý truyền thông thoải mái cười.
"Không còn sớm nữa, mọi người nhanh chóng về nhà đi." Trang Noãn Thần cố gắng động viên mọi người.
Giang Mạc Viễn cũng cười cười rồi xin lỗi mọi người, chào tạm biệt.
Vì không để cho công chúng căm phẫn hơn nữa, Trang Noãn Thần vội vàng kéo Giang Mạc Viễn ra khỏi công ty.
Nhân viên mới Từ Hiểu Kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, lúc Hạ Lữ ra về, kỳ lạ nhìn cô, "Sao cô còn chưa đi?"
"Ông trời ơi, người đàn ông vừa nãy chính là CEO của tập đoàn Tiêu Duy, Giang Mạc Viễn?" Từ Hiểu Kỳ kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, thì sao?"
"Trước kia em có từng nhìn thấy anh ấy trên mạng, chị Hạ..." Từ Hiểu Kỳ túm lấy Hạ Lữ, hai mắt sáng lên, "Sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy? Hấp dẫn chết người."
Hạ Lữ im lặng nhìn cô.
"Anh ấy thật sự là chồng của giám đốc Trang à?"
"Ừ."
"Hâm mộ chết đi được." Từ Hiểu Kỳ suýt xoa, "Em phải làm sao mới có thể tìm được người đàn ông cực phẩm giống như Giang Mạc Viễn đây?"
Hạ Lữ quét vân tay, thản nhiên nói, "Chuyện này cô nên đến hỏi giám đốc Trang ha."
"Ôi, người đàn ông thế này cho dù không có tiền cũng được, bắt em nuôi em cũng chịu nữa." Vẻ mặt Từ Hiểu Kỳ ỉu xìu, quét vân tay.
Hạ Lữ nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, "Đàn ông như Giang Mạc Viễn, không phải cô muốn nuôi là có thể nuôi được."
Vẻ mặt của Từ Hiểu Kỳ lại khổ sở...
Đợi toàn bộ nhân viên công ty đều ra về hết, cửa phòng làm việc ở cuối hành lang chậm rãi mở ra.
Ánh đèn kéo dài bóng dáng của Trình Thiếu Tiên.
Anh có hơi đăm chiêu, sau hồi lâu lại bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu...
***
Bãi đỗ xe tầng hầm, chiếc xe thương vụ sang trọng trông rất bắt mắt.
Không đợi Giang Mạc Viễn khởi động xe, Trang Noãn Thần sau khi ném túi xách ra ghế sau thì túm lấy anh...
"Tôi thấy tôi nên thêm vào điều kiện thứ tư."
Giang Mạc Viễn mỉm cười ôn hòa, nhìn vào cặp mắt không vui của cô, "Không thể nào, làm ông chủ phía đối tác của em, say này số lần anh đến công ty em họp sẽ không ít."
"Vậy sao?" Trang Noãn Thần cũng cong môi cười, ngón tay bấu cánh tay anh hơi dùng sức, "Anh đúng là tự thân vận động nhỉ."
Ngón tay gần như bấu mạnh theo tiếng gằn giọng.
Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày nhìn cô, "Định mưu sát chồng ở đây à?"
"Lười cãi với anh." Trang Noãn Thần thấy anh không đau không nhột, dứt khoát buông tay, cau mày, "Anh không phải là nên bận rộn à?"
"Sự thật thì, bà Giang nhìn thế nào cũng thấy bận rộn hơn ông Giang là anh đây." Giang Mạc Viễn chồm người tới, nâng mặt cô lên, "Anh muốn luôn luôn trông chừng em, anh tới đón em tốt hơn nhiều so với chuyện em ngồi xe người đàn ông khác về nhà đúng không?"
"Người đàn ông khác?" Trang Noãn Thần khó hiểu hỏi.
Giang Mạc Viễn hình như không định giải thích, ý cười bên môi càng sâu, kéo tay cô qua đặt lên môi, "Còn có, lần sau em muốn bấu anh thì đừng bấu vào cánh tay, có chỗ kia bấu vào rất có cảm giác."
Tư duy của Trang Noãn Thần không theo kịp anh, nhịn không được bèn hỏi, "Chỗ nào?"
Nụ cười mờ ám theo môi anh lan tràn đến đáy mắt, anh kéo tay cô trực tiếp phủ lên chỗ vừa mới cương cứng bên dưới của anh, tiếng nói trầm thấp ôn hòa bật ra, cố ý trắng trợn nói, "Chỗ này nè, em thích, anh cũng thích."



Chương 3: Lột da em ra
Tay cô bị lôi đến một vị trí không ngờ tới, rõ ràng là một phần cơ thể cô đã bị tước đoạt ý thức tự chủ và tự do, dười lòng bàn tay cho dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được sức mạng to lớn, đang thân mật hôn lòng bàn tay cô mà trở nên lớn hơn, cứng hơn...

Đê tiện!
Phản ứng đầu tiên của Trang Noãn Thần là rút mạnh tay về, phản ứng tiếp theo là hung dữ trừng mắt lườm anh một cái, gần như toàn bộ ân oán tình thù đời cha đời chú đều trừng ra hết. Anh thì chỉ ra vẻ bị thịt, nhếch khóe miệng nở nụ cười ôn nhuận thường nhật, cử chỉ chững chạc kiên nghị, người ngoài liếc mắt nhìn sang thì đây chính là người đàn ông cực phẩm chỉ có ở trên trời không có ở dưới đất, bao nhiêu người sẽ bị cái bộ dạng bị thịt này của anh lừa gạt, bao gồm luôn cả cô.
Sau khi kết hôn mới ân hận lúc đầu đã sai lầm.
Tên khốn này lừa hết mọi người, thực tế chính là hạng người dâm đãng!
Đương nhiên, màn độc thoại nội tâm này Trang Noãn Thần tuyệt đối không nói ra miệng, thứ nhất là không muốn trông thấy vẻ mặt cười cười như đạt được mục đích của anh, thứ hai lại có vẻ như cô đang làm bộ kiểu cách.
Thực tế thì biết, tâm tư người này cuối cùng sâu bao nhiêu đến bây giờ cô còn đang dùng gáo để đong, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, người đàn ông tên Giang Mạc Viễn này trong chuyện tình ái chưa bao giờ bạc đãi bản thân, cô cũng không muốn cho anh cái cớ để làm bất cứ điều gì khi dễ cô.
Vẻ phức tạp biểu hiện hết trên mặt cô, tuy thay đổi nhỏ thôi, nhưng hiển nhiên cũng bị Giang Mạc Viễn nắm rõ, cặp mắt tia x-quang nhìn như ôn hòa chiếu tới, như đao phủ trực tiếp moi móc nội tâm cô, giờ khắc này, tinh thần thép cô vất vả nung đúc đang ầm ầm đổ sập.
"Nhìn vẻ mặt của em, là đang chọn địa điểm đúng không? Trên xe hay là giường lớn ở nhà?" Anh cố ý bóp méo màn độc thoại nội tâm của cô, tia mờ ám di động bên môi, bóng dáng cao lớn luôn đè ép trên đỉnh đầu cô, như mây đen giăng đầy đầu.
Luận cái đầu, cô bại bởi anh.
Luận khí thế, hình như cô cũng bại bởi anh, vào ngay giờ này phút này.
Cô cố gắng nén giận, cũng tận lực làm bản thân trông thật bình thản, cơn thịnh nộ nội tâm thu hết vào lòng, vẻ mặt nhìn qua bình thường cứng rắn, nhìn vào đôi mắt cười như không cười của anh, "Có lẽ anh còn không biết, đoạn phim chị Mai và Nam Bách Khôn lén lút vụng trộm với nhau là được quay ở chỗ này?"
Giang Mạc Viễn như nghe được một chuyện rất thú vị, nụ cười ôn nhuận lan tràn tới đuôi mắt, "À? Vậy họ đúng là không đủ cẩn thận rồi."
"Cho nên, đừng tưởng trốn vào trong xe thì không ai thấy gì, buổi tối, xe anh đỗ ở chỗ này lại bắt mắt như vậy, anh đi vào thời gian lâu như vậy cũng không lái đi, sớm muốn gì cũng sẽ khiến bảo vệ chú ý." Trang Noãn Thần hờ hững, "Anh cảm thấy bây giờ nên lập tức lái xe đi hay là để họ đến mời chúng ta đi?"
Giang Mạc Viễn cũng không thèm động đậy, "Hiện tại quyền hành của công việc bảo vệ được mở rộng rồi sao? Chuyện đôi lứa cũng muốn quản?"
"Giang Mạc Viễn, anh rốt cục có lái xe đi hay không?" Bận rộn cả ngày làm cô mệt mởi rã rời, chỉ muốn lên giường đánh một giấc.
Anh đưa tay xoay mặt cô qua, nhếch mày, "Nổi giận?"
Theo đó, cô há miệng hung hắng cắn mạnh vào đầu ngón tay anh.
Tốc độ cực nhanh khiến Giang Mạc Viễn không kịp phản ứng, bị đau nên đẩy cô sang một bên, hết cách, "Em là chó à?"
Trang Noãn Thần lười đáp trả anh, với lấy túi rồi mở cửa xuống xe, bỏ lại một mình Giang Mạc Viễn trong xe.
Tiếng giày cao gót vang vọng ở bãi đỗ xe tầng hầm, càng lúc càng xa.
Hai luồng đèn xe phía sau chiếu bóng cô lên tường, giống như u hồn lay động, làm chút cử động cuối cùng rốt cục biến mất trong không khí.
Trên mặt đất, mới ra khỏi bãi đỗ, gió đêm ùa đến. Tuy rằng đã vào tháng ba, nhưng thời tiết vẫn không thể coi nhẹ. Trang Noãn Thần túm chặt quần áo, giận dỗi tiếp tục đi về phía, sau lưng không thấy ai đó đuổi theo, cũng không nghe thấy tiếng ai đó gọi cô, cô cắn môi, nắm chặt túi xách.
Trong bụng nói, ngay cả cô cũng không biết mình giận cái gì, đang giận mình hay là giận anh ấy? Tâm trạng rất phức tạp, khó chịu như làm đổ bình gia vị, thật sự là quái lạ, Giang Mạc Viễn anh chết tử tế không chết lại chạy đến công ty gây rối một trận để làm gì?
Vừa nghĩ, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa.
Cho đến khi...
Tầm mắt đảo đến một đôi nam nữ đang dây dưa ở phố đối diện thành công làm cô dừng bước!
Trang Noãn Thần đứng ngẩn ra nhìn, vừa định giơ tay dụi mắt để bóng gió rằng chắc hai mắt mình bị tèm nhèm, thì phía sau có một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bỗng dưng duỗi đến kéo cô ôm chặt lấy.
"Á... ứm..." Tiếng hét chói tai nhanh chóng chìm ngỉm bên trong lòng bàn tay của người đàn ông.
"La cái gì? Anh cũng đâu thể giết em." Trên đỉnh đầu là tiếng nói trầm ấm, cùng giọng điệu không biết làm sao.
Trang Noãn Thần quay đầu, đối diện với đôi mắt của Giang Mạc Viễn.
Trả lại một cái lườm khinh bỉ, chỉ chỉ bàn tay đang bụm chặt miệng cô.
"Còn chạy hay không?" Anh cười.
Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu.
Thấy thế, lúc này Giang Mạc Viễn mới buông tay, dáng vẻ cực kỳ đắc thắng, đồng thời giơ tay lên cốc nhẹ đầu cô, "Lần sau dám cắn người nữa xem."
Trang Noãn Thần trừng mắt lại với anh, vừa định xoay đầu nhìn sang đường đối diện, người cô lại bị anh nhấc bổng lên, giật mình, hai tay cô theo bản năng bám vào cổ anh. Anh cao lớn, vác cô nhẹ nhàng như ôm bó rơm, nhưng rơi từ cự li này đủ khiến toàn thân cô bầm tím. Cô nuốt nước miếng, nhìn anh bằng cặp mắt cảnh giác, sợ anh một khi không vui hoặc là trả đũa sẽ ném cô xuống đất.
Hoặc là giống như trong mấy bộ phim điện ảnh của Trần Chân, nhấc cô lên cao qua đầu, ném xuống rồi cùng lúc đó hai đùi anh chèn ngang lên người cô...
Hình ảnh máu me bạo lực không ngừng hiện lên trong đầu Trang Noãn Thần, bất chấp nguy hiểm có thể bị anh mất hứng ném sang đường cái đối diện, hỏi: "Anh làm gì? Để tôi xuống!"
Cô nghe được giọng của mình lại có thể đang run run...
Là do trời lạnh.
Cô tự trấn an mình.
Tiếng nói mạnh mẽ của anh lại lấn át giọng run rẩy của cô, "Về nhà, không thể để tên lừa đảo miệng đầy lời xảo trá như em chạy loạn khắp nơi được."
"Cái gì gọi là miệng đầy tên lừa đảo?"
"Là tên lừa đảo miệng đầy lời xảo trá." Anh chữa lại cho đúng.
"Tôi lừa anh cái gì?" Cô bắt đầu truy hỏi.
Giang Mạc Viễn vừa vác cô trở về, vừa đi vừa quở trách, "Giấu anh mua nhà đã vi phạm lời hứa lúc trước em lập khi cam tâm tình nguyện theo anh, lần này xem như tha cho em, nếu để anh biết em còn có chuyện giấu anh..."
Nói đến một nửa thì dừng lại.
Trang Noãn Thần hồi hộp, "Anh làm gì?"
Anh dừng bước, nhìn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Anh sẽ trực tiếp lột da em ra." Giọng điệu tuy nhẹ, lại lộ ra mùi máu tươi chết chóc, Trang Noãn Thần cả kinh rùng mình một cái.
Thấy vẻ hoảng sợ lướt qua mắt cô, Giang Mạc Viễn hài lòng nhếch môi, "Ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ đối xử cực tốt với em."
Luôn luôn có một sự khó hiểu xoay quanh đỉnh đầu cô, người đàn ông này cười càng dịu dàng, cô lại cảm thấy càng nguy hiểm. Nụ cười của anh khiến cô liên tưởng tới từ thần trong tranh châm biếm, cười càng mê người, thì lưỡi hái chết chóc trong tay kia tùy thời tùy chỗ đều có thể đâm xuống, cô thậm chí còn cảm nhận được sự đau đớn khi cổ đứt lìa.
Là cô ngẩng cổ thời gian dài, nên phần gáy có hơi cứng ngắc.
Giang Mạc Viễn thấy đạt được hiệu quả, cười càng ôn hòa hơn.
"Đợi đã..." Thấy anh đi về hướng xe ở ven đường, Trang Noãn Thần vội vàng kêu dừng, "Anh để tôi xuống trước đã."
"Muốn nói gì để lên xe rồi nói."
"Không phải, tôi muốn thấy Hạ Lữ."
"Ngày nào hai người cũng gặp nhau." Anh ném lại một câu.
"Còn có Mạnh Khiếu..."
Lời vừa dứt, quả nhiên, anh dừng bước.
Trang Noãn Thần thành công nhảy khỏi người anh, chỉ vào một đôi còn đang dây dưa ở cách đó không xa, "Tôi không nhìn nhầm chứ, là hai người họ đúng không?"
Giang Mạc Viễn xoay qua nhìn, đôi mày hơi nhíu lại.
"Lạ thật, sao hai người họ giống như đang cãi nhau vậy?" Thắc mắc của Trang Noãn Thần không có lời giải, khoảnh cách này lại khá xa, nghe không rõ hai người họ nói gì, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy Mạnh Khiếu điên cuồng nóng nảy đánh mất đi vẻ lịch lãm thường ngày, lôi lôi kéo kéo Hạ Lữ.
Cô nhìn mà kinh hãi, sức lực của Mạch Khiếu xem ra cũng khá mạnh.
Nhịn không được vừa định tiến lên, cánh tay lại bị anh kéo lấy...
"Đừng quản chuyện không đâu."
Trang Noãn Thần nổi nóng, "Hạ Lữ là bạn thân của tôi, Mạnh Khiếu là bạn anh, sao lại là chuyện không đâu? Hôm đám cưới không phải là anh không thấy Hạ Lữ có xích mích với Mạnh Khiếu, kiếp trước chắc chắn hai người này là kẻ thù không đội trời chung, anh xem anh xem, vẻ mặt kia của Mạnh Khiếu như sắp ăn thịt người vậy đó, không biết Hạ Lữ đã vô tình đắc tội với anh ta thế nào, lỡ như nổi nóng lên thì làm sao? Anh với anh ta thân hình lực lưỡng như thế, một cái tát cũng có thể bóp chết Hạ Lữ!"
Giang Mạc Viễn đầu tiên là sững sờ, sau đó dở khóc dở cười, té ra con nhỏ này liệt hai người họ vào phe sát nhân cưa điện, lắc đầu nhẹ nhàng nói, "Em mở to mắt nhìn rõ tình hình rồi hẳn nói."
Trang Noãn Thần quay qua, sau đó bỗng trợn to hai mắt!
Phố đối diện, Mạnh Khiếu đang ôm chặt lấy Hạ Lữ, Hạ Lữ thì muốn vùng ra, nhưng anh trước sau không chịu buông tay.
"Ớ..." Trang Noãn Thần ở đường bên này kinh hãi, chỉ vào hai người, rồi đưa tay ôm miệng, "Ôi trời, chơi trò gì thế này..."
"Cho nên nói, chuyện tình cảm nam nữ rất phức tạp, đừng lo nghĩ vớ vẩn. Thật sự có thời gian, thì em nên đặt trái tim và tư tưởng của mình lên ông xã em trước đây nè!" Giang Mạc Viễn nói xong lại vác cô lên đi tiếp.
"Này..."
"Im lặng!" Anh ra vẻ hung tợn quát khẽ.
Trang Noãn Thần ước gì có thể lấy túi đập vào đầu anh.
***
Đường bên này lại là cảnh tượng khác.
Hạ Lữ một mực đẩy mạnh anh ra.
Mạnh Khiếu kinh ngạc nhìn cô.
"Mạnh Khiếu, anh làm ơn đừng đến làm phiền tôi nữa có được hay không?" Hạ Lữ nén giọng, trông có vẻ kiêng dè người đi đường thỉnh thoảng qua lại xung quanh.
"Em có cần phải trốn tránh tôi như vậy không?"
"Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu?" Hạ Lữ đến gần anh, ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ, "Tôi thật sự rất ghét anh, thật đó."
Mạnh Khiếu đưa tay cố định cô, cúi đầu, đáy mắt xẹt qua vẻ không vui, "Ghét tôi còn lên giường với tôi?" Những lời này gần như gầm nhẹ, dẫn tới sự chú ý của người qua đường.
"Anh..." Hạ Lữ vẫn để ý cái nhìn của người khác, siết chặt nắm tay, gió thổi làm rối tóc cô, cô rít qua khẽ răng, "Mạnh thiếu gia, tuyệt đối đừng nói với tôi anh là thanh niên nghiêm túc đấy nhé, phụ nữ lên giường với anh còn nhiều hơn cả số lần tôi ăn cơm, có phải người nào anh cũng bám riết không tha? Tỉnh lại đi anh, ngày đó tôi và anh chẳng qua chỉ là tình một đêm, đừng nói anh không rõ tình một đêm là gì nha? Từ này chẳng xa lạ gì với anh mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro