Chương 22: Trung Lang Thức Tỉnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui là tui rất cố gắng edit để up chap đều đặn á nha! ^^


_____________________________________________________

Phía đông dần xuất hiện vệt trắng bạc. Cánh quạt trực thăng vẫn xoay tít trên đỉnh đầu. Rất nhiều người đi lại bận rộn dưới đường băng. Vừa nhảy xuống đất, Hong Bin liền nhìn thấy Hyo Min đang đứng cách đó không xa.

Cậu ta lập tức chạy đến: "Bác sĩ Park!".

"Cô ấy đâu rồi?" Hyo Min hỏi ngay, mắt vẫn dán vào chiếc trực thăng vừa hạ cánh.

"Hyun Jung vẫn còn ở trên máy bay". Hong Bin đáp, "Chắc cũng sắp đến rồi. Có điều, chị ấy bị hôn mê bất tỉnh." Nói xong, cậu ta lén quan sát sắc mặt Hyo Min, nhưng chị không để lộ bất cứ biểu cảm nào.

Lại một chiếc trực thăng nữa từ từ đáp xuống. Cánh cửa mở toang, hai người cảnh sát đặc nhiệm nhảy xuống trước. Hyo Min và Hong Bin ngẩn người khi nhìn rõ bên trong.

Hyun Jung đang nằm trên cáng cứu thương, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng hôn mê nhưng gò má vẫn còn đọng vệt nước mắt. Eun Jung úp sấp trên cáng của cô, đầu tựa vào cạnh gương mặt cô, đôi mắt cũng nhắm chặt, toàn thân bất động.

"Đồng chí nữ kia cũng bất tỉnh rồi!" Một người hét lên.

"Mau mang cáng lại đây!"

Lập tức có người đỡ Eun Jung sang một cáng cứu thương khác. Hong Bin liền chạy tới. Kết quả, Hyo Min ở bên cạnh hành động nhanh hơn, vài ba bước đã chạy đến bên cáng của Hyun Jung. Hong Bin dõi theo bóng lưng chị, thầm thở dài một tiếng.

Hyun Jung và Eun Jungvừa được đẩy vào phòng cấp cứu, Hong Bin, Lải Nhải, Mặt Lạnh cùng ngồi đợi ở ngoài hành lang. Một lúc sau, Lải Nhải huých tay Hong Bin, hỏi nhỏ: "Cô bác sĩ pháp y có vẻ yêu Hyun Jung thật đấy."

Hong Bin ngẩng đầu, thấy Hyo Min vẫn đứng ở cửa phòng cấp cứu, quan sát tình hình bên trong qua tấm kính.

Đúng lúc này, hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót gấp gáp, mọi người đều quay về bên đó.

Là Park Gyuri. Cô bước rất nhanh, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng. Cô dừng lại ở trước mặt Lải Nhải, hỏi anh ta: "Eun Jung thế nào rồi?"

Lải Nhải ho khan một tiếng, đứng dậy trả lời: "Lão đại đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi. Chúng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể."

Gyuri cắn môi. Lúc này, một bác sĩ từ bên trong đi ra, Gyuri vội chặn ông ta lại: "Bác sĩ, Ham Eun Jung có sao không?"

Bác sĩ đã có tuổi, thần sắc rất uy nghiêm, trả lời không khách sáo: "Cô Eun Jung mất máu quá nhiều, thể lực cạn kiệt, vết thương bị nhiễm trùng, nên sốt cao. Người sắt cũng không chịu nổi nữa là, may mà không nguy hiểm đến tính mạng."

Gyuri liền rơm rớm nước mắt.

"Bác sĩ, còn Na Hyun Jung thì sao ạ?" Hyo Min tiến lên một bước.

Ông bác sĩ quay sang Hyo Min: "Cô Hyun Jung khá hơn một chút. Tuy có hiện tượng nôn ra máu nhưng cơ quan nội tạng chủ yếu không bị tổn thương. Chúng tôi đã dùng thuốc ngăn tình trạng suất huyết bên trong. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là cô ấy sẽ ổn."

Buổi tối, Eun Jung và Hyun Jung được đưa vào hai phòng bệnh riêng biệt. Nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại.

Xác định hai người đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, các thành viên tổ Khiên Đen lại quay về cơ quan, tiếp tục công việc liên quan đến vụ án của T.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Hong Bin định vào thăm hai người. Kết quả, trong phòng bệnh của Hyun Jung, Hyo Min ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay cô, còn cô vẫn đang ngủ say, sắc mặt bình thản.

Hong Bin âm thầm rời đi. Đến cửa phòng bệnh của Eun Jung, cậu ta liền nhìn thấy người đẹp Gyuri ngồi tạm vào chiếc ghế sofa cạnh giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Bộ não của Hong Bin đột nhiên hiện lên hình ảnh ở trên núi. Hyun Jung quay lưng về phía Eun Jung, nước mắt giàn giụa. Còn Eun Jung nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn.

Lại nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, trong lòng Hong Bin không rõ là dư vị gì. Cậu ta thở dài, quay người đi xuống tầng dưới.

Eun Jung chìm trong giấc mộng, đầu óc vụt qua vô số hình ảnh mơ hồ. Chị lại mơ thấy người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia. Cô cười với chị, còn chị nói: Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, chị sẽ không lấy ai khác.

Chị còn mơ thấy Hyun Jung. Chị ôm hôn cô như lúc ở trên trực thăng. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô khiến chị cảm thấy ấm áp. Môi lưỡi cô như mật ngọt, hoàn toàn mê hoặc chị, khiến chị càng muốn cô nhiều hơn nữa.

Chị biết mình thích Hyun Jung. Nhưng chị cũng hiểu rõ nguyên tắc mà bản thân cần phải tuân thủ là gì. Đó chính là bất kể thích Hyun Jung đến mức nào, chị cũng không thể ở bên cô.

Eun Jung đã cố đè nén tình cảm của mình nhưng càng tiếp xúc, chị càng bị cô thu hút. Trong bao năm qua, đây là lần đầu tiên chị không thể khống chế bản thân. Hôm nay ở trên máy bay, nghe cô vừa khóc vừa thốt ra nỗi ấm ức trong lòng, nghe cô nói sẽ từ bỏ tình cảm đối với chị, một nỗi đau to lớn trong giây lát đã nhấn chìm lý trí của chị. Nỗi đau đó tựa như từ nơi sâu thẳm trong xương tủy, huyết mạch trào ra khiến chị không thể khống chế, cũng không muốn tiếp tục kìm nén.

Vì vậy, chị đã cúi xuống hôn cô. Thậm chí, chị còn nảy sinh ý nghĩ, từ bây giờ trở đi, chị sẽ không bao giờ buông tay.

Lúc phá án, Eun Jung luôn tuân theo lí trí. Nhưng ở một số phương diện khác, chị thường tin tưởng vào trực giác của mình.

Ví dụ, bốn năm trước khi chị tỉnh lại, tất cả mọi người đều phủ nhận sự tồn tại của người con gái đó, nhưng chị luôn tin, cô ấy nhất định có thật. Bởi trong lòng chị, cảm giác vương vấn đối với cô ấy đã chiến thắng mọi chứng cứ.

Vậy mà bây giờ... Chị vốn không phải loại người một dạ hai lòng, thế nhưng tại sao có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt với người con gái khác? Chị không có cách nào khống chế bản thân, thậm chí còn muốn giành lấy Hyun Jung cho bằng được.

Một loạt cảm xúc nghi hoặc, ngọt ngào, áy náy, khao khát... đan xen, khiến bộ não của chị một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Một số hình ảnh vụn vặt cũng không ngừng vụt qua trong giấc mơ của Eun Jung. Chị ngồi ở trong phòng hồ sơ của đồn cảnh sát Quan Hồ, xem tư liệu về Hyun Jung. Cô hai mươi tư tuổi, sống ở thành phố Yang-gu, tốt nghiệp trường cảnh sát Inje. Lúc đó chị thầm nghĩ: người phụ nữ này xem ra không có gì bất thường.

Chị ôm cô, cùng cô lái xe mô tô đi xuyên qua con ngõ nhỏ ở thành phố Yang-gu. Mái tóc dài của cô bay bay, vương vào mặt chị, thân hình mềm mại và ấm áp ở trong lòng chị. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, chị tự nhiên không muốn buông tay.

Trong căng tin của cục công an, chị đứng ngoài cửa phát hiện Gyuri nhìn Hyun Jung bằng ánh mắt phức tạp.

Chị và cô ở trong văn phòng của tổ Khiên Đen, nghe T tuyên bố: "Tôi chỉ định Ham Eun Jung và Na Hyun Jung tham gia cuộc thi lần này".

"Bắt đầu từ nơi nào thì sẽ kết thúc ở nơi ấy. Năm năm trước là lần đầu tiên tôi gây án. Tôi xin lỗi".

...

"Na Hyun Jung... Hyun Jung..." Eun Jung gọi tên cô. Chị muốn mở mắt nhưng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ hành lang hắt vào. Gyuri đã thức dậy, ngồi ở sofa thẫn thờ nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh.

Trong giấc ngủ say, chị nhíu chặt đôi lông mày, không ngừng gọi tên một người phụ nữ khác. Nước mắt lại một lần nữa chảy dài xuống gò má Gyuri, cô đứng dậy, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống. Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay chị.

"Eun Jung..." Gyuri nói khẽ: "Chị vĩnh viễn không thể có được cô ấy, Eun Jung!" Cô giơ tay lau nước mắt lẩm bẩm: "Tại sao không chịu hiểu? Dù một lần hay hai lần, kết quả cũng chẳng khác nhau là bao".

Nửa đêm, tại văn phòng của tổ Khiên Đen, Cha Eun Teuk cùng các thành viên và một số cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm đang trao đổi về vụ án của T.

Lải Nhải đưa ra nghi vấn: "Nếu mục đích cuối cùng của T là trả thù cho Kang Soo Young, đồng thời trừng trị mấy kẻ giết người hàng loạt ẩn nấp trong rừng núi, vậy thì hắn có dụng ý gì khi giết năm người trước đó?"

Một cảnh sát lên tiếng: "Đều là trừ gian diệt ác, hắn giết cá nhỏ trước rồi giải quyết cá lớn sau".

Cha Eun Teuk nói: "Tôi nghĩ không chỉ đơn giản như vậy. Mọi người lên mạng mà xem. Bởi vì mấy vụ án trước đó, dạo này giới truyền thông và cư dân mạng hết sức quan tâm đến T. Bây giờ chúng ta chưa công khai nhưng sớm muộn gì cũng phải công bố vụ án. Các cậu có thể tưởng tượng ra sức ảnh hưởng của vụ án này, chắc chắn chấn động toàn quốc chứ chẳng chơi."

Hong Bin gật đầu: "Giống như Hyun Jung từng phân tích, nếu T chỉ đơn thuần định giết những người phạm tội, thì quá dễ dàng. Nhưng mục đích của hắn là khiến họ hoảng sợ, hắn muốn 'đóng đinh' họ trên cái giá nhục nhã. Vì vậy, hắn mới từng bước tiến hành kế hoạch trừng trị, thúc đẩy sự quan tâm của dư luận lên đến đỉnh điểm. Nếu chỉ đơn thuần tiến hành kế hoạch trả thù ở núi Daejeonsang, rất có thể sẽ không gây được sự chú ý rõ rệt như vậy".

Lải Nhải lật giở tập khẩu cung trong tay: "Jang Hae Ri và Oh Jong Hyun đều nhắc đến câu nói của T: nếu trái tim con người bị thứ bẩn thỉu che lấp thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?"

Tất cả mọi người đều im lặng. Vì vậy, đây mới chính là mục đích của T? Vạch trần những thứ bẩn thỉu nhất trong trái tim con người?

"Còn một nghi vấn nữa." Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng, "Trước khi qua đời, T cho biết, hắn là một trong số những kẻ giết người hàng loạt của vụ án xảy ra năm năm trước đồng thời xin lỗi Eun Jung. Năm năm trước đã xảy ra vụ án lớn gì vậy?"

Mọi người nhìn nhau rồi quay sang Đội trưởng Cha, Cha Eun Teuk lắc đầu: "Năm năm trước Eun Jung còn ở Seoul. Cô ấy giải quyết vụ án gì, tôi làm sao biết được".

"Ngày mai lão đại tỉnh lại, hỏi là biết ngay chứ gì." Lải Nhải nói.

Hong Bin lên tiếng: "Cũng không đúng. Nếu T chỉ định Eun Jung tham gia để xin lỗi về vụ án năm năm trước vậy thì tại sao hắn còn gọi cả Hyun Jung? Năm năm trước, Hyun Jung vẫn đang ở trường cảnh sát, không thể cùng Eun Jung tham gia vụ án".

Mọi người đều trầm tư suy nghĩ. Đúng thế, tại sao chứ?

Sáng hôm sau, Eun Jung mở mắt, liền nhìn thấy cô y tá xa lạ đang đo nhiệt độ cho mình. Thấy chị tỉnh lại, cô ta mỉm cười, hỏi: "Đồng chí cảnh sát, chị đã hạ sốt. Chị cảm thấy trong người thế nào? Còn nặng đầu không? Đã dễ chịu hơn chút nào chưa?"

Eun Jung không lên tiếng. Chị đảo mắt một vòng, phát hiện Lải Nhải và Mặt Lạnh đang đứng cạnh giường. Trong phòng chẳng còn người nào khác, Hyun Jung không ở đây. Nhưng qua vẻ mặt của bọn họ, chắc cô cũng bình yên vô sự.

Trong lòng âm thầm dậy sóng, Eun Jung thu hồi ánh mắt, dõi lên trần nhà. Lải Nhải ghé tai Mặt Lạnh, hỏi nhỏ: "Không phải lão đại bị sốt đến đầu óc ngẩn ngơ rồi chứ? Sao chẳng có phản ứng gì cả".

Mặt Lạnh trả lời chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào!"

Lúc này, Eun Jung mới đưa mắt nhìn bọn họ.

"Tôi đang nghĩ tới một số chuyện." Chị lên tiếng.

"Vâng..." Lải Nhải thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, chị chống tay xuống giường, lấy đà ngồi dậy. Cô y tá ở bên cạnh giật mình, vội ngăn lại. "Chị không thể rời khỏi giường bệnh". Lải Nhải và Mặt Lạnh cũng tiến lại gần. Lải Nhải nói: "Lão đại làm gì thế? Chị mau nằm xuống đi, có việc gì dặn bọn em là được rồi".

Eun Jung rút mũi kim truyền ở mu bàn tay ra, đồng thời mở miệng: "Đưa tôi đi gặp Na Hyun Jung".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro