Chương 23: Hình Dáng Mơ Hồ Của Em (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Mặt Lạnh lái chiếc Land Rover của Eun Jung đến bệnh viện. Eun Jung đã thay sang bộ quần áo jacket đen và quần ống rộng vì chân trái chị vẫn bị băng bó. Chị nhận chìa khóa từ tay Mặt Lạnh, ngồi vào vị trí tài xế.

Mặt Lạnh ném một túi xách xuống ghế lái phụ, bên trong đựng vài bộ quần áo, bản đồ, tư liệu liên quan đến Hyun Jung, chai nước khoáng và thuốc Eun Jung dùng trong mấy ngày tới, trong đó có một lọ thuốc giảm đau dự phòng.

"Chị đi mấy ngày?" Mặt Lạnh hỏi

Eun Jung nổ máy: "Khoảng ba, bốn ngày. Giúp tôi chăm sóc Hyun Jung."

Mặt Lạnh gật đầu, không hỏi thêm điều gì. Eun Jung nhanh chóng lái ôtô rời khỏi bệnh viện, còn Mặt Lạnh bắt taxi về Cục công an.

Cách đó mấy chục mét, bên dưới tòa nhà điều trị, Gyuri đứng ở góc hành lang, dõi theo xe của Eun Jung. Một lúc sau, cô ngẩng đầu về phía ô cửa phòng bệnh của Hyun Jung, sắc mặt càng trở nên u ám.

Thị trấn nhỏ miền Bắc vào tháng 10 đã có không khí se lạnh của mùa đông. Đường phố dọc bên bờ sông là những ngôi nhà cũ mới đan xen, xe cộ và người đi lại thưa thớt.

Eun Jung dừng xe bên đường, tìm đến số nhà 17 ngõ Dongju, huyện Yangjeon, nơi Hyun Jung sống lúc nhỏ.

Đây là một ngôi nhà ba tầng mới xây, tầng một là một tiệm tạp hóa nhỏ. Eun Jung đi đến mua bao thuốc lá, nhân tiện hỏi thăm bà chủ quán: "Tôi muốn hỏi một chút, tôi có một người bạn tên Na Hyun Jung, trước kia từng sống ở địa chỉ này, chị có biết không?"

Bà chủ là người phụ nữ chất phát tầm 40 tuổi, lắc đầu: "Không, tôi chưa nghe nói bao giờ."

"Chị dọn đến đây từ khi nào vậy?"

Bà chủ cười cười: "Khoảng ba bốn năm nay. Bạn cô ở từ năm nào thế?"

"Hồi nhỏ, cô ấy sống ở đây, sau này dọn đi nơi khác, tính ra cũng mười mấy năm rồi." Eun Jung đáp.

Bà chủ "ồ" một tiếng: "Mấy năm trước, mảnh đất này được người mua lại rồi xây một loạt nhà để bán. Những hộ cũ không biết chuyển đi đâu."

"Vâng." Im lặng vài giây, Eun Jung lại hỏi: "Vậy chị có biết người mua mảnh đất này là ai không?"

Bà chủ hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này, nhưng trông Eun Jung có vẻ đứng đắn, bà cũng nói ra điều mình biết: "Tôi không rõ lắm. Tuy nhiên, nghe nói mảnh đất đã qua tay nhiều chủ mới đến người chủ cuối cùng."

Rời khỏi tiệm tạp hóa, Eun Jung đứng bên lề đường quan sát xung quanh. Ánh mắt chị dừng lại ở một quán ăn nhỏ trông có vẻ lâu đời ở đầu một ngã rẽ. Vẫn chưa đến buổi trưa, quán ăn không một người khách, chỉ có bà già tóc bạc ngồi nhặt rau ở cửa.

Eun Jung đi đến bên bà lão, cúi xuống hỏi thăm: "Bà ơi, cháu muốn hỏi bà về một người được không ạ?

Bà lão nhướng mày nhìn chị: "Cháu gái muốn hỏi ai thế?"

"Bà có biết Na Hyun Jung không ạ? Cháu là bạn của cô ấy."

Bà lão ngẫm nghĩ một lúc: "Có phải Hyun Jung ngày trước sống ở ngõ đằng kia không? Nhà con bé chuyển đi lâu lắm rồi, sao cháu tìm đến nơi này?"

Eun Jung cười cười: "Cháu và Hyun Jung mất liên lạc mấy năm rồi. Cháu nhớ cô ấy từng bảo cô ấy sống ở đây nên hôm nay nhân tiện đi qua, vào hỏi xem có tin tức của cô ấy không?"

Bà lão cười, kéo chiếc ghế cho chị: "Cháu ngồi đi. Nhà con bé chuyển đi cũng phải 10 năm rồi còn gì. Nhưng tôi nhớ mấy năm trước, Hyun Jung quay về đây một lần, còn nói chuyện với tôi một lúc lâu."

Eun Jung ngồi xuống: "Bà có nhớ cô ấy quay về năm nào không ạ?"

Bà lão thở dài: "Cuối năm 2010, chính là năm nhà con bé xảy ra chuyện ấy. Con bé cũng thật đáng thương, bố mẹ đều mất không còn, chuyện trước kia thì quên tiệt". Bà nở nụ cười hiền từ: "Nó lên thành phố học mấy năm mà thay đổi nhiều quá. Đúng là sống ở thành phố lớn có khác, xinh đẹp hơn trước nhiều."

Eun Jung im lặng một lát, lại hỏi: "Bà có ảnh cô ấy lúc còn nhỏ không ạ?"

Bà lão lắc đầu: "Tôi làm gì có."

Eun Jung cười cười: "Cô ấy còn họ hàng thân thích không ạ?"

"Bên nội cô bé không còn ai. Về đằng ngoại, nghe nói mẹ nó còn một người chị gái nhưng không ở tỉnh Gyeongsang, hình như mấy năm trước cũng qua đời rồi. Hyun Jung là đứa trẻ đáng thương, bây giờ chỉ còn lại một thân một mình."

Có khách đi vào quán, bà lão liền đứng dậy chào mời. Eun Jung cũng gọi một bát mì mà bà giới thiệu. Nhìn nồi nước dùng sôi sùng sục ở gần cửa ra vào và chiếc bàn cũ kỹ trước mặt, chị chợt nhớ đến bộ dạng thích thú của Hyun Jung trước đồ ăn trên phố.

... Tôi mua ở quán bên đường, ngon cực kỳ. Khi nói câu này, đôi mắt cô sáng rực.

Nghĩ đến đây, Eun Jung khẽ mỉm cười. Chị rút điện thoại, tìm số của cô, yên lặng vài giây rồi bấm nút gọi đi.

Hyun Jung đã có thể ngồi dậy, đang ăn cơm trưa. Hộp cơm và chiếc thìa vẫn là của ngày hôm qua, nhưng cô có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Có những người luôn mang lại cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Khi ngậm thìa cơm mà Eun Jung từng dùng, cô chợt cảm thấy mùi vị của chị, bộ não bất giác hiện ra hình ảnh chị dùng chiếc thìa này.

Trong lòng Hyun Jung hết sức buồn bực. Vậy mà mấy cô y tá đi kiểm tra phòng còn đang tán gẫu về Eun Jung ở ngoài hành lang.

Cũng phải thôi, Hyun Jung chua chát nghĩ thầm, người phụ nữ như chị đi đâu mà chẳng được hoan nghênh, kể cả phái nữ. Vài ngày trước, cô còn nghe mấy người cảnh sát hình sự nói chuyện phiếm, rằng mấy năm qua, ngành Công an và kiểm sát ở thành phố Daegu chắc có tới một tá hoa khôi thích Eun Jung. Vậy mà chị không chút động lòng.

Ngoài cửa, các cô y tá trẻ vẫn còn đang trò chuyện rôm rả:

"Nghe nói, chị cảnh sát hình sự đó là nhân vật chủ chốt phá vụ án lần này."

"Nhìn trẻ thế, chắc chưa đến ba mươi đâu nhỉ? Chị ấy xinh đẹp quá đi!"

"Sao chị ấy xuất viện nhanh vậy? Chủ nhiệm đã đồng ý chưa?"

"Có đồng ý đâu. Chị ấy chào một câu rồi bỏ đi mất, nói là đi điều tra vụ án, còn bắt bác sĩ kê đơn thuốc giảm đau nữa."

...

Thuốc giảm đau ư?

Hyun Jung mải suy tư, vô thức cầm chiếc thìa khoét một lỗ trong hộp cơm.

Kết quả, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, di động ở đầu giường đổ chuông, màn hình hiện lên hàng chữ 'Ham khốn kiếp vô sỉ bắt cá hai tay'.

Hyun Jung phân vân vài giây rồi bắt máy. Tuy nhiên, cô không nói một lời.

"Alo!" Đầu bên kia truyền đến giọng phụ nữ ôn hòa, "Em đang làm gì vậy?"

Hyun Jung: "Tôi chẳng làm gì cả."

Nghe ngữ khí lạnh nhạt của Hyun Jung, trong đầu Eun Jung hiện lên hình ảnh gương mặt ửng đỏ ra vẻ tức giận của cô, trái tim chị bất giác mềm nhũn. Chị cười khẽ một tiếng, gõ gõ tay xuống mặt bàn.

"Hôm nay, em đỡ hơn chưa?"

Hyun Jung không thèm trả lời. Eun Jung cũng chẳng bận tâm, từ tốn dặn dò: "Em đừng tùy tiện xuống giường, có chuyện gì giao cho họ làm."

Hyun Jung vẫn im lặng. Eun Jung không tiếp tục nói chuyện. Chị dõi mắt ra ngoài bờ sông, bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng thở của cô. Chỉ như vậy, chị cũng thấy mãn nguyện rồi.

Đầu kia không lên tiếng, Hyun Jung buồn bực trong lòng, lại cất giọng lạnh lùng : "Có chuyện gì không? Không thì tôi dập máy đây."

Trầm mặc vài giây, chị nói: "Nhớ em nhiều!"

Tim Hyun Jung đập loạn nhịp. Cho đến khi buông điện thoại, cô vẫn ngẩn ngơ dõi mắt về phía trước. Một lúc sau, cô mới phát hiện mặt mình nóng bừng, tâm trạng xốn xang khó tả.

Cuối cùng cô gửi đi một tin nhắn. Sau đó, bỏ điện thoại sang một bên tiếp tục ăn cơm.

Trong quán ăn, bà lão bưng một bát mì đi tới, cười hỏi: "Cháu gái có ăn ớt không?"

Eun Jung cầm đũa: "Cháu không ạ."

Điện thoại báo có tin nhắn, chị cầm lên xem. Là Hyun Jung gửi tới, chỉ có hai từ: 'Khốn khiếp!'

Eun Jung bỏ máy xuống, cúi đầu ăn mì. Bà lão ỡ bên cạnh cười nói: "Cháu có thói quen giống hệt Hyun Jung. Lúc nhỏ, con bé hay đến quán tôi, nhưng không bao giờ ăn ớt."

Eun Jung liền ngẩng đầu. Chị bất giác nhớ tới những lúc ăn cơm ở căng tin, lần nào Hyun Jung cũng bỏ một thìa ớt vào bát, đánh chén ngon lành.

"Vậy sao?" Chị lên tiếng, "Cháu nhớ hồi gặp cô ấy, cô ấy lại rất thích ăn ớt."

Bà lão ngạc nhiên: "Thế à?" Nhưng bà lập tức thông suốt vấn đề: "Khẩu vị của con người nhiều khi cũng thay đổi. Lúc trưởng thành thích ăn những thứ từ ngày xưa không bao giờ động đến cũng là lẽ thường tình."

Eun Jung gật đầu, tiếp tục ăn mì.

Eun Jung ở huyện Yangjeon một ngày, đi hết trường cấp 1, cấp 2 của Hyun Jung từng theo học. Do cách mười mấy năm nên chị cũng không thu hoạch được thông tin có giá trị. Công tác lưu trữ hồ sơ ở trường huyện chẳng ra sao, chị lấy được mấy tấm ảnh lúc cô còn bé nhưng tất cả đã ố vàng, không nhìn rõ mặt người.

Sáng hôm sau, Eun Jung lái xe tới trường cảnh sát Inje ở thành phố Inje.

Nhân viên quản lý phòng hồ sơ là một người đàn ông ngoài 40 tuổi. Eun Jung xuất trình thẻ công tác với anh ta: "Tôi đến từ đội cảnh sát hình sự của Cục Công an tỉnh. Tôi cần kiểm tra tất cả tư liệu về lớp điều tra hình sự khóa 56 của trường các anh."

Nhân viên quản lý tỏ ra khó xử: "Đồng chí cảnh sát, đồng chí cần tư liệu khóa 56 để làm gì? Mấy năm trước, tòa văn phòng từng xảy ra hỏa hoạn, hồ sơ của mấy khóa như 44, 56, 57, đều bị cháy rụi cả rồi."

Eun Jung chau mày: "Không có hồ sơ điện tử sao?"

Nhân viên quản lý thở dài: "Chúng tôi là ngôi trường nhỏ, lúc đó chẳng có kinh phí. Hệ thống máy tính sau này mới làm nên những tư liệu đó đã bị mất hoàn toàn. Thành thực xin lỗi đồng chí!"

"Không sao, cảm ơn anh." Eun Jung trầm tư một lúc rồi quay người đi.

Văn phòng điều tra hồ sơ cũng nằm ở cùng một tòa nhà. Khi Eun Jung đi vào, bên trong có ba bốn thầy giáo. Nghe chị giới thiệu, họ đều tỏ ra bất ngờ.

Chủ nhiệm khoa là người đàn ông năm mươi tuổi, tóc muối tiêu. Nghe nhắc đến tên Na Hyun Jung, ông lãnh đạm: "Em đó đã tốt nghiệp bao năm rồi, tôi làm sao nhớ nổi."

Một cô giáo ở bên cạnh mỉm cười: "Thầy chủ nhiệm không nhớ sao? Đó là một cô gái xinh xắn, điềm đạm, ít nói. Tôi còn nhớ, hình như em ấy làm việc ở một đồn cảnh sát nào đó của thành phố Yang-gu thì phải. Công việc không tồi, nhưng sau khi tốt nghiệp, chẳng thấy em ấy quay về trường gì cả. Cảnh sát Ham tìm Hyun Jung có chuyện gì vậy?"

Eun Jung cười cười: "Cô ấy chuyển công tác lên Công an tỉnh, biểu hiện khá xuất sắc. Lãnh đạo sai tôi đi khảo sát một chuyến."

Nghe chị nói vậy, các thầy cô đều khen Hyun Jung hết lời, nào là nghiêm túc, học hành chăm chỉ... Eun Jung yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi han một hai câu. Mấy thầy cô hưng phấn kể hết những điều mình biết. Cô giáo lại nói: "Tôi còn nhớ Na Hyun Jung rất thích làm đẹp. Không rõ bây giờ thế nào rồi?"

Eun Jung mỉm cười: "Giờ cô ấy vẫn vậy."

Cô giáo kể tiếp: "Em ấy cứ cách vài ba ngày là đi thẩm mỹ viện, còn thích trang điểm nữa. Đến lúc tốt nghiệp đúng là xinh ra nhiều."

"Bây giờ cô ấy không trang điểm nữa." Eun Jung đáp.

Địa điểm cuối cùng Eun Jung đi là địa chỉ thường trú sau này của Hyun Jung ở thành phố Yang-gu.

Tuy nhiên, tình hình cũng tương tự huyện Yangjeon. Vì gia đình cô mới chuyển đến đó, lại không mấy thân thiết với hàng xóm làng giềng. Bốn năm trước, nhà cô bị cháy rụi, bây giờ xây mới hoàn toàn, gần như không còn dấu vết chứng tỏ Hyun Jung từng sống nơi này.

Tầm chạng vạng, Eun Jung lái xe ra bờ sông, lặng lẽ hút thuốc. Thành phố Yang-gu là nơi chị và Hyun Jung gặp nhau.

Hyun Jung bị ngạt thở trong vụ hỏa hoạn bốn năm trước dẫn đến mất trí nhớ.

Còn chị, theo lời bác sĩ và cơ quan chị công tác lúc bấy giờ, tức sở Công an thành phố Seoul, chị bị thương nặng trong vụ nổ năm năm trước, hôn mê một năm mới tỉnh lại.

Sau khi chị tỉnh lại, tất cả không có gì bất thường ngoài người phụ nữ không rõ hình dáng trong giấc mơ hằng đêm. Thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của cô gái đó là một chiếc nhẫn.

Eun Jung rút ví tiền khỏi túi quần. Trong ví kẹp một chiếc nhẫn bạch kim đã bị xỉn. Lúc tỉnh lại, chiếc nhẫn này nằm ở ngón giữa tay trái của chị, nó bị kẹt ở đốt ngón tay, không thể lấy ra. Sau này, chị gầy đi nhiều nên mới tháo ra, cất vào ví.

Chị lên mạng tra ý nghĩa của việc đeo nhẫn ngón giữa. Đó là 'đang yêu say đắm' hoặc 'đã đính hôn'.

Trầm tư một lúc, Eun Jung hít vội vài hơi rồi dập tắt mẩu thuốc, gọi điện thoại cho Mặt Lạnh: "Hyun Jung từng tiết lộ, trước đây cô ấy từng có người yêu. Hãy gửi địa chỉ và số điện thoại liên lạc của cô ta cho tôi."

Nhận được điện thoại của Eun Jung, Mặt Lạnh lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó xử. Thân thế, học lực, hồ sơ đều có thể điều tra, 'người yêu cũ' thì điều tra kiểu gì?

Tuy nhiên, Mặt Lạnh là người theo trường phái hành động, ngẫm nghĩ một hồi, anh ta quyết định bắt xe đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Hyun Jung và Hyo Min đang trò chuyện, còn Hong Bin ngồi một bên gọt táo.

Mấy ngày không gặp, Hyun Jung trêu Hyo Min: "Chị chơi trò mất tích với em đó à?"

Hyo Min đổ canh gà ra bát, đặt trước mặt cô: "Chị phải quay về thành phố Yang-gu vì còn nhiều công việc cần xử lý. Ngoài ra, chị cũng cần suy nghĩ một vấn đề."

Hyun Jung cầm bát canh, uống một ngụm.

"Ngon quá!" Cô suýt cắn vào lưỡi mình. Hong Bin liền quay đầu.

"Có phần của cậu đấy!" Hyo Min mỉm cười: "Tôi nấu khá nhiều, mình cô ấy không uống hết đâu!"

Hong Bin lập tức nịnh nọt: "Tôi biết bác sĩ Park tốt nhất mà."

Hyun Jung mỉm cười, ngẩng đầu hỏi Hyo Min: "Chị suy nghĩ vấn đề gì thế?"

"Chuyện gia nhập Tổ Khiên Đen."

Hyun Jung và Hong Bin đều nhìn chị chằm chằm.

"Chị đã quyết định chuyển công tác đến đây." Hyo Min từ tốn mở miệng.

Hyun Jung lại uống một ngụm canh gà, cười hỏi: "Trước kia, Công an tỉnh và Sở Công an thành phố đều mời chị nhiều lần nhưng chị đều không nhận lời. Chị nói, thích môi trường làm việc thuần túy và yên tĩnh ở thành phố Yang-gu cơ mà. Lần này tại sao chị lại thay đổi ý định?"

Hong Bin giả vờ không để ý đến hai người nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe.

Hyo Min cụp mi: "Em thử nói xem tại sao?"

Hyun Jung giật mình, toàn thân cứng đờ trong giây lát. Nghe giọng điệu của Hyo Min, Hong Bin cũng trở nên căng thẳng. Thôi xong rồi, bác sĩ Park cuối cùng cũng quyết định tranh giành Hyun Jung với Ham lão đại, chị ấy chuẩn bị tỏ tình hay sao?

Nào ngờ giây phút yên lặng ngắn ngủi, Hyo Min nở nụ cười ôn hòa: "Chị không có nhiều bạn bè, ờ thành phố Yang-gu mấy năm cũng chỉ có em và Hong Bin, cộng thêm Dani nữa là ba. Lần này, chị định đưa cả Dani đến đây. Thật ra đối với chị, làm việc ở đâu cũng như nhau, tại sao không lựa chọn ở bên cạnh mọi người?"

Dani là trợ lý của Hyo Min ở thành phố Yang-gu.

Hyun Jung và Hong Bin đều thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt bát canh xuống bàn, ngồi thẳng người, giơ tay về phía chị: "Park Hyo Min, hoan nghênh chị gia nhập Tổ Khiên Đen."

"Cảm ơn em."

Bốn mắt chạm nhau. Vì khoảng cách khá gần nên Hyun Jung dường như nhìn thấy bóng mình trong con ngươi của chị. Cô mỉm cười, buông tay chị, bắt đầu tán gẫu về các món ăn ngon và nơi vui chơi giải trí ở thành phố Daegu. Hong Bin nhanh nhảu, hẹn cả ba lần sau đi ăn ở đâu, đi chơi chỗ nào...

Trời sẩm tối rất nhanh, Hyo Min thu dọn bình giữ nhiệt, đứng dậy cáo từ. Hong Bin cũng phải trở về cơ quan nên cùng chị đi xuống dưới. Hyun Jung ăn hết quả táo, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm. Cô đã có thể đi lại và làm một số việc đơn giản, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh.

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Mặt Lạnh xách túi hoa quả đi vào phòng.

Hong Bin và Hyo Min đi ra ngoài cổng bệnh viện bắt taxi. Lúc này, là giờ cao điểm nên đợi mãi cũng chẳng thấy một chiếc xe nào chạy qua. Hong Bin đứng dưới lòng đường một lúc, vừa quay đầu, cậu ta liền giật mình.

Vì Hyo Min đang hút thuốc. Chị đứng dưới ánh đèn đường, tay kẹp điếu thuốc, lặng lẽ đưa lên miệng. Chị có dáng vẻ nho nhã, ngón tay trắng trẻo nên bộ dạng hút thuốc mang lại vẻ đẹp mâu thuẫn, giống như một nữ sinh đơn thuần hóa ra cũng có mặt ngỗ nghịch mà không ai biết.

Hong Bin đột nhiên cảm thấy có chút thương xót. Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu ta lên tiếng: "Bác sĩ Park, nếu đã thích Hyun Jung, tại sao chị không theo đuổi chị ấy?" Lời nói vừa thốt ra miệng, cậu ta muốn tát mình một cái.

Hyo Min ngẩn người, cánh tay cầm thuốc buông thõng. Chị dõi mắt về phía dòng xe cộ trên đường, trầm mặc hồi lâu.

Hong Bin hối hận bản thân đã quá đường đột, vừa định chuyển đề tài, liền nghe chị nói: "Bởi tôi biết rõ, cô ấy sẽ không đón nhận tôi. Tính cách cô ấy rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích. Chúng tôi quen nhau khá lâu, nếu trong lòng có tôi, cô ấy đã đến bên tôi từ lâu rồi. Hong Bin, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, cứ như bây giờ cũng tốt".

Về cuộc viếng thăm đột ngột của Mặt Lạnh, Hyun Jung cũng có chút bất ngờ. Nhưng nhớ đến tính cách 'bà nội trợ' của anh ta, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Mặt Lạnh không phải là người có sở thích hàn huyên, tán gẫu nên sau khi hỏi dăm ba câu về bệnh tình của Hyun Jung, anh ta thò tay lục tìm túi quần rồi đi ngay vào chủ đề chính: "Tôi quên không mang theo điện thoại, cho tôi mượn máy của cô một lát"

Hyun Jung không hề nghi ngờ, lập tức đưa di động cho anh ta. Mặt Lạnh đứng dậy đi ra ngoài hành lang, Sau đó, anh ta mở nhật ký cuộc gọi, dò tìm một lúc, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, Anh ta nhanh chóng lưu số điện thoại vào máy của mình rồi quay về phòng bệnh trả máy cho Hyun Jung.

"Cảm ơn cô." Mặt Lạnh nói, "Tôi còn có chút việc, cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi về đây."

Hyun Jung vẫy tay chào anh ta. Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mặt Lạnh đi một đoạn mới gọi điện thoại cho Eun Jung: "Người đó tên là Yang Ji Won, số điện thoại 186XXXXXXX."

Eun Jung hơi bất ngờ khi Mặt Lạnh tìm được số điện thoại nhanh như vậy. Chị hỏi: "Cậu tìm kiểu gì thế?"

"Tôi xem nhật ký cuộc gọi của Hyun Jung, cô ấy đặt tên đối phương là 'Bạn gái cũ ngu xuẩn Yang Ji Won'."

Eun Jung cười cười, cất giọng khinh mạn: "Đúng là ngu xuẩn còn gì?"

Mặt Lạnh cũng nhếch miệng. Vừa chuẩn bị gác máy, anh ta liền nghe Eun Jung hỏi: "Của tôi đặt là gì?"

Mặt Lạnh ngập ngừng vài giây.

"Cậu cứ nói đi."

"Ham khốn khiếp bắt cá hai tay."

Eun Jung lặng lẽ gác máy.

Hyun Jung nằm trên giường đang ngủ chập chờn liền nghe thấy tiếng tít tít báo có tin nhắn.

'Em đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy cho tôi chút thời gian' – Eun Jung.

Cô nhìn điện thoại một lúc rồi ném sang một bên, không thèm trả lời tin nhắn của chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro