Chương 25: Theo Chị Về Nhà (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước trong nhà tắm chảy ào ào, Hyun Jung một mình ở sofa, thẫn thờ hồi lâu. Kể từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu sống chung với một người phụ nữ khác? Lý trí đã chấp nhận, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn như trong cơn mộng du.

Tuy nhiên, từ trước đến nay, Hyun Jung là người thấu tình đạt lý, một khi đã nhận lời Eun Jung, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, cô rất hiếu kỳ về việc xảy ra trong quá khứ, việc sống chung với chị có thể giúp hai người nhanh chóng khôi phục trí nhớ không biết chừng, Ngoài ra, chị cũng đáng thương biết bao...

Đang chìm trong suy tư, Hyun Jung chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô đứng dậy đi mở cửa, liền bắt gặp vẻ mặt vô cùng kinh ngạc căng thẳng của Hong Bin.

Nhìn thấy cậu ta, Hyun Jung sửng sốt, vài giây sâu mới nhớ ra, Eun Jung bảo cậu mang hành lý của cô đến đây. Thế là cô lập tức đóng sập cửa ngay trước mặt cậu ta.

Nghĩ đến vẻ mặt của Hong Bin vừa rồi, Hyun Jung vô thức cúi xuống quan sát bản thân. Cô mới phát hiện, mình vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân và đi dép lê của bệnh viện. Bị Eun Jung hôn cả buổi tối, lại thêm buổi sáng nay, đầu tóc cô rối bù, đôi môi sung vù, bên dưới xương đòn trong cổ áo còn vết răng rõ rệt...

Hyun Jung vô cùng xấu hổ, vội vàng cài cúc cổ áo, bình ổn hơi thở mới giả bộ bình tĩnh mở cửa.

Hong Bin nhìn cô với ánh mắt đầy tủi thân. Hyun Jung quyết định làm 'người ác', áp chế đối phương trước: "Sao thế? Cậu có thái độ kiểu gì vậy? Tự dưng nhìn tôi bằng ánh mắt đó?"

Hong Bin bi phẫn: "Lẽ nào đúng như em nghĩ? Chị bị chị ấy... Hai người nhanh như vậy sao?"

Hyun Jung đỏ mặt, giật túi đồ trong tay cậu ta: "Đầu óc cậu toàn nghĩ linh tinh gì thế? Tôi chỉ bị cắn một phát thôi mà?"

Hong Bin tròn mắt: "Chỉ bị cắn một phát thôi?" Cậu ta cảm thấy mù mờ, người từ trước đến nay luôn trầm ổn, lạnh lùng như Eun Jung lại cắn Hyun Jung một phát?

Hyun Jung không thể tiếp tục đề tài này, cô bỏ túi đồ xuống đất khoanh tay nói với cậu ta: "Hong Bin, bây giờ tôi không có cách nào giải thích rõ với cậu. Chúng tôi... Đã ở bên nhau rồi. Nhưng tôi tạm thời dọn đến đây để điều tra vụ án mà T nói. Cậu nhớ đừng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Cảm ơn, không có việc gì thì tôi đóng cửa đây."

"Hả?"

Hyun Jung đóng sập cửa, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thật ngại quá, cô một lần nữa dùng khí thế trấn áp Hong Bin.

Trong nhà tắm, Eun Jung đã tắt vòi nước, cầm khăn mặt lau đầu. Nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, chị cười tủm tỉm.

Lau đầu xong, chị mặc áo choàng tắm, nhưng vừa định mở cửa, chị mới chợt nhớ ra mình chưa mặc áo quần tử tế. Vì sống độc thân nên chị có thói quen cứ mặc như vậy đi ra ngoài.

Tuy nhiên, Eun Jung chỉ ngập ngừng vài giây. Sau đó thản nhiên bước ra. Hyun Jung đang tựa người vào cửa nhà, vô thức ngẩng đầu sang một bên khi nhìn thấy Eun Jung.

"Em cũng đi tắm đây." Cô nhanh chóng lấy bộ đồ và khăn mặt trong túi hành lý, đi qua người chị vào nhà tắm. Cô khóa trái cửa, bỗng thấy hơi buồn cười.

Bây giờ, chị đã là người yêu của cô, là 'vị hôn thê' cô vừa tìm lại được. Nghĩ tới điều này, tâm trạng Hyun Jung bỗng cảm thấy ngọt ngào chưa từng thấy xuất phát từ đáy sâu trong nội tâm. Cô không nhịn được, xoay tròn một vòng, vừa tắm vừa ngâm nga.

Eun Jung vào phòng ngủ mặc áo sơ mi rồi đi đến sofa ngồi xuống, châm điếu thuốc.

Lúc này đã gần trưa, căn phòng ngập tràn ánh nắng. Từ nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy và tiếng hát khe khẽ. Dưới nền nhà có chiếc túi xách màu đỏ cam, trên bàn uống nước là di động của cô.

Ngôi nhà vốn lạnh lẽo, tĩnh mịch có thêm hơi thở và dấu vết của cô trở nên ấp áp hẳn. Chị ngẩng đầu, dõi mắt về phía cửa nhà tắm, miệng hơi nhếch lên.

Hyun Jung vừa tắm xong đi ra ngoài, liền thấy Eun Jung đang ngồi ở phía đối diện, nhìn cô chăm chú. Tóc chị vẫn chưa khô, đôi mắt đen ngời sáng, áo sơ mi không cài hết cúc cổ, cổ áo hơi mở ra. Trông chị lúc này vô cùng quyến rũ.

"Lại đây hôn một cái nào." Eun Jung lên tiếng.

Hyun Jung đờ ra trước lời mời gọi thẳng thừng của chị, cô lập tức từ chối: "Không được. Em phải đi giặt quần áo bây giờ."

Nói xong, cô đi ra ngoài ban công, nơi để máy giặt, rồi lại nhìn qua chậu quần áo bẩn của Eun Jung ở bên cạnh. Hyun Jung bắt đầu công việc của một người vợ đảm đang là giặt quần áo cho 'chồng' của mình.

Một khi đã quyết định sống chung thì bước tiếp theo là phải tìm hiểu ngôi nhà mới, Hyun Jung giặt quần áo rồi đi vào phòng khách. Thấy Eun Jung tắt mẩu thuốc, đứng lên, cô chợt có chút căng thẳng, đi nhanh về phía thư phòng: "Em thăm quan một lát."

Thư phòng sạch sẽ gọn gàng, còn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa. Hyun Jung dạo một vòng, nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề: Căn hộ chỉ có một chiếc giường.

Từ phòng ngủ đi ra ngoài, thấy Eun Jung vẫn thản nhiên như không, cô chẳng nhắc đến vấn đề đó mà chỉ nói: "Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm, nhân tiện mua chút đồ."

Hai người giải quyết bữa trưa tại một quán ăn nhỏ gần khu chung cư. Chắc Eun Jung thường đến đây ăn cơm, vì khi chị cùng cô đi vào, mấy nhân viên phục vụ đều tỏ ra ngạc nhiên. Hyun Jung ngồi yên vị một lúc, họ vẫn thỉnh thoảng liếc qua bên này.

Đến lúc hai người ăn cơm xong, đám nhân viên càng kinh ngạc hơn. Ngay cả Hyun Jung cũng bất ngờ, vì Eun Jung tuy không nhiều lời nhưng chăm sóc cô vô cùng chu đáo.

Khi cô nhân viên bê dĩa sắt đựng thịt bò xào nóng hổi lên, chị liền gõ xuống mặt bàn: "Đặt sang bên này". Đến khi hết nóng chị mới đẩy về phía Hyun Jung.

Món ăn bày lên hết, cô tỏ ra vui mừng: "Đều là món em thích".

Chị nói: "Chị gọi theo khẩu vị của em mà".

Cô uống hết trà nhưng không chú ý, chị liền giơ tay bảo nhân viên phục vụ rót thêm. Cuối cùng, khi người nhân viên bê đĩa hoa quả tới, cô vừa định ăn liền bị chị ngăn lại. Chị quay đầu nói với nhân viên: "Cô dọn đi, thời gian này cô ấy không được ăn đồ lạnh."

Người nhân viên nở nụ cười mang hàm ý sâu xa. Hyun Jung biết cô ta hiểu nhầm, tưởng cô 'đến tháng' nên Eun Jung mới quan tâm như vậy. Trên thực tế, chỉ là cô mới lành vết thương.

Hyun Jung mỉm cười, vừa uống nước vừa lên tiếng: "Chị 'nhập vai' nhanh quá đấy, em còn chưa mấy thích ứng."

Eun Jung đặt tay lên thành ghế phía sau, uống một ngụm trà, từ tốn mở miệng: "Đó là lẽ dĩ nhiên! Chị chưa bao giờ thoát khỏi vai diễn, đâu giống em."

Hyun Jung suýt sặc nước, chột dạ nên lặng thinh.

Buổi chiều siêu thị đông người, Hyun Jung đẩy xe hàng còn Eun Jung ôm eo cô. Hai người cần mua rất nhiều đồ: ga trải giường và vỏ chăn mới, dép đi trong nhà, chậu, dầu gội, sữa tắm... Tại sao không lấy đồ dùng cá nhân từ ký túc? Hyun Jung cũng có ý đồ riêng. Thứ nhất, thỉnh thoảng cô cũng phải quay về ký túc một vài ngày, để che giấu chuyện sống chung với Eun Jung. Thứ hai, sống chung là quyết định hơi đột ngột, nhỡ một ngày nào đó xảy ra mâu thuẫn, cô vẫn còn nơi để trú ngụ.

Trong lúc Hyun Jung chọn đồ, Eun Jung đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giơ tay ngăn cô: "Thứ này nhà có, không cần mua."

"Vâng."

Hai người nhanh chóng chọn xong. Lúc thanh toán, Eun Jung đứng trước quầy thu ngân, tay cầm ví tiền, Hyun Jung ở bên cạnh xe đẩy chờ đợi.

Kết quả, cô nhìn thấy Gyuri ở một nơi không xa. Gyuri cũng đang đẩy xe hàng, cách Hyun Jung hơn mười mét. Cô ta mặc một chiếc áo màu phấn hồng, váy dài trắng, nhìn giống như một nàng tiên. Nhìn thấy Hyun Jung và Eun Jung, sắc mặt cô ta không chút biểu cảm.

Trước đây, Hyun Jung nghe mọi người tán gẫu, nói Gyuri theo đuổi Eun Jung ráo riết, còn theo chị từ Seoul đến tận Daegu, thậm chí mua nhà cùng một khu với chị nên hôm nay gặp cô ta ở siêu thị cũng không phải là điều quá bất ngờ.

Hyun Jung và cô ta chạm mắt trong giây lát. Cô đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với đối phương. Gyuri liền biến sắc mặt. Hyun Jung quay đi chỗ khác, không nhìn cô ta nữa.

Eun Jung dường như không nhìn thấy Gyuri. Thanh toán xong, chị cất ví tiền rồi ôm eo cô, hai người rời khỏi siêu thị.

Vì mất nhiều thời gian ở siêu thị nên hai người về nhà đã là tầm chạng vạng. Eun Jung xách mấy túi lớn, còn Hyun Jung chỉ xách túi đồ đông lạnh.

Trong lúc xếp đồ vào trong ngăn đá, đầu óc cô chợt vụt qua một ý nghĩ. Nhỡ một ngày nào đó xuất hiện vị hôn thê thật sự của chị thì sao? Cô đã mở lòng đến với chị, nếu thật sự nhầm đối tượng, chị có thể đi chết được rồi. Nghĩ đến đây, Hyun Jung thông suốt vấn đề, quyết định không để ý đến nữa.

Vừa đứng lên, eo đột nhiên bị siết chặt, Eun Jung ôm Hyun Jung từ phía sau, tì cằm lên vai cô. Cả hai bất động một lúc, trong lòng rất ngọt ngào nhưng Hyun Jung cất giọng nghiêm nghị: "Chị tránh ra đi, em phải đi trải ga giường bây giờ."

Eun Jung liền buông tay: "Ừ."

Hyun Jung quay đầu, liền nhìn thấy chị đang cười cười.

"Chị cười gì thế?" Cô cất giọng cảnh giác: "Em trải giường của em, còn chị ngủ ở sofa. Chị đề nghị sống cùng chị, em nhận lời. Nhưng em không đồng ý những chuyện khác, chị đừng có nghĩ ngợi lung tung. Em đã nói rồi, em cần thời gian để chấp nhận sự thật này."

Eun Jung bình thản đáp: "Em cứ trải giường đi". Nói xong, chị đi về phòng ngủ trước.

Chị tỏ thái độ nước đôi khiến Hyun Jung có chút e dè. Nhưng cô nghĩ, chắc chị chẳng làm gì mình. Thế là cô liền đi theo chị về phòng.

Ga trải giường mới mua phải giặt qua mới có thể sử dụng, Eun Jung lấy trong tủ một bộ đưa cho cô, còn mình ra ngoài ban công hút thuốc.

Hyun Jung nhanh chóng phủ xong. Mệt mỏi cả ngày, cô nằm xuống giường, dõi mắt lên trần nhà, cảm thấy ngày hôm nay giống một giấc mơ. Không bao lâu sau, Eun Jung đi vào. Chị lên giường nằm cạnh Hyun Jung, ôm vai cô, để cô tựa vào lòng mình.

Hai người nhất thời im lặng, Một lúc sau, Hyun Jung thủ thỉ: "Eun Jung, chúng ta ở bên nhau thật sao?"

Eun Jung cười cười, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: "Chúng ta bên nhau rồi."

Rõ ràng là một câu đơn giản nhưng giọng nói trầm ấm khinh mạn của chị bất giác khiến tim cô rung động. Giây tiếp theo, chị liền áp môi xuống.

Một lúc lâu sau, chị mới rời khỏi đôi môi cô. Hyun Jung bị hôn đến mức ý loạn tình mê, cả người tựa chìm trong hương vị của chị, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Cho dù vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia, nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy. Cô thích chị, chị cũng thích cô, hai người ở bên nhau từng giây từng phút.

Đúng lúc này, Eun Jung lấy ví tiền ra: "Chị muốn cho em xem một thứ."

Hyun Jung hiếu kỳ dõi theo động tác của chị, thấy Eun Jung rút ra một chiếc nhẫn: "Đây là thứ sau khi mất trí nhớ, chị luôn đeo ở tay."

Hyun Jung quan sát kỹ. Đó là chiếc nhẫn màu bạc đơn giản, bề mặt còn có vài vết xước, bên trong hình như khắc chữ. Cô cầm lên xem, đó là hàng chữ tiếng Anh:

EY Forever Love

E là chữ cái đầu tên của Eun Jung.

Còn Y thì sao?

Na Hyun Jung là N, H, J... Không phải tên cô.

Eun Jung cũng chú ý sắc mặt của Hyun Jung. Hiện tại, chị không biết tên thật, chỉ đoán Y là chữ cái đầu trong tên thật của cô.

Chị tìm lý do giải thích với Hyun Jung: "Tên tiếng Anh của chị là Elsie, E chắc là chữ cái đầu của từ này. Em còn nhớ tên tiếng anh của mình trước kia không?"

Hyun Jung lắc đầu. Trong lòng cô dậy sóng, vì cô chợt nhớ tới sợi dây chuyền Eun Jung đang giữ. Nếu nói trước đó, cô tin mình là vị hôn thê của chị chín phần, thì bây giờ, ít nhất cô cũng tin đến chín mươi chín phần trăm...

"Em cũng có chiếc nhẫn tương tự đúng không?" Chị nắm lấy ngón tay cô.

Thật ra, chị cũng chẳng nuôi hi vọng cô có nhẫn hay không. Vì ngay cả thân phận của cô cũng bị thay đổi, vật quan trọng như vậy chắc chắn sẽ bị người khác lấy đi mất.

Hyun Jung ôm cổ chị: "Nhẫn thì em không có. Nhưng mà..." Hyun Jung thò tay vào cổ áo chị, lôi sợi dây chuyền ra ngoài: "Em chỉ có sợi dây này."

Cô ho khẽ một tiếng: "Đá vũ trụ là em bịa ra đấy. Khi tỉnh lại vào bốn năm trước, nghe nói mặt sợi dây chuyền này ở trong tay em, bác sĩ cũng không thể lấy ra. Sau đó, em nhờ người kiểm tra, họ bảo thành phần là bạch kim, do chịu nhiệt độ cao và va đập nên mới bị biến dạng. Em không biết cái này vốn có phải là nhẫn hay không?"

Còn chưa dứt lời, Eun Jung đã cúi đầu ngậm lấy môi cô.

"Em giỏi lắm." Chị lại cắn vành tai cô, "Nếu em sớm nói thật, không biết chừng chúng ta đã nhận ra nhau sớm hơn rồi."

Hyun Jung có chút chua xót trong lòng, nhưng bị chị cắn đến toàn thân tê dại. Sợ chị lại cắn mạnh như buổi sáng, cô vội vàng cầu xin: "Em sai rồi, em sai rồi. Em đâu biết đây là tín vật của chúng ta. Tuy nhiên, lúc còn chưa nhận ra chị, em đã trao vật quan trọng như thế cho chị còn gì."

Câu nói này thành công trong việc lấy lòng Eun Jung, chị cuối cùng cũng tha cho cô, nhưng vẫn nằm sấp trên người cô.

"Đeo nhẫn cho chị." Eun Jung nói.

Hyun Jung ngoan ngoãn nghe lời, cầm tay chị: "Đeo vào ngón nào?" Cô hỏi.

"Ngón giữa."

"Vâng."

Đeo nhẫn xong, Eun Jung vẫn đè lên người cô, không chịu nằm xuống. Chị nâng cằm nhìn cô chăm chú.

"Dây chuyền cứ để ở chỗ chị. Chị sẽ nhờ người kiểm tra xem có thể phục hồi như cũ không."

"Vâng" Hyun Jung cảm thấy hơi nóng: "Em phải đi ngủ bây giờ, chị ra ngoài đi."

Eun Jung lật người xuống giường. Hyun Jung còn chưa kịp vui mừng, đã bị chị ôm chặt thắt lưng từ phía sau.

Toàn thân Hyun Jung run rẩy: "Chị làm gì vậy? Mau ra sofa ngủ đi!"

"Chị không đi!" Eun Jung đáp.

Hyun Jung không thể ngờ, chị có thể vô lại đến mức này. Trước đó, cô ra đề nghị, chị không có ý kiến, cô còn tưởng chị đã đồng ý. Ai ngờ bây giờ, chị từ chối thẳng thừng, từ chối rời khỏi giường của cô.

Hyun Jung quay người định đẩy Eun Jung, liền bị chị giữ chặt hai tay.

"Em đừng động đậy." Hơi thở của chị phả vào mặt cô, "Còn động nữa, chị không đảm bảo sẽ làm chuyện gì với em đâu đấy."

Hyun Jung đờ người. Cô không phải con ngốc, hai người đụng chạm thân mật lâu như vậy, cô đương nhiên cảm nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể của cô, cả chị cũng vậy.

Cô liền quay lưng về phía chị, nằm bất động. Eun Jung vẫn ôm eo cô, ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần, thắt lưng thon thả và đôi chân trần của cô. Hơi thở của chị trở nên nặng nề, năm ngón tay đặt ở thắt lưng cô tăng thêm sức lực.

Vừa định di chuyển lên trên, chị liền nghe thấy tiếng thở đều đều của Hyun Jung, Eun Jung ngẩng đầu, khẽ gọi tên cô: "Hyun Jung!"

Cô không có phản ứng, đôi lông mày từ từ giãn ra, lông mi rũ xuống, chứng tỏ cô đã ngủ say.

Eun Jung nằm thẳng xuống giường, nở nụ cười nhàn nhạt. Xem ra cô đã quá mệt. Nhưng sao cô có thể giày vò chị như vậy? Cơ thể chị bùng cháy một ngọn lửa, còn cô thì thản nhiên ngủ say trong lòng chị.

Nằm một lúc, Eun Jung đắp chăn cho Hyun Jung, sau đó, xuống giường đi tắm nước lạnh. Tắm xong, chị vô cùng tỉnh táo nên đứng bên giường , lặng lẽ ngắm cô.

Một, hai năm trở lại đây, chị gần như mất hết hi vọng có thể tìm ra cô, thậm chí còn cho rằng cô không hề tồn tạo trên cõi đời này. Bây giờ, được nhìn thấy cô ở bên cạnh, nằm ngủ trên giường của mình, cho dù chẳng làm gì, chị đã thấy vô cùng mãn nguyện.

Trầm mặc một lát, chị cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô rồi đi ra ngoài.

Đồng hồ trên tường vừa chỉ mười giờ, Eun Jung đến bên cửa sổ, rút di động gọi cho So Ji Sub, Cục phó Cục Công an của thành phố Incheon. So Ji Sub là người anh Eun Jung chơi thân từ nhỏ. Dù những năm qua, So Ji Sub rời khỏi Seoul, cả hai bận rộn nên ít liên lạc, nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp. So Ji Sub là một trong số những người mà Eun Jung tin tưởng. Hơn nữa, nhà họ So cũng tương đối có vai vế ở Seoul, nếu Eun Jung quyết tâm lật lại vụ án năm xưa, người có thể giúp chị, có lẽ chỉ một mình So Ji Sub mà thôi.

"Anh Ji Sub!" Eun Jung lên tiếng, "Xin anh hãy giúp em tìm một số tư liệu. Em muốn hồ sơ của tất cả các vụ án giết người ở Seoul vào năm năm trước, bao gồm số người chết, tư liệu chi tiết của nạn nhân, nguyên nhân dẫn đến cái chết, tình hình phá án..."

So Ji Sub lập tức nhận lời.

Sau khi gác máy, Eun Jung tựa vào cửa sổ, dõi mắt ra ngoài thành phố lấp lánh ánh đèn.

Trước đây, tất cả mọi người đều nói với chị vị hôn thê kia là không tồn tại. Chị cố đi tìm cô, nhưng không hề hay biết về vụ án năm năm trước. Tuy nhiên, di ngôn của T và sự tồn tại của Na Hyun Jung đã chứng thực tất cả.

Một khi lãnh đạo cơ quan cũ, các đồng nghiệp và người nhà chị đều không nhắc đến, vậy thì chỉ có một khả năng, vụ án này đã bị niêm phong, thậm chí được xếp vào hàng tuyệt mật. Bây giờ chị muốn điều tra, quả thực không dễ dàng.

Thế nhưng, dù vụ án bị niêm phong, nạn nhân vẫn còn tồn tại. Con người bị giết chết là sự thật mà bất cứ cơ quan hay cá nhân nào cũng không thể xóa bỏ. Từ câu nói 'Tôi là một trong những sát thủ của vụ án năm đó' của T, có thể thấy, vụ án đó không ít nạn nhân. Kể cả phía cảnh sát muốn giữ bí mật đi chăng nữa cũng không thể thay đổi hồ sơ về những cái chết này.

Vì vậy, chị sẽ bắt đầu hành động từ chỗ các nạn nhân. Nếu xác định được danh sách người chết, chị có thể lần theo manh mối, tìm ra chân tướng của vụ án năm đó.

Trầm tư một lúc, chị quay đầu về căn phòng có người phụ nữ đang ngủ say.

Sau này, bất kể phải đối mặt với khó khăn trở ngại đến mức nào, chị cũng sẽ điều tra ra sự thật, bắt tội phạm chịu phán xét trước pháp luật. Ngoài ra, chị cũng không bao giờ để em lại rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, không bao giờ để em rời khỏi chị một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro