Chương 26: Nắm Tay Chờ Đợi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Đến buổi trưa, mọi người vừa chuẩn bị đi ăn cơm, Eun Jung liền nhận được điện thoại của Cha Eun Teuk, gọi sang văn phòng anh ta.

Lải Nhải dõi theo bóng lưng chị, vỗ đùi đánh đét: "Thôi xong rồi! Đội trưởng Cha thích ăn uống nhất, mỗi lần ăn cơm, chuyện gấp gáp thế nào cũng không thể làm phiền sếp. Bây giờ lão đại bị gọi đi, chỉ e xảy ra chuyện lớn rồi".

Những người khác không phát hiện ra chi tiết 'Cha Eun Teuk thích ăn uống' nên nửa tin nửa ngờ. Kết quả, họ vừa vào căng tin, Mặt Lạnh liền nhận được điện thoại của Eun Jung: "Phía nam thành phố xảy ra ba vụ giết người. Các cậu hãy lập tức xuất phát".

Hai giờ chiều, tại một con đường hẻo lánh không một bóng xe cộ qua lại, chỉ có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở bãi cỏ ven đường, các thành viên tổ Khiên Đen xuống xe, chui qua sợi dây phong tỏa hiện trường. Một người cảnh sát hình sự chạy tới, đưa cho họ găng tay và bao nilon bọc giày. Hyun Jung đi găng tay, quay đầu liền thấy Eun Jung rút từ túi ra đôi găng tay màu đen đó.

Ngón tay của chị vốn rất dài, các đốt rõ ràng nên đeo găng màu đen nhìn lại càng nổi bật. Hyun Jung thích vật này đã lâu, bây giờ đã có thể danh chính ngôn thuận bày tỏ. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô ghé sát người chị nói nhỏ: "Em cũng muốn một đôi găng tay như của chị".

Eun Jung đang kéo kéo chỉnh chỉnh, nói mà không ngẩng đầu: "Em muốn gì, chị cũng cho em hết. Cái này là do một người bạn làm, khi nào về, chị sẽ gọi điện cho cậu ấy".

Trong lòng hết sức ngọt ngào, khóe miệng Hyun Jung cong cong. Cô liếc chị một cái rồi quay đầu sang một bên.

Bắt gặp nụ cười của cô, Lải Nhải tỏ ra nghi hoặc: "Hyun Jung! Sao tự dưng em lại cười rạng rỡ như vậy?".

Hyun Jung đỏ mặt, đá anh ta một cái: "Anh biến đi!".

Năm người tiếp tục tiến về phía trước, liền nhìn thấy mấy cảnh sát hình sự và nhân viên tư pháp đứng vây quanh xác chết. Trong đó, người nổi bật nhất là Park Hyo Min.

Hyun Jung hơi ngây ra, nhưng cũng cảm thấy không quá bất ngờ. Cô chỉ không nghĩ, chị lại chuyển công tác đến thành phố Daegu nhanh như vậy, hơn nữa còn xuất hiện ở hiện trường vụ án giết người này.

Chị mặc đồng phục màu lam nhạt, đeo găng tay, đội mũ và khẩu trang bệnh viện. Dáng vẻ trắng trẻo, cao gầy, đặc biệt trầm lặng giữa đám cảnh sát hình sự cục mịch.

Cha Eun Teuk đã đến hiện trường từ trước đó. Nhìn thấy các thành viên tổ Khiên Đen, anh ta liền vỗ vai Hyo Min.

Hyo Min quay đầu, đảo mắt qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở Hyun Jung. Hyun Jung nở nụ cười ngọt ngào với chị. Chị đeo khẩu trang nên cô không nhìn rõ mặt, chỉ thoáng thấy khóe mắt cong cong.

"Vị này là Park Hyo Min, chắc các cậu cũng biết rồi." Cha Eun Teuk giới thiệu: "Hôm nay, cô ấy đến Cục Công an báo cáo, liền bị tôi kéo tới đây ngay. Sau này, cô ấy sẽ ở bộ phận khám nghiệm, có phòng làm việc riêng. Chỉ cần tổ Khiên Đen có vụ án, cô ấy sẽ ưu tiên giúp đỡ".

Lải Nhải, Mặt Lạnh và Hong Bin chào hỏi Hyo Min, chị lịch sự gật đầu. Cha Eun Teuk vỗ vai Eun Jung: "Tôi đối xử với cô không tồi đấy chứ? Bố trí riêng một bác sĩ pháp y giỏi như vậy cho đội của cô".

Eun Jung giơ tay về phía Hyo Min: "Cô vất vả rồi".

Hyo Min bắt tay Eun Jung: "Là công việc trong phận sự thôi".

Hai người buông tay, đều im lặng. Hyun Jung nhìn Hyo Min, thầm nghĩ: 'Thế cũng tốt! Tính chị ấy không thích ồn ào, có văn phòng riêng càng tiện hơn...' Đang chìm trong suy tư, cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Eun Jung.

Cô liền quay đầu về phía Eun Jung. Ánh mắt chị sâu hun hút, khiến cô có chút nhìn không thấu. Hyun Jung liền nháy mắt dò hỏi: Sao thế?

Eun Jung bình thản quay đi chỗ khác. Hyun Jung hơi chau mày, vô thức bắt gặp Hyo Min ở cách đó không xa, trong lòng lờ mờ đoán ra nguyên nhân khiến Eun Jungkhông vui. Điều này khiến cô hơi buồn cười, nhưng không thể hiện ra ngoài, cùng mọi người quan sát thi thể nằm dưới gốc cây.

Đó là một người phụ nữ mặc bộ đồng phục y tá, đầu đội mũ y tá, chân đi đôi giày gót nhỏ màu đen. Gương mặt nạn nhân trang điểm, nhưng nét chì kẻ mắt đã bị nước làm lem nhem, nhìn như ma quỷ. Bộ đồng phục y tá hơi rộng so với thân thể cô ta. Trên cổ nạn nhân có nhiều vết bầm tím, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài cũng xuất hiện nhiều vết thương. Áo bị nhuộm đỏ, máu chảy ra từ vết thương ở bụng và ngực. Bên cạnh xác chết có một chiếc túi nilon màu đen.

Lúc này, Hyo Min ngồi xổm cạnh thi thể, bắt đầu quan sát tỉ mỉ các vết thương.

"Cổ chân và cổ tay bị trói một thời gian dài nên tạo thành vết bầm.

Dấu vết thít chặt ở cổ được hình thành sau ba, bốn lần lặp đi lặp lại, nhưng chưa đến mức khiến nạn nhân tắt thở.

Sườn trái, bụng phải và hai khớp xương đầu gối có dấu vết bị một vật nặng đánh, khiến xương vỡ vụn. Suy đoán sơ bộ là do một vật như cây gậy gây ra.

Nguyên nhân tử vong là do bị một vật nhọn đâm vào bụng và ngực, khiến nạn nhân bị mất máu quá nhiều.

Vết thâm đen[1] trên người nạn nhân đã bắt đầu lan rộng, toàn thân cứng đờ, giác mạc mờ đục ở mức độ nhẹ, kết hợp với nhiệt độ thi thể... Thời gian tử vong khoảng từ mười bốn đến mười bảy tiếng đồng hồ trước, cũng có nghĩa là từ chín giờ đến mười hai giờ đêm hôm qua."

Chị hành động rất nhanh, vừa kiểm tra từng vết thương vừa đưa ra kết luận. Hyun Jung và Hong Bin không lấy gì làm lạ, Lải Nhải chậc chậc tán thưởng: "Đúng là bác sĩ pháp y nổi tiếng có khác! Hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt!"

[1] Vết thâm hình thành một cách tự nhiên sau khi cơ thể sống tiến vào trạng thái ngừng hoạt động hoàn toàn. Nguyên nhân là do sự tác động của lực hấp dẫn: các tế bào máu di chuyển đến các bộ phận ở gần mặt đất nhất bởi việc lưu thông máu đã ngừng hẳn, từ đó hình thành nên những đốm màu tím nằm ở những vùng dưới thấp trên của cơ thể.

Cuối cùng, Hyo Min đột nhiên tháo khẩu trang, cúi thấp người, ghé sát vào mặt nạn nhân. Hyun Jung và Hong Bin đứng sau giật mình, trợn tròn mắt.

Hyo Min giơ tay vạch miệng nạn nhân, quan sát kỹ lưỡng, còn hít hít ngửi ngửi. Sau đó, chị đứng dậy, quay đầu về phía mọi người, đồng thời lên tiếng: "Rượu vang. Trước khi chết, nạn nhân có uống rượu vang".

Mọi người đều ngạc nhiên. Lải Nhải thắc mắc: "Lại còn uống rượu nữa?"

"Nạn nhân bị ép uống." Eun Jung cất giọng lãnh đạm. Tất cả đều lặng thinh.

"Ngoài vết thương dẫn đến tử vong, các vết thương khác được tạo thành trước hay sau khi nạn nhân qua đời?" Hyun Jung hỏi.

"Tất cả đều là vết thương trước khi chết." Hyo Min đáp.

Hyun Jung 'ừm' một tiếng, tiếp tục quan sát tử thi. Hyo Min tháo găng tay và mũ đưa cho trợ lý Dani rồi lên tiếng: "Công việc hiện trường của tôi đã kết thúc. Tầm chiều tối, tôi sẽ có báo cáo chi tiết gửi cho mọi người".

Eun Jung gật đầu. Lải Nhải và Hong Bin cũng lịch sự cảm ơn.

Hyun Jung đang tập trung quan sát thi thể nên không để ý đến mọi người. Hyo Min liếc cô một cái rồi cùng Dani rời đi.

"Đúng là đồ biến thái!" Lải Nhải thở dài. "Hắn ngược đãi nạn nhân tàn nhẫn thật đấy!"

Hyun Jung ngồi xổm cạnh xác chết, nhìn chằm chằm gương mặt không còn chút khí sắc, khẽ gật đầu. Đúng là biến thái thật.

Dùng mọi cách ngược đãi và giày vò, hung thủ đã ở bên nạn nhân một khoảng thời gian mới kết thúc mạng sống của cô ta. Nạn nhân tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, có dung mạo xinh đẹp. Chỉ là vết bầm tím và vết thương khiến gương mặt cô ta trở nên biến dạng. Cô ta nằm nghiêng dưới bóng cây, hai đầu gối hơi co quắp tạo thành một góc hẹp. Sáng sớm hôm nay trời đổ cơn mưa nhỏ, bộ đồ y tá trên người cô ta dính vết bùn đất.

"Ví tiền, chìa khóa, di động, chứng minh vẫn còn ở đây!" Lải Nhải kiểm tra túi nilon đen. Hóa ra, trong đó chứa quần áo và đồ dùng tùy thân của nạn nhân.

"Choi Tae Yeon, 29 tuổi." Hong Bin cầm chứng minh thư lên xem. "Ở đây có cả thẻ công tác. Chị ta là Chủ quản bộ phận kế toán của công ty Thương mại XXX, thuộc thành phần tri thức."

Lải Nhải tiếp tục kiểm tra đồ trong túi: "Giấy ăn, khăn ướt, son, phấn... còn có cả bình xịt hơi cay chống kẻ xấu nữa".

Hyun Jung cầm quần áo của nạn nhân lên xem, là một chiếc áo gió hàng hiệu tinh tế và quần dài bó sát màu đen. Hyun Jung đưa lên mũi ngửi, thoang thoảng mùi mồ hôi. Bộ đồ này hợp với đôi giày da nạn nhân đang đi.

Nghiên cứu hiện trường thêm một lúc, Hyun Jung ngẩng đầu, phát hiện Eun Jung đã đi đâu mất. Chỗ nạn nhân nằm cách đường cái không xa, đi qua một lùm cây, trèo lên con dốc nhỏ ra đến con đường cấp huyện. Hyun Jung đi tới, liền nhìn thấy Eun Jung đang đứng một mình trên đường, dõi mắt về phía xa xa.

"Chị đang nhìn gì thế?" Hyun Jung tiến lại gần, thuận theo ánh mắt của chị, chỉ thấy cách chỗ nạn nhân nằm không xa là rừng cây rậm rạp, phía sau là đồi núi nhấp nhô, chắn mất tầm nhìn.

Eun Jung không trả lời mà thu hồi tầm mắt rồi quay sang cô: "Về phương diện tâm lý tội phạm, em có kết luận gì không?".

Hyun Jung phủi bụi đất trên tay, tháo găng nhét vào túi quần rồi mới lên tiếng: "Theo tư liệu mà Hong Bin vừa nhận được, tháng trước và tháng trước nữa cũng phát hiện ra hai nạn nhân, đều là nhân viên làm việc ở khu CBD[2]. Bọn họ cũng bị cùng một phương thức ngược đãi đến tử vong. Vì vậy, đây là kẻ giết người hàng loạt có năng lức tổ chức điển hình".

[2] Viết tắt của cụm từ tiếng anh Central Business District: Khu trung tâm thương mại.

Eun Jung khẽ chau màu. Hyun Jung nói tiếp: "Loại tội phạm có năng lực tổ chức này có một số đặc điểm rõ ràng như IQ cao, lạnh lùng, tàn nhẫn, tê liệt cảm giác. Đối tượng mà hung thủ nhắm tới đều là giới cổ cồn trắng. Họ độc lập và có ý thức an toàn cao hơn những người phụ nữ bình thường khác. Vậy mà tội phạm vẫn có thể thành công trong việc dụ dỗ hoặc bắt cóc họ, chứng tỏ hắn có khả năng lên kế hoạch phạm tội kín kẽ và rất tự tin, IQ của hắn cũng không phải thấp. Do vậy, rất có thể nghề nghiệp và thu nhập của hắn không tồi.

Dấu hiệu hành vi của hắn là: giam giữ nạn nhân một thời gian, hành hạ và ngược đãi họ, khiến thân thể họ có nhiều vết bầm tím và vết thương, bởi trong quá trình từ từ giày vò nạn nhân, hắn sẽ đạt được khoái cảm to lớn. Hắn còn bắt nạn nhân mặc bộ đồ y tá, ép cô ta uống rượu. Hành vi này có lẽ là một phần trong ảo tưởng về tình dục của hắn. Em nghĩ, chắc chắn hắn còn đùa giỡn và trò chuyện với nạn nhân nữa. Vì vậy, rất có thể hắn mắc bệnh về phương diện tinh thần. Trạng thái tinh thần của hắn bị méo mó và biến thái.

Hiện tại, vẫn chưa có những đầu mối khác nên chỉ có thể bước đầu suy đoán hắn từ 25-40 tuổi. Bởi đây là độ tuổi của đại đa số những tội phạm có vấn đề về thái nhân cách[3].

[3] Thái nhân cách (psychopathy) là một thuật ngữ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp psukhe (tâm) và pathos (bệnh tật, đau khổ). Chứng thái nhân cách được định nghĩa trong tâm thần học là một trạng thái đặc trưng bởi sự thiếu hụt khả năng đồng cảm hoặc lương tâm, ngạo mạn, nhẫn tâm, nong cạn, kém khả năng kiềm chế và hay sử dụng thủ đoạn để giành quyền kiểm soát của cải, tài nguyên hoặc con người. Kẻ thái nhân cách cũng được biến đến là dễ nóng giận, không cảm thấy hối lỗi hay lo lắng và dễ phạm pháp hay gây tội ác.

Chứng thái nhân cách thường khiến tội phạm nổi cơn manh động theo chu kỳ. Hiện tại, chu kỳ của hắn là một tháng. Cơn manh động qua đi, hắn sẽ lại hòa nhập vào cuộc sống bình thường.

Sự hình thành của thái nhân cách hầu hết xuất phát từ môi trường gia đình lúc nhỏ. Gia đình hắn chưa chắc đã nghèo khó, thậm chí, điều kiện không tồi, nhưng chắc chắn tồn tại vấn đề nghiêm trọng nào đó.

Hắn thiếu lòng cảm thông, cũng không cảm nhận được tình cảm từ những người xung quanh. Mối quan hệ với người nhà tất nhiên cũng sẽ lạnh nhạt. Hắn không có một người bạn đúng nghĩa thật sự. Tình trạng bệnh thái của hắn đã rất nặng, nhưng lại được điều kiện bên ngoài che đậy. Do đó, hắn là tên tội phạm hết sức nguy hiểm".

Sau khi nói một thôi một hồi, Hyun Jung bất giác ngẩn người. Thật kỳ lạ, những lý luận này cứ tự nhiên tuông ra khỏi bộ não của cô một cách tự nhiên, nhanh chóng xâu chuỗi lại với nhau. Bản thân cô cảm thấy hết sức quen thuộc. Khi thốt ra những câu trên, cô dường như nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, thèm khát sự giết chóc, đang đứng giữa đám đông, tìm kiếm con mồi của hắn.

Dường như kể từ vụ của T, dạng án giết người hàng loạt như thế này đặc biệt kích thích tư duy và kiến thức tiềm ẩn trong con người cô. Chẳng lẽ trước khi bị mất trí nhớ, cô chuyên nghiên cứu những vụ giết người hàng loạt? Rất có khả năng đó. Hyun Jung nói với Eun Jung: "Em phân tích xong rồi!"

"Ừ," Chị đáp khẽ: "Cũng hơi có lý đấy".

Hyun Jung phì cười. Liếc thấy xung quanh không có ai, cô liền đấm vào ngực chị: "Này, chẳng phải chị bảo, tâm lý tội phạm là thứ vô dụng hay sao? Cuối cùng, chị cũng hết bảo thủ rồi à?".

"Đây không phải là bảo thủ." Eun Jung đáp khẽ.

"Không phải thì là gì?"

Chị yên lặng một lúc, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô chăm chú: "Bốn năm trước sau khi tỉnh lại, chị vô thức có ác cảm với tâm lý tội phạm. Chị cũng rất ghét nữ cảnh sát".

Hyun Jung cong cong khóe môi: "Thảo nào lần đầu tiên gặp em, chị ra tay đánh em, còn bắt trói em nữa".

Khóe mắt cười cười, chị tiến lại gần cô thêm một bước: "Bây giờ chị đã biết rõ nguyên nhân rồi. Thật ra, thứ chị ghét là lĩnh vực tâm lý tội phạm thiếu vắng em".

Hyun Jung giật mình. Ngữ khí của chị rất bình thản, nhưng cô lại cảm thấy một dòng khí nóng dâng trào trong lồng ngực mình.

Vì lĩnh vực tâm lý tội phạm mà chị tiếp xúc sau khi mất trí nhớ không còn sự tồn tại của cô nên chị mới bài xích nó?

Bây giờ, hồi tưởng lại, bất kể ở vụ án Chang Yun Ho [4] hay vụ của T, mỗi khi cô đưa ra suy đoán tâm lý tội phạm, chị chưa bao giờ phủ nhận, ngược lại còn nhiều lần sử dụng trong quá trình phá án. Vì vậy, kể từ lúc đó, chị đã tiếp nhận cô và lĩnh vực tâm lý tội phạm của cô?

[4] Vụ án Chang Yun Ho là vụ án cưỡng hiếp đầu tiên Hyun Jung và Eun Jung cùng tham gia.

Sống mũi Hyun Jung cay cay, cô chợt túm lấy cánh tay Eun Jung rồi kiễng chân, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi chị.

Eun Jung cúi đầu, nhìn cô chăm chú: "Em không sợ bị người khác bắt gặp à?".

Chị không nói thì thôi, nói ra Hyun Jung mới sực tỉnh, vội vàng ngó nghiêng. May mà không ai chú ý đến hướng này, cô thở phào nhẹ nhõm, bình thản mở miệng: "Hết cách, có lúc tình cảm của em cũng chiến thắng lý trí".

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn không dám lơ là cảnh giác, lập tức lùi lại phía sau một bước, nới rộng khoảng cách với Eun Jung, cùng chị dõi mắt về phía trước.

Một lúc sau, cảm thấy Eun Jung lại nhìn mình, cô liền ngoảnh đầu về phía chị: "Sao thế?"

Chị không trả lời mà mở chai nước khoáng uống một ngụm. Hyun Jung chợt hiểu ra vấn đề: "Chị lên cơn thèm thuốc đúng không?".

Eun Jung bình thản đáp: "Chị không thèm thuốc".

Hyun Jung hơi nhíu mày. Chị đột nhiên giơ ngón cái lướt qua làn môi cô: "Chị thèm cái này".

Hyun Jung đỏ mặt, vội vàng quay về đằng trước, không để ý đến chị nữa. Một lúc sau, Cha Eun Teuk đi lên, mở miệng hỏi: "Eun Jung, cô có phát hiện gì rồi?".

Eun Jung đưa chai nước khoáng cho Hyun Jung. Cô nhận lấy, mở nắp uống một cách tự nhiên, trong bụng thầm nghĩ: Đối với loại tùy cơ giết người như thế này, phương pháp điều tra truyền thống rất khó có đột phá, để xem chị có phát hiện gì?

Eun Jung trả lời: "Hyun Jung có một số suy đoán khá quan trọng, tôi cũng có hai phát hiện. Ngoài ra, hiện trường còn thiếu một món đồ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro