Chương 31: Chân Dung Trong Chân Dung (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có  ai coi showcase hôm nay hok? Lúc xem MV So Crazy á, bợn Yeon lên lảnh bông đại diện nhóm mà bik nhóm mình thắng mừng quá bay vô ôm Jung bỏ bông =)))) Hai chế ấy cứ quắn quéo ôm nhau làm shipper chịu hok có nổi mà T_T

MV vs stage chắc cả đống mmt *ôm tym*

___________________________________________________________

Tầm chạng vạng, mấy người đàn ông của Tổ Khiên Đen từ phòng thẩm vấn đi về phòng làm việc. Eun Jung dẫn đầu bọn họ, thần sắc vẫn rất điềm tĩnh. Lải Nhải đi theo sau, cảm thán: "Chúng ta vốn đã tìm ra một lô chứng cứ gián tiếp, bây giờ lại tự dưng xuất hiện kết quả kiểm tra nói dối của chuyên gia quyền uy, kiểu này chắc chắn sẽ không xin được lệnh bắt giữ Ha Dong Won. Sau 48 tiếng đồng hồ, chúng ta buộc phải thả anh ta."

"Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi hắn." Mặt Lạnh lên tiếng.

Hong Bin ngó nghiêng xung quanh: "Hyun Jung đi đâu rồi nhỉ? Chị ấy biến mất từ khi nãy."

Eun Jung đảo mắt một vòng trên hàng lang, không thấy bóng dáng cô đâu cả.

Bốn người đi về văn phòng, liền nhìn thấy Hyun Jung trong phòng họp. Cô đang ngồi trên bàn, quay lưng về phía họ, đầu hơi ngẩng lên, không biết đang nhìn lên trần nhà hay phong cảnh ngoài cửa sổ. Phòng họp không bật đèn nên tối mờ mờ, trên mặt bàn sau lưng cô là đống tài liệu và ảnh chụp vứt bừa bãi.

Cảnh tượng này tương đối đèn nén và hiu quạnh. Ba thành viên Tổ Khiên Đen tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi đồng loạt quay sang Eun Jung.

Bọn họ đều có chung một ý nghĩ: Đối với người phác họa chân dung tội phạm lần này là Hyun Jung, kết quả trắc nghiệm nói dối là một sự đả kích nặng nề. Vào thời khắc này, cô cần người an ủi. Người đó đương nhiên là vị bạn gái đại thần này rồi.

Eun Jung không để ý đến bọn họ, chỉ dán mắt vào Hyun Jung. Sau đó, chị đi vào trong, thuận tay đóng cửa ngay trước mặt ba người đàn ông.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Hyun Jung ngẩng đầu nhìn chị. Cô nghĩ đến một số hình ảnh, nét mặt và người khoảnh khắc nhất định.

Trong rừng cây ở gần con đường khu ngoại ô, thi thể người phụ nữ bầm dập như bông hoa bị giẫm nát. Nếu thủ đoạn hành hạ cũng phân cao thấp, vậy thì những cái xác đó chính là 'tác phẩm nghệ thuật' của kẻ giết người hàng loạt. Những thi thể này rất hợp với cảm giác mà Ha Dong Won mang lại cho người khác.

Trong hộp đêm, anh ta nhạy bén chú ý đến cô và Eun Jung. Ánh mắt của anh ta lúc đó không mấy tự nhiên, thậm chí có phần cảnh giác.

Trong quá trình phỏng vấn, thỉnh thoảng, khóe mắt anh ta vụt qua ý cười tinh quái. Lúc kiểm tra nói dối, anh ta không hề sợ hãi, thậm chí còn thấp thoáng sự hưng phấn.

Hyun Jung giật mình, đột nhiên nhảy xuống đất, bới đống ảnh ở trên bàn. Eun Jung im lặng theo dõi từng cử động của cô. Cô tìm ra mười mấy tấm hình, đều là ảnh đặc tả thi thể nạn nhân ở cự ly gần, rất đáng sợ. Hyun Jung nhét ảnh vào túi, liếc Eun Jung một cái rồi đi ra ngoài.

Eun Jung nhếch miệng, lập tức đi theo cô. Ba người đàn ông ở bên ngoài bắt gặp Hyun Jung lao nhanh ra trước, Eun Jung đi theo sau. Bọn họ không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cuối cùng Hong Bin đứng lên: "Tôi đi xem sao."

Trên hành lang, Hyun Jung hỏi Eun Jung: "Ha Dong Won đang ở phòng thẩm vấn trước đó à?"

Eun Jung gật đầu, Hong Bin tiến lại gần: "Hyun Jung, chị định làm gì vậy?"

"Một lát nữa cậu sẽ biết ngay."

Ba người đi nhanh vào phòng thẩm vấn. Cách tấm kính, họ nhìn thấy Ha Dong Won ngồi yên một chỗ. Sau một ngày một đêm bị điều tra, cuối cùng, thần sắc anh ta cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh ta vẫn tỉnh táo như thường lệ. Nhìn anh ta không hề giống kẻ biến thái.

"Nếu kết quả trắc nghiệm nói dối của giáo sư Kim không thể xác định anh ta là hung thủ." Hyun Jung lên tiếng, "Vậy thì em có một cách càng đơn giản và trực tiếp hơn, chỉ cần một giây là có thể kiểm tra anh ta có liên quan đến mấy vụ án này hay không?"

Cô đẩy cửa đi vào phòng. Nghe tiếng động, Ha Dong Won liền ngẩng đầu. Còn Eun Jung và Hong Bin dừng bước ở bên ngoài.

Hyun Jung đứng, còn Ha Dong Won ngồi. Cô nhìn đối phương, anh ta đột nhiên mỉm cười.

Ngay sau đó, Hyun Jung rút tập ảnh trong túi xách ra ném xuống trước mặt anh ta. Hình ảnh vết thương rách toạc, máu đỏ đến nhức mắt, đôi mắt vô hồn của nạn nhân... xuất hiện bất thình lình, Ha Dong Won vẫn đang cười, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại ở những tấm ảnh này.

Hyun Jung nhìn chằm chắm đối phương. Vào một khoảnh khắc, ánh mắt anh ta không còn tia ác ý, không có tự đắc hay phẫn nộ, mà rất tập trung và... say mê.

Lồng ngực Hyun Jung bùng cháy một ngọn lửa. Làm sao anh ta có thể không liên quan vụ án chứ?

Sau giây phút ngắn ngủi, Ha Dong Won ý thức được Hyun Jung đang quan sát mình nên cụp mi. Hyun Jung lạnh lùng liếc anh ta một cái, thu tập ảnh rồi chống tay xuống bàn, ghé sát mặt anh ta.

"Tôi nhất định sẽ bắt được anh." Cô nói chỉ đủ hai người nghe.

"Vậy sao? Tôi thật sự mong chờ đấy." Anh ta cười đáp lại.

Hyun Jung rời phòng, liền nhìn thấy Eun Jung, Hong Bin và Kim Jung Woo đứng ngoài cửa. Kim Jung Woo cầm cặp ca táp, chắc chuẩn bị rời khỏi Cục Công An. Anh ta hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh vừa rồi.

Hyun Jung nói với Kim Jung Woo: "Sư huynh ở đây thì tốt quá. Em vẫn cho rằng Ha Dong Won liên quan đến vụ án này. Chúng ta không thể thả anh ta như vậy."

Kim Jung Woo cau mày, giơ tay đẩy gọng kính: "Ý của em là kết quả trắc nghiệm nói dối có vấn đề?"

Hyun Jung lắc đầu: "Em không thể xác định chắc chắn. Nhưng nhất định ở đâu đó xảy ra vấn đề, hoặc có ẩn tình mà chúng ta không biết đến."

Kim Jung Woo tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô: "Tại sao em nghĩ vậy?"

"Ánh mắt của Ha Dong Won." Hyun Jung đáp, "Tâm tình ở trong mắt anh ta là không thể che giấu."

Cùng là người theo ngành tâm lý tội phạm, lúc trước, Kim Jung Woo hết lời khen ngợi Hyun Jung nên cô cho rằng, nhất định anh ta hiểu ý và ủng hộ quan điểm của cô.

Nào ngờ, Kim Jung Woo im lặng vài giây rồi cất giọng ôn hòa, cũng có một chút mất kiên nhẫn: "Sư muội! Đây chỉ là trực giác không chắc chắn của em mà thôi, còn thứ có thể xác định là kết quả kiểm tra nói dối. Kết quả chỉ rõ, Ha Dong Won không liên quan đến vụ án này. Em còn muốn thế nào nữa?"

Hyun Jung hơi ngẩn người, nhưng cô trả lời ngay: "Em hy vọng anh hãy kiểm tra một lần nữa, hoặc dùng phương pháp trắc nghiệm tâm lý khác, nghiệm chứng vấn đề từ nhiều góc độ."

"Tôi thấy không cần thiết làm vậy." Kim Jung Woo từ chối dứt khoát. Vì bị nghi ngờ nên anh ta có chút tức giận. Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề trong giây lát.

Trước tình cảnh này, Hong Bin đứng cạnh sốt ruột liếc Eun Jung. Nhưng chị vẫn rất bình thản tựa vào lan can ở hành lang, dõi theo hai người. Chị không mở miệng giúp Hyun Jung, cũng chẳng đứng ra dàn hòa, cứ như đây là một cuộc xung đột giữa các đồng nghiệp, còn chị không định nhúng tay vào.

Hong Bin thấy vậy cũng yên lòng. Cậu ta nghĩ: Cũng đúng, Hyun Jung đâu phải người yếu đuối, cần gì dựa vào người khác để dành thắng lợi. Có điều, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ mở miệng giúp bạn gái, nhưng lão đại không như thế. Cậu ta cảm thấy lão đại rất hiểu Hyun Jung. Cô đâu cần sự bảo vệ của bất cứ ai. Đôi khi, cô chỉ cần có người lặng lẽ dõi theo mình là được rồi.

Eun Jung và Hyun Jung về đến nhà là hơn 8 giờ tối. Trên đường Hyun Jung không nói một lời, chị cũng im lặng. Ô tô vừa đỗ lại, cô liền đẩy cửa xuống xe: "Em đi mua chút đồ, chị lên nhà trước đi."

Eun Jung rút chìa khóa, đi đến bên cô: "Em đi đâu?"

Hyun Jung cười cười: "Em ra siêu thị ở ngay kia!"

"Chị đi cùng em."

"Không cần đâu, em định mua đồ dùng cá nhân, chị đi làm gì? Chị mà đi em lại thấy không thoải mái. Chị mau về nhà tắm rửa trước đi."

Eun Jung dừng bước, dõi theo bóng cô, miệng cười cười.

Cô mới dọn đến sống ở nhà chị mấy ngày đã vứt 'đồ dùng cá nhân' lung tung, bây giờ lại tỏ ra thẹn thùng, đòi tự mình đi mua.

Hyun Jung vào siêu thị nhỏ, thẳng tiến đến tủ thuốc lá. Cô nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi han: "Chị cần loại nào?"

Hyun Jung đảo mắt một vòng, mắt sáng rực, thầm nuốt nước bọt: "Cho tôi mua một bao Esse". Ngày hôm nay phải hút loại ngon mới được. Vừa định rút tiền thanh toán, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt.

"Cô ấy không cần nữa. Cảm ơn."

Hyun Jung giật mình, ngẩng đầu về phía Eun Jung. Chị vẫn túm tay cô. Hyun Jung bị bắt tại trận nên hơi chột dạ, đành để mặc chị kéo ra khỏi siêu thị.

"Eun Jung, cho em hút một điếu được không?" Cô lắc tay chị.

"Không được." Chị trả lời dứt khoát.

"Hừ!"

Một lúc sau, hai người đi về vườn hoa chung cư, Eun Jung kéo cô ngồi xuống. Hyun Jung lên tiếng: "Lẽ nào chị không thèm? Không phải hút lén sau lưng em đấy chứ?" Chị nghiện thuốc lá nặng hơn cô nhiều. Mấy ngày qua, thỉnh thoảng nhìn thấy đồng nghiệp hút thuốc, tim phổi cô vô cùng ngứa ngáy, vậy mà chị cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Thèm." Chị đáp, "Nhưng chị đã nhận lời em, chắc chắn chị sẽ làm được."

Câu này khiến Hyun Jung vô cùng hổ thẹn, cơn thèm thuốc cũng tan biến trong giây lát. Nhưng cô vẫn cảm thấy phiền muộn, ngước nhìn chị bằng ánh mắt ấm ức: "Nhưng mà em khó chịu thật đấy!"

Eun Jung mỉm cười ôm cô vào lòng.

"Chị cười gì thế?" Hyun Jung hỏi.

"Không có gì."

Không có gì, chỉ là mỗi khi ngẩng đầu liền phát hiện, từng biểu cảm của em vô cùng sinh động và chân thực, chứ không phải chỉ là ảo ảnh giấc mơ.

Hyun Jung ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Chị có từng nghe nói đến vụ án giết hại hai gia đình ở ngoại ô khu Dongjak [1], Seoul vào hai năm trước không?"

Eun Jung tựa người vào thành ghế, tay vẫn ôm vai cô: "Chị có nghe nói."

Hung thủ của vụ án ở Dongjak là kẻ mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Trong một đêm, hắn giết hại hai gia đình, để lại hiện trường hỗn loạn, máu me và không hề có logic.

Hyun Jung nói tiếp: "Người phụ trách vụ án là Giáo sư Lee Qri chỉ cần mất một ngày một đêm là bắt được hung thủ. Vì tội phạm là tên giết người 'không có năng lực tổ chức' điển hình, gồm các đặc điểm như tinh thần hỗn loạn, IQ thấp, không biết lái xe, vứt xác bừa bãi. Trong báo cáo, giáo sư Lee nhận xét đây là 'vụ án điển hình đơn giản như trong sách giáo khoa.'"

[1] Nếu bạn nào muốn theo dõi vụ án ở khu Dongjak vào hai năm trước có thể đọc 'Nữ thần thám đáng yêu của tôi!'. Đó là vụ án 'Diệt môn' mà giáo sư Ham và trợ lý Park tham gia, giáo sư Ham đã phá án trong vòng 4 tiếng đồng hồ. Vì 'Nữ thần thám' và 'Tận cùng tội ác' là hai truyện mình edit lại của cùng một tác giả nên những nhân vật chính trong hai truyện này cũng có quen biết. Có điều trong truyện này mình không thể edit vị giáo sư kia là Ham Eun Jung được nên đành đưa Lịt đờ Kyul của chúng ta vào. ^0^

Cô nghiêng đầu nhìn Eun Jung: "Nếu đó là vụ án 'không có năng lực tổ chức' điển hình, vậy thì chúng ta gặp bây giờ, bề ngoài là 'có năng lực tổ chức' điển hình. Hiện trường và đối tượng tình nghi thể hiện mọi đặc trưng của thể loại này, giống hệt trong giáo trình: IQ cao, có sức hút, hành hạ và ngược đãi nạn nhân một thời gian dài, dễ bị chọc giận, tình cảm hời hợt..." Hyun Jung buồn bực đặt tay lên trán, "Tuy nhiên, cùng một chân dung tội phạm điển hình, tình hình chúng ta gặp phải lại phức tạp hơn nhiều."

Không đợi cô nói hết câu, Eun Jung kéo tay cô đứng dậy: "Đi thôi!"

"Đi đâu cơ?"

"Chúng ta đi dạo một lát."

Hyun Jung không ngờ Eun Jung lại đưa cô tới trường đại học cảnh sát của tỉnh để 'giải khuây'. Nơi này cách Cục Công an Tỉnh và nơi ở của Eun Jung không xa, lái xe chỉ mất tầm 10 phút. Buổi tối, khuôn viên trường học vô cùng tĩnh mịch, khu ký túc xá thưa thớt ánh đèn. Eun Jung xuất trình thẻ công tác, bảo vệ liền cho hai người vào trong. Xem ra, chị thường xuyên đến nơi này.

Hai người sánh đôi đi dưới hàng cây. Có lẽ do xung quanh vắng lặng, tâm trạng của Hyun Jung dần hồi phục sự bình tĩnh. Trong đầu cô có một số ý nghĩ mơ hồ liên quan đến vụ án nhưng tạm thời chưa rõ ràng.

Trầm tư một lúc, cô mới phát hiện Eun Jung cũng im lặng từ nãy đến giờ. Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: "Chị đang nghĩ gì thế?"

Eun Jung quay sang Hyun Jung: "Nghĩ đến tương lai."

"Tương lai?"

Eun Jung lại dõi mắt về phía trước: "Sau này già rồi, chúng ta có thể về trường cảnh sát dạy học. Em dạy môn tâm lý tội phạm, chị dạy môn Điều tra hình sự, thế cũng không tồi."

Hyun Jung liền dừng bước. Eun Jung ngẩng đầu nhìn cô. Cả hai nhất thời im lặng. Hyun Jung cắn môi, mỉm cười: "Eun Jung, chị cõng em đi."

Eun Jung không theo kịp tư duy của cô nên ngẩn người ra trong giây lát. Chị nhếch miệng, cúi thấp người: "Em lên đi!"

Hyun Jung cười híp mắt, leo lên lưng chị, ôm cổ chị. Eun Jung đứng dậy, cõng cô tiếp tục đi về phía trước. Hyun Jung thổi khí vào cổ chị, chị lập tức nghiêng đầu né tránh. Cô bật cười vui vẻ, liền bị chị bóp nhẹ mông một cái, khiến cô không dám động đậy.

"Eun Jung!" Hyun Jung dõi mắt lên bầu trời: "Chị thử nói xem, trước kia chị từng cõng em bao giờ chưa?"

"Chắc chắn cõng rồi."

"Sao chị biết." Cô tỏ ra hiếu kỳ.

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Chị từ tốn đáp.

Hyun Jung phì cười, thì thầm bên tai chị: "Chị nói ai cơ? Chị hay em?"

"Cả hai chúng ta."

Trên trời sao sáng lấp lánh, mặt đất chỉ có một hình bóng đổ dài. Hyun Jung gối đầu vào vai Eun Jung, cảm nhận rõ mạch đập ở cổ chị, từ từ nhắm mắt.

"Hyun Jung!"

"Vâng."

"Nếu em tin bản thân là đúng thì hãy mạnh tay chứng minh nó, không phải sợ hãi."

Giọng nói trầm ấm của chị như làn gió đêm thổi vào trái tim cô. Hyun Jung cười: "Còn lâu em mới sợ. À, chị nói vậy có nghĩa là chị tin vào phán đoán của em rồi?"

"Chị chỉ tin chứng cứ. Em sai cũng không sao, còn có chị ở đây."

"Có ai động viên bạn gái như chị không? Cho em xuống đi, không cần chị cõng nữa! Chị mau buông tay ra..."

Cũng trong một buổi tối, ngôi biệt thự của Ha Dong Won vô cùng yên tĩnh. Biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, gần núi non sông hồ, xung quanh lác đác vài khu nhà dân, khung cảnh vô cùng thơ mộng.

Bây giờ đã hơn một giờ sáng, hai người cảnh sát hình sự ngáp dài ngáp ngắn, ngồi trong chiếc xe màu đen, theo dõi biệt thự cách đó không xa.

"Kể từ lúc được thả, anh ta trong nhà suốt." Một người cảnh sát lên tiếng, "Cũng không biết đang làm gì?"

"Đã kiểm tra anh ta không phải là hung thủ, sao Ham Eun Jung còn đề nghị theo dõi 24/24." Người kia hỏi.

"Ừ! Tuy Giáo sư Kim rất nổi tiếng nhưng Ham Eun Jung cũng là thần thám ở tỉnh ta. Ai mà biết được người nào phán đoán đúng? Cẩn thận vẫn hơn mà."

Hai người yên lặng một lúc. Cảm thấy tinh thần mệt mỏi và bụng hơi đói, một người nói: "Tôi đi kiếm ít đồ ăn. Vừa rồi, tôi nhìn thấy gần đây có hai quán ăn bình dân, không biết giờ này còn mở không?"

Anh ta nhanh chóng đi bộ ra khỏi khu biệt thự. Quán ăn ở bên ngoài vẫn mở cửa, ông chủ còn chưa đi ngủ. Ông ta nói: "Hết thức ăn rồi, chỉ còn thịt khô do nhà làm và cơm thôi. Để tôi hâm nóng rồi mang cho các cậu."

"Cám ơn chú."

Hơn nửa tiếng sau, một thanh niên trẻ đội mũ lưỡi trai xách hai hộp cơm mang đến bên cạnh xe ô tô của bọn họ. Trời tối đen như mực nên hai người cảnh sát cũng không chú ý, nhận hộp cơm, nhanh chóng ăn hết.

Đêm dài tĩnh mịch, ngôi biệt thự vô cùng vắng lặng. Trong chiếc xe hơi màu đen, hai người cảnh sát tựa vào thành ghế, ngủ say như chết. Cho đến khi trời sáng, họ mới giật mình tỉnh giấc, liếc qua hộp cơm vứt trong thùng rác bên cạnh ô tô rồi đưa mắt nhìn nhau.

Cùng trong một buổi sáng sớm, Eun Jung và Hyun Jung nhận được cuộc điện thoại: "Lại phát hiện thêm một thi thể nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro